CHƯƠNG 34
Mùa hè ở Kiêm Gia, sắc xanh nồng đậm như gấm, lá cây xum xuê tựa biển cả, chỉ cần ngắm nhìn màu xanh ấy, lòng cũng có thể tĩnh lại vài phần.
Khi không thể tĩnh tâm được nữa, đơn giản là không nhìn lấy một cái.
Vân Hồi Chi đóng cửa sổ, kéo rèm lại, trong căn phòng tối tăm ngồi trên sô pha, từng ngụm từng ngụm uống cạn ly nước 500ml.
Không ai giám sát, cô cũng rất tự giác.
Nhưng tự giác cũng chẳng có ý nghĩa gì, không còn ai nhìn chằm chằm vào môi cô để kiểm tra xem có dễ hôn không nữa.
Cô nhìn nét chữ của Sở Nhược Du trên tờ giấy, ngay ngắn, phóng khoáng, mang theo chút sắc bén, lạnh lùng.
Bốn chữ "Không liên lạc nữa" quá đỗi lạnh nhạt, phía sau có thêm hai chữ "bảo trọng" cũng chẳng làm nên chuyện gì, Vân Hồi Chi cứ nhìn một cái lại muốn khóc một lần.
Khóc đến vành mắt đỏ hoe.
Ngay khi nhìn thấy tờ giấy, cô đã gọi điện thoại WeChat cho Sở Nhược Du, sau đó lại trực tiếp bấm số điện thoại của nàng, phát hiện ra tất cả các phương thức liên lạc đều đã bị chặn.
Vân Hồi Chi như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, không còn suy nghĩ đến việc làm thế nào để tìm được Sở Nhược Du nữa.
Cố nhiên có thể tìm mọi cách để liên lạc được, nhưng còn có ý nghĩa gì đâu? Lại giống như một kẻ quấy rối điên cuồng.
Sở Nhược Du cuối cùng đã chọn cách rời đi mà cô ghét nhất, cũng là điều cô sợ hãi nhất, không một lời từ biệt.
Rõ ràng nàng đã hứa sẽ không làm như vậy.
Vân Hồi Chi căn bản không trông mong nàng có thể làm được việc "mãi mãi không rời đi", cũng không quá hy vọng hão huyền rằng nàng sẽ tiếp tục liên lạc với mình.
Sở Nhược Du thế nào cũng được, Vân Hồi Chi ở trước mặt nàng đã sớm thua rồi, quyền quyết định đều nằm trong tay nàng.
Vân Hồi Chi chỉ không ngờ rằng, đến cả cơ hội nói lời tạm biệt và quyền được tiễn đưa, Sở Nhược Du cũng phải cướp đi.
Tàn nhẫn mà đặt dấu chấm hết cho một đoạn tình cảm coi như tốt đẹp, xé nát mọi mong đợi trong lòng cô, kết thúc giấc mộng hão huyền ngắn ngủi của cô.
Nếu đã cao không thể với tới, hà tất phải giả vờ giả vịt.
Học phí, ai thèm học phí của nàng.
Đưa tiền xong rồi đi, lại còn nói không liên lạc nữa, đến cả cơ hội trả tiền cũng không cho cô, cho rằng đang bố thí cho ăn mày sao?
Sau cơn suy sụp, Vân Hồi Chi đột nhiên nổi giận, tự bực bội với chính mình, ném mạnh chiếc phong bì lên mặt đất.
Chiếc phong bì giấy hơi nặng vẽ ra một đường cong sắc bén trong không trung, như thể trong phút chốc đã chia cắt thành hai không gian song song.
Một không gian nơi cô hèn mọn, tự ti, có thể bất chấp tất cả mà đuổi theo người đã rời đi, đưa ra vô số điều kiện để đổi lấy tư cách không bị bỏ rơi, cô tự huyễn hoặc rằng Sở Nhược Du sẽ không từ chối.
Một không gian khác nơi cô kiêu ngạo, nhút nhát, cô không cho phép Sở Nhược Du trêu đùa cô như vậy, tiêu hao cảm xúc của cô, dùng cách cô căm thù đến tận xương tủy để rời xa cô. Đồng thời cô không dám đuổi theo, cô sợ làm phiền đối phương, sợ mình mang lại sự khó chịu và phiền phức cho người mình thích.
Cô cứ qua lại giữa hai không gian đó, cuối cùng sống sót trong kẽ hở của chúng, khó khăn mà thở dốc, vá lại lý trí đã vỡ tan.
Vì vậy, Vân Hồi Chi không còn sức lực để xem xét lại nguyên nhân, không muốn suy nghĩ về sự khác thường và tuyệt tình của Sở Nhược Du.
Sự thất vọng như một chiếc túi chân không khổng lồ, cô bị niêm phong trong đó, đến cả hít thở cũng thấy đau đớn.
Ý thức mệt mỏi rã rời, trận khóc lóc vừa rồi lại khiến cô đầu váng mắt hoa trong tình trạng chưa ăn tối.
Cô nhắm mắt nằm trên sô pha, cả thể xác lẫn tinh thần đều đang phải trả giá cho sự hoang đường và vui vẻ mà cô đã lừa gạt được trong nửa tháng qua.
Mãi đến khi bóng đêm buông xuống, bóng tối bao trùm toàn bộ thị trấn Kiêm Gia, Vân Hồi Chi mới khôi phục lại được một chút tinh lực.
Cô đi qua, nhặt chiếc phong bì bị ném dưới chân quầy lên, thuận thế ngồi phịch xuống đất vì kiệt sức.
Cô nghiêm túc kiểm kê từng tờ tiền, tư thế đếm tiền thường thường là dung tục, nhưng lúc này cô không còn tâm trí đâu để chê cười chính mình.
Hành động đếm tiền một cách máy móc, không cần suy nghĩ khiến đầu óc cô được nghỉ ngơi, kiểu tập trung này trở thành một cách tự chữa lành.
Có lẽ khứu giác đã bị đánh lừa, trên chiếc phong bì loáng thoáng có mùi nước hoa mà Sở Nhược Du hay dùng.
Nghe như một người phụ nữ hư hỏng, trêu người đến chết đi sống lại rồi lại không muốn chịu trách nhiệm.
Cô sớm nên biết mới phải!
Số tiền trong phong bì cộng thêm số tiền Sở Nhược Du chuyển khoản cho cô mỗi ngày trước đó, tổng cộng là hai vạn tệ.
Có thể thấy Sở Nhược Du là một người hào phóng, một chuyến đi chơi là có thể tùy tiện vứt lại số tiền này, cho một người xa lạ không có ý định liên lạc lại.
Xem ra lương giáo viên ở trường của các nàng không hề thấp.
Vân Hồi Chi đếm xong lại cất nguyên vào phong bì, tự giễu mà nghĩ, mỗi lần nhận được tiền chuyển khoản ngay lập tức cũng không phải là thật sự vui vẻ, nhưng cũng không đến mức nghĩ mình quá tệ hại.
Bây giờ cầm tiền mặt như vậy trong tay, thật sự không giống học phí, mà càng giống như tiền bồi thường cho việc ngủ cùng.
Trong mắt Sở Nhược Du, cô chỉ là hạng người đó thôi sao.
Cô tìm kiếm ở các góc phòng, cố gắng tìm những dấu vết còn sót lại, chưa bị hủy đi, những dấu vết chứng tỏ Sở Nhược Du đã từng sống ở đây.
Điều bất hạnh là, ngoài một chiếc ly nước, đến cả thùng rác cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Điều may mắn là, ít nhất những món quà nhỏ cô tặng Sở Nhược Du, Sở Nhược Du đều đã mang đi.
Chuỗi vòng tay, viên đá đổi vận, những tấm ảnh Polaroid.
Hay là đã trực tiếp vứt cùng với rác rồi?!
Vân Hồi Chi cuối cùng cũng có sức lực để suy nghĩ tại sao.
Cô lần ngược lại, có phải vì buổi chiều Sở Nhược Du bảo cô ở lại, mà cô lại đi cùng Thẩm Gia Gia không?
Sẽ không, cô nói muốn ở lại, là Sở Nhược Du bảo cô đi, Sở Nhược Du không đến mức keo kiệt như vậy, không thể nào lập tức tức giận đến mức thu dọn đồ đạc bỏ đi được.
Vậy thì là nội dung cuộc nói chuyện của họ sau bữa trưa, Sở Nhược Du không hài lòng sao?
Nhưng cũng đâu có nói gì.
Phần còn giữ lại, Vân Hồi Chi cũng đã nói với nàng, đợi nàng đi rồi sẽ nói cho nàng biết.
Chẳng lẽ lời nói dối mà Sở Nhược Du nói đến chính là việc nàng không có ý định từ biệt mình, cũng không có ý định có bất cứ liên lạc nào với mình, lại còn tỏ ra thâm tình, chân thành, lưu luyến không rời sao?
Không đúng.
Vẫn là không đúng.
Vân Hồi Chi không nghĩ ra, việc Sở Nhược Du tự do rời đi có thể là do bất cứ một sự việc nào, nhưng lại đều không giống, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không kết nối được.
Cô không nghĩ đến việc lời nói dối của mình bị phát hiện, bởi vì Sở Nhược Du còn tốt bụng để lại cho cô một khoản tiền, ghi là học phí nữa mà.
Cô một chút cũng không cảm nhận được sự mỉa mai hay sỉ nhục nào cả.
Trước mắt xem ra, số học phí này là dùng một lần, Sở Nhược Du có lẽ sau khi hứa hẹn xong đã cân nhắc lợi hại, cảm thấy không đáng để đầu tư quá nhiều tiền vào mình.
Cho nên khi cần cắt đứt thì phải cắt đứt.
Vân Hồi Chi nhìn đồng hồ, nếu trên đường thuận lợi không có gì trì hoãn, Sở Nhược Du chắc hẳn đã về đến nhà.
Sở Nhược Du ăn tối món gì, về đến nhà sẽ làm gì, gặp ai, đến kỳ sinh lý mà phải di chuyển có khó chịu không?
Nàng có nghĩ đến người tên Vân Hồi Chi hiện tại tâm trạng rất tệ không, nàng nhất định biết, nhưng nàng không quan tâm.
Chỉ là Vân Hồi Chi không biết hiện tại nàng đang có cảm xúc gì, thoát khỏi phiền phức cảm thấy nhẹ nhõm, hay cũng có một chút không nỡ?
Vân Hồi Chi đói đến không chịu nổi, pha một tô mì xương hầm, bưng ra sân thượng ăn.
Chiếc ghế mây bị gió đêm thổi qua lạnh lẽo, cô ngồi trên đó, lặng lẽ ăn.
Sở Nhược Du không thích ăn mì gói có kỷ tử, nói rằng đồ ăn không lành mạnh thì cứ quang minh chính đại là được, lại còn muốn giấu đầu hở đuôi.
Vì thế mỗi lần ăn một quả kỷ tử, Vân Hồi Chi lại cảm thấy đau lòng một lần.
Cái đau lòng này không phải là một loại cảm xúc, mà là cảm giác trái tim co thắt lại một cách thực sự, như thể bị khoét đi một miếng thịt nhỏ.
Ăn mì xong, cô ngắm trăng.
Cô nghĩ về mỗi lần ngắm trăng cùng Sở Nhược Du, họ đã nói rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng cũng cãi nhau, cũng có lúc đột nhiên trở nên thân mật.
Rất nhiều lần dưới ánh trăng, cô đã lầm tưởng rằng Sở Nhược Du sẽ thích mình, lúc rời đi cũng sẽ vì mình mà buồn bã.
Quả thực quá ngốc nghếch.
Thẩm Gia Gia cả đêm không liên lạc với cô, có lẽ đi đâu đó chơi rồi, tám phần là sẽ không về ngủ.
Vân Hồi Chi với tư cách là nửa chủ nhà có nghĩa vụ phải hỏi han hành trình của cô ta, để phòng ngừa bất trắc, nhưng một người tâm trạng không tốt thì chẳng có nghĩa vụ gì với thế giới này cả.
Ốc còn không mang nổi mình ốc, ai mà thèm quản cô ta có vui vẻ, có an toàn hay không.
Ngày hôm sau Vân Hồi Chi không cho phép mình chán nản mà ngủ nướng, cô dậy thật sớm, đến quán ăn món bún nước lèo thanh đạm mà Sở Nhược Du thích.
Lúc rời đi, bà chủ quán hỏi cô hôm nay không mua đồ ăn mang về cho bạn à?
Như một linh kiện bị gỉ sét đột nhiên kẹt lại, Vân Hồi Chi thoáng chút hoảng hốt, chậm rãi nói: "Cô ấy đi rồi."
"Ồ ồ."
Bà chủ quán đã thấy nhiều du khách đến rồi đi, quen như cơm bữa, không hề phát hiện ra sự gượng gạo và yếu đuối trong lời nói của Vân Hồi Chi.
Vân Hồi Chi đi trên đường, bảy giờ hơn mặt trời thật ra đã rất gắt, cô cũng không sợ, cô muốn phơi nắng nhiều hơn một chút. Cô có thể sạc năng lượng mặt trời.
Sạc đầy rồi, tâm trạng sẽ tốt lên.
Ngoài việc Sở Nhược Du không nói lời từ biệt, cô đã có sự chuẩn bị tâm lý cho việc trở lại cuộc sống một mình.
Cô cũng tin rằng mình rất nhanh sẽ có thể vượt qua.
Lúc cha mẹ bỏ rơi cô, cô khóc đến khàn cả giọng là vì còn nhỏ, sợ mình không sống nổi.
Nhưng khi bà ngoại rời xa cô, cảm xúc của cô ổn định hơn nhiều, khóc vài trận, rồi vẫn có thể kiềm chế được.
Đến cả việc người thân không nói lời từ biệt cũng chưa làm cô trở nên đáng thương hay u uất, huống chi, chỉ là, một người phụ nữ mới quen chưa được bao lâu.
Chẳng qua trên đường đi, từng cọng cỏ, từng cái cây, còn có những gương mặt xa lạ không ngớt nhìn ngó đột nhiên làm cô cảm thấy mệt mỏi.
Cô đột nhiên có một ý nghĩ mãnh liệt, cô muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng rời đi rồi thì đi đâu? Cô thậm chí còn chưa nghĩ ra sẽ ở đâu, làm công việc gì.
Khi nghĩ như vậy, cô liền hiểu ra Sở Nhược Du sẽ không bao giờ thực sự thích cô.
Bởi vì cô thật sự quá bình thường, sự mê mang và tản mạn của cô không có một chút gì đặc biệt, có lẽ còn chẳng tốt hơn Thẩm Gia Gia là bao.
Kiểu người như cô, ở đâu cũng có.
Sở Nhược Du thích kiểu người như thế nào, cô rất rõ.
Là người có ánh mắt kiên định, có mục tiêu rõ ràng, và là người chín chắn, thành thật, nhất định sẽ làm được.
Cô vừa khóc vừa đeo bám, làm Sở Nhược Du nhất thời có hảo cảm với cô, thương hại cô trong chốc lát, nói vài lời hay để dỗ dành cô, cho cô một chút hy vọng.
Chỉ là Sở Nhược Du chỉ cần bình tĩnh lại, sẽ phát hiện ra kiểu người như mình chỉ có thể mang lại cho nàng niềm vui nông cạn, chứ không thể cho nàng cảm giác vững chắc.
Rốt cuộc đứng ở góc độ của Sở Nhược Du mà xem, Vân Hồi Chi vẫn là một đứa trẻ muốn đọc sách học hành, còn cần phải đầu tư tiền bạc không ngừng.
Không có sức hút khiến người ta muốn yêu đương.
Sở Nhược Du nhìn cô, có lẽ cũng giống như cô nhìn Thẩm Gia Gia vậy.
Vân Hồi Chi có chút hối hận, lúc trước tùy tiện, đã tự tạo cho mình một hình tượng rất tệ.
Cô thà nói mình phong lưu... thôi bỏ đi, thật ra nói gì cũng là sai, cô đăng bài tìm người đến chơi cũng đã không đáng tin cậy rồi.
Cô trở lại khách điếm, sắc mặt còn tệ hơn cả Tiểu Chương đang đi làm, thành công thu hút được sự chú ý của Tiểu Chương.
Vân Hồi Chi nói: "Sở Nhược Du đi rồi."
"Ồ." Tiểu Chương bình tĩnh.
Vân Hồi Chi đột nhiên nghĩ đến: "Có thể giúp tôi xem lại camera hành lang được không, tôi muốn nhìn cô ấy một chút."
Tiểu Chương không hiểu: "Nhìn cái gì?"
"Cô ấy không nói lời từ biệt, chiều hôm qua."
Tiểu Chương nhíu mày, nói với cô: "Trưa hôm qua ở hành lang gặp cô ấy, cô ấy hỏi tôi chuyện của cô."
"Cô ấy hỏi gì?"
"Hỏi cô ở khách điếm bao lâu, rồi lại hỏi dì út của cô có phải là bà chủ của tôi không."
"Hả?"
Vân Hồi Chi nhất thời không hiểu rõ, nhưng cũng rất căng thẳng: "Cậu nói gì với cô ấy?"
"Tôi không nói, bảo cô ấy tự hỏi cô."
Vân Hồi Chi hơi bực: "Tại sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?"
Tiểu Chương lạnh nhạt: "Xen vào chuyện tình cảm của người khác là hành vi thiếu khôn ngoan nhất, trong ngoài đều không phải người, chuyện của hai người không liên quan gì đến tôi."
Vân Hồi Chi dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cậu ta, rồi lại không thể không thừa nhận cậu ta nói đúng.
"Đừng nói nhảm nữa, cho tôi xem camera đi."
"Cô muốn biết cô ấy đi lúc mấy giờ à?"
"Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy thêm một lần nữa thôi."
Tiểu Chương vừa bận rộn vừa hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
"Không liên quan gì đến cậu."
"Được thôi."
Trong đoạn ghi hình, Sở Nhược Du mặc bộ quần áo lần đầu gặp mặt, đeo kính râm và khẩu trang, sau khi đóng cửa không hề có một chút lưu luyến nào, cũng không hề quay đầu lại mà kéo vali đi.
Vân Hồi Chi nhìn nàng ung dung rời khỏi thế giới của mình như thế.
Tiểu Chương đưa cả hộp khăn giấy qua.
Đúng là đồ con trai thẳng không thuốc chữa.
Vân Hồi Chi tự mình rút mấy tờ ra, lau đi những giọt nước mắt vô tình rơi xuống.
Cô phải suy nghĩ kỹ một chút tại sao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro