Chương 87: Bàn giao


Mặc dù An Lâm đã tỉnh lại cũng không thể cải biến hiện trạng đội nhóm khá hơn chút nào, ngay lúc Tần Diệp cùng Liễu Diệp tìm được An Lâm để bàn bạc, hai người đều có thể cảm nhận được tâm tư của An Lâm đã không ở nơi này.

"An Lâm Tỷ, chúng ta biết ngươi lo lắng cho Tần Nam, nhưng chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải làm sao mới có thể tiếp tục duy trì được đội ngũ."

Những lời Liễu Diệp nói ra cũng không sai, điểm này ai cũng đều có thể nói được, thế nhưng người được khuyên lúc này chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không có phản ứng.

Ngay lúc Liễu Diệp định mở miệng, An Lâm quay đầu.

"Kêu Nghiêm Nhã tới đây."

"Kêu nàng làm cái gì, "

Tần Diệp không chút nghĩ ngợi liền nhíu mày hỏi lại, liếc mắt một cái có thể nhìn ra quan hệ của hai người là như thế nào.

Mặc dù chưa nghe những gì Tần Diệp nói lúc trước, nàng cũng biết hai người này nhất định là có mâu thuẫn rất lớn, về phần có phải hay không hiểu lầm, điểm này trừ bỏ Nghiêm Nhã, chỉ sợ không ai biết rõ. Người lúc nào cũng mang tâm tư kín đáo như Nghiêm Nhã, bị hiểu lầm như vậy cũng không có gì lạ. . . . . .

Nghĩ đến đây, Liễu Diệp không khỏi cảm thấy được một tia mệt mỏi, đại khái là bên cạnh không có người thân, tâm thủy chung trống rỗng, ý thức treo lơ lửng giữa không trung, cảm giác nửa vời, liền ngay cả phương pháp ứng đối đơn giản nhất mặc dù nàng hiểu biết được, nhưng vẫn buồn rầu !

Mặc dù nàng lý giải Tần Nam rời đi nhất định có nguyên do, lại là nhịn không được tâm sinh oán niệm, vì cái gì. . . . . .

Không hề để lại đôi câu vài lời?

Cho dù đối với người thân tín nhất là Tần Diệp cũng không lưu lại một câu nhắn nhủ! Điều này làm cho nàng như thế nào thuyết phục chính mình không miên man suy nghĩ? !

Ở trong lòng có chút thở dài một hơi, mới mang theo mỏi mệt hướng Tần Diệp nói, không biết là thân thể hay là trong lòng mệt mỏi, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy được chính mình yếu ớt giống như một đứa bé mới sinh, đối mọi thứ bây giờ mà nói, nàng đều không có lực đánh trả . . . . . . !

Loại cảm giác này khiến nàng sợ hãi đến cực điểm, rồi lại bất lực. . . . . . Không khỏi có chút nhíu mi, tâm phiền ý loạn.

"Đi thôi, đem người gọi tới, bàn bạc kế hoạch tiếp theo."

"An Lâm Tỷ, ta không có gì thành kiến, chính là tình huống như thế, khiến ta tiếp tục tin tưởng Nghiêm Nhã có chút khó khăn."

Tần Diệp trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng mình nói thẳng ra, hai ngày qua hắn đối Nghiêm Nhã cấp tẫn bạch nhãn [1], đương nhiên cũng cùng muội muội đối chọi gay gắt, tưởng tượng đến việc này khả năng hoàn toàn đều do Nghiêm Nhã một tay bày ra, hắn liền một thân mồ hôi lạnh!

Cuối cùng, nhìn thoáng qua An Lâm đang nhíu mày, trầm mặc không nói , mới dịu đi ngữ khí.

[1] cấp tẫn bạch nhãn=gai mắt

"Chúng ta là cái gì. . . . . . Chính mình rất rõ ràng, ngươi có thể chấp nhận, cũng không đại biểu rằng những người khác đều có thể chấp nhận."

Nói xong thần sắc một trận đau thương đến cực điểm.

". . . . . . Đem bọn ngươi đưa đến quân khu X xong, chúng ta sẽ rời đi. . . . . ."

Lời này của Tần Diệp khiến An Lâm cả người run lên, không dám tin ngẩng đầu lên, mày càng thêm nhíu chặt .

"Ngươi nói cái gì?"

Bởi vì khiếp sợ, ngữ khí so với bình thường lạnh hơn vài phần, ánh mắt sắc lạnh làm cho người ta không khỏi né tránh.

Nhìn thấy Tần Diệp cùng Liễu Diệp hai người đều né tránh, An Lâm dần dần bình phục tâm tình, suy nghĩ một chút liền mở miệng nói

"Chuyện này nói còn quá sớm, nói không chừng những người khác cũng giống như ta. . . . . ."

"Không có khả năng!"

Liễu Diệp cùng Tần Diệp cơ hồ là trăm miệng một lời đánh gảy lời của An Lâm, bọn họ là cái gì? Là sinh vật biến dị!

Chung quy cũng có một ngày bọn họ cũng sẽ trở nên giống như "xác sống" biến dị, đến lúc đó bọn họ chẳng những sẽ tự giết hại lẫn nhau, còn có thể giết chết người thân của chính mình!

Nhìn thấy hai người phản bác nhanh như vậy, liền biết chuyện này cũng không có như nàng tưởng tượng dễ dàng giải quyết như vậy, giờ này khắc này, cũng không phải là lúc nói đến chuyện này, mà nàng. . . . . . Cũng tâm phiền ý loạn. . . . . .

"Chuyện này chúng ta trước gác lại, về phần Nghiêm Nhã. . . . . . Kêu nàng đến cũng là vì muốn nói rõ một sự tình."

Nhìn thấy An Lâm như thế kiên định muốn tìm Nghiêm Nhã, Tần Diệp cũng chỉ có thể nhượng bộ, ai kêu Tần Nam lúc trước đã nói với hắn phải nhất nhất nghe theo An Lâm làm chi. =.=

Thừa dịp Tần Diệp đi gọi Nghiêm Nhã , An Lâm mở miệng hỏi chuyện về Nghiêm Nhã.

"Ngươi đối Nghiêm Nhã hiểu biết nhiều ít?"

Tuy rằng đã nghe nói qua Nghiêm thị tập đoàn, An Lâm lại đối với người cầm quyền của Nghiêm thị tập đoàn cũng không hiểu biết mấy.

"Hiểu biết cũng không nhiều, chính là biết nàng là người cầm quyền của Nghiêm thị tập đoàn , năm ấy 15 tuổi liền đã đưa Nghiêm thị lên đến địa vị tối cao trong giới kinh doanh, quả thật chính là kỳ tài. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, cửa xe liền truyền đến thanh âm của Nghiêm Nhã.

"Muốn biết rõ tin tức của ta, trực tiếp hỏi ta chẳng phải là càng đơn giản hơn sao?"

Nói xong vẻ mặt đạm cười, Nghiêm Nhã ngồi xuống đối diện với An Lâm, một chút cũng không kiêng kị, cũng hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của Tần Diệp lúc này một bộ muốn giết người.

"Nói đi ~! Muốn hỏi cái gì, muốn giấu cái gì, ta cũng sẽ không để ý ~!"

Nàng chỉ cần sống sót. . . . . . Nghĩ đến đây trong mắt lại không biết vì sao xuất hiện một tia mê hoặc, chỉ là chợt lóe mà qua.

"Ngươi muốn sống tiếp sao ?"

Nghe được khẩu khí nghi vấn này của An Lâm, Nghiêm Nhã cười khẽ thành tiếng, cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng mà kiên định nói:

"Đúng vậy!"

"Vì bản thân mình ?"

An Lâm nhẹ nhàng hỏi ra một câu khiến cho Nghiêm Nhã có chút sửng sốt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai lại tin tưởng một người trên thương trường luôn lạnh lùng vô tình, đa mưu túc trí như Nghiêm Nhã lại bởi vì một câu mà thất thần.

Chống lại tầm mắt mẫn duệ của An Lâm, Nghiêm Nhã vẫn đang thất thần ảo não chuyện vừa rồi, rõ ràng lường trước được, lại trong lúc đối phương nói ra miệng, kia trong nháy mắt, tránh không được mà giật mình thất thần.

"Ngươi bảo ta đến để làm gì?"

Không tự giác dời đi đề tài, vấn đề này nàng không muốn suy nghĩ sâu thêm. . . . . . . . .

Nàng chỉ cần còn sống là đủ rồi.

"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

Nhận được ánh mắt Nghiêm Nhã không vui, An Lâm cũng không muốn buông tha cho:

"Ngươi vì ai mà sống?"

Nhìn thấy An Lâm là đang muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, Nghiêm Nhã cân nhắc lợi hại sau đó, đơn giản trả lời:

"Bản thân mình."

Vô cùng đơn giản nói ra ba chữ , Nghiêm Nhã quyết định dẫn đầu nói sang chuyện khác:

"Tiếp theo các ngươi tính toán làm sao bây giờ?"

Rõ ràng nhiều lần Nghiêm Nhã đã muốn nói sang chuyện khác ngốc tử cũng có thể đoán được nguyên cớ, huống chi là An Lâm?

Hai người đều ăn ý không hề dây dưa vấn đề vừa rồi, sau đó suy nghĩ.

Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?

"Ngươi cảm thấy thế nào ?"

Chậm rãi thả lỏng, đem vấn đề lại vứt cho Nghiêm Nhã, người nọ rõ ràng cũng biết nàng sẽ hỏi lại, khóe miệng khinh dương, cũng không có suy nghĩ lâu, hiển nhiên sớm đã nghĩ tới vấn đề này.

"Tư Đồ Uyển có thể mang theo, dù sao cũng là một thầy thuốc, có rất tác dụng. . . . . ."

"Kia những người khác thì sao ?"

Nghiêm Nhã nói còn chưa nói hoàn, Tần Diệp liền đem vấn đề hỏi lại, kỳ thật đối hắn mà nói những người khác như thế nào hắn cũng không có bao nhiêu để ý, chính là đối Nghiêm Nhã. . . . . 

Thấy thế nào cũng không thuận mắt. . . . . .

Nghe ra ngữ điệu của Tần Diệp là cố ý bắt bẻ , Nghiêm Nhã thật cũng không lộ ra biểu tình không vui, chính là chậm rãi quay đầu, khóe miệng khẽ cong, mặt đối mặt, thành khẩn hỏi:

"Ngươi cảm thấy được phải tất yếu mang theo bọn họ?"

Vốn muốn bắt bẻ đối phương, thế nhưng ngược lại bị người chế nhạo, Tần Diệp đơn giản ngậm miệng không nói nữa, những lần chống đối với Nghiêm Nhã quả nhiên sẽ không gặp qua một chuyện tốt!

"Những người khác không tất yếu quản, mang theo Tư Đồ Uyển có thể, nói tiếp tính toán của ngươi ."

Mắt thấy hai người đối chọi gay gắt, An Lâm hợp thời mở miệng giảng hòa, khí thế gọn gàng lưu loát, không hiện một tia do dự, này một cỗ khí thế chân xác khiến hai người thu kiếm tàng phong [2].

[2] thu kiếm tàng phong= ngừng tay, rửa tay gác kiếm

"Nếu Kim Quan trấn gì đó đã giải quyết xong, như vậy chúng ta đi vòng qua Kim Quan trấn, sẽ nhanh chóng tới được « S thị », tới gần « S thị » có một quân khu X, về quy mô tuy rằng so ra kém quân khu ở « G thị », nhưng cũng không tính là nhỏ, nếu vận khí tốt có thể bổ sung vũ khí đạn dược, thậm chí là tạm thời lánh nạn."

Đem quyết định của chính mình nói xong, Nghiêm Nhã nhìn về phía An Lâm, lẳng lặng chờ người kia định đoạt.

Lo lắng không lâu sau, qua khoảng một phút đồng hồ, An Lâm rốt cuộc khẳng định hơn nữa đã tiếp nhận đề nghị , sự tiếp nhận này đối nàng mà nói không có gì biến hóa, chính là nhiều ít đã khiến cho Tần Diệp bất mãn, điểm này nàng sớm đoán được , tự nhiên cũng sẽ không có gì ngạc nhiên, nhưng ở giây tiếp theo, một lời của An Lâm lại thật sự đã khiến nàng khiếp sợ vạn phần!

Chỉ như vậy trong nháy mắt, nàng thậm chí hoài nghi người trước mắt này có phải hay không là An Lâm mà nàng từng nhận thức !

"Trước khi đến « S thị », Nghiêm Nhã được ta bổ nhiệm thành đội trưởng, tiểu đội này toàn quyền giao từ Nghiêm Nhã phụ trách."

"An Lâm. . . . . ."

Tần Diệp theo phản xạ tính mở miệng, lại bị nàng nhấc tay ngăn cản, chỉ có thể cắn răng một cái nhịn xuống, xoay người đã đi xuống xe buýt.

Cùng Liễu Diệp nhìn nhau gật gật đầu, người sau liền đuổi theo, lập tức trong xe buýt cũng chỉ còn lại An Lâm cùng Nghiêm Nhã.

"Để cho ta làm đội trưởng, sẽ không sợ ta vì sinh tồn, bắt nhóm người các ngươi lợi dụng làm bậc thang để leo lên?"

Vì cái gì lại để cho nàng làm đội trưởng, nguyên nhân này cũng không có gì là khó nghĩ, cái điều sở dĩ khiến nàng khiếp sợ chính là lá gan của An Lâm quá lớn!

Còn có cái gì đánh cược, có thể khiến nữ nhân này ở trong lòng không hề run sợ, mà chẳng do dự đến nửa giây?

Nghĩ tới nghĩ lui nàng cũng nghĩ không ra, mọi người đều cảm thấy được nàng tâm cơ đủ thâm đủ trầm, lãnh huyết vô tình ăn tươi nuốt sống, nhưng nữ nhân trước mắt đang trọng thương nằm giường này lại khiến nàng cảm thấy da đầu run lên. . . . . .

Thoáng nghĩ sâu thêm, liền đủ để cho nàng rùng mình liên tục. . . . . .

"Ngươi là một người thông minh, vô luận vì ai mà sống, sống đến cuối cùng mới tính thắng. . . . . ."

Sống đượcsống sót [3] là hai khái niệm, điểm này không cần nàng nhắc nhở, Nghiêm Nhã rõ ràng .

[3] nguyên văn : hoạt hạ lai , hoạt hạ khứ

Vừa lòng lộ ra một chút tán thưởng, Nghiêm Nhã gật gật đầu, xoay người rời đi, lại đột ngột dừng cước bộ.

"Chu Trọng Sinh, này ba chữ ngươi hẳn là không xa lạ, ta không có gì ác ý, chính là muốn sống tiếp."

Đơn giản nói ra một câu, An Lâm biểu tình trầm mặc như vậy cũng xem như đã tiếp nhận rồi, về phần Tần Diệp cùng Tần Nam. . . . . .

Còn có chuyện của Liễu Diệp, tạm thời buông tha cũng không có gì trở ngại ~~! Chỉ cần. . . . . . Tần Lệ vẫn còn , nghĩ đến đây trong đôi mắt ôn nhu thoáng hiện ra một tia mưu tính.

Chu Trọng Sinh.

Ở trong lòng nỉ non ba chữ này, cái tên này nàng đương nhiên rất quen thuộc.

« G thị » danh môn vọng tộc, nhân tài rất nhiều , đặc biệt là về chính giới [4], có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nhưng bọn họ lại không chen chân vào thương giới.

Xí nghiệp hay công ty nếu muốn làm ăn lớn, không có chính khách duy trì là tuyệt đối làm không được , cho nên người của Chu gia tuy rằng không chen chân vào thương giới, nhưng ở trong thương giới của « G thị » cũng rất có tiếng tăm.

Nghiêm Nhã cùng Chu Trọng Sinh chính là loại quan hệ gì ?

[4] chính giới=chính trường, vũ đài chính trị. Ở đây nói « G thị » nhân vật tai to mặt lớn đều là người hoạt động chính trị mà không hề muốn tham gia lĩnh vực kinh doanh, thế nhưng dựa vào quyền lực của mình những người này đã thật sự thâu tóm cả thương trường ở « G thị ».

Cha nuôi ? Tình nhân ?

Nghĩ tới nghĩ lui, giả thiết đầu tiên chắc là có xác suất cao hơn một chút.

Tạm thời buông tha cho chuyện đời tư của Nghiêm Nhã, An Lâm tận lực thả lỏng thể xác và tinh thần, nghĩ đến cũng chỉ có một người, cảm giác trống trải khiến nàng nhiều ít cảm thấy mất mát, luôn cảm thấy rằng dường như Tần Nam lúc rời đi, cũng đã mang đi cái gì. . . . . .

Là cái gì nàng cũng không rõ, nhưng thứ đó đối nàng rất quan trọng. Nếu là như vậy, nàng có phải hay không nên vui sướng, ít nhất mỗi một phần trên cơ thể của nàng vẫn như cùng Tần Nam tương thông, vô luận là trong khốn cảnh nào, cũng không phải là chỉ của riêng một người. . . . . .

'. . . Ân. . . '

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ xa lạ, trái tim bị một tiếng đáp khẽ này bóp thắt lấy, đột nhiên quay đầu lại, lại cái gì đều cũng không thấy. . . . . .

Tim đau thắt lại bị hung hăng nhéo một phen, nàng đau đớn đến nỗi trong nháy mắt tầm mắt mơ hồ, đợi cho kịp phản ứng lại, mới phát hiện chính mình là đang rơi lệ .

Một tiếng đáp lại kia. . . Là ngươi sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro