CHƯƠNG 80

Trong giấc ngủ mơ màng, nặng trĩu, cô gom nhặt lại những mảnh linh hồn đã lạc, rồi đắp nặn thành một hình hài vững chãi.

Tỉnh dậy, cái cảm giác ngột ngạt của tiết trời âm u hôm qua, cái lớp sương mù dày đặc không lối thoát, tất cả đều tan biến, ánh mặt trời như xuyên qua lớp rèm cửa kiên cố, chiếu thẳng lên gương mặt cô.

Khiến cô dù có muốn thì những ngày mưa dầm cũng khó mà trở lại.

Tối hôm qua ngủ rất muộn, nhưng lúc tỉnh dậy lại sớm hơn dự tính, như thể có một điều gì đó tốt đẹp đang chờ đợi, làm cô vội vàng ngưng lại giấc ngủ chưa đầy bảy tiếng đồng hồ.

Mái tóc Vân Hồi Chi hơi rối, cô sờ lấy chiếc điện thoại, tắt đi đồng hồ báo thức đã đặt sẵn từ trước.

Thời gian còn sớm, cô cũng không vội vàng rời giường, cứ thế nằm trong bóng tối ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Sở Nhược Du.

Ánh sáng không tốt, mắt thường không nhìn rõ.

Nhưng bởi vì trong đầu đã xem người này như người quan trọng nhất để cất giữ, cho nên tự nhiên có thể trong hoàn cảnh tối tăm mà ngắm nhìn và tưởng tượng ra toàn bộ khuôn mặt của nàng.

Sau khi kết thúc tối hôm qua, trong khoảnh khắc ấm áp ôm nhau ngủ, Sở Nhược Du đã dịu dàng hỏi cô, "Em có vui không?"

Vân Hồi Chi đáp: "Em đương nhiên là vui rồi."

Ngón tay Sở Nhược Du vỗ nhẹ lên mi mắt cô, rồi khẽ lướt theo hốc mắt, như đang mát xa vật lý trị liệu cho mắt, làm cô mơ màng sắp ngủ.

Sở Nhược Du dặn dò: "Sau này không được để mắt khóc sưng nữa đâu nhé."

"Chị chê mắt em sưng xấu xí à!" Cô bắt sai trọng điểm.

"Đồ ngốc." Giả ngây giả ngô.

Vân Hồi Chi bắt đầu tưởng tượng, nếu Sở Nhược Du thật sự trở thành bạn gái của cô, mỗi một ngày họ đều có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, sẽ vui sướng và an tâm biết bao.

Như vậy, cô tuyệt đối sẽ không còn vì người khác mà khóc đỏ cả mắt nữa.

Nhưng dù cho Sở Nhược Du tạm thời không phải, có thể cùng nàng như vậy, cô cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Cô hiện tại đang có được một thân phận để mong đợi tương lai, cô và Sở Nhược Du là vì tình cảm đôi bên mà ở bên nhau, chứ không còn là những cuộc gặp gỡ tình cờ, để bù đắp sự trống rỗng nữa.

Một ngọn lửa bùng cháy trong tim cô, cô ôm lấy Sở Nhược Du vẫn còn đang ngủ say, và để có thể ôm được chặt hơn một chút, cánh tay cô luồn qua dưới cổ Sở Nhược Du, để Sở Nhược Du gối lên đó.

Tư thế này lúc ở thị trấn Kiêm Gia cô đã rất thích, có đôi khi sáng sớm cả hai đều tỉnh, muốn ngủ nướng thêm một chút, liền cứ thế ôm nhau ngủ.

Lần đầu tiên, Sở Nhược Du còn hỏi cô "Tay em có bị tê không khi chị gối lên", sau này thì không hỏi nữa, cứ gối đầu một cách yên tâm thoải mái.

Sở Nhược Du khẽ tỉnh giấc trong giây lát, điều chỉnh lại tư thế ngủ mới, rồi vùi mặt vào vai cô, cánh tay choàng qua eo cô, rồi lại không còn động tĩnh gì nữa.

Vân Hồi Chi hôn nhẹ lên má nàng, định nhân lúc nàng chưa tỉnh hẳn mà quấn quýt thêm một lát, sau khi tỉnh táo rồi thì khó mà nói chuyện được.

Cô cảm thấy thật thần kỳ, tiếp xúc với cơ thể của một người khác, cảm nhận hơi ấm của đối phương, vậy mà lại có thể nhận được rất nhiều những cảm xúc tốt đẹp không ngờ tới.

Thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi của cơ thể biến mất, những phiền muộn trong lòng tan biến hết.

Chịu đựng một hồi, Sở Nhược Du sau khi bị quấy rầy liên tục liền bất mãn nói: "Đừng nhúc nhích."

"Vẫn chưa dậy nổi à chị?"

"Không dậy nổi."

Sở Nhược Du từ chối rất kiên quyết, đến cả bây giờ là mấy giờ cũng không hề hỏi một câu, ra chiều dù cho bây giờ có là giữa trưa, tôi cũng vẫn muốn ngủ tiếp.

Giọng nói vừa mới tỉnh dậy của nàng khàn khàn, còn có hương vị hơn cả ngày thường.

Vân Hồi Chi rất thích nghe, muốn nghe nàng nói thêm với mình vài lời nữa, nhưng dù có hôn nàng, quấy rầy nàng, nàng cũng không hé răng.

Vân Hồi Chi thấy nàng thật sự rất buồn ngủ, cũng không nỡ làm ồn nữa, muốn để nàng ngủ thêm một lát.

Thế là lặng lẽ ôm lấy nàng, lâu đến mức Vân Hồi Chi cũng thấy buồn ngủ, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không để mình ngủ thiếp đi.

Sau đó chắc là nên rời giường để trở về, cô dụi dụi vào má Sở Nhược Du, rồi lại hôn một cái.

Như sáng sớm vừa uống một ly nước mật ong, ngọt ngào, vừa uống vừa muốn cười.

Cánh tay cô mỏi nhừ, thế là từ từ rút về.

Đối diện với gương mặt đang ngủ say điềm tĩnh của người mình thích ở cự ly gần, tâm niệm Vân Hồi Chi thả lỏng, những lời ẩn giấu trong lòng từ tối hôm qua theo đó mà tuôn ra: "Nhược Du, chị có muốn làm bạn gái của em không?"

Cùng em mãi mãi ở bên nhau, chị sẽ không bao giờ rời đi, em cũng không bao giờ phải hoang mang nữa.

Sở Nhược Du không hề tỉnh, cũng không nghe thấy những lời này, tự nhiên không thể nào mở mắt ra trả lời cô được.

Cô sau khi nói ra những lời đó liền vui vẻ bật cười, cô cũng không muốn một câu trả lời chắc chắn.

Bởi vì không có dũng khí, cô sợ Sở Nhược Du lại một lần nữa từ chối, nói rằng muốn suy nghĩ thêm.

Lời này cố nhiên không thành vấn đề, nhưng nghe thấy dù sao cũng sẽ thấy mất mát.

Cũng bởi vì câu trả lời chắc chắn trước mắt không quan trọng, thay vì nghe một người nói gì đó, không bằng xem một người làm gì.

Sở Nhược Du tuy chưa từng hứa hẹn gì với cô, nhưng đối với cô thật lòng thật dạ, cô hoàn toàn cảm nhận được.

Hơn nữa họ bây giờ với những người yêu nhau thật sự thì có gì khác biệt đâu, Sở Nhược Du đang thích ứng với cô, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày không rời xa cô.

Xuống giường, xỏ giày, vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu.

Lúc đánh răng cô nhớ lại, cánh tay mỏi không chỉ vì Sở Nhược Du vừa rồi gối lên một lát.

Là do đêm qua cô ham mê nữ sắc, như thể ăn bữa này không có bữa sau, chỉ muốn một lần mà hưởng thụ hết cả phần sau này.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là có chút quá đáng, thật không tao nhã chút nào.

Tối hôm qua không có bao ngón tay, người đàng hoàng ai lại mang theo thứ đó bên mình. May mà móng tay cô thường xuyên được cắt tỉa, không ảnh hưởng gì cả.

Ban đầu cô còn sợ Sở Nhược Du không quen, bởi vì đã lâu không làm chuyện đó, cần phải làm quen lại, cho nên kiên nhẫn vô cùng. Đến đoạn sau, Sở Nhược Du hoàn toàn mở lòng, cùng cô ôm hôn quấn quýt, đòi hỏi cô nhiều hơn.

Cô làm càn mà giày vò, người trong lòng cũng đều dung túng, chủ động, thản nhiên mà theo cô chìm vào khoái cảm tột cùng.

Không chỉ thị giác vô cùng diễm lệ hợp lòng người, mà cảm giác khít khao lại càng thêm sâu sắc, Sở Nhược Du cũng rất động tình.

Vân Hồi Chi đem những lời nàng nói trước đây trả lại cho nàng, có đi mà không có lại thì quá thất lễ.

"Sở lão sư, chị lâu lắm rồi không 'ấy' à."

Lời này tự nhiên không có ai buồn trả lời.

Ước chừng hỏi đến lần thứ bảy, Sở Nhược Du nắm chặt lấy cô, nói "Đúng vậy", rồi lại nói "Chị không muốn nữa".

"Chị muốn mà."

Vân Hồi Chi không cho nàng trốn, giúp nàng cởi bỏ những trói buộc vô hình, làm nàng thật sự vui sướng.

Lúc đánh răng rửa mặt vài phút, tư tưởng Vân Hồi Chi không hề trong sáng, dư vị đến mức mặt cũng đỏ bừng.

Cô mỗi lần "ra trận" đều có công lao của Sở Nhược Du, chuyện này cần sự hợp tác của cả hai bên mới quan trọng, một cây làm chẳng nên non, thật ra sau khi xong việc cô cũng ngượng ngùng lắm.

Lúc cô bước ra, Sở Nhược Du đã tỉnh, ôm gối ngồi ở đầu giường, cúi đầu như đang có tâm sự.

Nếu không phải vì tối hôm qua cả hai đều không hề uống một giọt rượu nào, Vân Hồi Chi bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, sẽ phải nghi ngờ liệu tối hôm qua nàng có phải vì không đủ tỉnh táo mới cùng mình lên giường không.

Bây giờ đang hối hận và tức giận.

Nhưng dù biết nàng hoàn toàn tỉnh táo, Vân Hồi Chi vẫn hơi cảm thấy bất an, lo lắng nàng sẽ không phải hôm nay lại nghĩ thông suốt rồi chứ.

Sở Nhược Du ngẩng đầu hỏi: "Phải đi rồi à?"

Vân Hồi Chi không nỡ về ngay, "Cũng không vội."

"Không vội thì đợi chị rửa mặt xong, chị đưa em về."

Đi qua, ngồi xuống bên giường, "Không cần chị đưa đâu, chị không mệt à? Ngủ thêm một lát nữa đi."

Sở Nhược Du cười lạnh, vạch trần sự giả dối của cô, "Muốn chị ngủ thêm một lát, mà sáng sớm còn cứ cọ tới cọ lui trên mặt chị."

"Thích chị quá, em không nhịn được."

Vân Hồi Chi nói một cách chân thành.

Sở Nhược Du liền không nói gì nữa.

Dừng lại một chút, rồi lại nói: "Chị đưa em về, chị cũng không ngủ được nữa, trong nhà còn phải về xem một chút."

"Thôi được rồi, vậy em đợi chị. Thời gian còn sớm, chị sửa soạn xong, chúng ta còn có thể xuống dưới ăn bữa sáng nữa đó."

Vân Hồi Chi giờ phút này trông rất ngoan ngoãn, cô mới vừa rửa mặt xong, tóc buộc thành một búi tròn đáng yêu sau đầu, mặt mộc không son phấn, là kiểu dung mạo hiền lành vô hại.

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Sở Nhược Du, sự tương phản của một người sao lại có thể lớn đến vậy, ban ngày thì đáng yêu đến thế, buổi tối lại có thể giày vò nàng đến khóc mấy trận.

Không phải thật sự muốn khóc, nàng đúng là rất tận hưởng, nhưng lúc không chịu nổi thì nước mắt cũng không thể nào kìm được. Ngại chết đi được.

Sợ bị Vân Hồi Chi nhìn ra được mình đang nghĩ như vậy, nàng rất nhanh đã dời mắt đi, rồi vào phòng vệ sinh.

Cả hai mặc quần áo xong, chuẩn bị xuống lầu, Vân Hồi Chi lại ôm lấy nàng xin một cái ôm.

Cô vui vẻ nói: "Cảm ơn chị."

"Cảm ơn cái gì?" Sở Nhược Du kỳ quái, vừa hỏi xong đã thầm nghĩ, nếu em ấy mà dám nói những lời kỳ kỳ quái quái mình sẽ cắn chết em ấy ngay tại đây.

"Cảm ơn chị đã bao dung em, đau lòng em, bầu bạn cùng em."

Vân Hồi Chi trịnh trọng nói: "Sở Nhược Du, chị tốt thật đó, em rất thích chị."

Chị tốt thật đó.

Em rất thích chị.

Lời tỏ tình ngây ngô từ miệng một người phụ nữ xinh đẹp nói ra, ai mà có thể từ chối được.

Đặc biệt là đôi mắt cô còn trong veo và dịu dàng đến vậy, như thể cả con người cô đều trong suốt trước mắt bạn, hy vọng bạn sẽ đọc được tấm chân tình của cô ấy.

"Em cũng rất tốt, chị cũng rất thích em."

Sở Nhược Du thích những lời nói của cô, đang vì thích, cho nên cũng muốn học cách nói cho cô nghe.

"Hai chúng ta là thích nhau, đúng không chị?"

Sở Nhược Du do dự một chút, "Đúng vậy."

Sự do dự đó là vì nghe ra được, phía sau cô còn có những lời khác muốn nói.

"Hai chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ đúng không?"

"Ừm, rất vui vẻ."

"Vậy chúng ta..."

Tim Sở Nhược Du thắt lại, muốn né tránh rồi lại hỏi: "Cái gì?"

Vân Hồi Chi ngượng ngùng hơi cắn môi dưới, nũng nịu nhìn nàng, ngượng ngùng hỏi: "Sau này còn có thể ra ngoài cùng nhau qua đêm nữa không?"

Sở Nhược Du thoáng chốc thay đổi sắc mặt, "Không được!"

Nàng rút thẻ phòng rồi đi ra ngoài, Vân Hồi Chi đi theo sau, hu hu hỏi: "Thật sự không được sao chị? Chị suy nghĩ kỹ lại xem."

Sở Nhược Du mới không thèm suy nghĩ.

Cô nàng này giả vờ đáng thương đúng là cao thủ, lừa người ta vào tròng rồi thì không còn bộ dạng này nữa.

Họ ăn sáng ở nhà hàng của khách sạn, lúc lái xe trở về, Vân Hồi Chi suốt đường đi đều vui vẻ ngân nga hát, còn thổi vài tiếng sáo líu lo nhẹ nhàng.

Sở Nhược Du đều không hề ngăn cản, tâm trạng cực kỳ tốt, cùng cô nói chuyện về lộ trình đi vườn cây, có những khu vực nào đáng xem.

Đưa Vân Hồi Chi về đến nhà, nàng lái xe trở về, mặt đường sau cơn mưa được gột rửa, sạch sẽ, rộng rãi.

Chút mỏi mệt trên người có thể bỏ qua không tính, nhiều hơn, là sự nhẹ nhõm không thể nào nói thành lời.

Nàng rất thoải mái.

Nàng biết đối với chuyện tiếp xúc thân mật, nàng tuy không tham lam, nhưng cũng rất thích.

Tiền đề là, đối phương phải là Vân Hồi Chi.

Với người khác nàng không hiểu được, nàng chưa từng thử qua, cũng không có ý định đi thử.

Nàng biết cha mẹ đều ở nhà, sáng nay là gia đình bác cả ở bệnh viện trông nom.

Chỉ là không ngờ tới lúc về đến nhà, lại phát hiện còn có khách ở đó, Nhậm Dư Hàm và mẹ cô ấy.

Mẹ Nhậm Dư Hàm đến để an ủi tình hình của ông nội, lúc này thấy Sở Nhược Du mới từ ngoài về, liền nở nụ cười, cũng không nói cười cái gì.

Sở Nhược Du cùng người nhìn thấy nàng đầu tiên là Nhậm Dư Hàm gật gật đầu, rồi mới cười chào hỏi mẹ Nhậm Dư Hàm: "Dì Nhậm."

Sau khi hàn huyên qua, Nhậm Dư Hàm đứng dậy nói: "Nhược Du, chị muốn vào phòng em ngồi một lát."

"Vâng." Sở Nhược Du cũng có chuyện muốn nói với cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro