Chương 53.Giải trừ hiểu lầm

Hai năm gặp được Khương Tân Nhiễm là hai năm vui vẻ nhất cuộc đời Cố Nhược.

Cố Nhược như một con thú hoang lang thang ở thế giới loài người. Cô cô độc, bối rối, bàng hoàng, cuộc đời của cô không có mục tiêu hay ý nghĩa gì.

Đúng lúc này, Khương Tân Nhiễm xuất hiện mỉm cười với cô dưới ánh nắng, đưa tay về phía cô.

Cố Nhược im lặng nắm lấy bàn tay đó, từ đó trở đi, Khương Tân Nhiễm trở thành mục tiêu và ý nghĩa sống của Cố Nhược.

Lúc nàng cười, Cố Nhược sẽ vui vẻ theo, khi nàng khóc, Cố Nhược cũng như rơi xuống vực sâu.

Trái tim Cố Nhược ngày càng rộng mở, cô cho rằng mình có thể mãi mãi ở cạnh Khương Tân Nhiễm bảo vệ nàng. Khương Tân Nhiễm muốn cống hiến cả cuộc đời cho khoa học, trở thành một nhà sinh vật học có thể được in trong sách giáo khoa, vì vậy Cố Nhược sẽ đồng hành cùng nàng để nàng đạt được mục tiêu này, cùng làm nhà nghiên cứu với nàng, không có gì không tốt. Miễn là ở cạnh Khương Tân Nhiễm, cô sẽ luôn hạnh phúc.

Chính sự động viên của Khương Tân Nhiễm mới làm cho Cố Nhược không dám lơ là theo đuổi nàng, cô quyết tâm để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nàng, trở thành người xuất sắc như nàng.

Cố Nhược hạnh phúc tới mức quên đi tất cả, không nghĩ tới những khó khăn sẽ xảy ra.

Cô đã quên mất mình vẫn còn một người mẹ ở nước Y xa xôi, như một con rắn độc đang luôn sẵn sàng phun lưỡi ra cắn mình.

Trương Tư vẫn say mê truy tìm dấu chân của Cố Hòa Viễn, nhưng Cố Hòa Viễn lúc này đã yêu người khác và có một cô con gái yêu dấu. Trương Tư ẩn nấp trong bóng tối chờ cơ hội để hành động, cuối cùng cũng đã có.

Bây giờ Cố Hòa Viễn không còn trẻ nữa, thể chất của ông không đủ để ông có thể làm việc mãi mãi, nhất định phải tìm một người nối nghiệp càng sớm càng tốt.

Cố Hòa Viễn bắt đầu tìm kiếm ứng cử viên, nhưng những đứa con gái của ông đều không như ý muốn, không ai nổi bật.

Vậy nên Trương Tư nghĩ đến con gái mình, Cố Nhược.

Bà đã cho người ngầm theo dõi Cố Nhược ở Lâm Uyên, thường xuyên báo cáo hành động của Cố Nhược cho bà. Theo như bà biết, so với những đứa con gái của Cố Hòa Viễn, thì Cố Nhược quả thật là con hạc đứng giữa bầy gà.

Sự nhận thức này khiến Trương Tư hưng phấn đến run người. Bà nghĩ sau nhiều năm chịu đựng cuối cùng đã đến lúc được hãnh diện rồi. Cũng là đứa con từ trong bụng mình đẻ ra, không hề thua kém so với người khác. Cố Hòa Viễn không công nhận làm sao được? Cuối cùng khi ông ta qua đời, thì gia sản của ông vẫn phải dựa vào con gái mà gìn giữ!

Trương Tư cho rằng Cố Nhược đương nhiên sẽ vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp của bà — ai mà lại không thích tiền? Cũng không phải kẻ ngốc.

Không cần thông báo trước hay tham khảo ý kiến, Trương Tư trực tiếp ra lệnh cho Cố Nhược, học xong lớp 12 phải trở về nước Y.

Đúng vậy, Trương Tư nói chính là "Trở về", bà nghiễm nhiên coi nước Y là quê hương của bà.

Bà thậm chí còn không trực tiếp đến gặp Cố Nhược, chỉ gửi thông báo cho cô thông qua một cái email. Không được phép phản kháng, giống như những gì bà nói chính là thánh chỉ, Cố Nhược không thể không tuân theo.

Khi Cố Nhược nhận được email kia, cô hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cười lạnh một tiếng, đọc qua hai lần rồi không chút khách khí mà nhấn xóa đi rồi dọn sạch thùng rác.

Trương Tư đợi hai ngày không có hồi âm, thẹn quá hóa giận, cuối cùng cũng sẵn sàng hạ mình rồi tự tới Lâm Uyên một lần.

Cố Nhược không muốn Khương Tân Nhiễm biết mình có một người mẹ hèn hạ. Trong lòng Cố Nhược cũng không coi Trương Tư là mẹ mình. Cho nên khi Trương Tư tới Lâm Uyên tìm mình, Cố Nhược tìm cớ tránh xa Khương Tân Nhiễm vài ngày để gặp bà ta một mình.

Tất nhiên cuộc trò chuyện kết thúc một cách rất không vui. Mặc cho Trương Tư cưỡng bức dụ dỗ, Cố Nhược không hề bị lay động, một mực khẳng định mình sẽ học đại học Lâm Uyên, sau này cũng sẽ định cư ở Lâm Uyên, không đi cùng Trương Tư.

Kể cả "gia tài bạc triệu" trong miệng Trương Tư, Cố Nhược cũng không có hứng thú, cũng không thèm khát.

Cuộc đàm phán đầu tiên của Trương Tư với Cố Nhược kết thúc trong thất bại. Sau khi bà thất vọng trở về nước Y thì lại bị hồ ly tinh của Cố Hòa Viễn vênh váo đắc ý khoe khang mà kích thích, nghiến răng nghiến lợi xin thề rằng tất cả mọi thứ thuộc về Cố Hòa Viễn, cuối cùng chỉ có thể thuộc về con gái bà.

Trương Tư suy nghĩ rồi bắt đầu một kế hoạch đen tối.

Bà mở những thông tin liên quan đến Cố Nhược mà bà đã bỏ qua trên máy tính, tìm kiếm nhược điểm của Cố Nhược.

Thật ra rất dễ dàng để tìm thấy rằng kể từ khi Cố Nhược học trung học, trong quỹ đạo cuộc đời của cô xuất hiện hình bóng của một người con gái khác.

Khương Tân Nhiễm, đây chính là nhược điểm của Cố Nhược.

Trương Tư hài lòng nở nụ cười, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn. Bây giờ điều duy nhất bà phải làm chính là chờ, chờ kỳ thi đại học của Cố Nhược kết thúc.

Cố Nhược chỉ đắm chìm trong niềm vui tận hưởng cuộc sống đại học với Khương Tân Nhiễm, thậm chí còn cùng nhau lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của họ mà không hề nhận ra điều gì.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Cố Nhược và Khương Tân Nhiễm cùng nhau ăn mừng. Khương Tân Nhiễm uống đến say khướt, ôm Cố Nhược mà hung hăng hôn cô, trong miệng lầm bầm bày tỏ tình cảm với Cố Nhược.

"Em yêu thích chị" là một câu bốn chữ liền nhau như thể không bao giờ kết thúc, khiến trái tim Cố Nhược sôi sục, cô cũng có chút choáng váng, hôn đáp lại Khương Tân Nhiễm, trong mắt có nước mắt nóng hổi chảy qua bên mép hai người.

Từ nay về sau cô sẽ nói cho Khương Tân Nhiễm bốn chữ này thật quang minh chính đại, không cần giấu diếm sợ bị thầy cô phát hiện nữa, làm sao có thể không vui vẻ? Trái tim như thể đang nhảy múa.

Cô say mê với nụ cười trên môi, khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô tưởng rằng khi mở mắt là sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Khương Tân Nhiễm, nhưng thứ nghênh đón cô lại là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, còn có nụ cười lạnh lùng của Trương Tư.

"Sao bà lại ở đây?" Cố Nhược cau mày, ấn lên cái trán đau nhức của mình. "Đây là đâu? Sao tôi lại ở chỗ này?"

"Đây là khách sạn cạnh sân bay, 2 tiếng nữa con phải về nước Y với mẹ, tất nhiên là phải ở đây."

Sắc mặt Cố Nhược đột nhiên tái nhợt: "Bà bát cóc tôi?"

"Đừng nói khó nghe như vậy, con là con gái của mẹ, mẹ đưa con về nhà, sao lại gọi là bắt cóc?" Trương Tư nhấc một chân, thoải mái nói, "Tiểu Nhược, mẹ là mẹ của con, là mẹ thì đều muốn tốt cho con mình. Có thể con sẽ ghét mẹ một thời gian, nhưng một ngày nào đó con sẽ hiểu ý tốt của mẹ."

"Bà muốn tốt cho tôi hay là tốt cho chính mình?" Tâm tình Cố Nhược kích động, "Bà cho rằng trói tôi lại thì tôi sẽ thỏa hiệp? Tôi buồn cười với ý nghĩ kỳ lạ của bà đó."

"Tiểu Nhược, nghe lời mẹ làm một đứa con ngoan được không?" Trương Tư đi đến bên cạnh cô, giơ tay muốn sờ vào tóc cô.

Cố Nhược quay đầu né tránh, hung ác nhìn bà.

Cái nhìn đó giống như một con thú bị mắc kẹt đang vùng vẫy một cách vô ích.

Trương Tư nhún vai, mỉm cười lãnh đạm rồi ngồi trở lại ghế, dùng giọng điệu nhàn nhã nói một câu khiến người ta sợ hãi: "Tiểu Nhược, con đang đặc biệt thân thiết với một cô gái tên Khương Tân Nhiễm đúng không? Mẹ xem ảnh của cô ấy rồi, đúng là một cô gái xinh đẹp, chỉ là mẹ không thích cô ấy."

Cố Nhược vẻ mặt khẩn trương, "Bà muốn gì?"

"Con muốn biết bây giờ Khương Tân Nhiễm đang làm gì không?"

Cố Nhược cau mày, sự khao khát trong mắt cô là không thể che giấu.

"Cô ấy đang phát điên tìm con khắp nơi."

Trái tim Cố Nhược như bị mũi dao đâm vào.

"Tiểu Nhược, con rất thích cô ấy... Con rất yêu cô ấy, có đúng không?"

Cố Nhược kinh ngạc nhìn bà, trong ánh mắt tràn đầy khao khát, nhìn vô cùng đáng thương.

Trong lúc cô đang đờ ra, Trương Tư cuối cùng cũng có cơ hội chạm vào tóc cô như người mẹ chạm vào con mình.

Giọng điệu Trương Tư cũng giống như một người mẹ đầy yêu thương, nhưng tất cả đều là sự uy hiếp độc ác: "Nếu như cô ấy không may bị hại, Tiểu Nhược, con sẽ làm sao bây giờ?"

Cố Nhược như gặp một lời cảnh tỉnh, cổ cô cứng ngắc, mấp máy môi cầu xin, "Đừng... làm ơn... Xin bà..." Tim cô run lên, đau đớn vặn vẹo, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh: "Xin bà... đừng làm tổn thương cô ấy... Cái gì tôi cũng đồng ý..."

"Đây mới là con ngoan của mẹ." Trương Tư nhẹ nhàng ôm đầu Cố Nhược, để cô dựa vào bà, "Tiểu Nhược, mẹ sẽ không hại con, mẹ đều vì lợi ích của con, trên đời này chỉ có mẹ là người yêu thương con nhất..."

Trong tai Cố Nhược tràn ngập âm thanh ong ong, căn bản cô không nghe được Trương Tư đang nói gì.

Cô như một khúc gỗ bị đưa lên máy bay riêng về nước Y, thậm chí còn không được nói lời tạm biệt với Khương Tân Nhiễm qua điện thoại.

"Ngược lại sau này con cũng sẽ không được đi Lâm Uyên, phải về nước Y tiếp quản việc kinh doanh của gia đình cha con, ở nước Y chuyên tâm học hành. Giữ lại sự nhớ nhung này là mầm tai họa, thà để cô gái tên Khương Tân Nhiễm kia oán hận con, con cũng có thể ngừng suy nghĩ về nó." Trương Tư cười, nói ra những lời tàn nhẫn.

Cố Nhược mạnh mẽ run lên một hồi, chỉ cúi đầu nói: "Bà nói đều đúng."

Chỉ sau khi máy bay cất cánh, Cố Nhược mới được phép xem một đoạn video.

Đó là video giám sát ở cửa căn phòng thuê của Cố Nhược.

Chất lượng rất kém, nhìn rất mờ, nhưng Cố Nhược vẫn thấy rõ ở cửa căn phòng thuê của mình có một bóng người nho nhỏ đang cuộn mình lại.

Đó là Khương Tân Nhiễm.

Khương Tân Nhiễm chôn mặt vào tay, Cố Nhược tham lam nhìn màn hình chăm chú nhưng không thấy vẻ mặt của nàng.

Chỉ nhìn thấy gió lùa lạnh thấu xương, thổi qua vạt áo nàng đến mức nàng run lẩy bẩy.

Đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm, lát nữa dạ dày đau muốn khóc đấy.

Cố Nhược muốn nói ra câu này, như một lời nhắc nhở thường ngày với Khương Tân Nhiễm vậy.

Cổ họng của cô bị chặn lại, mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Video rất ngắn, chuyển đen nhanh chóng.

"Để tôi xem một lần nữa đi." Cố Nhược ngẩng đầu nhìn về Trương Tư, cuối cùng rơi nước mắt, "Xin bà... Xin bà..."

"Tiểu Nhược, con nên gọi mẹ là gì?" Trương Tư cười khanh khách nhìn cô.

Cố Nhược nhắm chặt mắt lại, đôi mắt như bị sắt nóng đỏ đóng vào, giọt nước mắt từ chảy ra từ dưới lông mi, xuống cằm và rơi xuống mu bàn tay.

Cô cắn răng phát ra một giọng khàn khàn: "Mẹ... Mẹ..."

Trương Tư hài lòng cười, tỏ ra thương xót rồi lại đưa đoạn video ngắn ngủi kia cho cô xem lần nữa.

Mà lúc này, máy bay đã cất cánh.

Mỗi một lần nhìn thấy bóng người nhỏ bé kia cuộn tròn lại, tim Cố Nhược như bị vạn mũi tên xuyên thấu, cô xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, trái tim như bị thủng trăm ngàn lỗ, cuối cùng đau đến mức tê liệt.

Những ngón tay Cố Nhược run rẩy không thể động đậy, cô không cầm được điện thoại nữa, mặc kệ nó rơi xuống sàn nhà.

Cô nhìn những đám mây không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, lòng bàn tay cố gắng che mắt mình.

Rất đau nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Nhiễm Nhiễm nàng, đáng thương biết bao nhiêu.

Sau này nàng đau dạ dày phải làm sao bây giờ? Bị sốt thì biết làm sao? Trời lạnh liệu nàng có biết mặc thêm áo? Bị người ta bắt nạt, Cố Nhược cũng không bao giờ có thể ngay lập tức chạy tới như trước.

Vừa muốn nói muốn cùng nhau học đại học Lâm Uyên, sau này cùng làm nhà sinh vật học, cùng nhau đoạt giải Nobel, cũng không thể thực hiện được nữa rồi.

Nhiễm Nhiễm nàng, chắc hẳn hận cô biết bao nhiêu.

Mới vừa nói yêu nàng, mới vừa nói cả đời ở bên nhau, mà chớp mắt đã vứt bỏ nàng như thế.

Nước mắt từ khuỷu tay cô lăn xuống đầu gối, ướt mất một mảnh quần.

...

Cố Nhược không nhanh không chậm nhắc lại chuyện cũ, bớt đi rất nhiều chi tiết nhỏ.

Cô chỉ kể rất ngắn gọn, nhắc tới lúc mình ở trên máy bay được nhìn thấy đoạn video của Khương Tân Nhiễm rồi im bặt.

Mà Khương Tân Nhiễm đã khóc như mưa. Mắt mũi nàng đỏ đến mức rối tinh rối mù, nàng khóc thút thít, vai dựa vào Cố Nhược mà run rẩy, để nước mắt mình thấm đẫm quần áo Cố Nhược.

"Sao chị không nói sớm với em a? Hại em..." Nước mắt tràn vào cổ họng nàng khiến nàng vừa khóc vừa che miệng lại ho vài tiếng. Cố Nhược vỗ lưng nàng cho nàng bình tĩnh lại.

Thật vất vả cổ họng nàng mới thông, Khương Tân Nhiễm lại thở hổn hển nói tiếp: "Hại em hiểu lầm chị lâu như thế... Nếu như ngày đầu tiên mình gặp lại chị nói với em, thì không phải em sớm tha thứ cho chị rồi sao!..."

Càng nói trong lòng càng nhói đau, nàng lại càng khóc lớn hơn.

Hóa ra 6 năm qua tất cả những gì nàng tưởng tượng đều là giả, không phải Cố Nhược vứt bỏ nàng, mà Cố Nhược bị bắt cóc.

Nàng đã hận Cố Nhược vô cớ sáu năm, nhưng nàng không hề biết rằng Cố Nhược đang cách xa ngàn sông núi còn đang chịu đựng nỗi đau đớn dày vò nhiều hơn.

Trong lòng Khương Tân Nhiễm vừa đau vừa hối hận. Nhược Nhược không phải thiên kim tiểu thư giàu sang gì như nàng tưởng tượng, thật ra cũng chỉ là một cô gái cần được yêu thương chiều chuộng a.


___

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro