Chương 99: Sống chung
Nghe Kiều Chi Du nói chủ nhà vừa xinh đẹp lại có thể ấm giường mỗi đêm, Quý Hi nhìn thẳng vào mặt cô, im lặng nở nụ cười.
"Không muốn à?" Kiều Chi Du ghé sát lại gần, "Điều kiện tốt thế mà không động lòng sao? Nếu còn yêu cầu gì, cứ nói với chị."
"Em..." Quý Hi lắp bắp trong miệng, rồi nói, "Nói nghiêm túc đi."
"Chị cũng đang nói nghiêm túc đấy." Kiều Chi Du thu lại vẻ đùa cợt, dịu giọng thương lượng, "Dù sao cũng phải dọn nhà, để em sống một mình chị cũng không yên tâm. Chuyển qua đây ở đi. Chị và Tiểu Kiều Tổng đều muốn em dọn đến."
Thật ra nghe Kiều Chi Du nói vậy, Quý Hi đã sớm dao động. Trước kia sống một mình cô thấy cũng không sao, nhưng giờ mỗi lần chỉ có một mình, lại thấy trống vắng.
Chỉ cần một ánh mắt, Kiều Chi Du đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, biết không cần nói thêm gì nữa.
"Ừm." Quý Hi gật đầu, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười không nén được.
"Quyết định vậy luôn hả?" Kiều Chi Du chăm chú nhìn nụ cười trên mặt Quý Hi, lại nói, "Xem ra là rất hài lòng với cô chủ nhà này rồi."
Kiều Chi Du mặt dày trêu chọc, khiến nụ cười trên môi Quý Hi càng rõ, cô thuận theo, "Hài lòng, đặc biệt hài lòng."
Kiều Chi Du cũng bật cười. Rồi, cô cụp mắt, khẽ hôn lên môi Quý Hi, dịu dàng và tinh tế.
Mềm mại phủ lên mềm mại, Quý Hi khẽ nhắm mắt lại, môi hé mở đón lấy nụ hôn, nhẹ nhàng mút lấy, ngọt ngào đến tận đáy lòng. Kiều Chi Du quá hiểu Quý Hi cô ấy vốn ít nói, nhưng kể cả không nói gì, Kiều Chi Du vẫn luôn biết cô ấy thích gì, muốn gì.
"Còn cái này thì sao?" Giọng Kiều Chi Du khàn khàn, lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi Quý Hi, "Có hài lòng không?"
"Hài lòng." Nụ cười trên mặt Quý Hi không cách nào tan đi được. Có Kiều Chi Du dịu dàng dỗ dành thế này, bao nhiêu muộn phiền cũng tan thành mây khói.
Chỉ có Kiều Chi Du mới có bản lĩnh đó – vài ba câu đã khiến lòng cô mềm nhũn.
"Sau này, ngày nào cũng cho em."
Quý Hi trong khoảnh khắc liền hiểu sai ý.
Ánh mắt Kiều Chi Du mang theo chút ý cười sâu xa.
Rồi Quý Hi nhận ra... mình không hề hiểu sai.
Kiều Chi Du hỏi: "Nghĩ cái gì đấy?"
Quý Hi làm bộ ngơ ngác: "Gì cơ?"
Kiều Chi Du bật cười: "Ý nghĩ chẳng đứng đắn gì cả."
Quý Hi không đáp, để mặc cô trêu, chỉ mỉm cười.
"Cuối tuần mình chuyển nhà nhé." Kiều Chi Du vừa xoa má Quý Hi vừa nói. Thật ra cô đã sớm có ý định này, chỉ là vẫn chưa nói ra, vì sợ Quý Hi không đồng ý.
Nói thật thì, từ lâu hai người đã chẳng khác gì sống chung. Đặc biệt là sau đêm đó, không phải Quý Hi ngủ lại chỗ cô thì là cô qua đêm ở chỗ Quý Hi. Dù thế nào cũng luôn có lý do để gặp nhau. Nếu chuyển về ở cùng, thì chẳng cần viện cớ nữa.
Quý Hi không chống lại nổi sự dụ dỗ ấy: "Được."
Kiều Chi Du nhìn kỹ khuôn mặt Quý Hi, không biết nghĩ gì mà đột nhiên chuyển chủ đề: "Em còn nhớ hồi nhỏ không?"
Nhắc đến thời thơ ấu, trong lòng Quý Hi luôn là một mảnh dịu dàng. Rõ ràng là quãng thời gian đầy khổ sở, nhưng lại như được phủ lên một tầng ánh sáng không thể nói rõ.
"Hồi nhỏ em hay bám lấy chị lắm," Kiều Chi Du vẫn nhớ rõ, chỉ là trước kia không liên kết cô bé trong ký ức với Quý Hi hiện tại.
Kiều Chi Du chậm rãi hồi tưởng: "Em lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ đi theo chị gọi 'chị ơi'."
Quý Hi cũng có chút ấn tượng mơ hồ, "Chị nhớ kỹ thế cơ à..."
"Bởi vì..." Kiều Chi Du bật cười một trận, rồi mới nói tiếp, giọng như vẫn chưa thể tin nổi, "Có người hồi nhỏ đã nói muốn gả cho chị."
Quý Hi cũng bật cười. Cô vẫn nhớ chuyện đó lúc ấy là sinh nhật Quý Hi, Kiều Chi Du hỏi có ước nguyện gì không. Khi còn nhỏ, Quý Hi nhút nhát lại hay ngại, không hiểu sao lúc ấy lại to gan mở miệng nói muốn gả cho chị ấy.
Hồi đó cô chỉ nghĩ, chị gái này tốt quá, chỉ muốn được ở bên chị ấy mãi thôi. Vì thế nên lúc Kiều Chi Du bị người ta nhận nuôi, cô đã lén khóc rất lâu. Quý Hi từng nghĩ, cả đời này hai người sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại, đâu ngờ nhiều năm sau, người chị ấy lại xuất hiện lần nữa, với một thân phận khác, tiếp tục đối xử tốt với cô – và trở thành người cô yêu nhất đời này.
Quý Hi nhìn chăm chú vào gương mặt Kiều Chi Du, trong lòng có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.
"Chị là định mệnh của em."
Cô đưa tay vuốt lên mặt Kiều Chi Du, thích những lời ấy bởi với cô, Kiều Chi Du cũng là định mệnh.
"Chị là người yêu em, cũng là người nhà em." Kiều Chi Du không nói những lời này vô cớ. Cô muốn cho Quý Hi cảm giác an tâm, cũng là cho chính mình một sự cam kết.
Trên đời này, không ai hiểu đối phương bằng hai người, càng không ai có thể thấu hiểu nỗi đau trong lòng nhau sâu sắc đến vậy.
"Ừm." Quý Hi đã sớm xem Kiều Chi Du là người thân của mình.
Kiều Chi Du lại siết chặt vòng tay ôm lấy Quý Hi. Trong lồng ngực là hơi ấm nồng đậm và yên bình.
Cả hai đã từng trải qua biết bao giông bão, nhưng cuối cùng cũng đợi được một khởi đầu mới. Gặp được nhau, không chỉ là gặp được tình yêu, mà còn là vô vàn điều quý giá khác.
---
Thứ bảy, Quý Hi chuyển nhà. Đồ đạc của cô không nhiều, nên việc dọn dẹp cũng khá nhẹ nhàng.
Đám người Dương Bình không quay lại tìm cô nữa. Quý Hi đoán chắc họ cũng sẽ không đến thêm lần nào. Lập trường của cô xưa nay vẫn kiên định, nói nhiều cũng vô ích.
Ngày đầu tiên chính thức sống chung, Quý Hi và Kiều Chi Du vẫn chưa chịu rời giường. Vài hôm trước, hai người đi làm cũng suýt trễ mấy lần vì buổi sáng cứ quyến luyến không nỡ dứt ra khỏi chăn gối.
Mới dọn về ở chung, đúng là có chút không hết nổi nhiệt tình. Hơn nữa, bây giờ không còn giống lúc trước, các cô cũng không còn phải cố gắng kiềm chế nữa.
Mấy hôm nay trời mưa lạnh kéo dài, dự báo thời tiết còn nói sắp có tuyết.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lách tách đều đều.
Quý Hi lim dim mở mắt, hơi nghiêng người dậy, vòng tay qua eo Kiều Chi Du để tắt chiếc đồng hồ báo thức đang reo liên hồi.
Đã hơn 9 giờ. Kiều Chi Du trở mình ôm lấy cô, hoàn toàn không có ý định rời giường.
Quý Hi chui trong chăn ôm lấy eo chị, miệng khẽ cong lên khi nhìn gương mặt Kiều Chi Du sát bên gối. Dáng vẻ Kiều tổng lúc này khác hoàn toàn với vẻ ngoài cứng rắn khi đến công ty.
Thật ra Kiều Chi Du cũng giống như Quý Hi bên ngoài thì lạnh lùng nghiêm túc, nhưng trước mặt người mình yêu mới dám để lộ hết sự dịu dàng.
"Kiều tổng" Quý Hi khẽ gọi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt chị, rồi cất giọng mềm như mật: "Bảo bối, dậy đi~"
Cô thường tỉnh sớm hơn Kiều Chi Du. Mỗi lần như vậy, Kiều Chi Du lại nũng nịu muốn cô dỗ dành mới chịu dậy.
Quá đáng yêu, đúng là không thể không cưng chiều.
Trước đây, Quý Hi chưa từng mong đợi gì nhiều về cuộc sống sau này. Nhưng hiện tại, cô lại chắc chắn rằng, những ngày tháng như bây giờ mới là điều cô yêu thích và luôn hướng đến nhất.
"Ừm." Giọng Kiều Chi Du ngái ngủ, chậm rãi mở mắt nhìn cô, còn có chút bất ngờ, "Vừa nãy em gọi chị là gì cơ?"
"Bảo bối đó." Quý Hi trả lời tự nhiên, như thể đã quen thuộc lắm rồi. Cô đã quen với cách sống bên Kiều Chi Du, quen với việc dành phần dịu dàng nhất của mình cho Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du khẽ cười rồi lại lười biếng nhắm mắt, trán chạm trán Quý Hi, rúc vào tiếp tục ngủ. Miệng còn lẩm bẩm: "Hôm nay không đi làm... ngủ thêm chút nữa..."
"Chín giờ rưỡi rồi, hôm nay chị còn phải đi công tác." Quý Hi nhắc, nếu không chắc chắn Kiều Chi Du sẽ ngủ đến khi tự tỉnh.
Kiều Chi Du thở dài, ậm ừ: "Chị không muốn đi, mệt quá."
Không muốn đi? Quý Hi thấy cô ấy làm nũng như vậy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Cô tính giờ trong lòng, thấy cô ấy vẫn còn mệt lử, bèn ôm lấy Kiều Chi Du, để cô ấy ngủ thêm một lát.
Chưa được bao lâu, năm phút trôi qua, Kiều Chi Du vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đều.
Chẳng lẽ thật sự không tính đi làm? Quý Hi hơi do dự, nhỏ giọng giục: "Phải dậy rồi."
Kiều Chi Du lầm bầm: "Ừ."
Nhưng vẫn không động đậy.
Quý Hi hết cách, hóa ra gọi Kiều tổng dậy lại khó đến thế. Cô nâng mặt Kiều Chi Du lên, nhìn một lúc, rồi thử cúi xuống, hôn từng chút một vào khóe môi cô ấy.
Kiều Chi Du bị Quý Hi cọ cho tỉnh, môi nóng lên, chưa vội mở mắt mà đã đưa tay sờ eo bụng Quý Hi, tìm kiếm hơi ấm đó rồi rúc sát thêm một chút. Một lát sau, khi cảm nhận được nhịp thở của Quý Hi gấp hơn, cô ấy mới hơi mở mắt ra.
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Quý Hi nghĩ bụng, khẽ nói nhỏ, lại giục: "Không dậy là trễ mất."
Kiều Chi Du nửa tỉnh nửa mê, bàn tay vẫn đặt trên bụng Quý Hi. Eo cô nhỏ nhưng rắn chắc, chẳng có chút thịt thừa nào. Hành động nhỏ ấy gợi lên cảm giác tê dại, Quý Hi cố nén lại xúc động muốn hôn chị ấy, sợ kéo dài thời gian. Nếu hôm nay Kiều Chi Du được nghỉ, cô nhất định sẽ không nhịn được.
"Gọi chị là vợ thì chị dậy." Kiều Chi Du lười biếng nói, mắt vẫn còn mơ màng nhìn Quý Hi.
Lý do gì kỳ lạ vậy trời? Quý Hi phát hiện Kiều Chi Du lúc vừa tỉnh ngủ lại mang theo nét trẻ con khó cưỡng. Cô lúc nào cũng chiều theo Kiều Chi Du, ngọt ngào gọi một tiếng: "Vợ ơi"
"Ừm." Kiều Chi Du nghe vậy rất mãn nguyện, khóe môi cong lên, lại cúi xuống chạm nhẹ vào môi Quý Hi, thật lòng mà nói, có người dính lấy như vậy, cô càng không muốn đi công tác.
"Ăn sáng đi rồi em đưa chị ra sân bay."
"Bế chị dậy đi." Kiều Chi Du lại lười biếng nói.
Quý Hi nhịn cười, không hề thấy phiền, lập tức ngồi dậy, rồi cúi xuống ôm Kiều Chi Du dậy.
Mùa đông dậy sớm đúng là thử thách lớn.
Xuống lầu, Kiều Thanh đã ăn sáng xong, ngồi trên sofa phòng khách đọc sách cổ. Nhìn thấy Quý Hi và Kiều Chi Du cùng nhau xuống lầu, con bé ra dáng tiểu đại nhân nói: "Dì với lão sư sáng nào cũng dậy trễ, đúng là đồ lười."
Quý Hi và Kiều Chi Du nhìn nhau cười.
Cười xong, Kiều Chi Du liếc nhìn Quý Hi, nói: "Tại em đó lão sư."
Quý Hi nhướng mày, hỏi lại: "Lỗi một mình em?"
Kiều Thanh bĩu môi, trẻ con dĩ nhiên nghe không hiểu hàm ý, chỉ thấy người lớn cười là cũng cười theo.
Ăn sáng xong, Quý Hi lái xe đưa Kiều Chi Du ra sân bay.
Quý Hi lấy bằng lái đã hai năm, tranh thủ thi vào dịp nghỉ hè, nhưng cô không hay lái xe. Từ sau khi ở bên Kiều Chi Du, cô mới lái nhiều hơn. Nhiều lần Kiều Chi Du đi xã giao uống rượu, đều là cô đi đón.
"Buổi sáng phải ăn sáng nhé, dậy trễ thì nhờ dì đóng gói cho. Chị đã nói với dì rồi, buổi tối tăng ca cũng đừng quên ăn gì đó. Nhớ bôi kem dưỡng tay, chị để sẵn trong túi xách của em rồi..." Trước khi xuống xe, Kiều Chi Du lải nhải dặn dò, "Hai ngày nữa tuyết rơi, nhớ mặc thêm áo len, đừng để bị cảm."
"Em biết tự chăm sóc bản thân mà. Chị cũng vậy, phải tự lo cho mình đấy." Nếu không phải nhờ Kiều Chi Du, Quý Hi còn chẳng ý thức được bản thân lại cần người lo cho đến vậy.
Kiều Chi Du nói: "Giáng Sinh này chị không ở bên em được, đợi về rồi bù lại."
"Không sao mà."
Câu trả lời không tình cảm lắm, Kiều Chi Du hơi tiếc nuối: "Nhưng chị rất muốn."
Dù sao đây cũng là Giáng Sinh đầu tiên từ khi hai người bên nhau.
Quý Hi không quá lãng mạn, cô cũng không nghĩ gì nhiều. Với cô, chỉ cần được ở bên nhau, có ngày lễ hay không chẳng quan trọng. Nhưng nghe Kiều Chi Du nói muốn, cô lập tức gật đầu: "Lúc đó về rồi bù sau."
"Chị phải đi rồi." Kiều Chi Du lưu luyến, lần này ra nước ngoài công tác, họp hành rồi du lịch, chắc phải hơn một tuần mới về.
"Ừm." Quý Hi cũng không nỡ, nhưng chẳng nói thành lời, chỉ im lặng nhìn theo.
Nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Hai người không hẹn mà cùng nghiêng người ôm nhau, rồi trao nhau nụ hôn ngắn ngủi mà nồng nàn, dịu dàng mà sâu đậm.
"Phải nhớ chị đấy nhé." Kiều Chi Du dặn, câu này gần như đã thành câu cửa miệng.
Chẳng cần nhắc, Quý Hi đã cảm thấy mình vô dụng lắm rồi, sao lại nhớ đến chị ấy nhanh thế? Cô nhìn sâu vào mắt Kiều Chi Du, khẽ nói: "Em đợi chị về."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro