Chương 38. Âm mưu
Khương Tân Nhiễm đang chờ Cố Nhược giải thích nhưng vẫn không nhận được.
Cố Nhược đứng đó, không nhìn Khương Tân Nhiễm, lông mi cụp xuống, tầm mắt rơi trên sàn nhà, như thể cô sẵn sàng giải quyết vấn đề này bằng sự thụ động giống như hai lần trước.
Khương Tân Nhiễm cũng không kiên trì lừa mình dối người cùng cô.
Khương Tân Nhiễm không phải người ngang ngược, vô lý. Nàng tin rằng nền tảng của việc ở bên nhau chính là giao tiếp, ít nhất cũng nên thành thật, cho dù có gặp phải khó khăn gì cũng nên chia sẻ để có thể tìm cách giải quyết, nếu không thể giải quyết thì chí ít có thể trút bớt gánh nặng, tìm được sự san sẻ, an ủi từ đối phương.
Vì thế nàng rất không vừa ý thái độ im lặng của Cố Nhược.
Nếu một người trong mối quan hệ từ chối giao tiếp thì mối quan hệ này cũng không cần phải tiếp tục nữa.
Trong phòng im lặng rất lâu.
Khương Tân Nhiễm cảm nhận được rõ ràng dưới đáy lòng nàng đã sớm dâng lên sự bất lực, cảm thấy mệt mỏi tột cùng.
Mặc dù trên danh nghĩa Cố Nhược là đang theo đuổi nàng, nhưng thực tế là chỉ có mình nàng đang nỗ lực vì mối quan hệ của hai người.
Năng lượng của con người là có hạn, tình cảm cũng không thể chỉ một người đơn phương cố gắng, cho dù có khổ cực đến đâu thì đơn giản chỉ cần sự cổ vũ lẫn nhau, nhưng khi sự nỗ lực biến thành mong muốn từ một phía, thì Khương Tân Nhiễm sẽ cùng đồng hành với ai?
Khương Tân Nhiễm khó lòng kiên trì với sự đơn độc như vậy, nàng thật sự mệt mỏi đến mức tuyệt vọng, cũng không muốn tiếp tục nữa.
Cố Nhược mấp máy môi, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Khương Tân Nhiễm nghĩ cô muốn giải thích.
Nhưng cô lại nói: "Nhiễm Nhiễm, em đã nói cho chị một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại được không?"
"Đây chỉ là chút thủ đoạn của chị, tôi biết, chị cũng biết, ngầm hiểu là được rồi, có cần thiết phải nói toạc ra đâu? Vô vị, thật sự vô vị." Khương Tân Nhiễm ôm đầu cười lạnh, "Tôi thừa nhận rằng bản thân đã đánh giá quá cao chính mình, cho rằng nếu mình cho chị một cơ hội thì những chuyện trong quá khứ kia sẽ kết thúc, nhưng thực tế lại không thể vượt qua được. Chị biết không, cho dù là ở hiện tại, mỗi ngày khi thức giấc tôi đều điên cuồng tìm kiếm hình bóng chị, mãi cho đến khi nhìn thấy chị đang nằm bên cạnh thì trái tim mới có thể nhẹ nhõm được một chút, mỗi một giây một phút đều lo sợ chị sẽ lại biến mất..."
Trong lòng Khương Tân Nhiễm không khỏi chua xót, nói ra chuyện này thì có ích lợi gì? Nàng không khỏi tự khinh thường bản thân một trận.
Vì cái gì mà Cố Nhược có thể không nói câu nào mà rời đi, đến lúc muốn quay lại thì liền có thể quay lại?
Cố Nhược rời đi không phải sáu ngày, cũng không phải sáu tháng, là sáu năm!
Sáu năm nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng Khương Tân Nhiễm mỗi một ngày đều thấp thỏm mong đợi, cố gắng đếm từng ngày từng giờ để cố gắng tự mình vượt qua!
Sự do dự và bất lực lúc đầu càng không cần phải nói, nếu phải đợi đến chết, thì đó cũng coi như một ân sủng với Khương Tân Nhiễm.
Thế nhưng ngọn lửa trong tim nàng chưa bao giờ tắt, ở nơi đó luôn le lói một tia hi vọng mong đợi Cố Nhược sẽ quay trở về.
Khương Tân Nhiễm sống trong thế giới của sự dằn vặt, tra tấn suốt mấy năm qua, nàng đã gần như phát điên.
Nàng không ngừng tự trách bản thân đã làm không tốt trong mối quan hệ của hai người, khiến Cố Nhược tuyệt tình đến mức không nói lời nào đã dứt áo ra đi, hết lần này đến lần khác tự nhận lỗi về mình, dày vò bản thân vô cùng tàn bạo, cuối cùng, nỗi dằn vặt ấy lại trở thành Khương Tân Nhiễm tự coi thường chính bản thân mình.
Khương Tân Nhiễm cho rằng chắc chắn là nàng đã không đủ quan tâm, thường bỏ qua những chi tiết nho nhỏ trong cuộc sống của Cố Nhược, không kịp thời an ủi và hỗ trợ cho cô ấy.
Chắc chắn nàng đã không đủ dịu dàng, thường trêu chọc Cố Nhược, khiến cô ấy không chịu nổi nên bỏ chạy.
Chắc chắn là nàng không giỏi trong việc chăm sóc người khác, dành quá nhiều thời gian cho việc xem mình là trung tâm, phớt lờ cảm xúc của cô ấy...
Nàng khẳng định nhiều đến mức cõi lòng đầy vết thương, tính cách lạc quan đáng tin cậy được hình thành trên người nàng từ nhỏ dường như đã bị phá vỡ hoàn toàn trong sự tra tấn từ nội tâm mỗi khi đêm đen kéo đến.
Suốt thời gian đó, Khương Tân Nhiễm ăn không ngon ngủ không yên. Nàng cao 1 mét 68, nặng 40kg, vào thời điểm gầy nhất, cũng chỉ còn da bọc xương.
Thời gian đó nếu không phải là Ngải Dĩ Trì kiên trì canh chừng nàng, thậm chí còn tự tay đút cơm, ép nàng ăn, có lẽ Khương Tân Nhiễm đã không qua khỏi.
"Tiểu Ngải, có phải là tại mình đối xử không tốt với chị ấy, nên chị ấy mới dứt khoát bỏ mình lại mà ra đi như vậy?" Khi đó ánh mắt Khương Tân Nhiễm trống rỗng, đây chính là vấn đề mà nàng hỏi nhiều nhất.
"Tân Nhiễm, cậu là người có tâm địa tốt đẹp nhất mà mình biết." Ngải Dĩ Trì vuốt mái tóc rối bù trên trán nàng, kiên nhẫn trả lời, "Cậu đừng tự làm tổn thương mình nữa, Cố Nhược chắc chắn phải có lí do nên mới làm như vậy, ở phương diện này, cậu là người hiểu rõ hơn cả, chị ấy không phải loại người vô trách nhiệm, cậu yên tâm, nhất định chị ấy sẽ trở về và giải thích với cậu. Nhưng trước tiên, hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, chú ý đến cơ thể mình, giữ gìn sức khỏe, nếu không khi chị ấy trở về sẽ lo lắng nhiều lắm, đúng không?"
"Nhưng khi nào thì chị ấy sẽ quay lại?" Khương Tân Nhiễm nắm lấy tay Ngải Dĩ Trì như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng, trong mắt nàng đều là cầu xin Ngải Dĩ Trì có thể nói ra, nàng tin rằng Ngải Dĩ Trì có thể cho nàng một câu trả lời chắc chắn.
Nhưng Ngải Dĩ Trì không thể cho nàng câu trả lời mà nàng muốn, chỉ có thể kinh ngạc nói rằng mình cũng không biết.
Cố Nhược không hẳn biết rõ những chuyện cũ này.
Khi cô ấy rời đi rồi quay trở lại, có thể nhẹ nhàng nói ra câu muốn nối lại tình xưa.
"Em đã nói em sẽ bỏ qua quá khứ, cùng chị bắt đầu lại lần nữa." Cố Nhược nói.
"Tôi cũng không phải người máy, sau khi khởi động lại thì liền có thể quên hết mọi thứ." Khương Tân Nhiễm nhếch môi, cười lạnh, "Ai bảo trí nhớ tôi tốt như vậy, có một số chuyện sẽ theo tôi mãi mãi, cả đời cũng không thể nào quên được." Nàng ngẩng đầu lên, "Cố Nhược, chẳng lẽ chuyện này chị cũng muốn trách tôi sao?"
Cố Nhược nhất thời không biết nên nói gì.
Cô bối rối, không biết làm thế nào cho phải.
Khương Tân Nhiễm liếc nhìn cô, cười trào phúng: "Cố Nhược, đúng là tôi không có cách nào tin tưởng chị, tôi hỏi chị hai lần chị đều không trả lời, đây là lần thứ ba tôi hỏi chị, nếu chị không nói, vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục dây dưa nữa."
"Nhiễm Nhiễm!" Cố Nhược vội bước tới, vẻ mặt đau khổ, "Chị không cố ý bỏ rơi em, em tin chị đi, chị là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy."
"Vậy rốt cuộc là tại sao? Chị nói rõ ràng không được à!" Khương Tân Nhiễm cau mày, vẻ mặt vô cùng bực bội, "Cuối cùng là chuyện gì mà không thể tiết lộ, ngay cả tôi chị cũng muốn che giấu? Chị biết rõ tôi là người muốn biết tường tận mọi thứ, nhưng chị còn không muốn nói cho tôi!"
Cố Nhược không trực tiếp trả lời nàng, trên mặt cô lộ rõ vẻ đau đớn, trong mắt hiện hữu sự đấu tranh dữ dội, nhưng trên thực tế, cô vẫn không hề nói ra bất cứ thứ gì với Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm muốn cười nhưng viền mắt lại như sắp khóc, nàng chớp mắt mấy cái, cố gắng kìm nước mắt, "Ngay cả việc chị trở về Lâm Uyên cũng là tôi nghe được từ miệng của người khác! Cố Nhược, đến cuối cùng chị có bao giờ suy nghĩ cho cảm giác của tôi chưa?"
Khương Tân Nhiễm mạnh mẽ chất vấn Cố Nhược, khi nói xong, cổ họng nàng cũng nghẹn lại.
Nước mắt nàng tràn ra.
Cố Nhược im lặng.
Cô không có lời nào để nói.
Mỗi lời chỉ trích của Khương Tân Nhiễm đều đúng, không hề có chỗ trống cho cô ngụy biện.
Rời đi là cô, không có tin tức là cô, làm Khương Tân Nhiễm tan nát cõi lòng cũng là cô.
Khương Tân Nhiễm đợi chờ cô suốt sáu năm, cô lại dùng sáu năm đó tổn thương nàng.
Cố Nhược nên nói cho Khương Tân Nhiễm nghe tất cả mọi chuyện, cô nợ nàng một lời giải thích.
Chỉ là không dễ dàng để có thể nói ra.
Khi Cố Nhược trở lại Lâm Uyên, cô nghĩ rất đơn giản, sai rồi chính là sai rồi, quan trọng là sau này phải đối xử thật tốt với Khương Tân Nhiễm, cho nàng nhìn thấy được sự chân thành của mình.
Cố Nhược đã làm rối tung mọi chuyện.
...
Sau đó Khương Tân Nhiễm cũng không muốn cãi nhau với Cố Nhược nữa .
Ngày thứ hai nàng cùng Ngải Dĩ Trì đi tìm nhà thuê, lúc bước ra khỏi cửa cũng không hề nói chuyện với Cố Nhược.
"Các cậu cãi nhau sao? Là vì mình à?" Ngải Dĩ Trì lo lắng.
Khương Tân Nhiễm an ủi Ngải Dĩ Trì: "Không phải, cậu đừng suy nghi nhiều."
"Cố Nhược là người tốt, chị ấy đối xử với cậu là thật lòng." Ngải Dĩ Trì nói.
Khương Tân Nhiễm chỉ cười, ý cười có chút trào phúng.
Khi Ngải Dĩ Trì ly hôn với Thẩm Chiêu Hạ, cô dọn ra ở riêng, túi tiền còn trắng hơn cả mặt mình. Họ đã tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được căn nhà khá rẻ ở khu vực vắng vẻ nhất Lâm Uyên.
Phòng đơn, không có nội thất, mỗi tháng 800 tệ, đặt cọc hai tháng.
Giao thông bất tiện, cách rất xa trạm tàu điện ngầm, cách trạm xe buýt gần nhất hơn 200 mét.
"Chỗ này quá vắng vẻ, cậu ở một mình không an toàn." Khương Tân Nhiễm rất lo lắng.
Ngải Dĩ Trì nhún vai, cười nói: "Có thể che mưa che nắng là tốt lắm rồi, Nhiễm Nhiễm, tiền cậu cho mình mượn, mình sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu."
"Không cần vội, cậu cứ từ từ ổn định, lúc nào cũng luôn có mình bên cạnh." Khương Tân Nhiễm nói.
Sau khi giúp Ngải Dĩ Trì tìm được một căn nhà, Khương Tân Nhiễm cùng cô đi mua một chiếc giường cũ và một vài bộ quần áo.
Ngải Dĩ Trì mua một chiếc áo phông trong quầy ở chợ, giá 19 tệ 9 cho một chiếc, sợ nó co lại nên đã cố ý mua cỡ lớn.
"Nhân tiện, cách trang trí kí túc xá của cậu thế nào?" Ngải Dĩ Trì đột nhiên lên tiếng khi đang tìm quần áo trong sạp.
Khương Tân Nhiễm sửng sốt một chút.
Nàng đã lâu không qua đêm ở kí túc xá.
Khương Tân Nhiễm dọn vào sống trong nhà Cố Nhược như một chuyện đương nhiên.
"Lát nữa mình sẽ đến trường." Khương Tân Nhiễm nói: "Cậu muốn đi cùng mình không? Chúng ta có thể ăn ở căn tin, sẽ rẻ và sạch sẽ hơn so với bên ngoài."
"Mình không đi." Ngải Dĩ Trì nói: "Minh còn phải đi đun nước lau qua ván giường."
"Được, vậy nếu có việc gì thì gọi điện cho mình."
"Ừm."
...
Trở lại đại học Lâm Uyên, Khương Tân Nhiễm dùng thẻ của mình quét, nàng không báo với dì quản lí kí túc mà đi thẳng lên lầu năm, quay lại phòng 501.
Kì nghỉ đông đã bắt đầu, phần lớn sinh viên đã về nhà đón nắm mới, trên hành lang rất vắng vẻ.
Cửa phòng 501 đóng chặt, Khương Tân Nhiễm chuẩn bị tâm lý một lúc rồi mới mở cửa.
Khương Tân Nhiễm nhận ra kí túc xá đã sớm sửa xong, thậm chí các bạn cùng phòng khác cũng đã chuyển đồ đạc trở về, nhưng không có ai nói cho nàng biết.
Khương Tân Nhiễm hít một hơi thật sâu, đóng cửa lại, đi xuống lầu, đăng kí với văn phòng kí túc xá ở tầng một, nói tối nay mình sẽ chuyển về kí túc xá, nghỉ đông tại trường, căn dặn đừng cúp điện nước của phòng 501.
Làm xong những việc này, Khương Tân Nhiễm ăn tối ở căn tin rồi lại trở về căn hộ của Cố Nhược.
Cố Nhược đang đợi ở phòng khách, nhìnthấy nàng trở về, nụ cười trên măt có chút khẩn trương, "Em về đúng lúc cơm vẫn còn nóng."
"Tôi ăn rồi, chị tự ăn đi." Khương Tân Nhiễm nói xong liền bước thẳng về phía phòng ngủ.
Nếu Cố Nhược không muốn nói chuyện với nàng, vậy thì nàng cũng không muốn nhiều lời với Cố Nhược.
Hành lý của Khương Tân Nhiễm không có nhiều, nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khi tìm thấy chiếc quần lót màu hồng nhạt mà nàng mới mặc qua một lần thì dừng lại, nàng quyết định ném nó qua một bên rồi tiếp tục dọn dẹp.
Khương Tân Nhiễm không muốn có liên quan gì đến Cố Nhược nữa, vì vậy đồ đạc của Cố Nhược, nàng đều không muốn mang đi.
Nàng đã chất đồ đầy vali, Khương Tân Nhiễm liền kéo vali ra ngoài.
Cố Nhược nhìn thấy cửa phòng nàng mở ra, tưởng rằng Khương Tân Nhiễm đã hết giận, muốn cùng mình tâm sự, liền mừng rỡ đi tới, nhưng cúi đầu liền thấy trong tay nàng đang kéo vali chuẩn bị rời đi, sắc mặc đột nhiên thay đổi.
"Em đi đâu vậy?" Cố Nhược vội vã hỏi.
"Về kí túc xá."
"Nhưng kí túc xá của em còn đang sửa chữa, làm sao có thể ở được!"
"Sao chị biết kí túc xá của tôi còn đang sửa?" Khương Tân Nhiễm nheo mắt, "Cố Nhược, tôi không thể ở trong kí túc xá, có phải là do chị giở trò không?"
Khương Tân Nhiễm đang thắc mắc vì sao trường học lại hào phóng như vậy, chủ động đề nghị trợ cấp cho cô năm ngàn tệ, nếu là do Cố Nhược làm khó dễ, như vậy tất cả đều có thể giải thích rõ ràng.
Hóa ra là từ đầu đến cuối, người này đã tính toán sẵn mọi thứ với mình.
Là lỗi của nàng, nàng đã quá mù quáng trước âm mưu vụng về như vậy, bị những lời mật ngọt của Cố Nhược dụ dỗ, cái gì cũng nhìn không ra.
____
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro