Chương 90: Tâm ý tương thông


Vì để cho An Lâm có thể dưỡng thương, xe buýt được trưng dụng, những người khác dồn lại một chiếc xe, đám người này thấy vậy lập tức liền khóc lên, lôi kéo Tư Đồ Uyển một phen nước mũi một phen rơi lệ mà khẩn cầu:

"Tư Đồ, ngươi năn nỉ bọn họ, mang theo ta đi! Kêu ta làm cái gì đều có thể!"

Đối mặt với lời cầu cứu của người bạn thời đại học này , Tư Đồ Uyển có chút nhíu mi, rút tay lại, thản nhiên trả lời:

"Thực xin lỗi, ta bất lực."

Vừa mới xoay người, đã bị hai gã nam tử ngăn trở.

"Ngươi không giúp cũng phải giúp! Chỉ cho chúng ta một chiếc xe, khiến chúng ta như thế nào sống? !"

Trong đó, một gã nam tử đã có vẻ rất điên cuồng, mắt phủ đầy tơ máu khiến Tư Đồ Uyển không khỏi cả người run lên, lui về sau từng bước, này một lui vừa lúc lại bị người bạn thời đại học lúc nãy bắt lấy, lúc này đây đối phương đơn giản quỳ xuống đất mà khóc cầu :

"Van cầu ngươi, Tư Đồ hãy giúp ta đi ~! Mau giúp ta đi !"

Những người khác thế nào cùng nàng không quan hệ! Nàng chỉ là nữ nhân , chỉ cần nguyện ý mang theo nàng, nàng cái gì đều chịu làm!

Cúi đầu nhìn về phía người từng là bạn tốt, Tư Đồ Uyển chỉ cảm thấy xa lạ cùng khiếp sợ. . . . . .

Một tia bi thương cùng lạnh lùng dưới đáy lòng không ngừng nảy sinh. . . . . .

Cứu?

Trước đây, nàng cũng như vậy thống khổ cầu xin, ai đã từng giúp nàng? Trước đây, quyết định giết nàng để mưu cầu mạng sống, ai đã từng đứng ra phản đối ? !

Cứu? !

Người đã cứu nàng là một ngốc tử đáng thương , mà ngốc tử kia. . . . . . Nàng lại ngay cả tên cũng không biết!

Nàng đã tận lực không muốn đụng chạm đến phần ký ức này, vì cái gì còn muốn khơi gợi lại vết sẹo của nàng ? ! Cứu ? !

Càng nhìn thấy người trước mắt khóc cầu, miệng vết thương trong lòng vỡ ra càng sâu, muốn bứt ra rời đi, lại không nghĩ rằng đối phương phát hiện được hành động của nàng sau, lập tức càng khẩn trương nắm chặt.

Trong cơn bối rối, Tư Đồ Uyển nhìn về phía Tần Diệp đang đứng cách đó không xa, người nọ lại đúng lúc đang đưa lưng về phía nàng, ngay lúc nàng muốn hét gọi, một lực lượng thật lớn đem nàng kéo ra khỏi vòng vây. . . . . .

Định nhãn nhìn lại, mới phát hiện là nữ nhân tên là Liễu Diệp .

"Ở đây khóc sướt mướt , cũng không ngại phiền sao ?"

Nói xong câu đó, xoay người ý bảo nàng lên xe buýt.

Tư Đồ Uyển lúc này mới tinh tế nhìn Liễu Diệp liếc mắt một cái, khí chất đặc biệt, ánh mắt kiên cường , trong lúc nhất thời khiến Tư Đồ Uyển xem đến hoảng thần, lời của Liễu Diệp cũng chưa kịp chú ý tới.

"Các ngươi thật quá đáng! Đoạt xe buýt của chúng ta còn như vậy ra vẻ đúng lý hợp tình!"

Bị Liễu Diệp một câu chế nhạo, nam tử nháy mắt không nhịn được liền la hét ầm ĩ , nhận được cũng chỉ là vẻ khinh thường của Liễu Diệp, thậm chí ngay cả phản bác một câu cũng không buồn mở miệng, trong lòng không khỏi kinh ngạc nhóm người này có thể sống , thật sự là một kỳ tích!

Một màn này, đều bị Nghiêm Nhã cùng An Lâm nhìn thấy, đồng thời thu hồi tầm mắt, tiếp tục thương lượng công việc cụ thể, một phen thương thảo xong đương nhiên đã nhất trí đi đến Kim Quan trấn, tiếp tục đi trên đường cao tốc, ngoài một chiếc xe còn có một chiếc xe buýt, khi tất yếu có thể dùng để dò đường .

Đối sự an bài của Nghiêm Nhã, An Lâm cũng không có một chút phản đối, bởi vì đều hợp tình hợp lý, cũng là sự an bài thỏa đáng nhất.

"Nghiêm Nhã. . . . . ."

Lúc rời đi, An Lâm gọi lại người, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra. Nghiêm Nhã không có quay đầu lại, thấy được An Lâm nửa ngày cũng không nói chuyện, chỉ biết đối phương là nói không ra lời.

"Chờ ngươi cảm thấy được là lúc thích hợp rồi nói sau ~!"

Nói xong không chút chần chờ liền đi xuống xe buýt, nàng biết An Lâm muốn nói cái gì, nói đến nhất định cũng chỉ là một người nào đó trong đoàn người bọn họ, tầm mắt nhìn quét một vòng, dừng ở trên người Tần Lệ, nếu nàng không có thông minh như vậy, thế giới trong mắt có thể hay không đã nhiều hơn một tia sắc thái?

Ý nghĩ như vậy chợt lóe mà qua, ngay sau đó đã bị chính mình phủ định sạch sẽ. . . . . .

Sắc thái?

Thứ gì càng đẹp thì. . . . . . Càng nguy hiểm. . . . . .

Nàng chỉ cần sống sót là đủ rồi, thành lập một công ty cũng chỉ vì muốn tự bảo vệ mình. . . . . .

Nàng vẫn đang không ngừng trốn, không ngừng chạy, thoi thóp đến hôm nay, là bởi vì cái gì?

Nghĩ đến đây không khỏi cười khẽ ra tiếng, nữ nhân tên An Lâm này thực đáng sợ. . . . . .

Rốt cuộc vì cái gì ?

Có lẽ lâu rồi, nàng đã quên, có lẽ, từ đầu đến cuối chưa từng có một nguyên do, có lẽ, nàng chỉ là vì 'sinh tồn' mà sống .

Nghiên cứu nhiều như vậy có ích lợi gì? Nghĩ phức tạp như vậy để làm cái gì?

Có lẽ, chỉ vì bản năng sinh tồn mà nàng tiếp tục sống tiếp. . . . . . . . .

Càng nghĩ sâu càng cảm thấy mệt mỏi, trong lúc nhất thời, người thoáng hiện lên trong đầu lại là Tần Lệ, có chút nhíu mi, càng thêm tâm phiền ý loạn, vừa mới cảm nhận được một tia an ổn, liền lúc này cũng đã tan thành mây khói.

Kế hoạch ấn định xong, đoàn người chưa từng dừng lại, Tần Diệp cùng Liễu Diệp chạy xe ở phía trước mở đường, theo sau chính là xe buýt, lúc đi ngang qua Kim Quan trấn đã góp nhặt được một ít vật dụng thiết yếu, trừ bỏ Liễu Diệp cùng Tần Diệp, những người khác đều bị tình cảnh trong thôn trấn dọa sợ tới mức mặt không còn chút máu, tuy rằng mấy thứ này sớm đã không còn là uy hiếp.

Mà thấy được tình cảnh như vậy An Lâm cũng âm thầm nhíu mi, trong mắt ưu sầu nhìn về phương xa, đau đớn trong lòng càng phát ra mãnh liệt, không biết là miệng vết thương phát tác, hay là vì cái gì khác. . . . . .

Quay đầu, tầm mắt nhìn đến ống truyền trên mu bàn tay, chậm rãi nhắm lại mắt, người ở bên ngoài vẫn xem nàng là một người bình tĩnh đến đáng sợ , thế nhưng trong lòng nàng đang sợ hãi cùng lo lắng đến mức nào, lo lắng bất lực đến đâu chỉ sợ chỉ có một mình An Lâm hiểu rõ, tay nắm chặt thành quyền, một lần lại một lần thuyết phục chính mình quyết đoán, một lần lại một lần tự an ủi mình rằng Tần Nam nhất định bình yên vô sự. Bởi vì nàng rất rõ ràng mặc dù tiếp tục lo lắng hay sốt ruột cũng vô pháp rời khỏi đội ngũ một mình đi tìm người, càng thêm không có khả năng kéo toàn bộ nhóm người cùng nhau mạo hiểm.

Cho nên. . . . . . . . .

' Tần Nam, ngươi không thể có việc, mặc dù không vì chính mình, vì ta ngươi cũng không thể có việc gì ! '

Nhưng mà, sự thật cùng kỳ vọng luôn ngược lại, nếu An Lâm chính mắt nhìn thấy được Tần Nam giờ này khắc này, cho dù có lý trí đến đâu cũng sẽ bị nghiền nát. . . . . . . . .

Mà lúc này, Tần Nam vừa mới thức tỉnh , thống khổ tựa hồ chỉ vừa mới bắt đầu, vốn tưởng rằng tỉnh lại đó là dấu hiệu rằng hết thảy đã chấm dứt , nàng còn sống, nàng đã thắng trong lần đánh cược này.

Thế nhưng lúc nàng mở mắt ra, tình cảnh trước mắt khiến nàng ảo giác nghĩ đến chính mình đang ở địa ngục, toàn thân mệt mỏi, cùng với cảm giác trống rỗng bất tận.

Mạch máu lại dần dần xuất hiện, cơ hồ bản tính chém giết cùng với cắn xé đã không còn** lại lần nữa giống như nước lũ trút xuống , đem lý trí của nàng càng kéo càng xa, gắt gao giữ lấy một tia lý trí cuối cùng, cũng bởi vì trước mắt nàng không ngừng thoáng hiện ra một bóng người là An Lâm cùng cha mẹ, đây là niềm hy vọng cuối cùng trong thế giới của nàng, nàng không thể có việc, không thể thua cuộc ! Không thể buông bỏ !

Cùng lúc những hình ảnh này thoáng hiện ra, cảm giác muốn chém giết cùng với vị tanh của huyết tinh trở thành một loại bóng đè , bắt đầu đối nàng dây dưa không ngớt, dụ dỗ nàng mau chém giết, mau cắn xé. . . . . .

Trong mộng, nữ sát thủ mã số 9 đã khiến nàng sinh ra ảo giác, mỗi lần nàng nhìn thấy được khuôn mặt kia, xuất hiện ở trước mắt nàng chính là khuôn mặt của chính mình, khiến nàng khủng hoảng nhưng cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy được hưng phấn!

Nàng khát cầu muốn hành hạ người khác đến chết cùng cắn xé, mỗi lúc như vậy ** cảm giác ấy tra tấn nàng đến sắp chết liền buông tha, nàng liền bị bi thương cùng tuyệt vọng trong lòng chôn vùi. . . . . .

Giãy dụa trườn về phía một bên, tựa vào trên thân cây, cách đó không xa, trong vũng máu lưu lại không ít tinh thể màu xám, tựa hồ bị người nào đó gom lại như thế, nhìn đến bốn phía xác sống đang chém giết không ngừng, không khó đoán ra một khả năng . . . . . .

Tàn sát lẫn nhau ? Hay là bị nàng giết chết?

Nhìn lại hai bàn tay của mình, trừ bỏ trên đầu ngón tay còn lưu lại một chút vết máu, những chỗ còn lại cũng không có một giọt vết máu, liền nghi hoặc . . . . . . Không phải nàng sao ?

Kịch liệt đau đớn khiến nàng nhịn không được xoay người tựa đầu chôn ở trong ngực, suy nghĩ trong đầu lập tức trở nên hỗn loạn, hình ảnh trước mắt bắt đầu hổn độn , thoắt ẩn thoắt hiện, từng hình ảnh vừa lóe lên, cơn đau của nàng phát ra càng lợi hại, nàng muốn giơ nắm đấm nhưng lại không có chút khí lực, sau đó, lại ngã xuống đất , bắt đầu không ngừng run rẩy, ở mắt miệng và mũi, máu bắt đầu liên tục chảy ra.

Đối nàng mà nói, thân thể bắt đầu trở nên dị thường xa lạ, nàng không thể khống chế được thân thể của chính mình, chỉ có thể trơ mắt chấp nhận hết thảy, cảm giác thân thể một tấc một tấc bị xé rách, đầu đau như búa bổ, tựa hồ có cái gì đó không ngừng ở trong đầu nàng cắn xé, ở bên trong thân thể của nàng giãy dụa, dùng hết toàn lực muốn giãy ra ngoài. . . . . .

"A ~~ ô ~!"

Tiếng kêu khàn khàn nức nở vang vọng trong rừng, đau đớn chưa từng có khiến nàng điên cuồng, trên mặt đất không ngừng giãy dụa chỉ hy vọng có thể tìm được một phương pháp giảm bớt được đau đớn, chính là vô luận nàng làm ra hành động như thế nào , cảm giác đau đớn cũng chưa từng tiêu giảm, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, tiếng kêu rên cũng không có nửa phần giảm bớt!

Năm ngón tay thật sâu khảm tiến vào trong đất, cảm giác bỏng rát càng ngày càng mãnh liệt, nàng có thể ngửi được mùi vị da thịt cháy sém, cũng có thể nghe thấy thanh âm da thịt bị xé rách , lần này nàng cuối cùng cũng biết chính mình rốt cuộc làm sao vậy. . . . . .

"Nôn ~! Khụ ~!"

Nôn ra dơ bẩn , kia trong nháy mắt, nàng vô lực quỳ xuống trên mặt đất, tiếng xương gãy thanh thúy không ngừng vang lên, cuối cùng một đôi cánh màu huyết sắc từ lưng của nàng bung ra, suy yếu vô lực mà nhìn đến bóng của mình trên mặt đất , nhất thời cổ họng nghẹn ngào. . . . . .

Nàng như vậy xem như thắng? Hay tính là thua?

Gắt gao nhắm mắt lại, mỏi mệt đến cực điểm, tuyệt vọng vô cùng!

Dùng toàn lực đem chính mình lui thành một đoàn, tựa hồ chỉ có như vậy, nàng mới có thể bảo vệ được chính mình, nàng sợ!

Sợ chính mình sẽ mất đi ý thức! Sẽ mất đi tất cả!

An Lâm. . . . . .

Cùng lúc đó xa xa, người nằm trong xe buýt nháy mắt bừng tỉnh, ngồi dậy, vẻ mặt bối rối, cơ hồ là theo bản năng kéo lấy truyền dịch trên tay, xoay người bước xuống giường bệnh, này vừa mới động, quá mức đột ngột, đợi cho Tư Đồ Uyển kịp phản ứng, người đã xuống giường, thân thể suy yếu lại mang thương tích khiến cả người An Lâm lập tức ngã trên mặt đất thật, may mà Tư Đồ Uyển tay mắt lanh lẹ, vội vàng tiếp được .

Sức nặng của một người liền như vậy quá sức chống đỡ, Tư Đồ Uyển đã dùng hết sức, lúc đỡ lấy An Lâm đã dùng hết toàn lực, An Lâm lại một lần xao động quằn quại, sau đó hai người đều ngã ở trên mặt đất.

"A ~!"

Động tĩnh trong xe buýt đã kinh động đến Liễu Diệp đang canh giữ ở cửa xe , bước nhanh lên xe, mới phát hiện An Lâm thần sắc kích động bất an đang một tấc tấc cắn răng muốn đi ra, mà Tư Đồ Uyển thì hoàn toàn ngã ở trên mặt đất.

Không nói hai lời, vội vàng đem An Lâm đỡ đứng lên.

"An Lâm Tỷ. . . . . ."

Nói còn chưa dứt lời, liền cảm nhận được An Lâm giãy dụa muốn xuống xe, vì cái gì? ! Như thế nào người này một giây trước còn đang hoàn hảo ngủ ngon , lúc này lại như vậy ? !

"Ngươi nói! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì ? !"

Trong lòng quýnh lên, ngữ khí Liễu Diệp không khỏi nặng nề một ít, cũng lãnh đạm không ít, khiến Tư Đồ Uyển cả người run lên, thấy vậy Liễu Diệp có chút nhíu mi, biết ngữ khí của mình cũng hơi quá.

"Ta. . . Ta không biết, nàng đột nhiên tỉnh, liền muốn xuống giường, ta không thể đỡ lấy. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."

Tư Đồ Uyển lúc nói lời này, đầu vẫn cúi xuống , căn bản không dám nhìn về phía Liễu Diệp, run rẩy mà lui thành một đoàn làm cho người ta nháy mắt liên tưởng đến con thỏ đang chấn kinh.

Nghe thấy lời này Liễu Diệp thật cũng không hoài nghi, Tư Đồ Uyển như thế nào liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, nàng cũng không tin nổi một người gầy đến mức da bọc xương còn có thể ôm được An Lâm đang giãy dụa , nếu An Lâm không có có thương tích trong người, nàng cũng không khống chế được đối phương.

"Liễu Diệp, ngươi đừng ngăn ta!"

Đang nghĩ ngợi, ngữ khí An Lâm liền vang lên, khiến hai người đều đem lực chú ý thu hồi.

"An Lâm Tỷ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Nhìn thấy chính mình hỏi cũng không được đáp lại, Liễu Diệp cũng đã nổi giận.

"Cho dù ta không ngăn cản , thân thể ngươi như vậy có thể làm cái gì? !"

"Ta muốn đi tìm nàng!"

Giãy dụa không có kết quả, An Lâm hai mắt rưng rưng hướng tới Liễu Diệp quát.

Có lẽ là cho tới bây giờ chưa thấy qua An Lâm cái dạng này, trong lúc nhất thời Liễu Diệp cũng không có chút phản ứng, chỉ có thể khống chế An Lâm, thất thần giây lát, đem con người một lần nữa đặt lại trên giường bệnh.

"Liễu Diệp!"

Nhận thấy được tính toán của Liễu Diệp , An Lâm sắc mặt lạnh lẽo mà hô, lại không có biện pháp đe dọa đến Liễu Diệp nửa phần.

"Liễu Diệp! Ngươi buông ra!"

Một phen giãy dụa cũng không có kết quả, ngược lại khiến cho chính mình càng thêm vô lực. . . . . .

Tình huống như thế khiến An Lâm lập tức dịu xuống ngữ khí.

"Ngươi để cho ta đi tìm nàng! Ta muốn đi tìm nàng!"

Mang theo khóc nức nở mà khẩn cầu, khiến Liễu Diệp cắn chặt răng, giả như mắt điếc tai ngơ, đem con người cố định lại trên giường bệnh, cho đến khi đem con người hoàn toàn trói chặt, mới điều chỉnh lại quần áo có chút hỗn loạn, mà nói:

"Tìm? Ngươi hiện tại ngay cả ta cũng giãy không ra, như thế nào tìm nàng?" Bình tĩnh một chút vội vàng an ủi.

"Mỗi người ở đây đều đang lo lắng cho nàng, nàng nếu lựa chọn rời đi liền nhất định có biện pháp bình an vô sự trở về! Chúng ta trừ bỏ tin tưởng nàng, còn có thể làm như thế nào?"

Chuyện bọn họ có thể làm vốn là hữu hạn, chuyện cần lo lắng thì nhiều lắm, một đường lang bạc giang hồ, không có lấy một cơ hội nghỉ ngơi !

Mỗi người đều bị chuyện sinh tồn ép tới mức không thở nổi, lại bởi vì bản năng mà thoi thóp, hấp hối mà giãy dụa!

Nàng từng buông bỏ hết thảy, nhưng cuối cùng Tần Nam đã kéo nàng một phen. . . . . .

Cũng chính là Tần Nam thân thủ kéo nàng lại một phen, mới khiến nàng nhìn rõ đáy lòng chính mình vẫn tràn ngập không cam lòng cùng quật cường!

Đúng vậy, không cam lòng!

Ông trời cho bọn họ rất nhiều bất công cùng bất bình, nhận hết cực khổ là vì cái gì?

Vì cái gì người đời nhiều như vậy, kẻ yếu nhiều như vậy, vì cái gì bọn họ lại phải chịu này phân khổ này phân đau? !

Hảo! Nếu bọn họ chịu đủ rồi, liền nhất định phải được đến hồi báo tương ứng !

Còn chưa nhận được hồi báo, dựa vào cái gì muốn bọn họ buông bỏ tất cả? !

"Nàng biết nếu buông bỏ thì cái gì cũng đều không có , cho nên, tin tưởng nàng là đủ rồi!"

Nói xong lời này Liễu Diệp xoay người đem người giao từ Tư Đồ Uyển giám sát, chính mình một lần nữa đi xuống xe buýt.

Buông bỏ , vô luận là nỗi đau cùng thống khổ, bọn họ đều đã cam chịu một cách vô điều kiện, mà bọn họ chẳng những là kẻ yếu, lại còn bị ông trời trêu chọc đến nỗi không còn có thể chống đỡ !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro