Chương 16 - Hắc Đàm


Đông Phương Uyển Ngọc dùng chút ác ý, thừa dip bọn họ còn đang đánh nhau, thả con phi dực giống cấp năm đi, sau đó mang theo Đông Phương Minh Huệ bất động thanh sắc chạy trốn, để lại một đám người chó cắn chó qua lại.

Dọc theo đường đi, Đông Phương Minh Huệ cảm giác mí mắt mình luôn nhảy, hoảng sợ, luôn cảm thấy có chuyện không tốt gì đó sắp xảy ra.

"Thất tỷ, ngươi nói bọn họ sẽ biết việc này là chúng ta làm hay không?" Điển hình là dáng vẻ bảo bảo ngoan ngoãn làm chuyện xấu rồi chột dạ.

Đông Phuong Uyển Ngọc liếc mắt nhìn nàng cái, "Ngươi đang lo lắng cái gì?" Vì đoạt được bảo, hai đội người đánh nhau thành như vậy, cố gắng sống sót cũng không được vài tên.

Đông Phương Minh Huệ muốn nói lại thôi, miệng đóng lại mở, ở ngay ánh mắt sắc bén nhìn một cách soi mói của nữ chủ đại nhân, một câu nói cũng không thể nói được.

Đông Phương Minh Huệ thấy nàng mang mình tới hang ổ của con phi dực giống bị thương, kinh ngạc đến miệng cũng không thể đóng lại, đây mới thật sự là bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở sau.

"Thất tỷ, không phải là ngươi cũng muốn ——" Đem con ma thú phi dực giống đi chớ!?

Nữ chủ đại nhân đối với nàng làm cái động tác "Xuỵt", Đông Phương Minh Huệ lập tức che miệng của mình.

Ở thất sắc đại lục, một con ma thú vật cưỡi như phi dực giống cấp năm lả phi thường trân quý, bắt cũng không dễ dàng, trong đại gia tộc thông thường cũng chỉ có một cá biệt thiên phú khá cao, được gia tộc ký thác hy vọng mới có thể có được vật cưỡi thuộc về mình.

Giống như Đông Phương Uyển Ngọc vậy không được người ủng ái, muốn có thú cưỡi, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình.

Cho nên... Đông Phương Minh Huệ chỉ dùng một giây để hiểu ý của nàng, cũng rất ủng hộ quyết định này của nàng.

"Bên trong động còn một con phi dực giống mẹ, nếu như người vọt vào như thế, sợ rằng không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào." Thanh Mặc như nói thật nói.

Hai con ma thú phi dực giống cấp năm, cũng không phải là người bình thường đối phó được.

"Chờ một chút."

Đông Phương Uyển Ngọc biết rõ kỳ ngộ* đến từ không dễ, mỗi một lần đều cần tóm chặt lấy.

Kỳ ngộ: cơ hội, dịp may

Đông Phương Minh Huệ không có việc gì làm mà quỳ rạp trên mặt đất, đem hơi thở của mình che giấu tốt xong, ngay cả Đông Phương Uyển Ngọc đứng một bên cũng đều kinh ngạc.

"A, chờ đã." Thanh Mặc đột nhiên lên tiếng, "Uyển Ngọc, người thực sự là vẫn khí tốt, con phi dực giống mẹ kia đang sinh con, ta thấy ngươi có thể hảo hảo bắt lấy."

Vẻ mặt của Đông Phương Uyển Ngọc khẽ biến, lập tức đoán được ý trong lời nói của Thanh Mặc.

Một con má thú bị dùng vũ lực ép ký kết khế ước và một con ma thú nuôi từ nhỏ đến lớn so với nhau, nàng cảm thấy vẫn cái sau càng làm cho nàng động tâm.

"Thảo nào con phi dực giống kia bị trọng thương vẫn muốn chạy về đến hang ổ, nguyên lại là trong ổ nó gần sắp có con non ra đời." Điều này cũng có thể nói tới một kích cuối cùng phi dực giống lại tức giận lên.

"Ngươi cũng phải chú ý, phi dực giống là một chủng tộc đối với con của mình là cực kỳ bao che bảo vệ, một khi biết được ý đồ của ngươi, chỉ sợ sẽ cuồng hóa tại chỗ, một con ma thú cấp năm ngươi cũng khó đối phó rồi, đừng nói chi tới một con ma thú cuồng hóa cấp năm." Thanh Mặc có ý tốt nhắc nhỡ.

Đông Phương Uyển Ngọc cảm giác mình cần phải chuẩn bị chút gì đó, nàng nhìn nhìn Đông Phương Minh Huệ ở một bên, trong đầu chợt lóe lên một kế.

"Cửu muội, ta nhớ lại là lúc linh lực ngươi thức tỉnh là mộc hệ." Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên đề cập một câu.

Đông Phương Minh Huệ há hốc mồm, ậm ừ nói: "Cũng không tính là mộc hệ." Nếu là mộc hệ thì tốt rồi, Đông Phương gia cũng sẽ không để mặc cho nàng làm loạn nhiều năm như vậy.

Đông Phương Uyển Ngọc mặc kệ nàng rốt cuộc có phải là mộc hệ hay không, nàng chỉ biết là Đông Phương Minh Huệ có một loại lực tương tác* không rõ đối với động vật.

Lực tương tác: thân thiện.

"Thất tỷ cần người giúp ta làm một chuyện."

Lời nói từ trong miệng nữ chủ đại nhân nói ra, đơn giản là muốn hù chết Đông Phương Minh Huệ một cách nhịp nhàng.

"Thất tỷ, ngươi muốn ta làm cái gì?"

Đông Phương Uyển Ngọc đem vật mình muốn miêu tả một lần, Đông Phương Minh Huệ nghe như lọt vào trong sương mù, có điều ma thực khế ước của nàng lại nghe rõ.

"Tử vân quả, là một loại quả lớn lên ở hắc đàm, là một loại quả bổ dưỡng có thể làm cho ma thú khôi phục sinh cơ, đây đối với ma thú vốn thứ là lực hấp dẫn rất mạnh, ma thú cấp chín trở xuống chưa từng có lực chống cự với nó."

Ma thực lừa bịp hiếm có được chút đứng đắn giải thích một phen rõ ràng với Đông Phương Minh Huệ.

Hiển nhiên, lời đề nghị này là một cái giúp nàng tiếp cận biểu hiện thiện ý của nàng với nữ chủ đại nhân, trung thành điều kiện tốt nhất là cơ hội, Đông Phương Minh Huệ không cần suy nghĩ liền đồng ý.

"Được."

"Ngươi khẳng định Cửu muội của ngươi có thể giúp ngươi lấy được tử vân quả? Đừng quên rằng tử vân quả lớn lên ở nơi đầm lầy đen tối, chỉ bằng một tên linh giả nhỏ bé như nàng..." Thanh Mặc ngược lại là không coi trọng nàng.

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, "Thử xem chẳng phải sẽ biết."

Dọc theo đường đi, Đông Phương Minh Huệ bên trái hỏi một chút bên phải hỏi chút, từ giữa đám hoa hoa cỏ cỏ biết được nơi ở của tử vân quả, những thứ khác về tử vân quả còn chưa kịp hỏi, đã bị chính ma thực lừa bịp của mình cắt ngang.

"Cắt, ngươi hỏi chúng nó còn không bằng cầu ta, van cầu ta đi, nói không chừng tâm tình ta tốt một chút liền giúp ngươi lấy được tử vân quả." Ma thực lừa bịp ngạo kiều hừ hừ tiếng.

Đông Phương Minh Huệ đảo cặp mắt trắng dã, mặc kệ nó.

Đến bây giờ nàng cũng không nghĩ ra cái cây sắc ma thực rốt cuộc dùng biện pháp gì ký huyết kế.

"Chậc chậc, ngươi không tin à?" Ma thực lừa bịp có thể cảm thụ được chút ý nghĩ trong lòng nàng mà ném một cái, "Tử vân quả cũng không dễ lấy, Thất tỷ ngươi đang hại ngươi."

"Sẽ không." Đông Phương Minh Huệ vịt chết còn mạnh miệng.

"Tử vân quả lớn lên ở hắc đàm, cũng chính là một mảnh trong vùng đầm lầy. Ngươi biết dưới hắc đàm có bao nhiêu bạch cốt không? Ma thú muốn có tử vân quả rất nhiều, vô số kể. Nhưng ma thú thật sự có thể lấy được tử vân quả lại có thể đếm trên đầu ngón tay, năm ngón tay đều có thể đếm ra."

"Còn ngươi nữa biết dưới đầm lấy đều có cái gì sao?"

"Rắn ba đầu, có người nói đã ở tải mảnh hắc đàm này sinh sống rất lâu rồi, chỉ bằng linh lực này của ngươi à, nhất định sẽ bị rắn ba đầu nuốt sống."

Đông Phương Minh Huệ, "..." Còn có thể đùa giỡn cùng bạn bè tiếp nữa hay không hả?

Lúc đầu Đông Phương Minh Huệ còn thề non hẹn biển với mình là nhất định sẽ lấy được tử vân quả, nhưng dọc theo đường đi nghe mấy thứ lảm nhảm linh tinh của ma thực lừa bịp xong, tâm nàng đều lung lay.

"Ha ha, nếu như ta bị nuốt sống, thì ngươi cũng theo rồi."

Ma thực lừa bịp lập tức im lặng.

Đông Phương Minh Huệ hơi có mấy phần đắc ý, cuối cùng cũng có thể làm cho con sắc ma thực này ngậm miệng, nàng suýt chút nữa là quên, huyết khế trói không phải chỉ là nàng, còn có con ma sủng lừa bịp này nữa, từ hôm nay về sau vị trí của các nàng là bình đẳng, nhất vinh câu vinh*, nhất bổn câu bổn**.

*Nhất vinh câu vinh: Một người vinh quang cả họ đều vinh quang.

**Nhất bổn câu bổn: Một người bị thiệt cả họ đều thiệt.

Nàng cuối cùng cũng từ trong vị trí kẻ yếu mà đi ra.

Càng đến gần hắc đàm, trái tim nhỏ bé của Đông Phương Minh Huệ càng cẩn thận, đi vài bước liền quan sát một chút tình huống chung quanh mình, chỉ lo lắng một cái là không quan sát kỹ sẽ bị ma thú tha đi.

"Ngươi có thể có tiền đồ chút hay không, nghĩ tới ta một đời anh danh đều sắp phải hủy ở trên người ngươi rồi." Trong tiếng nói non nớt của ma thực lừa bịp mang theo bất đắc dĩ.

"Ta dám đi tới nơi này đã là nể mặt ngươi lắm rồi." Nếu không phải chuyện liên quan đến nữ chủ đại nhân, thì nàng sớm đã bỏ chạy. Chỗ nguy hiểm như thế, là người bình thường cũng không dám tới.

Rất nhanh, nàng liền phát hiện có một đám người không tính là người bình thường đang nỗ lực tiếp cận hắc đàm trong đầm lầy.

Đông Phương Minh Huệ : "..." Đơn giản là một ngày rất khốn nạn* rồi, đám người kia đã đánh chủ ý đến tử vân quả rồi.

*Nguyên văn ghi là ngày chó nghe không hay nên thay thành khốn nạn... Không biết có hay không nữa.

"Sức chiến đấu của bọn họ mạnh hơn ngươi, tỉ lệ lấy được tử vân quả là rất cao." Thanh âm không thích hợp lại vang lên trong đầu.

"Người mù cũng nhìn ra được." Đông Phương Minh Huệ sớm đã học được cách che giấu khí tức của mình, bởi vì khí tức tới gần mộc hệ, ở trong vùng rừng rậm này trừ phi tự nàng lộ diện, bằng không người bình thường thật đúng là khó nhận thấy được nàng.

"Chờ bọn hắn đánh bại rắn ba đầu, chúng ta liền cướp lấy tử vân quả." Đông Phương Minh Huệ và tiểu đồng bọn lừa bịp của mình thương lượng.

"Có thể thì cũng có thể đấy, nhưng mà ta có một yêu cầu." Xem, vẫn là không thể rời bỏ nó mà!

"Nói đi." Đông Phương Minh Huệ bất đắc dĩ nói, ngược lại chuyện khó khăn lắm nàng cũng làm không được, hơn nữa từ trong tay nhiều người như vậy mà cướp lấy tử vân quả vẫn phải dựa vào nó, ừm, lúc đó phải cần dây leo của nó để hành hạ người lâu rồi.

"Tử vân quả, thừa hơn một quả phải cho ta."

"Ngươi và cái kia không phải là đồng loại sao?" Sinh ra vốn cùng cây, rán lẫn nhau cần gì phải quá nhanh. Đông Phương Minh Huệ há hốc mồm, tam quan của mình bị tiểu đồng bọn lật đổ rồi.

"Ngu ngốc." Tiếng nói non nớt trực tiếp chửi ầm lên.

"Ngươi có còn muốn hay không muốn? Mắng ta một câu nữa, sau này có đồ tốt ta cũng cho ăn trước." Nàng hiện tại đã học được cách lợi dụng ưu thế của mình rồi.

Tiểu đồng bọn lừa bịp: "..."

"Ta tuy là ma thực, nhưng ta cũng cần hấp thụ năng lượng." Công thêm lúc trước bản thể thụ thương, nó bất đắc dĩ mới gặp một phế vật như thế, tìm một cái hạ hạ sách nhất để bảo vệ cái mạng này.

Đông Phương Minh Huệ rốt cuộc cũng nghe rõ, ma thực cần năng lượng, nàng cần năng lượng, vạn vật đều cần năng lượng, bất quá mỗi người cần không giống với nhau mà thôi.

"Tốt, thành giao." Nàng đáp ứng một tiếng, dù sao tử vân quả nàng cầm cũng không dùng, mấu chốt là xuất lực nhiều nhất hay là người khác.

Một người một sủng lần đầu tiên đạt thành hiệp nghị một cách hài hòa.

"Thiếu chủ, đợi chúng ta kéo rắn ba đầu ra khỏi động, rồi chúng ta đưa nó dẫn ra, ngươi và các đại trưởng lão liền nhân cơ hội đoạt lấy tử vân quả."

Một quả tử vân quả ở bên ngoài, có tiền mà không mua được.

Đông Phương Minh Huệ thì trốn trong bụi cỏ, nhìn đám người kia chia làm hai nhóm, một nhóm ở phía trên hắc đàm không ngừng tạo cầu tròn trong vùng đầm lầy đen như mực, viên cầu vừa rơi xuống liền nổ lên.

"——"

Tiếng phá hủy duy trì liên tục không ngừng, đầm lầy bị nổ một mảnh hỗn độn, rất nhiều thi cốt, da lông, còn có một ít sinh vật trong đầm lầy đều bị nổ bay ra, Đông Phương Minh Huệ quỳ rạp trên mặt đất cũng có thể cảm giác được chấn động mãnh liệt, đừng nói chi đến trong vùng đầm lầy này vẫn luôn có một con rắn ba đầu sinh sống.

Một đám người thấy trong đầm lầy không có động tĩnh gì, lại liên tục ném thêm vài viên cầu về hướng bên trong.

Thanh âm to lớn kém theo tiếng rống giận dữ cùng nhau truyền đến.

"Tránh ra, rắn ba đầu nổi giận rồi." Có tiểu đồng bọn nhắc nhở, Đông Phương Minh Huệ một mạch mà bò lên trên cây, nhanh chóng giống như một con khỉ, ở dưới sự giúp đỡ của tiểu đồng bọn là các nhành cây đã bọc lại mình tốt lắm, ngụy trang thành một bộ phận của cây.

Quả nhiên, sau ba đợt phá, đầm lầy mới bắt đầu sôi trào, từ bên trong xông ra rất nhiều thứ giống như kiến nhưng kích cỡ bằng một con nhện đen

"A a, nhột quá."


-----

Đăng bù nhé bn gì đó ơi ~ Chương mới đã có trong BGT mọi người vào đọc nha. À, sẵn đây mình có lời muốn nói là, truyện "Đồ nhi ăn nhiều lắm" vì là chương này dài quá nên làm hơi lâu, thông cảm a ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro