Chương 32. Không tức giận
Sắc mặt Cố Nhược đột nhiên sáng lên: "Vậy là em muốn đi?"
"Đương nhiên, ai lại không muốn ra ngoài chơi?" Khương Tân Nhiễm ra vẻ mặt nghịch ngợm nhìn cô, "Em đã chờ mong lâu rồi, tưởng chị quên, hóa ra là tạo bất ngờ cho em a..."
Nàng kéo dài từ "bất ngờ" một cách khiêu khích, mang theo ý tứ sâu xa như chế nhạo, nhìn Cố Nhược chớp chớp mắt, "Chỉ là người khác tạo bất ngờ thì đều có ẩn ý nào đó, tới nơi mới nói ra, mà chị thì chưa tới đã khai, em chuẩn bị tâm lý hết rồi, còn chỗ nào là bất ngờ a?"
Cố Nhược lúng túng, không nói nên lời trong giây lát, có vẻ xấu hổ.
Khương Tân Nhiễm vốn đã cười thầm trong lòng, đắc ý nghĩ mình thường xuyên bị người này trêu chọc, mỗi lần bị cô dùng hành động hay lời nói đùa giỡn thì mặt mũi nàng đều đỏ bừng, một lời cũng không nói được, tuy nàng cũng nghĩ tới cách để phản lại cô, ví dụ như mặt dày hơn rồi tạm thời gác lại cảm giác xấu hổ trong lòng mà mở miệng đùa giỡn trở lại, nhưng Cố Nhược người này đã tu luyện bên ngoài 6 năm, nhất định da mặt đã dày như tường sắt, nên cuối cùng người xấu hổ không nói nên lời lại là Khương Tân Nhiễm.
Lần này cuối cùng nàng cũng hiểu ra Cố Nhược xấu hổ ở đâu, nên không chê cười cô được.
Khương Tân Nhiễm giả vờ ho hai lần, vẻ mặt nghiêm túc trông như một ông già, khoanh tay, bắt chéo đầu gối nói: "Cố Nhược, sao chị ngốc vậy a, thậm chí còn không biết chuẩn bị bất ngờ."
Cố Nhược nghe nàng nói rồi nhìn vẻ mặt của nàng như vậy khiến cô thật sự cho rằng việc mình làm khiến nàng không hài lòng, trong lòng trở nên chán nản.
Nhiễm Nhiễm nói đúng, sao cô lại ngu ngốc tới mức không chuẩn bị được một điều bất ngờ cơ chứ?
Kỳ thực Cố Nhược đã cùng Khương Tân Nhiễm lên kế hoạch cho chuyến đi này từ rất lâu rồi. Khương Tân Nhiễm đã kết thúc môn thi cuối cùng vào buổi chiều thứ sáu, thứ hai tuần sau nàng còn phải đến trường nên chỉ thích hợp đi một chuyến ngắn ngày, điểm đến không nên quá xa.
Cố Nhược đã tìm kiếm khắp nơi để xem những địa điểm vui chơi xung quanh Lâm Uyên, những nơi đông người tương tự như các công viên trò chơi, hay kể cả những nơi yên tĩnh sang trọng.
Sau đó trong lúc nàng vô tình nhìn thấy Cố Nhược đang tìm kiếm nơi đi du lịch, liền cười nhắc nhở cô: "Cố tổng, ngài tìm chỉ dẫn trên mạng thì đương nhiên chỉ tìm được những quảng cáo thương mại, muốn tìm nơi chơi vui thì phải hỏi người địa phương."
Cố Nhược nghe thấy có lý, liền nói: "Chị nhớ em chính là người Lâm Uyên đúng không?"
"Vậy em có thể coi là người thích hợp."
Người trợ lý đã theo Cố Nhược được một thời gian ngắn vẫn luôn cho rằng Cố Nhược là một kẻ điên không quan tâm đến chuyện đời thường, bị công việc ám ảnh, nhưng gần đây vẻ mặt Cố Nhược rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều, tâm tình cô luôn vui vẻ. Có một lần khi đang giao tài liệu cho Cố tổng, hình như anh ta thấy cô đang cười. Khóe môi dù chỉ hơi cong một chút, nhưng cũng đủ để khiến người ta sốc rồi — phải biết khóe miệng của Cố tổng là luôn luôn cong xuống dưới!
Quan tâm tới những lời đồn thổi về cuộc sống riêng tư của sếp mình luôn là bản chất của mỗi trợ lý, Cố Nhược không thân thiện giống những ông chủ khác, cô không bao giờ giao tiếp với anh ta chuyện gì khác ngoài công việc. Trợ lý tuy rằng thông minh, nhưng anh ta cũng tràn ngập lòng hiếu kỳ rằng — một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, đối phương phải ưu tú đến mức nào mới bắt được cô?
Mãi cho đến khi trợ lý nhìn thấy một người trong văn phòng Cố Nhược.
Là một người phụ nữ.
Trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, ngũ quan thanh tú, ngay thẳng, đôi mắt tròn xinh đẹp như con suối trong vắt, lại giống như một chú nai con vừa ra đời, sáng sủa và ướt át, phi thường sạch sẽ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng làm người khác ấn tượng sâu đậm.
Giọng nói của nàng cũng êm tai dễ nghe.
Trợ lý luôn mơ mộng về hạng người gì mới có thể xứng đáng với ông chủ của mình, thế nhưng do tư duy hạn chế nên anh ta luôn để mắt đến đàn ông.
Nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng hắn đưa ra kết luận: Không có người đàn ông nào xứng đáng với Cố tổng!
Cho đến khoảnh khắc hắn nhìn thấy Khương Tân Nhiễm, trợ lý mới như được khai sáng, đầu óc chợt tỉnh táo.
Hóa ra đây là đối tượng của Cố tổng.
Người phụ nữ trong sáng và xinh đẹp này quả thực là xứng đôi với cô!
Một cặp người đẹp chỉ cần đứng bên nhau đã tạo nên một bức tranh, tương tác một chút là đẹp hơn cả hình ảnh trong phim rồi.
Hơn nữa, ánh mắt Cố Nhược nhìn Khương Tân Nhiễm kìa, ôi, thật sự khiến người ta muốn chết chìm trong đó.
Là một cấp dưới tận tâm, trợ lý nên làm mọi cách để ông chủ hạnh phúc, bao gồm cả bày mưu tính kế!
Đương nhiên đây cũng là một cơ hội tốt để nịnh nọt ông chủ...
Thế là trợ lý nhanh chóng nắm bắt điểm thích hợp mà nói với Cố Nhược: "Cố tổng, quê tôi ở một ngôi làng thuộc Lâm Uyên, ngôi làng đó nằm trên núi và có nhiều sản vật, có suối, thác nước tự nhiên, chỉ có điều do người dân quê không biết quảng bá nên dù cũng có khách du lịch nhưng ít người chịu đi... Có lẽ là điều kiện chỗ ở hơi thô sơ, nhưng phong cảnh và khả năng đi du lịch tuyệt đối đỉnh cao! Nếu ngài muốn đi, đêm nay tôi sẽ sắp xếp ảnh và hướng dẫn rồi gửi đến email cho ngài ngay."
Cố Nhược nghĩ xem qua một chút cũng không sao, liền gật đầu đồng ý.
Kết quả là buổi tối, cô mở email mà trợ lý gửi, nhìn thấy ngọn núi và làn nước xanh biếc, qua màn hình cũng cảm nhận được sự mát lạnh của sương sớm, nên cô cực kỳ yêu thích, liền thảo luận thêm với trợ lý rất nhiều chi tiết nhỏ về địa phương ấy.
Còn muốn trốn Khương Tân Nhiễm, không thể để nàng phát hiện.
Không hề khuếch đại chút nào khi nói rằng Cố Nhược dành thời gian để chuẩn bị cho chuyến đi ngắn ngày này hơn là nói về việc hợp tác với những người khác rất nhiều.
Cuối cùng hình như vẫn là làm không đúng, khiến Khương Tân Nhiễm thất vọng.
Cảm giác thất bại dâng trào trong lòng cô, biểu cảm kiềm chế mơ hồ trên khuôn mặt Cố Nhược dần dần tắt đi.
"Xin lỗi em, lần sau chị sẽ cố gắng làm tốt hơn."
Vẻ mặt cô có vẻ rất bình tĩnh, nhưng cảm giác vui vẻ trong cơ thể đã dần dần bị thay thế bởi sự u ám.
Lúc này Khương Tân Nhiễm mới ý thức được trò đùa của mình quá trớn.
"Chờ đã, Cố Nhược, chị tin thật à? Đừng nha, em đùa thôi mà!" Khương Tân Nhiễm có chút nôn nóng, cau mày, vươn nửa người trên của mình qua ghế lái xe của người kia, cũng cố ý nâng cao giọng điệu, "Em không phải không thích những bất ngờ mà chị chuẩn bị, chị đưa em ra ngoài chơi, em đã vui lắm rồi, thật đấy!"
Thế nhưng một khi biểu diễn nghiêm túc, trò đùa bắt đầu, để trong lòng Cố Nhược tin rằng đó là sự thật, thì cho dù Khương Tân Nhiễm giải thích hay nói ra cảm xúc thật của mình như thế nào, thì cũng chỉ giống như đang cố gắng cổ vũ để bù đắp cho Cố Nhược mà thôi.
Cố Nhược càng cảm thấy thất vọng hơn.
"Em nói là sự thật đó!" Khương Tân Nhiễm gấp muốn khóc, tự trách mình vì sao lại mắng Cố Nhược, vì sao lại nghĩ ra trò đùa như vậy? Không phải tự gây ra phiền phức cho mình sao!
Cố Nhược cười gượng, "Chị biết rồi, Nhiễm Nhiễm, vậy giờ đi nhé?"
"Không được, không thể đi!"
Tay Cố Nhược tựa trên vô lăng, Khương Tân Nhiễm liền nắm lấy tay cô, "Chuyện này em phải giải thích với chị." Ánh mắt của nàng sáng lấp lánh nhìn Cố Nhược, đôi mắt của nàng cực kỳ nghiêm túc, "Em không thất vọng, cũng không hề không vui, Cố Nhược, em biết chị nghĩ tới em, muốn dẫn em đi chơi, bây giờ em rất vui vẻ, đây không phải lời nói dối để an ủi chị, đây là lời nói thật lòng của em."
Khương Tân Nhiễm sợ Cố Nhược không tin mình, trong lúc cấp bách cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà thẳng thắn nắm lấy cổ tay cô, kéo lòng bàn tay cô tới trước ngực mình, ấn thẳng vào vị trí trái tim, "Nhịp tim của em sẽ không lừa chị, chị không tin lời em thì cũng nên tin tưởng nhịp tim của em, tự chị sờ đi, xem nó đập nhanh như thế nào."
Tay Cố Nhược bị kéo qua, vẫn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được một mảnh mềm mại, đến lúc ánh mắt kịp dõi theo thì trong đầu ong ong một tiếng, không nghĩ được gì nữa.
Chỉ nghe được câu nói của Khương Tân Nhiễm "Tự chị sờ đi".
Tất cả các dây thần kinh đều lao về phía trước như những mũi tên mà dồn ép về phía lòng bàn tay của cô rồi trở nên cực kỳ mẫn cảm, cô cảm nhận được nhịp tim của Khương Tân Nhiễm quả thật đang ở trạng thái vô cùng hưng phấn, tần số rất nhanh, như đang nảy lên trong lòng bàn tay của Cố Nhược vậy.
Ngoài ra, còn có thứ gì khác, đang chảy dọc theo lòng bàn tay cô mà lan truyền vào trái tim mình.
Đó là một dòng nước ấm, tựa như vô hình nhưng lại có cảm giác mềm mại như bông, tràn đầy sức sống, theo lòng bàn tay mà đánh vào trái tim Cố Nhược khiến nửa cánh tay cô tê dại, trái tim buông lỏng, những cảm xúc nguyên thủy trào ra từ tận đáy lòng.
Giống như một trận cháy rừng, thiêu rụi toàn bộ nước trong cơ thể Cố Nhược, cô khát đến không nhịn nổi, nhưng Khương Tân Nhiễm trước mặt lại giống như một dòng suối trong vắt nơi ốc đảo sa mạc, nàng không biết bản thân đã tỏa ra sự mê hoặc đến thế nào với cô.
"Chị có cảm nhận được nhịp tim của em không? Em nói thật mà đúng không?" Khương Tân Nhiễm nhìn Cố Nhược bằng đôi mắt trong veo như hồ nước, bên trong con mắt đen kia tràn đầy sự tin tưởng, nàng chỉ muốn Cố Nhược tin rằng những gì nàng nói là sự thật, cô hoàn toàn không nên nghĩ nhiều về điều đó.
Nàng ngây thơ như một con thú nhỏ rơi vào cạm bẫy mà không hề biết rằng mạch máu của nàng hiện đã nằm dưới hàm răng sắc nhọn của Cố Nhược.
Bên trong xe chật hẹp khiến nhiệt độ tăng cao, khiến cổ họng Cố Nhược khô khốc khó chịu, đôi mắt trong veo của Khương Tân Nhiễm càng khiến lòng Cố Nhược gợn sóng.
Cố Nhược không thể chịu đựng được nữa, hàm răng cũng bắt đầu đau đớn.
Không chịu được thêm, cô đành nắm chặt bàn tay lại.
Khương Tân Nhiễm: "..."
So với giữa hè, cuối thu ở Lâm Uyên tuy nhiệt độ không cao bằng nhưng vẫn nóng như vậy.
Vì thế Khương Tân Nhiễm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Những rắc rối của Cố Nhược, nàng đều cảm nhận được một cách rõ ràng.
Huống hồ là trắng trợn như thế.
Tim nàng đột nhiên thắt lại, dâng lên đến cổ họng sau đó lại càng đập nhanh hơn, lông mi Khương Tân Nhiễm lóe lên nhanh chóng, đôi mắt mở to, mặt đỏ đến mức có thể chảy ra nước: "Chị... Em cho chị nghe nhịp tim của em, nhưng không có để chị..."
Không để chị làm gì? Khương Tân Nhiễm cắn môi không nói nên lời, đành phải cúi đầu xuống.
Nàng không biết mình vừa để lộ chiếc cổ trắng ngần và đỏ bừng của mình trước tầm mắt của Cố Nhược.
Thái dương của Cố Nhược giật giật kịch liệt.
Nhiệt độ trong hơi thở của cô đột nhiên trở nên thiêu đốt, khiến tai Khương Tân Nhiễm hồng lên.
"Nhiễm Nhiễm." Cô mở miệng, khiến Khương Tân Nhiễm nhướng mày, luống cuống ngẩng đầu lên.
Đôi mắt như hươu con ấy vừa ngây thơ lại vừa sợ hãi, khiến Cố Nhược tê cả da đầu.
Trong lòng cô nóng bừng, đến mức lồng ngực cô muốn nổ tung.
"Cái thỏa thuận ba điều kia, chị không giữ được nữa."
Khí tức của Cố Nhược xông thẳng về phía Khương Tân Nhiễm.
Cô ấn Khương Tân Nhiễm xuống ghế phụ, nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi của nàng, mang theo hơi thở nóng rực, mang theo ham muốn như thế đang đầu hàng trước tín ngưỡng của mình, "Sau này chị sẽ xin lỗi em lần nữa, mặc em xử phạt chị."
Giọng nói cô hầu như thoát ra từ trong cổ họng, khàn khàn và nóng bỏng.
Khương Tân Nhiễm cảm giác được trái tim mình không tuân theo mệnh lệnh mà lặng lẽ run rẩy.
Nghe giọng trầm của Cố Nhược khiến trong lòng nàng như có người nhéo một cái, đau rất nhẹ nhưng lại không thể coi thường.
Thế là nàng ngước mắt lên, đồng tử cử động, thỏa hiệp một thứ nho nhỏ.
"Thỏa thuận ba điều kia, tạm thời không cần tuân thủ." Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, có chút ẩm ướt, "Coi như đền bù cho việc em nói đùa đi."
Nói xong nàng sợ Cố Nhược không hiểu, nàng lại nói thêm: "Hôm nay dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không giận chị."
Ánh mắt Cố Nhược chấn động, có chút khó tin.
Những lời này giống như yêu cầu một nụ hôn, Khương Tân Nhiễm nói xong, xấu hổ tới nỗi cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Cố Nhược được sự cho phép, không nhịn được nữa, liền ngậm lấy đôi môi của Khương Tân Nhiễm.
Cùng Khương Tân Nhiễm mười ngón nắm chặt.
Cố Nhược thầm nghĩ, nếu dù thế nào nàng cũng không tức giận, vậy tại sao không nhân cơ hội này quá đáng thêm một chút?
____
Lời của editor:
Hehe vui quá, từ chương 34 mình có người edit phụ ùi nên hy vọng có thể up chương mới đều đặn hơn, mọi người chào đón bé editor mới nhú @HenryWilliam341 nhéeee
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro