6. Mayday, mayday!
Edit: phuong_bchii
Beta: Sheemon
_________________
Một buổi tụ họp ăn cơm trưa của nhân viên công sở mới lặng lẽ mở ra ở cửa hàng salad phía dưới tòa nhà văn phòng, Lưu Tiểu Vũ bận trước bận sau sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, trong lời nói thể hiện sự thân thiết với các đồng nghiệp.
Rõ ràng là một người mới nhậm chức nửa ngày... Cố Ải lay lá cải trong tay dở khóc dở cười. Từ cuộc nói chuyện được biết, Villa có bảy bộ phận là bộ phận thiết kế trang sức, bộ phận thương hiệu, bộ phận mua sắm, bộ phận tài chính và pháp vụ, bộ phận hành chính nhân sự và văn phòng tổng giám đốc, cấu trúc công ty tương đối đơn giản.
Cố Ải nhai salad tẻ nhạt vô vị, nghe mấy vị đồng nghiệp trò chuyện khí thế ngất trời.
Lệ Lệ đeo kính là đồng nghiệp mới nhậm chức hai tuần ở bộ phận mua sắm, trong động tác chậm rì rì của cô ấy mang theo hơi thở u oán nồng đậm: "Tưởng rằng đến công ty thiết kế phong cách phương Tây như vậy, có thể tao nhã làm thành phần tri thức một lần, ai biết thành phần tri thức cũng không thoát khỏi vận mệnh làm việc vất vả."
Tiểu Vũ nhất thời lo lắng, hạ giọng như một đặc vụ: "Tình huống gì? Ở đây 996*?"
*Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, làm 6 ngày trên một tuần.
Lệ Lệ đẩy kính mắt, thở dài: "Vậy cũng không phải, bộ phận thương hiệu của các cô vẫn ổn, tôi vừa mới nhậm chức, tháng mười một công ty phải đi thành phố Brisbane tổ chức show trang sức, gần đây bộ phận mua sắm và thiết kế tăng ca rất nhiều, thu mua đá quý khắp nơi về thiết kế."
"Oa!" Tiểu Vũ vừa nghe thấy show lớn, nhất thời hăng hái, "Vậy chúng ta sẽ đi công tác sao? Ra nước ngoài á!"
Thu mua đá quý? Trùng hợp vậy, Cố Ải cắt ngang Tiểu Vũ vẫn còn ở vào trạng thái phấn khởi, làm bộ tò mò hỏi: "Đá quý bình thường đều là thu mua như thế nào?"
Lệ Lệ tiếp tục cuộc sống không còn gì luyến tiếc của mình: "Nói đến chuyện này cũng rất phiền, con đường mua đá quý sao có thể đa dạng như vậy, công đối công, công đối tư, con đường trong nước, vận chuyển ra nước ngoài, mỗi lần hạ định còn phải tìm đồng nghiệp bộ phận thiết kế giám định qua, đám người kia lề mề nhất, bên mua sắm Từ tổng trực tiếp quản lý, mọi việc không chút cẩu thả, tôi không tăng ca thì ai tăng ca."
Từ Vãn Vãn trực tiếp quản lý? Cố Ải nhớ tới kiểm hàng Claude nhắc tới, đáy lòng đánh một dấu chấm hỏi, không biết lô hàng cho show diễn lớn này có liên quan gì đến việc kiểm hàng đã được đề cập trước đó không.
Tiểu Vũ ở một bên nghe được hai chữ đá quý, trong mắt hâm mộ miêu tả sinh động: "Đá quý à, rất đắt nha! Cẩn thận một chút dù sao cũng tốt hơn nhập hàng giả. Từ tổng thật sự là nữ thần trong lòng tôi! Có thể đi theo nữ cường nhân như Từ tổng rèn luyện, tôi ghen tị 800 lần." Nói xong cô nàng nhìn về phía Cố Ải, nhấn mạnh thêm một lần nữa về sự ngưỡng mộ của mình.
Daisy cùng ở bộ phận thương hiệu với Tiểu Vũ vỗ vỗ vai cô nàng, không biết là đồng tình với Tiểu Vũ hay là đồng tình với chính mình: "Cô kiềm chế chút đi, người ta là nữ thần, chúng ta đây chính là nữ ma đầu." Đối mặt với Tiểu Vũ lộ vẻ nghi hoặc, Daisy giải thích: "Chờ nhìn thấy tổng giám đốc thương hiệu Nina của chúng ta, cô cũng không thể như vậy nữa, cẩn thận bị giáo huấn đến khóc đấy."
Tiểu Vũ xiên một miếng thịt ức gà, lẩm bẩm: "Kinh khủng như vậy sao?"
Daisy với vẻ mặt như trẻ con chưa hiểu được sự hiểm ác của xã hội: "Thời gian trước tổ chức tiệc tối từ thiện, cứ chuyện vật liệu triển lãm, lăn qua lộn lại, sửa lại mấy buổi tối, nói khoa trương một chút, mọi người cùng nhau chảy nước mắt tay cầm tay suốt đêm."
Vật liệu triển lãm?! Bản đồ đó? Cố Ải nhất thời cảnh giác, tư liệu đấu giá đá quý xuất phát từ bộ phận thương hiệu, vậy tổng giám đốc thương hiệu Nina có lẽ cũng không thoát khỏi liên quan.
Nhìn đồng nghiệp mới Lưu Tiểu Vũ của bộ phận thương hiệu bên cạnh ăn ngon miệng không ngừng, Cố Ải không khỏi kích thích sự ồn ào và hóng hớt của cô nàng, sau này ăn hai bữa nhiều cơm như vậy, không chừng nhiệm vụ rất nhanh có thể kết thúc.
Hai giờ chiều, phòng làm việc của Từ Vãn Vãn, giờ nghỉ trưa kết thúc, Cố Ải bị gọi vào phòng làm việc.
"Thế nào? Thích nghi được chứ?" Từ Vãn Vãn tùy ý hỏi Cố Ải, Cố Ải trả lời ngắn gọn ba chữ:" Ừ, tạm được."
Từ Vãn Vãn không hỏi nhiều nữa, nói đến công việc cần giao phó: "Tuần sau phải đi thăm vợ của Trương tổng." Cô ấy dừng lại, nhìn về phía Cố Ải trêu ghẹo nói, "Chính là người cô lau quần trong bữa tiệc tối hai ngày trước. Hết cách rồi, làm ăn vẫn phải làm, mấy cửa hàng trực tuyến của chúng ta đều dựa vào sân bãi của người ta, đỡ phải tức giận đêm đó, sang năm trở mặt tăng tiền thuê."
Cố Ải nhân cơ hội này đánh giá hoàn cảnh văn phòng tổng giám đốc, vào cửa cần xác nhận dấu vân tay của Từ Vãn Vãn, nếu không, cô ấy phải mở cửa từ bên trong ra, cửa sổ sát đất làm cho toàn bộ văn phòng trống trải sáng sủa, không giống với chỗ lão Phương lộn xộn, trang trí ở đây tinh xảo hơn rất nhiều, bổ sung hương liệu gỗ nhàn nhạt, bên cạnh khu tiếp khách đơn giản hào phóng là tủ bát bày biện dụng cụ, ngoại trừ những thứ này, cũng chỉ còn lại có bàn làm việc trước mắt.
"Cô muốn tìm bút ký không?" Giọng nói của Từ Vãn Vãn khiến Cố Ải thu hồi ánh mắt, người phụ nữ trước mắt giãn ra một chút, cũng dời ánh mắt từ phía trước máy tính về phía Cố Ải, "Những thứ kế tiếp có hơi nhiều." Chỉ thấy cô ấy thuận tay lấy giấy và bút ra, cuối cùng không quên nhắc nhở một câu: "Quy tắc thứ hai của trợ lý, lần sau mang theo dụng cụ ghi chép bên người."
Cố Ải tiếp nhận, phối hợp gật đầu, ý bảo Từ Vãn Vãn nói tiếp.
"Là như vậy, Trương tổng này cũng coi như tôi quen thuộc, sĩ diện, đi đặt mua cho ông ta một bộ lễ phục nam coi như là tạ lỗi. Tôi không có kích thước của ông ta, chiều dài và vòng eo cụ thể tôi sẽ cung cấp cho cô phương thức liên lạc, cô đi hỏi trợ lý của ông ta một chút, mặt khác lại đi mua hai chai rượu, hộp quà đựng. Còn nữa, nghe nói vợ của ông ta ngủ không được ngon giấc, có thể mua hương liệu của nhà Bab cho bà ấy, mùi hương thì lấy Aurum, kết hợp chút tinh dầu thư giãn, nhãn hiệu cô hỗ trợ chọn một chút. À đúng rồi, hai vợ chồng bọn họ gần đây đánh golf rất nhiều, thẻ năm của trang viên golf ngoại ô cũng đi làm hai tấm."
Cố Ải liên tục gật đầu, cây bút trong tay tùy ý quẹt quẹt vài cái, ngược lại Từ Vãn Vãn sửng sốt: "Tôi nói nhiều như vậy, cô chỉ nhớ một chút như vậy?" Cố Ải tiếp tục gật đầu, dừng bút trong tay lại, đáp: "Có thể chọn tinh dầu hoa hồng của Alba, phối với hoa hồng của Aurum, vợ Trương tổng sẽ thích."
Từ Vãn Vãn gật đầu như giã tỏi, bút ký như nước, trợ lý mới có gu lại có chút tự tin toát ra chút thưởng thức khó hiểu, giọng nói thanh thoát hơn rất nhiều: "Được, thứ sáu này sắp xếp xong xuôi, tiền để bên tài vụ trừ vào tài khoản cá nhân của tôi."
Thời gian vừa chuyển tới mười giờ đêm, toàn bộ tầng 11 yên tĩnh, vẫn có mấy đồng nghiệp chưa tan làm, trong hoàn cảnh trống trải bình thường truyền đến mấy tiếng nhấp chuột nhẹ.
Cố Ải mang hợp đồng đã gửi đến các bộ phận để ký tên, dán nhãn trang ký, vươn vai một cái. Lúc này mới đi làm ngày đầu tiên, đã sâu sắc cảm nhận được người làm công ở tòa nhà văn phòng không dễ dàng, ngăn nắp xinh đẹp sau lưng là tăng ca vô tận, mà tăng ca cuối cùng là béo phì do làm việc quá sức, Cố Ải xoa xoa dạ dày sớm đã tiêu hóa hết salad, hít mạnh hai cái cách đó không xa bên ngoài bay tới mùi thơm.
Sao Từ Vãn Vãn còn chưa tan làm? Cô quay đầu nhìn văn phòng tổng giám đốc sáng đèn, cả buổi chiều văn phòng của cô ấy đều có người ra vào, đến giờ này mới yên tĩnh, ôi, thời buổi này làm người xấu đều cuốn như vậy à.
Quy tắc thứ ba của trợ lý, khéo léo nhắc nhở sếp tam làm?
Cố Ải sắp xếp hợp đồng trong tay, gõ nhẹ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc. "Cạch" một tiếng, chốt cửa mở ra, dẫn tới mấy đồng nghiệp liếc nhìn và thì thầm.
"Từ..." Suýt chút nữa sửa lại, Cố Ải kịp thời dừng xe lại, hắng giọng, "Vãn Vãn, hợp đồng hôm nay đưa tới ký."
Từ Vãn Vãn nghe vậy đứng lên, trêu chọc một câu: "Gọi thẳng cả tên, lá gan cũng lớn đấy." Cô ấy nhận lấy hợp đồng trong tay Cố Ải, tùy ý lật xem đặt lên bàn, "Sao còn chưa tan làm?"
Cố Ải chỉ hợp đồng trên bàn: "Hợp đồng cuối cùng hơn chín giờ mới lấy, đồng nghiệp pháp vụ cũng vừa tan làm."
Ngoài cửa sổ sát đất bóng đêm phồn hoa, tòa nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng đan xen mà đứng, dưới tòa nhà dòng xe không ngừng. Từ Vãn Vãn dựa vào bàn làm việc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phản chiếu ánh sáng bên ngoài, làm nổi bật cả người lười biếng lưu luyến. Cố Ải nhìn cô ấy, nhớ tới buổi tối trên sân thượng của bữa tiệc tối hôm đó, nhưng đã là chuyện ba ngày trước, mà hiện tại, đối phương đã trở thành cấp trên trực tiếp của mình, cảm giác vi diệu này.
"Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào?" Từ Vãn Vãn đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt sững sờ của Cố Ải, quả thực khiến Cố Ải hoảng sợ, nhất thời tay chân luống cuống tìm chuyện.
Thoáng nhìn khu tiếp khách còn có hai ba ly nước trà, Cố Ải lập tức khom lưng thu dọn, trong miệng không quên đáp lời: "À, cũng tạm, bầu không khí không tệ." Cô nhanh nhẹn bưng một chồng ly lên, bước nhanh tới cửa, dùng ánh mắt ý bảo Từ Vãn Vãn mở cửa, "Nếu không có việc gì, tôi thu dọn xong sẽ tan làm?"
Từ Vãn Vãn nhìn thấy người trước mặt suýt chút nữa cùng tay cùng chân, cảm thấy có chút đáng yêu, nổi lên tâm tư trêu đùa: "Chờ một chút."
Cố Ải bên này cầm ly, ngượng ngùng đứng ở cửa, nếu không vì có vẻ không phù hợp với phẩm chất của một thành phần tri thức ưu nhã rèn luyện hàng ngày, cô chắc chắn sẽ dùng lưng đẩy cửa để chuồn đi, chỉ thấy bên kia Từ Vãn Vãn quay lại bàn làm việc lục tìm trong túi, rồi chậm rãi đi đến.
Giấy ghi chú? Chìa khóa xe? Bật lửa? Không phải là dao chứ! Cô ấy đã phát hiện ra thân phận của mình? Cố Ải phiền thấu đại não thả lỏng suy nghĩ của mình vào thời khắc này, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không để ý, cái ly trong tay hơi lung lay.
Lúc đó Vãn Vãn đã tới gần, hơi nhìn kỹ mình, Cố Ải thấy được lông mi cong cong của cô ấy, còn có một chút xảo quyệt trong đáy mắt cô ấy. Hơi thở ấm áp của đối phương lướt qua khuôn mặt, khoảng cách chỉ có 3 cm.
Mayday, mayday*! Trong lòng Cố Ải nhất thời vang lên tiếng chuông báo động.
*Mayday là tín hiệu cấp cứu quốc tế cho các cuộc gọi vô tuyến. Từ "Mayday" có nguồn gốc từ "m'aider" trong tiếng Pháp (không được sử dụng một mình trong tiếng Pháp tiêu chuẩn, thường là Venez m'aider hoặc Aidez-moi), vì vậy phát âm tiếng Anh trở thành "Mayday". Phát ra một cuộc gọi Mayday trong radio là một tình huống nguy hiểm đe dọa tính mạng trong thời gian thực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro