Chương 5 - Nam Chủ


Đông Phương Minh Huệ rõ ràng sợ đến hai mắt nhắm chặt lại, căn bản không thể tin được hình ảnh mình bị hủy dung nhan . Bởi vì căng thẳng, nàng căn bản sẽ không phát hiện tay nữ chủ đại nhân đã đỡ hông của nàng.

"Vị cô nương này ra tay không khỏi quá độc ác." Một thanh âm gợi cảm mà giàu từ tính đột nhiên ở bên tai vang lên, Đông Phương Minh Huệ mở một con mắt, sau đó lại mở một con, phát hiện trước mặt nhiều thêm một vị nam tử áo lam thân hình cao gầy.

"Liên quan gì đến ngươi." Cô nương kia một lời không hợp lại ra tay.

Nam tử áo lam cũng không khách khí cùng giao thủ, hai người ở trong không gian nhỏ hẹp đấu đến ngươi tới ta đi, nơi roi da đến, trong điếm rất nhiều thứ cũng gặp tai họa theo.

Đông Phương Minh Huệ và Đông Phương Uyển Ngọc lặng lẽ từ trong điếm lui ra, Đông Phương Minh Huệ còn muốn nhìn rõ mặt nam tử áo lam, lại bị Đông Phương Uyển Ngọc lôi lại, "Đừng đi vô giúp vui, ta thấy chúng ta có thể đi rồi."

Đông Phương Minh huệ có chút há hốc mồm, như vậy một tiếng cũng không nói liền đi, thật giống như không thể nào nói nổi a, dù sao nam tử áo lam kia cũng thay các nàng giải vây.

Chờ đã, nam tử áo lam, trong tay cầm một thanh phong lưu phiến, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đây không phải là một trong nam chủ Lý Dư Nam khắc họa sao?

Nàng lại ngẫm nghĩ, nghĩ thầm xong đời, hôm nay ỏ chỗ này vốn Lý Dư Nam đến anh hùng cứu mỹ nhân, vì thế cùng nữ chủ đại nhân kết bạn, sau đó hai người lại ở trên đường đi lịch luyện gặp nhau, hoạn nạn thấy chân tình. Nhưng không nghĩ cơ hội lần này bị nàng làm hỏng rồi, anh hùng cứu mỹ nhân tại sao biến thành cứu nàng rồi?

"Sao vậy, ngươi thấy thượng vị nam tử áo lam kia rồi?" Đông Phương Uyển Ngọc hai tay hoàn ngực, lạnh lùng nói.

Nghĩ đến mình chính là bởi vì luôn tìm đường chết mà đoạt đi bạn trai nữ chủ đại nhân, mới có thể bị chết thảm như vậy. Làm lại từ đầu một lần nữa, nàng tự nhiên là không muốn cũng những nam nhân của nữ chủ đại nhân dính dáng đến bất kỳ quan hệ gì, gặp phải một người quả thực chính là bùa đòi mạng.

Đông Phương Minh Huệ vội vàng lắc đầu phủ nhận, kéo tay Đông Phương Uyển Ngọc, nói, "Thất tỷ, chúng ta đi mau."

Mãi đến khi trở lại Đông Phương phủ đệ, Đông Phương Minh Huệ vỗ vỗ ngực, một bộ dáng dấp sợ hãi không thôi, lẩm bẩm nói, "Cuối cùng cũng thoát."

"Ngươi trốn cái gì?"

Đông Phương Uyển Ngọc đứng ở phía sau nàng, cười hỏi.

Đông Phương Minh Huệ sợ gần chết, nữ chủ đại nhân xuất quỷ nhập thần, "Không có cái gì, Thất tỷ, sao ngươi lại trở về?"

Đông Phương Uyển Ngọc đem một bình sứ nhỏ ném vào trong tay nàng, "Đây là tẩy tủy đan, chuyện hôm nay, thanh toán xong."

Nàng mở bình sứ ra, phát hiện bên trong có ba viên thuốc, mùi hương chúc vu đan dược trong veo đập vào mặt, xem phẩm chất đan dược tựa hồ không tệ. Nữ chủ đại nhân đưa cái này ra, hiển nhiên là không muốn nợ nàng nhân tình.

Giới hạn vẽ rõ ràng như thế, cũng không phải cái chuyện tốt gì.

Đông Phương Minh Huệ đối với đan dược cũng là kiến thức nửa vời, hoàn toàn không biết tẩy tủy đan ở người bên ngoài xem ra đắt đến cỡ nào, nàng thuận tay liền đem bình sứ vứt ở trong không gian.

Ban đêm ngày đó, Đông Phương Minh Huệ đang ngủ say, miệng chép chép, tựa như ở trong mơ mơ thấy rất nhiều thức ăn ngon, trên mặt còn cười tủm tỉm tràn đầy thỏa mãn.

"Bắt thích khách, bắt thích khách."

"Người đâu, nhanh bắt thích khách."

"...."

Lúc nửa đêm, vốn yên lặng như tờ, tuy nhiên đại đa số người cũng bị tiếng thét này đánh thức.

Thúy nhi vốn ngủ ở gian ngoài, nghe được tiếng, lập tức đẩy cửa đem Đông Phương Minh Huệ từ trong giấc mộng đánh thức, nói, "Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh lại đi, xảy ra chuyện lớn."

Đông Phương Minh Huệ lăn lốc một cái thì đứng dậy, mặt buồn ngủ mờ mịt nói, "Xảy ra chuyện gì?"

Thúy nhi chỉ chỉ bên ngoài, "Tiểu thư ngươi nghe, hình như có thích khách vào phủ."

Thích khách?

Đông Phương Minh Huệ lập tức tỉnh lại, cẩn thận tiến đến khe cửa nhìn một cái, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, bóng người trùng điệp, nhìn dáng dấp tựa như thực sự xảy ra chuyện lớn gì đó.

"Tiểu thư, đừng đi ra, bên ngoài rất nguy hiểm."

"Ta muốn đi xem." Đông Phương Minh Huệ mặt quần áo tử tế, rồi chạy ra ngoài.

Thúy nhi tất nhiên cũng đi theo ra ngoài, "Tiểu thư, hiện tại thích khách còn chưa bắt được, người muốn đi đâu, chúng ta hãy để cho hộ vệ đưa đi a!?"

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, trong phủ đệ thích khách xuất hiện, hơn phân nửa là chạy đến chỗ nữ chủ đại nhân đi, nếu như nàng quang minh chính đại mang theo hộ vệ đi lục soát, không phải muốn chết sao?

"Lại dài dòng nửa câu ngươi hãy đi về trước đi."

Thúy nhi lập tức ngậm chặt miệng, nàng một đường đi theo, rất nhanh thì phát hiện đi tới một đình viện nhỏ xa xôi của phủ đệ, đình viện đã sớm bị suy đồi bỏ quên rất nhiều năm, cỏ dại rậm rạp, ngay cả chỗ dẫm chân cũng không có, nhưng lại chưa bao giờ có người nghĩ tới sửa chữa một hồi.

Đông Phương Minh Huệ đạp dẫm những cành khô nát vụn trên đất kia kêu lên loạt xoạt, lúc nửa đêm còn đặc biệt dọa người, nàng phân phó nói, "Thúy nhi, ngươi ở bên ngoài canh trừng."

"Dạ, tiểu thư."

Để cho nữ chủ đại nhân ở một nơi cũ nát bé nhỏ này, thảo nào cuối cùng nữ chủ đại nhân không niệm tình cũ, đối với Đông Phương gia xuống tay độc ác.

Đông Phương Minh Huệ nghĩ đến ngày mai có muốn để cho người ta đem nữ chủ đại nhân dọn ra ngoài hay không, nếu không như vậy quá ủy khuất nàng.

"Thất tỷ, ngươi có ở nhà hay không?"

Cảnh tối lửa tắt đèn, nàng không biết nữ chủ đại nhân ở một cái gian phong nát nơi đâu, dứt khoát đứng ở trong đình viện la lớn.

Bên trong gian phòng, Đông Phương Uyển Ngọc và hắc y nhân lại rơi vào trạng thái bóp cấu lẫn nhau, lưỡi đao sắc bén của Đông Phương Uyển Ngọc gác ở trên cổ hắc y nhân, tay hắc y nhân gắt gao chế trụ mạch máu của nàng, hai người không phân cao thấp, không ai nhường ai. Nếu không phải Đông Phương Minh Huệ ở ngoài kêu, sợ rằng hai người còn tiếp tục nữa.

"Ngươi muốn chết hay muốn sống?" Đông Phương Uyển Ngọc cười lạnh một tiếng, "Nếu ta hô to một tiếng, người bên ngoài tự nhiên nghe thấy, đến lúc đó ngươi còn muốn trốn chỉ sợ cũng không dễ."

"Ngươi là người của Đông Phương gia, sẽ dễ dàng buông tha ta như vậy?" Hắc y nhân nghi hoặc, hiển nhiên không tin Đông Phương Uyển Ngọc nói.

"Ngươi có tin hay không cũng không phải do ngươi, ta đếm tới ba, nếu ngươi không thả, ta kêu rồi, đến lúc đó chỉ sợ ngươi chắp cánh khó khoát."

Đông Phương Uyển Ngọc nói xong, thì thực sự bắt đầu đếm nói, "Một, hai --"

"Thất tỷ, ngươi đang ngủ sao?" Đông Phương Minh Huệ lâu không nghe được đáp lại, trực tiếp bắt đầu tìm một gian phòng ốc rồi một gian phòng ốc.

Hắc y nhân xem xét thời thế một phen, lập tức buông tay trước, thả Đông Phương Uyển Ngọc.

"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, đi ngủ cũng bị ngươi đánh thức." Đông Phương Uyển Ngọc hơi sửa sang lại, mở cửa phòng, phi thường không vui nói.

"Thất tỷ, chỗ ngươi không có xảy ra cái gì chứ!? Giờ trong phủ có thích khách đến, hiện tại cha đang toàn lực lục soát đó." Đông Phương Minh Huệ một đôi mắt to đảo mình trở mình mà nhìn quét qua Đông Phương Uyển Ngọc.

Tuy sân nhà này tối, nhưng mượn từ ánh trăng, nàng vẫn có thể thấy rõ quần áo trên người nữ chủ đại nhân, căn bản là nàng mặc hôm nay lúc ra cửa.

Đông Phương Uyển Ngọc phức tạp nhìn nàng một cái, "Được rồi, chỗ rách nát này của ta, ngoại trừ con chuột, chỉ sợ sẽ không có người nào biết đến. Ngươi xem cũng xem rồi, nên yên tâm đi."

"Thất tỷ một mình ngươi ở chỗ này cũng quá nguy hiểm, không bây giờ đến sân nhà ta nghỉ ngơi, ngày mai ta cho người đến chỗ ngươi thu thập một chút." Đông Phương Minh Huệ hảo tâm đề nghị.

"Ta cần nghỉ ngơi, ngươi cần phải đi." Đông Phương Uyển Ngọc căn bản không lĩnh tình nàng, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

" Vậy bằng không như vậy đi,hôm nay liền do ta bồi Thất tỷ ngươi ngủ đi, vạn nhất có chuyện gì, hai người chúng ta cũng có thể ứng chiếu lẫn nhau." Đông Phương Minh Huệ làm bộ nghe không hiểu, lần nữa đề nghị.

Đông Phương Uyển Ngọc nheo mắt lại, đánh giá lấy Đông Phương Minh Huệ nói, "Tòa miếu nhỏ này của ta không thể chứa nổi vị Cửu tiểu thư ngươi, nếu ngày mai có cái lưu ngôn phỉ ngữ* gì truyền ra, ta làm sao chịu nổi, đi mau, nếu không —— ta liền đối với ngươi không cần khách khí."

* lưu ngôn phỉ ngữ: chuyện nhảm nhí, đồn bậy.

Nữ chủ đại nhân nảy sinh một chút ác độc, chân Đông Phương Minh Huệ liền run rẩy.

Nàng ủ rũ cuối đầu rời đi, kế hoạch ngăn cản xem như thất bại.

Thích khách là bạn thân tri kỷ của mẹ nữ chủ đại nhân, lần này hắn tới là vì tìm kiếm nữ chủ, tiện thể nói cho nữ chủ về thân thế của mình.

Nữ chủ đại nhân không phải người của Đông Phương gia, có điều bởi vì bị gởi nuôi chỗ này, do di mẫu nói chính là tứ phu nhân Ngàn Bối Anh nuôi nấng lớn lên. Bởi vì tứ phu nhân vốn không có con cái, đối ngoại liền tuyên truyền là mẫu thân Thất tiểu thư.

Một ngày nữ chủ đại nhân biết được mình không phải người của Đông Phương gia, chẳng mấy chốc sẽ nghĩ cách rời khỏi chỗ này. Đợi nàng lần nữa trở về, chỉ sợ là sẽ tới trừng phạt người Đông Phương gia.

Đông Phương Minh Huệ trở lại trong phòng, để cho Thúy nhi bưng một bình trà tới, lẳng lặng suy tư đường phải đi sau này.

Nếu để cho nàng an nhàn đợi ở nhà, thật thoải mái, có nha hoàn hầu hạ, có mẫu thân thương yêu, có điều khi nữ chủ đại nhân quay đầu lại muốn trừng phạt nàng, nàng nhất định là một con đường chết.

Nhưng nếu muốn sống, nàng nhất định phải theo nữ chủ đại nhân một đường ra ngoài rèn luyện, ở trước mặt nữ chủ nhiều lần chà quét hết cảm giác, để cho nữ chủ đại nhân có thể đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, quên chuyện ngu xuẩn trước kia nàng đã làm.

Nhưng nàng loại linh giả hệ phụ trợ này, không có sức chiến đấu, hơn phân nửa cùng phế nhân không khác biệt mấy a, đi ra ngoài cũng là cửu tử nhất sinh.

"Khó a."

Đông Phương Minh Huệ nhịn không được cảm khái, người cầu con đường sống thì khó như thế sao?

Có điều theo nữ chủ đại nhân, tỷ lệ sống đại khái sẽ cao hơn một chút?

Một khi quyết định, Đông Phương Minh Huệ chính là phái hành động, lập tức vì mình ra cửa rèn luyện chuẩn bị đầy đủ, ngân lượng thứ gì đó đều chuẩn bị, chai chai lọ lọ nàng cầm lấy một đống lớn, còn đem theo một bộ trang sức của mình cầm đặt ở trong bao, đề phòng tình huống bất cứ lúc nào.

Sẽ chờ nữ chủ đại nhân tự mình rời khỏi Đông Phương phủ, nàng cũng một đường theo.

Đông Phương Minh Huệ nhìn a nhìn, khoảng mấy ngày, cuối cùng cũng để cho nàng biết được nữ chủ đại nhân đi gặp tứ phu nhân Ngàn Bối Anh và Đông Phương lão cha.

Nàng lập tức cũng len lén đi theo, núp ở cửa nghe trộm.

"Ngọc nhi, ngươi tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp đi ra ngoài rèn luyện. Đừng nghe lời của người khác rồi tưởng thật, huống hồ ngươi, ngươi cũng không phải không biết mình tư chất bình thường." Tứ phu nhân có chút căm tức, nói như thế nào đối phương cũng không chịu nghe.

Đông Phương lão cha cũng nhìn phu nhân mình liếc mắt, không phải rất đồng ý nói, "Bối Anh, Ngọc nhi cũng không nhỏ, nếu như nàng bằng lòng để nàng thử xem thì có làm sao, nếu như nàng thất bại, rồi trở về cũng không muộn."

Trong ngày thường, tứ phu nhân cũng không để ý Thất tỷ, bây giờ Thất tỷ muốn đi học viện hoàng gia, dọc đường rèn luyện một phen, ngay cả Đông Phương cha cũng đáp ứng rồi, nàng ngược lại ngăn cản lần nữa, xem ra trong này là có mờ ám.

"Cha, Tứ nương." Đông Phương Minh Huệ đột nhiên từ bên ngoài đi vào, đối hai người chào một cái, liền nói: "Thất tỷ đã muốn đi học viện hoàng gia thử xem, không bằng tứ nương đáp ứng đi. Nếu thật lo lắng an nguy của nàng, để cho cha phái thêm hai người cao thủ một đường hộ tống không phải được rồi hả?"

Đông Phương lão cha vừa nhìn thấy Đông Phương Minh Huệ thì thoải mái cười to, nghe nàng đề nghị như thế, liền nói, "Vẫn là Tiểu Cửu nhi nhà ta thông minh, nhanh như vậy thì nghĩ được phương pháp giải quyết."

"Được rồi, Bối Anh, cứ dựa theo Tiểu Cửu nói làm đi, chuyện này của Ngọc nhi liền định."

Đông Phương lão cha giải quyết dứt khoát, lúc Đông Phương Uyển Ngọc rời khỏi phòng khách nhàn nhạt nhìn Đông Phương Minh Huệ liếc mắt.


Vài lời editor: Lâu quá lâu quá, xin lỗi mọi người nhiều lắm. Dạo này bận khủng luôn, từ rày mình sẽ đăng bình thường nhá, mọi người vào BGT đọc chương mới nha. Để chuộc lỗi đăng hai chương luôn hen

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro