Chương 36. Chị rất thích
Cố Nhược ép Khương Tân Nhiễm ra sau tảng đá bên cạnh, hôn nàng thật sâu.
Phía sau là thác nước tự nhiên đổ thẳng xuống, nước đập vào vách đá, bắn tung tóe, ngấm vào không khí rồi từ từ phân tán trong không khí, theo gió rơi khắp nơi.
Tựa như cơn mưa đầu xuân, sẽ không làm ướt quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi mát mơ hồ trên má và lông mi, ngưng tụ thành những giọt nước nhỏ trong suốt.
Hơi nước rơi xuống trên đỉnh đầu các cô, nhưng chẳng ai nhận ra điều đó.
Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược khống chế, chỉ có thể chịu đựng nụ hôn mãnh liệt của cô, nàng ngẩng đầu, gáy bị ép tựa vào trên tảng đá cứng và ướt.
Nàng có cảm giác mình sắp nghẹt thở.
Nhưng Cố Nhược vẫn cảm thấy chưa đủ.
Khương Tân Nhiễm nheo mắt, đồng tử nở rộng, ý thức có chút mơ hồ.
Não bộ nàng lúc này giống như một cỗ máy có bánh răng bị dính keo, tốc độ xử lí cực kì chậm, hiệu suất cũng giảm so với bình thường rất nhiều.
Thế nhưng khi ngón tay Cố Nhược chạm đến cổ áo nàng thì một tia lửa lóe lên trong đầu Khương Tân Nhiễm, động cơ lại bắt đầu chạy hết công suất, tay nàng lập tức nắm lấy cổ tay Cố Nhược.
"Chị làm gì vậy?!" Nàng hỏi.
Đôi mắt mở to cùng con ngươi đang lóe lên của nàng làm Cố Nhược rung động.
"Chúng ta thật sự là đang hẹn hò sao?" Cố Nhược nghiêm túc hỏi nàng.
Trong lòng Khương Tân Nhiễm run lên, nàng rũ mi, khẽ ừ một tiếng.
Tiếng thác nước phía sau ồn ào đến mức gần như át đi giọng nói của nàng.
May mắn là Cố Nhược rất giỏi nắm bắt những điều quan trọng, từ trong tiếng ồn vẫn nghe ra được lời khẳng định của người mình yêu.
Trong mắt cô hiện lên vẻ vui mừng, hơi thở nóng bừng, áp sát vào người Khương Tân Nhiễm, hơi thở gấp gáp, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy em lại là bạn gái của chị đúng không?"
Từ "lại" được nói ra nhẹ tựa lông hồng, chỉ có Cố Nhược biết, cô đã chờ đợi trong đau khổ suốt sáu năm, nếm trải đủ mọi thăng trầm để đổi lấy.
Khương Tân Nhiễm hai má đỏ bừng, gật đầu một lần nữa, giọng nói so với lúc này còn trầm hơn.
Nàng không khỏi nhớ lại, sáu năm trước, mối quan hệ của nàng và Cố Nhược bắt đầu không rõ ràng, thậm chí còn không có thời gian cụ thể bọn họ hẹn hò. Mà lần này lại có thời gian địa điểm rõ ràng. Hôm nay có được xem là ngày kỉ niệm tình yêu không? Nơi này chính là nơi ước định tình yêu sao?
Càng nghĩ, gương mặt nàng lại càng đỏ hơn.
Cả người đều cảm thấy rất thẹn thùng.
Thế nhưng trong cõi lòng nàng lại chất chứa sự ấm áp và hạnh phúc, như được lấp đầy bởi những viên kẹo ngọt ngào.
Cố Nhược ngược lại không có tâm trạng nhạy cảm và tinh tế như thế, hơi thở của cô bên tai Khương Tân Nhiễm rất gấp gáp, thậm chí còn có một chút thô ráp không phù hợp với sự đoan trang của cô. Ngón trỏ cô đang đặt trên cổ áo Khương Tân Nhiễm thật nóng bỏng, giống như trẻ con háo hức mở quà dưới gốc cây thông trong ngày lễ Giáng Sinh.
Trong mắt Cố Nhược, nàng là món quà được đóng gói tinh xảo nhất trên đời, bây giờ đang ở ngay trước mặt cô, chỉ đợi cô đến gỡ lớp giấy gói vải bên ngoài ra là có thể nhìn thấy trọn vẹn sáu năm chờ đợi của mình.
Làm sao cô có thể không thấy kích động được?
Nhịp đập của trái tim cô mạnh đến nỗi nếu như có thể nghe thấy rõ được, có thể làm thủng cả màng nhĩ của người đối diện.
Nhưng Khương Tân Nhiễm đột nhiên ngăn lại hành động của Cố Nhược một lần nữa sau khi đốt cháy hết nhiệt huyết của cô: "Bây giờ sao? Ngay tại đây?"
Khương Tân Nhiễm nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn Cố Nhược với ánh mắt hoài nghi.
Cố Nhược cúi đầu nghĩ, xem ra đúng thật là nơi đây không thích hợp.
Ở nơi rừng núi hoang vắng, không có chăn ấm đệm êm, cộng thêm Khương Tân Nhiễm cả người đều ướt sũng, có thể sẽ bị cảm lạnh.
Chuyện quan trọng như vậy không nên làm ở đây.
Ít nhất là cũng không nên giống như dã thú.
Cố Nhược muốn cho Khương Tân Nhiễm những điều tốt nhất.
Cô hi vọng Khương Tân Nhiễm sẽ có được những ký ức tốt đẹp, khó quên.
"Trở về nhà trọ đi." Cố Nhược rất nhanh mang Khương Tân Nhiễm trở về. Hành trình tiếp theo mà trợ lí in ra cho hai người, Cố Nhược căn bản không hề để tâm, trực tiếp bị xé thành từng mảnh, xé nát tấm bản đồ rồi giẫm nó trong bùn đất bên cạnh một gốc cây nhỏ.
Cố Nhược bước đi rất nhanh, cổ tay Khương Tân Nhiễm bị cô siết lại đến đau đớn.
"Chị gấp gáp làm gì vậy, sau lưng chị cũng không có hổ a." Khương Tân Nhiễm lảo đảo đi theo nàng, cau mày nhẹ giọng phàn nàn.
"Không vội không được." Cố Nhược bắt đầu vì tốc độ đi như hành quân mà thở hồng hộc.
Cố Nhược đã chờ đợi sáu năm, cô không biết đã bao nhiêu lần mơ thấy Khương Tân Nhiễm trong suốt sáu năm qua, mỗi giấc mơ cô đều thấy nàng mỉm cười ôm lấy mình, và Cố Nhược đều tỉnh lại vào thời khắc quan trọng nhất, ngoại trừ sau lưng đổ mồ hôi đầm đìa, thì chẳng có gì cả.
"Không được, em thật sự đi không nổi nữa." Hai chân Khương Tân Nhiễm run rẩy, nàng hất tay Cố Nhược ra, ôm đầu gối hít sâu một hơi, "Muốn đi thì chị tự đi đi, em không đi nữa đâu, em muốn nghỉ ngơi một lát."
"Sắp tới rồi, chỉ một trăm mét nữa thôi."
"Em không đi nữa, một mét cũng không đi!" Khương Tân Nhiễm trở nên bướng bỉnh với Cố Nhược.
"Chậc." Cố Nhược khẽ cau mày, không có lựa chọn nào khác đành phải cõng Khương Tân Nhiễm trên lưng.
"Chị làm gì vậy!" Khương Tân Nhiễm kêu lên khi đột nhiên bị cõng không trung.
"Đưa em về."
Khương Tân Nhiễm chớp mắt, nằm dài trên lưng Cố Nhược, không nhịn được cười.
"Chị có nghe qua Trư Bát Giới cõng vợ trên lưng bao giờ chưa?"
"Chị nghe qua rồi." Cố Nhược ậm ừ trả lời.
Khương Tân Nhiễm nắm lấy lỗ tai cô nói: "Chị bây giờ giống Trư Bát Giới đang cõng vợ vậy, ha ha ha ha"
Khương Tân Nhiễm cười đến không khép miệng lại được.
Cố Nhược cúi đầu đi về phía trước, cũng nở nụ cười.
Chỉ cần có thể cõng vợ trên lưng, huống chi là Trư Bát Giới, cô ấy là kẻ bôn ba khắp nơi cũng không thành vấn đề.
Chỉ là...
Khương Tân Nhiễm nghĩ, cũng không có Trư Bát Giới nào xinh đẹp như vậy? Phép ẩn dụ này cũng thật sự là lãng phí nhan sắc của Cố Nhược đi.
Nàng ôm cổ Cố Nhược, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Không phải, chị không phải Trư Bát Giới cõng vợ."
Cố Nhược mỉm cười, sau đó liếc nhìn nàng: "Vậy thì là gì?"
"Là Hằng Nga cõng vợ."
Cố Nhược nghe được, cười khẽ: "Nhiễm Nhiễm."
"Ơi?"
"Thì ra hình tượng của chị trong mắt em đẹp vậy sao."
"Trong mắt em sao? Vốn dĩ chị đã rất xinh đẹp rồi, nếu không phải vì chị đẹp, em đã không ở đây với chị a."
"Nếu vậy thì em yêu chị vì nhan sắc sao?"
Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược làm cho nghẹn, nhất thời không nói nên lời, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Cố Nhược không có ý bắt nạt nàng thêm, cười thầm trong lòng: "Vậy chị có ở trong lòng em không?"
Tim Khương Tân Nhiễm đập thình thịch, không dám nói tiếp nữa.
Hiếm khi Cố Nhược bật cười thành tiếng.
Đường núi ngoằn nghèo khó đi, Cố Nhược sức khỏe rất tốt vậy mà khi đến khách sạn vẫn mệt đến thở không ra hơi, phải mất mấy phút mới từ từ điều chỉnh được hơi thở.
Khương Tân Nhiễm ướt đẫm, lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm: "Em đi tắm trước."
Khương Tân Nhiễm vừa tắm vừa gội nên phải mất hơn một tiếng mới ra ngoài.
Nàng sấy tóc xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã bị Cố Nhược ôm từ đằng sau.
Khương Tân Nhiễm da đầu căng cứng, nhanh chóng ngăn cản: "Chị đừng tới đây!"
"?" Cố Nhược xụ mặt, cô còn tưởng Khương Tân Nhiễm đã hối hận với quyết định của mình rồi.
"Trên người chị toàn là mồ hôi, chị đi tắm trước đã, chưa thơm tho sạch sẽ thì đừng hòng chạm vào người em!"
Sự thật đã chứng minh, cho dù có là tiên nữ, chỉ cần đổ mồ hôi vẫn sẽ có mùi chua.
"Vậy sau khi tắm rửa sạch sẽ thì chị có thể chạm vào em đúng không?" Cố Nhược lập tức bắt được điểm quan trọng trong lời nói của Khương Tân Nhiễm.
Lúc Khương Tân Nhiễm còn chưa hết sửng sốt, Cố Nhược đã xông vào phòng tắm: "Em yên tâm, chị sẽ tắm đến khi nào thơm phức thì thôi!"
Khương Tân Nhiễm còn đang định nói thêm cái gì đó, nhưng trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy.
Nàng cạn lời, chỉ có thể ngồi trước bàn trang điểm lau tóc một cách máy móc, trong lòng có chút run rẩy.
Khương Tân Nhiễm máy móc lau khô đầu tóc rồi chải mượt, nàng ngắm mình trong gương trang điểm, khẩn trương nuốt nước bọt hai tiếng.
Có lẽ hôm nay thực sự phải làm điều này với Cố Nhược.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra đột ngột, Khương Tân Nhiễm không hề có sự chuẩn bị.
Khi còn trẻ, nàng rất tò mò, có lần còn cùng Cố Nhược lén xem thử vài đoạn phim ngắn để tìm hiểu giữa hai người con gái là như thế nào.
Nhưng xem là một chuyện, đến lúc thực hành lại là một chuyện khác.
Là người mới học lái xe, cuối cùng vẫn phải lái xe ra đường lớn để xem khả năng của mình. Giống như nàng bây giờ, Khương Tân Nhiễm căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi nên đành phải mở điều hòa, nếu không sẽ thấy bức bối.
Trong căn phòng quá yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm của Cố Nhược.
Khương Tân Nhiễm cảm thấy khát nước, uống một hơi cả một cốc nước lớn nhưng không có tác dụng.
Nàng bật TV lên và ngẫu nhiên chọn một kênh trong đó, trên TV đang phát quảng cáo sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho người già, nàng cố ý vặn âm lượng lên mức cao nhất để át đi tiếng nước.
Khương Tân Nhiễm nhìn chằm chằm vào TV với đôi mắt sáng ngời, dường như đang tập trung vào nó, nhưng chỉ có nàng biết những thứ âm thanh kia hoàn toàn không lọt vào tai nàng, dù chỉ một từ.
Ánh mắt Khương Tân Nhiễm không ngừng hướng về phía cửa phòng tắm xem khi nào Cố Nhược sẽ đi ra.
Thời gian trôi qua từng phút.
Dưới sự cảnh cáo của Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược tắm rửa cẩn thận, so với lúc nàng tắm còn lâu hơn, đã gần hai tiếng trôi qua.
Thời gian cũng đã gần năm giờ chiều.
Lúc Cố Nhược từ phòng tắm bước ra, Khương Tân Nhiễm lập tức quay lưng, siết chặt tấm chăn bên dưới, cái cổ cứng ngắc không dám cử động, và đặc biệt là nàng không dám nhìn về phía Cố Nhược.
Cố Nhược cũng không vội vã tiến về phía nàng, cô đã chịu đựng sáu năm rồi, mấy phút thì có ý nghĩa gì, thoải mái lấy máy sấy tóc treo trên tường lên sấy tóc.
Cố Nhược có vẻ bề ngoài đẹp, nhưng cô ở trước mặt người ngoài không hề chú ý đến vẻ đẹp của mình, chỉ khi đối mặt với Khương Tân Nhiễm, cô mới bắt đầu để tâm.
Vì vậy, lần này Cố Nhược gội đầu cố ý thoa dầu xả hai lần, vặn máy sấy tóc ở mức nhỏ nhất, cố gắng không để sợi tóc nào bị xoăn và giữ cho tóc mình ở trạng thái mềm mại.
Bộ đồ ngủ cô chọn là chiếc váy dây bằng lụa màu xanh nhạt, cũng chính là chiếc váy đã từng làm cho Khương Tân Nhiễm đỏ mặt
Không chỉ vậy, Cố Nhược còn rửa mặt, đánh răng, cắt móng tay. Có thể nói, chưa bao giờ cô chăm sóc bản thân tỉ mỉ như thế.
"Chị sấy tóc cho em nhé?" Cố Nhược sấy khô sợi tóc cuối cùng, sau đó giơ máy sấy lên nhìn Khương Tân Nhiễm: "Không sấy khô sẽ dễ bị đau đầu."
"Được." Khương Tân Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, gật gật đầu.
Cử chỉ gật đầu của nàng thật sự rất buồn cười.
"Tới đây." Cố Nhược cười mỉm, vẫy tay với nàng.
Tay chân Khương Tân Nhiễm cứ như người gỗ, lạch bạch bước đi như chim cánh cụt.
Dù vẫn còn tỉnh táo, nhưng dường như nàng chẳng có cách nào điều khiển được thân thể của mình nữa.
"Em ngồi xuống đi." Cố Nhược nói.
Khương Tân Nhiễm ngồi cứng đờ trên ghế.
Bên tai nàng vang lên tiếng vù vù, sau đó là một cơn gió ấm thổi qua đỉnh đầu, sau đó Khương Tân Nhiễm cảm thấy đầu ngón tay Cố Nhược chạm vào tóc nàng, từ từ kết hợp với tác động của máy sấy tóc.
Hai chân Cố Nhược tựa vào ghế, mặt Khương Tân Nhiễm hướng vào eo cô, cả hai người dán sát vào nhau.
Đây thật sự là một vị trí đòi mạng. Nàng vừa có thể ngửi thấy mùi thơm của Cố Nhược, lại còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô ấy.
Tựa như cơn sóng biển, ồ ạt đập vào mặt Khương Tân Nhiễm.
Nhiệt độ trên mặt Khương Tân Nhiễm không hề giảm bớt, thậm chí còn ngày càng nóng hơn. Nàng không biết nên đặt tầm mắt mình ở đâu.
Chỉ cần lí trí lơ là một chút, thì ánh mắt sẽ tự nhiên hướng lên trên, nơi mà Khương Tân Nhiễm đã từng nhìn thấy.
Váy ngủ có dây của Cố Nhược là loại cổ thấp.
Cực kì thấp.
Cho nên chỉ cần Khương Tân Nhiễm hơi ngước mắt lên thì tất thảy mọi cảnh xuân đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Làn da trắng mịn như sữa là gì? Chỉ cần nhìn vào Cố Nhược là biết.
Mỗi phút trôi qua đối với nàng chưa bao giờ dài đến vậy, khi Cố Nhược sấy xong một bên tóc của Khương Tân Nhiễm, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ đến Cố Nhược lại cúi xuống, dùng máy sấy tiếp tục thổi bay một bên tóc dài còn lại của Khương Tân Nhiễm.
Kết quả là, toàn bộ gương mặt của nàng đều bị chôn vùi trong lòng cô.
Một lúc sau, Cố Nhược treo máy sấy về chỗ cũ, lùi lại một bước rồi mỉm cười nói: "Được rồi."
Khương Tân Nhiễm biết rõ mặt mình nhất định đã đỏ bừng.
Cũng không biết là đang ngại ngùng hay có ý gì.
Nhưng dù sao đi nữa thì nàng vẫn bị thu hút bởi mùi hương dễ chịu của Cố Nhược.
Lí trí của Khương Tân Nhiễm bị rút cạn, nàng cảm thấy thế giới trước mặt như đang quay cuồng, cảm giác so với uống rượu cũng không khác biệt mấy.
Tựa như đang dạo bước trên từng miếng bông mềm mại, luôn có cảm giác không chân thực.
Sau khi sấy tóc, Cố Nhược ngồi xổm bên cạnh nàng, bắt đầu cắt móng tay của người kia.
Cô cúi đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc cắt cẩn thận.
Tiếp theo, Cố Nhược kéo tay nàng đến, cẩn thận mài dũa xong còn đưa nóng tay nàng lên chọc chọc vào mặt mình.
"Chị là... đang làm gì đó?" Tay Khương Tân Nhiễm hơi co lại.
"Cảm nhận một chút."
"Cảm nhận cái gì cơ."
"Đâm vào người có đau không, có thể làm xước da không."
"Chị cảm nhận cái này làm gì..."
Khương Tân Nhiễm còn chưa kịp hỏi xong thì đã phát hiện hai bên má nóng bừng.
Nàng mím môi, không biết nên làm gì.
Bầu không khí lúc này giống như mật ong, không thể tan chảy, vừa đặc vừa dính.
Mỗi một hành động mặt đều không biến sắc nhưng ý tứ lại thể hiện trên câu từ, mỗi một câu vô tình truyện trò nhưng đều phủ lên màu sắc của riêng nó.
Cố Nhược cắt xong móng tay của nàng, lại lần mò lên mắt cá chân...
Khương Tân Nhiễm vô thức co rúm người lại, nhấc chân lên ghế, tay ôm cả hai chân vào người, "Chị còn muốn cắt móng chân à?"
"Em cũng không phải sẽ dùng ngón chân chọc chị a!" Khương Tân Nhiễm thẳng cổ kháng nghị.
"Sẽ không." Cố Nhược gật đầu, đứng thẳng lên, dùng hai tay đỡ lấy nàng, ngồi xuống ghế rồi ôm nàng đặt vào lòng mình.
Chất liệu vải mềm mại của bộ đồ ngủ khiến Khương Tân Nhiễm phải động đậy ngón tay.
"Nhưng chị lại rất thích." Cố Nhược nói.
____
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro