Chương 7: Quét não
Nghe lời giải thích của Hách Ngạn, Lai Quân không tỏ vẻ gì nhưng đôi môi mím chặt và sắc mặt rõ ràng không tốt.
Đinh Đông ngày càng ngạc nhiên, cô liếc nhìn Lai Quân một cái, không dám hỏi cô ấy bèn quay sang Hách Ngạn, ánh mắt ý bảo anh giải thích rõ ràng hơn, dễ hiểu cho người không chuyên như cô.
Hách Ngạn đếm trên ngón tay, cẩn thận sắp xếp lại những gì Lai Quân vừa kể:
"Trước hết, nhân vật thông tin không nhìn thấy người phụ nữ đeo mặt nạ, điều đó chứng tỏ cô ta không thuộc về thế giới tâm thức. Thứ hai, Vương Khản nói chưa từng gặp cô ta, nghĩa là cô ta không tồn tại trong đầu của anh ta. Cuối cùng, Quân Tử có thể nhìn thấy cô ta, và cô ta luôn dõi theo Quân Tử, điều này chứng minh rằng người phụ nữ đeo mặt nạ thực chất tồn tại trong não của Quân Tử. Cô ta lẻn vào mà không được phép, đây chính là ý thức bị xâm nhập."
Hách Ngạn ngưng lại vài giây rồi đưa ra phỏng đoán: "Liệu có thể là một hacker ý thức đã xâm nhập vào ý thức của cô?"
Nghe đến hacker ý thức, Đinh Đông tỏ vẻ khó chịu: "Đám đó á, đa số chỉ biết chút mánh vặt. Vào đầu người bình thường thì được, làm sao xâm nhập nổi vào ý thức của Quân Tử?"
Hách Ngạn định phản bác nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lai Quân, thấy rõ cô đang chìm trong dòng suy nghĩ, anh quyết định không tranh cãi. Dù sao việc họ đoán tới đoán lui cũng chỉ là tham khảo. Tốt nhất là để Lai Quân tự tìm hiểu, thông qua việc hồi tưởng ký ức của chính mình, xác định nguồn gốc của kẻ xâm nhập.
Anh bèn đề nghị: "Quân Tử, hay cô nghỉ một lát, tiện thể quét lại não bộ?"
Lai Quân gật đầu: "Cũng được. Tôi sẽ nằm trên sofa một chút. Đợi tôi tỉnh lại rồi bàn tiếp lịch tham vấn chiều nay."
Sau khi Hách Ngạn và Đinh Đông rời đi, Lai Quân tắt đèn trần và kéo rèm cửa khiến văn phòng trở nên tối mờ. Cô nằm xuống, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ và bước vào thế giới mộng cảnh.
Thông thường, giấc mơ là nơi vô thức làm chủ nhưng các chuyên viên ý thức đã qua huấn luyện có thể vận dụng trường ý thức để điều khiển mộng cảnh, tùy ý thao túng trong đó. Chẳng hạn, một số chuyên viên ý thức đã tự biến mình thành bá chủ một cõi trong giấc mơ, xây dựng những kỳ tích vĩ đại, thậm chí xâm chiếm cả mặt trăng.
Tuy nhiên, Lai Quân không hứng thú với những trò đó. Ngày làm việc đã đủ căng thẳng nên khi ngủ cô thường để giấc mơ tự phát triển tự nhiên. Nếu có can thiệp thì cũng chỉ vì những trường hợp cực kỳ đặc biệt.
Hôm nay là một ngoại lệ. Vừa chìm vào giấc ngủ cô đã lao thẳng vào vấn đề chính, truy lùng người phụ nữ đeo mặt nạ.
Trong thế giới tâm thức, não bộ là sân nhà của chính cô. Sau khi bước vào giấc mơ, Lai Quân lập tức triệu hồi vô số chó săn lùng sục khắp các ngõ ngách của thế giới tâm thức để truy tìm kẻ bị truy nã. Lũ chó săn rà soát từng tòa nhà, đánh hơi khắp từng căn phòng. Có con còn mài vuốt đào bới, quyết không bỏ qua dù chỉ là ba thước đất, nhất định phải moi bằng được kẻ xâm nhập.
Một lúc sau, người phụ nữ đeo mặt nạ cuối cùng cũng lộ diện. Cô ta bước ra từ một tòa nhà, vẫn giống như trước, đeo mặt nạ trắng lạnh lùng, khoác áo choàng dài đen tuyền, toát lên vẻ bí ẩn và quỷ dị. Thấy Lai Quân, cô ta không hề hoảng hốt, bước đi ung dung, hoàn toàn không có ý thức mình là tội phạm bị truy nã. Trông cô ta chẳng khác nào một du khách đang thảnh thơi dạo chơi trong não bộ của người khác.
Nhìn thấy cô ta, cơn giận của Lai Quân bùng lên. Cô giơ tay, từ trên cao mười mấy thanh sắt rơi xuống cắm sâu vào mặt đất, dựng thành một nhà giam tạm thời, nhốt chặt kẻ xâm nhập trong vòng vây.
Lai Quân sải bước tiến tới, giọng nói lạnh băng: "Đây là sân nhà của tôi. Tốt nhất cô nên biết điều một chút."
Không gian bên trong vòng sắt chật hẹp, nếu cơ thể kẻ bên trong hơi dư mỡ một chút thì chắc chắn sẽ bị mắc kẹt giữa những thanh sắt. Nhưng người phụ nữ đeo mặt nạ lại vô cùng linh hoạt. Không những di chuyển được, cô ta còn thực hiện một cú xoay 360 độ đầy uyển chuyển, tiện thể phô diễn thân hình hoàn hảo của mình.
Sau một vòng xoay, ánh mắt của cô ta và Lai Quân giao nhau. Lần này Lai Quân nhìn rõ đôi mắt của cô ta, sáng rực và sắc bén, đồng tử đen tuyền, tròng mắt ánh lên sắc hổ phách giống như lớp thạch mơ trong ngày hè.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, Lai Quân suýt nữa tin rằng cô ta là một người thuần khiết, một công dân tốt, một người tuân thủ luật pháp. Nhưng thật tiếc, cô ta đang ẩn nấp trong não bộ của Lai Quân, bị giam cầm trong hàng rào sắt mà không hề tỏ ra ý thức được tình cảnh của mình.
Đôi mày của Lai Quân hạ thấp, ánh mắt sắc như dao. Cô vươn tay xuyên qua hàng rào sắt, một phát giật chiếc mặt nạ trên mặt người phụ nữ.
Mặt nạ bị giật xuống, Lai Quân chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô ta bỗng sửng sốt, khó tin. Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình, xác nhận rằng chiếc mặt nạ đã được gỡ bỏ.
Nhưng khuôn mặt của người phụ nữ vẫn còn mang một chiếc mặt nạ khác, trắng toát và lạnh lùng. Những đường viền quanh hốc mắt mang vẻ yêu mị hệt như phong cách hóa trang tại các vũ hội ở thế kỷ trước.
Người phụ nữ đeo mặt nạ vẫn là người phụ nữ đeo mặt nạ, không vì bị gỡ đi một lớp mà để lộ gương mặt thật.
Lai Quân không bỏ cuộc. Cô tiếp tục vươn tay gỡ chiếc mặt nạ khác. Nhưng sau lớp mặt nạ ấy vẫn là một chiếc mặt nạ khác. Dường như không hề tồn tại khuôn mặt thật bên dưới.
Sau khi tháo đến chiếc mặt nạ thứ ba, Lai Quân dừng lại. Cô nhận ra rằng những chiếc mặt nạ này có vẻ vô tận. Dù cố gắng bao nhiêu cũng chỉ là vô ích. Cô không bao giờ có thể nhìn thấy gương mặt thật của người phụ nữ này mà chỉ thu được một đống mặt nạ, đủ để mở cả một cửa hàng bán buôn.
Người phụ nữ dường như đã biết trước kết cục này. Trong lúc Lai Quân tháo mặt nạ, cô ta vẫn bình thản, không hề hoảng loạn mà chỉ chăm chú quan sát biểu cảm của Lai Quân như đang thưởng thức sự bất lực của cô.
Lai Quân ném những chiếc mặt nạ trong tay xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tù nhân bên trong vòng sắt.
Từ tình hình này có thể thấy rằng kẻ xâm nhập đã được mã hóa. Điều này khiến người bị xâm nhập như cô không thể biết được danh tính thực sự của cô ta.
Lai Quân quan sát người phụ nữ từ đầu đến chân. Nếu gương mặt đã được mã hóa, những phần khác có lẽ vẫn giống như cơ thể thật. Cô nhận định nhanh, nữ giới, tóc dài đen, tuổi tác không rõ, cao khoảng 1m69 đến 1m73, dáng người mảnh mai, vai phẳng.
Khi Lai Quân còn đang quét qua những đặc điểm này, cơ thể người phụ nữ bỗng trở nên mờ nhạt.
Cô ngẩng đầu tập trung nhìn vào mặt cô ta. Những hoa văn tuyết trắng bắt đầu xuất hiện trên mặt nạ giống như tín hiệu nhiễu trên màn hình tivi cũ. Các hoa văn nhanh chóng lan ra phủ kín cằm, cổ, ngực và đôi chân. Chỉ trong vài giây, người phụ nữ đeo mặt nạ tan biến hoàn toàn, không để lại dấu vết. Vòng sắt giờ chỉ còn trống không.
Lai Quân đút tay vào túi áo, nhìn chằm chằm vào khoảng trống trong vòng sắt. Khuôn mặt cô vẫn điềm tĩnh nhưng giữa hàng lông mày lại ẩn hiện chút u ám. Một lúc sau, cô vung tay, những thanh sắt hóa thành bụi mịn tan biến trong không khí.
Khoảng sân trước tòa nhà giờ sạch sẽ như chưa từng xảy ra bất kỳ sự việc nào.
Kết thúc giấc mơ, Lai Quân kích hoạt chế độ quét, vận dụng trường ý thức để lục soát từng ngóc ngách trong não bộ. Một đợt "diệt virus" toàn diện được thực hiện, không bỏ sót bất kỳ góc khuất nào. Đợt quét mạnh mẽ đến mức thậm chí các tế bào thần kinh lưu giữ thông tin của "con gián" cũng phải khiếp sợ.
Sau đợt "tổng vệ sinh" triệt để, mọi khu vực trong não bộ mà cô có thể kiểm soát đều được dọn sạch. Những nơi ý thức của cô không thể chạm tới, kẻ xâm nhập càng không thể đặt chân vào.
Kết quả là, Lai Quân phát hiện não bộ mình hoàn toàn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bất thường nào.
Kẻ xâm nhập không để lại bất kỳ "virus" nào trong não cô.
Một tiếng sau, Lai Quân kết thúc trạng thái nghỉ ngơi. Cô kéo rèm cửa, ánh hoàng hôn lập tức tràn ngập vào phòng, trải một tấm thảm ánh vàng rực rỡ trên nền nhà.
Đinh Đông và Hách Ngạn đã ở phòng bên cạnh canh chừng suốt, lỗ tai gần như điều chỉnh sang chế độ "kính hiển vi", chỉ cần có chút động tĩnh là họ liền chạy qua gõ cửa.
Vừa hai phút sau khi Lai Quân tỉnh, tiếng gõ cửa vang lên. Cánh cửa vừa mở, cô bắt gặp đôi mắt rực sáng của Hách Ngạn đầy ắp vẻ lo lắng nặng trĩu.
"Thế nào rồi? Có tra được là ai không?"
Lai Quân mời cả hai vào phòng ngồi, đáp lời: "Không. Mặt của cô ta đã được mã hóa, hơn nữa chỉ một lát sau là hết năng lượng, tự biến mất rồi."
Đinh Đông đang nghịch máy tính xách tay, nghe vậy liền ngẩng đầu: "Hết năng lượng?"
"Hết nhanh vậy à? Chẳng lẽ là phân ảnh?" Hách Ngạn lập tức phản ứng.
Lai Quân cúi xuống rót nước, uống một ngụm để làm dịu cổ họng:
"Đúng vậy, tôi cứ tưởng là cao thủ gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một phân ảnh thôi."
Nghĩ lại cô cảm thấy thật vô lý, kẻ đó dám giở trò trong não mình, cuối cùng cô lại phải tự tay tiễn cô ta đi.
Đinh Đông trước đây từng nghe về khái niệm phân ảnh nhưng hiểu biết không sâu. Cô vừa suy đoán vừa phân tích: "Tôi có thể hiểu thế này được không? Phân ảnh giống như cái bóng của trường ý thức, không có mấy đe dọa. Giờ hết năng lượng nên tự biến mất. Tôi đoán đối phương muốn xâm nhập vào ý thức của Quân Tử, nhưng bất lực vì trường ý thức của Quân Tử quá mạnh. Thế nên ý thức của kẻ đó bị đẩy ngược về, chỉ còn phân ảnh này lảng vảng?"
Nghe xong, Lai Quân khẽ gật đầu, biểu thị sự tán thành và công nhận khả năng hiểu vấn đề của Đinh Đông.
Hách Ngạn xoa đầu kiểu đầu nồi của mình, mặt vẫn đầy vẻ căng thẳng: "Dù bây giờ không còn mối đe dọa nhưng chúng ta vẫn phải làm rõ ba điều, đối phương là ai, tại sao muốn xâm nhập cô, làm cách nào họ xâm nhập được?"
Trong lúc cả ba phân tích, tay Đinh Đông không ngừng hoạt động. Một tay dùng bảng vẽ kỹ thuật số, một tay cầm bút cảm ứng, chỉ mất một lúc đã hoàn thành bản vẽ. Cô đưa nó cho Lai Quân xem.
"Dựa theo mô tả của cô, tôi đã phác thảo lại hình ảnh người phụ nữ đeo mặt nạ. Cô xem thử còn chỗ nào cần chỉnh sửa không."
Có một họa sĩ ký họa bên cạnh thật tiện lợi, bất kể trong đầu bạn nghĩ đến thứ gì, dù là một màu đen "ngũ sắc lấp lánh," cô ấy cũng có thể vẽ ra được ngay lập tức.
Lai Quân cầm máy tính lên xem, phát hiện bản vẽ cơ bản rất khớp, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng được xử lý tinh tế, các lỗ mắt của chiếc mặt nạ, tà áo dài đen hay bề mặt da của đôi bốt cao cổ. Sau khi xem xong, ánh mắt cô quay trở lại dừng ở phần thắt lưng của người phụ nữ. Dựa vào hình ảnh, cô nhanh chóng hồi tưởng lại hoa văn cụ thể.
Vòng eo mang một dải vân mây cát tường, điểm xuyết những nhánh nhỏ mờ ảo. Nhìn kỹ, những đám mây ấy tựa như đang vờn quanh cành cây, tạo thành khung cảnh núi non xa xăm mờ nhạt.
Lai Quân chợt sực tỉnh, loại hoa văn mây quấn quanh nhành cây này cô vừa mới nhìn thấy không lâu trước đây. Ở hẻm Cựu Yến, trước cửa tiệm làm móng có một bà thầy bói mang theo vật giống chuông gió cứ đi vòng quanh cô.
Lúc đó bà ta khoác chiếc áo choàng đen dài, hai bên tay áo chính là hoa văn mây cát tường này.
Khi đó cô còn khinh thường bà ta kỳ quái, dáng vẻ thần bí khó lường. Giờ nhớ lại, tất cả các chi tiết đều được giải thích rõ ràng, bà ta trang điểm đậm là để che giấu đặc điểm khuôn mặt, bà mang chuông gió và tiền xu là để phân tán sự chú ý của cô, còn việc cứ lẩn quẩn quanh cô thực chất là đang tìm cơ hội thực hiện xâm nhập ý thức.
Và việc xâm nhập ý thức đó diễn ra ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau. Bà thầy bói đã truyền phân ảnh của mình vào não cô, để nó ẩn náu tại đó.
Một kiểu sự kiện huyền bí "mất máu vì tâm linh" sao?
Giờ đây, Lai Quân chỉ muốn làm cho bà ta mất thử hai ký máu xem thế nào!
Tìm ra nguồn gốc xâm nhập, sắc mặt Lai Quân lập tức trầm xuống. Đôi bàn tay đan vào nhau, cô siết chặt đến mức phát ra âm thanh.
"Về chuyện người phụ nữ đeo mặt nạ, tạm thời chúng ta dừng ở đây. Hai người không cần nói việc này với Sở trưởng Vương, cứ giữ bí mật trước đã."
Hách Ngạn ngạc nhiên: "Ơ, không báo cho bà ấy sao? Nếu báo lên, bà ấy có thể giúp chúng ta tra ra danh tính kẻ xâm nhập mà."
Trong hệ thống nội bộ của Sở Ý Nghiên có danh sách tất cả những người được đào tạo ý thức tại khu vực. Thông thường, những người ở cấp độ trưởng phòng trở lên sẽ có quyền truy cập. Hách Ngạn vốn định nhờ Vương Lợi Viên tra cứu xem kẻ nào gan to bằng trời, dám động đến Lai Quân và nhắm vào cô.
Lai Quân chăm chú nhìn bức phác họa người phụ nữ trên màn hình, ánh mắt đầy ẩn ý: "Không cần. Tôi đã biết kẻ xâm nhập là ai. Ngày mai tôi sẽ đích thân đến gặp bà ta."
------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai, một nữ chính khác sẽ chính thức lộ diện~
------
Nếu yêu thích truyện hãy để lại một ⭐ vote nhỏ xinh làm động lực để mình edit tiếp những chương sau nhoaaa 🩵
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro