Chương 19

Mộ Ngôn Tín nói xong cắn vai Dương Nhất một cái rồi quay người đi sấy tóc. Dương Nhất phiền muộn nghĩ: "Tại sao vừa rồi còn ôn nhu triền miên mà bây giờ lại thẩm vấn mình a." Cô chột dạ sờ lên mũi.

Mộ Ngôn Tín sấy khô tóc xong trở lại giường chờ Dương Nhất trả lời. Dương Nhất hít một hơi nghĩ: "Chết thì chết, chết cũng không thể nói dối."

Sau đó cô đến ngồi diện Mộ Ngôn Tín, nói: "Tín Tín, em không thích nói dối, càng không muốn gạt chị, em có thể nói cho chị biết, nhưng chị đừng giận em, có được không?" Mộ Ngôn Tín nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Dương Nhất, nhẹ gật đầu.

Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín gật đầu mới yên tâm một chút, thành thật nói: "Tín Tín, em thuần thục vì trước đây em từng có bạn gái, lúc học cấp 2 em đã ý thức được mình thích nữ nhân, người đầu tiên em thích là lão sư Anh Ngữ, nhưng khi đó em còn nhỏ, không có dũng khí thổ lộ, cho nên chỉ có thể gọi là yêu thầm thôi, khi em lên cấp 3 thì vị lão sư kia cũng kết hôn."

"Mối tình đầu chính thức của em là với bạn học cấp 3, cô ấy tên Chu Thiến. Em và cô ấy quen nhau chưa tới nửa năm thì chia tay, nhưng thực ra cũng chỉ có ba tháng tốt đẹp, sau ba tháng cô ấy lén em tìm bạn trai, khi em phát hiện cô ấy còn không thừa nhận, có một ngày em nhìn thấy tên nam nhân kia hôn cô ấy, cô ấy mới thừa nhận. Lần đầu tiên cô ấy xin em tha thứ, em đồng ý, nhưng em phát hiện cô ấy không hối cải, vẫn lén sau lưng em tìm nam nhân, đó thực sự là vũ nhục lớn nhất đối với em, tuy rất đau lòng, không nỡ, nhưng em vẫn dứt khoát chia tay cô ấy."

"Sau khi chia tay em đờ đẫn không học hành gì được, khoảng thời gian đó em vô cùng đau khổ, em nghĩ mãi không rõ tại sao em đối với cô ấy tốt như vậy mà cô ấy lại tổn thương em. Em không phải loại người đeo bám không buông, lúc mới quen em đã nói với cô ấy, nếu cô ấy thích người khác chỉ cần nói với em một tiếng, em sẽ để cô ấy đi, nhưng cô ấy đội nón xanh (cắm sừng) cho em."

"Em rất hận, rất đau, cũng sợ đến trường sẽ chạm mặt cô ấy, mỗi ngày như cái xác không hồn, có một ngày lúc tan học em nhìn thấy tên nam nhân kia đón cô ấy, bạn bè cô ấy cười nhạo em. Em không còn tinh thần, về nhà quăng cặp, nằm dài trên sàn lấy con dao rọc giấy cứa một đường lên cổ tay, lúc đó kỳ lạ là em không cảm thấy đau, còn nghĩ nếu có thể gặp cướp đâm em một nhát chết luôn thì tốt rồi, sau đó em không còn biết gì nữa, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện."

"Bà ngoại đã đưa em đến bệnh viện, ngoại nói em mất máu quá nhiều, còn viêm phổi phát sốt. Sau lần đó em như sống lại, không giận, không hận. Vừa rồi chị hỏi ta vì cái gì thuần thục, là bởi vì ta đã từng, hơn nữa lúc đó còn xem qua rất nhiều sách ảnh cùng tài liệu."

Sau khi kể xong câu chuyện của mình, Dương Nhất ngẩng đầu nhìn Mộ Ngôn Tín, phát hiện nàng rưng rưng nước mắt, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.

"Ngoan, đừng khóc, Nhất Nhất không muốn thấy chị khóc, bây giờ chị là của em, nếu không nghe lời em sẽ không thương đâu nha~"

Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất nói vậy thì nở nụ cười đánh yêu cô một cái, rồi dựa vào lòng cô, giờ phút này các nàng không nói chuyện, chỉ ôm nhau cảm thụ hơi ấm của đối phương. Dương Nhất hiểu được Mộ Ngôn Tín là muốn dùng hành động chứng minh tình cảm của nàng, không cần thề non hẹn biển, không cần những lời đường mật. Mộ Ngôn Tín không hỏi thêm nữa, nàng không muốn làm cô nhớ lại những chuyện không vui kia, nàng chỉ nghĩ phải yêu thương cô thật nhiều, sau đó ôm lấy cô.

Hai người xác định quan hệ khiến chuyến du lịch trở nên vui vẻ và vô cùng lãng mạn. Trong năm ngày nghỉ này, Dương Nhất nắm tay Mộ Ngôn Tín đi chơi khắp nơi, cùng nhau chơi tàu lượn, cùng nhau ngồi đu quay, cùng nhau ăn kẹo bông gòn, cùng nhau mặc đồ tình nhân. Mộ Ngôn Tín cảm giác mình biến thành trẻ con, ôm con gấu to Dương Nhất đưa cho, nàng vui vẻ hôn lên môi cô.

Khi một đôi tình nhân ở bên nhau, vô luận làm chuyện gì đều cảm thấy hạnh phúc, các nàng mấy ngày nay có khi sẽ đi dạo, có khi là cùng dậy sớm ngắm mặt trời mọc, hoặc là sẽ đến nơi cao nhất để ngắm sao, không thì đến bờ biển hóng gió, buổi tối trở lại khách sạn ôm nhau ngủ.

Sau lần kích tình kia, Dương Nhất cũng không có đòi hỏi Mộ Ngôn Tín, cô muốn chờ Mộ Ngôn Tín muốn cô trước. Mặc dù đã từng phát sinh quan hệ, nhưng đều là cô chạm người ta, còn cô thì chưa từng bị chạm qua, cho nên những ngày này các nàng chỉ đơn giản ôm thân mật một cái, hoặc vuốt ve một chút thôi.

Mộ Ngôn Tín cũng không có sốt ruột chuyện này, nàng nghĩ dù sao tôm cũng đã câu vào giỏ, không thể chạy trốn nữa, từ từ cảm nhận mới có hương vị của tình yêu. Hơn nữa từ từ cũng không sợ trễ, tiểu tử Dương Nhất kia không có định lực, chỉ cần nàng khiêu khích một chút đã không chịu nổi rồi.

Ngày cuối cùng của chuyến du lịch, các nàng không ra ngoài, trải qua một ngày ấm áp trên giường. Đến lúc chia tay ở sân bay, Dương Nhất bĩu môi nhìn Mộ Ngôn Tín, nắm tay nàng không buông, Mộ Ngôn Tín nhìn bé tôm nhỏ làm vẻ mặt đứa nhỏ đáng thương, đưa ta nựng nựng mặt cô.

"Nhất Nhất nghe lời, hai ngày nữa là đi học lại rồi, đến lúc chúng ta lại có thể ở bên nhau, đến nơi chị sẽ gọi điện cho em."

"Người ta không nỡ xa Tín Tín mà, hôn một cái đi." Dương Nhất xấu xa chu cái miệng nhỏ ra. Mộ Ngôn Tín cưng chiều hôn lên môi Dương Nhất, còn hư hỏng dùng đầu lưỡi kích thích cô, làm Dương Nhất ôm nàng thật chặt, mãnh liệt hôn nàng. Mộ Ngôn Tín nghĩ thầm, xem đi, quả nhiên là bé tôm nhỏ này không được kích thích, dù chỉ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro