Chương 4: Mặt nạ

Chương 4: Mặt nạ

Khi trường ý thức của một chuyên viên ý thức được chuyển vào não của người cần tư vấn, tốc độ đọc thông tin có thể đạt đến 6m/s. Do đó, thời gian giữa thế giới thực và thế giới tâm thức có sự chênh lệch đáng kể, một phút trong thực tế tương đương với 12 phút trong thế giới tâm thức.

Nếu Vương Khản chở nghi phạm chạy trốn trong ba giờ thì Lai Quân chỉ cần 15 phút là có thể hoàn thành việc tái hiện hành trình. Tuy nhiên, trong thế giới tâm thức có khả năng xuất hiện các tình huống bất ngờ. Nhưng dù tính thêm cả những yếu tố đó, cô cũng không mất hơn 30 phút để hoàn tất.

Nghe Lai Quân nói vậy, Vương Khản ban đầu sững sờ, sau đó vui mừng khôn xiết. Chỉ mất 15 phút thôi! Trong mắt anh, phần thưởng mười vạn tệ dường như đang vẫy gọi.

Ngược lại với niềm phấn khích của Vương Khản, cảm xúc của Lai Quân vẫn giữ nguyên, không một chút dao động. Dù cô sắp truy vết một nghi phạm "giá trị mười vạn", nhịp tim của cô cũng không tăng lên dù chỉ một chút, chẳng hề tỏ ra nể nang.

Cô rời phòng tư vấn, thông báo cho Hách Ngạn chuẩn bị quá trình di ý.

Hách Ngạn mang đến "Bản cam kết đồng ý di ý thức", giải thích cho Vương Khản nội dung, mục đích, thời gian của việc di ý, những tình huống bất ngờ có thể xảy ra và nguyên tắc bảo mật đối với ý thức của anh.

Vương Khản chỉ lướt qua tài liệu rồi nhanh chóng điền thông tin cơ bản và ký tên.

Sau khi hoàn tất các thủ tục, Hách Ngạn dẫn anh vào phòng quan sát, yêu cầu anh nằm ngửa trên một chiếc giường sofa. Các thiết bị như máy đo huyết áp, máy theo dõi điện tâm đồ và máy quét não được lần lượt kết nối với anh.

Lai Quân bước vào phòng quan sát mà không phí một lời nào, chỉ kiểm tra kỹ càng mọi thứ đã sẵn sàng, sau đó tiến hành thôi miên khiến trường ý thức của Vương Khản chuyển sang trạng thái nghỉ ngơi, tạo điều kiện thuận lợi cho quá trình nhập ý thức của cô.

Khi chắc chắn anh đã vào trạng thái thôi miên, Lai Quân bắt đầu đưa ra các chỉ dẫn tiềm thức:

"Hiện tại anh đang ngủ rất sâu, rất thoải mái. Bây giờ, hãy bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh vào tối hôm kia tại ga tàu hỏa La Xương. Từng trải nghiệm khi đó sẽ dần hiện ra trong đầu anh, ngày càng rõ nét hơn..."

Giọng nói của cô chậm rãi, đều đều và trầm thấp, nhịp nhàng như hơi thở của Vương Khản, như hòa vào không khí và tan biến dần.

Lai Quân ngồi trên chiếc ghế sofa đơn chầm chậm nhắm mắt, tựa lưng vào thành ghế.

Cô cảm thấy có chút rung chuyển, mắt cô bị bao phủ bởi bóng tối, chỉ thi thoảng xuất hiện những tia sáng điện lóe lên giống như đang bay lơ lửng trong không gian vũ trụ, nơi các ngôi sao lấp lánh rải rác khắp nơi. Cơ thể cô rơi vào trạng thái không trọng lực, đôi chân không chạm đất, toàn thân bay bổng với tốc độ cực nhanh. Những tia sáng xung quanh kéo dài thành những dải ánh sáng tựa như những ngôi sao băng lướt qua.

Cô nhắm đến khu vực mục tiêu, xác định chính xác vị trí rồi lao xuống như một mũi tên.

Khi tiếp đất an toàn, các mảnh thông tin rời rạc như những mảnh ghép của trò chơi xếp hình, từng mảnh nối lại với nhau, từ các điểm nhỏ ghép thành bề mặt rộng lớn, từ một mặt phẳng chuyển hóa thành nhiều mặt tạo nên một không gian ba chiều hoàn chỉnh, bao bọc lấy Lai Quân ở bên trong.

Khi trường ý thức đọc thông tin, người ta sẽ thấy một thế giới ba chiều sống động, có dòng chảy thời gian. Điều này xảy ra vì não bộ có xu hướng tích hợp thông tin, sắp xếp chúng thành một mô hình thế giới tương tự bên ngoài và thể hiện chúng dưới dạng chuyển động. Những người và vật bên trong đó được gọi là "nhân vật thông tin" và "vật thể thông tin". Nếu não hoạt động bình thường, hành vi của nhân vật thông tin sẽ tuân theo logic của thế giới thực.

Không lâu sau, Lai Quân cảm nhận được đôi chân mình đã chạm đất. Ngay lập tức, thính giác của cô trở nên nhạy bén, vô số âm thanh ồn ào đổ dồn vào tai. Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy năm chữ lớn "Ga tàu hỏa La Xương" hiện lên sáng rực dưới ánh đèn, đầy uy nghi, không hề kém phần nổi bật so với ban ngày.

Có vẻ như lần này cô nhập đúng vị trí ngay gần khu vực nhà ga trong ký ức của Vương Khản.

Dù là ban đêm nhưng khu vực quanh ga vẫn náo nhiệt, tiếng người huyên náo không ngừng. Dòng người qua lại vội vã, vai chạm vai. Những chiếc đèn đường sáng rực suốt đêm soi sáng nhịp sống hối hả không ngừng nghỉ.

Lai Quân quan sát một vòng quảng trường nhà ga, làm quen với khung cảnh trước khi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Vương Khản. Cô băng qua đường đi về phía cổng ra của nhà ga. Ở đó, một đám đông tụ tập, người chào mời dịch vụ lưu trú, xe taxi, đi chung xe hay bán các món đồ nhỏ như ốp điện thoại, pin dự phòng. Thấy hành khách nào bước ra, họ lập tức chen nhau tiến tới tranh thủ tiếp thị:

"Có ở trọ không?"

"Đi đâu thế?"

"Khu Thái Gia, đi không?"

"Cô em, đi chung xe không?"

Một hành khách muốn ra khỏi nhà ga phải vượt qua những màn chào mời dai dẳng mới có thể đến được mép đường. Nhưng ở đó cũng không yên. Một hàng xe ôm đang chờ sẵn, nhắm vào những vị khách mệt mỏi, mời chào họ leo lên những chiếc xe máy chạy không phép để về nhà.

Từ xa, Lai Quân đã nhận ra Vương Khản. Anh ta cầm trong tay một chiếc bánh nướng lớn, ăn một cách ngon lành. Khuôn mặt của anh ta còn to hơn cả chiếc bánh, vô cùng nổi bật. Có lẽ trong những lúc tranh giành khách, gương mặt như "biển quảng cáo sống" của anh đã đóng vai trò quan trọng.

Xác định được vị trí của nhân vật, Lai Quân cẩn thận không nhìn chằm chằm để tránh thu hút sự chú ý từ các tài xế xe ôm. Cô bước vào một cửa hàng tạp hóa gần đó giả vờ chọn đồ uống nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía đường đối diện, theo dõi tình hình.

Vương Khản đã ăn gần hết chiếc bánh, bụng no nê bắt đầu gọi mời khách. Tuy nhiên, nhiều người thấy anh từ xa đã né tránh, vòng đường khác để không bị tiếp cận.

Lai Quân nghiêng người chú ý quan sát xung quanh anh. Đột nhiên, cô phát hiện một người đàn ông xuất hiện gần Vương Khản. Người này đội mũ lưỡi trai, tay xách một chiếc vali nhỏ. Nhìn hướng đi của anh ta, dường như vừa rời khỏi cổng vào nhà ga, có lẽ định đi đâu nhưng sau đó quay ngược lại vì lý do nào đó.

Người đàn ông đó hẳn là nghi phạm đang bị cảnh sát truy nã!

Nghi phạm bắt chuyện với Vương Khản, không lâu sau, chiếc xe máy điện nhỏ của họ khởi động, men theo đại lộ Lỗ Cảng rời khỏi quảng trường nhà ga.

Ngay khi Vương Khản vừa đi, Lai Quân lập tức rời khỏi cửa hàng tạp hóa, tiến thẳng đến chỗ một tài xế xe ôm gần đại lộ nhất. Người tài xế này có dáng người gầy gò, nhỏ bé, ngồi trên chiếc xe máy điện trông như một cậu nhóc chưa đủ tuổi lái xe, lén dùng xe của ba mẹ để đi chơi. Có lẽ vì vậy mà anh ta chưa kiếm được khách nào, chỉ biết đứng nhìn các đồng nghiệp xung quanh phóng đi với ánh mắt thèm thuồng.

Thấy có khách, anh tài xế trẻ ngay lập tức trở nên nhiệt tình: "Cô em, đi đâu thế?"

Lai Quân nói ngắn gọn: "Anh thấy chiếc xe máy điện màu đỏ đậm phía trước không? Theo sát nó."

Anh tài xế quay lại nhìn cô rồi lại ngó chiếc xe phía trước. Có vẻ đây là lần đầu tiên anh gặp phải kiểu "theo dõi trong đêm" thế này nên khuôn mặt lộ rõ sự ngạc nhiên. Dù vậy, cơ hội kinh doanh không dễ đến, anh vẫn nhận lời, nhanh chóng vặn tay ga tăng tốc đuổi theo.

"Đoạn này nhiều xe cộ qua lại, anh cứ đi nhanh cũng không sao. Nhưng chút nữa xe cộ thưa dần, anh hãy giữ khoảng cách xa một chút, đừng để người phía trước phát hiện."

Lai Quân cúi sát tai anh tài xế nhắc nhở. Mặc dù hai người trước mặt chỉ là nhân vật thông tin tồn tại trong ký ức của Vương Khản nhưng vì cô và họ cùng ở trong thế giới tâm thức, những nhân vật này có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô, thậm chí tương tác trực tiếp với cô. Điều đó cũng đồng nghĩa, cô có khả năng thay đổi ký ức của Vương Khản.

Tuy nhiên, nhiệm vụ trước mắt của cô là tái hiện lại ký ức nguyên bản, ghép nối các tuyến đường để tìm ra nơi nghi phạm ẩn náu. Vì vậy, ưu tiên hàng đầu của cô là âm thầm theo dõi từ xa, đảm bảo cảnh tượng được tái hiện một cách chính xác.

Ngày hôm đó là 30 tháng 8, dư âm của mùa hè vẫn còn nhưng đêm đã bắt đầu se lạnh. Lai Quân mặc một chiếc áo xanh nhẹ, ngồi trên xe máy điện, gió thổi khiến những sợi lông tơ trên tay cô dựng đứng. Cô xoa xoa cánh tay để sưởi ấm, sau đó "mặc thêm" một chiếc áo len dài tay.

Trong thế giới tâm thức, cô có thể thay đổi hình dạng và trang phục của mình theo ý muốn. Lợi dụng lúc không ai chú ý, cô thoải mái chơi trò "thay đồ" để thích nghi với thời tiết.

Kéo cao cổ áo len, Lai Quân bắt đầu tập trung quan sát các tòa nhà và bố cục dọc theo con đường, ghi nhớ kỹ lưỡng tuyến đường. Cô dự định khi trở về sẽ vẽ lại bản đồ tuyến đường này để phục vụ công tác điều tra.

Lai Quân thi thoảng liếc nhìn đối tượng đang theo dõi phía trước. Chiếc xe máy nhỏ chạy khá mượt mà, cảnh vật xung quanh rõ ràng không hề bị mờ hay gián đoạn. Điều này chứng tỏ thông tin về tuyến đường vẫn được lưu trữ đầy đủ trong não bộ của Vương Khản. Vấn đề chỉ là cách truy xuất thông tin của anh bị trục trặc khiến anh không thể nhớ rõ.

Cô giống như một chiếc camera đang chạy băng băng, ghi lại toàn bộ tuyến đường một cách chi tiết, chờ đợi để phát lại với chất lượng cao nhất sau này.

Hơn một tiếng sau, họ đến ngã ba mà Vương Khản từng đề cập, nơi anh nhìn rõ đặc điểm khuôn mặt của nghi phạm.

Lai Quân yêu cầu tài xế xe ôm dừng lại trước ngã ba, giữ một khoảng cách an toàn. Cô thò đầu từ phía sau tài xế cẩn thận quan sát hành động của nghi phạm phía trước. Người đàn ông đó chỉ tay về phía đèn giao thông, dường như đang chỉ đường cho Vương Khản, hướng dẫn cách đi sau khi qua đường.

Cô đang quan sát kỹ lưỡng thì bỗng nhiên giật bắn mình. Một cái bóng vừa xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Hiện tại cô đang ngồi trên xe máy dừng ở lề đường. Bên cạnh là dãy bụi cây xanh, sâu vào trong là một vỉa hè rộng khoảng hai mét. Trên vỉa hè có một hàng cột đèn đường, ánh sáng lạnh lẽo màu trắng rải đều trên mặt đất tựa như một lớp sương mỏng phủ lên. Nền đất ban ngày còn tỏa nhiệt giờ đây trông như được bao bọc bởi luồng khí lạnh.

Lúc này theo nhịp sống thông thường, mọi người đáng lẽ đã tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Vỉa hè gần như không một bóng người, chỉ còn vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy ngang trên đường cùng với hai chiếc xe máy nhỏ cũ kỹ.

Khác hẳn sự đông đúc ồn ã ở ga tàu, ngã ba này thực sự chìm trong tĩnh lặng. Đến mức các tài xế cũng không dám bấm còi như sợ chính tiếng động của mình sẽ khiến họ giật mình.

Giữa khung cảnh yên tĩnh đến rợn người, ánh mắt của Lai Quân bất ngờ bị thu hút bởi một hình bóng đứng dưới cột đèn đường ở chếch phía đối diện. Đó là một người phụ nữ.

Người này đứng thẳng dưới ánh sáng của đèn đường, nửa trên khuôn mặt bị che phủ bởi một chiếc mặt nạ trắng toát, chỉ để lộ nửa dưới. Phần mắt của mặt nạ được đục hai lỗ tròn đen ngòm, nhưng bên trong lỗ tròn đó không hề nhìn thấy đồng tử mà như thể là một khoảng không vô tận.

Lai Quân cảm nhận rõ ràng, người phụ nữ kia đang nhìn cô. Ánh mắt đó xuyên qua hai hốc đen trên mặt nạ, xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, chăm chú quan sát cô chằm chằm.

------

Nếu yêu thích truyện hãy để lại một ⭐ vote nhỏ xinh làm động lực để mình edit tiếp những chương sau nhoaaa 🩵

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro