Chương 6: Đêm Mất Ngủ

Chương 6: Đêm Mất Ngủ

Cuộc trò chuyện giữa hai người cuối cùng kết thúc trong sự không vui.

Từ cảm giác kinh ngạc ban đầu, Lý Chính giờ đây hoàn toàn từ bỏ ý định đối thoại thêm với cô.

Anh nhận ra rằng mình chưa bao giờ thực sự hiểu người phụ nữ này. Chỉ đến khi thấy rõ bản chất của cô, anh mới cảm thấy khó chịu và uất ức đến mức không thể diễn tả thành lời.

Lý Chính không phải là kẻ ngu ngốc. Sau khi bình tĩnh lại, anh dần nhận ra vấn đề.

Thương Y vốn dĩ là người của phía ba anh.

Nếu suy nghĩ kỹ, làm sao cô có thể không biết việc ông sắp trở về nước? Những hành động của anh trong mắt cô chẳng khác gì sự vùng vẫy trong vô vọng.

So với việc nhận khoản bồi thường anh đưa ra thì việc sinh ra một người thừa kế rõ ràng có lợi hơn rất nhiều.

Chính sự lo lắng, nóng nảy đã khiến anh mất đi sự tỉnh táo để rồi đưa ra quyết định bốc đồng như vậy.

Nhưng đến nước này, liệu anh còn có lựa chọn nào khác?

Lý Chính ngồi trong quán bar với gương mặt u ám, lặng lẽ uống rượu. Cuối cùng anh dốc cạn ly tequila, đứng dậy vứt vài tờ tiền xuống bàn rồi rời đi.


Trên tầng hai của một ngôi nhà, một người phụ nữ ngồi bên cửa sổ khẽ lật một trang sách. Những lọn tóc mai trước trán khẽ lay động theo làn gió thổi vào từ bên ngoài.

Tập thơ trên tay cô đã cũ, bìa sách bạc màu mang theo vẻ nặng nề của thời gian. Khi cô lật sang một trang khác, dòng chữ đầu tiên trên trang giấy trắng đột nhiên nhấp nháy rồi tái sắp xếp lại, biến thành một câu hoàn toàn mới:

【Có vẻ cô đã làm hỏng chuyện.】

Thương Y vẫn chậm rãi đọc những câu thơ trên trang giấy. Chỉ khi lật sang trang tiếp theo, cô mới nhẹ giọng nói:

"Nhẫn nhịn là thiên phú của loài người."

"Cái gọi là giới hạn, thực ra có thể liên tục bị phá vỡ."

Dòng chữ thứ hai trên trang giấy như đáp lại ánh mắt của cô, cũng lập tức biến thành một câu mới:

【Có lẽ cô nói đúng.】

Ngay giây tiếp theo, những ký tự ấy tan biến như khói mây. Cùng lúc đó, cánh cửa lớn dưới tầng phát ra tiếng động, sau đó là tiếng bước chân dứt khoát vang lên hướng thẳng về phía tầng hai.

Thương Y không hề ngoảnh đầu lại, cô vẫn tiếp tục lật từng trang sách.

Tiếng bước chân nặng nề cố ý tạo ra sự phô trương như muốn tuyên bố sự hiện diện của chủ nhân nó. Cuối cùng chúng dừng lại bên ngoài cánh cửa phòng cô.

Hôm nay cửa phòng không khóa.

Người đàn ông mang theo mùi rượu nồng nặc xoay tay nắm cửa, mở toang rồi bước thẳng vào trong.

Người ngồi bên cửa sổ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn anh ta lộ vẻ thắc mắc vừa đủ:

"Chuyện gì vậy?" Cô giả vờ hỏi dù đã rõ mọi chuyện.

Lý Chính không trả lời. Anh giật mạnh chiếc cà vạt ném nó xuống sàn rồi dùng chân đá cánh cửa phía sau đóng sầm lại. Không chút do dự, anh tiến tới kéo cô lên và đẩy mạnh xuống giường.

Cuốn tập thơ trên tay cô rơi xuống đất phát ra một tiếng "bịch" nặng nề.

Gương mặt người đàn ông lạnh như băng. Anh cúi xuống, một tay cởi thắt lưng, tay kia vén chiếc váy cô lên.

"Tôi đồng ý với điều kiện của cô."


Trời đã khuya.

Hạ Duy vẫn chưa thể ngủ. Việc ngủ một mình đã trở nên xa lạ với cô, giờ đây khiến cô cảm thấy trống trải và không thoải mái.

Cố kiềm chế ý định gọi điện cho Tần Minh Nguyệt, cô mở lại ứng dụng trò chuyện xem đi xem lại tin nhắn báo bình an mà Tần Minh Nguyệt đã gửi. Cuối cùng cô đặt điện thoại xuống buộc bản thân nhắm mắt lại.

Thế giới này không ai là không thể sống nếu thiếu ai khác.

Con người buộc phải học cách tận hưởng sự cô độc.

Hạ Duy ôm lấy chiếc gối vẫn còn phảng phất hương thơm của Tần Minh Nguyệt. Cô nằm trên giường cố thả lỏng cơ thể để tìm kiếm giấc ngủ. Dần dần cô chìm vào cơn mơ màng.

Cô hy vọng đêm nay mình sẽ không nằm mơ.

Khi ý thức dần trở nên mờ nhạt, căn phòng với chiếc điều hòa mở suốt không biết từ lúc nào đã trở nên ngột ngạt.

Hạ Duy lật qua lật lại trên giường như một con cá bị chiên đi chiên lại trong chảo dầu sôi.

Mặc cho Hạ Duy cố gắng trấn an bản thân, nhiệt độ trong phòng vẫn không ngừng tăng lên khiến cô cảm thấy cơ thể như đang trôi nổi trong một cơn nóng bức mơ hồ.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô bất ngờ kêu lên một tiếng đau đớn, cô chống tay xuống giường cố gắng ngồi dậy.

Cơn đau này không rõ ràng tựa như cách một lớp thần kinh cảm giác, nó lan ra và âm ỉ dội ngược lại trong tâm trí cô.

Hạ Duy yếu ớt vùng vẫy nhưng đầu óc mơ hồ chỉ có thể giúp cô phần nào giảm bớt sự khó chịu. Tuy nhiên cơn đau không ngừng mạnh lên, đẩy ý thức của cô trồi sụt như con thuyền nhỏ giữa sóng dữ, khiến sắc mặt cô trắng bệch.

Cô mơ hồ nhận ra cảm giác đau đớn ấy xuất phát từ đâu, nhưng dù cố gắng đến mấy cũng không thể hoàn toàn tỉnh táo. Cô chỉ có thể bất lực bị kéo sâu vào cơn đau như một dòng nước xoáy ngày càng xiết chặt.

Thời gian trôi qua chậm rãi nhưng Hạ Duy không phân biệt được liệu nhiệt độ trong phòng đang tiếp tục tăng lên hay chính cơ thể cô đang trào dâng từng đợt sóng nhiệt. Cơn đau không rõ ràng khiến cô khổ sở nhưng cơ thể dần thích nghi với nó. Vào khoảnh khắc cô nghĩ mình có thể thở phào, một cảm giác kỳ lạ khác ập đến phá vỡ hoàn toàn sự kiểm soát của cô.

Hạ Duy đầm đìa mồ hôi, đôi môi bị cô cắn chặt trong cơn đau. Cô lăn lộn không ngừng trên giường, ngón tay siết chặt lấy ga trải giường. Cuối cùng khi không thể chịu đựng thêm, cô há miệng thở dốc từng hơi nặng nề.

Cùng lúc đó, những âm thanh không kiểm soát được bật ra từ miệng cô, lấp đầy không gian tĩnh lặng.

Dù chỉ còn chút tỉnh táo nhưng Hạ Duy vẫn nhận ra điều này rất bất thường. Bản năng mách bảo cô phải thoát ra khỏi tình trạng này. Nhưng sự tỉnh táo ít ỏi ấy nhanh chóng bị những cơn sóng dữ cuốn trôi, biến thành một phần nhỏ bé của cơn bão trong tiềm thức.

Không biết bị cơn ác mộng này dày vò bao lâu, Hạ Duy chỉ nhớ khi nhiệt độ trong cơ thể dần hạ xuống, cô đã kiệt sức. Toàn thân ướt đẫm như vừa được vớt ra từ dưới nước.

Khi đầu óc dần tỉnh táo trở lại, Hạ Duy mở to mắt cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Mọi thứ giống như một cơn ác mộng. Căn phòng vắng lặng và lạnh lẽo đến kỳ lạ khiến cô không khỏi cảm thấy hoang mang về tình hình của mình lúc này.

Cảm giác dính nhớp trên người làm cô không chịu nổi. Gắng gượng chống tay đứng dậy, Hạ Duy rời khỏi giường.

Đôi chân cô bủn rủn, không còn chút sức lực. Cô suýt ngã xuống đất nếu không kịp vịn tay vào giường. Bàn tay cô chạm phải ga giường ẩm ướt, cảm giác càng thêm khó chịu.

Cố nén sự bối rối và mệt mỏi, cô nhanh chóng thay toàn bộ chăn gối, ôm chúng vào phòng tắm.


Trong khi đó, Lý Chính đã trở lại phòng riêng trên tầng ba.

Anh đứng dưới vòi hoa sen để dòng nước chảy xối xả, cố gắng rửa trôi cảm giác bực bội đang tràn ngập trong lòng.

Nhớ lại sự cuồng nhiệt của chính mình trước đó, anh càng thêm khó chịu, đưa tay vuốt mạnh mái tóc ướt.

Đàn ông quả thật là những sinh vật bị điều khiển bởi dục vọng. Ngay cả đối với người phụ nữ mà mình ghét bỏ, anh vẫn có thể đạt được cảm giác thỏa mãn.

Tắm xong, Lý Chính quấn khăn tắm quanh eo bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy điện thoại trên bàn, một ý nghĩ thoáng qua khiến anh muốn biết Tần Minh Nguyệt đang làm gì lúc này.

Nhưng khi vừa cầm điện thoại lên, anh lại chợt tỉnh ngộ, bật cười giễu cợt chính mình.

"Cô ấy còn có thể làm gì được? Đương nhiên là đang ân ái hạnh phúc bên cô bạn gái nhỏ của mình rồi, sống vui vẻ như thần tiên."

Anh quăng điện thoại xuống bàn, mở máy tính và bắt đầu tập trung vào công việc.

Paris đẹp như một bức tranh, hoàn toàn giống những gì người ta thường tưởng tượng.

Tần Minh Nguyệt đứng bên khung cửa sổ sát đất, ngắm nhìn thành phố đang chuyển mình vào đêm. Ánh hoàng hôn đã tắt, nhường chỗ cho những ánh đèn neon vẽ nên đường nét của dòng xe tấp nập, biến đêm thành phố thành một bức tranh sơn dầu sống động.

Tháp Eiffel sừng sững giữa màn đêm như một ngai vàng của thần linh, lặng lẽ đứng đó làm nên nét đặc trưng của Paris – thành phố của tình yêu và thời trang.

"Cảnh đêm tuyệt đẹp, đúng không?"

Nhạc Tá bước tới với hai ly rượu vang trên tay, đưa một ly cho Tần Minh Nguyệt, người đang đứng trước cửa sổ.

Cô nhận lấy ly rượu, giọng nói không chút cảm xúc: "Tôi tưởng lần này đi công tác vì có việc quan trọng."

Nghe vậy Nhạc Tá bật cười lớn, nhìn cô với ánh mắt đầy ý vị: "Như cô nói đấy, hãy coi đây như một chuyến du lịch mà công ty tài trợ. Không tốt hơn sao?"

Tần Minh Nguyệt lắc nhẹ ly rượu trên tay, ngắm nhìn chất lỏng sánh mịn chuyển động bên trong. "Tôi nghe nói phu nhân của tổng giám đốc là một người phụ nữ rất sắc sảo. Anh không đến mức không chuẩn bị gì cho những chuyện này chứ?"

Cô buông lời nhắc nhở. Lấy danh nghĩa công việc để đưa một nữ nhân viên đi công tác đã đủ mạo hiểm. Nếu không có kế hoạch che đậy, kẻ gánh hậu quả sau cùng chỉ có thể là bản thân anh ta.

Nụ cười trên mặt Nhạc Tá nhạt đi đôi chút. Anh quay người nhìn ra cửa sổ, giọng điệu bình thản: "Tôi thích làm xong việc rồi mới lo nghĩ sau."

Nghe câu trả lời đó, Tần Minh Nguyệt miễn cưỡng yên lòng.

"Vậy trước hết hãy nói cho tôi nội dung công việc lần này, tôi cần chuẩn bị trước." Cô tiếp tục yêu cầu.

Nhạc Tá khẽ lắc đầu như thể bị làm phiền bởi những câu hỏi, anh đặt ly rượu xuống bàn, vòng tay qua eo cô kéo lại gần, hạ giọng: "Hôm nay đừng nói chuyện công việc, đừng phá hỏng không khí."

Anh cầm lấy ly rượu trong tay Tần Minh Nguyệt, ngửa đầu uống cạn sau đó cúi xuống giữ lấy cằm cô và hôn thật sâu.

Mái tóc xoăn mềm mại phủ trên vai cô bị gạt ra phía sau. Chiếc áo choàng tắm trắng nhẹ nhàng bị tháo xuống, để lộ cơ thể mảnh mai, tinh tế.

Nhạc Tá ngả người ra sau quan sát Tần Minh Nguyệt từ đầu đến chân, cuối cùng hài lòng gật đầu: "Có vẻ trí nhớ của cô không tệ."

Tần Minh Nguyệt không chút biểu cảm ngẩng đầu lên, đẩy mạnh anh ngã xuống chiếc ghế sofa phía sau. Cô dạng chân ngồi xuống người anh, đôi môi cong lên nụ cười nhẹ, liếm lấy chút rượu còn đọng lại trên môi.

Đôi mắt cô đối diện ánh nhìn rực lửa của Nhạc Tá, nụ cười thêm phần khiêu khích.

Đêm nay, không chỉ Paris mà cả những góc khuất trong lòng người đều là những nơi không ngủ.


2 giờ 30 sáng. Đêm khuya tĩnh lặng.

Thương Y ngâm mình trong bồn tắm ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo cao trên bầu trời.

Chỉ còn ít ngày nữa là đến trăng tròn.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng như gió thoảng, lau sạch mọi bụi bẩn trên cơ thể mình trước khi bước đến dưới vòi sen để dòng nước ấm áp cuốn trôi tất cả.

Làn da mềm mại của cô phủ đầy những dấu vết, những vết bầm xanh mờ nhạt như chứng nhân cho những chuyện vừa xảy ra. Thả mái tóc dài xõa xuống lưng, cô khẽ vuốt nhẹ một vết bầm trên người, thì thầm: "Cô ấy có thích món quà đáp lễ của mình không?"

Không ai trả lời cô.

Nhưng dường như Thương Y cũng không mong đợi một câu trả lời.

Cô ngẩng đầu để dòng nước ấm chảy qua khuôn mặt, nhẹ nhàng thốt lên một câu như làn gió thoảng.

"Ước gì cô ấy có thể nhìn thấy được."

------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi nhận ra rằng rất nhiều bạn đang băn khoăn về mạch truyện hiện tại. Nếu bây giờ giải thích thì sẽ bị lộ hết nội dung mất, nên tôi chỉ có thể nói thế này: Thể loại của truyện này là [Không gian huyền ảo].

Tôi đưa các yếu tố quan trọng lên sớm để cảnh báo trước cho những ai không thích thể loại này. Nếu không thể tiếp tục đọc, bạn cứ thoải mái rời đi nhé (siết tay động viên).

------

Nếu yêu thích truyện hãy để lại một ⭐ vote nhỏ xinh làm động lực để mình edit tiếp những chương sau nhoaaa 🩵

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro