CHƯƠNG 86

Viện bảo tàng Hạ Thành cuối tuần phi thường náo nhiệt, rất nhiều phụ huynh mang theo con cái đến đây để tiếp thu sự hun đúc văn hóa.

Trường trung học Văn Thăng cứ cách một khoảng thời gian cũng sẽ tổ chức cho học sinh tham quan, bởi vậy Sở Nhược Du không hề xa lạ với nơi này.

Vân Hồi Chi thì lần đầu tiên đến, trước đó cũng không cố ý tìm hiểu, an tâm đi theo Sở lão sư xem xét từng tầng.

Tham quan viện bảo tàng, có một giáo viên lịch sử bên cạnh thật sự rất tiện lợi, chẳng cần mời người hướng dẫn, về cơ bản hễ Vân Hồi Chi đến gần tủ trưng bày nào, Sở Nhược Du liền trực tiếp phổ cập cho cô kiến thức lịch sử liên quan.

Thu được lợi ích không nhỏ, Vân Hồi Chi rất cố gắng lắng nghe, và quả thực cũng biết thêm được rất nhiều điều.

Đồng thời cô cũng phát hiện ra một chuyện bất đắc dĩ, ấy là khi trong đầu không có sẵn điểm tựa kiến thức liên quan, mà kiến thức lại ập đến vừa nhanh vừa dày đặc, bạn sẽ không biết phải sắp xếp chúng như thế nào.

Nói đơn giản hơn là sẽ bị lơ đãng.

Cô thầm cảm thấy xấu hổ, là một giáo viên tiếng Anh, lại vô tình lơ đãng khi nghe giảng thì thật kỳ cục, huống hồ còn là nghe bạn gái mình giải thích nữa chứ.

Nhưng cô lại hiểu rằng, điều này chẳng có gì đáng trách.

Ai cũng có chuyên môn riêng mà.

Vấn đề cô hỏi nhiều nhất là: "Chữ này đọc là gì?"

Điều khiến cô khâm phục và kính yêu Sở Nhược Du một chút là, bất luận tên gọi của những văn vật hay nhân vật, địa danh đó có lạ lẫm đến đâu, Sở Nhược Du đều có thể đưa ra âm đọc chính xác.

Nàng quá đỗi thong dong, đến nỗi Vân Hồi Chi nghi ngờ nàng đang lừa mình, liệu có phải nàng tùy tiện bịa ra âm đọc không, dù sao mình cũng không nhớ được mà, phải không?

Sở Nhược Du nhìn thấu sự nghi ngờ trong đôi mắt to tròn kia, thầm nghĩ cũng chỉ có người này mới làm cái trò lừa gạt trẻ con ấy.

Rất là bất đắc dĩ: "Chị từ nhỏ đến lớn đã đến đây rất nhiều lần, nếu ngay cả âm đọc cơ bản nhất cũng không biết, thì không cần làm giáo viên lịch sử nữa."

Vân Hồi Chi lập tức nịnh nọt khen ngợi: "Sở lão sư là người làm công tác văn hóa mà, em thích người làm công tác văn hóa."

Sở Nhược Du đáp lại bằng một cái nhìn xem thường.

Trên bảng tư liệu giới thiệu, một món trang sức bằng vàng trong tủ trưng bày là một trong những sính lễ chôn cùng của quý tộc Hạ Thành năm đó, Vân Hồi Chi liếc nhìn cổ tay Sở Nhược Du, rồi ngượng ngùng mà nghiêm túc nói với nàng: "Đây cũng là sính lễ của em."

Sở Nhược Du nghe thấy, biểu cảm không có gì thay đổi, chỉ nâng cổ tay lên, ngắm nghía chiếc vòng tay.

Vân Hồi Chi nhìn vẻ bình thản khi mày mắt nàng khẽ lay động, đoán được nàng sắp nói ra những lời khó hiểu phong tình.

Ví dụ như: "Làm ơn đi, chúng ta mới quen nhau hôm qua, còn chưa thân đâu, hôm nay đã nói đến sính lễ rồi?"

Kết quả, Sở Nhược Du nhíu mày hỏi: "Chỉ một món thôi à?"

"......"

Thật sự rất cụ thể, tính toán rành mạch.

Vân Hồi Chi nắm bắt cơ hội: "Đương nhiên không phải, sau này còn có rất nhiều món, em rất có tiền."

Cô lại đột nhiên khoe của, mím môi dưới, tuy biết Sở Nhược Du coi thường chút tài sản đó của cô, nhưng khi thích một người, liền hận không thể dâng lên tất cả những gì có thể cho để làm vui lòng người ta.

Cô lại xoay người nhìn món trang sức kia, thầm khen gu thẩm mỹ của người xưa thật tốt.

Sở Nhược Du khẽ cười: "Chị biết em rất có tiền, cho nên, 30 vạn kia của em cho mượn rồi à?"

Lời này nói ra đột ngột, tâm tư Vân Hồi Chi vẫn còn đang ở chỗ món trang sức trong tủ kính, "30 vạn nào cơ?"

Cô nhìn về phía Sở Nhược Du, sau khi đối mặt, đột nhiên nhớ ra.

Bật người đứng dậy, căng thẳng nói: "Sao chị lại biết?"

Dời mắt đi, Sở Nhược Du đi theo dòng người về phía trước.

Trên vách tường, triều đại thay đổi, phong cách của các hiện vật trong tủ trưng bày cũng biến hóa.

Ánh sáng u ám làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo bao trùm phòng triển lãm, những vật phẩm trăm năm tuổi cách một khoảng thời gian dài ngóng nhìn dung mạo và phong thái của thời đại mới. Hai tai rót đầy những giọng địa phương và những cuộc đối thoại khác nhau, ồn ào không dứt, nhân viên công tác không ngừng nhắc nhở "Không được bật đèn flash".

Sở Nhược Du ung dung nhìn chằm chằm một chiếc bình sứ thời Tống, thuận miệng hỏi Vân Hồi Chi: "Em có biết năm lò gốm nổi tiếng thời Tống không?"

"Nhữ, Quan, Ca, Quân, Định."

Vân Hồi Chi quả quyết đưa ra đáp án chính xác.

Sở Nhược Du rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn cô lộ ra vài phần vui vẻ: "Không tồi nha."

Vân Hồi Chi chỉ vào bức tường vừa đi qua, "Trên tư liệu có ghi, em liếc qua một cái."

Lại thúc giục: "Chị mau nói đi, sao chị biết Thẩm Gia Gia hỏi vay tiền em, ai nói cho chị?"

Ý nghĩ tồi tệ nhất trong lòng cô là Thẩm Gia Gia đã liên lạc với Sở Nhược Du, gây thêm phiền phức cho nàng.

Sở Nhược Du lùi lại một chút, nhường vị trí quan sát tốt nhất cho một người trẻ tuổi đang chụp ảnh bên cạnh.

Nhàn nhạt nói: "Vô tình nghe được."

"Khi nào?" Vân Hồi Chi kinh ngạc.

Sở Nhược Du nói ra lời chứng thực phỏng đoán của cô: "Trưa hôm chị rời đi, em và Thẩm Gia Gia đang nấu cơm trong bếp."

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là thẳng thắn hơn mà nói: "Chị định đến tìm em, nghe thấy các em đang nói chuyện với nội dung khiến chị bất ngờ, cho nên đã nghe thêm vài câu."

Vân Hồi Chi bừng tỉnh ngộ ra, trên mặt lại vì lời này mà hiện lên vẻ trì độn, "Chị nghe được Thẩm Gia Gia vay tiền, phát hiện em không phải vì thiếu tiền mới làm hướng dẫn viên du lịch, hẹn chị đến đây, mà chỉ đơn thuần là lừa gạt, chị rất tức giận phải không?"

"Ừm, bữa cơm đó ăn thật nhạt nhẽo vô vị."

Sở Nhược Du có phần không hài lòng. Lúc Vân Hồi Chi cùng Thẩm Gia Gia nói về cô, sự dè dặt trong lời lẽ của họ khiến Sở Nhược Du cảm thấy bản thân như trở thành gánh nặng, trái lại làm cho cả hai người kia đều trở nên gò bó, mất tự nhiên.

Có điều bây giờ nghĩ lại, lúc đó là do cảm xúc mất kiểm soát, chuyện gì cũng nghĩ theo hướng tiêu cực.

Vân Hồi Chi thở dài, gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Đúng là làm bậy, em thật sự không nợ Thẩm Gia Gia."

Ngược lại, Thẩm Gia Gia nợ cô quá nhiều.

Thiếu chút nữa làm bạn gái cô không còn.

Nếu khi đó Vân Hồi Chi biết, chính vì nghe những lời ấy mà Sở Nhược Du giận đến mức rời đi không lời từ biệt, thì cô nhất định sẽ lôi Thẩm Gia Gia từ trấn Kiêm Gia ra mà ném thẳng đi.

Nhưng đến giờ phút này, khi đã bình tâm suy nghĩ, cô mới hiểu—đó chẳng phải chính là nơi tuyệt lộ mà sinh ra đường sống hay sao.

Nếu như Sở Nhược Du không nghe thấy, không dứt khoát rời đi như vậy, khiến cô đau lòng không nguôi, làm cô canh cánh trong lòng, làm sao cũng không buông xuống được. Vậy thì rất khó nói, cô có thể trong thời gian ngắn quyết định theo đuổi, ở lại Hạ Thành làm việc hay không.

Vậy thì bây giờ cũng sẽ không cùng Sở Nhược Du yêu đương, đứng ở đây xem văn vật.

Sở Nhược Du dẫn cô xem tiếp, giọng nói cũng giống như nhiệt độ trong phòng triển lãm, phảng phất chút lạnh lẽo, "Chị rất tò mò, rốt cuộc em nợ cô ấy cái gì?"

Cũng không phải không thể nói, chỉ là ngượng ngùng, Vân Hồi Chi sờ sờ mũi, lộ ra vài phần ngượng nghịu.

"Về mặt tình cảm?" Sở Nhược Du sắc bén hỏi.

"Với cô ấy thì không. Đó là sau này tính cách cô ấy thay đổi rất nhiều, lại thấy em dễ nói chuyện, nên cứ luôn muốn tỏ tình yêu đương với em. Có phải vì tiền không thì em không biết, dù sao cô ấy cũng không phải vì tình cảm, không cảm nhận được cô ấy thích em nhiều đến mức nào."

Vân Hồi Chi tuy tự luyến, nhưng người ta có thật sự thích cô hay không, trong lòng cô rõ hơn ai hết.

Sở Nhược Du nhạy bén, lập tức nắm bắt được từ ngữ mấu chốt và trọng âm trong lời nói của cô, "Vậy là có liên quan đến tình cảm với ai?"

Vân Hồi Chi lại sờ sờ tai, động tác nhỏ rất nhiều. Đến nỗi Sở Nhược Du cũng muốn sờ giúp cô, muốn xoa xoa đầu cô, để cô nói hết một lần cho xong.

Nhưng trước công chúng, không tiện thân mật.

Hai ngày nay ở khách sạn, hai người đã thân mật khắng khít quá mức. Sáng nay cùng nhau ra ngoài, chỗ nào đó không thoải mái khiến Sở Nhược Du hai má ửng hồng, có cảm giác nếu không trả phòng, thì đừng mong có thể đi đường như người bình thường được nữa.

Vân Hồi Chi vẫn có chút ngượng ngùng, "Ra ngoài rồi em lại kể cho chị nghe, cảm giác ở đây không phải là nơi thích hợp để kể chuyện tình cảm."

Sở Nhược Du gật đầu, xem như đồng ý, rồi lại lạnh lùng nói một câu: "Xem ra tình sử của Vân lão sư phong phú lắm."

Nàng chưa từng chính thức hỏi Vân Hồi Chi về quá khứ, bởi vì những chuyện đã qua, nếu không liên quan đến hiện tại, thì không cần thiết phải nhắc lại.

Chẳng có ích lợi gì, ngược lại còn tự làm mình khó chịu.

Cũng giống như chuyện nàng yêu thầm Nhậm Dư Hàm không giấu được, bị Vân Hồi Chi biết, chính mình thì không nói gì đến chuyện khó xử, nhưng nỗi buồn của Vân Hồi Chi lại rất thật.

Vân Hồi Chi làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Không có đâu, người ta trước kia cũng là một học sinh ba tốt, chưa từng dính vào hai mối tình nào đâu."

"Em xem chị có tin không?"

"Chị tin."

Vân Hồi Chi giọng điệu kiên định, chỉ dùng ánh mắt làm nũng với nàng.

Sở Nhược Du nhắm mắt lại.

Viện bảo tàng Hạ Thành quá lớn, một buổi sáng cũng không thể xem hết, đến giờ ăn trưa, hai người liền rút lui.

Dù sao sau này có thời gian lúc nào cũng có thể qua lại, xem nhiều xem ít đều không sao cả.

Vân Hồi Chi phụ trách lái xe, hướng về phía trung tâm thương mại.

Cô không hề kiêng dè, bộc bạch tâm tư: "Thật ra cũng không có nhiều chuyện lắm, em với Thẩm Gia Gia học cùng trường cấp ba, sau đó lúc đó em bị ma xui quỷ khiến, thích một cô giáo cùng khối. Trùng hợp là, cô giáo này là họ hàng của Thẩm Gia Gia, hình như là chị họ gì đó, tóm lại là nói chuyện được. Em liền thường xuyên làm phiền Thẩm Gia Gia, nhờ cô ấy làm cầu nối, để em có nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt cô giáo kia hơn."

Sở Nhược Du nhìn con đường phía trước, lặng lẽ nghe xong câu tổng kết, "Em có phải có chút tình cảm đặc biệt với giáo viên không?"

Vân Hồi Chi suy nghĩ một chút: "Hình như là vậy."

"Thích chị cũng là..."

Vân Hồi Chi vội vàng ngắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: "Ấy, cái đó thì không phải. Trước khi biết chị là giáo viên, em đã có cảm tình với chị rồi, em là thích chị trước, sau đó mới biết chị là giáo viên."

"Sau khi biết thì sao?"

Vân Hồi Chi nói thật: "Quả thật càng thích hơn."

Cô thật sự là một kẻ phàm tục, lúc đó tình cảm đang nồng nàn thì đột nhiên nảy ra ý nghĩ liên quan đến nghề nghiệp, một chút cảm giác hưng phấn kém sang đã quấn lấy dục vọng của cô, rồi lại tất cả dâng hiến cho Sở Nhược Du.

Nhưng cô hiểu Sở Nhược Du vô cùng kháng cự việc nhắc đến nghề nghiệp, hơn nữa còn xem đó như một gánh nặng trong việc tìm vui mua vui, cho nên lúc đó cô không hề nhắc đến, thỉnh thoảng có tạp niệm, cũng nhanh chóng lướt qua.

Sắc mặt Sở Nhược Du có chút không tự nhiên, có lẽ cũng nghĩ đến điều gì đó, không còn lời nào để nói.

Một lát sau, nàng đột nhiên hỏi: "Bây giờ em còn thích cô giáo kia không?"

"Ủa! Sao lại hỏi câu làm người ta xấu hổ thế này!"

Vân Hồi Chi dùng vẻ mặt tủi thân nhất để bày tỏ sự bất mãn, nếu không phải đang lái xe, chắc cô đã vùi mặt vào lòng Sở Nhược Du mà không chịu buông, rồi còn rớt vài giọt "trân châu" nữa chứ.

"Đã qua bao lâu rồi, người ta lại là gái thẳng, sau khi tốt nghiệp càng không thèm để ý đến em nữa."

Sở Nhược Du nghe cô nói thảm thương, bật cười, cũng cảm thấy câu hỏi này thừa thãi.

"Chỉ vì Thẩm Gia Gia lúc đó giúp em, sau này liền ăn vạ em à?"

"Cũng gần như vậy, hồi em mới vào đại học, vì vẫn chưa thật sự buông bỏ được cô giáo kia, nên luôn cảm thấy Thẩm Gia Gia rất đặc biệt, có thể giúp được gì cho cô ấy em đều giúp một chút. Sau này tình cảm với cô giáo kia phai nhạt, em cũng có cuộc sống mới, giúp Thẩm Gia Gia đủ rồi, nên không còn hào phóng nữa. Kết quả là cô ấy bắt đầu nói thích em, nói là vì thích em, nên hồi cấp ba mới bằng lòng giúp em làm những chuyện đó. Em tuy không tin, nhưng vẫn luôn không nỡ cắt đứt liên lạc, cứ thế liên lạc đến bây giờ."

"Em có từng nghĩ đến việc ở bên Thẩm Gia Gia không?"

Vân Hồi Chi lại một lần nữa dứt khoát trả lời: "Không có."

Sở Nhược Du có chút ghen tuông: "Vậy tại sao lại không nỡ từ chối? Chỉ vì người kia trong quá khứ sao."

Vân Hồi Chi rất thành thật: "Ừm, có một chút, trong một thời gian rất dài, em sợ khoảng cách sẽ khiến em hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người kia. Thẩm Gia Gia là người giữ liên lạc giúp em."

Sở Nhược Du trầm mặc.

Nàng rất rõ ràng, sự thẳng thắn của Vân Hồi Chi xuất phát từ việc cô đã buông bỏ, bây giờ cô không còn để tâm đến cô giáo kia nữa, càng không để tâm đến Thẩm Gia Gia.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ tâm trạng trước đây của Vân Hồi Chi, biết người mình thích, trong những năm tháng đẹp đẽ và ngây ngô nhất lại vui buồn vì một người khác, là một chuyện không hề dễ dàng chấp nhận.

Sở Nhược Du trẻ con mà nghĩ, tại sao nàng và Vân Hồi Chi lại gặp nhau muộn đến vậy.

Sở dĩ nói trẻ con, là bởi vì nàng biết rõ các nàng có khoảng cách tuổi tác, không thể nào gặp nhau ở cùng một trường. Hơn nữa, nếu lùi lại vài năm, các nàng căn bản sẽ không thích đối phương, mỗi người đều có những theo đuổi riêng.

Vân Hồi Chi phát hiện nàng không nói gì, để làm nàng an tâm, liền nói thẳng ra.

"Nhưng đột nhiên có một ngày, lại nhớ đến cô ấy, không rõ lắm lúc trước mình mê luyến rốt cuộc là cái gì? Là nhan sắc, tính cách của đối phương hay là vài lần tiếp xúc ngẫu nhiên với mình? Đơn lẻ từng thứ đều cảm thấy không đến mức, nhưng lúc đó thật sự thích điên rồi. Bây giờ nhớ lại vẫn có chút xấu hổ, quá đơn phương."

Người kia và Nhậm Dư Hàm còn không giống nhau, Nhậm Dư Hàm đối với Sở Nhược Du, ít nhất về mặt tình bạn là có đáp lại.

Mà cô giáo kia, trước sau vẫn chỉ là mối quan hệ thầy trò với cô, biết tâm tư của Vân Hồi Chi, bao dung nhưng không hề chấp nhận.

"Khó trách." Sở Nhược Du lạnh nhạt nói.

"Khó trách cái gì?"

"Khó trách Vân lão sư tuy còn trẻ, nhưng đối với tình yêu, đối với luyến ái, lại có những kiến giải sâu sắc đến vậy."

Vân Hồi Chi cẩn thận phân biệt lời này, cảm thấy không giống đơn thuần là ghen, nhưng hiển nhiên cũng không hoàn toàn là ý khen ngợi.

Cô có chút không đáp được, nhưng không hề qua loa, "Không hoàn toàn là vì quá khứ. Là bởi vì hiện tại gặp được người mình đủ thích, đối phương cũng là người rất tốt, mới khiến em có nhiều suy nghĩ sâu sắc, trở thành một đối tượng yêu đương tốt hơn."

Ánh mắt Sở Nhược Du dịu dàng trở lại, bị những lời của cô làm cho vị chua ghen tuông tan biến hết, Vân Hồi Chi luôn có thể mang đến cho nàng tình cảm chân thành nhất.

"Vậy tiền có cho mượn không?"

"Cái đó thì chắc chắn là không rồi, em đâu có ngốc, em còn muốn mua nhà nữa, có thể tùy tiện vứt cho cô ấy sao."

Vân Hồi Chi hùng hồn tuyên bố: "Sau này trừ chị ra, không có người phụ nữ nào có thể lấy được tiền của em."

Sở Nhược Du trong lòng nghe mà vui sướng, khẽ cười, cố ý nói: "Nghe có vẻ ngon ngọt."

"Chân tình thật cảm."

Ăn trưa xong ở trung tâm thương mại, Sở Nhược Du đưa Vân Hồi Chi về nhà, đến nơi liền nói với cô: "Trước 5 giờ nếu muốn về trường, chị có thể đến đón em. Nếu em muốn ở lại với gia đình thêm một lát, vậy thì tùy em."

Vân Hồi Chi quyến luyến không muốn xuống xe, liếc mắt đưa tình muốn nói vài câu nũng nịu: "Nếu bạn gái của em tối nay không nhìn thấy em, có phải sẽ rất nhớ em không?"

Sở Nhược Du không chịu nổi, lập tức đuổi khách: "Mau xuống xe đi."

"Vậy cũng không hôn em một cái sao?" Vân Hồi Chi đưa mặt lại gần quyến rũ nàng.

"Đừng làm loạn, trước công chúng hôn hít cái gì? Trong xe cũng không được."

Sở Nhược Du ngăn chặn sự cám dỗ, nghiêm khắc từ chối.

"Được rồi. Tạm biệt."

Trong nhà hôm nay hiếm khi cuối tuần mọi người đều ở nhà, đang ở phòng khách nói chuyện phiếm, Vân Hồi Chi xuất hiện trước mặt mọi người, khách sáo cười cười.

Câu hỏi mà người lớn không dám hỏi lại bị Trình Vận ngây thơ hỏi ra: "Chị ơi, không phải hôm qua chị đã nghỉ rồi sao, sao bây giờ mới về?"

Vân Hồi Chi đối với chuyện này không hề hoang mang, tùy tiện tìm một cái cớ: "Trong trường có chút việc, chị bận xong mới có thể về."

Sau khi xã giao qua loa với mấy người lớn tuổi, Vân Hồi Chi lên lầu trước, nhận được tin nhắn của Sở Nhược Du.

[ Hối hận vừa rồi không hôn bạn gái của chị một cái. ]

Cô phát hiện người phụ nữ này thật là, chưa chắc đã thật sự hối hận, chưa chắc đã muốn hôn nhiều đến thế, mà chỉ là muốn sau khi đi rồi lại thả một cái móc câu với mình.

Trái tim Vân Hồi Chi hoàn toàn bị nàng trêu chọc đến hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro