Chương 80: Chệch đường ray
Tuy nói là tã, kỳ thật cũng chính là nhỏ lên như vậy một hai giọt, bởi vì khứu giác linh mẫn, cho nên mùi có tính kích thích như vậy cũng không cần phải để sát vào mới ngửi thấy được.
Kéo xuống một mảnh vải, thuận tiện lên hai giọt máu của chính mình, tuy rằng không có tính kích thích như nước tiểu, nhưng cũng đã hoàn toàn đủ để khiến nàng bảo trì được ý nghĩ thanh tỉnh. Thấy nàng hành động như vậy, hai người bọn Tần Diệp cũng đều xả tã xuống, đổi lại là dùng huyết của chính mình . Trải qua một nháo vừa rồi, cũng đủ biết được cây cà chua này cũng không dễ đối phó.
"Trò này thật khiến người ta chán ghét ~, " nhìn thấy một đám cà chua đỏ tươi, nhìn nhìn lại một đám tử thi lúc nhúc ở bên cạnh đã khô quắt , liền nhịn không được liền bên trong dạ dày đã muốn nôn thốc ra.
Đối đánh giá của Tần Diệp , nàng chỉ dùng thái độ quả quyết mà hỏi:
"Như thế nào xuống tay,"
Liễu Diệp hỏi thẳng ra vấn đề, đám dây ở đây nhiều lắm bọn họ không có khả năng diệt hết toàn bộ, nếu tùy tiện tiến công này không khác tự tìm đường chết. Nói xong Liễu Diệp nhìn về phía Tần Nam, không biết vì cái gì, vị "xác sống" này đã cứu chính mình một mạng, nàng cũng không thể làm một kẻ vong ơn bội nghĩa, tựa hồ trong lòng luôn luôn vang lên một thanh âm báo cho nàng, người trước mắt này đối nàng mà nói rất trọng yếu, thậm chí so với sinh mệnh của nàng còn quan trọng hơn!
"Liễu Diệp cảnh giác xung quanh, ta đi trước xem thử một chút, nếu có gì bất thường, tiểu Diệp lại ra tay."
Về mặt tốc độ , Tần Diệp xác thật là cường hãn nhất .
"Không được! Rất mạo hiểm!"
Tần Diệp đối kế hoạch này liền dẫn đầu đưa ra phản đối, mặc dù biểu tỷ đối tốc độ của hắn rất tin tưởng, ai lại dám cam đoan tốc độ của hắn nhất định thắng được đám dây kia ? Cho nên chuyện này rất mạo hiểm !"Bây giờ thứ này chỉ đang mải mê tiến thực, nói không chừng chúng ta có thể đi ra ngoài!"
Nàng biết mỗi một câu của Tần Diệp đều chính xác , nàng cũng biết hành động này của chính mình thực điên khùng, chính là vì cái gì biết rõ sẽ nguy hiểm đến chính mình nhưng không cách nào dừng cước bộ mà trốn chạy ? Nghĩ đến đây nàng nhăn mi, suy nghĩ lại kế hoạch.
" Hai người các ngươi mau rời khỏi nơi này!"
Dựa vào phán đoán của Tần Diệp , quả thật , lúc này chính là thời cơ tốt nhất để rời đi .
"Ngươi thì sao?" Nghe thấy lời này, Liễu Diệp gắt gao nhíu mày.
Trầm mặc một trận sau đó, mới chậm rãi mở miệng
"Ta lưu lại."
Điên rồi!
Trong đầu Tần Diệp cùng Liễu Diệp đồng thời thoáng hiện ra những từ này! Trong lúc nhất thời hai người đều cũng không rõ ! Đặc biệt là Tần Diệp!
Trong trí nhớ của hắn, biểu tỷ là một người cẩn thận thậm chí có chút nhát gan, không có nắm chắc tuyệt nhiên sẽ không tùy tiện động thủ, để làm thành một sự kiện thậm chí có thể từ rất sớm đã bắt đầu chuẩn bị, này cũng chính là lý do vì sao hắn lại sợ biểu tỷ đến thế.
Ở trong lòng hắn, biểu tỷ thật giống như một con mãng xà đang ngủ đông trong bụi cỏ, cẩn thận, kiên nhẫn, vì chờ đợi mục tiêu thậm chí có thể ngủ đông đến mấy tháng trời, sau đó nếu hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, một kích cuối cùng có thể lãnh huyết đến cực điểm mà không chút lưu tình.
Tuy rằng một người lãnh khốc tuyệt tình như vậy làm cho người ta cảm thấy rất đáng sợ, nhưng chân chính khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa chính là phân nhẫn nại cùng cẩn thận kia đã vượt qua khỏi người thường , nhẫn nhịn hy sinh, lời này dùng để nói về biểu tỷ một chút cũng không có gì là quá. . . . . .
Chính là, hiện tại là như thế nào ? Vì cái gì lại đưa ra một kế hoạch mạo hiểm như vậy, vì cái gì lại tuỳ tiện đưa ra một quyết định như thế?
"Tỷ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi mặc kệ chính mình, cũng nghĩ đến bác cùng dượng sao ?!"
Tần Diệp ở trong lòng van nài khuyên bảo, tuy rằng khiến nàng trong lòng có chút căng thẳng, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của nàng.
Chuyển mắt nhìn chằm chằm đến hiện trường lúc này đều là một mảnh huyết tinh, nàng có thể cảm nhận được máu bên trong huyết quản đang sôi trào, dục niệm cùng ý niệm mãnh liệt khiến khóe miệng nàng bất giác khẽ cong lên.
"Ta sẽ không chết."
Nhìn thấy khuyên không được người nọ, Tần Diệp cũng buông tha, đơn giản nói:
"Ta đây cũng không đi ! Cho dù có trở về, ta cũng không có cách nào cùng những người khác công đạo!"
Thấy bộ dáng lúc này của Tần Diệp chính là hỏa khí ngút trời, nàng không khỏi giơ lên khóe miệng, trong lòng cũng không hiểu vì sao lại có một tia ấm áp, đan xen với không ít áy náy cùng tự trách, hành động điên khùng này của nàng chung quy cũng vì không muốn liên luỵ đến người ngoài. Nhưng vì cái gì biết rõ như thế, nàng lại khư khư cố chấp? Một chút cũng không giống với nàng trước đây!
"Ai ~ cùng các ngươi điên đi!"
Liễu Diệp nói ra thực nhẹ nhàng, thật giống như bạn bè cùng trang lứa.
Nhưng chỉ có Liễu Diệp mới rõ ràng trong lòng chính mình đang rất sợ hãi cùng với rối rắm, sợ hãi không thôi, rồi lại không thể bỏ mặc Tần Nam chẳng quan tâm! Thật giống như có người đem nàng phân liệt thành hai người, một người là chính nàng, mà một người khác cũng là chính nàng, rồi lại không phải là chính nàng!
Nghĩ đến đau đầu, liền cũng đơn giản buông tha cho.
Ngay lúc hai người quyết định lưu lại xong, Tần Nam đột nhiên đứng ở rìa sân thượng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thi rống.
Một tiếng thi rống thâm nhập thật sâu đến tận đáy lòng, làm lộ ra nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức, Tần Diệp lập tức nhớ lại lúc trước ở cửa sau của tiểu khu , hắn đã nghe thấy một tiếng thi rống, cùng bây giờ có chút tương tự, kinh ngạc liền trừng lớn mắt! Là biểu tỷ? ! Một tiếng thi rống lúc trước là biểu tỷ? !
"Rống ~!"
Ngay sau đó lại là một tiếng thi rống!
Nhịn không được cả người đều run rẩy, Liễu Diệp thì càng khốn đốn hơn, hai tay vây quanh trước ngực, trong mắt đều là sợ hãi!
Hắn biết "xác sống" cũng có phân cấp bậc, cấp bậc của biểu tỷ so với hắn cao hơn, bản năng sợ hãi đương nhiên sẽ có, nhưng vì cái gì đối mặt với một biểu tỷ ngày thường , hắn cũng không cảm thấy có chút nào sợ hãi, mà bây giờ nghe thấy được một tiếng thi rống này, hắn lại thật thật sự đang run rẩy không ngừng, thậm chí so với việc phải đối mặt với đám cà chua còn đáng sợ hơn !
Kinh hỉ nghĩ đến, có lẽ cấp bậc của biểu tỷ cũng cao hơn đám cà chua này ? !
Cấp bậc có phải hay không cao hơn đám cà chua, Tần Nam chính mình cũng không biết, nàng sở dĩ thi rống, là bởi vì đám thi quần trước mắt đã khiến nàng nghĩ tới một cách này.
Chỉ cần nàng nguyện ý, đám "xác sống" kia đối nàng chỉ có thể tuân mệnh, nếu không rơi vào thế bất đắc dĩ như lúc này, nàng cũng không muốn bí mật này bị ai biết, hơn nữa sau khi bị Tần Diệp tập kích, nàng càng thêm không muốn lợi dụng năng lực này, bởi vì nếu nàng phát ra thi rống cũng sẽ khó bảo toàn sẽ không đưa tới những "xác sống" khác cùng cấp bậc giống nàng .
Không biết nên vui mừng hay là nên lo lắng, sự tình cùng suy đoán nàng giống nhau, nguyên bản đám "xác sống" vẫn đang bị cà chua phát ra mùi hương mà mê hoặc , nghe thấy được tiếng gầm rú của nàng, đều đã thanh tỉnh lại, hai mắt màu đỏ tươi lộ ra thần sắc giết chóc, vùng vẫy thân mình mà bắt đầu khẳng thực đám dây kia, trong lúc nhất thời, đám "xác sống" trên mặt đất cùng đám dây liền chém giết lẫn nhau.
Ngay lúc Tần Diệp cùng Liễu Diệp còn vì tiếng thi rống kia mà trong lòng run rẩy, Tần Nam đã nhảy lên nhằm phía khu vườn đi tới, tiện đường bẻ lấy ống nước bên cạnh, mỗi tay một thanh, trong nháy mắt cũng đã đi tới rìa khu vườn.
Trong khu vườn, lập tức vươn ra vô số đám dây mảnh, nhất loạt tấn công về phía Tần Nam.
Lòng bàn chân linh hoạt vừa chuyển, hiểm hiểm tránh thoát, y theo kế hoạch lúc trước, một côn đập nát đám cà chua cách nàng gần nhất , quả cà chua mềm mại liền dập nát, máu đỏ sẫm chảy lênh láng, mà này một gậy tựa hồ chạm đến điểm yếu của đối phương , một đám cành cây khẩn cấp thu hồi, hướng tới nàng lại lần nữa nhào tới , tốc độ cực nhanh, mắt thấy sẽ vây khốn nàng.
Nóng vội, liền lắc mình thối lui đến trong vườn, dựa vào ống nước trên tay một đường đập phá hỗn loạn mà chạy ra, đến đây đi ~! Vây lại đây đi! Đem này đó chướng ngại tất cả đều nhổ tận gốc đi!
Như nàng sở liệu, đám dây to khoẻ đã dừng lại ở bên ngoài khu vườn, thế mà lúc nãy trong khu vườn bọn chúng thế nhưng không có một chút phòng ngự, tốc độ công kích của đám dây nhỏ rõ ràng chậm rất nhiều. Nương theo mùi hương, nàng một đường phá nát hết chướng ngại, một đường chạy như điên. Theo khoảng cách càng ngày càng gần, nàng có thể cảm nhận được máu trong thân thể dần dần sôi trào, dục niệm chém giết cùng cắn nuốt không ngừng chiếm cứ lấy nàng!
Nàng rất đói, rất khát!
Mà cảm giác như vậy tựa hồ thật giống như một loại mỹ vị tuyệt hảo !
Mà giờ này khắc này, An Lâm đang ở xa xa đường cao tốc , lại không hiểu vì sao cảm nhận được trong lòng vô cùng căng thẳng, tựa hồ bị ai hung hăng giẫm đạp một phen, đau đớn khiến nàng cả người run lên, dự cảm bất hảo ở trong lòng từng chút khuếch tán.
Tần Nam!
"Hỏng rồi! Ta muốn đi xuống!"
"Ngươi từ từ đã !"
"Còn chờ cái gì? Ngươi không phát hiện mọi người sắp đi vào trong vườn sao ? Đợi lát nữa , nếu có chuyện gì thì làm sao ? !"
Tần Diệp lo lắng nói, khiến Liễu Diệp không thể phản bác!
"Vậy đi, ngươi bên trái ta bên phải."
Nhìn thấy Tần Diệp sốt ruột đến độ đã muốn lao xuống, Liễu Diệp một tay đem người kéo lại:
"Đem cái tã lúc nãy mang vào."
Nói xong liền đem mảnh vải vừa rồi một lần nữa mang vào.
Vì cứu người, Tần Diệp cũng không quản nhiều nghi vấn, mang mảnh vải lên liền vọt xuống.
Tốc độ của Liễu Diệp tuy rằng không theo kịp Tần Diệp, nhưng cũng may là phía bên phải khu vườn địa hình nhỏ hẹp, cành cây không có cách nào thuận tiện thi triển, số lượng rất ít, về phần Tần Diệp bên kia thì không chút khó khăn đã đi vào trong vườn, tưởng tượng đến đám cà chua biến dị có thể đã làm bị thương đến thân nhân chính mình, cách xuống tay cũng không lưu tình chút nào, một đường thẳng hướng, trực tiếp chặt đứt ngăn trở của đối phương, cành lá treo lủng lẳng quả mọng nháy mắt rơi xuống đầy đất, mà hai thanh đoản đao của Tần Diệp cũng hoàn toàn gãy vụn.
"Tỷ!"
Trong cơn nóng vội, Tần Diệp cũng bất chấp có thể hay không bị Liễu Diệp nhìn ra manh mối gì, trực tiếp lớn tiếng hô lên, nhưng trong khu vườn tất cả đều là mùi máu tươi kỳ quái, cổ hương vị này tựa hồ đã lấn át đi hơi thở của mọi người , hắn ngửi không ra hơi thở của Liễu Diệp , cũng ngửi không ra hơi thở của Tần Nam !
Lúc này hắn mới chú ý tới đám quả cà chua đang nằm trên mặt đất , cắn chặt răng, hối hận cũng đã chậm!
"Tần Diệp! Ngươi ở nơi nào?" Nghe thấy trong lòng truyền đến thanh âm của Liễu Diệp , khẩn trương trong lòng Tần Diệp mới có chút buông xuống.
Thế nhưng đối với vấn đề này của Liễu Diệp , hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không có đầu mối!
"Ta. . . . . . Không biết!"
Nghe thấy câu trả lời của Tần Diệp , Liễu Diệp mới cắn răng che lấy miệng vết thương bên hông , nhíu mày.
"Quả nhiên. . . . . ."
Quả nhiên? !
"Có ý tứ gì?"
Ngay lúc Tần Diệp hỏi ra những lời này, cả mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Động đất? !
Nhưng rất nhanh, Tần Diệp biết rằng chính mình đã đoán sai, bởi vì một con thực vật biến dị từ trong lòng đất xông ra, thoạt nhìn giống như một khối u lởm chởm, vẻ như được tạo ra từ vô số cái dây, toàn thân trên dưới lồi lõm, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, khối u này rõ ràng là hé ra những khuôn mặt người, lớn nhỏ đều có, quỷ dị mà dị dạng.
Bởi vì sự xuất hiện của khối u này, cũng đã dẫn tới vô số đám dây trong khu vườn, Tần Diệp lúc này mới thấy cách đó không xa Liễu Diệp đang bị dây cuốn lấy hai chân chậm rãi kéo đến khối u, vội vàng bước nhanh vọt tới, nhặt lên đoản đao chém rớt đám dây.
Lúc quay đầu nhìn về phía Liễu Diệp, Tần Diệp mới phát hiện đối phương toàn thân đều là miệng vết thương, vết thương nặng nhất phải kể tới lỗ thủng bên hông, chân chính là một cái lỗ thủng. . . . . .
"Không có việc gì đi? !"
"Không có việc gì."
Thở hổn hển một hơi, chỉ về phía khối u .
"Ta biết Tần Nam ở nơi đâu rồi."
Nhìn theo ngón tay của Liễu Diệp, Tần Diệp mới nhìn thấy đang cùng khối u chém giết chính là Tần Nam, tuy rằng quần áo tả tơi, nhưng không có một chút miệng vết thương.
Không.
Phải nói, miệng vết thương vừa mở ra, liền nháy mắt khép lại.
Tuy rằng về mặt đối chiến, Tần Nam hoàn toàn không rơi vào tình thế xấu, nhưng Tần Diệp như thế nào cũng cao hứng không nổi! Ngược lại lo lắng bất an, sắc mặt xanh mét, ôm Liễu Diệp vào trong lòng liền chạy đi. . . . . .
Hoàn toàn khó hiểu hành động của Tần Diệp giờ này khắc này , Liễu Diệp không khỏi giãy dụa mà hỏi:
"Ngươi. . . Ngươi làm gì? !"
"Không thể tiếp tục ở nơi này!"
Phải nhanh lên! Mau! Ngàn vạn lần đừng bị phát hiện! !
"Ngươi rốt cuộc phát điên gì vậy ? !"
Sâu trong lòng nàng, Liễu Diệp cũng không nguyện ý vứt bỏ Tần Nam, cho nên khẩu khí khó tránh khỏi lạnh lùng so với lúc trước.
"Ta không điên!"
Nói xong Tần Diệp liên tục mấy lần nhảy lên đã tới được mái nhà, cũng không quay đầu lại, liền hướng về phía bên ngoài thôn trấn chạy ra.
"Nếu không rời đi, nàng sẽ giết chúng ta!"
Nghiến răng nghiến lợi, một chữ một chữ mà phun ra.
Những lời này đối Liễu Diệp mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang, hơn nữa cũng không chút nào logic, nghĩ muốn phản bác, nhưng lời tiếp theo của Tần Diệp đã khiến nàng toàn thân kinh chấn. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro