Chương 23.1
Minh Ly im lặng một lúc lâu.
Thật ra cô có thể cười cười, tùy tiện trả lời: "Không có đâu, chị nghĩ nhiều rồi." "Em chỉ hơi bận." "Không nhìn thấy." Những câu như thế không tính là qua loa, nhưng ít nhất có thể khiến đôi bên giữ được vẻ ngoài bình thường.
Nhưng lúc này, Cố Thanh Sương lại quá bình thản, cho dù đang nói "Em chán ghét tôi", nhưng người nghe lại cảm thấy như là "Nếu em chán tôi, vậy thì cút."
Nàng vĩnh viễn bình tĩnh, kiêu ngạo, chưa bao giờ hoài nghi rằng mình đã làm sai điều gì.
Ngay cả đối với loại vấn đề có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người, nàng cũng không cần dò hỏi Minh Ly, chỉ dựa vào suy đoán của mình mà kết luận.
Mặc dù rất nhiều khoảnh khắc nhỏ, Minh Ly sẽ nảy sinh cảm giác giống như là chán ghét.
Nhưng cô hiểu rõ, cảm xúc đó đâu phải chỉ vì Cố Thanh Sương.
Cô đối với Cố Thanh Sương, phần lớn là bất đắc dĩ.
Bởi vì cô không thể yêu cầu Cố Thanh Sương yêu mình, giữa họ cũng không phải là quan hệ vợ vợ thông thường, không có chuyện yêu đương, không có cơ sở tình cảm, cô cũng không có tư cách để quản Cố Thanh Sương.
Từ đầu đến cuối, Minh Ly đều là người bị động.
Cho nên, cô phiền chính là bản thân mình, rõ ràng biết là không thể, nhưng vẫn cố chấp vùng vẫy trong đó, khiến bản thân rơi vào tình cảnh khó chịu như thế này. Cô phiền chính là tình cảnh hiện tại.
Minh Ly trong lòng rối như tơ vò, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
"Thôi được rồi." Cố Thanh Sương giơ tay nhìn đồng hồ, "Trễ rồi, trở về phòng nghỉ đi." Nàng lại ngồi xuống trước bàn, mở máy tính, ngón tay gõ lên bàn phím phát ra những tiếng lạch cạch lạnh lẽo, như thể muốn cho qua chuyện này.
Minh Ly xoay người định đi, nhưng đi được mấy bước lại cảm thấy thật ấm ức.
Toàn bộ tiết tấu đều bị Cố Thanh Sương nắm chặt trong tay, còn cô thì ngay cả dũng khí để nói cũng không có.
Thế là cô dừng lại, bước đến trước bàn làm việc của Cố Thanh Sương, hai tay chống lên mặt bàn.
Cố Thanh Sương bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt: "Còn chuyện gì nữa?"
"Có phải là, nếu em thừa nhận chán chị, chị sẽ quyết định ly hôn?" Minh Ly hỏi.
Cố Thanh Sương nhìn thẳng vào mắt cô, như thể muốn xuyên qua đôi mắt để đọc được ý nghĩ trong lòng cô.
Nhưng ánh mắt Minh Ly quá phức tạp, nàng nhìn không thấu.
Vài giây sau, Cố Thanh Sương cong ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn. Tiếng gõ có tiết tấu, như một lời cảnh báo cho mối quan hệ giữa họ.
"Không có." Cố Thanh Sương nói, "Hợp đồng của chúng ta là năm năm, Minh Ly."
Không hiểu vì sao, Minh Ly bỗng thở phào một hơi.
Thật ra khi cô lấy hết dũng khí để hỏi Cố Thanh Sương câu này, đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe thấy câu trả lời lạnh lùng và tàn nhẫn nhất là ly hôn. Tuy chưa nghĩ tới bước tiếp theo phải làm sao, nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần liều chết tới cùng.
Nhưng Cố Thanh Sương phủ nhận.
Điều đó có phải cũng đồng nghĩa rằng trong lòng Cố Thanh Sương, sự tồn tại của cô vẫn là không thể thiếu?
Không phải Thẩm Lê Đăng vừa trở lại thì cô sẽ lập tức bị thay thế?
Trước đây, khi xem phim truyền hình, Minh Ly từng thấy những nhân vật chính rõ ràng đang bị lừa dối, chân tướng đã bày ra trước mắt, nhưng họ vẫn níu chặt áo đối phương mà gào lên: "Nói rằng anh không lừa tôi, chỉ cần anh nói, tôi liền tin."
Khi đó, Minh Ly cảm thấy người như vậy thật ngu ngốc, tại sao không tin chứng cứ mà lại tin lời của một người? Rõ ràng hắn đang lừa cô, rõ ràng hắn không yêu cô.
Nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh tương tự, cô mới hiểu — bản thân cũng đang chờ mong đối phương nói ra lời nói dối đó.
Miễn là chân tướng không bị nói thẳng ra, giữa hai người vẫn còn đường lùi.
Thậm chí, không cần Cố Thanh Sương nói dối, cô cũng sẽ tự lừa dối chính mình.
Cố Thanh Sương tiếp tục nói: "Đương nhiên, trong hợp đồng của chúng ta có điều khoản. Nếu như em yêu người khác, chúng ta có thể ly hôn. Tương ứng, em phải trả một khoản lớn tiền vi phạm hợp đồng."
Minh Ly nhíu mày, dường như nghe thấy trong giọng nói của nàng có chút không vui.
"Em không có ý đó." Minh Ly nói.
"Em chắc chắn không yêu người khác?" Cố Thanh Sương hỏi.
Giọng nói nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn thẳng vào Minh Ly.
Minh Ly không hiểu tại sao chuyện lại kéo đến mức này, cô đã làm gì khiến Cố Thanh Sương hiểu lầm sao?
"Không có." Minh Ly chắc chắn.
Cố Thanh Sương ngừng gõ tay trên mặt bàn vài giây, rồi trầm giọng nói: "Vậy còn Chúc Hàn Tinh?"
"Hả?" Minh Ly ngẩn người, chuyện này thì có liên quan gì đến Chúc Hàn Tinh?
Một lát sau, Minh Ly mới phản ứng lại: "Chẳng lẽ chị thấy Tinh Tinh đưa em về tối qua, liền cho rằng bọn em yêu nhau?"
Thiên hạ này nam nam nữ nữ, nữ nữ nữ nữ, quan hệ còn phức tạp hơn thế nhiều.
Cố Thanh Sương lắc đầu: "Chỉ là kết hợp mà suy luận."
Minh Ly: "..."
Cô cực kỳ lễ phép thỉnh giáo: "Xin hỏi ngài kết hợp kiểu gì vậy?"
Cố Thanh Sương lại trầm mặc, không biết là khó mở miệng hay vì nguyên nhân nào khác. Cuối cùng nàng chỉ về bên trái: "Chỗ đó có cái ghế, kéo lại ngồi đi."
"Muốn thẩm vấn?" Minh Ly hỏi.
"Không phải." Cố Thanh Sương nói: "Em che hết ánh sáng của tôi rồi."
Minh Ly: "..."
Minh Ly không muốn nói chuyện với nàng trong thư phòng, hoàn cảnh như thế này luôn mang đến cảm giác không thoải mái. Bàn về chuyện tình cảm không giống chuyện làm ăn. Có lẽ cuộc hôn nhân của các nàng đúng là một loại giao dịch, nhưng trong lòng Minh Ly vẫn thấy khó chịu.
"Em không ngồi." Minh Ly nghiêng người, "Nói xong em về phòng."
Giọng Cố Thanh Sương không còn gay gắt như trước, khiến Minh Ly cũng hơi thả lỏng.
"Em vẫn muốn biết sao chị lại nghĩ em yêu Tinh Tinh?" Minh Ly lại hỏi.
Ánh đèn rọi xuống gương mặt Cố Thanh Sương, phủ lên nàng một tầng sáng ấm áp.
Nhưng người nàng lại không ôn nhu chút nào, không trả lời Minh Ly, chỉ nói: "Không có là tốt rồi. Tôi chỉ hỏi một chút."
Rồi nàng lại thăm dò: "Vậy em muốn ly hôn sao?"
Nếu tối qua là thăm dò mang theo xúc động, thì bây giờ lại giống như một cuộc đàm phán thương vụ bình tĩnh.
Chỉ cần Minh Ly nói muốn, Cố Thanh Sương nhất định sẽ đồng ý, tuyệt đối không dây dưa thêm nửa lời.
Nhưng Minh Ly lại hỏi ngược lại: "Chị thật sự để tâm sao?"
"Đương nhiên." Cố Thanh Sương ngồi thẳng lưng, giọng trầm ổn: "Nếu em quyết định ly hôn, tôi cần sắp xếp rất nhiều chuyện tiếp theo."
"Ví dụ như?" Minh Ly nghĩ tới Thẩm Lê Đăng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Tìm người mới thay thế em, tiếp tục đóng vai Cố thiếu phu nhân, thay chị xã giao trong nhà này?"
"Là một trong số đó." Cố Thanh Sương đáp, "Chúng ta còn phải bàn cách giải thích với bên ngoài, là vì tình cảm rạn nứt hay lý do khác, rồi đến điều khoản ly hôn cụ thể. Tất cả đều có quy định trong hợp đồng, làm theo đó là được."
Minh Ly hơi khựng lại.
Cô nhận ra rằng, Cố Thanh Sương đối với cô thật sự là đang giải quyết công việc.
Trong ba năm nay, sự tồn tại của cô đối với Cố Thanh Sương chẳng qua chỉ là một "quân cờ thay thế".
Không còn thì đổi một người khác.
Nếu cô không muốn làm nữa cũng có thể rút lui.
Lúc này, dáng vẻ Cố Thanh Sương rất thong thả, hai tay khoanh trước gối, ánh mắt sau tròng kính lạnh lẽo như sắp kết thành băng: "Chỉ là, tôi cũng không hy vọng ly hôn."
Trái tim Minh Ly như vừa được nhấc lên lại rơi xuống, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Thật sao?"
"Rất phiền phức." Cố Thanh Sương nói: "Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể ký tiếp hợp đồng."
Nàng nhân cơ hội này, nói ra điều mình đã suy nghĩ suốt mấy ngày ở Nam Thành.
Vốn dĩ định đợi đến khi hợp đồng còn một năm mới bàn với Minh Ly, vì Minh Ly làm việc rất tốt, còn nàng thì cực kỳ ghét việc xã giao trong thương trường, đầy rẫy tính toán.
Đúng lúc Minh Ly gia cảnh sa sút, không còn tài sản thừa kế, lại học hỏi được nhiều điều bên cạnh Cố Tuyết Tường. Nếu ký tiếp, Cố Thanh Sương dự định đề nghị để Minh Ly tiến vào tập đoàn Cố thị. Nếu Cố Tuyết Tường không yên tâm, nàng thậm chí sẽ ký thêm thỏa thuận trọn đời với Minh Ly, tương đương việc thuê một giám đốc điều hành chuyên nghiệp giúp quản lý tài sản, tiền đề là bản thân nàng có thể kế thừa Cố thị.
Cố Thanh Sương có thể làm điều mình thích, Minh Ly cũng không còn vì bản hợp đồng tạm thời mà bị Cố Tuyết Tường gây khó dễ nữa.
Một mũi tên trúng ba đích, đôi bên đều có lợi.
Nhưng nàng không nghĩ tới hôm nay lại nói chuyện ly hôn với Minh Ly. Nếu Minh Ly không có ý định đó, thì nhân cơ hội này ký tiếp vậy.
Cố Thanh Sương gõ vài cái trên bàn phím, máy in bên cạnh bắt đầu chạy cùm cụp, in ra một bản hợp đồng mới.
Cố Thanh Sương xem qua một lượt, đóng gáy cố định, rồi ký tên mình ở trang cuối, đưa cho Minh Ly.
Minh Ly chỉ liếc qua, không nhận lấy.
Sự chú ý của cô vẫn dừng lại ở ba chữ "rất phiền phức" lúc nãy.
Cố Thanh Sương dường như là người vô cùng sợ phiền phức. Để tránh phiền toái, nàng liền kết hôn qua loa với Minh Ly khi bị Cố Tuyết Tường thúc ép, dù phải trả bốn, năm trăm vạn nợ cũng không chớp mắt.
Nhưng nàng thật ra không hề sợ "phiền phức". Trong bệnh viện ồn ào, mỗi ngày bận rộn quay cuồng giữa những ca mổ, khám bệnh, trực ban, kiểm tra phòng, cái nào mà chẳng phiền phức hơn những chuyện trong cuộc sống của nàng?
Nhưng nàng tìm thấy niềm vui.
Có lẽ, vì nàng yêu thích công việc đó.
Trong mấy phút ngắn ngủi, trong đầu Minh Ly hiện lên vô số mảnh ký ức. Vài năm trước, Cố Thanh Sương mặc áo blouse trắng, đứng bên hàng ghế dài trong hành lang bệnh viện, cả người vương mùi thuốc sát trùng, bình tĩnh nhìn đồng hồ: "Tôi chờ câu trả lời chắc chắn của cô."
Còn có trong ba năm qua, khi Minh Ly uống say trở về, chén canh giải rượu nóng hổi luôn được đặt sẵn ở đầu giường, là do Cố Thanh Sương sai người chuẩn bị.
Sau khi Minh Ly tỉnh táo lại, nàng sẽ nhàn nhạt nhắc nhở: "Uống nhiều rượu sẽ hại dạ dày, sau này đừng uống nhiều như vậy."
Nàng đôi khi sẽ để lộ ra sự ôn nhu vừa đủ khiến Minh Ly sa vào.
Nhưng đến lúc này, Minh Ly mới nhận ra, tất cả những ôn nhu của nàng đều chỉ vì sợ "phiền phức".
"Nếu như em chưa nghĩ kỹ, có thể đem hợp đồng về trước, suy xét xong rồi ký tên, sau đó đưa lại tôi." Cố Thanh Sương nói.
"Tại sao phải ký tiếp?" Giọng của Minh Ly trở nên lạnh lùng cứng rắn.
"Ba năm nay em làm rất tốt." Cố Thanh Sương hạ giọng nói: "Tôi cũng đã quen với cuộc sống như vậy. Nhưng tôi không ép em, dù em không ký tiếp, chúng ta vẫn còn hai năm trước khi hợp đồng kết thúc."
Dừng lại một chút, nàng nhẹ nhàng bổ sung: "Tất cả như cũ."
Cố Thanh Sương bình tĩnh như một cỗ máy, giọng nói không mang chút dao động nào, nói xong những lời ấy rồi im lặng. Minh Ly nhìn chằm chằm nàng.
Nỗ lực tìm kiếm trên khuôn mặt ấy một tia không nỡ hoặc ôn nhu.
Nhưng không có.
Minh Ly hít sâu một hơi: "Hợp đồng em tạm thời không ký."
Cố Thanh Sương ngẩn ra, dường như không ngờ Minh Ly sẽ thẳng thừng từ chối như vậy, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
"Gần đây em đang chuẩn bị vài chuyện khác." Minh Ly mỉm cười nhẹ: "Chị không thích kinh doanh công ty, tại sao lại cho rằng em sẽ thích?"
Nói xong, cảm thấy lời mình có phần sắc bén, cô liền nói thêm: "Em không có ý đó. Chỉ là, chí hướng của em không ở đó."
Minh Ly cũng không muốn tiếp tục tranh luận với nàng về những chuyện như thế, dù có tranh cũng chẳng có kết quả.
"Thanh Sương, em cũng có việc mình yêu thích, trước đây định sau khi có kết quả sẽ nói với chị, nhưng không ngờ lại thất bại. Nhân cơ hội này, em cũng muốn nói luôn, em đã suy nghĩ rồi, em vẫn thích khiêu vũ hơn. Có thể bây giờ chưa tìm được viện vũ kịch, nhưng sau này nhất định sẽ có cơ hội. Em sẽ tiếp tục thử cho đến ngày có thể bước lên sân khấu." Minh Ly lạnh nhạt nói: "Còn về phía mẹ, hi vọng chị có thể giúp em một chút. Em sẽ cố gắng học những gì bà ấy muốn, chỉ cần cho em chút thời gian, để em được làm điều mình thích."
Bầu không khí trong thư phòng vì lời của cô mà trầm xuống. Rõ ràng Minh Ly cảm nhận được Cố Thanh Sương không vui.
Đôi mắt kia khi vui thì khó thấy, nhưng khi không vui lại đặc biệt rõ ràng.
Minh Ly trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn nói ra điều mình mong muốn.
Cô vốn không định nói ra, nhưng lúc này lại cảm thấy mình nên đấu tranh vì điều gì đó, không thể mãi bị động như vậy nữa.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi Cố gia. Không có cô, Cố gia vẫn sẽ như thường. Không có cô, Cố Thanh Sương cũng chẳng sao.
Nhưng đối với bản thân Minh Ly mà nói, điều này rất quan trọng.
Minh Ly nhận ra mình cần phải thay đổi.
Một lúc lâu sau, Cố Thanh Sương cụp mắt: "Được."
Bình tĩnh mà lạnh lùng.
Đã nói đến mức này, Minh Ly cũng tiếp tục: "Em không hề chán ghét chị, cũng không muốn ly hôn. Đây là nhà của chị, chị có thể trở về phòng ngủ bất cứ lúc nào. Còn tin nhắn của chị, sau này em sẽ trả lời."
Minh Ly đã quyết định sau này sẽ không chơi trò giận dỗi nữa.
Rõ ràng là người nóng nảy trước là cô, nhưng cuối cùng người chịu xấu hổ cũng là cô.
Trong chuyện tình cảm, ai động lòng trước, người đó chính là kẻ thua.
Cố Thanh Sương im lặng.
Minh Ly nói tiếp: "Nếu đã ký hợp đồng, em sẽ tuân thủ. Em sẽ không yêu ai khác, yên tâm đi. Em biết chị lo lắng chuyện Tinh Tinh đưa em về bị mẹ hiểu lầm, mắc công chị phải giải thích, rất phiền phức. Em sẽ tránh những việc như vậy, hơn nữa nếu mẹ hỏi, em sẽ tự mình giải thích. Em và Tinh Tinh là bạn bè nhiều năm, không đến mức vì em kết hôn mà phải xa cách. Nhưng sau này em sẽ chú ý."
Minh Ly nói liền một hơi, đẩy bản hợp đồng về phía trước, mỉm cười nhưng trong mắt đã ngấn nước: "Cố tiểu thư, còn yêu cầu nào khác không? Đêm nay chúng ta xem như công bằng đàm luận."
"Em không vui sao?" Cố Thanh Sương cau mày hỏi.
"Sao lại không?" Minh Ly cười nhạt: "Cố tiểu thư đề nghị gia hạn hợp đồng, chứng tỏ em làm rất tốt. Nếu đặt ở nơi làm việc thì khác nào được nhận danh hiệu nhân viên xuất sắc, có gì mà không vui?"
Minh Ly bị giọng điệu của Cố Thanh Sương chọc giận, nói chuyện khó tránh khỏi có chút bất mãn. Cô biết mình không nên như vậy nhưng vẫn không thể kiềm chế.
"Tôi không có ý đó." Cố Thanh Sương dừng lại giữa câu, dường như cũng không biết giải thích thế nào. Nàng từ trước đến nay chỉ biết quyết định, chứ không quen giải thích.
Một lát sau, nàng nói: "Ý của em, tôi đại khái hiểu rồi. Tôi không có yêu cầu khác."
Minh Ly gật đầu: "Vậy em về phòng nghỉ trước."
Nói xong liền quay người rời đi, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Vừa bước ra khỏi thư phòng, nước mắt liền rơi xuống.
. . .
Cố Thanh Sương nhìn bóng lưng cô khuất dần, khi cánh cửa đóng lại, tim nàng run lên theo tiếng cửa, cảm nhận được sự lạnh nhạt từ Minh Ly.
Từ khi quen biết Minh Ly đến nay, cô ấy vẫn luôn dịu dàng. Tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng lại chững chạc vượt xa bạn cùng lứa.
Thậm chí trong quá trình chung sống, Cố Thanh Sương thường quên rằng Minh Ly nhỏ hơn mình năm tuổi.
Đây là lần đầu tiên, Minh Ly giống như một con nhím, dù cố gắng che giấu nhưng những chiếc gai vẫn không ngừng nhô ra.
Không biết vì sao, trong lòng Cố Thanh Sương bỗng thấy nặng nề.
Thật ra, ban đầu nàng không hề có ý này.
Từ khi hỏi Minh Ly có muốn ly hôn hay không, mọi thứ dường như đã lệch khỏi quỹ đạo.
Tại buổi tiệc đêm đó, Cố Thanh Sương ra tay đánh người vì một lời khích bác đến mất lý trí rồi ngất đi. Trong cơn hôn mê lúc nằm viện, nàng vẫn luôn mơ một giấc mộng. Trong mơ, Thẩm Lê Đăng cõng nàng trên lưng, đi giữa khu rừng tràn ngập sương mù dày đặc.
Giấc mơ này nàng đã mơ từ năm mười bốn tuổi cho đến ba mươi tuổi, mười sáu năm trôi qua, mỗi khi nàng cảm thấy hoảng sợ, giấc mơ ấy lại tái hiện.
Sau khi kết hôn, nàng đã không còn mơ thấy nhiều nữa.
Gracia — cũng chính là bác sĩ Vệ từng giải thích rằng đó là vì tâm trạng của nàng trong cuộc sống đã trở nên ôn hòa hơn, nên tần suất xuất hiện của giấc mơ tự nhiên giảm xuống.
Cố Thanh Sương cũng hiểu là Minh Ly đã thay nàng gánh lấy mọi thứ. Hơn nữa, Minh Ly là người có cảm xúc vô cùng ổn định, bất kể gặp chuyện khó khăn đến đâu, cô đều âm thầm chịu đựng mà không than một lời.
Giống như khi nhà cô phá sản, mọi người đều nghĩ Minh Ly không thể chống đỡ Minh gia.
Nhưng thực tế chứng minh, Minh Ly từ một tiểu thư nhà giàu đã biến thành một người làm công bình thường, từ đầu đến cuối lặng lẽ gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.
Khi ấy, chính điểm này của cô đã thu hút sự chú ý của Cố Thanh Sương.
Cố Thanh Sương dù kết hôn với ai cũng đều sẽ bị ràng buộc.
Nhưng kết hôn với Minh Ly thì không, nàng có thể hoàn toàn tận hưởng tự do.
Vì vậy, dù Cố Tuyết Tường không chấp nhận Minh Ly, Cố Thanh Sương vẫn kiên quyết chống lại mọi phản đối để làm theo ý mình.
Ba năm trôi qua, Cố Thanh Sương ngày càng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Nhưng trong giấc mơ ngày hôm ấy, sương mù dày đặc bao phủ mọi khuôn mặt. Đến khi gió nổi lên lần nữa, người nàng nhìn thấy không phải Thẩm Lê Đăng, mà là Minh Ly.
Là Minh Ly sau khi đã trưởng thành.
Cố Thanh Sương tỉnh dậy từ giấc mơ, trong lòng vẫn run sợ. Cố Tuyết Tường trách nàng kích động, mắng nàng rằng vĩnh viễn không biết trời cao đất rộng, ra tay không biết nặng nhẹ.
Cố Thanh Sương chỉ tựa vào giường bệnh, ngữ khí lạnh nhạt: "Phát bệnh, ai còn khống chế được?"
Cố Tuyết Tường không nói gì thêm.
Nhưng trong lòng Cố Thanh Sương lại dâng lên một loại cảm giác lo được lo mất.
Cả ngày đó, nàng nhốt mình trong phòng bệnh, kéo kín rèm cửa không muốn thấy ánh sáng, cũng không muốn gặp ai.
Nàng sợ trạng thái cuộc sống hiện tại bị phá vỡ, càng sợ chính mình sẽ trở thành một kẻ phản bội.
Dù thực tế là nàng đã phản bội rồi.
Nhưng là Thẩm Lê Đăng phản bội trước, nàng tự an ủi bản thân như vậy.
Sự an ủi đó vô dụng, lòng nàng ngày càng nặng nề, nỗi sợ hãi cũng lớn dần.
Vì thế, nàng lại cưỡng ép mình thay đổi.
Sau một ngày giằng co, nàng đi suốt đêm đến Nam Thành công tác.
Cuối cùng ở Nam Thành, nàng nghĩ ra phương án này.
Ký tiếp hợp đồng với Minh Ly, duy trì hiện trạng.
Không ngờ sau khi trở về, nàng lại nhìn thấy Chúc Hàn Tinh đưa Minh Ly về nhà, thậm chí còn ở dưới lầu nhà nàng khiêu khích.
Cộng thêm phản ứng của Minh Ly mấy ngày gần đây, Cố Thanh Sương chỉ có thể đưa ra một kết luận: Minh Ly yêu Chúc Hàn Tinh, chuẩn bị ly hôn.
Nhưng khi hỏi tới, Minh Ly lại phủ nhận.
Tưởng rằng nói ra rồi thì không sao nữa, nhưng phản ứng của Minh Ly lại vô cùng kỳ lạ.
Cố Thanh Sương không thể nói rõ được thái độ của cô ấy có gì khác thường, rõ ràng vẫn đang mỉm cười, vẫn bình tĩnh ôn hòa, nhưng nụ cười ấy lại rất bi thương.
Toàn thân đều mang gai nhọn.
Những lời Minh Ly nói cũng chẳng phải đang thương lượng với nàng.
Mà là đang thông báo cho nàng biết.
Đồng thời, Minh Ly cũng nói rằng ở Cố gia không hạnh phúc.
Theo lý mà nói, những chuyện này vốn không nằm trong phạm vi mà Cố Thanh Sương có thể quản. Nhưng nếu để tay lên ngực tự hỏi, hai người đã sớm chiều ở chung ba năm, lẽ ra cũng nên thân thiết hơn khi mới quen, dù không thể gọi là bạn bè, cũng không nên giương cung bạt kiếm như hiện tại.
Huống hồ, Cố Thanh Sương muốn duy trì hiện trạng.
Đã vậy thì cần Minh Ly đổi ý.
Cố Thanh Sương chợt nhớ đến buổi tối hôm đó, Minh Ly ở trên sân khấu uyển chuyển nhảy múa, từng động tác, từng nụ cười đều mang nét duyên dáng khác lạ, hoàn toàn không giống với Minh Ly mà nàng thấy trong cuộc sống thường ngày.
Tối hôm ấy, Xuân Liễu Y cũng nhảy rất xuất sắc, nhưng ánh mắt nàng lại khó mà rời khỏi Minh Ly.
Mỗi người đều có mục tiêu của riêng mình, rõ ràng chí hướng của Minh Ly không nằm ở đây.
Giống như con đường đến ngã rẽ, Cố Thanh Sương và Minh Ly là hai người ở hai con đường khác nhau, đáng lẽ nên từ đây mỗi người một ngả.
Nhưng Cố Thanh Sương lại do dự.
Nàng thật sự sợ phiền phức, không muốn thay đổi, đã quen với sự tồn tại của Minh Ly trong Cố gia, thậm chí đã quen với việc trên giường có thêm một người.
Những ngày ở Nam Thành, nàng đều ngủ không ngon, đêm qua còn thức trắng trong thư phòng.
Tâm trí Cố Thanh Sương hỗn loạn, chỉ muốn hút một điếu thuốc để tĩnh tâm.
Bỗng nhiên, nàng nhớ đến một đoạn đối thoại trước đây:
"Không thì tôi thử cai thuốc xem sao."
"Nghe nói người ta có thể bỏ làm tình, chứ không bỏ được thuốc lá đâu."
"Không thì đợi đến khi tôi muốn hút thuốc sẽ kéo em làm tình để quên đi."
"Được a bảo bối, tình nguyện phụng bồi."
"..."
Cố Thanh Sương lấy điếu thuốc trong ngăn kéo ra, bẻ gãy làm đôi rồi ném vào thùng rác, đèn cũng không thèm tắt, liền quay trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro