CHƯƠNG 1-2

Chương 1-2: Gam màu đã nhuốm


"Gần lắm." Tề Tiểu Kỳ tựa người bên ngoài cửa sổ, thò tay vào cầm lấy một cây bút trên bàn Vịnh Nhu. "Chỉ cần đi ngang qua đây, vươn tay một cái là lấy được rồi."

"Huống hồ, cái lúc trước giờ tự học buổi tối ấy, hành lang đông người như vậy, không thể nào biết được là ai đã lấy." Phương Vịnh Nhu chống một bên má, lòng nặng trĩu thở dài một hơi.

Một tuần đã trôi qua được nửa, chiếc mp4 của Phương Quang Diệu cũng đã không cánh mà bay mấy hôm.

Chẳng có manh mối nào.

Hết giờ đọc buổi sáng [1], Tề Tiểu Kỳ chạy như bay đến nhà ăn mua bốn cái bánh bao nhân thịt về chia cho Phương Vịnh Nhu, đổi lại, Phương Vịnh Nhu mời đối phương một hộp sữa đậu nành. Trong lớp chỉ còn lác đác vài người, giờ này hầu hết đều đang ở nhà ăn ăn điểm tâm.

[1] Là một tiết học không chính thức, thường khoảng 15-30 phút trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu. Trong giờ này, học sinh thường đọc to bài khoá, học thuộc lòng từ vựng, ôn bài cũ...

Tiểu Kỳ cúi xuống, chống tay lên bệ cửa sổ, kề sát lại, Vịnh Nhu liền ngửi thấy mùi hương trên má người ấy, và mùi kem dưỡng da của thiếu nữ. "Cậu còn chưa ăn à? Bánh bao nguội mất! Đừng lo nữa, không sao đâu." Tiểu Kỳ vỗ vỗ vô mu bàn tay nàng. "Cuối tuần về, mình sẽ nói với Quang Diệu."

Phương Vịnh Nhu mở túi ni lông đựng bánh bao, cắn một miếng nhỏ. Tiểu Kỳ mắt long lanh dòm nàng.

"Sao thế?" Nàng cười. "Chưa ăn no à? Cho cậu thêm một cái nhé."

"Thật hả? Thôi, kẻo cậu lại không đủ no." Cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Kỳ tràn trề mong đợi.

"Vậy cho cậu cắn một miếng." Nàng đưa phần vỏ bánh mỏng hơn về phía miệng bạn, đó là phía có nhân.

Cứ thế, hai cô gái ở hai bên cửa sổ cùng nhau ăn chung một chiếc bánh bao thịt. Phương Vịnh Nhu vừa ăn vừa ngó ra ngoài, ánh nắng ban mai từ sau lưng Tiểu Kỳ rải vào trong. Đây là khoảnh khắc nàng yêu thích nhất trong ngày.

"Này, ai thế?" Tiểu Kỳ hất mắt về phía cuối lớp. "Sao mình thấy lần nào giờ này mình đến, cậu ấy cũng đang ngủ nhỉ? Không cần ăn sáng à?"

Phương Vịnh Nhu quay đầu lại, trông thấy Chu Dư đương gục đầu ngủ ở mấy hàng ghế cuối. "...Không biết cậu ấy. Không thân." Cái 50 tệ kia vẫn còn kẹp trong cuốn sách Trương Ái Linh mượn ở thư viện, mấy hôm nay nàng chả còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó.

Đang nói thì Chu Dư bỗng dưng ngẩng đầu, làm cả hai giật nảy mình. Tiểu Kỳ lí nhí: "Đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác mà." Có điều Chu Dư hoàn toàn chả nghe thấy họ thì thầm gì, đôi mắt cô vẫn còn mơ màng, giữa trán hằn một vệt đỏ, ngơ ngác đưa tay lên dụi mắt, dụi xong lại tức thì lấy chiếc gương nhỏ ra soi. Đúng là đồ tự luyến. Cái vẻ ngơ ngác này coi như cũng có vài phần đáng yêu, đáng yêu hơn lúc mặt lạnh như tiền. Phương Vịnh Nhu quay đầu lại, không nhìn Chu Dư nữa.

Chủ đề liền trở về chiếc mp4 bị mất. "Cậu nói xem, có khi nào là người ngồi gần cậu lấy không?"

"...Chắc không đâu? Mình hỏi hết rồi, họ đều nói không thấy. Không có bằng chứng, mình cũng đâu thể nghi ngờ bạn học bừa bãi được. Hơn nữa, mấy người ngồi cạnh mình, cậu chẳng biết cả rồi còn gì?"

"Cũng đúng. Bạn cùng bàn của cậu... tên gì nhỉ? Tâm Điền. Tâm Điền tốt tính lắm, không thể nào là cậu ấy được. Phía sau cậu thì sao?"

"Cậu nói Đại Đầu à? Đó là lớp phó học tập của lớp mình đấy!" Trong thế giới của Vịnh Nhu, thành tích chính là chính nghĩa.

"Đại Đầu à, Đại Đầu thì không thể nào. Đại Đầu cũng từ thị trấn tới đúng không? Người cùng quê, mình không nghi ngờ người cùng quê." Tiểu Kỳ lập luận nom như có lớp có lang, thực chất toàn là nói ngược nói xuôi. "Bạn cùng bàn của Đại Đầu thì sao? Mình nhớ cậu ấy... cậu ấy tên gì?"

"Lý Nguyệt? Càng không thể nào."

"Sao lại không thể?"

"...Không biết nữa. Nhưng mình cảm thấy gia cảnh của Lý Nguyệt chắc là tốt lắm."

"Ừm, nhìn giống con nhà giàu thật. Y như con công nhỏ ấy. Lần trước mình đến tìm cậu, chỉ có mỗi cậu ấy ở đó, cậu ấy liếc mình một cái, chẳng thèm đếm xỉa." Tiểu Kỳ bắt chước vẻ mặt cao ngạo của Lý Nguyệt.

"Có quá đáng vậy không?" Vịnh Nhu đánh nhẹ Tiểu Kỳ một cái. "Cậu ấy nói tiếng Anh hay lắm, cậu biết không? Cậu ấy có thể chuyển đổi giữa giọng Anh-Anh và Anh-Mỹ bất cứ lúc nào."

"Thế thì có gì ghê gớm?"

"Tất nhiên rồi! Còn cậu thì sao? Cậu nói giọng gì?"

Tiểu Kỳ cười hì hì: "Giọng đảo."

Vì chuyện chiếc mp4, họ đã bàn bạc mấy hôm nay, nhưng dù bàn thế nào, cả hai cũng không hề nhắc đến việc nhờ thầy cô giúp đỡ. Có hai lý do, một là mp4 vốn là vật cấm trong trường, cuộc sống nội trú đơn điệu, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, cứ coi như các cô cậu học trò đeo tai nghe là để nghe tiếng Anh. Hai là, trong thế giới của những đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, có một quy tắc sắt đá – đứa nào mách lẻo là chó con, ai ai cũng có quyền khinh bỉ.

Các bạn học đi ăn sáng đã lục tục trở về. Một chị khóa trên bước lên bục giảng. "Các bạn ơi, làm phiền một chút, sáu giờ chiều nay, đài phát thanh của trường có buổi giới thiệu tuyển thành viên mới, hoan nghênh mọi người tham gia, phiền các bạn thông báo cho những bạn không có mặt ở đây, địa điểm ở..."

Tuần tuyển thành viên của các câu lạc bộ sắp đến, gần đây ngày nào cũng có các câu lạc bộ tới giới thiệu, từ văn học, thư pháp, nhạc cụ, vũ đạo, đến các môn bóng lớn bóng nhỏ, trường Nam Đảo có đến hơn mười câu lạc bộ. Tiểu Kỳ hỏi: "Sao rồi? Cậu nghĩ xong chưa? Chuyện câu lạc bộ ấy."

"Chưa biết nữa. Hay là không tham gia, mình sợ ảnh hưởng đến việc học. Còn cậu?"

"Không tham gia? Mình không đồng ý. Bắt buộc phải tham gia. Nếu không phải vì nghe nói trường này có nhiều hoạt động câu lạc bộ, mình đã định điền trường Số 1 của huyện ở nguyện vọng một rồi. Cứ học suốt ngày, nhỡ Vịnh Nhu của chúng ta học nhiều đâm ra ngốc luôn thì sao?" Tiểu Kỳ vuốt tóc Vịnh Nhu, như đang nựng một chú mèo con.

"Này!" Vịnh Nhu kêu lên. "Cậu ăn bánh bao xong có phải chưa rửa tay không vậy?"

"Mình chả đứng đây suốt còn gì? Ở đây lại không có vòi nước, rửa tay kiểu gì? Có lót túi ni lông mà, bẩn đâu?"

"Đi đi đi." Miệng nói vậy nhưng Vịnh Nhu lại không hề né tránh. "Hay là, cậu đăng ký câu lạc bộ giúp mình đi. Cậu đi đâu, mình đi đấy."

Lý Nguyệt ngồi sau đã trở về, thấy hai người họ, chẳng chào một tiếng, lấy đồ đạc rồi ra hành lang học từ vựng. Cô bạn cao ráo, Tiểu Kỳ cao gần một mét bảy, mà cô bạn còn cao hơn một chút, cổ thon thả, trán có chân tóc chữ V, đuôi mắt xếch, trông hơi khó gần.

"Này." Tiểu Kỳ cúi xuống thì thầm với Vịnh Nhu. "Cậu xem cậu ấy cầm gì kìa? Vừa nãy mình thấy cậu ấy lấy từ trong cặp ra, cậu xem có giống không?"

Vịnh Nhu nghển cổ nhìn, Lý Nguyệt đang đeo một cặp tai nghe màu đen, dây nối vào túi áo khoác. "Thế này thì thấy được gì?"

"Tai nghe cũng giống hệt!"

"Tai nghe màu đen chẳng phải đều thế sao?"

"Để mình ra hỏi." Chả đợi Vịnh Nhu khuyên can, Tiểu Kỳ liền quay người đi về phía Lý Nguyệt. Thấy Tiểu Kỳ đến gần, Lý Nguyệt ban đầu chẳng ngó ngàng, vẫn tiếp tục lẩm nhẩm đánh vần từ tiếng Anh, Tiểu Kỳ thẳng thắn hỏi: "Bạn ơi, bạn đang nghe mp4 à?"

Phương Vịnh Nhu vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Ừm, có chuyện gì?"

"Cho mình xem một chút được không?"

"Cho cậu xem? Mp4?" Lý Nguyệt liếc thấy Vịnh Nhu đã bước ra khỏi lớp. "Phương Vịnh Nhu, mp4 của cậu vẫn chưa tìm thấy à?"

Vịnh Nhu dè dặt đáp: "...Vẫn chưa."

"Vậy ý các cậu là sao? Ý là, mp4 là do mình lấy trộm?"

"Không phải... Xin lỗi Lý Nguyệt, tụi mình không có ý đó." Vịnh Nhu đưa tay túm tay áo Tiểu Kỳ.

"Cho các cậu xem thì xem. Đây là ba mẹ mua cho mình." Sắc mặt Lý Nguyệt trở nên hung dữ hơn, cô bạn lấy từ trong túi ra một khối vuông nhỏ đang sáng màn hình.

Vịnh Nhu và Tiểu Kỳ nhìn nhau. Viền đen, đáy có một logo màu trắng, chiếc mp4 trong tay Lý Nguyệt, lại giống hệt chiếc của Phương Quang Diệu.

Tiểu Kỳ bèn nói: "Cái bọn mình bị mất cũng trông thế này. Hay là bạn cho bọn mình nghe thử xem bài hát bên trong có giống không."

"Trông giống nhau? Các cậu bị thần kinh à. Đồ không có gia giáo."

"Cậu nói ai không có gia giáo?"

Phương Vịnh Nhu đứng giữa hai người, vốn đã thấp hơn một khúc, lúc này, Lý Nguyệt và Tiểu Kỳ đã gươm súng sẵn sàng, ngọn lửa giận dữ bùng lên mấy thước, càng khiến nàng có ảo giác như bị kẹt trong Hỏa Diệm Sơn.

"Các cậu không phải không có gia giáo sao? Các cậu có bằng chứng gì mà tùy tiện vu oan cho người khác như vậy?"

"Nếu không phải cậu lấy thì cho bọn mình nghe một chút là rõ ngay thôi, cần gì phải mắng người? Nhà cậu có gia giáo, mở miệng ra là mắng người khác thần kinh à?"

Phương Vịnh Nhu càng sợ hãi hơn, vội vàng nắm chặt tay Tề Tiểu Kỳ, nàng vẫn nhớ như in chuyện hồi tiểu học Tiểu Kỳ cắn bạn nam cùng lớp đến mức phải nhập viện.

Bấy giờ, Chu Dư ôm bình giữ nhiệt, thong thả từ cửa sau lớp học bước ra, tiện thể liếc xem nàng đang ở trong Hỏa Diệm Sơn.

Nhìn cái gì mà nhìn? Phương Vịnh Nhu căng quá hóa liều, lườm Chu Dư một cái cháy mặt.

Chu Dư vô cớ trúng tên, thần sắc đầy thắc mắc, ôm bình nước đi mất.

Lý Nguyệt và Tiểu Kỳ thì vẫn đang cãi nhau: "Nhà mình đương nhiên có gia giáo, ba mẹ mình đã dạy, không có bằng chứng thì không được tùy tiện suy đoán về người khác. Cậu không có ba hay không có mẹ?"

Tiểu Kỳ lớn tiếng nói: "Mình không có ba. Thì sao? Cậu có ba thì vinh quang lắm à?"

Phương Vịnh Nhu chắn trước người Tiểu Kỳ. Cuộc cãi vã vô cớ đã leo thang đến mức này. Nàng biết, Tiểu Kỳ đã bị chọc vào nỗi đau.

Bấy giờ một giọng nói khác vang lên – "Cãi gì mà lắm thế? Cho tôi nghe với nào. Đây là cái gì vậy? Cãi nhau ầm ĩ chỉ vì cái này thôi à?" Một bàn tay xinh đẹp sơn móng màu nâu đỏ vươn tới, nhẹ nhàng lấy đi chiếc mp4 trong tay Lý Nguyệt.

Một người phụ nữ đẹp với mái tóc xoăn lọn to màu nâu đỏ xuất hiện, hệt đang xem kịch vui, điệu bộ đầy hứng thú đứng bên cạnh, so với mấy cô gái mặt mộc này, quả thực như hạc giữa bầy gà.

"Em chào cô Ngu ạ." Tiểu Kỳ ngượng ngùng cất tiếng. Đây là chủ nhiệm của Tiểu Kỳ, giáo viên tiếng Anh lớp 5 và lớp 6, Ngu Nhất.

"Chào Tiểu Kỳ." Cô Ngu mặt mày hớn hở. "Chào Vịnh Nhu. Chào bạn Lý Nguyệt. Vật cấm này là của ai vậy?"

Cuộc cãi vã cuối cùng cũng tạm dừng, cả ba đứng thành một hàng, căng thẳng chờ giáo viên xử lý.

Chu Dư ôm bình nước quay lại, vệt đỏ trên trán vẫn còn đó.

Vịnh Nhu lại lườm cô một cái.

Cô Ngu xoay người, mái tóc đỏ bồng bềnh tung bay, vóc dáng yêu kiều quyến rũ, mùi nước hoa ngọt ngào xộc thẳng vô khoang mũi Vịnh Nhu. "Đi thôi, vào văn phòng cãi tiếp." Cô rảo ngang qua Chu Dư, chào hỏi: "Chào em Chu Dư."

Chu Dư không hiểu chuyện gì, chỉ gật đầu.

Cô liền đổi sắc mặt: "Gật cái gì mà gật? Em là giáo viên hay tôi là giáo viên? Em là chủ nhiệm à?"

Chu Dư quýnh quáng lập tức đứng nghiêm, nhỏ giọng nói: "Chào cô Ngu ạ."

Lý Nguyệt ưỡn ngực, hất cằm, bỏ lại Phương Vịnh Nhu và Tề Tiểu Kỳ, sải bước dài theo sau giáo viên.

Trong văn phòng chỉ có một mình Phương Tế, trường Nam Đảo phần lớn là giáo viên lớn tuổi, chỉ có vài giáo viên trẻ sẽ đến sớm để dẫn chạy bộ buổi sáng và đọc sách đầu giờ. Vịnh Nhu thấy cô mình, lòng bất an mà càng thêm khó xử, nàng không muốn cô biết những chuyện vặt vãnh trẻ con này của họ.

Phương Tế ngẩng đầu thấy đội hình bước vô, cất tiếng hỏi: "Sao thế cô Ngu?"

"Thu được một vật cấm." Cô Ngu vừa ngồi xuống đã vắt chéo chân, ấn tai nghe của chiếc mp4 vào tai, lắc lư theo giai điệu bên trong. "Tuổi còn nhỏ mà gu nhạc cũng hoang dã phết. Cô Phương nghe này." Cô nhét một bên tai nghe cho Phương Tế ngồi cạnh. "Cô nghe qua chưa?"

Phương Tế lật giở giáo án, nhấp chuột, chăm chú nhìn vào bài giảng sinh học trên màn hình máy tính, nói dối trắng trợn: "Nghe rồi. Bài nghe tiếng Anh mà."

Ngu Nhất cười cười liếc nhìn màn hình: "Bài nghe nào lại có tựa đề là 'Bay đến giường người khác' thế này?" Mặt Lý Nguyệt đỏ bừng. "Nói đi, cái này của ai?"

Lý Nguyệt không trả lời, Tiểu Kỳ đáp trước: "Em tưởng là của em. Là em mượn của bạn học cấp 2 cuối tuần trước. Bị mất vào tối chủ nhật lúc tự học."

Lý Nguyệt lập tức phản bác: "Là của em! Ba mẹ em mới mua cho em, mua ở trung tâm đồ điện tử, các cô không tin, em có thể về nhà tìm hóa đơn."

Tiểu Kỳ không phục: "Cho em nghe một chút, em sẽ biết có phải của em hay không."

Lúc này, khối vuông nhỏ đang đặt trên bàn của Ngu Nhất, Vịnh Nhu trông rõ mồn một –

"Không phải của bọn mình." Nàng kéo tay áo Tiểu Kỳ, thủ thỉ: "Logo không giống lắm."

"Sao lại không giống? Giống mà."

"Tiếng Anh không giống. Cái của cậu ấy là S-O-N-Y."

"Cái của bọn mình thì sao?"

Giọng Vịnh Nhu càng nhỏ dần: "...S-N-O-Y."

Lý Nguyệt hừ một tiếng, hất mặt lên.

Chả ai nói gì nữa. Ngu Nhất lần lượt nhìn ba người họ. Cô kéo một cái gương trang điểm trên bàn lộn xộn đầy vở bài tập và sách tham khảo. Phương Tế vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, không xen vào.

"Vậy... là lỗi của ai? Ai nên xin lỗi ai?" Ngu Nhất soi gương tô lại son, đôi môi mím nhẹ, biến thành quả anh đào đỏ mọng.

Tề Tiểu Kỳ không chút do dự, dứt khoát thừa nhận: "Lỗi của em." Cô bạn xoay người. "Lý Nguyệt, xin lỗi cậu." Lý Nguyệt quay mặt đi.

Ngu Nhất lại thoa kem dưỡng tay, mùi hương trên thân càng nồng nàn hơn. "Sai ở đâu? Phân tích lỗi của mình xem nào."

"Em không nên tùy tiện vu oan cho bạn học, nghi ngờ bạn lấy trộm, làm tổn thương lòng tự trọng của bạn."

"Lý lẽ thì cũng biết đấy, trước khi làm sao không nghĩ kỹ đi."

"...Nhất thời không kìm được."

Lý Nguyệt vẫn chả thèm dòm Tiểu Kỳ một cái. Lòng Vịnh Nhu cứ nhoi nhói đau. Nếu không phải nàng làm mất chiếc mp4, tất cả những chuyện này đã không xảy ra.

Cô Ngu nói: "Còn gì nữa không?" Cô bóp một ít kem dưỡng tay lên mu bàn tay hơi khô của Phương Tế, Phương Tế giật nảy mình, chau mày một cái.

"Còn nữa?" Tiểu Kỳ không nghĩ ra được gì thêm. "Hết rồi ạ." Cô bạn xòe tay.

"Còn nữa, vừa nãy ai mắng bạn học không có gia giáo? Ai lôi ba mẹ người ta ra nói?"

Lý Nguyệt sa sầm mặt mày, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "...Thưa cô, là bạn ấy gây trước mà."

"Cãi nhau thì cứ cãi nhau, em mắng em ấy thì cứ mắng, nhưng lôi người nhà người ta vào làm gì?"

Phương Tế cuối cùng cũng quay đầu lại: "...Cô Ngu, cô đang dạy cái gì thế?"

Thấy Lý Nguyệt mãi không chịu cúi đầu, Ngu Nhất đành đuổi họ đi: "Thôi, sắp vào lớp rồi, về đi."

Lý Nguyệt hỏi: "Thưa cô, vậy chiếc mp4..."

"Cho cô mượn nghe mấy hôm." Ngu Nhất vắt chéo chân, lắc lư chiếc ghế văn phòng.

"...Bài hát đó, là em nhờ cửa hàng điện tử chép giúp cả kho nhạc, không phải em tự tải."

"Ồ. Không sao. Cô biết rồi. Đi đi."

Vịnh Nhu theo sau Tiểu Kỳ, bước được vài bước thì rảo chân tiến lên khoác tay cô bạn. Lý Nguyệt thì cứ nhích một bước lại ngoái đầu ba lần, biết rằng chiếc mp4 tạm thời không thể lấy về được, nhưng cuối cùng cũng đành rời gót đi.

Văn phòng chỉ còn lại hai cô giáo.

"Tụi nó hiểu cái gì chứ? Tụi nó mới mấy tuổi đầu." Phương Tế tháo kính, lạnh lùng mà rằng. "Sao thế? Cần gì phải nói đến gia giáo nghiêm trọng như vậy."

"Chẳng nghiêm trọng. Trẻ con mà, thế đấy, nhạy cảm, lòng tự trọng lại cao." Ngu Nhất hiếm khi thốt được mấy câu nghiêm túc, đứng dậy gom chồng giáo án định mang đi. "Tôi đi dạy đây. Cô Phương, tiết đầu cô không có lớp à?"

"Không."

"Thế cô đến sớm làm gì? Cô trông lớp nào đọc sách đầu giờ?"

"Không trông lớp nào." Cô chỉ quen dậy sớm.

Ngu Nhất bước tới cửa, quay đầu lại. "Đúng rồi, tối nay tôi không về khu tập thể giáo viên đâu. Không cần để cửa cho tôi."

"Ừ." Phương Tế gật đầu, tay liên tục chỉnh sửa bài giảng.

"Hoặc là, cô muốn dẫn ai về ở cùng cũng được. Tôi đảm bảo tối nay sẽ không đột ngột xuất hiện."

Phương Tế rốt cuộc cũng dời mắt khỏi màn hình. Người này suốt ngày cứ nói linh tinh. Cô chau mày. Cận thị, nhìn không rõ, chỉ thấy mái tóc xoăn đỏ của Ngu Nhất, và vóc dáng nhấp nhô như sóng. Híp rồi lại híp mắt, cô tập trung hơn một chút, chợt thấy Ngu Nhất đang cười. "Cô Phương, cô không đeo kính trông đẹp hơn đấy."

Phương Tế cũng cười: "Cảm ơn."

Sau đó là một ngày bình thường không thể bình thường hơn, lên lớp, bốn tiết sáng, ăn trưa, nghỉ trưa, ba tiết chiều, ăn tối, hoạt động tự do, tự học buổi tối. Mặt trời đi về phía tây của hòn đảo.

Mãi đến mười giờ, chuông tan giờ tự học tối vang, Chu Dư mới một mình về ký túc xá.

Ai ai đi cũng có đôi có cặp, chỉ riêng cô là không.

Đi cùng bạn học, chẳng có gì để nói, thật khó xử.

Cô dùng điện thoại công cộng trong tầng gọi về nhà.

Mẹ cô bắt máy: "Tiểu Dư, cuối tuần này ba mẹ đều bận, con tự về nhé. Con đi phà, hoặc đi xe buýt, qua biển rồi thì gọi taxi."

"...Con biết rồi. Cuối tuần ba mẹ làm gì?"

"Mẹ có hai ca phẫu thuật. Còn bố con đi Quảng Châu công tác. Mẹ thấy ông ấy toàn rảnh rỗi sinh nông nổi, nói là đi lôi kéo mấy giáo viên kỳ cựu của trường Hoàng Cương và Hoa Sư Phụ về. Mẹ bảo dì Tiểu Chu [2] cuối tuần ở lại thêm một lát, nấu cơm cho con xong rồi hẵng đi. Con muốn ăn gì thì cứ nói với dì."

[2] Chu ở đây là 朱 (pinyin: zhū), còn Chu trong Chu Dư là 周 (pinyin: zhōu), tuy âm Hán Việt giống nhau nhưng chữ và cách đọc khác nhau.

Dì Tiểu Chu là người giúp việc theo giờ của gia đình, mỗi ngày đều đến dọn dẹp vệ sinh.

Chu Dư ừ hử vài câu rồi cúp máy.

Sau khi rửa mặt, thay đồ ngủ, cô trèo lên giường tầng trên, nằm xuống chiếc giường ván gỗ mỏng manh.

Các bạn cùng phòng đều đã về, rôm rả trò chuyện, cầm khăn mặt, bàn chải đánh răng, người này chờ người kia, cùng nhau đến phòng tắm công cộng. Giữa lúc phiếm, thỉnh thoảng cũng có người bắt chuyện với cô, chủ yếu là Trình Tâm Điền ngủ giường dưới, kể về chuyện cấp 2 của họ, đôi lúc lại ngẩng đầu gọi cô: "Chu Dư, cậu nói có đúng không? Mình không lừa các cậu đâu, cậu mau nói cho họ biết đi!"

Cô chỉ gật đầu phụ họa. Thực ra, những chuyện thú vị mà Tâm Điền kể, cô chẳng chút ấn tượng nào. Cô chưa từng tham gia.

Lúc họ chia nhau ăn vặt, Trình Tâm Điền cũng luôn gọi cô: Chu Dư, cậu cũng ăn một chút đi! Đánh răng rồi cũng đâu sao, đánh lại lần nữa là được mà!

Chuông tắt đèn vang lên, khu ký túc xá nhanh chóng chìm vào bóng tối, các cô gái nằm ngay ngắn trên giường của mình, hạ giọng tiếp tục tán chuyện. Cô gái ngủ cạnh cửa sổ khẽ suỵt một tiếng: "Mình nghe thấy tiếng bước chân của cô quản sinh rồi!"

Thế là tất cả đều ngoan ngoãn im lặng. Chẳng mấy chốc, âm thanh hít thở đều đều trong giấc ngủ vang lên đây đó. Chu Dư không ngủ được. Cô mở mắt, quen với bóng tối, liền chằm chằm lên trần nhà.

Giường ván gỗ của ký túc xá cô ngủ không quen, khai giảng mấy tuần rồi, vẫn luôn mất ngủ, dẫn đến ban ngày lúc đọc sách đầu giờ lại buồn ngủ, toàn ngủ quên mất bữa sáng. Cô nằm trên giường nghĩ đông ngẫm tây, sực nhớ đến chuyện bạn của Phương Vịnh Nhu và Lý Nguyệt cãi nhau ngoài lớp lúc ăn sáng, hình như là tranh nhau một cái mp4. Hai cô bạn cao ráo, kẹp Phương Vịnh Nhu ở giữa, như kẹp một con gà con. Nằm trên giường, cô cười thầm.

Lúc này, chả biết từ đâu, một tia sáng lóe lên. Ánh sáng màu xanh lam. Rất nhanh đã biến mất.

Chu Dư trở mình.

Ánh sáng xanh ấy lại lóe lên. Là ánh sáng của thiết bị điện tử.

Nguồn sáng ở giường của Tâm Điền.

Lại biến mất một lần nữa.

Chu Dư nhắm mắt lại.



Thứ bảy, cô đi xe buýt về thành phố. Trường học cách thành phố xa, sợ học sinh tối thứ sáu một mình về nhà không an toàn nên sáng thứ bảy sau khi đọc sách xong mới cho tan học.

Nhà của cô ở một chung cư cao tầng trong thành phố, kiểu sân vườn, thang máy rộng rãi, ban ngày cũng sáng đèn, lối vào mỗi nhà còn có một ban công nhỏ nhắn xinh xinh, sàn ngoài cửa chính lát gạch men bóng loáng, ngăn nắp.

Bấy giờ, trong khung cảnh đó, xuất hiện một người lạc lõng, bím tóc tết một bên, áo sơ mi vải thô ngắn tay, một đôi tay với những đốt ngón to bè, đứng ngoài cửa nhà họ Chu, dưới chân còn đặt hai chiếc túi ni lông màu đỏ.

Chu Dư quay đầu nhìn số tầng trong thang máy, ngỡ mình đã đi nhầm.

Người kia nhận ra cô ngay: "Tiểu Dư? Con là Chu Dư phải không? Con từ trường về à?" Thấy Chu Dư đứng lại, người ấy vội nói tiếp: "Thím là thím ba của con, con còn nhớ chú ba họ của con không? Chú ba ấy. Em họ của bố con. Mấy năm trước, Tết mình gặp nhau rồi." Thím nói giọng quê rõ rệt, có những từ phải nói vài lần Chu Dư mới hiểu. "Ba mẹ con không có nhà à? Thím gọi điện cho họ mà chả ai nghe máy. Chắc đang bận."

"...Họ không có nhà ạ."

Thím ba xách hai túi đồ lên. "Thím mang đồ ngon cho con này, hai con vịt, nhà mình nuôi rồi làm thịt, đã hun khói, ngon lắm! Còn có ít rau nhà trồng, trứng gà ta. Lần trước ba con về, cứ khen ngon suốt... Con mở cửa cho thím nhé?"

Chu Dư do dự lấy chìa khóa, cuối cùng nói: "...Thim ơi, hai hôm nay ba mẹ con không về. Ba cháu đi công tác mất rồi."

Vẻ nhiệt tình trên mặt thím ba ban nãy tan biến, như thể mất hết sức lực, không diễn nổi nữa. "Ồ... Ba cháu có nói với thím trong điện thoại là bận, thím còn nghĩ, cuối tuần chắc cũng phải nghỉ ngơi một chút." Thất vọng đó, nhưng rồi sự dịu dàng của bậc trưởng bối trỗi dậy sinh sôi. "Không sao, con mở cửa đi, thím để đồ vào tủ lạnh giúp. Con một mình chắc không biết để thế nào đâu nhỉ? Cuối tuần một mình ở nhà, ăn gì đây? Thím cắt nửa con vịt cho con ăn nhé?"

Mở cửa, thím ba liền vô bếp tất bật này kia, quên cả cởi giày, để lại những dấu chân bụi bặm trên sàn gỗ. Chu Dư lúng túng đứng giữa phòng khách. Thím ba phát hiện ra dấu chân mình, vội nói muốn lau nhà, Chu Dư ngăn lại: "Không cần đâu ạ, lát nữa có dì giúp việc đến."

"Được..." Thím ba lau vệt nước trên tay vào vạt áo. "Thế thím về đây, đợi ba mẹ con về, con nói với họ một tiếng. Đồ nhớ ăn nhé, toàn đồ ngon, đừng để hỏng. Thực ra thím cũng không có chuyện gì, chỉ là anh con, con còn nhớ nó không? Nó năm ngoái thi cấp 3, thi không tốt. Bây giờ cái trường đó, lộn xộn lắm. Thím lo, nên muốn tìm ba con bàn bạc một tí, nhờ ba con giúp đỡ, cho ý kiến."

Lại là người đến nhờ vả. Chuyện tương tự, mấy năm nay, Chu Dư đã thấy nhiều lần.

Thím ba biết đợi lâu cũng vô ích, chuyện với đứa trẻ này cũng chẳng có gì để nói. Lúc mở cửa định đi, Chu Dư chậm rãi bước ra cửa tiễn, ba mẹ không có nhà, cô cố gắng học lễ nghi của chủ nhà, một câu "Thím đi cẩn thận" đến miệng, bỗng biến thành: "Thím ba. Nhà thím, một năm thu nhập được bao nhiêu ạ?"

Thím ba ngẩn người. "Sao thế? Hỏi cái này làm gì? Chẳng được bao nhiêu, so với nhà con, chắc chắn là không bằng." Thím ba cười gượng.

Chu Dư nói: "Trường ba con làm, Anh Đức, là trường tư thục. Một học kỳ, học phí là 20 nghìn, một năm là 40 nghìn. Tiền sách vở, tiền ở ký túc xá đóng riêng, điểm không đủ trúng tuyển, còn phải đóng thêm 10 nghìn tiền tài trợ. 10 là ít, nếu thành tích thực sự quá kém, thì phải đóng 50 nghìn."

Những lời này vừa thốt ra, khuôn mặt hằn những nếp nhăn vì mưa nắng của thím ba hoàn toàn mất đi vẻ rạng rỡ. "...Biết là đắt. Nhưng đắt thế thì không ngờ. Chả qua là chỉ định bàn với ba con xem sao, chứ cũng đâu có nghĩ là nhất định sẽ làm được..." Thím ba lẩm bẩm, cái đầu cúi xuống lại ngẩng lên, lời không còn giọng quê nữa, rất rõ ràng: "Đắt cũng phải học. Học được thì dù phải bán nhà bán cửa cũng phải học."

Bóng thím ba khuất sau góc hành lang, Chu Dư đóng cửa lại, tay nắm chặt nắm cửa, đứng ngẩn ngơ hồi lâu.

Học, thực sự là con đường duy nhất sao?

Nghèo đói rốt cuộc là như thế nào? Cô không có khái niệm rõ ràng cho lắm.



*



"Mất rồi? Thật hả? Các cậu lừa mình đúng chứ?"

Phương Quang Diệu trợn tròn mắt. Phương Vịnh Nhu đã mấy tuần không gặp cậu ta, lần cuối gặp là vào kỳ nghỉ hè. Tiểu Kỳ nói không sai, cậu ta lại cao lên, vai cũng như rộng hơn, đầu húi cua với khuôn mặt chữ điền non nớt, trên mép đã lún phún một vệt ria xanh mờ. Nàng chưa bao giờ thấy Phương Quang Diệu có chút liên quan gì đến hai chữ đẹp trai, chỉ có Tiểu Kỳ mới coi cậu ta ra gì.

"Thật, là mình làm mất." Tiểu Kỳ che chở cho nàng. Lòng Vịnh Nhu trĩu nặng.

Ba người họ tụ tập trên khoảng sân trống trước từ đường cũ, hồi nhỏ, họ thường đến đây chơi. Từ đường đã sập một nửa, cả tòa xiêu vẹo, kéo theo những cành lá cổ thụ vốn bám víu trên đó cũng gãy rạp xuống, quấn lấy các mảnh tường vỡ, khô héo.

Phương Quang Diệu nũng nịu oán trách: "Sao lại bất cẩn thế? Để ba mình biết được, sẽ đánh gãy chân mất."

Lớn tướng rồi, cao to thế này mà còn sợ ba. Phương Vịnh Nhu thầm khinh bỉ.

Nhưng Tiểu Kỳ lại mềm lòng trước chiêu đó. "Mình làm mất, mình sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Hay là, tụi mình góp tiền, mua cho cậu một cái mới, che mắt ba cậu, dù sao ông ấy cũng không nhận ra đâu."

"Cũng được. Nhưng mình cũng không có nhiều. Hay là mình ra thị trấn mượn đám anh em." Phương Quang Diệu từ trong túi quần đùi nhàu nhĩ lôi ra một nắm tiền bẩn, vuốt ra. Năm tệ, mười tệ, tổng cộng chưa đến ba mươi tệ. "Các cậu thì sao? Các cậu có bao nhiêu?"

Tiểu Kỳ xòe hai tay. "Hết rồi. Đều trong thẻ ăn." Họ vừa từ trường về, vẫn còn mặc đồng phục. "Đợi mai mẹ mình cho tiền sinh hoạt phí là có. Đừng đi mượn đám anh em lộn xộn của cậu, cứ giấu mấy tuần, tiền đó sẽ tiết kiệm được thôi."

Vịnh Nhu càng nghe càng thấy khó chịu, nãy giờ chẳng nói một lời, cho đến khi Phương Quang Diệu gọi nàng: "Mày thì sao? Phương Vịnh Nhu. Mày góp bao nhiêu?"

"Tôi..." Nàng nhớ đến tờ 50 tệ kẹp trong sách.

"Nhanh lên! Đồ keo kiệt." Phương Quang Diệu từ nhỏ đã thích quát nạt nàng.

Phương Vịnh Nhu ưỡn thẳng lưng, đáp lời: "Tôi trả hết. Mấy người khỏi cần lo. Một mình tôi trả. Tiểu Kỳ vừa nói dối anh đấy, mp4 là do tôi làm mất."

"À! Tao biết ngay mà!" Lúc này Phương Quang Diệu mới làm ra vẻ. "Mất thế nào? Túi quần mày có bị rách không?"

Tiểu Kỳ đẩy cậu ta một cái. "Đừng làm phiền Vịnh Nhu! Bị người ta lấy trộm."

"Đang yên đang lành sao lại bị trộm? Chả phải là do nó không giữ cẩn thận đó sao!" Phương Quang Diệu lộ phần ngổ ngáo – từ nhỏ, mỗi khi muốn trêu chọc Phương Vịnh Nhu, cậu ta đều trưng cái bản mặt này – cậu ta ghé sát lại, nói với Vịnh Nhu: "Trường đứng đầu thành phố của mày, sao cũng có trộm cắp thế? Xem ra, cũng chẳng có gì ghê gớm cả!"

Phương Vịnh Nhu cắn chặt răng, nén một hơi. "Tôi sẽ trả lại cho anh. Anh cứ chờ đấy."

Nàng không thèm nói năng lời tạm biệt, lật đật chạy về nhà, dắt chiếc xe đạp của ba ra, hết sức mà đạp, đạp ra khỏi làng, đi một mạch dọc theo bờ biển, rồi vô thị trấn. Thị trấn không lớn, chỉ có vài con đường chính, nàng nhanh chóng tìm thấy trường Số 1 nằm sau khu thương mại, đối diện trường có mấy cửa hàng văn phòng phẩm, nàng tìm kiếm khắp các kệ hàng tối tăm, chủ tiệm hỏi nàng tìm gì, nàng cũng không trả lời, qua qua lại lại mấy cửa hàng, rốt cục, nàng dừng bước trước quầy thu ngân.

Chiếc mp4 đó được khóa trong tủ kính trong suốt. Y hệt, giá 280 tệ.

Cuối cùng nàng quyết định, tờ 50 tệ đó, không trả nữa. Còn thiếu 230. Mỗi tháng, mẹ sẽ cho nàng 300 tệ tiền ăn, nếu chỉ tiêu 100 thì sao? Heo đất ở nhà cũng còn ít tiền lẻ...

Nàng đứng trước quầy, cẩn thận tính toán chi tiêu mỗi ngày.

Khi mặt trời lặn, nàng mới lại men theo bờ biển, ra sức đạp cái xe hơi quá khổ với mình để về nhà. Về đến nhà, mẹ cũng không hỏi, chỉ nghĩ nàng đi chơi với Tiểu Kỳ ở thị trấn. Quán có khách nên mẹ kê riêng một chiếc bàn nhỏ bên cạnh bàn thờ ông địa cho nàng ăn cơm. Có mấy món, ba hấp cá, luộc tôm, còn chiên một đĩa sườn tỏi cho nàng. Mẹ hỏi nàng có muốn uống nước ngọt không, bình thường là không cho nàng uống. Từ khi đi học nội trú, mỗi thứ bảy về nhà đều có một bữa ngon như vậy.

Nàng ăn no nê, rồi nhìn ba mẹ bận rộn trong phòng khách và bếp, lòng đầy áy náy.



Mặt trời đã lặn, đất trời mát mẻ, gió từ đất liền thổi ra biển.



Trình Tâm Điền và mẹ đương dùng cơm dưới ánh sáng lam mờ ảo. Ánh sáng đó phát ra từ đèn trong bể cá, bể cá xếp đầy cửa hàng chỉ rộng hơn chục mét vuông, vỏn vẹn chừa một lối đi đủ cho một người, những chú cá cảnh trong bể, im lặng bơi qua bơi lại, lục bục, lục bục, và những bọt khí nhỏ li ti nổi lên giữa đám tảo cảnh.

Chiếc bàn gấp kê ở sâu trong quán, hai đĩa xào đựng trong hộp giữ nhiệt, còn có một hộp thịt quay chặt ngang chém dọc, Tâm Điền mặc đồng phục, ăn từ tốn, nói không hết chuyện, cứ líu ríu cho mẹ nghe chuyện ở trường, cười toe toét để lộ hàm răng nhỏ đều tăm tắp.

Chuông gió treo ở cửa quán reo lên.

Trình Tâm Điền nhanh nhảu đứng dậy, phản ứng nhanh hơn cả mẹ. Cô bạn đi ra vài bước, cười nói: "Chào chú, chú mua gì ạ? Cứ xem tự nhiên. Chú mua cá hay mua bể?"

Người đàn ông bước vào gầy như một cây tre ngắn, liếc Tâm Điền một cái, hỏi: "Ba cháu đâu?"

Cô lùi lại một bước.

Đàn cá cảnh bơi lội trong làn nước xanh u tịch. Chúng là hàng hóa, có đỏ có trắng. Những con cá nằm trên thùng xốp chờ làm thịt trong một tiệm hải sản ở làng chài kia, cũng là hàng hóa, cũng có đỏ có trắng [3].

[3] Giải thích ở bình luận 👉

Cả nhà Lý Nguyệt cũng đang dùng cơm. Trong một căn hộ hai phòng ngủ khiêm tốn nhưng ấm cúng, phòng khách và phòng ăn liền nhau. Bốn món một canh, còn có một chiếc bánh kem nhỏ nhắn. Lý Nguyệt hỏi: "Sao lại mua bánh kem ạ? Cũng đâu phải sinh nhật ai." Mẹ cô bạn cười mà rằng: "Tráng miệng sau bữa ăn đi! Ở trường đâu có được ăn!" Lý Nguyệt liền ca cẩm: "Phí tiền!"

Gia đình ba người quây quần vui vẻ, ba nghe cô kể chuyện chiếc mp4 ở trường, lo lắng hỏi: "Có cần ba đến trường giúp con giải thích với thầy cô không?"

"Thôi ạ, không cần đâu. Con tự giải quyết được." Bát cơm của Lý Nguyệt đầy ắp thức ăn như cái núi nhỏ. "Chỉ là, thực ra cũng không cần mua cho con cái mp4 đắt như vậy. Mua một cái bình thường là được rồi mà."

"Con biết gì chứ? Con không nghe ba con nói à, đồ điện tử, phải mua loại mới nhất tốt nhất, mới bền. Còn cần con lo chuyện tiền bạc hả? Tiền ba mẹ kiếm ra, không cho con tiêu thì cho ai tiêu?" Một cái đùi gà lớn lại được gắp lên ngọn núi ấy.

Chồng chồng chất chất, vững chãi như Thái Sơn, như tình yêu và cảm giác an toàn được chở che.

Bữa tối của Phương Tế thì ăn ở nhà ăn của trường. Cuối tuần có một số học sinh ở lại, cô không còn việc gì khác nên ở cùng các học sinh làm bài tập, gần mười giờ mới trở lại khu tập thể giáo viên.

Khu tập thể giáo viên nằm cạnh cổng phụ của trường, hai tòa nhà gạch đỏ mỗi tòa năm tầng, căn hộ hai phòng ngủ, cô và Ngu Nhất là bạn cùng phòng.

Hầu hết thời gian chỉ có một mình cô ở, Ngu Nhất là người thành phố, lại có xe, nếu ngày mai không phải dẫn chạy bộ và đọc sách đầu giờ thì tan làm, trời chưa tối đã lái xe về thành phố rồi.

Cô tắm rửa xong xuôi thay đồ, mở nắp máy giặt, phát hiện bên trong nhét đầy một đống quần áo.

Sờ vào, hơi ẩm, là đã giặt rồi.

Cô mò lấy chiếc điện thoại trên bệ cửa sổ, hơn một tiếng trước Ngu Nhất nhắn tin cho cô: Tối nay không về, nhớ khóa cửa cẩn thận.

Cô vẫn chưa trả lời.

Cô gõ: Quần áo trong máy giặt chưa phơi.

Bên kia nhanh chóng hồi đáp: Xin lỗi xin lỗi, phơi giúp tôi nhé, plz!

Cô lôi đống quần áo bị máy giặt cuốn vào nhau ra. Luôn có thể đường hoàng nhờ vả người khác, cũng coi như là một bản lĩnh. Giũ phẳng từng chiếc quần chiếc áo của Ngu Nhất, cô treo lên. Mấy bộ này đều là kiểu dáng hiếm thấy trong tủ đồ của cô, màu sắc bắt mắt, họa tiết cầu kỳ, hở vai lộ eo. Dưới đáy lồng giặt chỉ còn sót lại một cái túi giặt nhỏ. Cô kéo khóa ra, bên trong là hai chiếc áo ngực.

Ren voan mỏng, có thể nói là kiểu gợi cảm.

So với những chiếc nội y xám hoặc màu da giản dị của cô, treo cùng nhau sẽ tạo thành tương phản rõ rệt.

Nội y cũng tựa như gam màu của sinh mệnh vậy, đã thấm đẫm vào tận sâu tâm hồn của mỗi người.

Ngu Nhất trả lời tin nhắn của Phương Tế xong, tiếp tục ngồi ở quầy bar uống rượu. Có người ngồi xuống bên cạnh cô, ghé sát vô tai cô bắt chuyện. Đuôi mắt cô kẻ đậm quyến rũ, sóng mắt dao động, rồi lại cố tình vờn một chút mới thu về, cặp môi đỏ mọng như quả anh đào, trông không ra có phải đang cười hay không.

Những hợp âm jazz lả lơi quyện chung ánh đèn mờ ảo.

Mà tiếng quạt thông gió trong phòng tắm là âm thanh duy nhất quanh nhà Chu Dư. Cô tắt quạt. Hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ có tiếng bước chân của cô. Chu Dư lau mái tóc dài vương hơi ẩm, lười sấy nữa, bước vào phòng, ngồi trước máy tính.

Dì Tiểu Chu rửa bát xong đã về. Trong nhà chỉ còn một mình cô.

Dì Tiểu Chu tuổi không lớn, chưa đến ba mươi, cũng trạc cô Ngu ở trường, song cảm giác hai người mang lại cho cô hoàn toàn khác biệt.

Cô bắt đầu lướt mạng.

Từ kỳ nghỉ hè, Weibo bắt đầu trở nên thịnh hành với các học sinh, cô nhấp vô trang web này, đăng ký một tài khoản.

Tên người dùng...

Cô gõ: ForNothing.

Tên cô là Chu Dư. Dư, trong "cấp dư (cho đi)", "tứ dư (ban tặng)".

Trong phòng cô có một cây dương cầm, mặc dù cô chỉ biết đôi chút. Trên đàn đặt một khung ảnh, trong khung là một đôi tay nhỏ xíu, là dấu tay của cô lúc tròn một tuổi. Trên tranh, mẹ cô viết một dòng chữ: You're the best gift for us.

Cô đơn độc ngồi giữa đêm đen của thành phố này.

Gió từ đất liền thổi ra biển.



Editor:

▪️Tên của Chu Dư thể hiện Chu Dư được sinh ra như một món quà, mang theo niềm vui và hy vọng của ba mẹ, nhưng Chu Dư lại tự thấy bản thân mình tồn tại là For Nothing, tức vô giá trị và vô nghĩa.

▪️Câu "gió từ đất liền thổi ra biển" là hiện tượng tự nhiên khi gió hình thành vào ban đêm ở vùng ven biển, do đất liền nguội nhanh hơn biển khiến gió thổi từ đất liền ra biển. Câu này kết thúc ở cảnh gia đình Vịnh Nhu để chuyển cảnh sang các gia đình ở thành phố, dùng để liên kết những đứa trẻ thành phố và những đứa trẻ ở đảo như đoạn cá cảnh và cá để làm thịt.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro