Mang. . . . . . Mang thai?
Nguyên nhân này dù cho Nghiêm Nhã nghĩ nát óc cũng không ra, nỗi khiếp sợ trong lòng đã không thể dùng ngôn từ nào để có thể hình dung .
Mang thai?
Như thế nào lại. . . . . .
Đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước đây Tần Lệ ngắm bắn tên đội trưởng , mỗi một súng cũng không trí mạng, mỗi một súng cũng đều hàm chứa oán hận. . . . . .
Là nam nhân kia ?
Ý nghĩ vừa lóe, lập tức giống như sấm sét giữa trời quang!
Chau mày, lửa giận bốc lên cao, cả trái tim như bị ai hung hăng đâm một đao, nháy mắt chạm tới chỗ yếu đuối nhất sâu trong đáy lòng ở chỗ, chưa từng có chuyện gì có thể làm nàng khổ sở lại phẫn nộ đến như thế này !
Nhìn đến thân ảnh Tần Lệ đứng lặng trong gió, tóc dài hỗn độn, tâm lại một lần sinh đau, người trước mắt giống như một búp bê sứ, mong manh dễ vỡ, tựa như chỉ cần vô ý trượt tay, rơi xuống liền tan biến.
Cho tới nay, nữ nhân nàng luôn xem là ngu ngốc, thế nhưng, trong khoảng khắc này lại trở nên yếu ớt, đau đớn thống khổ, nghẹn ngào như vậy.
" Vậy thì sao ?"
Bình tâm tĩnh khí, cố gắng ức chế nghẹn ngào, hỏi lại.
Bị hỏi lại, Tần Lệ có chút sửng sốt, trừng lớn mắt, ngược lại cười đến điên cuồng, lắc đầu, nước mắt rơi như mưa
"Ta mang thai !"
Mang theo khóc nức nở, lại một lần nữa nhấn mạnh những lời này , như vậy tự mình vạch trần vết sẹo, khiến nàng không hiểu vì sao lại đau lòng.
Mang theo đau lòng, mang theo phẫn nộ, nàng không chút do dự mà hỏi:
" Ừ !" Đồng dạng trợn to đôi mắt nhìn thấy Tần Lệ " Vậy thì sao ?"
" Vậy thì sao... Vậy thì sao, ngươi căn bản là không hiểu ta đang nói cái gì! Ngươi căn bản là không biết chuyện này với ta mà nói rốt cuộc ý nghĩa cái gì! Ngươi. . . . . ."
Nói xong nói xong, trong mắt Tần Lệ đã là điên cuồng cùng tuyệt vọng, trong mắt trong lòng đều là nước mắt, vết thương chồng chất vết thương, ngay cả chạm cũng không dám chạm.
"Ngươi cái gì cũng không biết. . . . . ."
Nhìn thấy Tần Lệ một bên khóc lóc kể lể vừa lắc đầu lui về phía sau, bị một phen dông dài của Tần Lệ khiến cho tức giận đến cả người run rẩy, vừa nóng vội vừa phẫn nộ, nhất thời nghẹn lời, thốt ra:
"Ngươi đứng lại cho ta !"
Vừa lúc nói ra những lời này, nàng dùng hết toàn lực đứng lên, bởi vì hai tay bị trói ngược lại ở phía sau, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp giãy mở, trong lúc đứng lên lại một lần ngã xuống, cả người lại quỳ xuống.
Nhìn thấy Nghiêm Nhã như vậy quật cường rướn dậy, lại bởi vì trói buộc của chính mình mà ngã sấp xuống, cả tâm đều không đành lòng, đang muốn tiến lên giúp đỡ một phen. . . . . . . . .
"Ta nói ngươi đứng lại cho ta!"
Nhận thấy được hành động của Tần Lệ , Nghiêm Nhã trừng mắt, trong mắt đầy tơ máu, lớn tiếng rống giận.
Sợ tới mức Tần Lệ cả người run lên, nước mắt trong khoảnh khắc vỡ òa, ủy khuất đến cực điểm, tay đang giơ lên giữa không trung, liền máy móc rụt trở về.
Nàng biết. . . . . . Nàng biết. . . . . .
Nàng biết chính mình thực bẩn thực bẩn. . . . . . Nhưng. . . . . .
Thoáng nghĩ đến đây, liền cảm nhận được ngàn vạn thống khổ cùng tuyệt vọng đến nghiêng trời lệch đất! Đôi mắt đang nhìn đến Nghiêm Nhã , sâu bên trong trừ bỏ lệ vẫn là lệ. . . . . .
Sau một lúc, Nghiêm Nhã cuối cùng cũng đứng lên được.
Mãi cho đến khi đối diện với đôi mắt Nghiêm Nhã đang gắn đầy tơ máu , ảm đạm không ánh sáng , nàng mới có nhè nhẹ phản ứng bởi vì xa lạ cảm thấy được khiếp sợ cùng sợ hãi, giờ này khắc này Nghiêm Nhã nhìn qua giống một con sư tử đang phẫn nộ đến cực điểm, liếm láp miệng vết thương, lòng tràn đầy phẫn nộ. . . . . .
Đúng vậy, bởi vì nàng là một ô vật dơ bẩn , không biết liêm sỉ .
Nghĩ như thế, Tần Lệ liền cảm nhận được ủy khuất mà tuyệt vọng!
Nhìn thấy Nghiêm Nhã đùng đùng nổi giận hướng chính mình đi tới, nàng không có trốn cũng không có chạy, chính là nhắm mắt lại, lặng lẽ rơi lệ, nhưng mà nàng nhận được không phải chửi rủa cùng đấm đá. . . . . .
Lúc những sợi tóc bay múa dây dưa cùng nhau, hai cánh môi non nớt mềm nhẹ dán lại cùng nhau, ngây ngô mà trúc trắc.
"Là ta muốn tiếp cận ngươi, ngươi dám trốn một cái cho ta xem?"
Một câu vô lý mà bá đạo , nội dung trong đó đại biểu cho cái gì?
Ngực đột nhiên khó chịu , cảm thấy như bị cái gì đang ẩn ẩn sinh đau, cuối cùng òa lên một tiếng khóc nức nở, Tần Lệ ngồi chồm hổm bắt đầu gào khóc!
Một trận khóc lớn đến tùy tiện, khiến Nghiêm Nhã nháy mắt một đầu hắc tuyến, hai má bởi vì cái hôn vừa rồi mà đỏ bừng , cũng nháy mắt trắng bệch, chau mày, không có đối sách!
Đã nói ghét nhất là mấy người mít ướt a~ !
A ~~~! Hảo phiền!
Không biết Tần Lệ vì cái gì lại khóc, đương nhiên cũng chưa nói tới chuyện an ủi, bởi vì Nghiêm Nhã bình sinh đã không am hiểu thế thái nhân tình, an ủi người khác chính là chuyện dở nhất, dựa vào một màn an ủi vừa rồi, cũng có thể biết kỹ xảo 'an ủi người khác' của Nghiêm Nhã là có cỡ nào ' thành thạo '.
*Editor: Nhã tỷ a~ Quả nhiên hai người... trời sinh một đôi
Mà bị thanh âm náo loạn này kinh động đến, Tư Đồ Uyển liếc mắt một cái liền không bỏ bỏ sót một màn hai người hôn môi, ngay sau đó thấy Tần Lệ khóc đến thương tâm, lập tức há hốc mồm!
Vội vàng lui thân trốn trở về xe buýt, an phận ngồi cạnh giường bệnh An Lâm mà hầu hạ .
Nhìn thấy thần sắc Tư Đồ Uyển đều là lúng túng cùng bối rối , An Lâm chỉ biết ở trên nóc xe hẳn là đã thấy được cái gì.
"Thấy cái gì ?"
". . . . . ."
Bị An Lâm hỏi, Tư Đồ Uyển càng bối rối, không biết có nên nói hay không, càng nghĩ vẫn là cảm thấy được không thể nào nói cho thỏa đáng, liền cười gượng mà lắc lắc đầu.
Vừa vặn, Nghiêm Nhã quần áo sạch sẽ tiêu sái lại đây, sợ tới mức Tư Đồ Uyển cả người cứng đờ, bất động thanh sắc chuyển qua tầm mắt.
Này một màn, đối những người khác có lẽ còn hữu hiệu, nhưng trước mặt Nghiêm Nhã cùng An Lâm thì hoàn toàn không hiệu quả, hai người đều nhìn ra Tư Đồ Uyển đã biết được cái gì.
Nghiêm Nhã đương nhiên không cần thâm nghĩ liền có thể đoán được là do chuyện vừa mới xảy ra trên nóc xe, mà An Lâm thâm ý quan sát hai người lúc này đang giằng co.
"Cái kia. . . . . . Các ngươi có việc, ta trước hết đi ra ngoài. . . . . ."
Lấy cớ bỏ ra ngoài xong, cũng âm thầm thư hoãn một hơi.
Lại không nghĩ rằng. . . . . . . . .
"Không có gì, ngươi lưu lại, chuyện này cùng ngươi có quan hệ."
Nghiêm Nhã nói thực trực tiếp, cũng không cấp Tư Đồ Uyển một chút cơ hội phản bác, đem tấm mành lúc trước dùng cho cuộc giải phẫu kéo lại, tạo ra một không gian nhỏ.
"Chuyện gì?"
Nghe khẩu khí của Nghiêm Nhã , chỉ biết là thật có chuyện gì, An Lâm cũng liền xê dịch thân mình, nghiêm mặt.
Có chút trầm mặc trong chốc lát, Nghiêm Nhã ngồi ở một bên ghế, thần sắc bình tĩnh đối Tư Đồ Uyển nói.
"Đợi lát nữa, nghe thấy cái gì đều phải ngậm chặt miệng cho ta...
Đây đều không phải chuyện đùa !"
Lời này vừa đủ uy hiếp, nghe thấy lời này Tư Đồ Uyển đương nhiên gật đầu như người máy, không dám có nửa điểm muốn cãi lời.
Được đến hồi đáp, Nghiêm Nhã mới một lần nữa đem tầm mắt dời về phía An Lâm, nghiêm túc nói:
"Tần Lệ mang thai ."
Ngay lúc An Lâm cùng Tư Đồ Uyển đều đang khiếp sợ. . . . . .
Thanh âm của Ngụy Tố Khiết lại ma xui quỷ khiến, đột nhiên truyền tới!
"Ngươi nói cái gì? !"
Ba người cả người chấn động, quay đầu nhìn lại phía sau, đúng là Ngụy Tố Khiết, hiện thời sắc mặt trắng bệch . . . . . . . . .
Một sinh mệnh đang trong giai đoạn thai nghén, đối với đoàn đội này chính là một cái hy vọng hay là tuyệt vọng, giờ khắc này ai cũng đắn đo không rõ, một đám người trong xe đều vì chuyện này xảy ra đột ngột mà cảm thấy khiếp sợ.
*Editor: đương nhiên là hy vọng, mặc dù lúc đầu sẽ khó chấp nhận, nhưng không thể phủ nhận rằng nửa đời còn lại của bọn họ đều trông cậy vào người này a~
Nếu đây là tiểu thuyết Quỳnh Dao, chắc hẳn trong tay nhân vật hẳn là đang cầm một cái chén hay cái ly gì đó để mà còn rơi vỡ.. 'Choang'...
Hay tệ nhất cũng là tay đang cầm kim thêu để mà đâm vào đầu ngón tay 'A~'
Đùa tí. Bởi vì những chương này quá ngược, Editor tạo không khí một chút ~
Chuyện tiếp theo chính là một cái vấn đề nhức đầu nhất có thể nghĩ tới, phá bỏ ? Hay là lưu lại ?
*Nguyên văn: lưu? Hay là không lưu ?
Tâm lý người Việt : chọn cái nào thì thường nói ở vế thứ hai.
Trong lúc nhất thời, vấn đề này lại thật sự đang làm khó mỗi người ở đây, bởi vì ai cũng không nghĩ tới sẽ có người phản đối chuyện phá bỏ đứa nhỏ, mà người phản đối này ai cũng khó có thể nghĩ tới.
Bởi vì, người phản đối là Nghiêm Nhã. . . . . . . . .
Đợi cho tất cả mọi người rời đi, trong phòng giải phẫu cũng chỉ còn lại An Lâm cùng Nghiêm Nhã, giờ này khắc này, Nghiêm Nhã đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh cùng đạm mạc ngày thường, hai tay vây quanh, mặt không chút thay đổi mà ngồi đối diện giường bệnh, thật giống như người lúc này vì chuyện đứa nhỏ mà tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng cũng không phải là Nghiêm Nhã.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Hừ, ta có thể như thế nào? Ta không sao cả ~!"
Giơ lên khóe miệng, hừ nhẹ một tiếng, lời nói ra nửa phần quật cường nửa phần cậy mạnh, cũng không giống như biểu tình trên mặt, như vậy không sao cả.
Nhìn thấy Nghiêm Nhã như vậy, An Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Ngươi là người thông minh, vừa rồi là làm sao vậy."
Nói đến một đoàn, những lời này của Nghiêm Nhã nói cũng như không, Nghiêm Nhã không phải ngốc tử, cái gì đều hiểu rõ. Mặc dù đã hiểu rõ tình huống thế nhưng vẫn mất đi lý trí, vậy đây không phải là một vấn đề sao ?
Tiếp theo, Nghiêm Nhã trầm mặc thật lâu, cuối cùng, cười khổ hỏi:
" Đứa nhỏ có tội sao ?"
"Kia Tần Lệ có lỗi sao ? Mỗi người chúng ta đều có sai sao ?"
Là đúng hay sai ai có thể nói được rõ ràng?
Nghe thấy lời này của An Lâm, nàng ức chế không được cả người run rẩy nở nụ cười, hình như này phân cười không phải là cười, nàng cũng không rõ nụ cười này là mang hương vị đau khổ hay đắng chát, đúng vậy ~!
Là đúng hay sai ai ** nói rõ được đây?
Nhắm mắt lại, chậm rãi khôi phục tâm tình của mình, cuối cùng bất đắc dĩ chua xót cười nói:
" Như vậy, sớm xóa bỏ hắn có lẽ mới là chuyện nên làm."
Đứng lên, để lại một câu.
" Là ta quản nhàn sự, là lưu hay là không lưu, toàn bộ để cho bọn họ quyết định đi ~!"
Chưa từng gặp qua tổn thương thống khổ đến như vậy, run rẩy đứng dậy, Nghiêm Nhã nhất thời nghẹn lời, người cũng đã vội vàng ly khai, nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Nhã rời đi , câu nói vừa rồi vẫn còn quanh quẩn bên tai An Lâm.
'. . . . . . Đứa nhỏ có tội sao ? . . . . . . . . . '
*Là ta quản nhàn sự= lo chuyện không đâu.
Nếu Editor đoán không lầm 'kia đứa bé' cùng Nghiêm Nhã thân phận rất giống nhau (?)
Editor: Là ta quản nhàn sự~ !
Nhắm mắt lại, có chút thở dài, kí ức lần nữa tái hiện, có tội hay là vô tội, bây giờ còn trọng yếu sao ?
Gạt bỏ câu nói mà Nghiêm Nhã bỏ lại lúc rời đi , nghiêng người mà nằm xuống, lại nghĩ tới Tần Nam lâu rồi một chút cũng không có tin tức , cả trái tim lúc này đều trống rỗng, yếu đuối chưa từng nghĩ có, giật mình nhận ra bản thân mình cũng sẽ nhớ nhung ỷ lại vào một người đến như vậy, tâm tâm niệm niệm, khẩn cầu trời xanh chỉ vì muốn có thể được một lần nữa nhìn thấy người kia, nương tựa vào người kia. . . . . . . . .
Ưu tư nhíu mi, nỉ non thành tiếng:
". . . . . . Tần Nam. . . . . . Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?"
Nhẹ nhàng ôn nhu, lại không phát hiện thanh âm này đã đánh thức một người đang ở trong rừng già, đã mê man từ rất lâu. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro