Chương 35. Chuyện quan trọng hơn

Khương Tân Nhiễm tắm sạch cơ thể mệt mỏi, thoải mái híp mắt thở dài một tiếng, sau đó nàng kéo rèm rồi mở cánh cửa kính bước ra ngoài. Cố Nhược dường như cảm nhận được hơi ẩm của sữa tắm, cau mày, trong mắt có sự chuyển động tối tăm.

Khương Tân Nhiễm nhìn về phía Cố Nhược, không khỏi bật cười: "Chị đang làm gì vậy?"

"Hả?" Cố Nhược thu hồi tầm mắt, hai người nhìn nhau, không chút suy nghĩ nói: "Xử lý email."

"Đó là cách chị xử lý email sao?" Giọng điệu Khương Tân Nhiễm trêu đùa, "Chị có nhìn rõ không?"

Cố Nhược ý thức được nàng đang nói tới điều gì, cúi đầu nhìn, cũng không khỏi mỉm cười.

Cô chỉ lo nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Khương Tân Nhiễm, chăm chú đến mức không nhận ra rằng chiếc laptop trên đùi mình đã rơi sang một bên. Màn hình cũng đã tắt nên có lẽ đã ngưng hoạt động được một lúc.

"Mới vừa đang suy nghĩ chuyện gì đó nên không chú ý." Nhờ khả năng tùy cơ ứng biến của Cố Nhược nên mặt cô vẫn không biến sắc, nhanh chóng tìm lý do bào chữa.

Điều này cũng không sai, lúc nãy thật sự cô đang suy nghĩ về điều gì đó.

Chỉ có điều sự việc trong đầu kia quá mức xinh đẹp và tình tứ, không tiện đi vào chi tiết.

Nếu nói ra, cô chỉ sợ Khương Tân Nhiễm xấu hổ đến mức muốn lập tức trở về thành phố Lâm Uyên.

Khương Tân Nhiễm cũng không quá chú ý, ngáp một cái rồi nói: "Chị đi ngủ sớm đi, em mệt rồi, muốn ngủ trước."

Cả căn phòng có tổng cộng hai gian, gian phòng phía trước gần phòng tắm hơn, giường đó đã bị Cố Nhược chiếm nên Khương Tân Nhiễm mặc định mình sẽ ngủ ở gian phòng bên trong, liền đi thẳng vào.

Hai gian phòng thông nhau và không có cửa, Cố Nhược có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng Khương Tân Nhiễm nằm trên giường.

"Ngủ ngon." Khương Tân Nhiễm tắt đèn, nói với Cố Nhược.

"Ngủ ngon." Cố Nhược cũng tắt đèn.

Nhưng sau khi nằm xuống, Khương Tân Nhiễm lại không ngủ được.

Nàng có một chút kỳ quặc, ngủ trong khách sạn không có cảm giác an toàn, rất dễ bị mất ngủ.

Tuy rằng nhà nghỉ này ở sâu trong núi, lại được treo biển "Nhà trọ", không ngang nhiên gọi mình là khách sạn, nhưng trong đầu Khương Tân Nhiễm biết rõ rằng những thuật ngữ này chỉ là những khái niệm được các doanh nghiệp thổi phồng lên trong những năm gần đây, còn bản chất vẫn không thay đổi, đều là khách sạn.

Khi nhận phòng bà chủ nhà đã nói rằng ga trải giường, gối, dép trong phòng đều là đồ mới, đều đã được phơi nắng và khử trùng nhiều lần để đảm bảo sạch sẽ.

Nhưng lý trí biết được và chấp nhận trong lòng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Khương Tân Nhiễm không thể vượt qua được rào cản tâm lý trong lòng.

Nàng tưởng mình có thể chấp nhận được nhưng thực tế đã đập thẳng vào mặt nàng.

Sau khi tắm xong, nàng buồn ngủ đến mức mắt không mở ra được, nhưng ngay khi chạm đầu vào gối, nàng đã tỉnh táo ngay lập tức, giống như một phản ứng căng thẳng đến tự nhiên.

Ngủ không được nên nàng không thể làm gì hơn là nhắm mắt đếm cừu, càng đếm càng tỉnh hơn.

Nàng đổi cách, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đầy sao bên ngoài, rồi lại càng thấy tràn đầy năng lượng hơn nữa.

Ban đêm trong núi rất yên tĩnh, Khương Tân Nhiễm tinh thần hứng khởi tới mức cảm xúc dần trở nên cáu kỉnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang dưới chân tường cũng giống như đang nhảy múa trong đầu nàng.

Bộ não nàng cứ như muốn nổ tung.

Khương Tân Nhiễm gần như kiệt sức.

Nàng liếc nhìn chiếc giường ở gian phòng ngoài.

Cố Nhược nằm bất động, hô hấp đều đặn, dường như đã ngủ say.

Khương Tân Nhiễm không đành lòng đánh thức cô, nàng nhẹ nhàng vén chăn lên, rón rén đi tới bên cửa sổ rồi đóng kín lại, không còn một khe hở.

Cũng may hiệu quả cách âm của cánh cửa không tệ, sau khi đóng lại, trong phòng lập tức yên lặng không một tiếng động.

Khương Tân Nhiễm có chút thả lỏng, nằm trở lại trên giường.

Vẫn ngủ không được.

Nàng không còn nghe thấy âm thanh nào khác, chỉ tiếng hít thở của bản thân mình cũng như tiếng sấm bên tai.

Hơn nữa sau khi đóng kín cửa sổ, nàng cảm thấy oi bức, trên lưng bắt đầu đổ mồ hôi, dính nhớp nháp và khó chịu.

Khương tân Nhiễm xoay người lại, cuối cùng tức giận, đá thẳng chiếc chăn xuống giường.

Cố Nhược mở mắt ra, ánh mắt sáng trưng nhìn trần nhà, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của sự buồn ngủ.

Cô cơ bản không hề ngủ chút nào, không ngừng vểnh tai lên chú ý tới động tác của Khương Tân Nhiễm.

Tật xấu mất ngủ khi ở khách sạn của Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược biết rõ, nhưng cô không thể làm gì được.

Cho dù bây giờ Cố Nhược hỏi nàng có phải bị mất ngủ hay không, nàng chắc chắn sẽ mạnh miệng nói: "Nào có đâu?". Sau đó nàng sẽ càng khẩn trương hơn, trái lại càng có hại.

Vì vậy Cố Nhược quyết định làm cách khác.

Tay cô đưa tới đầu giường, mò mẫm rồi bật đèn đầu giường lên.

Khương Tân Nhiễm thấy Cố Nhược mở đèn ngủ, hoảng sợ nói: "Em đánh thức chị à?"

Cố Nhược nhìn về phía nàng, quả nhiên thấy nàng căng thẳng.

"Không có." Cố Nhược vươn tay cầm lấy gối mình, rồi đi vào gian phòng trong, đứng cạnh giường Khương Tân Nhiễm, "Có thể ngủ chung với em không?"

"Chị muốn làm gì?" Khương Tân Nhiễm trong lòng căng thẳng, nàng ôm gối trước mặt làm ra tư thế phòng ngự, vẻ mặt cảnh giác.

"Gặp ác mộng." Cố Nhược thở dài, gãi tóc, "Chị ngủ không được."

Khương Tân Nhiễm ngước mắt nhìn Cố Nhược, muốn phân biệt thật giả.

Ánh mắt Cố Nhược rất bình tĩnh, không giống như vừa gặp ác mộng.

Nhưng Khương Tân Nhiễm không thể chắc chắn.

Cô là trời sinh với khuôn mặt như gỗ, cho dù sợ hãi hay buồn bã, biểu cảm của cô vẫn ẩn sâu tới mức hoàn toàn không thể nhận ra bằng cách thông thường.

"Chị mơ thấy cái gì?" Khương Tân Nhiễm thăm dò.

"Chuyện hồi nhỏ."

Khương Tân Nhiễm sinh lòng thương hại, Cố Nhược có lẽ là nói thật.

Cố Nhược chưa bao giờ kể cho Khương Tân Nhiễm về tuổi thơ của mình, chỉ để lộ ra một điều.

Là ký ức về tuổi thơ của cô rất không tốt, thậm chí có thể nói là đau đớn.

Khương Tân Nhiễm không muốn chọc vào vết thương nên không hỏi lại, chỉ yên lặng ghi nhớ chuyện Cố Nhược có tuổi thơ bi thảm ở trong lòng.

"Lên đây đi." Khương Tân Nhiễm nhượng bộ, nhường nửa giường mình rồi vỗ vỗ nói: "Ngủ ở đây đêm nay a."

"Ừm." Cố Nhược cúi đầu nở nụ cười, ném gối lên giường rồi mình cũng lên theo.

Chiếc giường rộng 1,5m đủ cho hai người ngủ mà không làm phiền lẫn nhau.

Nhưng Cố Nhược không thành thật, cô nhích người về phía Khương Tân Nhiễm, cánh tay đưa ra vòng quanh eo nàng, dễ dàng kéo nàng vào trong ngực mình.

Lưng Khương Tân Nhiễm căng thẳng, giọng nói có chút khẩn trương, "Chị làm gì vậy?"

"Để chị ôm em một lúc." Cố Nhược tựa cằm vào bả vai nàng, hít thật sâu một hơi, "Chị sợ ác mộng sẽ quay trở lại."

Khương Tân Nhiễm không được thoải mái mà vặn vẹo vai, thấp giọng phản bác: "Chị như vậy, lát nữa gặp ác mộng đó."

Cố Nhược không nói gì, cô ôm nàng càng chặt, tựa vào vai nàng, ý cười càng sâu.

Khương Tân Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: "Em bây giờ nghi ngờ chị cố ý bịa đặt, lừa gạt lòng thương từ em."

"Ngủ đi." Cố Nhược trong giọng nói đều mang theo ý cười trầm thấp, vươn tay ra che mắt Khương Tân Nhiễm, tựa lưng nàng vào trong lòng cô, nói nhỏ, "Nhiễm Nhiễm, ngủ đi, chị ở đây..."

Khi Cố Nhược thủ thỉ bên tai nàng, trong giọng điệu có một loại ma thuật thôi miên, hương thơm nhàn nhạt bên mũi, rất thư thái, cũng dễ dàng khiến người ta buông lỏng.

Mới giây trước Khương Tân Nhiễm còn đang cãi nhau với cô, giây sau ý thức của nàng như bị tước đi, lơ lửng trong không trung, đầu óc bắt đầu mơ hồ tiến vào giấc ngủ.

Lòng bàn tay Cố Nhược trước sau đều nâng lên che đi tầm nhìn của nàng.

Nàng cảm thấy như mình bị bao bọc trong mạng nhện mà Cố Nhược giăng ra, mọi giác quan đều tê liệt, không thể phản kháng, cứ như vậy từ từ đi vào giấc ngủ.

Thoát khỏi cảm giác làm thế nào cũng không ngủ được, Khương Tân Nhiễm ngủ rất sâu, tiến vào giấc mơ đẹp mà khi tỉnh lại trong trạng thái tinh thần sảng khoái, nàng cũng không tài nào nhớ ra được.

Cố Nhược suốt cả một đêm ôm khối ngọc mềm mại thơm ngát trong ngực, chỉ có thể nhìn chứ không thể động chạm, cô kiên cường chống đỡ qua một đêm, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Lúc thức dậy vào sáng hôm sau, dưới viền mắt cô hiện lên một vòng xanh nhạt.

Đôi mắt đen láy có chút đờ đẫn.

"Chào buổi sáng a." Nụ cười của Khương Tân Nhiễm so với ánh ban mai ngoài kia còn đẹp hơn bội phần.

"Chào buổi sáng." Cố Nhược gật gù đi vào phòng tắm, cô dùng nước lạnh tạt lên mặt để trông có tinh thần hơn.

"Chị... Hôm qua ngủ không ngon sao?"

Khương Tân Nhiễm có chút chột dạ.

"Không có." Cố Nhược lấy khăn từ trên kệ xuống, lau khô nước trên mặt, thản nhiên nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều, xuống ăn sáng đi."

"Được rồi..." Khương Tân Nhiễm có chút xấu hổ.

Cô và nàng đã có một bữa ăn đúng chuẩn thôn quê ngon miệng cho bữa sáng, thức ăn chủ yếu là cháo ngũ cốc và bánh bao bột ngô, với dưa chua và củ cải khô do chính chủ nhà ngâm, cùng với đó là một quả trứng vịt muối cho mỗi người.

Cháo được nấu bằng củi lửa nên mềm và nở, rất thơm và đậm đà, khi ăn món bánh bao hấp bột ngô có vị chua chua cay cay, còn củ cải khô thì rất giòn.

Bữa ăn rất hợp với khẩu vị của Khương Tân Nhiễm, nàng liếm môi, luôn miệng khen ngợi tay nghề của bà chủ.

"Hợp với khẩu vị của mấy đứa là được, ta chỉ sợ các cô ăn không ngon." Bà chủ cười đến không khép miệng vào được, không quên dùng hộp cơm xếp mấy cái bánh bao hấp bột ngô vào, lại cầm hai chai nước tinh khiết bỏ vào trong túi của cô và nàng, "Tín hiệu trong núi có chút nhiễu, tuy nhiên khắp nơi đều có tín hiệu, các cô cứ yên tâm đi chơi, nếu không tìm được đường về thì gọi cho ta, ta để chồng đi đón các cô, mang theo ít đồ ăn phòng khi đói còn có cái để lót dạ."

Giang Tân Nhiễm vừa nghĩ vừa cầm lấy, hai vợ chồng bà chủ quả thực rất tốt bụng.

Ăn sáng xong, hai người các cô liền đi vào núi chơi.

Những ngọn núi xanh tươi chưa có dấu vết can thiệp của con người, từ xa có thể thấy được một tầng mây và sương mù trên đỉnh núi, khiến người ta cảm thấy rằng mình đang cách thật xa thế giới trần tục.

Men theo con đường đất tiến vào núi, suốt cả đường đi tâm trạng Khương Tân Nhiễm rất phấn khích.

Nơi này quả thực như lời bà chủ nhà nghỉ nói, sản vật phong phú, dưới chân núi có một cây cam rừng đang vào mùa chín, cam trên cây có màu vàng rất đẹp.

Khương Tân Nhiễm vươn tay tới phần dưới cùng của cành cây, hái lấy một quả, nàng bóc ra nhét một miếng vào trong miệng Cố Nhược, nghiêng đầu cười ranh mãnh, "Chị nếm thử trước đi."

Cố Nhược cắn răng, mùi vị của nước cam tràn vào trong khoang miệng, cô nhai rất cẩn thận và bình tĩnh.

Khương tân Nhiễm dáng vẻ đầy mong chờ hỏi cô: "Có chua không?"

Cố Nhược nuốt quả cam xuống cổ họng, nói: "Ngọt."

Khương Tân Nhiễm không chờ được nữa, liền nhét một miếng vào trong miệng, cắn một cái —

"Phụt!" Nàng nhăn mặt, cúi xuống liền nhổ ra trên bụi cỏ.

Ngọt cái khỉ khô! Chua đến răng nàng đều sắp rơi xuống.

"Hay lắm Cố Nhược, chị vậy mà dám gạt em!"

Khương Tân Nhiễm làm ra dáng muốn đánh Cố Nhược.

Cố Nhược vội vã né tránh, "Nhiễm Nhiễm a chị sai rồi!"

Hai người nói cười vui vẻ cùng nhau chạy vào trong ngọn núi.


Thiên nhiên chính là hấp dẫn như vậy, rời xa chốn đô thị phồn hoa ồn ào, gạt bỏ mọi kiêng kỵ, khiến ngay cả Cố Nhược cũng có thể cười thành tiếng.

Thể lực của Khương Tân Nhiễm không bằng Cố Nhược, chạy một lúc đã thở hồng hộc, liên tục xua tay, "Không chơi nữa, ngồi nghỉ một chút." Vừa mới dứt câu liền chuẩn bị ngồi xuống trên bãi cỏ.

"Đừng ngồi." Cố Nhược mặt không biến sắc nhìn nàng, "Có thể dưới đó có rắn."

"Nhưng mà em thật sự mệt đến không nhúc nhích được nữa rồi a." Khương Tân Nhiễm nói với vẻ mặt đau khổ.

Lâm Uyên nằm trong vùng khí hậu cận nhiệt đới, đã là tháng Giêng, thời tiết vẫn nóng bức, đã gần đến trưa, nắng chói chang, nhiệt độ dưới mặt đất cũng phải lên đến ba mươi độ, khuôn mặt Khương Tân Nhiễm đỏ lên vì nóng, chóp mũi nàng lấm tấm những giọt mồ hôi, sáng rực dưới nắng.

Cố Nhược nhìn thấy liền động lòng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt nàng, cô nhìn bản đồ xác định phương hướng, chỉ chỉ vào hình ảnh nói: "Đi thêm một dặm về phía nam có thác và hồ nước trong vắt, chúng ta đến đó nghỉ ngơi, sẵn tiện ăn gì đó đi."

"Được." Khương Tân Nhiễm cúi đầu ủ rũ.

Khương Tân Nhiễm lúc này hệt như quả cà tím héo, bám vào tay Cố Nhược, cả một đoạn đường đều bị cô kéo đi, cuối cùng lúc nghe được tiếng nước, nàng mới buông hai tay Cố Nhược ra, một mình chạy về phía trước.

"Oa, thật sự có thác nước này!" Khương Tân Nhiễm đầy hứng khởi vẫy tay với Cố Nhược, "Chị mau đến đây, nước mát lắm!"

Cố Nhược dung túng nàng, nở nụ cười, bước nhanh về phía trước.

Hồ nước được hình thành từ thác nước tự nhiên, nước trong vắt, ngăn cản sự phát triển của cây cối, vừa vặn tạo ra một khoảng trống không đều đặn, qua đó có thể nhìn thấy bầu trời, giữa trưa ánh nắng chiếu thẳng xuống mặt hồ, Khương Tâm Nhiễm cúi xuống chạm vào, mặt nước hấp thụ sức nóng của mặt trời, có chút ấm áp, nàng không đợi được tháo giày ra và ngồi trên tảng đá cạnh hồ nước, thả chân xuống nước chơi đùa.

"Nếu biết hồ nước tự nhiên này tốt như vậy, em đã mang theo đồ bơi rồi, nhất định bơi trong làn nước này sẽ rất thoải mái". Trong mắt Khương Tân Nhiễm mơ hồ lộ ra vẻ tiếc nuối.

Đôi mắt Cố Nhược lóe lên, so với nàng còn tiếc hơn, thậm chí có thể nói chính là hối hận.

Người tính không bằng trời tính. Rốt cuộc cô lại bỏ lỡ cơ hội này.

Ngay cả Cố Nhược cũng chưa từng thấy Khương Tân Nhiễm mặc áo tắm.

"Lần sau đi." Cố Nhược ngồi xuống bên cạnh nàng, mở ba lô ra lấy đồ ăn, cũng chia cho Khương Tân Nhiễm.

Đẹp nhất ở ngọn núi này chính là thác nước, có người nói phía sau thác nước có một cái hang động, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy.

"Giống như hang Thủy Liêm ở Hoa Quả Sơn vậy." Khương Tân Nhiễm nổi lên sự tò mò, "Nhược Nhược, chị cho rằng phía sau thác nước thật sự có một cái hang sao? Trong đó sẽ có kho báu gì không?"

Cố Nhược lắc đầu, cười khẽ, lau đi mẩu bánh bao hấp dính trên miệng, "Không biết."

"Chị có muốn vào xem không?" Trong mắt Khương Tân Nhiễm tỏa ra hơi nước dính từ thác nước, sáng lấp lánh.

Ánh mắt nàng tràn đầy thăm dò và tò mò, Cố Nhược biết rõ nàng muốn đi, nhưng vẫn ôn nhu nói: "Vậy chúng ta vào xem thế nào nhé?"

"Được a được a!" Khương Tân Nhiễm hưng phấn đứng dậy, kéo cổ tay Cố Nhược: "Nhân lúc còn đang nắng đẹp, chúng ta đi liền đi, lát nữa tắm nắng rồi sẽ không thấy lạnh nữa!"

Họ cất túi ở nơi khô ráo xa hơn một chút, cất điện thoại di động vào túi, kéo khóa túi rồi đi bộ đến gần thác nước dọc bờ biển.

Khương Tân Nhiễm xung phong đi phía trước, không quên quay đầu lại, kiêu ngạo hất cằm, "Nhược Nhược, đây có được tính là đi thám hiểm không a?"

Yết hầu Cố Nhược chuyển động, nở nụ cười: "Đương nhiên có."

"Nếu như thật sự tìm thấy kho báu thì em sẽ mang tới viện bảo tàng Lâm Uyên, sau đó nhờ quản lý ghi tên của em trên nhãn hiệu kho báu đó, để mọi người đi bảo tàng đều biết đó là em phát hiện ra!"

Khương Tân Nhiễm nói như thể mình đã tìm ra kho báu, giọng nói càng cao hơn.

Cố Nhược mỉm cười rạng rỡ, nói đồng ý với nàng nhiều lần.

Tuy nhiên nàng và cô thật sự đứng vững trước tác động của thác nước thì mới nhìn thấy rõ phía sau là những tảng đá trơ trụi đã bị nước cuốn trôi nhiều năm, như tấm gương bóng loáng, trong khe hở có rêu xanh mọc dài, nhưng ngoài ra không có gì khác.

Trong mắt Khương Tân Nhiễm lộ ra vẻ thất vọng, "Quả nhiên truyền thuyết đều là dối trá."

Nàng không cam lòng, cẩn thận sờ vào tảng đá tìm kiếm, xác nhiên quả nhiên chẳng có gì cả nên nàng thở dài, cùng Cố Nhược chậm rãi từng bước ra khỏi thác nước, tự an ủi bản thân: "Em nghĩ là, nếu thật sự trong hang có kho báu, cục bảo vệ di tích văn hóa lúc đó đã cử người rào chắn khu vực này để không ai có thể vào được, làm sao tới lượt chúng ta kiếm lợi."

Khương Tân Nhiễm kéo vạt áo của mình lên, lại thở dài, "Chuyến đi vừa vô ích, vừa khiến quần áo ướt hết."

Đang là giữa trưa, là lúc mặt trời gay gắt nhất trong ngày, họ đứng dưới nắng ấm áp nên ngược lại không cảm thấy lạnh.

Nhưng khi Cố Nhược nhìn kỹ Khương Tân Nhiễm, ánh mắt cô đột nhiên trở nên thâm thúy.

Khương Tân Nhiễm mặc áo khoác kaki, bên trong là một chiếc áo phông trắng tinh, nàng đã cởi chiếc áo khoác ra từ lâu, chỉ đeo chiếc ba lô và mặc áo phông tiến vào thác nước.

Khi nàng đi ra thì chiếc áo phông đã bị ướt đẫm nước, đột nhiên trở nên chật chội vô cùng.

Đường cong duyên dáng và uyển chuyển của nàng lộ ra, Cố Nhược lặng lẽ thu vào đáy mắt.

Không chỉ như vậy, sau khi chiếc áo phông kia dính nước, dường như cả tính chất cũng thay đổi, có thể mơ hồ nhìn thấy được bên trong.

Lông mi Cố Nhược cụp xuống, ánh sáng trong mắt ngày càng đậm.

Ánh mắt cô di dời, vừa vặn dừng trên xương quai xanh của Khương Tân Nhiễm.

Còn vương lại vài giọt nước óng ánh.

Xuống chút nữa.

Yết hầu Cố Nhược trượt xuống, khô khốc.

Khương Tân Nhiễm nhìn thấy tầm mắt của Cố Nhược đang dán trên người mình, nhất thời đỏ mặt.

Khương Tân Nhiễm không biết nên bày ra biểu cảm gì, vẻ mặt có chút bối rối, cúi đầu nhìn chằm chằm những viên đá trên đất. Nàng cắn chặt môi dưới, lông mi run rẩy.

Nàng đưa tay ôm lấy bả vai của mình, trừng mắt nhìn Cố Nhược, "Không được nhìn lung tung!"

Đáng tiếc ánh mắt nàng như chứa cả một hồ nước bên trong, đáy mắt gợn sóng, cực kì ôn hòa, không hề có lực uy hiếp.

Thêm vào đó là cả người nàng đều ướt đẫm, giọng nói có chút nhỏ nhẹ và ngượng ngùng.

Giọng nói kia lọt vào tai Cố Nhược, trái tim cô nhẹ nhàng bị cọ vào, vừa tê vừa ngứa.

Cô mở miệng định nói chuyện, nhưng nghe thấy âm thanh gì đó, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.

Đằng sau có tiếng bước chân.

Có người đến rồi.

"Hai tiểu cô nương kia, mấy cô lên núi chơi à?" Chỉ nghe thấy một giọng nói vọng lại từ xa, là một người đàn ông trung niên, chắc chắn cũng là dân làng sống dựa vào núi.

Ông chú kia cách các cô khá xa, nhưng Khương Tân Nhiễm lo ông ta sẽ tới đây.

"Đúng vậy, chú đến đây làm gì?"

Khương Tân Nhiễm lớn tiếng đáp lại, trọng lòng cầu nguyện ông ta nhanh nhanh rời đi, tuyệt đối đừng lại gần đây.

"Tôi đi đào một ít sắn dại để về làm bột sắn dây!" Ông ta giơ giơ cây cuốc trong tay lên.

Đúng lúc ông ta muốn tới gần, vừa định nhấc chân lên thì Cố Nhược quay đầu nhìn, lạnh giọng quát lớn: "Đi ra!"

Ánh mắt ấy gợn lên sóng nước lấp lánh, đáng lẽ phải ấm áp, nhưng trong mắt cô lại phủ một tầng sương lạnh lẽo.

Ông chú sửng sốt một chút, Cố Nhược quay người đối mặt với Khương Tân Nhiễm, nắm lấy tay nàng kéo đến sau một tảng đá lớn trên bờ, thuận thế quấn nàng lại.

Bề mặt tảng đá không bằng phẳng, có cạnh sắc nhọn, trong lòng Khương Tân Nhiễm có chút không thoải mái.

"Lần này chị không có mắng người." Giang Tân Nhiễm chưa kịp mở miệng, Cố Nhược đã nói trước.

Khương Tân Nhiễm sững sờ.

Cố Nhược lại nói: "Chị là nói ông ta đi ra, không phải cút."

Khương Tân Nhiễm ngơ ngác, chớp mắt mấy cái, sau đó ý cười cũng xuất hiện trên khóe mắt.

Khóe miệng nàng cũng nhếch lên.

Cố Nhược đem lời nàng nói ra để trong lòng, và đang thật sự thay đổi vì nàng, từng chút một.

Mặc dù đôi khi hướng thay đổi có hơi thiên vị.

Trong mắt Cố Nhược, đôi mắt cong cong của Khương Tân Nhiễm tựa như viên ngọc dưới ánh mặt trời, chiếu sáng tâm hồn cô.

Khương Tân Nhiễm mỉm cười câu lấy cổ Cố Nhược, kiễng chân lên, cố ý lại gần cô, đầu mũi chạm vào chóp mũi cô, bầu không khí có chút ám muội, nàng rúc vào cổ cô: "Chị... Sao lại đẩy em vào góc này a?"

Thân thể vừa vặn, cảm xúc cũng rất chân thật.

Thân thể Cố Nhược cứng đờ, khẽ nhúc nhích, vòng lấy eo nàng: "Không muốn em bị người khác nhìn thấy."

Lòng bàn tay của Cố Nhược lúc này cực kì nóng, lúc sau lại hỏi: "Cái này có tính là thiếu tôn trọng em không?"

Khương Tân Nhiễm bật cười, lông mày giả vờ nhếch lên, "Chị đoán xem?"

Nàng cảm thấy lực tay Cố Nhược đang mạnh lên, gần như cả cơ thể đều bị treo trên người Cố Nhược.

"Chị cũng không muốn." Cằm Cố Nhược chạm vào vai cô, đôi môi như có như không chạm vào dái tai nàng.

"Vậy tại sao chị có thể nhìn?" Khương Tân Nhiễm nhướng mày cười hỏi.

"Chị và người ta không giống nhau."

"Không giống chỗ nào?"

"Chị là người của em."

Nơi lồng ngực Khương Tân Nhiễm đột nhiên nóng lên.

Khi mọi chuyện rõ ràng, đôi mắt nàng đột nhiên ươn ướt.

"Cố Nhược." Giọng nàng bắt đầu run, "Chị có muốn biết hiện tại chị được bao nhiêu điểm không?"

Cố Nhược ôm chặt nàng, thấp giọng hỏi: "Bao nhiêu?"

"Một trăm điểm." Khương Tân Nhiễm ngẩng đầu, hơi thở nóng hổi phả vào tai Cố Nhược, thanh âm có chút run rẩy, "Cố Nhược, em cảm nhận được chị là thật lòng với em."

Cố Nhược chấn động một lúc, có chút không tin nổi.

"Ý em là...?"

"Em nguyện ý ở bên cạnh chị."

Khương Tân Nhiễm rơi xuống một giọt nước mắt, nàng mở miệng cắn lên lỗ tai Cố Nhược, giọng nói vừa mơ hồ vừa quyến rũ, "Cố Nhược, bây giờ nếu muốn, chị có thể hôn em..."

Lời còn chưa dứt, Cố Nhược đã chặn môi nàng lại.

Cố Nhược không chỉ muốn hôn môi, cô sốt ruột nghĩ còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

Trái tim Cố Nhược đã sắp nổ tung, cô không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa.


_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro