Chương 37. Sự việc bất ngờ

Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược ôm vào lòng, lưng nàng đè vào ngực cô, toàn thân nàng không thoải mái, vặn vẹo một chút, bả vai có cảm giác rõ ràng.

Mí mắt nàng chớp chớp, không dám cử động nữa, cứng người tại chỗ.

Cố Nhược đương nhiên cũng cảm giác được, cô không nói gì, chỉ đưa tay từ phía sau ôm Khương Tân Nhiễm vào lòng, cười nhẹ.

Cô mím môi, tiếng cười nghẹn ngào trong lồng ngực có vẻ nặng nề, đè nén, chạm tới tận tim Khương Tân Nhiễm, khiến nàng rung động.

Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Nhược phun vào tai, nhẹ nhàng mà ẩm ướt, giống như một tầng sương mù, như một con chuồn chuồn lướt nước, như thủy triều, còn có chút ngứa, lông mi Khương Tân Nhiễm run lên, nàng không nhận ra mà theo bản năng rụt cổ lại.

"Em sợ sao?" Cố Nhược ôm nàng, thanh âm mềm mại như trong giấc mơ, nghe rất không chân thực.

Khương Tân Nhiễm thành thật gật đầu: "Có chút."

"Sợ cái gì?" Cố Nhược nhìn chằm chằm vào gáy nàng, thổi nhẹ một hơi.

Trong nháy mắt một mảng đỏ hồng nhỏ lập tức nổi lên trên da nàng, Cố Nhược nhếch môi hài lòng.

Khương Tân Nhiễm muốn trốn, đáng tiếc nàng đang ngồi trên đùi Cố Nhược nên trốn không được.

"Em không biết." Khương Tân Nhiễm nhíu mày, hạ thấp giọng nói, nghe có chút không ổn.

Sợ những điều mình không biết là bản năng tránh những điều không tốt của con người.

Mọi chuyện sắp xảy ra tiếp theo đều là những trải nghiệm Khương Tân Nhiễm chưa từng trải qua trong đời, nàng giống như bước vào một khu rừng rậm trong sương mù, mỗi bước đi là một thế giới hoàn toàn mới, làm sao nàng có thể không sợ hãi?

"Đừng sợ." Cố Nhược ghé sát vào tai nàng, nhàn nhạt mỉm cười, "Chị hướng dẫn em."

Nhưng trong tai Khương Tân Nhiễm giống như sự mê hoặc của một nữ yêu tinh có độc trong rừng sương mù, lơ lửng trong sương, dùng giọng nói quyến rũ để mê hoặc hết các du khách lạc đường.

Khương Tân Nhiễm cắn môi, thấp giọng nói: "Kinh nghiệm của chị nhiều hơn em tới đâu? Có ích gì cho em không?"

Tiếng cười của Cố Nhược vang vọng quanh lỗ tai nàng, "Nhiều hơn em một chút."

Khương Tân Nhiễm không phục, "Tại sao lại hơn em?"

"Chị xem nhiều lắm, cũng học nhiều." Cố Nhược cọ cọ dưới cằm nàng.

Khương Tân Nhiễm đỏ mặt, lúng túng, "Chị học những thứ này làm gì?"

"Sợ làm em đau." Cố Nhược không e dè.

Mặt Khương Tân Nhiễm càng đỏ, "Cũng không phải đánh nhau, làm sao đau được a, chị chuyện bé xé ra to rồi."

Cố Nhược thu lại bóng tối trong mắt và mỉm cười, ý vị sâu xa.

Khương Tân Nhiễm giống như một con thú sơ sinh đã lọt vào bẫy mà hồn nhiên không hề hay biết.

Nàng tự cho là mình biết rất rõ về Cố Nhược, nhưng có lẽ nàng vẫn chưa thật sự hiểu Cố Nhược như nàng nghĩ.

"Em muốn chị ôm em lên giường, hay là muốn ngồi một lúc nữa?" Cố Nhược đưa quyền lựa chọn cho Khương Tân Nhiễm.

"Đều... Đều được."

Cố Nhược không hỏi lại, cô vòng tay qua đầu gối Khương Tân Nhiễm ôm nàng lên.

Hai tay Khương Tân Nhiễm ôm lấy cổ cô, thân thể uốn cong giữa hai cánh tay cô, dẻo dai đến mức khó tin.

Đôi mắt tròn của nàng lúc mở to, ngấn nước, nhìn ẩn ý đầy tình cảm, đáy mắt nàng bây giờ phản chiếu toàn bộ đều là khuôn mặt Cố Nhược.

Mặc dù kể từ khi Cố Nhược đặt Khương Tân Nhiễm lên giường chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng lại như thể đã qua một thế kỷ.

Cô quỳ ở mép giường cạnh Khương Tân Nhiễm, vừa muốn cúi người thì Khương Tân Nhiễm liền nhắm mắt lại hét lớn: "Lúc nãy chị sờ chân của em vẫn chưa rửa tay, chị đi rửa tay trước đi!"

Cố Nhược dừng lại.

Khương Tân Nhiễm lấy tay che mắt, từ khe hở bên trong nhìn lén phản ứng của Cố Nhược.

Cố Nhược nhướn lông mày thở dài, trông vừa bất lực vừa dung túng.

Cô xoay người đi rửa tay.

Đôi bàn tay trắng tinh như ngọc, mười ngón thon nhỏ và dài, đặt dưới vòi nước rửa thật kỹ, mỗi kẻ hở đều không bỏ qua.

Rửa xong cô lại cẩn thận lau khô, trở lại phòng tắm rồi đứng cạnh chiếc bàn nơi giường ngủ.

Khương Tân Nhiễm khẩn trương nắm chặt góc chăn, nuốt nước miếng.

"Muốn uống nước không?" Cố Nhược cầm cốc nước lên.

Quả nhiên Khương Tân Nhiễm thấy cổ họng mình khô khốc, liền gật đầu, mong chờ nhìn Cố Nhược.

Cố Nhược không đưa chiếc cốc ra mà nghiêng cổ tự mình uống một ngụm nước lớn.

"Chị không cho em uống à?" Khương Tân Nhiễm bất mãn nhăn mũi.

Vừa mới dứt lời, một bóng đen đã che khuất tầm mắt nàng, Cố Nhược không cho nàng cơ hội chuẩn bị, đã bao phủ nàng.

Môi Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược phong ấn, ngay sau đó nàng cảm nhận được một cảm giác mát lạnh.

Nàng rên rỉ một tiếng, cổ họng vẽ ra một đường cong cực kỳ duyên dáng, trượt xuống, buộc phải tiếp nhận nước Cố Nhược đút cho nàng.

Nàng sặc nước, làm ướt gối.

Trên môi nàng còn đọng lại vệt nước khiến con ngươi Cố Nhược co lại, trái tim cô giống như bị bóp chặt, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề.

Không khí bị đốt cháy.

Nhiệt độ trong phòng thật ngột ngạt.

Nếu như lúc vừa rồi mới chỉ còn là nồi nước ấm, thì bây giờ, những chiếc ống thổi bắt đầu rít lên và phập phồng, màu đỏ thẫm của lửa đột nhiên vọt ra, gần như muốn đốt cháy trần nhà.

Không khí nhanh chóng sôi trào lên như núi lửa, dung nham màu đỏ tan thành chất lỏng, ồ ạt tràn ra bên ngoài.

Khi sắt thép cứng đến gần, trong nháy mắt nó tan chảy ngay lập tức, nhưng khi một người đến gần thì trong vài giây liền biến mất thành tro bụi, giống như thể nó chưa từng tồn tại.

Lúc này Khương Tân Nhiễm mới biết lúc trước Cố Nhược cười là chuyện gì.

Đó không phải là nụ cười hài lòng, mà là nụ cười chế nhạo vì sự ngây thơ của Khương Tân Nhiễm khi nàng nói cô chuyện bé xé ra to.

Mới chỉ là hôn thôi cũng đã khiến một bên cổ Khương Tân Nhiễm cảm thấy ngứa ran.

Cổ tay nàng bị ép vào đầu nên cảm giác như xương cổ tay của mình sắp bị nghiền nát.

Chiếc cằm nhô lên của nàng run rẩy trong không khí lạnh lẽo, nhưng ngay khi môi Cố Nhược áp vào thì nóng đến mức run lên.

Đã đến giờ ăn tối, bà chủ nhà nấu xong bữa tối và lên cầu thang, gõ cửa phòng Cố Nhược và Khương Tân Nhiễm gọi họ dùng bữa tối.

Âm thanh "cộc cộc cộc" đánh vào dây thần kinh, làm cho mạch máu của Khương Tân Nhiễm thắt lại.

"Cố tiểu thư, Khương tiểu thư, đồ ăn xong rồi, các cô xuống ăn hay để ta bưng lên?"

Trong phòng không có phản hồi, bà chủ nhà lại gõ cửa.

Cố Nhược cau mày, hướng về phía ngoài cửa hét lớn: "Cút ngay!"

Giọng nói của cô gầm lên như từ trong lồng ngực như một con mãnh thú giận dữ.

Bà chủ nhà sợ đến run cả tay, không dám gõ cửa lần thứ ba, bang bang bang giẫm lên cầu thang chạy xuống lầu.

Khương Tân Nhiễm cảm giác được trần nhà phía trên đầu đang quay tròn, hình dáng của trần nhà vặn vẹo như thể đang ở sâu trong một vòng xoáy ảo giác, bên tai nàng Cố Nhược hít một tiếng chói tai, khiến trái tim nàng run rẩy, cuộn tròn.

Lại bị Cố Nhược mở ra.

Đang định tiếp tục thì điện thoại Cố Nhược ở trên bàn đầu giường vang lên.

"Điện... Điện thoại..." Khương Tân Nhiễm đá cô một cái.

"Đừng động đậy." Cố Nhược thở gấp.

Điện thoại rung lên không ngừng, hồi lâu sau mới dừng lại.

Không tới ba giây, chuông lại vang lên, lần này là điện thoại của Khương Tân Nhiễm, rất chói tai.

Thần kinh của Khương Tân Nhiễm nhảy một cái, từ trong cơn choáng váng tỉnh lại.

Đây là tiếng chuông điện thoại độc quyền, không chỉ dành cho tất cả mọi người.

Hiện tại chỉ có một người Khương Tân Nhiễm thiết lập chuông gọi riêng, đó chính là bạn thân của nàng, Ngải Dĩ Trì.

Bởi vì Khương Tân Nhiễm hiểu rõ tính cách của Ngải Dĩ Trì, cô không có người thân để dựa vào, nhưng tính cách cô ấy sống nội tâm hơn nhiều so với Khương Tân Nhiễm, bất cứ chuyện gì cô cũng sẽ tự mình yên lặng chịu đựng, không phải điều cần thiết thì sẽ không làm phiền bất cứ ai.

Vì vậy khi tiếng chuông này reo lên, có nghĩa là Ngải Dĩ Trì gặp chuyện bất ngờ, hoặc là cô có chuyện đường cùng.

Khương Tân Nhiễm dù thế nào cũng phải nghe máy.

"Điện thoại của em!" Khương Tân Nhiễm không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên đẩy Cố Nhược ra, dùng tay chân bò đến bàn cạnh giường cầm lấy điện thoại của mình lên.

Cố Nhược đang cao hứng, không kịp phòng bị nên bị Khương Tân Nhiễm đá ngã ngồi ở một bên giường, cô cau mày thật sâu, trong mắt như có lửa đốt.

"Tiểu Ngải, có chuyện gì?" Khương Tân Nhiễm nhắm mắt nghe điện thoại, cảm giác được ánh mắt Cố Nhược như muốn đốt thủng cổ nàng.

"Tân Nhiễm, cậu... cậu có ở nhà không?" Giọng Ngải Dĩ Trì ngập ngừng.

"Xảy ra chuyện gì?" Khương Tân Nhiễm hỏi.

"Mình..." Ngải Dĩ Trì dừng lại một lúc, cắn răng nói: "Mình ly hôn với Thẩm Chiêu Hạ rồi."

"Cái gì?" Khương Tân Nhiễm gần như nhảy khỏi giường, "Sao lại đột ngột thế? Cậu đang giận hay nói thật vậy? Cô ấy bắt nạt cậu à? Cậu đang ở đâu?"

Khương Tân Nhiễm hỏi liên tiếp, Ngải Dĩ Trì chỉ trả lời cái cuối cùng, "Mình đang ở bên ngoài, xin lỗi đã làm phiền cậu, nhưng mình thực sự không có nơi nào để đi..."

Giọng Ngải Dĩ Trì càng lúc càng trầm xuống, khiến Khương Tân Nhiễm cảm thấy đau lòng.

"Đừng lo lắng, tìm một chỗ ngồi đi rồi gửi định vị của cậu cho mình, bây giờ mình sẽ đến đó ngay, có thể sẽ mất một lúc..."

Nàng chưa nói xong đã bị Cố Nhược sốt ruột giật lấy điện thoại rồi cúp máy.

Lông mày Khương Tân Nhiễm gần như dựng đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Chị làm gì vậy?"

"Em không thể đi đâu được." Cố Nhược muốn đẩy cô trở lại giường, "Chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm."

"Chị có biết ở đầu bên kia của điện thoại là ai không!"

"Kể cả là Thiên Vương lão tử, thì em cũng đừng nghĩ hôm nay có thể bước ra khỏi cánh cửa này." Cố Nhược nhìn thấy bộ dáng lo lắng cho người khác của Khương Tân Nhiễm mà ghen tị, như rắn độc mà cuốn lấy nàng, cắn xương quai xanh của nàng, "Em là của chị..."

Khương Tân Nhiễm có loại cảm giác bất lực sâu sắc, đột nhiên hứng thú không còn nữa, dùng tư thế vặn vẹo để đọ sức với Cố Nhược, "Cố Nhược sao chị làm vô lý như vậy? Thả em ra!"

Cố Nhược ngoảnh mặt làm ngơ.

"Buông ra Cố Nhược! Cố Nhược!" Đôi mắt của Khương Tân Nhiễm đỏ lên, "Nếu chị còn làm thế nữa, em sẽ chia tay chị!"

"Em đã là của chị, chia tay không có tác dụng." Cố Nhược suy nghĩ nhanh chóng, nói rất có lý.

Khương Tân Nhiễm bỗng nhiên hối hận vì quyết định của mình, Cố Nhược có thật sự tôn trọng nàng không? Hay bề ngoài cô tôn trọng nàng chỉ để có được nàng?

Dù vì lý do gì, Khương Tân Nhiễm cũng nản lòng, viền mắt đẫm lệ, khàn giọng kêu lên: "Em hối hận —- Cố Nhược chị buông ra! Em muốn đi tìm Tiểu Ngải! Cô ấy không có nhà để về đây!"

Đôi mắt của Cố Nhược lập tức đỏ bừng, "Tiểu Ngải là ai? Sao em lại quan tâm cô ấy như vậy?

"Bởi vì cậu ấy cũng quan tâm em như vậy! Khi chị bỏ rơi em năm đó, cậu ấy ở bên cạnh suốt ngày đêm, em mới có thể sống sót nổi!"

Chuyện cũ bị đem trở lại, Khương Tân Nhiễm trong lòng đột nhiên đau nhức.

Nàng nghĩ, có phải đôi lúc mình quá chân thành, luôn nhìn về mặt tốt của người ta nên vết sẹo luôn lành, quên đi nỗi đau?

Khi Cố Nhược đối xử tốt hơn với nàng, dùng lời lẽ dịu dàng dỗ dành nàng, Khương Tân Nhiễm mới có thể quên đi tất cả, ngay cả chuyện bị bỏ rơi sau khi yêu nhau sâu đậm.

Mục đích của Cố Nhược mỗi lần đều rất rõ ràng, sáu năm trước khi cô lừa nàng, nói "Chị yêu em" với Khương Tân Nhiễm sau đó hài lòng bước đi, không quay đầu lại.

Lần này lặp lại trò cũ, chẳng lẽ chỉ để lừa nàng lên giường sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng tiếp tục bị lừa dối lần này? Liệu cô sẽ biến mất trong biển người mênh mông, như giọt nước chảy vào đại dương, cũng không thấy hình bóng đâu nữa?

Khương Tân Nhiễm thậm chí không dám suy nghĩ xem mình có thể chịu đựng được nữa hay không.

Nàng chỉ tự mắng mình một cách dữ dội và thầm mắng rằng mình ngu như lợn, chó, trí nhớ không hề dài chút nào!

Hốc mắt nàng đỏ hoe, nước mắt chảy dài, giọng nói khàn khàn, "Lúc em cần chị nhất, là cậu ấy chăm sóc em không than phiền một lời, bây giờ cậu ấy cần em, Cố Nhược, nếu chị không để em chăm sóc cậu ấy, em sẽ hận chị cả đời."

Cố Nhược im lặng.

Cô biết Khương Tân Nhiễm nói thật lòng.

Vì vậy, cho dù không tình nguyện, Cố Nhược cũng không còn cách nào khác đành phải đưa nàng đến gặp "Tiểu Ngải" của mình.

...

Khi Khương Tân Nhiễm tìm được Ngải Dĩ Trì đã là 9 giờ tối.

Ngải Dĩ Trì chỉ có một mình, không có gì cả, lẻ loi ngồi dưới bến xe buýt hoang vắng, thân thể co ro, cặp mắt thẫn thở như thể không nói nên lời, cũng không còn nụ cười rạng rỡ nữa.

Nhà của Thẩm Chiêu Hạ được xây dựng ở một vùng ngoại ô yên tĩnh, trạm xe buýt này cách nhà cô khoảng 2km, Ngải Dĩ Trì đi một mình tới đây.

Cố Nhược lái xe chở Khương Tân Nhiễm đi tìm Ngải Dĩ Trì, ngay khi xe vừa dừng lại, Khương Tân Nhiễm lập tức xuống xe chạy về phía Ngải Dĩ Trì, "Tiểu Ngải!"

Cố Nhược đi theo, nhìn thấy bộ dạng của "Tiểu Ngải" cô mới yên tâm.

Cô biết Ngải Dĩ Trì, đây là bạn thời trung học của Khương Tân Nhiễm, tính cách rất tốt, cũng có ít bạn bè, người duy nhất có thể khiến nàng coi là thân thiết chỉ có duy nhất Ngải Dĩ Trì.

Cố Nhược đã ghen tị với Ngải Dĩ Trì từ lâu, sau đó cô mới nhận ra Khương Tân Nhiễm và Ngải Dĩ Trì thực sự chỉ là bạn bè, hai người bọn họ rất giống nhau, đều là những người có cảm giác thiếu an toàn, chỉ có thể làm bạn.

Cố Nhược sau đó cũng thả xuống đề phòng với Ngải Dĩ Trì.

Nếu không phải hôm nay nhìn thấy cô, Cố Nhược suýt chút nữa đã quên mất người này.

"Tân Nhiễm, thật xin lỗi vì để cậu đi xa như vậy..." Môi Ngải Dĩ Trì tái nhợt, nhìn thấy Khương Tân Nhiễm điều đầu tiên chính là xin lỗi.

"Bây giờ đừng nói cái này!" Khương Tân Nhiễm vội la lên, "Thẩm Chiêu Hạ đuổi cậu ra ngoài? Lúc hai người kết hôn thì mình đã thấy cô ấy chẳng ra gì rồi, giờ đi tìm cô ta tính sổ đi!"

"Đừng đi!" Ngải Dĩ Trì nắm lấy tay Khương Tân Nhiễm, cầu xin, "Tân Nhiễm, đừng đi. Mình đã nói chuyện rõ ràng với cô ấy, mình là ngẩng cao đầu bước đi, mình bây giờ... Mình bây giờ chỉ muốn thoải mái ăn uống vui vẻ, ngủ một giấc thật ngon, để cô ấy lại phía sau và bắt đầu một cuộc sống mới..."

Ngải Dĩ Trì mỉm cười với Khương Tân Nhiễm nhưng lại giống như đang khóc, "Cậu có thể giúp đỡ mình mấy ngày được không? Đợi khi tìm được việc làm, mình sẽ rời đi."

Mũi Khương Tân Nhiễm đau nhức.

Nàng ghét bản thân mình vì vô dụng.

Bây giờ nàng cũng đang ăn nhờ ở đậu, một điểm dừng chân cũng không có, vậy nàng biết giúp đỡ Ngải Dĩ Trì bằng cách nào?

Khi Khương Tân Nhiễm cảm thấy buồn trước sự đồng cảm lẫn nhau của cả hai thì Cố Nhược nói: "Lên xe đi, có việc gì thì bàn bạc kỹ càng."

"Ừ, lên xe trước!" Khương Tân Nhiễm lau khóe mắt, cố gắng mỉm cười với Ngải Dĩ Trì, "Tiểu Ngải yên tâm, mọi việc sẽ ổn thôi, là tên khốn Thẩm Chiêu Hạ kia xui xẻo, cậu rời bỏ cô ta là chuyện tốt, sau này không còn khóc nữa."

...

Khương Tân Nhiễm đưa Ngải Dĩ Trì về căn hộ của Cố Nhược.

Ngải Dĩ Trì tinh thần yếu ớt, dáng vẻ mệt mỏi, Khương Tân Nhiễm không nói được nhiều, chỉ giúp cô chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân sạch sẽ, rồi để cô đi tắm, cho cô chỗ ở tạm thời.

Khương Tân Nhiễm vừa dọn giường cho Ngải Dĩ Trì, vừa mắng Thẩm Chiêu Hạ là đồ súc sinh, ban đêm đuổi người ra khỏi nhà mà không để cô mang theo đồ đạc gì! Ngải Dĩ Trì không thể mang theo quần áo để thay, Ngải Dĩ Trì tốt xấu gì cũng là vợ của cô ta trong 5 năm, nhưng Thẩm Chiêu Hạ lại có thể tàn nhẫn đến mức này.

Trong lòng nàng chửi bới, không khỏi sinh ra khóc lóc bi thương, nàng lại nghĩ mình có tư cách gì mà thương xót người khác? Nàng còn phải cảm ơn Ngải Dĩ Trì, nếu không phải do cú điện thoại của Ngải Dĩ Trì đánh thức nàng thì chỉ sợ nàng và Ngải Dĩ Trì sẽ có kết cục giống nhau!

Nhưng Khương Tân Nhiễm lại không cam lòng, nàng không thể cứ mặc kệ như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngải Dĩ Trì ở trong phòng Khương Tân Nhiễm, nên nàng đành phải giả vờ như không có chuyện gì đi vào phòng Cố Nhược.

Cho dù chỉ trải qua mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng khi hai người ở chung một phòng, cảm xúc của Khương Tân Nhiễm đã hoàn toàn khác, không có những cảm xúc của mùa xuân nữa, thậm chí một chút rung động cũng không còn, nàng chỉ muốn hỏi rõ Cố Nhược.

"Cố Nhược, tại sao 6 năm trước chị lại rời đi?"

Đây là cái gai trong lòng Khương Tân Nhiễm, nếu không nhổ sẽ vĩnh viên đau đớn.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro