Chương 11: Cá thể quý hiếm
Chương 11: Cá thể quý hiếm
Bạch Mộc Thanh nghe cô hỏi như vậy thì hơi nghiêng đầu một chút, không có vẻ gì căng thẳng như người bị bắt quả tang. Thay vào đó như đang trò chuyện tản mạn sau bữa ăn.
"Cô là chuyên viên ý thức đúng không?"
"Đúng vậy." Lai Quân trả lời ngay lập tức, đồng thời trong lòng xác nhận một điều - cô ta quả nhiên biết thân phận của mình.
"Khi cô tan làm về nhà, cô thường đi ngang qua hẻm Cựu Yến. Tôi đã gặp cô vài lần, đối với cô có chút ấn tượng. Tuần trước tôi đến khu vực hồ Ngọc công tác, thấy cô vào sở Ý Nghiên Lạc Ngọc. Nhìn cô cốt cách đặc biệt, khí chất xuất chúng nên tôi đoán ngay cô là chuyên viên ý thức. Vì thế nên tôi đã chuyển một cái bóng nhỏ vào trong đầu cô, chỉ để thu hút sự chú ý."
Nghe đến chuyện cô ta từng đi công tác ở khu hồ Ngọc, Lai Quân không khỏi nhíu mày. Dọc khu vực hồ Ngọc, ngoài sở Ý Nghiên cũng chỉ có hai bệnh viện. Chẳng lẽ Bạch Mộc Thanh còn có nghề tay trái làm việc ở bệnh viện?
Nhận thấy sự nghi hoặc của Lai Quân, Bạch Mộc Thanh liền giải thích: "Hôm đó trời đẹp, tôi ra bờ hồ Ngọc để xem bói."
Lai Quân: Vậy cô nói thẳng là ra bờ hồ bày sạp không phải được rồi sao!
Đối với lời giải thích này, Lai Quân không mấy hài lòng, tiếp tục truy vấn: "Vì tôi là chuyên viên ý thức mà cô xâm nhập ý thức của tôi sao? Cô chuyên nhắm vào người trong ngành à?"
"Không phải..." Bạch Mộc Thanh khẽ gãi chóp mũi, dường như đang cố tìm lời giải thích: "Thực ra cô cũng thấy rồi, bây giờ ngành xem bói trực tiếp đang ế ẩm, ai cũng chuyển sang làm trực tuyến. Tôi cũng mở một cửa hàng trên Taobao, nhưng trên mạng toàn chiến tranh giá cả, muốn lãi ít bán nhanh. Tôi thì ít lãi mà bán cũng chậm, ba ngày mới có một người đặt hàng, xong rồi lại đòi trả hàng, để lại đánh giá thấp, bảo tôi lừa người. Với thành tích này thì chỉ dựa vào thu nhập từ nghề chính e rằng không đủ để trả tiền thuê nhà tháng này. Vì thế nên tôi nghĩ thử phát triển thêm nghề phụ."
Lai Quân hiểu đại khái ý của cô ta: "Cho nên cô muốn tiến vào lĩnh vực ý thức?"
Bạch Mộc Thanh thấy cô nhanh chóng nắm bắt ý của mình, càng hào hứng hơn, nhiệt tình nói:
"Tôi biết sở Ý Nghiên chỉ có các chuyên viên ý thức chuyên nghiệp mới được làm tư vấn. Dù tôi không phải là chuyên viên ý thức nhưng nếu cô gặp khó khăn trong công việc hoặc có việc lặt vặt nào cần làm, có thể thuê tôi làm ngoài. Tôi sẽ tính giá ưu đãi cho cô."
Lai Quân nhìn cô ấy một lúc lâu, vẻ mặt khó đoán, đầy khí chất của một nhà tuyển dụng đang phỏng vấn ứng viên, khiến đối phương không thể đoán được ý định của mình. Sau một hồi im lặng, cô chậm rãi nói:
"Sở Ý Nghiên không thể thuê làm việc từ bên ngoài."
Sở Ý Nghiên bao gồm hai phần công việc. Một phần là nghiên cứu, yêu cầu nhân sự chuyên môn cao và không mở cửa cho người ngoài. Phần còn lại là tư vấn, đòi hỏi phải bảo mật thông tin của khách hàng, càng không thể thuê ngoài. Nói tóm lại, đây là "mảnh đất màu mỡ" mà họ không muốn chia sẻ với người ngoài. Việc tuyển dụng cũng không công khai, chỉ lấy nhân tài từ các trường đại học hoặc viện nghiên cứu khác.
Bạch Mộc Thanh nói: "Vậy cô không gặp phải vấn đề khó khăn nào sao? Tôi có thể giúp... chỉ cần cô ra giá hợp lý."
Lần này Lai Quân không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Nếu cô có thể thực hiện chuyển đổi trường ý thức thì tại sao từ đầu không đến làm việc ở sở Ý Nghiên?"
"Vì tôi không tốt nghiệp chuyên ngành ý thức. Chỉ có sinh viên học chính quy như các cô mới có thể trở thành chuyên viên ý thức."
Lai Quân lập tức sững người, kinh ngạc hỏi: "Cô không có trải qua đào tạo chuyên môn về ý thức?"
"Không có."
"Cô đã tham gia đánh giá ý thức vào năm một Cao trung chưa?"
"Đã tham gia, ở trường Nhất Trung Thâm Châu, nhưng không đạt."
Lai Quân dần dần lắng đọng lại: "Sao có thể..."
Cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt này ngày càng khó tin hơn.
Dù là hình tượng cô gái đeo mặt nạ trước đó hay là cuộc đối đầu trong thế giới tâm thức vừa rồi, cảm giác đầu tiên của Lai Quân đều là: người này chắc chắn là nhân tài, nhất định đã được đào tạo chuyên nghiệp.
Bởi vì chuyển dịch ý thức là một kỹ thuật đặc biệt. Những ai chưa qua đào tạo chuyên nghiệp thì rất khó có thể chuyển dời trường ý thức của mình. Dù có thiên phú hơn người, mò mẫm thế nào đi nữa cũng khó đạt đến trình độ cao. Như Đinh Đông từng nói, loại tay mơ ấy cùng lắm chỉ có thể làm vài trò vặt vãnh, nhảy lên mái nhà còn được, nhưng muốn vươn tay chạm đến mặt trăng thì đừng mơ.
Nhưng theo lời Bạch Mộc Thanh, cô ta hoàn toàn chưa từng học về chuyển dời trường ý thức, thậm chí còn không qua nổi bài đánh giá ý thức năm lớp 10. Xét theo tiêu chuẩn chuyên môn, cô ta chính là một "người mù ý thức", đến trình độ tiểu học còn chưa đạt.
Lai Quân không khỏi cảm thấy rối bời, một chuyên viên ý thức trung cấp như cô mà lại bị một người mù ý thức xâm nhập?
Thấy Lai Quân lộ vẻ hoài nghi, Bạch Mộc Thanh chu đáo giải thích, như thể muốn giúp cô vớt vát lại chút tự tôn:
"Đúng là tôi không qua được bài đánh giá năm lớp 10 nhưng đến lớp 11, tôi phát hiện mình có thể kiểm soát giấc mơ, muốn mơ thấy gì thì sẽ mơ thấy thứ đó. Tôi còn có thể quyết định khi nào bắt đầu và khi nào kết thúc giấc mơ. Sau đó, tôi có thể xem lại ký ức cũ. Ví dụ như nếu tôi muốn tìm ký ức của một ngày nào đó, chỉ cần nhắm mắt lại, ký ức sẽ hiện ra như những cuộn phim, tôi chỉ cần đặt chúng vào máy chiếu tưởng tượng là có thể xem được."
"Cuối cùng, ý thức của tôi trở nên ngày càng không ổn định, giống như một con thỏ luôn nhảy ra khỏi đầu. Có một lần khi đang ăn cơm, tôi phát hiện ý thức của mình đã chuyển sang đầu của một bạn cùng bàn, chúng tôi chia sẻ cùng một góc nhìn. Kể từ đó, tôi có thể chuyển dịch ý thức bất cứ lúc nào."
Lai Quân chăm chú lắng nghe, nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm: "Ý cô là, từ lớp 11 trở đi, cô có thể kiểm soát được ý thức của mình?"
Bạch Mộc Thanh gật đầu.
Lai Quân im lặng, rất lâu sau không nói một lời.
Cô đã trải qua bảy năm trong trường đại học, từ năm 17 đến 23 tuổi, cộng thêm hai năm ở sở Ý Nghiên nhưng chưa bao giờ nghe nói về trường hợp "nửa đường khai ngộ" như thế này. Cô biết có những thiên tài ý thức, nhưng họ vốn dĩ là như vậy ngay từ khi sinh ra, mang theo năng lực đặc biệt được lập trình trong DNA. Còn kiểu thiên tài từ trên trời rơi xuống như Bạch Mộc Thanh, chẳng lẽ là DNA biến dị sao?
Cô nửa tin nửa ngờ, tiếp tục hỏi: "Trong hai năm từ lớp 10 đến lớp 11, cô có gặp phải sự cố ngoài ý muốn gì không?"
Bạch Mộc Thanh nghiêm túc hồi tưởng một lúc: "Động đất có tính không? Hồi đó khu vực tây bắc Thục An xảy ra trận động đất lớn, chỗ chúng tôi cũng cảm nhận được rung chấn."
Lai Quân lắc đầu, cái này thì hoàn toàn không tính. Động đất đâu thể làm biến dị được DNA.
"Ý tôi là những tai nạn liên quan trực tiếp đến bản thân cô như tai nạn xe cộ, bệnh tật hay chấn thương chẳng hạn?"
Bạch Mộc Thanh: "Không có. Nếu có thì chắc tôi đã đi lâu rồi."
Lai Quân đan hai tay vào nhau, ngón cái khẽ cọ vào nhau, trong lòng càng thêm mơ hồ. Cô nhớ lại thời gian học ở trường. Khi đó, giảng viên từng trực tiếp đi vào ý thức của từng sinh viên, dẫn theo trường ý thức của họ để hướng dẫn, dạy từng chút một, từ tay đến tay, từ não đến não.
Kết quả là cả lớp ói đến long trời lở đất. Việc chuyển ý thức ra khỏi não lần đầu thường gây phản ứng khó chịu, giống như lần đầu tiên đến vùng cao nguyên Tạng An với triệu chứng sốc độ cao nghiêm trọng. Trong giờ thực hành, cả lớp đều phải mang theo túi nôn, người này vừa nôn xong, người kia lại tiếp tục. Sau cùng, chỉ cần nhìn thấy giảng viên thôi cũng đã đủ để họ có bóng ma tâm lý. Mỗi lần chào hỏi thầy cô, dạ dày đã bắt đầu dậy sóng.
Nghĩ đến đây, Lai Quân không khỏi hỏi: "Lần đầu tiên ý thức cô tách ra ngoài, cảm giác có khó chịu không?"
Bạch Mộc Thanh: "Cũng bình thường, chẳng hiểu sao mà nó tự ra ngoài."
Lai Quân: "Không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào sao?"
"Không có. Lẽ ra phải có cảm giác khó chịu sao?"
Lai Quân: "..."
Mặc dù khi trả lời, Bạch Mộc Thanh rất thản nhiên, không hề vòng vo hay khoe khoang, hoàn toàn không giống như đang nói dối. Nhưng Lai Quân khó lòng tin được. Cô cảm thấy Bạch Mộc Thanh chính là một người lão luyện trong lĩnh vực ý thức nhưng lại cố tình giả bộ là người mới để xây dựng hình tượng thiên tài.
Người phụ nữ này thật kỳ lạ, trên người cô ta đầy rẫy những điểm đáng ngờ. Lai Quân gặp cô ta lần này là để làm rõ các nghi vấn. Nhưng sau một vòng hỏi han, những nghi vấn ấy chẳng những không giảm bớt mà còn ngày càng chồng chất, giống như một quả cầu tuyết lăn xuống, càng lúc càng lớn hơn.
Vì trong lòng dấy lên nghi ngờ, Lai Quân im lặng khá lâu không nói gì. Nhìn thấy biểu cảm phức tạp của cô, Bạch Mộc Thanh bắt đầu cảm thấy chột dạ, liền cố gắng vớt vát chút tình hình.
"Chuyện là thế này, làm phiền cô đừng báo cáo tôi nhé, cũng đừng kể cho ai biết. Lần này tôi chỉ muốn gây chú ý một chút nên mới đến thăm bộ não quý giá của cô. Nhưng thực sự tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, đến cả vỏ hạt dưa hay vỏ đậu phộng cũng chưa bao giờ vứt bừa bãi."
Lai Quân liếc xéo cô, thầm nghĩ: Câu tự giới thiệu của cô ta chắc là: "Tôi chuyên lừa gạt người khác, bán đồ giả, còn không biết xấu hổ mà đi dạo trong não người khác, nhưng tôi là một công dân tốt!"
Trong thoáng chốc, Lai Quân không nói gì. Cô biết rõ nếu mình báo cáo lên cấp trên, chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu Bạch Mộc Thanh thật sự là thiên tài đột nhiên xuất hiện, không qua đào tạo mà đã có thể chuyển dời trường ý thức, thậm chí còn có thể xâm nhập não bộ người khác, vậy thì cô ta chẳng khác nào một "quốc bảo" hiếm có. Chắc chắn cô ta sẽ bị áp giải đến sở Ý Nghiên để nghiên cứu não bộ kỹ lưỡng, đợi khi có kết quả xong sẽ lại bị đưa đến một trường đại học chuyên ngành để hoàn thành bảy năm "giáo dục ý thức bắt buộc", được nuôi dưỡng thành một nhân tài ý thức chính quy.
Trừ khi cô ta sống chết từ chối, nhất quyết đòi quay về làm thầy bói.
Nghĩ đến đây, Lai Quân có chút hả hê, cố ý hỏi ngược lại: "Cô xâm nhập vào não tôi, suýt nữa làm tôi thất bại nhiệm vụ tư vấn, vậy tại sao tôi không thể báo cáo cô?"
Bạch Mộc Thanh thở dài, giọng mềm hẳn đi, vừa dỗ dành vừa nịnh nọt:
"Thật ngại quá, không ngờ chỉ một cái bóng nhỏ của tôi lại có sức mạnh lớn đến vậy. Thế này đi, tôi sẵn sàng giúp cô một việc miễn phí liên quan đến công việc. Bây giờ cô chưa cần cũng không sao, sau này có gặp rắc rối cứ đến tìm tôi."
Đề nghị này tương đương với việc giải quyết riêng, hai bên âm thầm thỏa thuận với nhau. Lai Quân tạm thời không đồng ý ngay. Cô muốn quay về tra rõ lai lịch người phụ nữ này xem lời cô ta nói có đúng không. Còn có nên thực hiện vụ trao đổi này hay không, cô cần suy nghĩ cẩn thận.
Bạch Mộc Thanh thấy không nhận được câu trả lời rõ ràng cũng không nói thêm gì. Dù mặt dày nhưng mắt cô vẫn rất tinh. Cô biết Lai Quân đang trong trạng thái cảnh giác, nếu còn lắm lời mà chọc cô ấy không vui thì rất có thể vừa về đến nơi cô ấy sẽ gọi điện báo cáo ngay. Lúc đó muốn chạy cũng không kịp.
Sau bữa ăn, Lai Quân phải quay lại sở Ý Nghiên làm việc. Cô bắt taxi trở về, tiện thể đưa luôn Bạch Mộc Thanh về.
Trên xe taxi, hai người ngồi cạnh nhau. Bạch Mộc Thanh rất quy củ, không nói nhiều, cũng không có động tác nào bất thường, chỉ nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Khi ra ngoài, cô mang theo một chiếc túi xách tay bằng sợi đan, giờ đây đặt giữa hai người. Một góc túi chạm vào đầu gối Lai Quân. Cô cúi xuống liếc nhìn, thấy bên trong tối om, không biết là thứ gì.
Bạch Mộc Thanh nhận ra ánh mắt của cô, lập tức lấy đồ ra ngay trước mặt, mở ra giũ nhẹ, là một chiếc áo choàng đen, chính là bộ cô đã mặc trước đó. Chất vải bóng mượt, hoa văn chìm tinh xảo, vạt áo rộng dài, kiểu dáng điển hình của Hán phục.
Lai Quân lần đầu thấy chiếc áo này ở khoảng cách gần, thầm nghĩ, may mà Bạch Mộc Thanh cao, có thể mặc vừa, chứ nếu khoác lên một người thấp thì chẳng khác nào một tấm ga giường, mặc vào là gió thổi phấp phới ngay.
Bạch Mộc Thanh giũ nhẹ áo choàng rồi khoác lên người, sau đó còn chỉnh sửa lại cho phẳng phiu, vuốt phẳng nếp gấp trước vạt áo.
"Mặc thế này không nóng à?"
"Đây là đồng phục công việc, đi làm thì phải mặc vào, nếu không sẽ chẳng có chút khí chất chuyên nghiệp nào cả." Vừa nói, cô vừa xắn bớt phần ống tay áo rộng thùng thình lên một đoạn, để lộ cổ tay thon dài.
Khi cô đã mặc xong, phần thân trên mang đến cảm giác thanh tao như thoát tục. Nhưng phần dưới lại để lộ cặp chân và quần lửng ngắn đến đầu gối, vạt áo phấp phới khiến chiếc quần thấp thoáng hiện ra, mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Lai Quân cuối cùng cũng hiểu vì sao cô ta lại mặc quần lửng ra đường—bởi vì sau đó phải thay đồng phục. Phần thân trên được che kín, nhưng phần thân dưới có thể mát mẻ một chút. Dù sao khách cũng không thấy được phía dưới, thế là có thể thoải mái mà "thả lỏng" một nửa bản thân.
Tuy nhiên trong lúc Bạch Mộc Thanh chỉnh áo, Lai Quân lại chú ý đến một chi tiết khác. Dù cô làm bất kỳ động tác gì, ngón áp út và ngón út tay phải của cô luôn duỗi thẳng, không bao giờ gập lại. Lúc ăn trưa, Lai Quân cũng để ý điều này, khi cô cầm dao ăn, hai ngón tay đó vẫn luôn duỗi thẳng.
Ban đầu, Lai Quân nghĩ đó là thói quen cá nhân, dù phong cách cô ta có vẻ lấc cấc nhưng vẫn không quên tạo dáng lan hoa chỉ đầy thanh tao. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, hai ngón tay đó dường như không thể cử động.
Là bẩm sinh? Hay từng bị thương?
Xe dừng lại trước cổng hẻm Cựu Yến. Bạch Mộc Thanh cất túi xách, chuẩn bị xuống xe.
Cô mở cửa xe, quay đầu lại nói lời tạm biệt: "Cảm ơn bữa trưa của cô nhé!"
"Cô cứ thản nhiên đi làm thế này," ánh mắt Lai Quân sắc lạnh, quét một lượt qua người cô, "Không sợ ngay lập tức có một chiếc xe đen đến bắt cô đi sao?" (Xe đen ý chỉ là xe cảnh sát)
Trong xe, Bạch Mộc Thanh ngồi quay lưng ngược sáng, mái tóc dài sau tai lại trượt xuống một cách vô định, tạo thành bóng mờ nơi chân mày và đôi mắt khiến vẻ mặt cô thoắt thực thoắt hư.
Một lát sau, cô đưa tay trái lên, bắt đầu bấm đốt ngón tay như một vị đạo sĩ tính ngày lành tháng tốt. Cuối cùng, ngón tay khựng lại, kết quả đã được xác định.
Cô nhìn thẳng vào Lai Quân. Có lẽ vì ngược sáng mà đôi mắt cô như ẩn chứa một nét dịu dàng khó tả, khiến người ta không đoán được ý tứ bên trong.
"Không phải xe đen sẽ đến, mà là cô sẽ đến."
------
Nếu yêu thích truyện hãy để lại một ⭐ vote nhỏ xinh làm động lực để mình edit tiếp những chương sau nhoaaa 🩵
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro