Điều này khiến Khương Tân Nhiễm sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.
Trong trí nhớ của nàng thì Cố Nhược rất ít khi trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình.
Trước đây hay bây giờ, khi ở bên nhau, Cố Nhược đều luôn để ý cảm xúc của Khương Tân Nhiễm rất nhiều, Khương Tân Nhiễm cũng vui vẻ chia sẻ cảm xúc của mình với cô.
Thế nhưng Cố Nhược rất ít khi chủ động nói về nội tâm mình.
Cho dù Khương Tân Nhiễm có phát hiện cảm xúc không ổn thì cũng sẽ hỏi cô: "Chị không vui à?"
Nhưng đa phần Cố Nhược cũng chỉ nói: "Không có", hoặc là: "Đừng lo lắng."
Thật hiếm khi cô mới thẳng thắn nói "Chị khó chịu" với Khương Tân Nhiễm.
Nó quá không phù hợp với tác phong của Cố Nhược, khiến Khương Tân Nhiễm giật mình một chút, suýt chút nữa nàng như cảm thấy thân thể Cố Nhược trước mắt nàng đã không còn linh hồn của Cố Nhược nữa mà đã bị thứ gì đó chiếm hữu vậy.
Theo bản năng, Khương Tân Nhiễm đưa tay lên chạm vào mặt Cố Nhược.
Cố Nhược thuận thế phối hợp, ngồi xổm xuống ở bên cạnh chân nàng, chủ động đem gò má mình sát vào lòng bàn tay nàng, dụi dụi một cách thỏa mãn.
"Cố Nhược." Khương Tân Nhiễm nói.
"Hình như đây là lần đầu tiên em nghe chị nghiêm túc nói ra cảm xúc của mình."
Cố Nhược bất chợt dừng lại một chút, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Nàng rút gò má mình ra khỏi bàn tay Khương Tân Nhiễm rồi tựa vào bên cạnh bàn học, nâng cánh tay Khương Tân Nhiễm lên mà bôi thuốc vào khuỷu tay bị thương của nàng, tay kia cũng bôi thuốc mỡ tương tự.
Sau khi cô đặt hòm thuốc lại chỗ cũ thì mì trong nồi đã trường lên, sợi mì mềm như cháo, không còn một chút nước nào. Cố Nhược không hề chê, vẫn cầm bát mì lên rồi húp một ngụm lớn vào miệng, mấy phút cô đã ăn hết. Sau đó cô lại cầm cả bát đũa của Khương Tân Nhiễm ra bồn rửa ở ban công để rửa bát.
Mọi việc đều được thực hiện một cách khéo léo và tự nhiên, như thể cô đã đến ký túc xá của Khương Tân Nhiễm cả trăm lần vậy.
Sau khi rửa sạch nồi, cô lại đặt nó lên bếp, rửa sạch một miếng gừng rồi không dùng dao mà dùng lòng bàn tay mình trực tiếp đập nó phẳng ra, ném vào trong nồi để nấu canh gừng cho Khương Tân Nhiễm.
"..." Khương Tân Nhiễm tựa vào cửa cạnh ban công cạnh nhìn cô, cảm thấy đau tay thay cho cô.
Đó là một bàn tay bằng xương thịt, chứ không phải bàn tay sắt, cho dù dùng sức mạnh của hổ thì cũng sẽ đau a.
Nàng lại nhìn Cố Nhược, cô cứ như không có chuyện gì mà đổ đường nâu vào nồi.
Canh gừng đun sôi xong, cô liền mang nó vào phòng ngủ, đưa một bát của Khương Tân Nhiễm, mỗi người một bát, khẩu phần vừa đủ.
Khương Tân Nhiễm bưng bát lên, cũng không vội vã uống, chỉ để cho hơi nóng phả vào mắt mình, chẳng mấy chốc trước mắt trở nên mờ mịt.
Khuôn mặt Cố Nhược ẩn sau làn khói, mơ hồ, so với khi nhìn rõ còn đẹp mắt hơn.
Mùi gừng cay nồng, trong mắt Khương Tân Nhiễm tràn ngập nước mắt, không biết có phải do hơi nước không.
Nàng tự nhắc nhở bản thân mình nhiều lần, mình và Cố Nhược trước đây đã không thể, và hiện tại cũng không thể tiếp tục.
Mãi mãi là không thể.
Khương Tân Nhiễm hận nhất là người khác giấu diếm và lừa dối mình. Năm đó mẹ nàng cũng gạt nàng, âm thầm tìm đàn ông để tái kết hôn. Khương Tân Nhiễm như một kẻ ngốc, thậm chí bọn họ tiệc tùng cũng không nhận ra đó tiệc đính hôn, lại còn có họ hàng nhiều chuyện bên nhà trai trêu chọc nàng: "Thấy người cha mới mà mẹ tìm cho mình thế nào?" Khương Tân Nhiễm khi đó mới muộn màng nhận ra đây không phải một bữa tiệc bình thường.
Yêu cầu mấu chốt của nàng đối với người yêu chỉ có 2 điều: Trung thực và tôn trọng.
Cố Nhược không làm được dù chỉ một điều.
Khương Tân Nhiễm nghĩ rằng mình sẽ tuyệt đối không thể tiếp nhận được một người giấu diếm mình và không tôn trọng mình, dù cho người đó có là Cố Nhược đi chăng nữa.
Cố Nhược như đọc được suy nghĩa của nàng, lúc này mới trả lời câu nói của nàng trước đây.
"Sau khi em đi, chị đã nghiêm túc suy nghĩ về bản thân mình."
Lúc nói chuyện, Cố Nhược nhìn sâu vào mắt Khương Tân Nhiễm: "Chị muốn học cách thành thật hơn với em."
Trong đôi mắt Khương Tân Nhiễm nổi lên một cơn sóng.
Cố Nhược nói: "Thật sự rất khó, chị cần một chút thời gian."
Trong lòng Khương Tân Nhiễm nhất thời có chút kích động, nhưng rất nhanh liền đè xuống, vẻ mặt bình tĩnh không hề dao động, "Em không quan tâm nữa."
Sự thành thật của Cố Nhược đến quá muộn, Khương Tân Nhiễm thậm chí không còn kiên trì hỏi Cố Nhược tại sao năm đó lại rời đi.
Bởi vì Khương Tân Nhiễm đã quyết tâm rời khỏi Cố Nhược mà bắt đầu cuộc sống mới.
Cố Nhược muốn nàng cho cô cơ hội lần thứ hai, Khương Tân Nhiễm đã cho, nhưng Cố Nhược không quý trọng chút nào, nàng không cần thiết phải cho cô thêm lần thứ ba nữa.
"Nhiễm Nhiễm..."
"Cũng muộn rồi, chị uống xong canh gừng thì mau về đi, mai còn phải đi làm, đừng thức khuya."
Khương Tân Nhiễm khách khí tiễn Cố Nhược về, nhưng thái độ rất kiên quyết.
Cố Nhược nhìn nàng thật sâu, không còn cách nào khác ngoài phải rời đi.
...
Không biết do hiệu quả của canh gừng hay do thân thể Khương Tân Nhiễm đã được cải thiện, mà mới hôm qua dầm mưa, sáng hôm sau rời giường nàng thấy tinh thần đã thoải mái hơn, không chỉ hết cảm mạo mà cũng không còn bị nghẹt mũi nữa. Hơn nữa đầu gối và khuỷu tay nàng đã kết vảy, không còn đau, khiến tâm trạng của nàng tốt lên hẳn.
Tâm trạng tốt nàng của nàng vẫn kéo dài cho đến khi nàng vào văn phòng.
Khương Tân Nhiễm đến rất sớm, không ngờ Trương Soái đi làm còn sớm hơn nàng, hắn đang ngồi ở máy tính trong phòng làm việc bấm phím bùm bùm.
"Chào buổi sáng." Khương Tân Nhiễm nhắm mắt chào hỏi hắn.
Trương Soái cũng không ngẩng đầu lên, coi như không nghe thấy.
Khương Tân Nhiễm cũng không nói chuyện thêm với hắn, trước khi đến đây nàng đã quyết định kỹ, nếu hôm nay Trương Soái vẫn chưa sắp xếp công việc cho nàng thì nàng sẽ nói với Lưu tổ trưởng, yêu cầu thay người hướng dẫn mình.
Không ngờ Trương Soái lại chủ động nói chuyện với nàng: "Tài khoản của cô được cấp quyền truy cập chưa?"
Khương Tân Nhiễm hơi bất ngờ, trả lời: "Trợ lý nói hôm nay sẽ được cấp quyền."
Trợ lý phòng nhân sự phụ trách việc điều động các công việc hàng ngày của tổ dự án, là một cô gái nhỏ hơn Khương Tân Nhiễm vài tuổi, cười lên ngọt ngào, lại còn rất nhiệt tình.
"Vậy thì tốt." Trương Soái gật đầu, "Tài khoản cô được cấp quyền thì nói ngay với tôi, tôi gửi cho cô một bảng số liệu, cô điền số liệu thí nghiệm của ngày hôm qua vào. Làm số liệu phải thật cẩn thận từng cái một, đừng mắc sai lầm."
"Đã hiểu." Khương Tân Nhiễm đáp lại.
Tuy rằng tạm thời chưa được vào phòng thí nghiệm nhưng cũng coi như có chút việc làm. Tinh thần nàng phấn chấn hơn.
Giờ làm việc mọi ngày bắt đầu lúc 9 giờ. Vào lúc 8 giờ 50, phòng làm việc mới chỉ có lẻ loi mấy người. Mà chỉ một lúc sau, mọi người lần lượt đi vào lấp đầy văn phòng, chào hỏi nhau rồi mở máy tính lên. Vừa đúng 9 giờ, Tổ trưởng Lưu Kỳ bước vào, vỗ tay một cái, "Mọi người tập trung, chúng ta mở cuộc họp ngắn để báo cáo tiến độ ngày hôm qua một chút."
Theo lẽ thường, Khương Tân Nhiễm chỉ là thực tập sinh, không nên tham dự loại cuộc họp này. Nhưng bởi vì nghiên cứu của nàng thuộc dự án được đầu tư bởi Cố thị, đồng thời dự án nghiên cứu phát minh thuốc chống virus này được phát triển dựa trên nghiên cứu của giáo sư hướng dẫn nàng, đây còn là dự án thí nghiệm duy nhất được nhà nước ủy quyền, nên việc Khương Tân Nhiễm gia nhập là đặc biệt quan trọng.
Lợi ích có liên quan, nên việc bảo mật với Khương Tân Nhiễm hoàn toàn không cần thiết, ngược lại việc Khương Tân Nhiễm gia nhập sẽ thúc đẩy tiến độ công việc của họ rất nhiều.
Khương Tân Nhiễm lắng nghe một lúc cũng đoán được dự án này được thành lập sau khi Cố Nhược đầu tư vào phòng thí nghiệm của giáo sư hướng dẫn nàng. Dự án được thành lập trong thời gian ngắn, tiến độ cũng rất chậm, vừa mới tới giai đoạn sàng lọc các hợp chất, số liệu thí nghiệm cực kỳ khổng lồ.
Bình thường với loại dữ liệu lớn như vậy sẽ sử dụng phần mềm chuyên nghiệp để tiến hành sàng lọc sơ bộ. Khương Tân Nhiễm hơi cau mày, nhớ lại hơn chục bảng số liệu hỗn loạn mà Trương Soái mới gửi cho mình.
Phòng thí nghiệm trên trường nàng đều có phần mềm nhập liệu, nên việc dùng bảng Excel để ghi dự liệu tại các phòng thí nghiệm thương mại thế này thật vô nghĩa.
Điều này làm Khương Tân Nhiễm khó có thể không nhận ra Trương Soái đang cố ý làm khó nàng.
Nhưng đây là vấn đề cá nhân giữa nàng và Trương Soái, không nên nhắc đến trong cuộc họp sáng nay.
Sau cuộc họp buổi sáng, Khương Tân Nhiễm đã gặp riêng Trương Soái để nói chuyện này.
Trương Soái chỉ ném cho nàng một ánh mắt coi thường, "Bảo cô điền thì điền đi, sao nhiều chuyện vậy?"
"Tôi không nói nhảm, tôi chỉ mong công việc của mình có giá trị, không cần lãng phí vào việc nhập dữ liệu như thế này, tốc độ và độ chính xác của việc nhập dữ liệu thủ công còn kém rất xa với những phần mềm chuyên nghiệp. Điều này Trương ca phải hiểu rõ hơn tôi chứ.
"Cô đang dùng giọng điệu gì vậy?" Trương Soái rõ ràng không vui, "Không phải cô chỉ là một nghiên cứu sinh mới xuất bản vài cái luận văn sao? Vẫn chưa tốt nghiệp mà tỏ vẻ gì thế? Tôi nói cho cô biết, đây là công ty, không phải là đại học Lâm Uyên của cô, cô bỏ cái kiểu ngạo mạn của sinh viên xuất sắc đó đi."
"Tôi chỉ đang đưa ra những đề xuất hợp lý của mình, liên quan gì đến việc tôi có phải sinh viên xuất sắc hay không? Khương Tân Nhiễm thấy lời hắn ta như đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của mình nên cũng cảm thấy tức giận, đang muốn lý luận với hắn thì một đồng nghiệp khác đến hòa giải.
"Trương Soái, quên đi quên đi. Cậu đi làm 4, 5 năm rồi, sao lại tính toán với tiểu nha đầu chưa tốt nghiệp? Tiểu Khương cô cũng vậy nha, bây giờ Trương Soái đang là sư phụ của cô, lẽ nào trường học không dạy cô phải tôn sư trọng đạo sao? Ai lại nói chuyện với sư phụ của mình như thế? Hai người đều lùi lại một bước bình tĩnh lại đi, Trương Soái, qua phòng thí nghiệm thôi. Tiểu Khương, sư phụ của mình giao nhiệm vụ thì cô cứ cẩn thận làm là được, đừng lo lắng những việc khác."
Khương Tân Nhiễm ngồi ở bàn làm việc của mình, càng nghĩ lại càng tức giận. Nàng mở email, tìm thư trợ lý gửi cho mình rồi tìm hướng dẫn cài đặt các phần mềm chuyên nghiệp. Sau khi sao chép mật khẩu của máy chủ công ty, nàng tìm thấy thư mục các gói cài đặt của nhiều phần mềm chuyên nghiệp khác nhau trên đám mây. Nàng của download về máy tính, rồi trực tiếp dùng phần mềm để nhập và sắp xếp lại toàn bộ số liệu, toàn bộ quá trình làm không tới hai tiếng đồng hồ.
Nếu những số liệu này mà xử lý thủ công thì phải tốn thời gian gấp đôi..
Trương Soái vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, Khương Tân Nhiễm làm xong việc tẻ nhạt kia liền kiểm tra lần lượt từng cái số liệu một để giết thời gian.
Nàng vừa xem đã cảm thấy có vấn đề.
Có một tập dữ liệu rõ ràng không chính xác.
Khương Tân Nhiễm đã tiến hành một thí nghiệm bên ngoài về hóa chất có hoạt tính mạnh này vào năm ngoái. Mặc dù thiết kế của thí nghiệm đó không phức tạp như thí nghiệm thương mại, tổ đối chiếu cũng có hạn, nhưng số liệu của thí nghiệm đó chắc chắn không phải thế này.
Loại bệnh viêm gan này mới được phát hiện cách đây không lâu. Mặc dù đã có rất nhiều thí nghiệm tương tự với loại bệnh viêm gan thường gặp, nhưng không giống với phản ứng của loại hóa chất này, hoạt tính không mạnh như vậy, số liệu về tốc độ ức chế bệnh sinh sôi nảy nở cũng hoàn toàn sai lệch.
Đây cũng là điều khó khăn khi nghiên cứu phát minh loại thuốc phòng bệnh gan mới.
Khương Tân Nhiễm liếc mắt đã nhìn ra bộ số liệu này bị làm giả, là số liệu bịa đặt dựa vào thí nghiệm bệnh viêm gan thông thường.
Nói cách khác, bên trong tổ dự án có người lười biếng, hôm qua căn bản không hề làm thí nghiệm mà chỉ dựa vào kinh nghiệm suy đoán mơ hồ để điền dữ liệu.
Khương Tân Nhiễm không dám xem nhẹ, liền đánh dấu toàn bộ số liệu sai để trưa nay nói với Trương Soái.
Nếu như Trương Soái cố chấp không nghe nàng, thì nàng cũng sẽ không ngại báo cáo trực tiếp với tổ trưởng Lưu Kỳ.
Buổi trưa lúc 11 giờ 50, Khương Tân Nhiễm chuẩn bị đi căn tin ăn cơm trưa thì điện thoại bỗng nhiên có một cuộc gọi của số lạ đến từ Lâm Uyên.
Ai vậy nhỉ?
Khương Tân Nhiễm nghi hoặc mà nhấc máy,
"Xin chào, cho hỏi ai đây ạ?"
"Khương Tân Nhiễm tiểu thư đúng không?" Đầu bên kia là một giọng nam khá quen tai.
"Là tôi." Khương Tân Nhiễm nói.
"Khương tiểu thư, tôi là trợ lý của Cố tổng, chúng ta từng gặp nhau rồi, cô còn nhớ không?"
Khương Tân Nhiễm bây giờ mới hiểu sao giọng nói này lại quen thuộc, "Có việc gì thế?"
"Là thế này, Cố tổng hôm nay không tới công ty, tôi gọi cho cô ấy cũng không được, tôi rất sợ cô ấy gặp chuyện gì đó. Phiền cô qua nhà cô ấy để xác nhận Cố tổng an toàn được không?"
"Anh nói Cố Nhược mất tích?" Khương Tân Nhiễm trong nháy mắt thẳng người lên, giọng điệu nghiêm túc, "Báo cảnh sát chưa? Cảnh sát nói sao?"
"Cảnh sát nói có tin tức sẽ thông báo sau..." Trợ lý tê cả da đầu, không ngờ Khương Tân Nhiễm lại thông minh như vậy, nghe được cô mấy tích lại phản ứng như thế. Anh ta không thể làm gì khác hơn ngoài dẫn dắt Khương Tân Nhiễm theo hướng mình muốn từng bước một, "Biện pháp an ninh của Cố tổng rất nghiêm ngặt, tôi cũng không lo lắng cô ấy mất tích, chỉ là sợ cô ấy ở nhà một mình có xảy ra chuyện gì..."
"Vậy anh mau mau tới nhà cô ấy đi a! Còn nói chuyện với tôi làm gì!" Khương Tân Nhiễm cuống cuồng lên, cho dù là mất tích hay có chuyện gì ngoài ý muốn thì nàng cũng rất lo lắng.
"Cố tổng có lệnh cấm chúng tôi đến nhà cô ấy." Trợ lý ngập ngừng, "Khương tiểu thư, cô có thể giúp tôi tới kiểm tra Cố tổng được không?"
"Được, tôi sẽ đi ngay." Khương Tân Nhiễm không nói hai lời, sau khi cúp điện thoại liền lập tức đi tìm tổ trưởng xin nghỉ.
Lưu Kỳ là người thông tình đạt lý, vừa nghe bạn Khương Tân Nhiễm xảy ra chuyện đột xuất liền thoải mái đồng ý, còn không quên căn dặn nàng nhớ bù đắp cho ngày nghỉ phép của mình.
Trợ lý Cố Nhược bên kia thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, "Cố tổng, tôi chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi, còn lại tùy thuộc vào ngài."
Thật ra Cố Nhược đã bị bệnh, cũng đã báo cho trợ lý từ sớm, căn bản không hề tồn tại vấn đề "mất tích".
Mà trong mắt Khương Tân Nhiễm thì bây giờ Cố Nhược còn sống hay đã chết nàng cũng không rõ.
Tim nàng đập nhanh đến lợi hại, trong cơn hoảng loạn lập tức gọi taxi đến nhà Cố Nhược.
Ở trên xe nàng gọi điện cho Cố Nhược, là số điện thoại chỉ hai người biết, nàng lo không ai nhấc máy. Cũng may chỉ sau mấy lần chuông reo thì nàng nghe được giọng Cố Nhược, "Nhiễm Nhiễm?"
Nghe vừa khàn khàn vừa yếu đuối.
"Chị sao vậy?" Khương Tân Nhiễm vội vã hỏi.
"Không sao.." Lời phủ nhận Cố Nhược đã tới mép miệng cô nhưng chợt cô nhớ ra đã từng nói muốn thử học cách thành thật với Khương Tân Nhiễm, liền sửa lại: "Bị sốt một chút."
"Chị ngốc a!" Tại sao không đi bệnh viện!"
Cố Nhược chần chừ rồi nói: "Chị... chị không muốn đi bệnh viện!"
"Tôi tới ngay, đừng quên ra mở cửa đó!" Khương Tân Nhiễm cúp điện thoại, nghe thấy Cố Nhược bị sốt nên yên tâm hơn không ít.
Khi đến khu nhà Cố Nhược, Cố Nhược mở cửa cho nàng.
Chuyện đầu tiên nàng làm khi vừa bước vào cửa chính là đưa tay lên sờ trán Cố Nhược.
Nhiệt độ cao đến mức làm Khương Tân Nhiễm rùng mình.
Não Khương Tân Nhiễm ong ong, cắn răng nói: "Đây mà gọi là "bị sốt một chút" à?"
Gò mà Cố Nhược nóng rực, bị Khương Tân Nhiễm tra hỏi nên chỉ biết ngượng ngùng cười yếu ớt.
Cô ôm lấy Khương Tân Nhiễm, đặt toàn bộ trọng lượng thân trên của mình lên bả vai nàng.
"Em vừa đến, chị cảm giác mình đã đỡ được một nửa rồi."
___
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi không học chuyên ngành y, thông tin liên quan tới ngành y tôi đều tưởng tượng, nếu như có mạo phạm tới độc giả có chuyên môn thì cho tôi xin lỗi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro