Chương 41: Thất thủ


Ở tiểu khu đợi đến ngày thứ năm, lúc nửa đêm, Tần Diệp đột nhiên đùng đùng gõ cửa. Ngay lúc An Lâm mở cửa ra, đã thấy Tần Nam cả người huyết ô, thần sắc mỏi mệt đến cực điểm.

"Mau! "xác sống" sắp tấn công vào rồi!"

Chỉ nói ngắn gọn một câu, An Lâm hiểu xong vội vàng cùng Tần Diệp đánh thức người trong nhà, Tần Lệ nghe thấy "xác sống" sắp công tiến vào rồi, sợ tới mức có chút sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết chính mình nên làm gì! Nên lấy cái gì? Lại không nên lấy cái gì!

An Lâm nhìn thấy Tần Lệ bộ dạng hoảng loạn, vội vàng đem người nọ kéo lại.

"Tiểu Lệ, bình tĩnh! Tỉnh táo lại, ta nói cho ngươi lấy cái gì bỏ cái gì, không có việc gì đâu!"

Tần Lệ nhìn thấy An Lâm bộ dáng trấn định tự nhiên, tâm thoáng kích động cũng dần dần yên ổn xuống , vội vàng gật gật đầu.

"Mặc vào quần áo dày nhất của ngươi, mang theo vũ khí gì đó, nhưng là đừng quá nặng chính mình dùng thuận tay, đã biết chưa?"

Muốn mang theo gì đó cũng không nhiều, đồ ăn vốn là không có nhiều, trên cơ bản mỗi ngày đều ăn sạch, trọng yếu chính là bảo hộ chính mình, sau đó bình yên vô sự còn sống đi ra ngoài!

Rất nhanh tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tốt , mỗi người cũng theo như những gì An Lâm đã nói, mặc quần áo dày nhất, mang theo chỉ là nhu yếu phẩm.

"Tần Nam đâu?" Mọi người tại đây một khắc mới phát hiện Tần Nam không thấy !

"Không có việc gì, hắn biết ở nơi nào có thể tìm được chúng ta! Tần Diệp, ngươi xung phong đi đầu, bá phụ cùng Tần thúc đi sau cùng, Ngụy di liền phiền toái ngươi chiếu cố bá mẫu cùng tiểu An! Đi!"

An Lâm trật tự rõ ràng, bình tĩnh đem hết thảy sự tình theo kế hoạch tiến hành. Này đó, từ lúc mấy ngày hôm trước cũng đã thương lượng tốt hết thảy, cũng bởi vì phòng ngừa trước trạng huống đột phát sinh như bây giờ!

Tần Diệp khóe miệng khẽ cong, thật cảm thấy được chính mình lúc trước thật sự đã xem nhẹ An Lâm ~! Không nghĩ tới , đã ở vào tình huống nguy cấp như lúc này, cư nhiên còn có thể lãnh tĩnh, bình thản như thế. . . . . .

Ra hành lang, hoa viên trong đã có không ít "xác sống", cùng với tiếng người giãy dụa kêu thảm, tất cả mọi người chưa từng một lần dừng lại, chỉ để ý phía cửa sau mà đi tới, muốn tới được cửa sau phải xuyên qua một hoa viên nhỏ, tiếp theo phải xuống một đoạn bậc thang rất dài.

Tần Diệp mang người đi qua cửa lớn của hoa viên, còn có "xác sống" lục tục hướng tới bọn họ tụ tập, Hạ phụ một gậy đập nát một con "xác sống" ở ngay phía sau, vội vàng đuổi theo đội ngũ. Đã có thể tại đây, một bóng đen rất nhanh nhằm về phía Hạ phụ, tốc độ cực nhanh, nếu không phải trong bóng đêm lóe ra một đôi mắt hồng quang, căn bản không thể nào phát hiện.

Tần Lệ thấy có cái gì nhằm về phía dượng, vội vàng la lớn:

"Dượng ngồi xổm xuống!"

Hạ phụ nghe thấy lời này, không có chần chờ vội vàng ngồi xổm xuống, vừa vặn tránh thoát nguy hiểm trong gang tấc, con "xác sống" biến dị tấn công thất bại, quay đầu lại tiếp tục nhằm về phía Hạ phụ, còn chưa kịp vọt lên đã bị Tần Chí Cương một đao chém rớt nửa cái đầu.

Đoàn người vừa đánh vừa lui, cuối cùng lông tóc vô thương [1] đi tới bậc thang, bậc thang hai sườn đều là nồng đậm thảm thực vật. Tần Diệp ngửi ngửi xung quanh, không có phát hiện dị thường mới dẫn đầu bước xuống bậc thang.

Thế nhưng lúc đoàn người vừa xuống đến nửa đường, bên trên sườn dốc, truyền đến dày đặc tiếng bước chân, tiếng kêu thảm, cùng với thi rống. . . . . .

[1] lông tóc vô thương =không có tổn hại

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, khẳng định là có người cũng hướng bên này chạy trốn, nhưng lại đưa tới "xác sống"!

Vì thế tất cả mọi người bắt đầu bước nhanh hơn, rất nhanh bọn họ đã lên tới trên bậc thang, cầm đầu dĩ nhiên là vị kia- cục trưởng cục cảnh sát! Cục trưởng một người nhìn thấy đoàn người của An Lâm chạy ở phía trước, vội vàng đuổi theo.

"Tên kia muốn giết chúng ta để ngăn lại "xác sống"!"

Ngụy Tố Khiết lãnh nghiêm mặt , nhỏ giọng trước mặt An Lâm, nhắc nhở.

An Lâm suy nghĩ trong chốc lát, mà bậc thang cũng vừa lúc tới chỗ ngoặt, tính đúng giờ cơ hô:

"Tần thúc, bom xăng !"

Tần Chí Cương lập tức hiểu ý, đem bom xăng châm lửa, ném về phía sau, đoàn người của cục trưởng thấy vậy lập tức giơ súng bắn phá loạn xạ, nhưng đoàn người An Lâm lại vừa lúc trốn vào góc ngoặt, mà bom xăng cũng tức thì vỡ tung, dấy lên đại hỏa hừng hực. Nếu không phải cục trưởng đoàn người kịp thời ẩn núp, chỉ sợ đều thành "đuốc sống". . . . . .

Mà lúc này 'xác sống' cũng không ngừng tới gần. . . . . .

"Chạy vòng lại, mau!" Cục trưởng một lời mệnh lệnh, tất cả mọi người bắt đầu mở một đường vòng, tiếp tục chạy về phía cửa sau.

Ngay lúc đoàn người An Lâm điên cuồng chạy trối chết, Tần Nam cũng mới vừa vác đồ ăn đuổi kịp đến tiểu khu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức cũng rướn người lao về phía cửa sau.

Tạm thời bỏ lại cục trưởng một mình, tất cả mọi người không khỏi nhanh hơn tốc độ, dù sao đối phương trên tay có súng.

An Lâm rất rõ ràng nếu lấy cứng đối cứng, bọn họ căn bản không có phần thắng, cho dù bọn họ có được dị năng, lại còn không có hoàn toàn hiểu rõ dị năng của mình rốt cuộc là cái gì! Trước mắt, trừ bỏ biết Tần Lệ thị lực thật tốt, tập trung tinh lực thậm chí có thể nhìn đến được đối phương là mặc nội y gì, cũng chỉ có tinh thần lực của Ngụy Tố Khiết có thể thăm dò được ý đồ của đối phương, biết được cục trưởng vừa rồi là nồng đậm sát ý.

Còn lại, năng lực công kích cũng chỉ có Tần Diệp coi như lão luyện, Hạ phụ cùng Tần Chí Cương gần có thể tự bảo vệ mình. . . . . .

Cho nên tình huống cũng không lạc quan!

Cũng may tốc độ rất nhanh, mọi người cũng đã nhìn thấy cửa sau, cũng vừa lúc mọi người ở đây vừa tới cửa sau, theo bên cạnh đoạn dốc, chạy ra là một đám người!

Rõ ràng chính là cục trưởng!

Cục trưởng lao tới đánh phủ đầu, đòn đầu tiên chính là một quyền đem Tần Diệp đánh ngã ở trên mặt đất, nhổ một ngụm nước miếng, mắng:

"Ăn cây táo, rào cây sung !"

Những người khác, vũ khí trên tay cũng đã bị tước lấy, An Lâm bình tĩnh nhìn thấy nam nhân cường tráng trước mắt, thần sắc vẫn như mọi khi, không hiện một tia sợ hãi.

Tần Diệp đã trúng cục trưởng một quyền, nhất thời khóe miệng rách ra, chảy máu, đứng lên nghĩ muốn bồi lại một đòn, lại vừa lúc sắp đánh xuống, kia một giây ngừng lại. . . . . .

Bởi vì trước trán Tần Lệ đã chỉa tới một họng súng đen ngòm.

"Đánh đi!" Bị cục trưởng trợn trừng mắt, rống giận một tiếng, Tần Lệ cả người run lên, sắc mặt trắng bệch!

"Có cái gì hướng lão tử đến, đừng giở trò muốn đối phó tiểu hài tử! Có gan thì đấu tay đôi!"

Tần Diệp cũng lộ ra vẻ mặt âm ngoan, cũng bất chấp sẽ cho người nhà lưu lại như thế nào ấn tượng!

"Hừ? !"

Hừ lạnh một tiếng, cục trưởng liền lấy báng súng hướng Tần Diệp hung hăng đánh xuống! Sau đó ngẩng đầu, âm ngoan ác độc liền chất vấn:

"Vừa rồi là ai ném ra bom xăng! Đứng ra mau cho ta!"

Tần Chí Cương nhìn thấy con mình bị như thế đối đãi, sớm đã là một bụng hỏa! Đã có một lần hắn không năng lực bảo hộ người nhà! Lúc này đây chính là liều mạng cũng sẽ không khiến sự tình lại phát sinh! Ngay tại Tần Chí Cương tính toán muốn đứng ra khỏi đám người, An Lâm gắt gao đem người nọ kéo lại, sau đó đi tới trước mặt cục trưởng, bình tĩnh nói:

"Là ta ném ."

Thanh âm cũng không lớn, cũng không có gì run rẩy hoặc là sợ hãi, bình tĩnh, thật ngoài dự đoán của mọi người. . . . . .

Cục trưởng không nghĩ tới đi ra nhận tội cư nhiên chính là một nữ nhân! Hơn nữa. . . . . .

Cũng là nữ nhân bộ dạng không tồi, quả là rất can đảm !

"Ngươi muốn trả giá cái gì đây!"

Dựa sát vào người An Lâm cục trưởng hung tợn nói, An Lâm có chút chán ghét nhíu mày, có chút ngửa ra sau, này biểu lộ với vẻ mặt chán ghét chẳng những không có chọc giận cục trưởng, ngược lại khiến đối phương càng thêm có hứng thú, giơ tay vung lên:

"Đem nữ nhân này mang đi, người khác đều giết sạch!"

An Lâm nghe thấy được quyết định đột ngột như vậy, cư nhiên bình tĩnh trả lời:

"Ngươi muốn lưỡng bại câu thương sao ?"

Lưỡng bại câu thương? Nghe thấy An Lâm nói, tên cục trưởng kia quả nhiên giơ tay, ngăn lại thuộc hạ đang giương súng.

"Ngươi có ý tứ gì?"

Dưới ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn pin, An Lâm cười đến có chút mê người nói:

". . . . . . Chính là ý tứ như vậy. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro