Chương 1: Mưa thu

Đại Ung, Hi Bình năm thứ ba, mùa thu.

Thủy quân Đại Hạ mạnh mẽ tấn công biên cảnh phía bắc. Tĩnh Hải Vương - Thôi Bá Diệp thân dẫn ba vạn binh thủy quân của Sở Châu nghênh chiến. Ngày hôm sau, Tĩnh Hải Vương tử trận, ba vạn binh thủy quân và chiến thuyền đều bị thiêu rụi trên biển. Đại Hạ cướp bóc Sở Châu ba ngày, rồi rút lui. Thiên tử nổi trận lôi đình, hạ chỉ tru di cửu tộc.

— "Trích Đại Ung Thư - Tĩnh Hải Vương truyện"

Sóc Hải thành là châu phủ ở Sở Châu, mưa thu lất phất, cả tòa thành thấm đẫm trong làn gió lạnh và mưa phùn. Chưa vào đông, nhưng khắp nơi toát lên sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Binh mã từ Kinh Kỳ đã tiến vào Sóc Hải, giờ Ngọ hôm nay, quan giám trảm* sẽ áp giải thân tộc liên quan đến Thôi Bá Diệp đến pháp trường, xử trảm toàn gia trước mặt bách tính.
*Quan giám trảm: Chức quan theo dõi việc thi hành xử án (chặt đầu)

Tiếng nước nhỏ giọt từ khắc lậu* vang lên, còn một khắc nữa là đến giờ Ngọ.

*khắc lậu: dụng cụ đo thời gian bằng nước thời xưa.

Quan giám trảm đã đến pháp trường, bước dưới mái hiên, tiểu ti theo sau lập tức thu dù, vẩy nhẹ rồi đặt cạnh cột lan can.

"Đại nhân, xin mời dùng trà." Huyện thừa dâng lên chén trà, tay cầm trà run nhẹ.

Trà nóng, nhưng lòng lại lạnh.

Quan giám trảm nâng chén trà, dùng nắp chén nhẹ nhàng gạt bọt trà trên mặt, nhìn về phía đài hành hình cách mười bước, bỗng hỏi: "Có biết vì sao họ phải chịu trảm không?"

Huyện thừa không dám đáp, chỉ thở dài.

Cả Sở Châu đều biết, nếu không phải Tĩnh Hải Vương chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đâm chìm thuyền lương của Đại Hạ, Đại Hạ đã không bỏ lỡ cơ hội vàng này xâm lược Đại Ung. Đại Hạ và Đại Ung cách nhau bởi biển, ngay cả chiến thuyền tốt nhất của Đại Hạ cũng phải đi nửa tháng trên biển mới tới vùng biển Đại Ung. Lương thảo cướp được trong ba ngày không đủ duy trì đến khi viện binh tới, nên Đại Hạ mới bỏ lỡ cơ hội này, bất đắc dĩ rút lui.

Dù Thôi Bá Diệp thua trận, nhưng ông cũng coi như giữ vững bờ cõi Đại Ung.

Chuyện này không chỉ bách tính Sở Châu biết, vị thiếu niên thiên tử ngồi trên ngai vàng nơi Kinh Kỳ cũng biết. Tính ra, Thôi Bá Diệp còn là chú ruột của thiên tử, huynh trưởng của tiên đế.

Thiên tử vốn không cần trừng phạt nặng như vậy.

Thế nhưng, vị thiếu niên thiên tử này từ khi kế vị đã hỉ nộ thất thường. Bề tôi được sủng ái vạn phần hôm qua, hôm nay có thể bị hạ lệnh đánh chết ngay tại triều đường. Vị quân vương như vậy khiến người ta khiếp sợ, càng khiến người dân Đại Ung chìm trong màn sương vô hình, không biết ngày mai Đại Ung sẽ ra sao.

Quan giám trảm áp sát miệng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, thở dài: "Trà Sở Châu này, nguội nhanh thật." Nói rồi, ông ta nhìn sang chiếc khắc lậu bên cạnh, "Sắp đến giờ rồi, ngươi thay ta tiễn họ một đoạn."

"Tuân lệnh." Huyện thừa cúi đầu nhận lệnh, rời khỏi mái hiên, đưa tay che những hạt mưa, đích thân đến phủ lao áp giải nữ quyến Tĩnh Hải Vương đến pháp trường hành hình.

Phủ lao cách pháp trường không xa, rẽ trái qua một con hẻm ẩm ướt là phủ lao giam giữ phạm nhân của thành Sóc Hải. Huyện thừa đi đến cửa, nha dịch hai bên trái phải mở cửa lao, cung kính thỉnh huyện thừa vào trong.

Huyện thừa đi vào ba bước rồi dừng lại, lau sạch nước mưa dính trên áo, rồi mới tiếp tục bước tiếp.

Phủ lao ngày thường ẩm thấp khó chịu, vì giam giữ nữ quyến Tĩnh Hải Vương, huyện thừa đặc biệt ra lệnh đốt lửa than trong lao, còn tìm hai bà mụ hết lòng chăm sóc. Tính ra, không phải họ to gan dám thiên vị, mà vì nữ quyến duy nhất của Thôi Bá Diệp thể chất bẩm sinh yếu đuối, không chịu được lạnh. Phủ lao lạnh buốt, nếu vị Chiêu Ninh quận chúa này chết trong lao trước khi hành quyết, thiên tử nhân cơ nổi trận lôi đình hạ chiếu chỉ trách tội, kết cục của họ cũng không tốt đẹp gì.

Ánh nến mờ ảo ánh lên bức tường lao ẩm mốc, in bóng một thân hình mảnh mai.

Thôi Linh khoác nhẹ tấm áo lông nhạt màu trắng, đứng quay lưng lại cửa lao, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nha dịch cai ngục không nhớ nàng đã đứng đó bao lâu, chỉ biết nàng không hề động đến cơm canh từ khi đưa vào.

Huyện thừa đến gần cửa lao, nhìn thấy cơm canh đặt dưới chân nàng, chỉ toàn rau xanh gạo thô, e rằng quận chúa cả đời chưa từng ăn thứ thô ráp như vậy.

"Đi thôi." Thôi Linh từ từ quay người, sắc mặt tái nhợt, như một con búp bê sứ sắp vỡ vụn, giống như tên nàng, lãnh lẽo toát ra hơi thở lạnh lùng.

Huyện thừa từng gặp Chiêu Ninh quận chúa, đêm Thượng Nguyên năm ngoái, quận chúa bố thí cứu tế bách tính nghèo khổ ở phía đông thành. Lúc đó nàng cũng gầy yếu như vậy, nhưng so với hiện tại thì có thêm chút sinh khí.

"Quận chúa hãy ăn vài miếng đi." Huyện thừa ôn tồn khuyên giải.

Thôi Linh thản nhiên đáp: "Ta không nuốt nổi."

Sau khi phụ thân thua trận tử vong, nàng từng nghĩ đến vô số kết cục cho Tĩnh Hải vương phủ, chỉ là không ngờ thiên tử lại chọn kết cục tuyệt vọng nhất. Nàng oán, hận, thật không hiểu nổi. Rõ ràng khi cùng phụ thân suy diễn chiến cuộc, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của nàng, trận chiến đó vốn phải thắng, tại sao lại thua thảm hại như vậy? Nàng tự nghĩ Tĩnh Hải vương phủ chưa từng lộ thể hiện ý bất trung nào, tại sao thiên tử cùng chung dòng máu lại nhất định phải tru diệt, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

Nàng không nghĩ ra được nguyên nhân nào, cũng không tìm thấy đáp án. Để nàng oan uổng chết dưới lưỡi đao như vậy, nàng sao có thể cam tâm?

"Ha." Nhưng không cam tâm thì làm sao? Thôi Linh cúi đầu nhìn tấm áo lông nhẹ trên người, việc bọn họ cho nàng mặc thường phục hằng ngày đã là một ân huệ rồi.

"Quân bảo thần tử, thần bất tử bất trung."

Đại Ung có một vị quân chủ như thế, nàng không phải là người đầu tiên chết dưới tay hắn, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

"Huyền Thanh." Cách mấy thanh gỗ, mẫu thân Kim thị trong phòng giam bên cạnh khẽ gọi nhũ danh của nàng, nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe, "Con ăn chút gì đi."

"Nương, con thực sự không nuốt nổi."

"Haiz."

Đã là bữa cơm cuối cùng trước khi lên đoạn đầu đài, ai có thể nuốt nổi chứ?

Tĩnh Hải Vương phủ tổng cộng có mười bảy nữ quyến, trừ Thôi Linh và Kim thị, mười lăm người còn lại đều là người hầu trong vương phủ, chỉ vì tên của họ có trong sổ sách vương phủ nên mới bị liên lụy.

Hầu gái Ngân Thúy đang ôm bát, vừa khóc vừa nuốt, dù sao cũng không sống nổi, thà ăn cho no bụng còn hơn, để khỏi phải làm ma đói trên đường hoàng tuyền.

Cô ấy là tỳ nữ riêng của Thôi Linh, từ nhỏ đến lớn, luôn là cô ấy ở bên cạnh nàng.

Thôi Linh cúi người nhặt bát cơm của mình, đi đến song sắt, nghiêng bát đưa vào trong: "Ngân Thúy, cho ngươi." Đây là thứ cuối cùng nàng có thể cho nàng ấy.

Ngân Thúy không vội cầm lấy, nghẹn ngào hỏi: "Quận chúa thì sao ạ?"

"Cứ yên tâm ăn đi." Thôi Linh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng ta, nơi đầu ngón tay chạm vào đều ướt đẫm. Tim nàng như thắt lại, những bất mãn lại một lần nữa trào dâng.

Nếu như tất cả có thể trở lại từ đầu...

Những ngón tay trên mép bát siết chặt không kiềm chế được, Thôi Linh cực kỳ chán ghét bản thân lúc này, yếu đuối và bất lực. Cảm xúc dâng trào kích thích tâm mạch, nàng đột nhiên cảm thấy trong cổ họng như có gì đó tắc nghẽn, không thể giữ nổi bát cơm, lập tức vừa đấm vào ngực vừa ho dữ dội, bệnh cũ đã tái phát.

Ngân Thúy không kịp đỡ lấy bát cơm, muốn chạy đến đỡ quận chúa, nhưng giữa họ cách một hàng song sắt, không thể với tới.

"Huyền Thanh!" Kim thị hoàn toàn hoảng hốt, lắc song sắt không ngừng.

Huyện thừa biết thân thể quận chúa vốn không tốt, nhưng không ngờ lại phát bệnh vào lúc mấu chốt như thế này, đâu dám chần chừ? Lập tức ra lệnh cho nha dịch nhanh chóng xiềng xích bọn họ, lôi kéo đến pháp trường. Sau đó, hạ lệnh cho hai bà mụ giữ lấy Thôi Linh, đeo xiềng xích vào, rồi áp giải lên đài hành hình.

Giữa pháp trường, màu máu thấm đẫm qua năm tháng đã không thể rửa sạch.

Thôi Linh vẫn đang ho dữ dội, nhưng bị đao phủ thủ một tay ấn xuống cọc gỗ. Nàng bất lực nằm đó, má bị những mảnh gỗ vụn trên thân cọc cào xước đau đớn, chiếc áo khoác nhẹ màu trắng đã bị mưa thu thấm ướt hoàn toàn, lạnh lẽo dính vào người.

Nàng nghĩ rằng mình không sợ, dù sao cũng chỉ một nhát dao, đau một lần là xong. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, nàng cuối cùng cũng nếm trải hương vị của sự sợ hãi. Sự lạnh lẽo có ở khắp nơi, cảm giác sợ hãi bắt nguồn từ cái chết giống như một bàn tay lớn nắm lấy trái tim nàng. Tim nàng mỗi lần đập, nỗi sợ hãi lại lan truyền khắp cơ thể theo mạch máu, khiến thân thể nàng run rẩy không ngừng.

Nàng chưa bao giờ thảm hại như lúc này, đã không thể phân biệt được là do mưa, hay là do nước mắt, khiến tầm nhìn của nàng cứ mờ đi hết lần này đến lần khác.

"Quận chúa, nô tỳ đi trước đây!" Tiếng khóc thảm thiết của Ngân Thúy vang lên không xa, theo sau là âm thanh đao phủ vung đao.

Máu văng tung tóe, khiến dân chúng đang xem xung quanh thốt lên một tiếng thở dài.

Âm thanh như thế giống như thủy tinh vỡ, từng mảnh vỡ đều đâm chính xác vào màng nhĩ của nàng, khiến hai tai nàng ù đi, mơ màng không biết còn bao lâu nữa mới đến lượt mình, để cho nàng có một cái chết nhanh chóng, kết thúc sự dày vò vô tận này.

"Huyền Thanh..." Đầu của người mẹ bị ấn xuống cọc gỗ bên cạnh, hai tay bà bị trói chặt sau lưng bằng xiềng xích, giống như một con gia cầm đợi bị giết mổ, đáng thương và thảm hại.

"Đừng sợ..." Kim thị rất sợ hãi, nhưng con gái bà vẫn ở bên cạnh, bà là mẹ, phải an ủi con mình.

Thôi Linh nhìn Kim thị, cảm giác chua xót tuyệt vọng từng đợt từng đợt dâng lên trong lòng, nàng muốn nói điều gì đó cuối cùng với mẹ, nhưng cổ họng đã thắt chặt đến mức không thể phát ra nửa âm thanh.

Khi dòng máu nóng hổi của mẹ bắn lên mặt nàng, đó là hơi ấm cuối cùng mẹ để lại cho nàng.

Nàng muốn vùng dậy, nhưng bị tên đao phủ phía sau ấn trở lại cọc gỗ. Sau đó, tên đao phủ giơ cao đao phủ, nhắm vào cổ nàng, mạnh mẽ vung xuống.

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, nàng thấy một kỵ sĩ phi ngựa xuyên qua đám đông, giơ cao lệnh bài hô lớn: "Đao hạ lưu nhân!"

Chỉ tiếc bốn chữ này đến quá muộn, nàng đã nếm trải hương vị của lưỡi đao kề cổ, cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn——

"A!"

Trong lúc nghẹt thở và đau đớn quấn lấy nhau, Thôi Linh mãnh liệt thoát khỏi sự trói buộc của bóng tối, mở mắt ra, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng vô thức sờ vào sau gáy, dường như vẫn còn đau.

Ngân Thúy nghe thấy tiếng kêu của huyện chúa, vội thắp sáng nến, cầm đèn đến gần giường, lo lắng hỏi: "Huyện chúa gặp ác mộng sao?"

"Ác... ác mộng?" Dù ánh nến ấm áp, nhưng mặt Thôi Linh vẫn như phủ một lớp sương mỏng, thậm chí toàn thân run rẩy khó kiềm chế như bị đông cứng.

Ngân Thúy nói nhỏ: "Đại Hạ đánh sang rồi, huyện chúa không nhớ sao?"

"Lại đánh sang rồi?"

"Lại?"

Ngân Thúy càng thêm bối rối, càng lo lắng cho huyện chúa của mình, không chỉ thân thể ngày càng yếu đi, mà đầu óc dường như cũng có vấn đề.

Thôi Linh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhảy xuống giường, "Ngân Thúy, mau thay y phục cho ta, ta phải đi gặp phụ vương."

"Nhưng Vương thượng đã đến doanh trại rồi." Ngân Thúy khó xử chớp mắt.

Thôi Linh sững sờ một chút, chợt nhớ ra giờ này phụ thân hẳn đã lên chiến thuyền, sẽ đợi đêm tối để đánh Đại Hạ bất ngờ.

Đây chính là kế lui binh mà nàng và phụ thân đã vạch ra, cũng là khởi đầu của cơn ác mộng của phủ Tĩnh Hải Vương trong giấc mộng.

"Chuẩn bị ngựa! Ta phải đuổi theo phụ vương!"

Bất kể cơn ác mộng kia rốt cuộc là thật hay giả, nàng tuyệt đối không thể để phủ Tĩnh Hải Vương lặp lại vết xe đổ!

Lần này, sinh mệnh của nàng, chỉ có thể do chính nàng làm chủ!

Lời của tác giả:

Thôi Linh - nhũ danh Huyền Thanh. Tên lấy từ bài thơ "Đàn Cầm - Lưu Trường Khanh"

泠泠七絃上,

靜聽松風寒。

古調雖自愛,

今人多不彈。

Phiên âm:

Lãnh lãnh thất huyền thượng,

Tĩnh thính tùng phong hàn.

Cổ điệu tuy tự ái,

Kim nhân đa bất đàn.

Dịch nghĩa:

Trên bảy dây đàn lạnh lẽo,

Lắng tai nghe kỹ lại thấy như tiếng gió lạnh thổi qua rừng tùng.

Điệu nhạc cũ tuy ta rất yêu thích,

Nhưng người thời nay phần nhiều là không gảy nữa.

Dịch thơ:

Tay lướt nhẹ dây đàn,

Tựa như tiếng thông reo.

Cổ nhạc riêng mình thích,

Người nay chẳng chịu theo.

P/s: Ban đầu mình không biết nên dịch tên nữ chính là Thôi Lãnh hay Thôi Linh. Nhưng khi đọc bài thơ, mình quyết định chọn tên Linh, vì Linh còn có nghĩa là tiếng trong veo, nhẹ nhàng, lại còn rất hợp với ngoại hình & tính cách của nhân vật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro