Chương 21

Uẩn nói thẳng: 
“Ngươi có thể có muội muội, nhưng Chiêu Ninh không thể không phải là Đại công tử Tạ gia. Đại tẩu không dám lấy giả đổi thật. Đại tẩu xác thực sinh ra một tử…” 

Nàng chợt dừng lại, như chạm phải điểm sáng trong đầu. Kim Tương Ngọc theo nàng lâu năm, lập tức hiểu ý: 
“Chủ tử, ngài nói đúng. Đại phu nhân quả thật sinh ra một tử.” 

Nhưng Chiêu Ninh lại là nữ tử. Uẩn toàn thân run lên, vậy sai lầm nằm ở đâu? Hay là Đại tẩu vốn sinh nữ nhi, không cam tâm, nên biến nữ nhi thành nam tử? 

Nàng cau mày. Kim Tương Ngọc cười quyến rũ: 
“Tạ tướng, ta tra được rồi. Vị Đại công tử này giữ mình trong sạch, tiếp xúc nhiều nhất là Bùi Hạ. Sau khi Bùi gia gặp chuyện, Bùi Hạ lại không tìm đến nàng, rất kỳ lạ.” 

Kim Tương Ngọc vẫn chưa biết Chiêu Ninh là nữ tử. 

Uẩn nói: 
“Cho dù Chiêu Ninh không phải huyết mạch Tạ gia, muội muội ngươi cũng không lấy được.” 

“Vì sao? Chẳng lẽ ngài muốn lấy nàng?” – Kim Tương Ngọc cười mờ ám – “Hai người xứng đôi lắm.” 

Uẩn cười lạnh: 
“Nàng là nữ nương!” 

Kim Tương Ngọc sững lại. Uẩn trào phúng: 
“Ngươi vốn hay cười, sao giờ không cười?” 

“Tạ tướng, đừng đùa. Đại công tử sao lại là nữ nương được.” – Kim Tương Ngọc không tin. 

Uẩn đáp: 
“Muội muội ngươi đời này không sinh được hài tử.” 

Kim Tương Ngọc gật đầu: 
“Tạ tướng, ta tin.” 

Rồi nàng vẫn giãy dụa: 
“Muội muội ta không thích nữ nương, nhưng ta thích nữ nương. Cho ta!” 

Uẩn liếc nàng, môi đỏ khẽ động: 
“Cút!” 

“Được thôi, ta mang cả Đại công tử cùng cút!” – Kim Tương Ngọc cười điên cuồng. 

Uẩn không để ý, ngồi xuống suy nghĩ. Đại tẩu năm đó rốt cuộc sinh nam hay nữ? Chỉ cần tra là biết. 

---

Nhị phòng đã chuyển ra khỏi Tạ phủ, Tam gia tự mình đưa đồ đạc đi. Viện trống, Chiêu Ninh cho người trồng đào, biến thành một cảnh xuân rực rỡ. 

Khi Uẩn trở về, rừng đào đã xuống mồ, viện như một giấc mộng. 

Thiếu niên mặc cẩm bào lam nhạt, tóc đen dài, da trắng sứ. 

“Chiêu Ninh.” 

Nàng xoay người, mỉm cười: 
“Cô mẫu!” 

Một tiếng gọi làm nụ cười trên mặt Uẩn tan biến. Nàng nhìn thiếu niên từng bước đến gần, lòng dần trầm xuống. 

“Cô mẫu, việc ngài xử lý ổn thỏa chưa?” 

“Cũng tạm. Ngươi san Nhị phòng thành bình địa, không sợ tổ mẫu giận sao? Nàng muốn gặp Tạ Hàm, ngươi có đồng ý không?” 

Uẩn trầm mặc. 

Chiêu Ninh tiến thêm một bước, ánh mắt dán chặt vào mặt cô mẫu, hạ giọng: 
“Cô mẫu, ngài cho người tra ta, đúng không?” 

Uẩn run lên, giả vờ trấn định: 
“Thật sao? Ta không biết. Có lẽ người ta thích ngươi, muốn gả muội muội cho ngươi.” 

Chiêu Ninh cười: 
“Ngài nói với nàng đừng phí công. Ta không cưới muội muội nàng.” 

Uẩn chắp tay sau lưng, mặt nhạt: 
“Thật sao?” 

“Cô mẫu, ngài chột dạ sao?” – Chiêu Ninh tiến thêm một bước, mũi chân chạm mũi chân Uẩn, cười: 
“Cô mẫu.” 

Một tiếng lại một tiếng, khiến Uẩn bực bội. Nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của thiếu niên, cả người mất cảm giác. 

“Cô mẫu nên biết ta chỉ cưới vợ, không nạp thiếp. Ngài tra ta làm gì?” – Chiêu Ninh vạch trần. 

Uẩn cau mày, lùi lại, Chiêu Ninh lại tiến lên: 
“Ngài lùi cái gì? Không có gì để nói sao?” 

“Ngươi cưới muội muội nàng cũng không sai.” 

“Nàng là cô nhi, lấy đâu ra muội muội.” 

Uẩn giận: 
“Ngươi tra nàng?” 

“Ta tra hết thảy thuộc hạ bên ngài. Đều là cô nhi, không ràng buộc.” 

Uẩn như đá vào sắt. Chiêu Ninh trẻ nhưng không non nớt, gương mặt xinh đẹp chỉ là lớp ngụy trang. 

Uẩn tìm cớ: 
“Chiếc thuyền kia là thuyền của mẫu thân ngươi. Ta tra ngươi, không nên sao? Ngươi muốn giết ta?” 

Chiêu Ninh hít sâu: 
“Dung mạo ngài ta còn chưa biết, ta đã cứu ngài. Đại phu nhân sợ ngài tranh vị trí gia chủ với ta. Nhưng ta biết ngài bị Tạ Hàm lừa về, ta tưởng ngài sẽ thành hậu thuẫn của hắn.” 

Uẩn vốn là bách quan đứng đầu, muốn Tạ gia dễ như trở bàn tay, không cần về. Đại phu nhân nghĩ quá đơn giản. 

Uẩn giả vờ: 
“Thôi, việc này kết thúc, ta không truy cứu.” 

Chiêu Ninh thoải mái: 
“Cô mẫu!” 

Uẩn xoay người đi. Chiêu Ninh không phải thỏ trắng, mà là cáo nhỏ. Kim Tương Ngọc đã đụng phải gai. 

---

Sau khi về, Uẩn gọi Kim Tương Ngọc: 
“Ngươi tra nàng, nàng biết.” 

Kim Tương Ngọc ngạc nhiên: 
“Nàng làm sao biết? Ngài thiên vị nàng sao?” 

Uẩn không thích: 
“Ngươi tra, đều là nàng muốn cho ngươi biết. Không thì ngươi không tra được.” 

Kim Tương Ngọc nghi hoặc: 
“Liền như thế dừng tay?” 

“Ngươi tự nghĩ cách.” – Uẩn đáp. 

“Đó là chất nhi của ngài!” 

“Không phải muội phu của ngươi sao?” 

Kim Tương Ngọc bật cười: 
“Ngài nói đúng, là muội phu của ta.” 
Uẩn lạnh lùng nói với Kim Tương Ngọc: 
“Ngươi là cô nhi, nàng đã điều tra hết rồi!” 

Kim Tương Ngọc cứng họng, cảm giác bị phản đòn, không chịu thua, liền nói: 
“Tạ tướng, người giao cho ta, ta rót nàng ba bầu rượu, cái gì cũng rõ ràng.” 

Uẩn cười nhạt: 
“Cho ngươi một bộ hình cụ, càng rõ ràng.” 

Kim Tương Ngọc nhớ tới gương mặt trắng ngọc hoàn mỹ kia, đau lòng cau mày: 
“Không được, ta đau lòng gương mặt đó, sao có thể phá hủy.” 

“Câm miệng!” – Uẩn quát khẽ. Kim Tương Ngọc không dám nói thêm. 

Trong phòng im lặng một lúc, Uẩn lại hỏi: 
“Ở đâu có rượu?” 

Mắt Kim Tương Ngọc sáng lên: 
“Tạ tướng, ta đến, đây là sở trường của ta.” 

“Câm miệng!” – Uẩn lại quát. 

Kim Tương Ngọc ấm ức: 
“Ngài muốn tự đi thì ta cho người tìm rượu.” 

Uẩn như bị kéo vào vòng xoáy của nàng, ngơ ngác đồng ý, nhưng sau đó tỉnh ngộ: Mình đang làm gì thế này? 

---

Trong phủ, lão phu nhân lại náo loạn, đòi gặp Tạ Hàm. Uẩn không đáp ứng. Tam gia co rúm, không dám lên tiếng, những người khác giả vờ không biết. 

Thủ đoạn ác liệt của Uẩn khiến cả phủ kinh sợ, đến mức Tần gia mấy ngày liền không dám bén mảng. 

Chiêu Ninh tiếp quản Tạ gia, bỏ qua Tam phòng, nắm toàn bộ sổ sách cửa hàng trong tay. Nhiều thương hộ từng giao thiệp với Tạ Hàm bắt đầu chuyển sang theo nàng. 

Địa vị của Chiêu Ninh trong Tạ gia tăng vọt. Nàng quản bên ngoài, trong phủ thì rối loạn. Đại phu nhân không muốn quản, thậm chí khuyên nàng cưới Tần Văn Vân để chưởng việc bếp núc. 

Chiêu Ninh đáp: 
“Cô mẫu đồng ý ta cưới, ta liền cưới.” 

Đại phu nhân im lặng, lúc này mới hiểu thủ đoạn của Uẩn, không dám đối đầu. Nhưng trong lòng bà không cam tâm: Chiêu Ninh vốn do bà mang về Tạ gia, nâng lên, nay lại không thể khống chế. Bà bắt đầu lo sợ, muốn về nhà mẹ đẻ tính kế. 

---

Đại phu nhân trở về Tần gia. Uẩn hồi phủ, mang theo Chiêu Ninh. 

“Tổ mẫu muốn gặp Tạ Hàm, cô mẫu, sao ngài mặc kệ?” – Chiêu Ninh hỏi. 

“Cô mẫu, ngài dẫn ta đi đâu?” 

“Cô mẫu…” 

“Chiêu Ninh!” – Uẩn đau đầu, tim đập nhanh vì nàng cứ gọi “cô mẫu” liên tục. 

Chiêu Ninh chớp mắt vô tội: 
“Cô mẫu, ngài muốn mang ta đi đâu?” 

“Kim Tương Ngọc muốn mời ngươi uống rượu.” – Uẩn buộc phải nói. 

Chiêu Ninh dựa vào xe ngựa, ánh mắt nghi ngờ, lặng lẽ nhìn Uẩn, thấy nàng chớp mắt hai lần, như muốn nói gì lại thôi. Rất kỳ lạ. 

---

Đi nửa đường, Tam gia cưỡi ngựa đuổi theo, xe dừng lại. 

Uẩn vén màn xe, Tam gia hỏi: 
“Thất muội, ngươi đi đâu?” 

“Tửu quán.” 

“Tửu quán?” – Tam gia bất mãn – “Mẫu thân tìm cái chết, ngươi còn có tâm đi tửu quán?” 

Uẩn lạnh mặt: 
“Tam ca, ngươi tiến bộ chút đi. Tạ gia không đến nỗi như hôm nay nếu ngươi có nửa phần thận trọng. Ngươi nhìn lại ngươi đi.” 

Trong xe, Chiêu Ninh co rúm, hận không thể biến mất. Tam thúc vốn không có dã tâm, tư chất bình thường, so với Trưởng huynh và Nhị ca thì quá mờ nhạt. Sau khi Tạ Hàm gặp chuyện, hắn mới phải đứng ra, nhưng chẳng giúp được gì. 

Chiêu Ninh đã đoạt tiên cơ, khiến hai con của hắn cũng không gặp may. 

Uẩn nói xong, Tam gia không dám cãi. Nàng hạ màn xe, tiếp lời: 
“Huynh đệ tình cảm hết thì thôi. Bị người lợi dụng là vấn đề của ngươi. Mẫu thân muốn theo Tạ Hàm, thì Tạ gia coi như làm một đám tang.” 

Tam gia câm lặng. 

Xe ngựa chậm rãi đi. Trong xe, Chiêu Ninh sợ hãi nuốt nước miếng. Nàng nghĩ nếu tổ mẫu nghe được câu này, chắc chắn sẽ tức giận bò dậy đánh Uẩn. 

Nàng dụi mắt, Uẩn nhìn sang, khiến nàng run lên: 
“Cô mẫu, ta không có tìm cái chết!” 

---

✦ Tác giả có lời muốn nói: 
- Kim Tương Ngọc: Hì hì. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro