CHƯƠNG MỞ ĐẦU

Chương 0: Bạn học thời niên thiếu đều không hèn mọn


Nàng ngắm mình trong gương.

Tấm gương dán trên bức tường gạch mộc loang lổ, bên dưới là cái bồn rửa tay đơn sơ.

Có được coi là xinh không nhỉ? Mí mắt mỏng, lông mày mảnh, mặt trái xoan, tóc hơi xoăn tự nhiên. Nàng thấy, ít nhất cũng thuận mắt? Cũng có thể do nhìn quen rồi nên thấy đẹp ra. Từ nhỏ đến lớn, nếu có bậc cha chú nào khen ngợi ngoại hình của nàng, họ thường nói là "trông điềm đạm, nho nhã", nàng cũng biết mình chẳng phải là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành gì.

Bên ngoài có tiếng người gọi: "Nhu!"

Tim nàng khẽ rung động.

Lại một tiếng nữa: "Vịnh Nhu!" Giọng con gái trong trẻo, sáng sủa, như thể có ánh nắng rọi vào, tức khắc thắp bừng cả căn nhà thô ẩm thấp này.

Nàng hối hả vặn vòi nước rửa mặt qua loa, rồi soi gương chỉnh lại tóc mai hai bên.

"Phương Vịnh Nhu!" Tiếng gọi thứ ba.

Phương Vịnh Nhu mở cửa, bước ra sân thượng, nhìn xuống dưới.

Cô gái gọi nàng đang ở dưới nhà, ngồi vắt vẻo trên chiếc xe đạp, ngửng mặt lên.

Đã quá trưa, trời hơi âm u, trong không khí ẩm ướt thoảng theo cơn gió là hơi thở của biển. Gương mặt ngẩng cao của cô gái chói lọi vô ngần, hệt một viên sỏi cuội hoàn hảo nhất trên bờ cát cạn, đương lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Vịnh Nhu biết, người như thế mới được coi là "mỹ nhân từ trong trứng nước".

Nàng cười đáp vọng xuống: "Tề Tiểu Kỳ! Cậu ồn ào quá đấy!"

"Xuống đây!"

Nàng quay người vào nhà, đi xuống cầu thang, được vài bước thì nhận ra mình quên khóa vòi nước, bèn mau mắn quay lại vặn chặt, sau mới tất tả chạy xuống căn nhà gạch ba tầng tự xây này.

Tầng ba là sân thượng để giặt giũ phơi phóng, tầng hai là nơi ở.

Tầng một đẩy cửa ra là biển, ngôi nhà được xây trên một gò đất cao lùi sâu vào từ bãi biển, gần bến cảng.

Ngoài cửa là mấy chiếc bàn tròn bằng gỗ, ghế nhựa màu xanh lam, thế là thành một quán hải sản bình dân.

Có khách gọi: "Này em gái! Lại đây châm thêm trà đi!"

Nàng quay đầu gọi: "Mẹ ơi! Châm trà!" Dứt lời, nàng đi vòng ra con đường nhỏ sau nhà, Tề Tiểu Kỳ vẫn ngồi trên xe đạp đợi.

"Này em gái, sao chậm như rùa thế!" Vừa thấy nàng, cô bạn đã bông đùa. "Tóc đâu rồi? Chẳng phải đã hẹn cùng nhau nuôi dài tới eo sao?" Tề Tiểu Kỳ vươn tay vuốt đuôi tóc của Vịnh Nhu, giờ chỉ còn ngang vai.

Mái tóc của Tiểu Kỳ vừa dài vừa dày, như một dải lụa gấm sẫm màu.

"Thôi, cậu tự nuôi đi. Ở trường giữa trưa đã thổi còi nghỉ, tóc còn chưa kịp sấy, cắt ngắn cho tiện."

"Thổi thì kệ, cậu cứ dùng máy sấy của cậu đi."

"Còi vừa thổi là cô quản sinh tới, ai mà dám dùng máy sấy nữa?" Phương Vịnh Nhu chợt hiểu ra, "À, thảo nào buổi trưa mình cứ thấy cậu hay bị phạt đứng ở sân trong, thì ra là..."

"Mình chẳng sợ đâu! Gội đầu xong không cho sấy, chả hiểu nổi!" Tề Tiểu Kỳ nom cực kỳ tinh nghịch, lúc nói chuyện mày chau mắt nhướng, vô cùng sống động, ngũ quan sáng sủa hài hòa, không hề có nét khoa trương kệch cỡm nào. "Tóc này ai cắt cho cậu thế? Sao không đến nhà mình để mẹ mình cắt?"

"Lười ra huyện. Nội cắt cho mình."

"Nội nào?"

"Cậu nói xem?" Vịnh Nhu khoanh tay, "Chẳng lẽ nội mình từ dưới đất sống dậy cắt cho mình à? Cậu bao lâu rồi chưa về thăm bà? Bà còn hỏi mình về cậu, hỏi cậu ở trường thế nào đấy."

"Ôi trời, mỗi lần về là bà lại lải nhải mấy chuyện cũ rích, nào là mẹ mình bất nhân bất nghĩa, nào là khóc lóc vì con trai bà mất sớm, không thì cũng bắt mình kèm Phương Đại Dã học bài. Cậu không biết Phương Đại Dã ngu đến mức nào đâu, cho nó đi học thà cho con Vàng ở đầu làng đi học còn hơn." Con Vàng là con chó hoang trong làng.

Vịnh Nhu không nhịn được cười, "Nói em trai ruột của mình như thế à. Cậu chạy tới đây làm gì? Xe này của mẹ cậu à? Dì không sợ cậu lại lén đem bán đi sao?"

Hồi cuối tuần đầu tiên khai giảng cấp 3, Tề Tiểu Kỳ đã bán chiếc xe đạp của mình cho hàng sắt vụn, bị mẹ tẩn một trận tơi bời. Vừa chịu trận, Tề Tiểu Kỳ vừa gào khóc: "Dù sao con cũng ở nội trú rồi! Cần xe này làm gì nữa? Con đâu còn thời gian đạp xe lang thang trên đảo nữa đâu!" Chả biết là đau vì bị đòn, hay buồn vì ngày tháng tự do đã qua đi nữa.

"Giữa mẹ con với nhau vẫn còn sự tin tưởng cơ bản chứ. Cho cậu xem cái này hay lắm." Tiểu Kỳ lôi từ trong túi quần ra một khối vuông nhỏ quấn dây, "Mình mới kiếm được."

"Mp3 à? Lấy đâu ra thế?" Mắt Vịnh Nhu sáng rỡ.

"Sai! Là mp4! Mình chôm của Phương Quang Diệu đấy, cậu chưa thấy cậu ấy dùng bao giờ à?"

"...Chưa."

"Cái này cũng không hiếm, mình thấy mấy đứa trong thành phố ở trường đứa nào cũng có một cái. Phương Quang Diệu bảo, ở cổng trường cậu ấy, thứ này bán chưa đến 300 tệ, mp3 rẻ nhất chỉ có 80 thôi. Nghe thử đi." Tiểu Kỳ nhét một bên tai nghe vào tai Vịnh Nhu, nhấn nút bật, bên trong đang phát bài "Có Gì Mà Không Thể" của Hứa Tung. "Trường bên đó vẫn tốt hơn, mình đến rồi, ngay trung tâm huyện, cổng trường cái gì cũng có, quán xào, đồ nướng, còn có cả tiệm cho thuê đĩa nữa, không như trường mình, bước ra ngoài là trống trơn, ngoài đường lớn ra thì chỉ có biển."

Vịnh Nhu đáp: "Bình thường chúng ta cũng có được ra khỏi trường đâu, cổng có nhiều cửa hàng đến mấy cũng vô dụng. Cậu bớt đến trường Số 1 của huyện tìm Phương Quang Diệu chơi đi, chẳng phải người ta nói trường đó tệ lắm sao? Toàn là du côn."

Tiểu Kỳ vừa nhăn mày vừa cười: "Du côn gì chứ? Phương thủ khoa ơi, thi đỗ thủ khoa toàn đảo là quên hết bạn cũ rồi à? Trường Số 1 chẳng phải là mấy đứa lớp mình ngày xưa sao. Tụi nó là du côn hết à? Anh họ cậu, Phương Quang Diệu, cũng là du côn sao?"

"Anh ta cũng chẳng phải trò ngoan gì, bác gái ngày nào cũng gọi điện cho mẹ mình than khóc, nói anh ta không lo học hành, toàn chơi bời lêu lổng với mấy đứa linh tinh trong huyện."

"Chơi bời chút thôi mà, mình biết cậu ấy, cậu ấy không xấu đến thế đâu. Gần đây cậu có gặp cậu ấy không? Cậu ấy lại cao lên rồi. Sao cậu ấy lại làm mẹ cậu ấy giận thế?" Đôi mắt sáng của Tiểu Kỳ càng thêm long lanh.

Phương Quang Diệu, Phương Quang Diệu, Phương Quang Diệu, suốt ngày chỉ có Phương Quang Diệu.

"Không gặp." Vịnh Nhu cụp mắt, lảng sang chuyện khác, "Tối nay mấy giờ cậu về trường?"

"Không biết. Tùy mẹ mình. Quán không bận thì ăn tối xong với mẹ rồi về, không thì về thẳng trường ăn tối luôn. Cậu đi cùng mình không?"

"Ừm, mình về trường ăn tối. Nếu cậu về sớm thì đến tìm mình." Nàng cẩn thận nói thêm một câu: "Mình đợi cậu."

"Được. Haiz, sao cuối tuần ngắn thế, lại phải về ngồi tù rồi. À phải rồi, Phương thủ khoa, bài kiểm tra đầu năm, cậu xếp thứ mấy lớp?"

Nhắc đến chuyện này, mặt mày Phương Vịnh Nhu lại ủ dột. "Mười tám."

Tiểu Kỳ kinh ngạc: "Mười tám?"

"Mười tám. Lớp mười tám, toàn khối hơn ba trăm."

"Hôm thi cậu ốm à?"

"Không ốm. Sức mình chỉ có vậy."

"Trời ạ, đám nội thành ở trường đáng sợ thật, chắc tụi nó ăn đề thi mà lớn hả?" Tiểu Kỳ đưa tay xoa đầu nàng, "Không sao, ở cái đảo khỉ ho cò gáy này, cậu vẫn là nhất, là niềm tự hào của cả hòn đảo."

"Thôi đi, ra khỏi làng, ai mà biết mình là ai."

"Mình biết chứ, mình biết cậu mà. Cậu là niềm tự hào của mình." Tiểu Kỳ cười mà rằng, chăm chú nhìn nàng, rồi vỗ nhẹ lên trán nàng.

Nàng biết, sự chăm chú ấy chỉ là thói quen của Tiểu Kỳ khi nói chuyện với người khác.

"Đi đây! Mình ra làng dạo mấy vòng đã." Tề Tiểu Kỳ chỉnh lại tay lái, nhét chiếc mp4 vô tay nàng, "Cậu nghe trước đi, tối đem cho mình. Tuần sau về mình trả lại cho Phương Quang Diệu. Hẹn gặp ở trường ha!"

Cô gái đạp xe mang theo gió, mái tóc dài cũng như thể một ngọn gió nhuốm màu. Cô đạp xe lên con dốc, phía xa là biển cả nhàn nhạt dưới bầu trời âm u – cứ thế vù một cái mà đi mất.

Phương Vịnh Nhu dõi theo bóng lưng xa dần, nhấn nút phát lại trên chiếc mp4 trong tay, tai văng vẳng khúc ca ban đầu: Bầu trời như sắp đổ mưa, anh ước ao sao được ở cạnh nhà em.

"Nhu!" Lại có người gọi nàng. Là tiếng của mẹ.

Nàng quay đầu nhìn lên, tiếng vọng từ tầng hai, mẹ nàng đang đứng bên cửa sổ.

"Dạ mẹ."

"Đứng đó làm gì? Về quán phụ ba con tính sổ đi. Giờ còn chút nắng, mẹ lên tầng ba giặt quần áo, tiện thể gội đầu luôn."

"Dạ được." Rồi nàng sực nhớ ra gì đó, "Mẹ, đợi con chút!" Phương Vịnh Nhu xoay người chạy thoăn thoắt lên lầu.

Có những lời, chỉ khi quyết tâm lắm mới đủ can đảm để nói ra.

Đã qua giờ cơm, quán chỉ còn hai bàn khách đang đợi thanh toán. Ba nàng, ông Phương Lão Tam, đứng ở quầy thu ngân bấm máy tính, bấm tới bấm lui vẫn chưa ra, định gọi nàng thì người đã vù một cái mất hút trên lầu, chả cho ông cơ hội kịp mở lời.

"Mẹ." Nàng hào hển.

"Sao thế?" Mẹ nàng đang nhặt quần áo bẩn vào chậu nhựa.

"Tuần này," nàng nuốt nước bọt, "tiền nạp thẻ ăn, mẹ chưa cho con."

"À, còn sớm mà. Giờ cho cũng được, vừa hay mẹ mới thu được một tờ 50 tệ mới tinh, con xem, tiền thẳng thớm chưa này."

Nàng dòm tờ 50 tệ mới coong, nhưng không nhận lấy.

"...Không phải. Con muốn nói là, sau này mỗi tuần mẹ cho con 100 tệ được không ạ? 50 tệ không đủ."

"Không đủ à? Cô út con chẳng phải nói nhà ăn của trường không đắt sao? Bảo một bữa hai món chỉ bốn, năm tệ, mì chay mới có ba tệ thôi."

"Vâng. Đó là hai món chay. Muốn ăn thịt thì phải sáu, bảy tệ. Hơn nữa, dù bữa trưa bữa tối mỗi bữa năm tệ, một ngày mười tệ, một tuần năm ngày, vậy không ăn sáng ạ? Bút hết không mua ạ?"

"À... là mẹ tính không kỹ. Đợi lát nữa xuống dưới, mẹ tìm tờ 100 tệ mới cho con."

Nghe vậy, Vịnh Nhu khẽ thở phào.

Nào ngờ, mẹ nàng lại dè dặt hỏi: "Hay là, sau này, một tuần 100, một tuần 50, như vậy đủ không con?"

"...Đủ. Cũng được ạ."

Thế là nàng xuống lầu, phụ ba tính sổ.

Tầng một trong nhà, ngoài bếp sau ra thì là sảnh chính. Sảnh chính cũng như những căn bình thường trong làng, sàn lót gạch vân đá vụn nhạt màu, cửa lùa kính mờ, một chiếc bàn cao làm quầy thu ngân, trên đặt một con mèo thần tài hơi cũ, sau quầy thu ngân chừa một góc để thờ ông địa.

Trong sảnh chỉ kê hai bàn, khách không thích ngồi trong nhà, họ thích ngồi ngoài trời, vừa ăn vừa ngắm biển. Chỗ còn lại thì bày mấy thùng xốp ướp đá, chậu nước, lần lượt bày các loại cá, tôm, sò hến tươi mới bắt trong ngày để khách chọn. Cũng có vài bể kính sủi bọt oxy, nuôi mấy loại hàng khủng để làm cảnh, như cá song sao, tôm hùm. Mùi tanh của cá nàng đã quen, không còn ngửi thấy nữa.

Ba nàng tươi cười vẫy tay, tiễn bàn khách cuối cùng của buổi trưa chủ nhật.

Quán trước nay buôn bán cũng thường thường, chỉ cuối tuần mới khá khẩm hơn chút. Cái đảo khỉ ho cò gáy này, đúng là đảo khỉ ho cò gáy, chả có ngành du lịch gì phát triển, chỉ biết nương biển mà sống. Quán này chủ yếu phục vụ những du khách hiếm hoi từ các thành phố lân cận tự lái xe đến đảo chơi. Tên đảo nghe thì hay, gọi là Nam Đảo, thuộc thành phố Nam Thành bên kia biển, về mặt hành chính thì được coi là một huyện, dưới huyện là xã, dưới xã là từng làng chài nhỏ. Phương Vịnh Nhu sinh ra và lớn lên ở một trong số đó, ngay cạnh bến cảng, tên là làng Phương Khẩu.

Nếu nói hòn đảo này có gì ghê gớm, thì không phải là biển, cũng chẳng phải hải sản trong biển, mà là trên đảo có một ngôi trường, trường Trung học Nam Đảo, một trường cấp 3 trọng điểm cấp tỉnh đứng đầu trong năm thành phố lân cận.

Hoàn toàn khép kín, nội trú, tách biệt với thế giới bên ngoài, vì vậy mà tọa lạc trên hòn đảo nhỏ chỉ cách thành phố một eo biển hẹp này.

Phương Vịnh Nhu và Tề Tiểu Kỳ đang theo học chính ngôi trường đó.

Năm ấy, 2010, làng Phương Khẩu, xã Tân Cảng, huyện Nam Đảo, chỉ có hai người họ thi đỗ vào trường Trung học Nam Đảo.

Trường Nam Đảo nằm trên đảo nhưng không thuộc quản lý của huyện, mà trực thuộc Cục Giáo dục thành phố. Chín mươi phần trăm chỉ tiêu tuyển sinh đương nhiên dành cho những đứa trẻ thành phố bên kia biển, số còn lại chia cho các huyện xã lân cận, chia đi chia lại, mỗi năm hòn đảo nhỏ này chỉ được bảy, tám suất.

Hòn đảo nhỏ nghèo nàn, giáo viên yếu kém, học sinh cũng vậy. Phương Vịnh Nhu là thủ khoa toàn đảo, nhưng xếp toàn thành phố cũng chỉ ngoài ba trăm.

Khai giảng đã hơn nửa tháng. Tờ lịch treo tường ghi ngày 19 tháng 9, âm lịch là ngày 12 tháng 8 năm Canh Dần.

Ba nàng lại hút thuốc, mùi thuốc lá khiến nàng bực bội. Nàng lên tầng hai, kê bàn bên cửa sổ phòng khách nhìn ra biển, viết bài tập một tí, đọc sách một tí.

Gần hai giờ rưỡi, có một tốp khách đến. Giờ này thật bất ngờ.

Nàng nhìn từ cửa sổ ra.

Hai cặp vợ chồng, hai đứa trẻ trạc tuổi nàng, một trai một gái.

Nàng rướn thân nhìn kỹ hơn. Cô gái kia trông quen quen. Nàng nhíu mày. Là bạn học sao?

Họ ngồi xuống chiếc bàn tròn gần biển, cô gái quay lưng về phía nàng, không thấy rõ mặt, chỉ thấy mái tóc đuôi ngựa và đôi vai hẹp.

Ba nàng ra ghi món.

"Chào các sếp, các sếp ăn gì ạ?"

"Hôm nay có đi biển không?"

"Có ạ, toàn là mới bắt sáng sớm. Mình nấu nồi canh, làm một món cá, thêm tôm, bề bề, ốc, xào đĩa rau, làm thêm sò hến nữa, thấy sao ạ? Cua hôm nay không ngon."

"Hôm nay có cá gì?"

"Có đủ cả, cá mó, cá mắt đỏ, cá cờ. Mời các vị qua đây xem, muốn làm món gì ạ? Cơm cá, hay là hấp tàu xì? Nấu với xí muội cũng ngon, xí muội nhà chúng tôi tự ngâm."

"Mấy món này chán quá, có món gì ngon hơn không? Cá mú có chứ?"

...

Chọn tới chọn lui, người đàn ông chủ chi lại nói: "Thêm mấy chai nước ngọt, cho trẻ con uống. À, con gái của hiệu trưởng Chu, tên Tiểu Dư phải không nhỉ? Cháu uống gì? Cứ tự nhiên lấy nhé, chú mời."

Họ Chu. Tiểu Dư.

Vịnh Nhu liền tìm thấy cái tên này trong đầu. Quả nhiên là vậy. Bạn cùng lớp của nàng, Chu Dư.

Nàng hít một hơi sâu. Cũng chẳng có gì, sớm muộn gì cũng có ngày này. Nhà nàng cách trường chỉ vài cây số.

Tuy nhiên, tránh được thì cứ tránh. Nàng rụt cổ lại.

Chu Dư này, nàng không thân, khai giảng hơn nửa tháng cũng chưa nói chuyện câu nào. Chỉ biết ký túc xá của đối phương cách nàng một phòng, tính tình lạnh lùng, ngày nào cũng một mình đeo cặp đi đi về về. Ba cô ta là hiệu trưởng? Hiệu trưởng ở đâu?

Nàng ngửi thấy mùi dầu mỡ từ bếp bay lên, ba nàng đã bắt đầu làm việc, đám người lớn ở bàn đó chuẩn bị uống rượu, chủ yếu là người chủ chi mời rượu ba của Chu Dư. Vịnh Nhu tò mò, lại ghé sát vào nghe, may mà hôm nay không có gió, những lúc gió biển lớn thì đừng hòng nghe được câu nào.

"Hiệu trưởng Chu à, mời thầy, lại mời thầy một ly, chuyện chuyển trường của nhà chúng tôi, thật sự phải phiền thầy rồi."

À, thì ra là nhờ vả.

"Anh Đức là trường tốt, nếu có cơ hội này, cháu nhà chúng tôi chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ. Con trai, con đến đây thể hiện quyết tâm với hiệu trưởng Chu đi. Nào, con lấy nước ngọt thay rượu..."

Anh Đức? Vịnh Nhu chưa từng nghe đến ngôi trường này. Chắc là trường trong thành phố.

"Công nhận phong cảnh trên đảo này đẹp phết, không khí cũng tốt, ở đây gần trường Nam Đảo, tối nay Tiểu Dư có phải về trường không? Vừa hay, ngắm biển xong rồi về trường! Ôi chao, nhà chúng tôi mà có đứa con học giỏi như Tiểu Dư thì đỡ lo biết mấy..."

Vài món ăn đã được dọn lên. Vịnh Nhu thấy Chu Dư đương dùng tăm khều thịt ốc, không nói một lời.

Hóng chuyện đủ rồi, nàng lật vài trang sách.

Bất thần, nàng giật mình vì một giọng nói sang sảng.

"Ba ơi!" Chiếc xe máy dừng trước sân nhà rồ lên một tiếng rồi tắt máy, một bóng người tròn trịa bước xuống. "Ba! Chào các sếp, ăn ngon miệng nhé, hôm nay đồ ăn được chứ ạ? Biển hôm nay cũng đẹp lắm!"

Cách gọi này là bác cả đang gọi ba nàng. Ba nàng xếp thứ ba trong nhà.

Bác cả chính là ba của Phương Quang Diệu.

"Sao trong nhà không có ai thế? Ở trong bếp à? Thím ba? Nhu!"

Vịnh Nhu tuyệt vọng bịt tai lại.

Không kịp trốn, bác cả vừa la hét vừa đi lên lầu.

Bàn khách kia cũng theo tiếng la của bác cả mà nhìn lên, nhưng Chu Dư thì không, cô bạn đến đầu cũng chả ngoảnh lại, chỉ mải cặm cụi húp canh. May quá.

"Ồ! Bé Nhu, bắt quả tang rồi nhé, trốn ở đây lười biếng!" Bác cả giọng to, hay cười, lại phúc hậu, cười lên thịt trên mặt chồng chất từng lớp, như một pho tượng Phật.

"Không có! Con đang làm bài tập!"

"Bài tập gì, bác thấy con đang đọc sách ngoại khóa mà. Sách gì thế?" Bác cả đến xem một cái, "À, Trương Ái Linh, tài nữ à. Con cũng muốn làm Trương Ái Linh sao? Bác thấy con có khiếu đó. Mẹ con đâu? Đang trên lầu giặt giũ à?"

"Không có đâu ạ." Đối mặt với những lời nói bừa bãi của bác cả, Vịnh Nhu thường chẳng biết trả lời thế nào. "Bác cả, bác đến làm gì?"

"Bác đến tìm con." Bác cả không cười nữa, nói rất nghiêm túc.

"Tìm con?"

"Đúng là tìm con!"

Nàng có linh cảm chẳng lành. "...Chuyện gì ạ?"

"Tối nay con phải về trường đúng không? Đến trường, gặp cô út của con, giúp bác nhắn một lời."

Biết ngay mà.

"Nhắn lời làm gì? Cô út đâu phải không có điện thoại."

"Ôi trời, bác gọi nó không nghe, nhắn tin cũng không trả lời! Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, thật không hiểu chuyện!" Bác cả dậm chân, mặt mày ngây ngô.

"Vậy còn bắt con nhắn lời làm gì? Chẳng phải cô út đã nói rõ với bác là không bàn nữa sao?" Phương Vịnh Nhu biết tỏng bác cả đến vì chuyện gì.

"Không bàn gì? Không có chuyện không bàn! Con đi nói với nó, nếu nó còn nhận bác là anh cả, còn nhớ tình nghĩa anh em ngày xưa bác thương nó, ủng hộ công việc làm trưởng thôn của bác, thì gọi lại cho bác!"

"Bác cả, chuyện làng sửa từ đường, sao lại đến lượt cô út góp tiền ạ? Chẳng phải người ta nói con gái chết đi không được thờ trong từ đường sao? Chưa chồng thì đến cả bia công đức cũng không được khắc tên."

Mùa hè năm nay, một trận bão đã làm sập một nửa ngôi từ đường cũ kỹ vốn đã xiêu vẹo của làng.

Bác cả biết ý, hạ thấp giọng, sợ người ngoài ở dưới lầu nghe thấy.

"Haiz, nói thì nói vậy, chuyện quyên góp, ngoài các hộ trong làng ra, chỉ gọi những con gái đã gả đi góp sức thôi. Cô út của con chưa lấy chồng, theo lý là không cần góp, nhưng bác biết làm sao? Từ đường một ngày chưa sửa xong, linh hồn của liệt tổ liệt tông biết về đâu? Cả làng lòng không yên. Ủy ban thôn họp, toàn nói cô út công việc tốt, cũng nên góp một phần, ép bác phải đi làm công tác tư tưởng. Con nói xem, thế hệ chúng ta, cả làng chỉ có nó là sinh viên đại học, nó góp một phần cũng coi như an ủi tổ tiên. Bác đã thương lượng với Ủy ban thôn rồi, bây giờ nó không được khắc tên, đợi sau này nó lấy chồng, sẽ thêm tên chồng nó vào bia công đức..."

"Khoan đã." Vịnh Nhu ngạc nhiên ngắt lời bác, "Tên chồng cô út ạ?"

"Ừ, con gái đã gả đi thì đều quyên góp dưới danh nghĩa của chồng."

"Cái lý lẽ gì vậy!"

"Sao lại không có lý lẽ? Lý lẽ của tổ tiên để lại! Tóm lại, bác nhờ con, được không? Lần sau bác đi thành phố họp, sẽ mang đồ ăn ngon về cho con..."

Bác cả khuyên hết lời, Vịnh Nhu đành phải ứng phó: "Nếu con gặp cô út, con sẽ nói bác tìm cô. Nhưng không biết lúc nào, thứ ba mới có tiết của cô."

Bác cả là người tốt, nàng biết rõ. Bác nhiệt tình, đối với già trẻ đều hiền hòa, lại hay vui vẻ cười nói với nàng.

Chuyện đã giao xong, trước khi đi, bác cả lại lén hỏi: "Gần đây, bụng mẹ con có động tĩnh gì không?"

Nàng đảo mắt, "Động tĩnh gì? Không có tiêu chảy!"

"Ôi trời, con biết mà. Đến lúc từ đường mới xây xong còn phải lập gia phả mới đấy, con cũng đâu muốn đến lúc đó ba con trên gia phả chỉ có một mình trơ trọi phải không? Mẹ con mà sinh được cho con một đứa em trai thì tốt biết mấy." Bác cả triều mến nhìn nàng, "Tiếc là Nhu của chúng ta, đầu óc thông minh như vậy, nếu là con trai thì chắc chắn sẽ có thành tựu hơn. Con gái ra ngoài không dễ dàng đâu! Ở trường, bạn bè có hòa thuận không? Ai bắt nạt con thì cứ đến tìm bác."

"Sao con gái lại không có thành tựu được? Trương Ái Linh là con gái đấy."

"Phải, phải, bác cổ hủ rồi, nói sai rồi. Con đừng trốn ở đây đọc Trương Ái Linh nữa, mau xuống dưới, giúp khách rót trà, ba con ở trong bếp không lo xuể đâu!"

Bác cả chẳng nói chẳng rằng kéo nàng xuống lầu. Nàng miễn cưỡng đi theo, tay vẫn cầm cuốn Trương Ái Linh. Xuống đến nơi, bác cả nói với khách vài lời khách sáo: "Mọi người cứ ăn tự nhiên nhé, tôi đi đây. Có việc gì cứ gọi bé nó là được." Đoạn, bác nổ máy xe, đi mất.

Phương Vịnh Nhu nhún vai, tay trái xoa cổ tay phải, giả vờ bình tĩnh đứng yên tại chỗ. Chu Dư vẫn không thấy nàng.

Sao mà tránh được? Tiếng gọi châm trà ngay lập tức vang lên.

Vịnh Nhu xách bình nước tới, đến bên bàn. Chu Dư đương cúi đầu, hóa ra là đang chơi điện thoại. Sau một vòng, trà đã được rót đầy vào từng cốc. Tới lượt Chu Dư, cốc vẫn y nguyên, Vịnh Nhu hỏi: "Châm trà nhé?"

Chu Dư không ngẩng đầu, "Không cần."

Trên chiếc ghế trống không bên cạnh đặt một túi quà, bên trong có mấy cây thuốc lá hàng hiệu.

Ngay khi Vịnh Nhu ngỡ đã thoát nạn, toan quay người đi thì Chu Dư ngửng mặt lên.

Bốn mắt họ chạm nhau.

Chu Dư nhận ra nàng, thần sắc bình thản thoáng qua một chút bối rối. Cô ấy đã thấy.

Chưa kịp để nàng mở lời, đối phương liền vội cúi gằm xuống.

Nếu đã không có ý định chào hỏi nhận quen, nàng cũng không tự tìm rắc rối, bèn xách bình nước đi ngay. Vào trong quán, nàng kê một cái ghế ngồi bên quầy thu ngân, tiếp tục đọc Trương Ái Linh.

Chu Dư trông thế nào? Nàng nhớ lại. Môi mỏng, mũi hẹp, mắt có con ngươi màu nhạt, vì thế trông vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo. Đầu óc nàng đơn giản sắp xếp ngoại hình này vào loại "ngoại hình của người thành phố". Đẹp không? Chắc chắn không đẹp bằng Tề Tiểu Kỳ.

Phương Vịnh Nhu lơ đãng nghĩ vài giây, ngửng mặt lên, bỗng phát hiện Chu Dư không biết từ lúc nào đã vào trong sảnh.

Bóng lưng đứng trước bể kính xem cá cũng thanh cao như ngoại hình.

Chu Dư xoay người lại, đồng tử liếc xuống, có vẻ muốn bắt chuyện với nàng.

Ồ? Chắc là cảm thấy hành động giả vờ không quen vừa rồi quá bất ổn, muốn đến hòa giải đây mà.

Phương Vịnh Nhu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhựa, hai chân vắt chéo, đặt cuốn sách trong tay lên đùi, lặng lẽ ngồi đợi Chu Dư lên tiếng.

Bờ môi mỏng của Chu Dư cuối cùng cũng mở: "Đây là cá gì?"

"Đây là cá bơn."

"À."

Lại im lặng, lại xem cá.

Rồi lại nói: "Cậu đọc sách gì thế?"

Nàng đưa cái bìa màu xanh hoa văn sẫm cho người đó xem. Trương Ái Linh, "Bạn học thời niên thiếu đều không hèn mọn".

Chu Dư gật đầu, "Thơ của Đỗ Phủ. Bạn học thời niên thiếu phần nhiều không hèn mọn, ngựa xe áo gấm vùng Ngũ Lăng thong dong béo tốt.'"

"Nhiều? Là đều chứ."

"Nguyên văn là nhiều. Trương Ái Linh sửa thành đều."

Bên ngoài, mẹ của Chu Dư cất tiếng gọi: "Tiểu Dư? Con đang làm gì thế? Vẫn chưa tìm thấy nhà vệ sinh à?"

Vịnh Nhu đứng dậy, "Cậu tìm nhà vệ sinh à? Ở đằng kia..."

Chu Dư cúi đầu, "Không cần nữa." Đoạn, khi định ra ngoài thì lại dừng bước, "Cái đó... Sách."

"Hửm?"

"Sách có thể cho mình mượn xem một lát không? Chán quá." Chu Dư chỉ vào bàn tiệc bên ngoài.

"Cậu xem đi." Sách được đưa qua.

Chu Dư bước ra ngưỡng cửa. Vịnh Nhu liền nghĩ, người này thật tẻ nhạt, ngoại hình thành phố, khí chất thành phố, không phải người cùng một giuộc với mình.

Sách đã bị lấy đi, nàng ngồi không cũng chán, bèn nằm bò ra quầy thu ngân, nghịch cánh tay vẫy vẫy của con mèo thần tài.

Chẳng mấy chốc, bàn khách đó sắp đi, người chủ chi đến quầy thanh toán.

Phương Vịnh Nhu nhận tiền từ ông ta, vừa có tiền lẻ vừa có tiền chẵn, nhàu nhĩ.

Khi người đàn ông định đi, nàng rốt cuộc cũng đếm xong, gọi một tiếng: "À, chú ơi, đếm không đúng."

"Sao không đúng?"

"Thiếu 40 tệ."

"Thiếu 40 tệ?" Ông ta sốt sắng giật lấy tờ hóa đơn viết tay trên quầy xem, rồi đưa tay lật lại đống tiền trong tay nàng, "Haiz, có 40 tệ thôi, hay là bỏ qua đi."

"Bỏ qua?" Phương Vịnh Nhu trợn to mắt, "Chú ơi, còn phải đưa con 40 tệ nữa."

"40 tệ chẳng phải là..." Người đàn ông gõ vào hóa đơn, "Tiền mấy chai nước ngọt thôi mà! Coi như nước ngọt là tặng đi, chúng tôi đông người thế này, tặng mấy chai nước ngọt thì có quá đáng đâu?"

"Sao có chuyện đó được, nước ngọt cũng phải tính tiền mà."

Người đàn ông nổi cáu: "Con bé này thật không biết điều, mở cửa kinh doanh mà làm ăn như vầy hả? Vì mấy đồng bạc lẻ mà tính toán chi li, cẩn thận không phất lên được đâu đấy."

Mẹ của Chu Dư bước tới, định lấy tiền từ trong ví ra, "Thôi thôi, làm khó con bé làm gì? Tôi có ít tiền lẻ đây."

"Đừng, đừng! Bữa này để tôi. Bà Chu đừng bận tâm, vốn dĩ tặng chút nước ngọt là chuyện đương nhiên mà."

Gạt qua đẩy lại, người đàn ông càng thêm gay gắt, Phương Vịnh Nhu ưỡn thẳng lưng, nghển cổ, quyết phải tranh luận cho ra nhẽ: làm gì có chuyện ăn xong là được uống nước ngọt miễn phí? Dám giở trò vô lại ngay trước mặt ông địa, không sợ bị báo ứng à! Đối phương tức giận, quát lớn, gọi người lớn ra đây! Tao không thèm chấp con nít ranh như mày. Đừng có ở đây đôi co!

Tiếng ồn quá lớn, ba nàng rốt cục cũng từ phía sau chạy ra, chắc là vừa xong việc trong bếp, trốn ra sau nhà hút thuốc. Phương Vịnh Nhu tức tối quay mặt đi.

Ba vừa gật đầu lia lịa vừa chắp tay vái, chẳng phân phải trái trắng đen đã mắng nàng một trận, nói là con nít không hiểu chuyện, nghe xong tình hình liền xin lỗi rối rít, không chỉ miễn 40 tệ mà còn tất tả lấy hai chai trà thảo mộc từ tủ lạnh dúi vào lòng đối phương. "Ôi thành thật xin lỗi, cái này coi như tôi mời, các sếp đại nhân đại lượng, đi đường cẩn thận nhé, lái xe chậm thôi!"

Phương Vịnh Nhu còn muốn tranh cãi: "Ba!"

Người ba hiếm khi nổi nóng với nàng quát lên: "Im miệng!" Dứt lời, ông duỗi thẳng tay, cúi mình tiễn khách ra ngoài.

Nàng run rẩy đứng nguyên tại chỗ.

Mãi cho đến khi Chu Dư từ cửa lùa bước vào.

Chu Dư trả lại sách cho nàng, đôi mắt màu nâu hung lạnh lùng điềm nhiên nhìn nàng. Vừa nãy, đôi mắt ấy chắc chắn cũng đã dõi theo cảnh tượng mất mặt của nàng y như thế.

Có người gọi: "Tiểu Dư, đi thôi!"

Chu Dư liền quay gót rời đi.

Nàng nghe thấy tiếng động cơ ô tô của họ khởi động, "rầm" một cái, biến thành thứ âm thanh rung đều đều. Xe đã nổ máy, từ bên hông nhà chạy ra đường ven biển, ngày một xa dần.

Ba nàng bước vô nhà, nghiêm nghị nhìn nàng một cái, thở dài, sau đến kéo tay nàng, "Thôi. Không sao rồi. Con đi học đi, quán để ba trông là được."

Nàng gạt tay ba ra, quay đầu lên lầu.

Nhà tự xây, ánh sáng thường không tốt. Trời âm u, phòng khách tầng hai tối om, chỉ có một chút tia sáng ban ngày ở gần bệ cửa sổ.

Nàng cầm cuốn sách Chu Dư trả lại, tức giận khôn nguôi, bước về phía bệ cửa sổ.

Gáy sách bị giữ chặt, trang sách bỗng bung ra, một tờ giấy trong đó trượt xuống.

Tờ giấy lướt qua sàn nhà hoa văn tối màu, vừa vặn rơi vào nơi có ánh sáng chiếu rọi.

Phương Vịnh Nhu dừng bước, chăm chú xem.

Đó là một tờ 50 tệ.

Cúi đầu, nàng nhìn bìa sách, dòng chữ nhỏ nhắn ngay ngắn in tiêu đề.

Bạn học thời niên thiếu đều không hèn mọn.


---

Tác giả:

Chương này là chương mở đầu của tác phẩm, vì vậy số thứ tự là "0".

Chương này chỉ là chương mở đầu để mọi người đọc thử, để cảm nhận phong cách chung của câu chuyện khi rảnh rỗi.

Chương tiếp theo, tức là chương đầu tiên của phần chính, bối cảnh câu chuyện sẽ quay trở lại trường học.

Ngoài ra, một phần nội dung trong tác phẩm này được lấy cảm hứng từ thực tế, nhưng cũng có rất nhiều nội dung do tôi hư cấu và cải biên dựa trên thực tế. Để tránh gây tranh cãi, xin đừng quy chụp vào bất kỳ địa phương cụ thể nào. Những nội dung liên quan đến phong tục dân gian xuất hiện trong truyện cũng rất có thể không chỉ lấy từ một nơi duy nhất.

Nam Đảo là một hòn đảo hư cấu.

Tác phẩm của Trương Ái Linh được đề cập trong chương mở đầu này là bản năm 2004 của Nhà xuất bản Nhân dân Thiên Tân, "Bạn học thời niên thiếu đều không hèn mọn".

Tôi cảm thấy thời trung học là một giai đoạn rất đẹp đẽ, thế giới của thời trung học rất nhỏ bé, trái tim của mỗi người cũng nhỏ bé, chứa đựng việc học, bạn bè và người mình thầm thương. Ngoài ra, không còn gì khác.

Trời Nam Đảo sắp hửng nắng rồi, tôi tin đây sẽ là một câu chuyện nhẹ nhàng như một cơn gió. Mong chờ phản hồi của mọi người. :)


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro