Chương 7: Người Dễ Bị Lừa
Chương 7: Người Dễ Bị Lừa
Hạ Duy đến tận lúc rời giường vẫn nghĩ rằng những gì cô vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng.
Những điều kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời, cô tự an ủi rằng có lẽ vì đã lâu rồi không xa Tần Minh Nguyệt lâu như vậy nên tiềm thức của cô đang làm loạn vì sự cô đơn.
Thân thể không có gì khó chịu, trái lại vì đã ngủ một giấc dài hiếm hoi, cô thức dậy với tinh thần sảng khoái.
Nhưng chẳng bao lâu, Hạ Duy lại cảm nhận được những điều bất thường.
Đầu tiên là chiếc tivi trong phòng khách không thể tắt được.
Sau bữa sáng, cô định xem bản tin buổi trưa, nhưng dù đổi qua hơn mười kênh khác nhau, tất cả đều phát sóng cùng một bộ phim truyền hình gần đây rất được chú ý, một bộ phim máu me ghê rợn. Thấy vậy cô mất hết hứng thú, bấm nút nguồn để tắt tivi nhưng chẳng có phản ứng gì.
Ban đầu cô nghĩ điều khiển từ xa bị hỏng nhưng các nút chuyển kênh và điều chỉnh âm lượng vẫn hoạt động bình thường, chỉ riêng nút nguồn là không hiệu quả.
Hình ảnh trên màn hình ngày càng khiến Hạ Duy khó chịu. Cô thầm tự hỏi, đoàn làm phim bây giờ thực sự có thể làm mọi thứ chân thực đến mức này sao? Màu sắc và kết cấu của máu trông không giống sản phẩm từ đạo cụ chút nào.
Nhìn cảnh từng người lần lượt ngã xuống trên màn hình, da gà nổi lên trên cánh tay, Hạ Duy vội vàng bước đến bên tivi và rút phích cắm ra.
Cuối cùng màn hình cũng tắt.
Một ngày cuối tuần đáng lẽ phải thoải mái lại toàn là những chuyện kỳ quặc khiến Hạ Duy cảm thấy bực bội, chẳng còn tâm trạng nào để thư giãn hay giải trí.
Cô xoa xoa cổ, quyết định vào phòng ngủ lấy laptop ra ngồi ở bàn ăn để làm việc.
Việc được thăng chức là tin vui, nhưng điều đó đi kèm với khối lượng công việc nhiều đến mức làm mãi không hết. Dù đã được Tần Minh Nguyệt tận tình hướng dẫn nhưng Hạ Duy vẫn chưa thể xử lý mọi việc với tốc độ nhanh như cô ấy.
Để thêm chút hứng khởi cho ngày cuối tuần nhàm chán, Hạ Duy đeo tai nghe, bật nhạc nhẹ để thư giãn trong lúc làm việc.
Mải mê làm việc, cô không nhận ra rằng chiếc tivi trong phòng khách vốn đã bị cô rút điện bỗng sáng lên lần nữa, tiếp tục phát bộ phim mà cô không muốn xem.
Trên màn hình, một bóng người cầm thanh kiếm sắc bước ra từ khu rừng đầy xác chết. Dưới ánh trăng đêm, khung cảnh chết chóc bao trùm, chỉ còn nghe tiếng bước chân vang lên khe khẽ.
Ống kính từ từ di chuyển lên, dần lộ ra phần thân trên của bóng người, tiếp đó là bờ vai, cổ và cằm.
Khi khuôn mặt chuẩn bị xuất hiện, nhân vật trong khung hình như cảm nhận được điều gì, bất chợt quay đầu nhìn về phía màn hình.
Ngay giây phút đó, màn hình tivi bị cắt ngang như có người ép buộc, chỉ kịp lóe sáng vài lần trước khi hoàn toàn tối đen.
Tất cả những điều đó diễn ra mà Hạ Duy đang đắm chìm trong âm nhạc và công việc không hề hay biết.
Hạ Duy làm việc miệt mài cho đến khi trời xế chiều. Cô đứng dậy rót một ly nước, nhân tiện vận động cơ thể một chút.
Cô vốn không giỏi làm nhiều việc cùng lúc, kể cả với những việc nhỏ nhặt cô đều phải tập trung toàn bộ sự chú ý thì mới có thể làm tốt.
Đặc biệt là trong công việc.
Đây chính là đặc trưng của người bình thường, khoảng cách giữa cô và những thiên tài giống như khoảng cách từ mặt đất đến mặt trăng.
Sau khi vận động, cô chuẩn bị gập laptop lại để làm bữa tối đơn giản. Nhưng đúng lúc đó, máy tính phát ra âm thanh báo có email mới.
"Bạn có một thư mới."
Hạ Duy buộc phải ngồi xuống mở hộp thư của mình ra.
Tuy nhiên, trong danh sách thư chưa đọc, ngoài một số email quảng cáo cũ từ trước đó lại không có bất kỳ email mới nào.
"Lạ thật."
Cô vừa xoa cổ vừa tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thấy bức thư vừa nhận. Trời bắt đầu tối, cô quyết định tạm gác lại, đứng lên vào bếp.
Hai ngày cuối tuần trôi qua trong nháy mắt.
Hạ Duy dành cả cuối tuần để xử lý công việc.
Trong thời gian này, Tần Minh Nguyệt không nhắn tin nhiều, nhưng sáng và tối đều gửi một lời hỏi thăm như tiếp thêm động lực cho cô làm việc.
Tối chủ nhật, máy tính của Hạ Duy lại vang lên âm báo nhận được email mới. Nhưng khi cô kiểm tra thì vẫn không tìm thấy bức thư nào.
Cô đoán rằng máy tính có thể đã gặp trục trặc.
Dẫu vậy, cô chỉ xem đây là một chi tiết nhỏ trong cuộc sống, không để tâm nhiều đến nó.
Sáng hôm sau, Hạ Duy dậy sớm, chuẩn bị kỹ càng rồi lái xe đến công ty.
Có vẻ như cô là người đến sớm nhất. Khi ôm tài liệu họp bước vào phòng họp, cô phát hiện các quản lý khác vẫn chưa đến, chỉ có một thực tập sinh đang pha cà phê.
Nhìn thấy Hạ Duy, cô gái trẻ lập tức tiến đến xin lỗi:
"Hạ chủ quản, thật xin lỗi! Tất cả đều do em làm việc quá bất cẩn. Sau này em nhất định sẽ không để xảy ra lỗi như vậy nữa."
Hạ Duy luôn giữ thái độ thân thiện với người mới. Dù giờ đã làm chủ quản nhưng cô vẫn không thay đổi tính cách đó. Tuy nhiên, cô không quên nhắc nhở:
"Tiểu Lưu à, gửi nhầm thông báo họp thì có thể hiểu được, nhưng tốt nhất nên tránh lặp lại sai lầm này. Còn chuyện gửi sai thời gian họp thì không phải chuyện nhỏ đâu. Hôm thứ sáu em khiến Tần quản lý phải mất công đến họp vô ích. Khi chị ấy về nhớ xin lỗi chị ấy nhé."
Thông thường khi lời nhắc đến mức này, người khéo léo sẽ nhanh chóng đáp lại và thêm vài câu cảm ơn để tạo thiện cảm.
Nhưng Tiểu Lưu lại không phải kiểu người khéo léo đó. Cô gái trẻ có vẻ chưa từng chịu qua áp lực lớn, bị nói vậy liền sững người, vội vàng biện minh:
"Nhưng em đâu có gửi sai thời gian họp! Những lỗi như thế em thật sự sẽ không mắc phải đâu."
Hạ Duy nghĩ cô bé đang sĩ diện nên không muốn nói nhiều, chỉ xua tay: "Thôi, lần sau chú ý là được."
May mắn là lúc này những người khác cũng lần lượt bước vào. Tiểu Lưu nhanh chóng đi rót cà phê cho các quản lý, giúp Hạ Duy thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự không muốn dây dưa với những cô gái non nớt, dễ tổn thương. Nói nặng thì sợ họ buồn, nói nhẹ lại chẳng nhớ lâu. Nghĩ kỹ lại, đây cũng không phải nhân viên của phòng mình, cô quyết định không để tâm thêm nữa.
Như lời Tần Minh Nguyệt đã nói, cuộc họp này không liên quan gì đến phòng thiết kế. Nó chủ yếu là tranh cãi giữa các quản lý khác.
Hạ Duy hoàn thành nhiệm vụ nghe họp và ghi chép lại nội dung, sau đó rời khỏi phòng họp khi cuộc họp kết thúc.
Vừa bước vào thang máy, một giọng nói gọi theo: "Hạ chủ quản, xin lỗi, chờ em một chút!"
Hạ Duy quay lại, thấy Tiểu Lưu chạy đến, cô lập tức cảm thấy đau đầu.
Dù vậy cô vẫn giữ nụ cười, nhấn nút mở cửa thang máy để chờ cô gái trẻ bước vào.
Tiểu Lưu cầm điện thoại nhìn Hạ Duy vài giây, cuối cùng lấy hết can đảm nói:
"Hạ chủ quản, em biết chị có thể nghĩ rằng em đang cố chấp, nhưng em thực sự không muốn bị oan."
Lần này cô bé lại nhắc đến chuyện cũ.
Hạ Duy thầm thở dài nhưng vẫn nhẫn nại lắng nghe.
Tiểu Lưu đột nhiên giơ điện thoại lên trước mặt cô, nói:
"Chị không tin thì xem đi. Đây là tin nhắn em gửi cho Tần quản lý, thời gian ghi rõ là sáng nay, không phải thứ sáu."
Lời nói của Tiểu Lưu khiến Hạ Duy không khỏi giật mình.
Cùng lúc đó, âm thanh thông báo "Bạn có một thư mới" phát ra từ laptop kéo cô trở về thực tại.
Hạ Duy nhìn màn hình, cầm chuột mở hộp thư.
Lần này cô vẫn không tìm thấy email mới. Tuy nhiên, khác với những lần trước, cô không có phản ứng gì nhiều, chỉ lặng lẽ đóng hộp thư lại, sau đó cầm tập tài liệu trên bàn để đọc tiếp.
Nhưng vài dòng chữ trên tài liệu cô đọc mãi mà không thể tập trung.
Đặt tập tài liệu xuống, cô cầm điện thoại lên. Trên màn hình là một ứng dụng vừa được tải về hôm nay.
Hạ Duy nhìn chằm chằm ứng dụng ấy rất lâu, dường như đang đấu tranh nội tâm. Cuối cùng cô buông điện thoại xuống, không mở ứng dụng đó ra.
Đến tận khi hết giờ làm, Hạ Duy vẫn không chạm đến ứng dụng kia.
Cô biết nếu mở ra, những nghi vấn trong đầu sẽ được giải đáp. Nhưng...
Chính vì tính cách thiếu cảm giác an toàn của bản thân mà phá vỡ niềm tin được gây dựng bao năm, liệu có đáng không?
Nếu kết quả kiểm chứng chỉ là sự nghi ngờ vô căn cứ, những vết rạn nứt trong mối quan hệ sẽ phải hàn gắn như thế nào?
Hạ Duy không đủ can đảm để đối mặt với kết quả đó.
Chiều muộn.
Khi người cuối cùng trong phòng thiết kế tan làm, Hạ Duy cũng hoàn thành công việc của mình. Cô thu dọn đồ đạc, khóa cửa văn phòng rồi bước vào thang máy.
Bên trong thang máy, ba người đàn ông từ công ty bên cạnh đang trò chuyện nhỏ giọng với nhau.
Khi Hạ Duy bước vào, họ cũng không né tránh mà tiếp tục câu chuyện:
"Lát nữa ăn xong đi hát đi? Nghe nói có một quán KTV mới mở trông cũng khá lắm."
Một người khác trả lời: "Được đấy, còn anh thì sao?"
Người thứ ba được hỏi cũng gật đầu đồng ý với kế hoạch.
Người khởi xướng liền trêu chọc: "Anh không sợ vợ mắng à?"
Người đàn ông cười tự mãn: "Tôi đã nói với cô ấy là tối nay phải làm thêm giờ. Chỉ cần không uống rượu là được, cô ấy sẽ không phát hiện ra."
Đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở: "Anh nên mua chút đồ ăn ngon về nhà, kẻo cô ấy giận thì anh không đỡ nổi đâu."
Nhưng người đàn ông phất tay, đáp: "Những người chưa kết hôn như các cậu thì không hiểu đâu. Nếu hôm nay tôi mua gì đó mang về, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ tôi làm điều khuất tất. Phải tỏ ra bình thường, làm mọi thứ như không có chuyện gì cô ấy mới không nghi ngờ."
"Phụ nữ đôi khi dễ lừa lắm, chỉ cần cô ấy yêu anh, anh nói gì cô ấy cũng tin."
Thang máy cuối cùng cũng đến nơi. Hạ Duy bước nhanh ra ngoài, dáng vẻ vội vã như đang chạy để kịp tàu điện.
Nhưng đi được một đoạn khá xa, cô mới chợt nhớ ra mình đã lái xe đến công ty. Chiếc xe vẫn đang đỗ trong bãi xe dưới tầng hầm.
Dù quay lại cũng không mất nhiều thời gian nhưng Hạ Duy đứng một lúc rồi quyết định tiếp tục bước về hướng ngược lại.
Cô xách túi, chậm rãi đi bộ trên phố mà không rõ mình định đi đâu. Hoặc có lẽ, cô chỉ muốn tránh xa những nơi yên tĩnh, những nơi buộc cô phải đối diện với suy nghĩ của chính mình.
Trên phố dòng người qua lại đông đúc, ai nấy đều vội vã. Một số người hướng về nhà sau giờ làm, số khác lại đang đến những buổi hẹn hò hay gặp mặt. Mỗi người đều có một đích đến rõ ràng.
Chỉ có Hạ Duy với ánh mắt trống rỗng, nhìn quanh như thể quay về năm năm trước.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Tần Minh Nguyệt.
Cũng vào một buổi chiều tối đông đúc như thế này.
Khi đó Hạ Duy vừa tốt nghiệp, thất bại không biết bao nhiêu buổi phỏng vấn, cầm tờ sơ yếu lý lịch mà bần thần bước đi trên phố.
Cô lần đầu tiên nhận ra thành phố này rộng lớn đến vậy nhưng lại chẳng có lấy một chỗ cho mình.
Ký túc xá của trường đã không thể ở được nữa. Nếu trong tuần này không tìm được việc, cô sẽ cạn kiệt tiền bạc sau khi đóng tiền cọc thuê nhà.
Cô có nên rời đi không?
Nhưng rời đi rồi thì biết đi đâu?
Một người không có nhà, dù đi bất cứ nơi nào cũng không khác gì nhau.
Cô gái trẻ mặc một bộ đồ công sở mượn tạm, đôi chân mang giày cao gót không vừa cỡ. Nhìn từ xa trông cô giống như một đứa trẻ đang lén mặc đồ của người lớn.
Hạ Duy đứng bần thần ở ngã tư đèn đỏ giữa dòng người qua lại tấp nập.
Dòng người không ngừng chảy vây quanh cô. Mỗi người đều mang một gương mặt xa lạ. Những ánh mắt vô tình lướt qua khiến cô sợ hãi cúi đầu, chỉ mong không ai nhận ra mình – một kẻ đáng thương đang lạc lõng giữa thành phố này.
Sau này Hạ Duy đã hỏi Tần Minh Nguyệt tại sao vào ngày hôm đó lại đưa tay ra xin cô bản sơ yếu lý lịch.
Người phụ nữ cao ráo ngồi sau bàn làm việc, mở tập hồ sơ thiết kế của Hạ Duy.
Nghe câu hỏi, Tần Minh Nguyệt trầm ngâm như đang hồi tưởng.
Một lúc sau, khi Hạ Duy bắt đầu bối rối cúi đầu, cô đột ngột ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ: "Chắc là vì..."
"Nhìn em có vẻ dễ bị lừa, nếu để mặc em ở đó chắc sẽ bị người xấu bắt mất."
Hạ Duy sững sờ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong phút chốc, cô buột miệng hỏi một câu ngốc nghếch:
"Vậy chị có định lừa em không?"
Trở về hiện tại, Hạ Duy đứng ở một góc ngã tư.
Đèn đỏ vẫn còn sáng. Hai bên vạch qua đường là những nhóm người đông đúc, mang theo một sức hút kỳ lạ của đô thị vào ban đêm.
Người phụ nữ đeo túi xách trên vai cúi đầu, mở chiếc điện thoại.
Ngón tay cô dừng lại trên biểu tượng của ứng dụng tải về từ sáng. Sau đó cô đăng nhập vào tài khoản đã được liên kết từ trước.
Danh sách các lộ trình di chuyển trong tuần hiện lên rõ ràng.
Hạ Duy lướt tay nhẹ nhàng, chọn mục xem video hành trình.
Tất cả các đoạn video trong một tuần gần đây đều đã được lưu trữ trên đám mây, chỉ chờ ai đó kiểm tra hoặc xóa đi.
------
Nếu yêu thích truyện hãy để lại một ⭐ vote nhỏ xinh làm động lực để mình edit tiếp những chương sau nhoaaa 🩵
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro