Chương 79: Cực kỳ nguy hiểm (Hạ)
Ngay lúc quần thi đi ngang qua, hành động của người bên trong xe đều hoặc là thật cẩn thận, hoặc là lớn mật điên cuồng, ít nhất tất cả đều bình an vô sự.
Nhưng mà ba người đang ở Kim Quan trấn thì vất vả rất nhiều, cũng nguy hiểm rất nhiều. . . . . . . . .
Một đao chém rớt cành cây bên cạnh đang đánh tới, nương vách tường nhảy qua, tránh thoát một cành cây khác ở phía sau truy tới, vừa lúc Tần Nam cũng nhảy lên, cành cây đâm thật sâu vào vách tường, ngay sau đó lần nữa đánh về phía Tần Nam, Tần Nam liền né ra sau cột điện hiểm hiểm tránh thoát, xoay người một đao chém đứt cành cây đồng thời ngồi chồm hổm xuống, dưới chân dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi vùng công kích.
Liên tục vài bước đã tới được mái nhà, có thể thấy phía sau cách đó không xa có hai người cũng đều đang khổ chiến , liếc mắt nhìn đến dưới lầu có hai dây thực vật biến dị đã bị phế bỏ. Lúc này đoản đao trên tay Tần Nam sớm đã bị ăn mòn chỉ còn lại một đoạn ngắn, nếu nàng lại bị tấn công một lần nữa thì không biết còn có thể chém đứt đám dây kia hay không.
Hơn mười phút trước, lúc bọn họ đã đi vào Kim Quan trấn mới phát hiện trong thôn trấn này thực vật cùng động vật biến dị nhiều lắm, thậm chí còn có không ít "xác sống" tiến hóa !
Trong Kim Quan trấn nguy cơ tứ phía, hơi thở hổn độn, mà mỗi một cái hơi thở đều là xa lạ!
Không nói đến có thể hay không tìm được tiếp viện cùng thầy thuốc, bọn họ ba người có thể hay không còn sống đi ra ngoài vẫn còn là một vấn đề, nghĩ đến đây không khỏi lo lắng hoảng loạn!
"Tiểu Diệp, ngươi cẩn thận một chút, cùng Liễu Diệp tùy thời bảo trì liên lạc, nếu cảm thấy không ổn ngay lập tức rút lui!"
"Tỷ! Vậy ngươi cũng trở về a! Tiếp viện cùng thầy thuốc chúng ta có thể ở lại trong thôn trấn này tìm!"
Đợi nửa ngày Tần Diệp nhìn thấy đối phương không có đáp lại, trong lòng càng thêm lo lắng, trước mắt chỉ thấy được một đám "xác sống" tiến hóa càng thêm phiền lòng, nghĩ muốn ném qua thế nhưng "xác sống" này cũng có tuyệt chiêu về tốc độ , tốc độ cùng hắn rõ ràng không phân cao thấp!
"Tỷ! ?"
Hiểm hiểm tránh thoát một kích, Tần Diệp nhíu mày lại hô một tiếng, vẫn như trước không nghe được lời đáp lại, trong lòng quýnh lên xoay người liền hướng đến chỗ Liễu Diệp chạy tới:
"Liễu Diệp, ngươi thế nào?"
Nhận được câu hỏi của Tần Diệp, Liễu Diệp cũng đã chém được khuôn mặt của thi khuyển thành hai mảnh, cùng thi khuyển [1] đấu với nhau cũng hơn mười phút, liền thở hồng hộc, cũng đã có cảm giác mệt mỏi.
"Không chết."
[1]thi khuyển = chó biến dị
Nghe thấy Liễu Diệp thở hổn hển mà trả lời, chỉ biết đối phương ứng đối thật sự sắp không xong:
"Đừng cùng thi khuyển đấu nữa, theo ta bên này chạy."
Không đấu ?
Không rõ vì sao, chỉ một phút thất thần Liễu Diệp đã trúng một kích của thi khuyển, cả người đều bị ném tới mái nhà bên cạnh, môi giập nát, nhỏ ra một hai giọt máu đen, mắt thấy thi khuyển dùng tốc độ cao nhất vọt tới, trong lòng căng thẳng, một cái xoay người trèo xuống mái nhà, nương một tay bắt lấy bên cạnh trong nháy mắt, trên chân dùng sức nhảy về phía nhà lầu đối diện .
Thi khuyển dùng tốc độ cao nhất tiến lên suýt nữa không có thể dừng lại, hai chân sau đều chàng hảng trên mái nhà, hai chân trước liều mạng cào tới, hy vọng có thể bắt được một chút điểm tựa để bám vào, thế nhưng móng của loài chó vốn dĩ rất cùn, cào như thế nào cũng bám không được vào mặt phẳng, cũng may nhờ vào chân sau mượn lực lúc này mới thoát khỏi nguy hiểm, đợi đến lúc thi khuyển một lần nữa tìm kiếm đến mục tiêu, mục tiêu đã biến mất không còn thấy một chút tăm hơi . . . . . .
Ngửi ngửi huyết dịch màu đen trên mặt đất, thi khuyển liếm sạch sẽ, mới vừa nâng chạy đi một chút, liền cả người run rẩy mà ngã xuống trên mặt đất.
Liễu Diệp một đường chạy như điên, động tác lộ liễu này đưa tới không ít sinh vật cùng thực vật biến dị, cũng may tốc độ của đám sinh vật này đều không theo kịp nàng, nhưng cũng không thể bỏ xa ở phía sau.
Nương dư quang quét mắt nhìn về đội hình ở phía sau, nháy mắt sắc mặt tái nhợt, ở trong lòng lo lắng hướng Tần Diệp thông báo:
"Ngươi tính làm cái gì? Phía sau ta có một đám "thứ đó" đang đuổi theo, căn bản cắt đuôi không được!"
Rướn người mượn lực nhảy qua một tòa lầu khác, liền thấy Tần Diệp cũng kéo một đoàn sinh vật biến dị hướng bên cạnh chạy tới, nhướng mày, Liễu Diệp cũng hoàn toàn không hiểu Tần Diệp này hành động điên cuồng như thế này rốt cuộc là vì cái gì!
Tần Diệp lúc thấy Liễu Diệp , trong nháy mắt, xoay người hướng tới phương hướng Tần Nam chạy tới, nhân tiện lấy tay chỉ chỉ, ý bảo Liễu Diệp đuổi theo.
Tuy rằng khó hiểu, nhưng mắt thấy một đám phiền toái ở phía sau đang theo sát tới, Liễu Diệp chỉ có thể đuổi theo Tần Diệp.
"Liễu Diệp, ngươi nói chúng ta đem đám này giải quyết thế nào? Hay là lại dẫn tới đoàn người của chúng ta ?"
Một câu của Tần Diệp khiến Liễu Diệp hồi thần, ngay sau đó nhăn mi.
"Nếu chúng ta muốn thoát ra, chỉ cần giải quyết được con thủ lĩnh của đám này là được rồi, ngươi chạy như chạy giặc như vậy đều sẽ đem tất cả chúng ta đưa vào chỗ chết!"
Nói tới đây, trong khẩu khí của Liễu Diệp thậm chí có chút oán trách. Tuy rằng chiến thắng thi khuyển nàng không thể cam đoan, nhưng nếu muốn cắt đuôi nàng cũng không cần phí nhiều công sức!
"Kỳ thật vừa rồi ta cảm thấy rất kỳ quái , theo lý mà nói
thực vật biến dị cùng sinh vật biến dị sinh tồn ở trong Kim Quan trấn này quả thật rất nhiều, dựa vào khứu giác cùng thính giác của một đám này , bọn chúng không có khả năng không phát hiện ra chúng ta, như vậy, vì cái gì không trực tiếp chạy ra thôn trấn để công kích chúng ta?"
Bọn họ lúc vào thôn trấn đã biết trước sẽ gặp được đối thủ, thế cho nên không thể không tách ra đối chiến.
"Lời này của ngươi là ý gì?"
Dựa theo nhận xét của Tần Diệp, Liễu Diệp tự nhiên cũng đoán được một chút manh mối, chính là không dám nghĩ tiếp.
"Ý tứ chính là. . . . . . Chúng ta vào được nhưng có ra được hay không !"
Ít nhất, còn chưa giải quyết được một đám "thứ đó" , bọn họ liền không có cách nào đi ra ngoài!
Càng thêm nghi vấn chính là vì cái gì một đám "thứ đó" lại không có biện pháp ra ngoài thôn trấn. Thêm một điều nữa khiến Tần Diệp lo lắng chính là lý do vì sao biểu tỷ lại đi không từ giã, một mình mạo hiểm !
Ngay lúc Liễu Diệp còn đang khiếp sợ , Tần Diệp dừng lại, xoay người nhìn về phía sau thì thấy đám kia đang đuổi sát tới, mặt không hiện chút sợ hãi.
"Nếu ta đoán không lầm, như vậy một đám "thứ đó" sẽ không dám tiếp tục truy lại đây!"
Khắc chế sợ hãi trong lòng , lời của Tần Diệp nói ra không có một tia run rẩy, mà một đám thực vật cùng sinh vật biến dị , còn có "xác sống" quả thật đúng lúc ở khoảng cách hơn mười thước đều dừng lại .
Liễu Diệp từ tận đáy lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác sợ hãi, càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, lúc đi đến bên cạnh Tần Diệp mới chú ý tới đám thực vật cùng sinh vật biến dị vừa rồi cũng đều đã ngừng lại, trong lòng càng thêm nghi hoặc cùng kinh ngạc!
"Này. . . . . . Là chuyện gì xảy ra?"
Nhìn thấy thực vật cùng động vật biến dị, thậm chí còn có một ít "xác sống" đều lui về phía sau chạy trốn, Tần Diệp vô cùng đơn giản nói ra hai chữ:
"Sợ hãi."
Sợ hãi?
Nghe được lời giải thích này, Liễu Diệp cảm thấy căng thẳng, hai tay đang run rẩy cũng nắm chặt thành quyền. Sau khi hiểu rõ cũng nhìn về phía trước có hai con "thứ đó" đã dừng lại , một con là nhền nhện biến dị , một con là "xác sống" tiến hóa.
"Tần Nam là đang đi đối phó cái thứ giống như thế này sao ?"
Cái thứ kia khiến nàng cảm nhận được là một sinh vật rất đáng sợ,
lúc nàng một mình ở phía sau, cũng là bởi vì sinh vật này, một đám biến dị ở phía trước đều dừng lại mà chạy trốn, cuối cùng lưu lại cũng chỉ có hai con ở trước mắt, đại khái trên thực lực cũng chính là hai con mạnh nhất trong đám này. . . . . .
"Ân. Trước nhất phải rời khỏi khu vực này, ngươi trước chọn một con đi ~!"
Nói xong Tần Diệp vén lên ống tay áo đem đoản đao gắt gao cột lại ở trên tay, đoạn tay áo vừa vén lên, lộ ra cả cánh tay đều phủ kín bằng những mạch máu màu đen, chằng chịt đến nỗi nhìn qua làm cho người ta không khỏi da đầu tê dại. . . . . . Liễu Diệp nhíu mày chuyển qua tầm mắt, «hội chứng sợ hãi mật tập » khiến nàng cả người đều nổi da gà.
Chú ý tới tầm mắt của Liễu Diệp , Tần Diệp lộ ra nụ cười mỉa mai.
" Hội chứng sợ hãi mật tập [2]? Vậy ngươi cũng thật nên hảo hảo nhìn xem cánh tay của chính mình."
Nói xong lời này, Tần Diệp lập tức nhận được ánh mắt oán độc của Liễu Diệp, cả người run lên, bĩ cười [3] cũng tiêu thất.
[2]mật tập= số lượng đông đúc. ví dụ: sợ rết vì nó có nhiều chân
[3]bĩ cười=nụ cười vô lại
Trừng mắt nhìn Tần Diệp liếc mắt một cái, rút đao nhằm phía nhền nhện biến dị.
Nhìn thấy Liễu Diệp lựa chọn nhền nhện biến dị làm đối thủ, Tần Diệp có một chút phiền lòng nhìn về phía con "xác sống" tiến hóa.
Con "xác sống" này chính là con vừa rồi vẫn quấn quít lấy hắn , một con "xác sống" có tốc độ cực nhanh, quả thật rất khó đối phó.
Ngay lúc Tần Diệp cùng Liễu Diệp còn đang bận đánh nhau với xác sống, Tần Nam cũng gặp được đối thủ mà mình đang tìm kiếm, chính là đối thủ khiến nàng cảm thấy được rất bất ngờ. . . . . . . . .
Nhìn thấy trước mắt này một khoảng đất vườn rộng lớn , đủ loại cà chua, nếu không phải trên giá gỗ, nhìn kỹ mà thấy được những khối tròn tròn bị dây bao vây chi chít giống như xác ướp chính là một đám "xác sống", nàng nhất định sẽ không nghĩ đến những quả cà chua lớn như vậy là như thế nào mọc ra được!
Những quả cà chua sáng bóng hồng nhuận treo đầy trên giá, thỉnh thoảng sẽ có một cái dây từ xa xa kéo vào một con "xác sống",
hung hăng đem xác sống quấn kín hoàn toàn, những lông tơ bén nhọn bao phủ ở trên dây sẽ đâm vào thân thể của "xác sống" , chỉ chốc lát sau "xác sống" dần dần bắt đầu bị hòa tan, cuối cùng bị lông tơ hấp thu. Phương pháp tiến thực sởn tóc gáy như vậy, không khỏi làm nàng phát run.
Không khỏi liên tưởng đến phương pháp tiến thực của loài nhện, nhất thời một trận buồn nôn.
Những cọng dây vươn đi , nói ít thì cũng khoảng một trăm, nói nhiều thì cũng phải hơn một ngàn, căn bản không đếm được, nhìn thấy sinh vật khổng lồ như vậy , trong lúc nhất thời không biết xuống tay như thế nào. . . . . .
Một trận gió nhẹ thổi tới, không có gì bất ngờ liền nghe thấy được mùi vị mà nàng có thể đoán trước , ở trong lòng khẽ thở dài, đồng thời nàng cũng ngửi được một cỗ hơi thở cường đại của "xác sống", có thi quần hướng bên này ?
Ngay lúc nàng còn đang nghi hoặc, trong vườn vươn ra vô số dây leo, một đường hướng tới bên ngoài tản ra.
Điều này càng thêm xác thực suy đoán của nàng, quả nhiên có thi quần hướng bên này !
Cùng lúc đó Tần Diệp cùng Liễu Diệp cũng chú ý tới trước mắt họ đột nhiên xuất hiện rất nhiều dây, cũng may chỗ mà bọn họ đang đối chiến hiện giờ là mái nhà, đám dây kia là hoạt động trên mặt đất, lúc này mới tránh thoát được một kiếp.
"Đó là vật gì ! ?"
Tốc độ nhanh như vậy, số lượng khổng lồ , còn có hơi thở kia rất quen thuộc làm cho người ta tận trong xương cốt đều phát run, Liễu Diệp trong lúc nhất thời bị một màn trước mắt dọa đến chết khiếp.
Tần Diệp đồng dạng sắc mặt xanh mét, lắc lắc đầu. Đúng lúc này trong lòng truyền đến thanh âm của Tần Nam.
"Tiểu Diệp, nhìn thấy dây cũng đừng tới gần, nếu có cơ hội liền lợi dụng mà đem đám dây giải quyết hết, sau đó mau chóng chạy tới."
Nếu mọi người chạy đến đây , cũng không có khả năng đem người kêu trở về, hơn nữa giờ này khắc này, nếu phân tán lực lượng cũng rất nguy hiểm !
Nghe xong Tần Nam phân phó, Tần Diệp lộ ra vui mừng, đem kế hoạch thông báo cho Liễu Diệp xong, liền cùng con "xác sống" tiến hóa tiếp tục đánh nhau.
Thừa dịp Tần Diệp còn chưa giải quyết xong xác sống, nàng tính toán trước tĩnh quan kì biến [4], tận khả năng tìm hiểu sinh vật kỳ bí ở trước mắt.
Nhìn thấy tốc độ công kích của đám, vừa nhanh lại vừa tinh chuẩn, hơn nữa số lượng khổng lồ, quả thật làm cho người ta phải khiếp sợ.
Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới giải quyết được cái đại phiền toái này?
[4]tĩnh quan kì biến=lấy cái bất biến đối phó với cái vạn biến.
Không biết có phải hay không, mùi máu tươi ở xung quanh quá nồng, hay là thấy được đám dây kia tàn sát quá mức gọn gàng lưu loát.
Tận sâu đáy lòng, cảm giác sợ hãi dần dần tiêu tán, chiếm cứ chính là cảm giác hưng phấn nồng đậm, cùng cảm giác đói khát đã lâu ngày !
Trong lúc nhất thời ý thức trở nên có chút hoảng hốt, đáy lòng chỉ có cảm giác trống rổng cùng đói khát khiến nàng mệt mỏi muốn thiếp đi, nhưng lực lượng toàn thân lại dần dần bành trướng, tràn đầy.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, tầm mắt dừng lại ở trên một quả cà chua hồng nhuận to mọng, một màu đỏ sẫm thực giống như bị máu tươi thấm qua, hấp dẫn nàng, khiến cảm giác đói khát của nàng bỗng dưng trỗi dậy!
"Tỷ!"
Ngay lúc ý thức của nàng dần mất đi, một thanh âm đã gọi hồn phách của nàng trở về, ngay sau đó đập vào mặt chính là một cỗ nước tiểu khai ngấy, chán ghét nghiêng mình tránh thoát một mảnh gì đó dính đầy nước tiểu mà Tần Diệp đưa đến.
Hành động của Tần Diệp vừa rồi đúng là không muốn sống mà, thế nhưng , khiến đầu óc của nàng nháy mắt thanh tỉnh trở lại, lúc này nàng mới nhìn thấy Liễu Diệp cùng Tần Diệp đều dùng vải bố bịt kín miệng mũi, hơn nữa thực hiển nhiên trên vải bố này đều là. . . . . . Nước tiểu.
"Mau bịt vào, nếu không lại sẽ mất đi ý thức!"
Mắt thấy Tần Diệp vừa muốn giơ mảnh vải lên, vội vàng nghiêng mình tránh thoát, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tần Diệp quét qua một cái, ở trong lòng lạnh lùng nói.
"Không cần, ta có chuẩn bị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro