Chương 43. Nhẹ dạ

Cố Nhược đột nhiên ôm lấy Khương Tân Nhiễm.

Khương Tân Nhiễm hoàn toàn không có chuẩn bị, giật mình, vừa định đẩy cô ra nhưng cảm giác thân thể nhiệt độ cao dính sát khiến nàng mềm lòng, nghĩ đến thật xấu hổ nếu tính toán với người bệnh, liền để cô ôm.

Cố Nhược tưởng rằng Khương Tân Nhiễm không chú ý tới cơn sốt của mình, trong đầu mơ hồ vui mừng, lén lút nắm cánh tay nàng, ôm càng chặt hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, nhưng vì nghẹt mũi nên không ngửi được mùi hương quen thuộc của Khương Tân Nhiễm, khiến cô cảm thấy hơi tiếc nuối.

"Chị đã ăn gì chưa?" Khương Tân Nhiễm mặc cho cô ôm mình, tiến vào phòng khaách.

Cố Nhược cứng người một hồi, "Chưa."

Có lẽ vì hôm qua cô mắc mưa nên đột nhiên cảm lạnh, không chỉ sốt cao mà còn nghẹt mũi đến mức không thở được, đầu mũi đỏ hồng như tên hề, vì nhiệt độ cao mà cả mặt cô cũng đỏ ửng, giọng nói vừa khàn vừa thô, trông cô như là đầu gỗ phát ra âm thanh vậy.

"Em cũng đoán chị chưa ăn gì." Khương Tân Nhiễm không bất ngờ chút nào, Cố Nhược luôn không quan tâm thân thể mình, việc không ăn cơm vì lười nấu ăn thường xuyên xảy ra.

"Để em nấu cho chị một bát mì." Khương Tân Nhiễm đi vào phòng bếp, mở tủ bát lấy một cái nồi nhỏ ra, rửa sạch sẽ, cho nước vào rồi mở bếp lên, đun sôi nước.

Ngọn lửa màu xanh lam phun lên, Khương Tân Nhiễm lại mở tủ phía trên rồi lấy ra một gói mì.

Tài nấu ăn của nàng không giỏi, ngoại trừ nấu mì với trứng gà, nàng cũng không biết làm gì khác.

Khương Tân Nhiễm nhìn chằm chằm vào nồi nước đang sôi trên bếp, Cố Nhược đứng ở sau lưng nàng, trong mắt chỉ có hình ảnh của nàng, như thể không bao giờ nhìn đủ. Nếu có thể, cô muốn cất Khương Tân Nhiễm vào trong mắt mình, để đi đâu cũng có thể thấy nàng, bảo vệ nàng không rời bước.

"Chị đi nằm trên giường một lúc đi, khi nào nấu xong em mang tới cho chị." Khương Tân Nhiễm nói.

Cố Nhược nhìn tai Khương Tân Nhiễm chằm chằm, theo bản năng nói, "Không mệt."

Còn nói thêm, "Chị muốn nhìn em."

Người bị bệnh đầu óc có phần mơ màng, tư duy không nhanh nhạy, Cố Nhược nói xong mới nhận ra mình đã nói gì, trong mắt lóe lên chút hoảng hốt, nhưng mặt cô vẫn không biến sắc quan sát phản ứng của Khương Tân Nhiễm. Cô sợ bởi vì câu nói này của mình mà sẽ khiến Khương Tân Nhiễm phải trả lời lại một câu nào đó đau lòng như dao cắt.

Cũng may Khương Tân Nhiễm chỉ nhíu mày, không nói gì.

Cố Nhược thở phào nhẹ nhõm, thần kinh thả lỏng thêm một chút, có lẽ vì cô đang ốm nên Khương Tân Nhiễm mềm lòng hơn bình thường.

Trầm mặc một hồi, Khương Tân Nhiễm chợt nhớ ra: "Đúng rồi, sao chị không báo trợ lý là mình bị bệnh a, anh ấy lo lắng muốn chết, gọi em mấy cuộc lận."

Cố Nhược sửng sốt một chút.

Trong mắt cô hiện lên sự do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói sự thật với Khương Tân Nhiễm, "Sáng sớm chị đã thông báo với cậu ta rồi."

"Vậy anh ấy..."

"Cậu ta nói dối em."

"..." Trong lòng Khương Tân Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy phức tạp.

Cố Nhược nhìn thấy nàng cau mày, cho rằng nàng đang tức giận, liền vội vàng xin lỗi nàng, "Thật xin lỗi, chị không muốn nói dối em, chị không biết cậu ta sẽ gọi điện cho em như vậy..."

Cô nói vội vàng, nước miếng tràn vào khí quản khiến Cố Nhược che miệng, ho đến mức hai vai run lên.

Khương Tân Nhiễm thấy vậy liền vội vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô dễ thở hơn, "Sao chị kích động như vậy làm gì, em không có giận chị."

Sau khi cơn nghẹn trong cổ họng qua đi, Cố Nhược liên tục giải thích với nàng, "Nhiễm Nhiễm, chị thật sự không muốn nói dối em... Chị đã học được bài học rồi, sẽ không nói dối em nữa..."

Đôi mắt cô đỏ hoe, dưới mắt còn có quầng thâm đen, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, khiến Khương Tân Nhiễm trong lòng chua xót.

Nàng không khỏi tự hỏi có phải mình đã quá khắt khe với Cố Nhược hay không, làm cho cô e sợ mình như thế, đến nỗi trông cô như gà mắc mưa.

Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy bất công, không phải chính mình bị Cố Nhược bức đến mức độ này sao? Nếu không phải vì Cố Nhược luôn né tránh chuyện 6 năm trước, lần nào cũng không chịu nói ra sự thật, thì Khương Tân Nhiễm cũng sẽ không thế này.

Cố Nhược hóa ra cũng có lúc hạ thấp thái độ bản thân thế này, bình thường cô cao cao tại thượng, nay lại phản ứng trong vô thức.

"Chị đo nhiệt độ chưa?" Trong đầu Khương Tân Nhiễm quay cuồng, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng cũng chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Chưa." Cố Nhược run lên, nói: "Chị cảm thấy sốt không nghiêm trọng, không cần đo nhiệt độ."

"Đó là bởi vì chị sốt đến hồ đồ rồi, có thể dựa vào cảm giác sao? Chị có hiểu khoa học không vậy?" Khương Tân Nhiễm cau mày trừng mắt nhìn cô, "Chị ăn nốt mì đi, đừng để nó trương lên."

"Em đi đâu vậy?" Cố Nhược hỏi khi thấy Khương Tân Nhiễm muốn đi.

"Đi tìm nhiệt kế cho chị!" Khương Tân Nhiễm thấy não mình ong ong như sắp bị cô lây sốt cho mình.

Hộp thuốc trong nhà Cố Nhược là do Khương Tân Nhiễm chuẩn bị sẵn, đặt ở một góc dễ thấy, nàng lập tức tìm được một cái nhiệt kế kiểu cũ, giá không tới ba đồng tiền.

Khương Tân Nhiễm cầm nhiệt kế lắc lắc vài lần để nó xuống dưới 35 độ rồi đưa cho Cố Nhược, "Để dưới cánh ta, 5 phút nữa đưa cho em xem."

Cố Nhược cảm thấy phiền phức, thương lượng cùng nàng, "Chị có thể ngậm trong miệng không?"

"Dài dòng nữa là em bắt chị lên giường, đo nhiệt độ bằng cách đau đớn nhất đó!" Giọng nói Khương Tân Nhiễm có chút hung dữ.

Cố Nhược hiểu rõ nàng đang nhắc tới điều gì, liền cười, ôm cánh tay gật đầu đồng ý, "Được a."

Giọng nói kia còn có vẻ mong chờ.

"..." Khương Tân Nhiễm thấy mặt mình như bị lửa đốt, "Cố Nhược, chị còn như vậy thì em đi đó."

Làm sao người này bị sốt mà suy nghĩ còn nhanh nhạy như vậy? Đặc biệt là khi nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn như thế này.

Cố Nhược không dám trêu chọc nữa, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ của mình và kẹt chặt nhiệt kế dưới cánh tay.

Năm phút sau, Khương Tân Nhiễm đã nấu xong mì trứng gà, nhưng không kiểm soát được lượng nước nên có chút nhiều nước, cô đổ vào trong bát rồi bưng tới phòng ngủ của Cố Nhược.

Vừa mới mở cửa phòng thì nàng thấy Cố Nhược đã lấy nhiệt kế ra, cô đang ra sức vẩy chiếc nhiệt kế để giảm độ xuống, động tác tay của cô rơi thẳng vào mắt Khương Tân Nhiễm.

Cố Nhược dừng lại, bất an nhìn về phía Khương Tân Nhiễm cố gắng giải thích, "Nhiễm Nhiễm, em nghe chị nói..."

Sắc mặt Khương Tân Nhiễm tái nhợt, đặt bát mì lên chiếc tủ đầu giường, khoanh tay nhìn Cố Nhược, "Em nghe đây, chị nói đi."

Cố Nhược nghẹn lời, cô không ngờ Khương Tân Nhiễm lại thật sự lắng nghe, đầu óc vì đang bệnh nên lại trở nên trì độn, trống rỗng, không biết nói gì thêm.

Nhịn một lúc, cô mới nói: "Chị giảm nhiệt độ xuống một chút, chỉ là không muốn em lo lắng..."

"Chị như vậy không phải em càng lo lắng hơn sao!" Khương Tân Nhiễm quát, "Cố Nhược, chị sốt nên đầu óc bị đốt hỏng rồi à!"

Cuối cùng Cố Nhược không thể làm gì khác ngoài tự đo lại nhiệt độ.

Cố Nhược kẹp nhiệt kế dưới cánh tay nên tư thế trông khá buồn cười, cô không thể tự mình ăn, Khương Tân Nhiễm bị cô làm cho tức giận đến mức sau gáy có chút đau. Nhưng nàng lại không thể nhìn Cố Nhược đói bụng, nàng hít sâu một hơi, không còn cách nào khác ngoài bưng bát mì lên, dùng đũa gắp mì rồi đưa tới bên miệng cô, "Ăn đi."

Cố Nhược ngoan ngoãn mở miệng.

Một bát mì với nước thôi mà cô cũng cảm giác như đang được ăn sơn hào hải vị.

Cô vừa ăn, trong lòng vừa ấm áp, nếu Khương Tân Nhiễm có thể đối xử với cô như vậy cả đời, cho dù thật sự đầu óc bị đốt hỏng thì cô cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô lập tức cảnh giác, phá bỏ loại suy nghĩ lười biếng vô nghĩa này.

Làm sao điều này có thể xảy ra được? Cố Nhược không thể phạm bất kỳ sai lầm nào dù chỉ một chút, để đi đến vị trí bây giờ, phía sau có bao nhiêu con mắt đang nhìn cô, chỉ chờ thời cơ để giẫm lên cô, Cố Nhược tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác.

Những ngày tháng khó khăn nhất cô đã vượt qua, bây giờ là lúc cô phải dùng nguồn lực trong tay để thực hiện ước mơ của Khương Tân Nhiễm, không thể ngã xuống ở bước ngoặt cuối cùng này.

Nếu vậy thì những đau khổ của sáu năm trước còn ý nghĩa gì nữa?

"Sao vậy? Có phải mì khó ăn không?" Khương Tân Nhiễm nhìn sắc mặt cô không tốt, lo lắng hỏi.

"Hả?" Cố Nhược hoàn hồn, nở nụ cười, "Không đâu, ăn rất ngon, chị muốn ăn thêm bát nữa luôn đó."

"Chị không sợ bụng sẽ nổ tung à?" Khương Tân Nhiễm cười, "Muốn ăn cũng không được, ăn nhiều thì khó ngủ đó, nếu chị muốn ăn thì lần sau tôi làm cho chị ăn."

Mắt Cố Nhược sáng lên, "Còn có lần sau à?"

Mặt Khương Tân Nhiễm đỏ bừng, vội vàng thu dọn bát rồi rời khỏi phòng ngủ.

Chỉ còn Cố Nhược nằm trên giường mỉm cười một mình.

Khương Tân Nhiễm rửa bát sạch xong rồi trở lại phòng ngủ của Cố Nhược, thấy Cố Nhược dựa nửa người vào giường, mí mắt sụp xuống, có vẻ như đang cố gắng chịu đựng.

Khương Tân Nhiễm buồn cười, đỡ nàng nằm xuống, "Bị bệnh phải ngủ nhiều để mau đổ mồ hôi, muốn ngủ thì ngủ đi chứ, chị gắng gượng làm gì?"

Cố Nhược nằm xuống, thuận thế nắm lấy tay nàng, "Nhiễm Nhiễm, em đừng đi."

Khương Tân Nhiễm hơi ngạc nhiên, "Tôi còn phải về công ty."

Có lẽ bị bệnh khiến cô có dũng khí để có thể hành động không lý do hơn so với mọi khi, Cố Nhược trông dịu dàng hơn bình thường, cũng có chút bướng bỉnh, "Chị sợ khi tỉnh dậy không thấy em..."

"Nhưng mà..."

Khương Tân Nhiễm chưa nói xong, Cố Nhược đã quấn chăn bông quanh người rồi rùng mình một cái.

"Chị lạnh à?" Khương Tân Nhiễm nhạy cảm phát hiện.

Cố Nhược mím môi nhìn nàng, không lên tiếng.

Đôi mắt Cố Nhược ngấn lệ, khiến Khương Tân Nhiễm không đành lòng.

Chỉ một lúc sau Cố Nhược lại rùng mình một lần nữa, như đang trả lời nàng.

Nữ nhân lạnh lẽo cứng rắn khi bị bệnh cũng sẽ trở nên yếu đuối và mềm mại, lại càng khiến cô trở nên quyến rũ mê người. Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng giờ đây ẩn chứa một lớp sương mù, khiến ngũ quan sắc bén cũng trở nên dịu dàng hơn.

Trong đầu Khương Tân Nhiễm như có một tảng đá lớn, cảm giác ấm áp tràn ngập, đầu tim cũng như tan chảy, mọi lý do không thể đi cũng hóa thành sự yêu thương.

"Yên tâm ngủ đi, em không đi đâu, em lấy thêm một cái chăn nữa cho chị."

Nhưng Cố Nhược lại kéo tay Khương Tân Nhiễm, "Đừng đi."

So với hình ảnh trang nghiêm người người kính nể "Cố tổng" kia, thì cô lúc này giống một đứa trẻ cần người chăm sóc hơn.

"Không lấy thêm chăn, chị lạnh thì làm sao bây giờ?" Khương Tân Nhiễm hỏi cô.

Cô không nói lời nào, chỉ nhìn Khương Tân Nhiễm chăm chú.

Khương Tân Nhiễm cắn môi, suy nghĩ một chút rồi cởi áo khoác của mình ra, rồi chui vào trong chăn, dùng thân thể của mình sưởi ấm Cố Nhược.

Có gì quá mức đâu, trước đây Cố Nhược cũng sưởi ấm cho nàng như vậy. Khương Tân Nhiễm tự nhủ, coi như là đang trả nợ trong quá khứ cho cô.


_____

Tác giả có lời muốn nói:

Các chị em, hãy đối xử với Cố tổng dễ chịu một chút nhé!

Cố Nhược (liếc mắt): Các người có hiểu người ta đang nói chuyện đương không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro