Chương 10
Mộ Ngôn Tín nhìn chằm chằm bé tôm nhỏ bất động, nhìn bộ dáng này, thật sự muốn cười, nhưng lúc này phải nhịn xuống, chân mày giật giật, linh quang chợt lóe, lấy điện thoại di động ra, "Chào hiệu trưởng, tôi là Mộ Ngôn Tín, có một số chuyện tôi muốn nói với ngài——" Bặc ~ một tiếng, điện thoại đã bị che lại, nhìn Dương Nhất nắm lấy tay mình, Mộ Ngôn Tín cảm giác thân thể như bị điện giật, đây là lần đầu tiên Dương Nhất chạm vào nàng, nắm tay nàng, cảm giác thật ấm áp, tuy là chưa có ái tình bên trong, nhưng Mộ Ngôn Tín vẫn rất là thỏa mãn.
Lúc Dương Nhất ý thức được mình nắm tay Mộ Ngôn Tín, lập tức rút tay về, nghĩ đến vừa rồi Mộ Ngôn Tín xấu xa gọi điện thoại cho hiệu trưởng cáo trạng mà bắt đầu run, một bên nhìn Mộ Ngôn Tín cười xấu xa, một bên bắt đầu cởi quần áo, nội tâm ai oán cực điểm.
Dương Nhất nghĩ thầm "Không phải muốn tôi cởi quần áo sao, cởi thì cởi, muốn nhìn tôi sao, lão tử cho cô nhìn."
Sự thật chứng minh con thỏ nóng nảy cũng cắn người, lời này đúng, bạn học Dương của chúng ta từ sau khi bị ức hiếp, quyết định từ nay về sau làm mặt dày, bắt đầu phản kháng.
Nhìn thấy Dương Nhất cởi bỏ T-shirt cùng quần jean, trên người chỉ còn lại nội y, Mộ Ngôn Tín không tự giác đỏ mặt, xem làn da màu lúa mạch kia, rõ ràng nội tâm có một tia dục vọng, Mộ ngự tỷ vội vàng chỉnh lại tâm tư.
"Nhìn em như sân bay, vậy mà cũng sợ cởi. Muốn lão sư dạy em làm sao để có bộ ngực lớn không." Mộ Ngôn Tín nói xong, vẫn không quên dùng tia lửa điện quét qua người Dương Nhất.
Dương Tôm Nhỏ lúc này đang nổi nóng, nghe nói như vậy càng tức hơn, lão hổ không phát huy ngươi cho là mèo bệnh à, ngươi đừng cho là dễ khi dễ, nghĩ tới đây, Dương Nhất trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười, má lúm đồng tiền liền tùy ý hiện ra, điều này lại làm cho Mộ Ngôn Tín sững sờ, Dương Nhất không vội mặc quần áo vào, mà thân thể thoáng cái nhích tới gần Mộ Ngôn Tín. Hai tay chặn hai bên người Mộ Ngôn Tín, cười tà mị nhìn gương mặt người xấu luôn thích khi dễ mình, vẻ mặt tà ác, lại để cho Mộ Ngôn Tín run lên, sau khi nhích người ra rồi Dương Nhất cũng không nói chuyện, chỉ nhìn nàng, mà lúc này mặt Mộ Ngôn Tín càng đỏ hơn.
Dương Nhất lại gần nhìn nàng, làm nàng càng cảm thấy toàn thân như bị giật điện. Nghe mùi hương trên người Dương Nhất, cảm nhận hơi thở của Dương Nhất, nhìn má lúm đồng tiền kia, Mộ Ngôn Tín có cảm giác mình bị chứng cuồng má lúm đồng tiền, mỗi lần nhìn thấy lúm đồng tiền trên mặt bé tôm nhỏ là nàng lại không thể bình tĩnh. Sau khi nhìn thấy nụ cười nhiễm một tia tà ác của Dương Nhất, Mộ Ngôn Tín kịp phản ứng, đồ tôm thối này là cố tình trêu chọc nàng, muốn nhìn thấy nàng xấu hổ, Mộ ngự tỷ nghĩ tới đây, lập tức khôi phục khuôn mặt băng sơn, đem con tôm kia luộc lên lần nữa, nàng lại lấy tài liệu ra xem, hoàn toàn không để ý tới đồ tôm thối xấu xa đang dương dương tự đắc.
Lần chiến tranh này của ngự tỷ vs tôm nhỏ, bạn học Dương phản công thắng lợi.
Thời gian cứ như vậy, không nhanh không chậm trôi qua, bạn học Dương hiện tại hoàn toàn trở thành tùy tùng của Mộ ngự tỷ, mỗi ngày đều bị Mộ ngự tỷ trêu chọc, nhưng chỉ cần không chạm tới giới hạn của Dương Nhất, Dương Tôm Nhỏ vẫn thật ngoan.
Trong hai tháng này Mộ Ngôn Tín không lặp lại câu dẫn hay khiêu khích bé tôm nhỏ, nàng sợ bản thân hành động quá nhanh sẽ dọa bé tôm nhỏ chạy mất.
Xem như nàng đã lĩnh giáo được bộ dạng phản công của bé tôm nhỏ, cho nên hai tháng này, nàng chỉ để Dương Nhất chuẩn bị cơm trưa, trà chiều, bữa tối hoặc làm chân chạy, hay xoa bóp vai gì đó.
Hai tháng sau, một ngày xế chiều, Dương Nhất ra ngoài mua trà chiều trở về, nhìn thấy ở đại sảnh công ty một thân ảnh quen thuộc, nhìn kỹ, là Đổng Nghệ, Dương Nhất lặng lẽ đi tới, vỗ vai Đổng Nghệ một cái, cười nói "Heo, sao cậu tới đây, không trốn trong chăn ở ký túc xá à." Đổng Nghệ bị Dương Nhất làm giật mình, nghe Dương Nhất nói xỏ, Đổng Nghệ nhéo lỗ tai Dương Nhất "Tiểu tử, hai tháng không giáo dục cậu, cậu liền muốn lên nhà lật ngói* đúng không?" (*dễ hiểu là 'nhảy lên đầu ta ngồi đúng không?')
"Chị gái ơi, đau đau, là tôi sai, tôi sai rồi." Dương Nhất xin tha cho lỗ tai mình. Mộ Ngôn Tín vừa tới liền nhìn thấy hai nàng, nhíu mày, cùng mỹ nhân bên cạnh tiến vào.
Dương Nhất nhìn thấy Mộ Ngôn Tín trở về, liền nói cùng Đổng Nghệ: "Tôi đang bận, tan tầm không có việc gì tôi mời cậu đi ăn." Nói xong liền chạy đi, lại bị Đổng Nghệ nắm trở lại "Tôi thật vất vả tới đây tìm cậu, cậu cũng không tiếp đãi tôi một chút đã chạy đi, tôi thiệt thương tâm quá." Dương Nhất nghe Đổng Nghệ nói, cảm giác mình không đúng thật, liền lôi kéo Đổng Nghệ tiến vào thang máy.
Trong thang máy, Dương Nhất dặn dò Đổng Nghệ, không được tùy tiện nói bừa, Đổng Nghệ lên tiếng đã hiểu. Dương Nhất dắt Đổng Nghệ vào phòng tiếp khách, may mắn lúc này phòng khách không có người, sau khi lấy trà và dĩa trái cây cho Đổng Nghệ, Dương Nhất cầm trà chiều đưa cho chị thư ký, nhờ chị thư ký đưa vào. Dương Nhất chuẩn bị trở về đưa Đổng Nghệ tham quan xung quanh, còn chưa đi tới phòng khách đã nghe được tiếng cãi nhau, Dương Nhất sải dài bước đến phòng khách, đẩy cửa vào, nhìn thấy Đổng Nghệ bị nữ nhân vừa rồi đi cùng Mộ Ngôn Tín lôi kéo, trên mặt nữ nhân kia có nước mắt, mà Đổng Nghệ lại là biểu lộ phiền chán (vì phiền phức mà chán ghét). Dương Nhất không biết làm sao, đứng ở cửa nhìn hai nàng, hai người kia giống như hóa đá, Mộ Ngôn Tín tiếp xong điện thoại trở về, thấy bé tôm nhỏ đứng trước cửa phòng khách không nhúc nhích, trên mặt còn có vẻ rất kinh ngạc. Được rồi, đi qua đó xem thôi, Đổng Nghệ nhìn thấy Mộ Ngôn Tín, hất tay ra, đi thẳng không quay đầu lại. Mà nữ nhân xinh đẹp kia đang bất động liền chạy theo, thoắt cái xông ra ngoài, chỉ để lại bạn học Dương cùng Mộ ngự tỷ không hiểu rõ sự tình.
Sau khi hai người kia biến mất, Mộ Ngôn Tín phản ứng trước, kéo bé tôm nhỏ về phòng làm việc của nàng, lúc Dương Nhất lấy lại tinh thần đã thấy mình ngồi trong văn phòng. Nhìn Mộ ngự tỷ đang thưởng thức trà chiều, cô cũng không khách khí ngồi trên ghế sofa, hỏi "Vừa rồi xảy ra chuyện gì a?"
Mộ ngự tỷ không có trả lời, ngược lại hỏi "Ngươi rất quan tâm người bạn trên Đổng Nghệ kia?"
"Bọn em ở cùng phòng ký túc xá, cậu ấy đối xử với em rất tốt, rất quan tâm em, đương nhiên em cũng sẽ quan tâm cậu ấy." Dương Nhất bĩu môi.
"Chỉ cho phép em quan tâm tôi." Mộ Ngôn Tín ra lệnh.
"Dạ dạ, lão sư của em." Dương Nhất không muốn cùng Mộ ngự tỷ dây dưa cho nên rất thoải mái trả lời.
Mộ Ngôn Tín biết Dương Nhất đã hiểu rõ tính tình của nàng, biết em ấy không muốn so đo với nàng, nhìn bé tôm nhỏ khéo léo biết điều, nhưng kỳ thực là tiểu lão hổ. Nàng biết rõ Dương Nhất cho tới nay vẫn luôn nhường nhịn nàng, biết rõ Dương Nhất cũng có cảm giác với nàng, nếu không sẽ không vì nàng công tác thâu đêm, mua đồ ăn khuya cho nàng, mỗi lần nàng gục trên bàn sẽ lấy áo đắp cho nàng, những chuyện bình thường mới thật sự cho thấy được em ấy là một người quan tâm vô cùng cẩn thận. Mộ ngự tỷ nghĩ đến những thứ này, lại nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Dương Nhất, nói: "Vừa rồi, người đi cùng ôi là bạn tôi, Nhâm Sơ. Nhưng chuyện gì xảy ra tôi cũng không rõ lắm. Tôi biết em đang lo lắng cho bạn em, như vậy đi, hôm nay tan tầm sớm, quay về xem bạn em đi." Nói xong, nàng đứng dậy, cầm văn kiện đi họp. Trong văn phòng chỉ còn Dương Nhất, bạn học Dương sờ sờ mũi, nhớ tới những lời của ngự tỷ, đột nhiên nở nụ cười, hì hì, xem ra ở chung thời gian dài, người nọ cũng không phải thực đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro