Chương 7 - Ma Trùng
Ma trùng là cái quỷ gì?
Đi qua bên hoa hoa cỏ cỏ xung quanh đứt quãng tự thuật, Đông Phương Minh Huệ đại khái đã có hơi chút hiểu, ma trùng còn gọi là thiết giáp trùng. Là một loại ma thú côn trùng đẳng cấp tương đối tốt, cấp một, nhưng thuộc về ma thú nguy hiểm. Loại côn trùng này có chút giống trùng giáp xác, vỏ bọc cứng rắn không gì sánh được, đao thương bất nhập, một khi bị ma trùng chui vào trong da người, chúng nó sẽ nhờ vào đó bò vào trong gia người tổ chức, từng chút từng chút gặm nhắm máu thịt người cho đến khi biến thành một bộ bạch cốt.
Quan trọng nhất là, loại ma trùng này đều sống quần cư mà ra. Chính xác là nếu ngươi đắc tội với chúng nó, liền bị toàn bộ tộc thiết giáp trùng trả thù.
Đông Phương Minh Huệ sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn xem, nàng đi tới cái nơi quỷ quái gì rồi? Một con côn trùng cũng có thể chết người. Đông Phương Minh Huệ lập tức bắt đầu thu dọn bao quần áo, đi mấy bước đường lại dừng lại, lưỡng lự không quyết định được.
"Thất tỷ còn ở bên trong."
Nghĩ đến cái loại chuyện sau này nữ chủ đại nhân căm ghét như kẻ thù này, trở mặt tính cách vô tình, Đông Phương Minh Huệ lại từng chút một lui ngược lại.
"Thiết giáp trùng có tương đối sợ cái gì hay không?"
Có một bụi cỏ nhỏ lập tức vui mừng thoát nhảy ra ngoài: "Chim chim chim chim."
Đông Phương Minh Huệ trợn to mắt, chóp mũi nhẹ nhàng đụng lá nhọn của bụi cỏ một cái, vẻ mặt không thể tin được nói, "Ngươi?"
Cỏ nhỏ là cỏ xác thối, thường thường sinh trưởng ở nơi chôn xác chết, nhựa có thể tỏa ra một loại mùi hôi thối, khứu giác của thiết giáp trùng rất linh mẫn, chỉ khi nào gặp phải cỏ xác thối sẽ đi đường vòng.
"Oẹ ---"
Đông Phương Minh Huệ nằm úp sấp qua một bên, gần như đem hết thứ đã ăn ngày hôm nay toàn bộ đều nôn ra ngoài, té ra dưới nơi nàng ở đều là xác chết à, nghĩ đến nàng mới vừa nãy còn thân mật đụng đụng một cây cỏ xác thối, trực giác của nàng thứ gì đó lại chạy đến cổ họng, "Oẹ ọe ----."
Cuối cùng nàng nôn mửa đến sắc mặt đều tái nhợt, hai chân vẫn còn run rẩy. Rơi vào đường cùng vẻ mặt thấy chết không sờn mà đem nhựa của cỏ xác thối vôi lên trên người của mình, nín nhịn mùi thối, còn mang theo một ít lá cây cỏ xác thối.
"Rít rít rít rít, ta biến thành tên đầu hói rồi." Cỏ xác thối núp ở một bên khóc lóc.
Đông Phương Minh Huệ đem cỏ xác thối vác ở trên người, tuy nín thở ngưng thần nhưng cũng không chịu nổi cái mùi thối này, dồn sức hít hai cái, nhất thời tụ biến (biển đổi trắng xám xanh..."
"Khụ khụ, Thất tỷ."
Đông Phương Minh Huệ vừa mới xuất hiện, phương viên trăm dặm chính là mùi xác thối này, thiết giáp trùng tựa như đánh hơi được thiên địch, từng con từng con hoảng loạn chạy trốn, hướng về một hướng khác điên loạn chạy đi.
Mấy người bị vây nhốt đều đã giết đỏ cả mắt rồi, nhưng thiết giáp trùng vây quanh giống như tường đồng vách sắt vậy, cho dù bọn họ chạy trốn như thế nào, cũng không trốn thoát được.
Nhưng hôm nay, bọn họ kinh ngạc nhìn tràng cảnh thiết giáp trùng bởi vì hoảng loạn chạy trốn giẫm đạp lên lẫn nhau, kinh ngạc hơn lại đáng giá để người suy nghĩ sâu xa, một người trong đó nói, "Không tốt, nhất định là bởi vì máu nhóm ta hấp dẫn ma thú cấp bậc cao hơn, mọi người đi mau."
Đông Phương Minh Huệ rốt cuộc nhìn thấy được nữ chủ đại nhân, lập tức vui mừng thoát chạy tới, "Thất tỷ."
Nàng càng chạy nhanh hơn, thiết giáp trùng trốn cũng càng nhanh, chẳng qua trong mấy hơi, phương viên trăm dặm đã tìm không thấy dù chỉ một con thiết giáp trùng.
Dường như ngửi được mùi vị trên người Đông Phương Minh Huệ, tất cả mọi người lui về phía sau một bước. Đông Phương Uyển Ngọc vẻ mặt ghét bỏ nói: "Trên người ngươi là cái gì, sao thối như vậy?"
"Cỏ xác thối, khắc tinh của những côn trùng kia." Đông Phương Minh Huệ sắc mặt trắng bệch đem cỏ xác thối ném qua một bên, che mũi nói, nhìn bọn họ liếc mắt, còn xấu ý đề nghị, "Nếu như không sợ những con côn trùng kia sẽ tìm tới, mọi người tốt nhất cũng vôi một ít."
Kỳ thực chỉ cần có nàng một người ở, đoán chừng thiết giáp trùng cũng sẽ không trở lại. Có điều nàng tuyệt đối sẽ không nói.
"Vị tiểu huynh đệ này là ----"
Tại chỗ tổng cộng sáu người, công thêm nữ chủ đại nhân và nàng chính là tám người, nhìn bộ dáng bọn hắn dìu đỡ lẫn nhau, hẳn đều là người đôi bên quen biết.
"Ta là nàng ---"
"Nàng là Cửu đệ của ta." Đông Phương Uyển Ngọc đi trước một bước giới thiệu.
Đông Phương Minh Huệ trên dưới nhìn mình hóa trang một chút, thầm thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa thì lộ tẩy.
"Đa tạ ân cứu mạng của vị tiểu huynh đệ này."
"Không cần khách khí."
Đông Phương Minh Huệ xua tay, nàng chính là không chịu nổi những thứ lễ nghi phiền phức này, ở trong phủ cũng cho qua, cái này ra phủ thì vẫn như vậy, "A, Thất tỷ ngươi bị thương."
Chỗ cánh tay của Đông Phương Uyển Ngọc có một vết trầy, hiển nhiên là ban nãy lúc tranh đấu không cẩn thận làm bị thương, chính nàng cũng không có chú ý đến, "Không có việc gì, vết thương nhỏ."
Đông Phương Minh Huệ nghĩ lục lọi xem có loại đan dược cầm máu hay không, nhưng vừa nhìn bao quần áo bị ném xuống đất chứa đầy cỏ xác thối, kêu thảm thiết nói, "Ta đem bao quần áo để ở chỗ cũ."
Bởi vì trong bao quần áo đều là y phục, ngân phiếu các loại đồ đạc đáng giá, nàng sợ cũng lây dính mùi xác thối, liền dứt khoát đem nó giấu ở trên cây. Nghĩ vậy, Đông Phương Minh Huệ lập tức xoay người chạy.
Đông Phương Uyển Ngọc đuổi theo, "Ta cùng ngươi đi."
Lúc hai người trở lại chỗ cũ, Đông Phương Minh Huệ ở trên cây quay một vòng, gãi đầu một cái nói, "Kỳ lạ, sao không thấy rồi."
Trong bao quần áo hầu như là tất cả gia sản của bọn họ, bây giờ nói tìm không thấy thì ai ra trình diện hả. Đông Phương Minh Huệ cúi thấp đầu xuống, nghĩ thầm lần này xong đời rồi, nữ chủ đại nhân mà phát nộ, phỏng trừng trực tiếp đem nàng đuổi về cũng nói không chừng.
Tăng độ yêu thích cái gì chứ, đừng hòng mơ tưởng.
Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp nhảy lên cây, cẩn thận quan sát kỹ một phen, trên cây cái gì cũng không có, có điều có một cổ mùi thịt quay, đại khái vừa rồi ngửi thấy mùi thối ngửi hơi nhiều, bây giờ ngửi được mùi thịt quay cảm giác được vô cùng thoải mái, nàng biết đại khái là ai cầm đi rồi.
Nàng từ trên cây nhảy xuống nói, "Bị tên trộm trộm đi rồi."
"Hả?" Đông Phương Minh Huệ một mặt mơ màng, hiển nhiên không tin nữ chủ đại nhân.
Chỗ này còn có tên trộm?
"Là một tên trộm tham ăn, nếu ngươi nướng nhiều đồ ăn ngon chút, nói không chừng nó có thể đem đồ trả lại cho chúng ta." Đông Phương Uyển Ngọc có ý riêng nói.
Đông Phương Minh Huệ méo mó suy nghĩ, vẻ mặt mê man, sau đó mới phát hiện nữ chủ đại nhân chỉ người nào.
"Quên đi, về trước đi."
Hai người lại lần nữa trở về trong đoàn đội sáu người, trong đó có một nam tử bị thương, nằm trên đất, dáng vẻ hôn mê bất tỉnh. Mùi máu tươi trên người đã được bọn họ rửa sạch một lần, có điều có cỏ xác thối che lấp, mùi máu tanh vẫn đúng là ngửi không thấy. Bên cạnh nam tử còn có một nữ tử trông coi, nữ tử này mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng săn sóc nhìn người hôn mê một chút, thoạt nhìn hai người tình nghĩa không cạn.
Còn có một nam tử thô cuồng đang tách rời xác thiết giáp trùng, ba người kia chia ra bắt đầu đốt lửa nấu nướng này nọ, tuyệt không sợ hãi nơi tử ma sơn mạch này.
Đông Phương Minh Huệ thấy bọn họ nấu này nọ, cái bụng cũng không tự chủ phát ra tiếng ùng ục ùng ục kêu to, Đông Phương Uyển Ngọc một bên nhìn, muốn từ trên người mò một khối lương khô cho nàng, kết quả mò một cái, sắc mặt tháng thay đổi xuống lại khôi phục như thường.
"Thiết giáp trùng cũng có thể nướng lên ăn, có muốn thử một chút hay không?"
So với Đông Phương Minh Huệ, Đông Phương Uyển Ngọc vị Thất tiểu thư tựa như càng có thể thích ứng cuộc sống trong rừng hơn.
Cho dù không muốn ăn nữa, nhưng cũng không chịu nổi đói bụng đã làm cho nàng choáng váng, tứ chi vô lực. Nếu như lại gặp phải ma thú gì đó, nàng ngay cả chạy trốn cũng không còn khí lực trốn.
Đông Phương Minh Huệ cắn răng, nhịn xuống buồn nôn, chạy đến trước mặt đại ca đang phân chia thiết giáp trùng, "Vị đại ca này, có thể cho ta mấy con thiết giáp trùng hay không?"
Đại ca kia tướng mạo mặc dù thô cuồng dã man, người ngược lại vẫn tính hòa hữu nghị (hiền lành, hiền hòa), chỉ thiết giáp trùng trên đất nói, "Tiểu công tử không cần khách khí với ta, nếu không phải ngươi đánh đuổi thiết giáp trùng, bọn chúng ta khả năng cũng phải bỏ mạng nơi này, cái này có cũng là công lao của ngươi, tùy ý cầm."
Đông Phương Minh Huệ lập tức chọn lựa mười con to, lúc chuẩn bị đi lột vỏ, mới phát hiện xác thiết giáp chặt cứng như thép, dao găm lay chuyển rốt cuộc cũng không nhúc nhích được.
Nàng đem xác thiết giáp trùng một cái lật lên, cuối cùng cũng tìm được một chỗ mềm mại ở bụng nó.
"Có rồi."
Đông Phương Minh Huệ lập tức dùng dao găm đem thiết giáp bụng nó cạy ra chút, gì cũng không để ý liền trực tiếp dùng cành cây đâm lên, tính đặt ở trong lửa nướng.
"Tí tách ----."
Dùng lửa nướng một hồi, nàng liền thấy dầu thuận theo xác thiết giáp nhỏ giọt rơi xuống, thịt bụng thiết giáp trùng tựa như bắt đầu co lại, hơi lộ ra.
Hương vị hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đông Phương Minh Huệ dùng dao găm chọt chọt, thấy thịt mềm mềm, nếm thử một miếng nhỏ, mùi vị không như trong tưởng tượng, ngược lại thì còn có chút ngon.
"Thiết giáp trùng không phải nướng như thế." Trong sáu người bọn họ có một vị cô nương từ trên người lấy ra một chút gia vị, rắc ở phía trên nói, "Thử lại một lần nữa xem, hẳn là ăn ngon hơn một chút."
Đông Phương Minh Huệ cái miệng nhỏ nếm thử, mùi vị xác thực so với trước tốt hơn nhiều, hẳn là muối các loại gì đó.
"Thất tỷ, ngươi cũng nếm thử."
Đông Phương Minh Huệ chia gần một nửa ra, đưa cho nữ chủ đại nhân.
Quay đầu lại nhìn, cô nương không mời mà đến không biết dùng cách gì rất nhanh đã cạo rớt vỏ bọc thiết giáp trùng, cả thịt trùng kèm da đều được nàng lột xuống, chiêu thức võ công ấy hiển nhiên là vẫn luôn thường làm.
Nàng bắt đầu đem thịt trùng đặt ở trên giá nướng, lật qua lật lại, không bao lâu trắng nõn thịt trùng liền biến thành thịt vàng óng, lại rắc một ít gia vị nàng mang tới, trong nháy mắt mùi vị liền tản ra.
Nhiều lần như vậy, Đông Phương Minh Huệ nhiều lần nhìn động tác cạo của nàng, thì cũng từng bước học được mấu chốt, bản thân thử hai ba lần, mới có thể cạo ra một miếng thịt trùng lành lặn.
Cô nương kia liên tục nướng năm con, vừa đem gia vị để xuống, liền đi tới bên bọn họ, từng con đưa cho người bọn họ.
"Cửu đệ, sao ta không biết ngươi có thể động tay mạnh như thế?" Đông Phương Uyển Ngọc ngồi vào bên cạnh nàng, không đầu không đuôi tới một câu như thế.
Đông Phương Minh Huệ động tác cứng đờ, lập tức cười híp mắt giải thích, "Thất tỷ nói đùa à! Đều là cùng cô nương vừa nãy kia học."
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn nàng một cái, tiếp nhận đồ ăn nàng đưa tới cũng không còn nhiều thêm lời gì.
Đông Phương Minh Huệ vừa nướng vừa ăn, còn cố ý làm thừa hai con, dùng lá bọc lại để bên người.
"Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, ta gác đêm."
Đông Phương Minh Huệ thể lực gần như đã đến đầu, nghe được nữ chủ đại nhân gác đêm, lập tức thì yên tâm lớn mật ngủ.
Sáu người bên kia, ngoại trừ một bị thương nặng, những người khác đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
"Này, cô nương, hôm nay đa tạ ân cứu mạng của các ngươi." Dong binh đoàn cầm đầu lão đại Triệu Tam Kỳ nhích lại gần, hướng Đông Phương Uyển Ngọc nói cám ơn.
"Không cần cám ơn, hơn nữa ta cũng không giúp đỡ cái đại ân gì." Đông Phương Uyển Ngọc khách khí nói, hôm nay nếu không phải Đông Phương Minh Huệ đột nhiên xông đến, nàng cũng có bản lĩnh thoát thân.
Có điều những thứ này cũng không có bất kỳ cái ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ vậy, nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua đang ngủ còn mang theo nụ cười Đông Phương Minh Huệ.
"Cô nương quá khách khí, nếu không phải là hai tỷ đệ ngươi, sợ là chúng ta hôm nay cũng không được nói chuyện ở nơi này."
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, coi như lĩnh tình của bọn họ, "Thiết giáp trùng bình thường sẽ không chủ động công kích người, tại sao lại đuổi theo các ngươi không thả?"
Triệu Tam Kỳ ai thán một tiếng, "Chúng ta nhận nhiệm vụ chủ thuê tới nơi này lấy trứng trùng thiết giáp vương, không nghĩ tới chúng ta vừa mới chuẩn bị lấy trộm trứng trùng, đã bị chúng nó phát hiện."
"Thảo nào." Đông Phương Uyển Ngọc đã nói một câu như thế, cũng không còn tiếp tục muốn tìm tòi nghiên cứu xung động, dù sao trứng trùng thiết giáp trùng vương vẫn là bảo bối vô cùng trân quý, nếu lấy trứng trùng nuôi ở bên cạnh mình, ký kết khế ước rồi, từ nay về sau có thể triệu hoán thiết giáp trùng làm sức chiến đấu, hay có thể xem như phụ tá đắc lực.
"A ——"
Nguyên bản người còn nằm trên mặt đất trọng thương đột nhiên trợn to mắt gân xanh trên cổ hằn lên, tròng mắt lộ ra màu đỏ sậm, một bộ mặt hung ác.
"Ngũ ca, ngươi xảy ra chuyện gì?" Cô nương nằm ở một bên trông coi lập tức bắt được cánh tay đối phương, nhưng không ngờ tới trực tiếp bị đối phương hất bay ra ngoài.
"Không tốt, nhanh ngăn hắn lại."
-----
Bên BGT đã có chương mới, thỉnh đại gia qua đọc góp vui nào!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro