Chương 55: Lo lắng


An Lâm nhìn thấy trên đồng hồ, kim giờ đã chỉ đến số10, trong lòng lo lắng có tăng mà không giảm, bởi vì Tần Nam cùng Tần Diệp đã suốt một đêm đều không có trở về! Đôi mi thanh tú có chút nhăn lại, cảm thấy được không yên lòng, rõ ràng trước kia cũng xuất hiện qua tình huống như vậy, nhưng lúc này đây nàng lại vẫn rất lo lắng, quả nhiên là cảm tình có chút bất đồng sao?

Ở trong lòng có chút thở dài một hơi, phía sau liền truyền đến thanh âm của Nghiêm Nhã :

"Ngươi nếu không ăn, Hạ bá mẫu thật muốn tự mình vì ngươi bưng tới ." Nói xong lời này cũng không quản đối phương có nguyện ý hay không đón lấy, trực tiếp đã đem đồ ăn nhét qua, xoay người đi đến một nửa, dừng cước bộ:

"Nếu ngươi lo lắng, có thể đến «DS siêu thị » ở gần nhất nhìn một cái."

Nói xong lại nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, nếu muốn đi ngươi tốt nhất mang theo Tần Lệ."

Nghiêm Nhã trong lời nói khiến nàng có chút sửng sốt, nhìn nhìn trên tay bữa sáng, lại nhìn nhìn đến bóng dáng còn chưa đi xa, mặt lộ vẻ mỉm cười, nói một tiếng tạ ơn:

"Cám ơn ~!"

Hai chữ vô cùng đơn giản cũng không có khiến Nghiêm Nhã dừng lại bước chân, chính là khóe miệng không tự giác khẽ cong lên, sau đó tiếp tục đi hướng về phía sân huấn luyện.

Ngay lúc An Lâm tìm được Tần Lệ, đối phương sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, điều này làm cho nàng có chút không tưởng tượng được, hỏi qua mới biết được Nghiêm Nhã sớm lại đây nói qua . Tần Lệ mang theo súng ngắm, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng đôi mày nhíu chặt vẫn luôn tiết lộ tâm sự, vẻ lo lắng trong lòng cũng không so với những người khác ít. Hết thảy điều này tự nhiên không tránh khỏi ánh mắt của An Lâm.

"Không có việc gì !" Nàng cũng không biết lời này là nói cho Tần Lệ nghe , hay là nói cho chính mình nghe. Kỳ thật tối hôm qua, khi Tần Nam muốn đi ra ngoài, nàng cũng đã bắt đầu lo lắng, tuy rằng lo lắng nhưng là biết đồ ăn đã không còn nhiều, về phần bí mật của Tần Nam , nàng vẫn chờ Tần Nam chính miệng nói cho nàng biết.

Nhìn thấy lời an ủi của mình đối Tần Lệ nhiều ít có chút hiệu quả, mới mang theo người tới boong tàu, bên cạnh xe thiết giáp sớm đã đứng đầy con người, nghĩ đến cũng là Nghiêm Nhã thông tri [1] .

[1]thông tri= báo tin; thông báo

"An Lâm, chính ngươi cũng phải cẩn thận." Hạ mẫu tiến lên lo lắng dặn dò, dù sao hiện tại một đám người trong cũng chỉ có An Lâm không có dị năng.

"Ân, ta biết."

Nàng bên này công đạo xong, Tần Lệ cũng bị dặn dò tốt vài chuyện cần phải chú ý, lúc chuẩn bị lên xe mới phát hiện Nghiêm Nhã hai tay vây quanh đứng ở trước xe.

"Mang Tạ Thư đi ~! Hắn cũng nên học hỏi kinh nghiệm ." Chỉ là học tập trên lý thuyết không bằng nhanh chóng thực hành.

Nghiêm Nhã trong lời vừa mới nói xong, Tạ Thư liền mang theo ba lô , bên trong chứa khảm đao[2] đi ra, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi. Tần Lệ thấy vậy vừa định nói lời cự tuyệt, lại bị An Lâm ngăn cản, gật gật đầu đồng ý . Tuy rằng nàng đoán không ra Nghiêm Nhã trong lòng đang tính toán cái gì, nhưng là mang theo một người, đối nàng mà nói cũng cũng không phải hoàn toàn không có lợi.

[2]khảm đao=dao phay; dao bầu ( dùng để chặt cây)

Mở ra xe thiết giáp, sau khi lên bờ, nàng trực tiếp đem xe chạy về hướng DS siêu thị, dọc theo đường đi tuy rằng linh tinh có mấy con "xác sống", lại cũng không phải là chướng ngại, mắt thấy chuyển qua một cái góc đường, đi ra đã tới được siêu thị, lại đột nhiên bị Tần Lệ sắc mặt đầy vẻ nghiêm túc mà kêu ngừng.

"Làm sao vậy?" Nghe thấy khẩu khí lộ rõ kích động, nàng biết tình huống chắc hẳn có biến.

Tần Lệ quay đầu, nhìn thấy An Lâm bộ dáng thật bình tĩnh, cảm giác sợ hãi bất an cũng dần dần dịu xuống , ổn định tâm thần xong, mới chậm rãi nói:

"Bên ngoài siêu thị tất cả đều là "xác sống" phỏng chừng có bốn năm trăm, ngay cửa có một chiếc xe, bên trong có một người đang ẩn núp."

"Có thể thấy tình huống của siêu thị không?"

An Lâm không có để ý tình huống bên ngoài siêu thị, ngược lại là trong siêu thị. Nếu con người không ở trong siêu thị, hiện tại muốn thoát thân cũng không khó, dù sao không có kinh động "xác sống", nếu người đang trong siêu thị, vậy những chỗ khác cũng đừng bàn tới.

Nghe thấy lời này, Tần Lệ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hiện tại nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn đến vị trí của chiếc ô tô , tránh không được có chút tự trách, nhìn thấy An Lâm vẻ mặt đầy trầm tư , nàng cũng không dám quấy rầy, đơn giản ngồi ở một bên, chờ biện pháp. Trong lòng không khỏi nghĩ tới Nghiêm Nhã, nếu có nữ nhân kia phúc hắc độc thiệt[3] ở đây, nói không chừng có thể nghĩ ra được biện pháp, tuy rằng thực chán ghét, nhưng là lối tư duy quả thực không đơn giản.

[3]phúc hắc độc thiệt =nội tâm đen tối, lời nói ác độc

An Lâm suy nghĩ trong chốc lát, liền làm ra một quyết định có chút mạo hiểm .

"Đợi lát nữa lúc ta đem "xác sống" dẫn đi khỏi, hai người các ngươi đến hỏi người kia, có hay không nhìn thấy Tần Diệp cùng Tần Nam."

Nói xong dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đến hai người trước mặt:

"Hai ngươi chú ý an toàn, yểm trợ lẫn nhau, vô luận vấn đáo dữ phủ[4], mười phút nữa ta sẽ vòng trở lại."

[4]vô luận vấn đáo dữ phủ =Không cần hỏi lại cũng không được phản đối

Nhìn thấy hai người minh xác[5] gật gật đầu sau, An Lâm mới ý bảo hai người đi ra ngoài.

[5] minh xác =hiểu rõ

Tạ Thư dẫn đầu đi ra xe thiết giáp, ra cửa khoang thuyền, xác định hết thảy an toàn xong liền vội vàng xuống xe, rút ra khảm đao cảnh giác bốn phía, Tần Lệ theo sau cũng xuống xe hai người nhìn nhau xong, nghiêng mình trốn vào góc đường.

Mãi cho đến khi hai người đều đã ra xe thiết giáp rồi, An Lâm mới có chút nhăn mi, nếu chính mình cũng có dị năng thì tốt rồi! Có chút thở dài một tiếng, liền mở ra xe thiết giáp chuyển qua góc đường, "xác sống" quả thật rất nhiều, tựa hồ đều vây quanh siêu thị, đồng thời nàng còn phát hiện này đó "xác sống" đối chiếc xe thiết giáp kia tựa hồ có chút kiêng kị, rõ ràng có người bên trong thế nhưng "xác sống" lại hoàn toàn không có tụ lại hay bao vây. . . . . .

Liên tục bắn mấy súng, bắt đầu thong thả lui xe lại, bảo đảm rằng hấp dẫn được đủ nhiều "xác sống", rất nhanh "xác sống" đều đã bị tiếng súng hấp dẫn, lục tục hướng về xe thiết giáp.

Mắt thấy "xác sống" đông nghìn nghịt một mảnh hướng chính mình đi tới, không có bối rối liền rất nhanh thoát đi, ngược lại là chờ khoảng cách từ chỗ "xác sống" đến chỗ mình cũng đủ gần, mới bắt đầu dần dần gia tốc. Bởi vì tốc độ của "xác sống" rất chậm, hơn nữa số lượng lại nhiều, cho nên, nàng cũng không có nhấn hết chân ga, bảo đảm "xác sống" đuổi không kịp chính mình, đồng thời cũng sẽ không bị bỏ lại ở rất xa.

Rất nhanh "xác sống" cơ hồ tất cả đều bị dẫn đi rồi, hai người Tạ Thư cùng Tần Lệ nhìn thấy thời cơ đã tới, mới một trước một sau công phòng hỗ bổ[6] rất nhanh chạy đến chỗ chiếc ô tô, trên đường không khỏi có mấy con "xác sống" bị bỏ mạng ở phía sau ,những con ở gần bị Tạ Thư rất nhanh giải quyết, mà những con ở xa thì bị Tần Lệ giải quyết. Mãi cho đến khi thấy thân thủ của Tạ Thư , Tần Lệ mới biết được chính mình lúc trước đã hoàn toàn xem thường bé trai mười bốn tuổi này ! Đòn công kích của Tạ Thư nhìn qua chiêu thức rất đơn giản, lực lượng cũng không lớn, thế nhưng rất linh hoạt, đều nhắm vào trí mạng, có vài lần đã thiếu chút nữa bị "xác sống" tóm được, dù vậy mặt vẫn không đổi sắc liên tục công kích, điểm này xem vào trong mắt nàng lại ẩn ẩn đau ở trong lòng!

[6]công phòng hỗ bổ=hỗ trợ lẫn nhau vừa tấn công vừa phòng ngự

Trong lòng dâng lên một cỗ tâm thái không phục , trong đầu lại lòe ra khuôn mặt nữ nhân phúc hắc độc xà kia! Rõ ràng so với nàng nhỏ tuổi hơn, lại khiến cho chính mình cái gì cũng không nói được! Hừ ~! Không phải là vì đầu óc quá sắc bén sao? Trong lòng xuất hiện ý niệm không chịu thua, khiến động tác trên tay Tần Lệ càng lúc càng nhanh, hơn nữa không phát nào trượt, này một màn đồng dạng cũng lọt vào trong mắt Tạ Thư, có chút sửng sốt, bên tai đã bay qua một viên đạn, lúc hắn còn đang thất thần chưa ra tay , đã thay hắn giải quyết một con "xác sống".

"Phát ngốc cái gì! Đi thôi!" Nhìn thấy Tạ Thư hoảng thần thiếu chút nữa bị tóm được, Tần Lệ lúc nãy còn đánh giá cao hắn, nháy mắt liền thu hồi lại.

Hai người phối hợp cũng coi như ăn ý, rất nhanh dọn dẹp sạch sẽ "xác sống" xung quanh , đi tới bên cạnh chiếc xe. Xuyên thấu qua thủy tinh thấy một nam nhân bị trói tay ra sau lưng, một thân quân trang, xem ra là một quân nhân. Tần Lệ liếc mắt một cái nhìn người xong, leo lên nóc xe cảnh giới bốn phía, đem việc hỏi chuyện giao cho Tạ Thư.

Xác định nam nhân không thể phản kích xong, Tạ Thư mở ra cửa xe, kỳ thật nam nhân sớm đã tỉnh lại, chính là bị người trói ngoặt tay lại, không thể nhúc nhích, hơn nữa Tạ Thư nghĩ lại, bên ngoài đều là "xác sống" ai lại muốn ở ngốc một chỗ chờ đến lúc bị tấn công?

Nam nhân nhìn thấy trước mắt là một hài tử mới mười bốn năm tuổi, trong lòng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng cũng có một chút ngạc nhiên, ở cái thế giới hiện tại này, đứa nhỏ có thể sống tiếp sớm đã không thể xem là đứa nhỏ .

"Tiểu bằng hữu, có thể giúp thúc thúc đem dây thừng cởi bỏ được không?" Tận lực lấy ngữ khí ôn hòa nói chuyện, sắc mặt cũng tự nhiên bình tĩnh trở lại, sợ chính mình sẽ dọa người chạy mất, hắn thật vất vả mới có được cơ hội này.

Nghe thấy lời này Tạ Thư thế nhưng sảng khoái gật gật đầu, nam nhân nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra tươi cười, tuy nhiên biểu hiện tiếp theo của Tạ Thư lại khiến nam nhân có chút sửng sốt.

"Ngươi trước trả lời ta một vấn đề." Ngữ khí bình tĩnh, thần sắc một chút cũng không hề bối rối , hết thảy điều này đều khiến Tạ Thư nhìn qua không giống một đứa nhỏ mười bốn năm tuổi. Nam nhân biết trước mắt con người chỉ sợ cũng không như chính mình nghĩ như vậy đơn thuần, dù vậy vẫn là gật gật đầu, ý bảo đối phương tiếp tục nói.

"Ngươi có gặp qua một nam nhân mặc vệ y màu vàng nhạt, cả khuôn mặt đều bị mũ che khuất không? Thân cao đại khái 1 thước bảy mươi lăm, đi theo còn có một nam nhân tóc húi cua." Miêu tả xong mọi trọng điểm đặc thù, liền lẳng lặng chờ nghe đáp án.

Nghe xong lời này, chỉ biết đối phương muốn tìm chính là hai người tối hôm qua đem chính mình trói lại, trong lòng lập tức cảnh giác, này hai người là kẻ thù hay là bạn? Trong khoảng thời gian ngắn phán đoán không được, nam nhân lựa chọn trầm mặc, vốn tưởng rằng đối phương bởi vì gấp gáp sẽ khó dằn nổi mà tiếp tục truy vấn, lại không nghĩ rằng bé trai mười bốn năm tuổi , mặt lại không chút thay đổi mà lẳng lặng nhìn chính mình.

Trong lòng không khỏi sợ hãi không ngừng kinh thán, đứa nhỏ này quả nhiên không đơn giản!

"Ngươi cùng kia hai người là quan hệ gì?"

Vặn vẹo thân mình xê dịch về phía sau, dựa người vào cửa xe nghỉ ngơi một chút. Tư tiền tưởng hậu[7], giờ này khắc này chính mình cũng không chiếm ưu thế, tứ chi đều bị trói, gặp được "xác sống" chỉ có đường chết, chính là nếu người này cùng hai người tối hôm qua là có cừu oán, chính mình chẳng phải là kẻ vong ân phụ nghĩa sao ?

[7]Tư tiền tưởng hậu =Nghĩ tới nghĩ lui

"Cái đó và ngươi không quan hệ."

"Ha ha ha ~!" Lớn tiếng cười cười, mang vẻ mặt nghiêm nghị đối với tiểu tử trước mắt nói:

"Kia hai người bọn họ ở đâu cũng cùng ngươi không quan hệ, tiểu tử ~! Ở chỗ nào tới thì quay về chỗ đó đi ~!"

Nói như thế nào đi nữa hai người kia cũng cứu hắn một mạng, hắn Hoa Thắng Hàm không phải cái loại người vong ân phụ nghĩa !

". . . . . ." Tạ Thư dù sao tuổi còn nhỏ, bị người nói như vậy, nhất thời nghẹn lời, không có lời nào để phản bác. Đúng lúc này Tần Lệ nhảy xuống xe, nhìn thoáng qua trong xe, thấy được nam nhân đang nhắm mắt không nói chuyện, ngữ khí thoải mái nói:

"Đại thúc, kia hai người cùng chúng ta quan hệ gì, ngài biết được cũng vô dụng. Nói cho chúng ta biết người đang ở đâu, chúng ta cũng hảo tâm giúp ngài giữ cửa đóng kín, không nói, chúng ta không phải không có cách bắt ngươi nói." Nói xong vẻ mặt mất mác đem súng ngắm vác ở trên lưng, đối với Tạ Thư bên cạnh, dùng ngữ khí thoải mái nói:

"Đi thôi ~! Dù sao hỏi không ra cái gì, chỉ mười phút sau thi quần sẽ trở lại ."

Tạ Thư thực nghe lời liền đem khảm đao cất lại ở bên hông, đi theo Tần Lệ liền chuẩn bị rời đi.

Tiểu đội trưởng nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi căng thẳng, này hai tiểu quỷ! !Mười phút! Nãy giờ đều sắp qua mười phút ? Rối rắm một phen xong, nam nhân vẫn là mở miệng gọi hai người lại.

"Uy!"

Ai ngờ lại thấy bước chân Tần Lệ hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại , lần này hoàn toàn khiến nam nhân quá sốt ruột! Này hai người vừa đi, thi quần trở lại, chính mình trừ bỏ bị cắn xé còn có thể có cái gì kết cục? !

"Ta. . . Ta nói cho ngươi biết bọn họ ở đâu! Mau quay lại !" Rối rắm xong liền hô lớn, khiến hai người dừng lại cước bộ.

Tần Lệ khóe miệng giơ lên nụ cười gian, hừ ~ ai nói nàng là thiếu nữ ngây thơ vậy? Xoay người ý bảo nam nhân mau trả lời.

Nam nhân xê dịch thân mình, đối với Tần Lệ nhíu mày nói:

"Muốn ta nói cho các ngươi cũng được, trước nói cho ta biết các ngươi trong lúc đó là cái gì quan hệ, vạn nhất các ngươi tâm hoài bất quỹ[8] thì sao?"

Tuy rằng biết chính mình không có tư cách đàm phán, nhưng là chuyện vong ân phụ nghĩa hắn thật sự làm không được! Cho dù giết hắn, hắn cũng làm không được!

[8]tâm hoài bất quỹ=lòng dạ không ngay thẳng

Nghe xong 'tâm hoài bất quỹ' bốn chữ, Tần Lệ mày nhíu lại, nàng nhìn qua thật sự giống 'tâm hoài bất quỹ' sao ? Nhưng lại có ca ca của nàng! Hắn quả thật cũng có chút ..'tâm hoài bất quỹ' ?

"Hai người họ là người của chúng ta , trong đó một người là anh trai ta."

Dừng một chút, lại nhìn về phía tiểu đội trưởng:

"Đã có thể nói cho chúng ta biết chưa ?!"

Bộ dạng Tần Lệ trước mắt có chút nộ khí đằng đằng , nam nhân nháy mắt cũng bối rối . . . . . . . . . . . .

Bởi vì. . . . . . Hắn cũng không rõ hai người kia là đang ở đâu. . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro