Chương 8 - Trứng Trùng
Chờ Triệu Tam Kỳ sáu người liên thủ, mới đem tựa như nổi điên lão ngũ Vương Phi chế trụ.
"A a a a ——."
Đông Phương Uyển Ngọc thẳng tay cho một đao, đem người đánh cho ngất xỉu.
"Ngũ ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lục muội Mộc Tinh ôm lấy hắn rồi khóc rống.
"Vết thương của hắn bị lây nhiễm rồi."
Đông Phương Minh Huệ mê man tỉnh lại, liền thấy mọi người tề tụ ở một bên, quay chung quanh một người, nàng đến gần xem thử lập tức liền thanh tỉnh.
Trên đùi Vương Phi có một cái lỗ rất lớn, thịt bên trong đều đã hư thối, tản ra một trận mùi hôi thối, thậm chí có thể nhìn thấy một đoạn bạch cốt. Vừa nhìn chính là bị lợi khí gì đó đục khoét ra.
Bọn họ chia nhau đè chân và tay hắn lại, mọi người thấy trên bắp đùi hắn có thứ gì đó ngoi lên, lại ở lớp mặt ngoài trên bắp đùi hắn ngọ ngậy nhúc nhích.
Mà Vương Phi cho dù đang trong hôn mê, chân mày cũng nhíu chặt, hô hấp nặng nề.
"Khi đó chúng ta chỉ mới kịp đem thiết giáp trùng từ trong thịt loại bỏ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy." Triệu Tam Kỳ có chút áy náy nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Ngũ ca không trị liệu như vậy, hắn sẽ chết." Lão lục Mộc Tinh nước mắt ào ạt chảy xuống, không bao lâu mắt cũng khóc đỏ.
"Đại ca, không bằng chúng ta lập tức rời khỏi tử ma sơn mạch? Cố gắng còn có thể cứu Ngũ đệ một mạng."
Đông Phương Uyển Ngọc tiến lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng mà ấn vết thương hắn một cái, ngay sau đó có thể thấy hai ba con ấu trùng từ lớp trên dưới chân hắn bắt đầu tháo chạy, tốc độ rất nhanh, "Ấu trùng đã ký thể, thì cho dù giờ các người rời khỏi tử ma sơn mạch, cũng không kịp cứu hắn một mạng."
Những lời này đối với bọn họ như bị tử hình.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, tán thành nói: "Đợi đến một khi ấu trùng tiến vào ngũ tạng lục phủ và tâm mạch của hắn, thì sẽ không thể cứu chữa nữa rồi."
Sau khi đi tới nơi này nàng vẫn luôn nghĩ như thế nào để bảo vệ tính mạng, làm sao để tăng độ yêu thích trước mặt nữ chủ. Nhưng lại quên mất mình vẫn từng là một bác sĩ.
"Làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ như vậy nhìn ngũ ca sao?" Mộc Tinh nói xong nước mắt lại không ngừng được chảy xuống đất.
"Việc cấp bách hiện giờ, các người lập tức đi bắt một con thiết giáp trùng cái tới." Đông Phương Uyển Ngọc không biết từ đâu lấy ra một cái bình sứ, "Đây là một viên tục mệnh đan, viên thuốc này có thể đảm bảo tính mạng hắn một ngày. Nếu như trong vòng một ngày các người vẫn không bắt được thiết giáp trùng, ta cũng cứu không được hắn."
Mộc Tinh lập tức vươn tay, đem đan dược đổ ra, rồi trực tiếp nhét vào trong miệng Ngũ ca.
Triệu Tam Kỳ trực tiếp ôm quyền cảm kích nói: "Cô nương có yêu cầu gì, cứ cùng chúng ta nói một chút, nếu chúng ta có thể làm được, tất sẽ không tiếc."
Đông Phương Uyển Ngọc nhịn không được giễu cợt, "Các người có thời gian nói những thứ này, còn không bằng nhanh đi bắt thiết giáp trùng cái đến, nếu như lỡ thì giờ, các người liền vì hắn chuẩn bị một bộ quan tài đi!"
Triệu Tam Kỳ gật đầu khen, "Đúng đúng, cô nương nói đúng. Nhưng có thể cho biết vì sao phải bắt một mình con thiết giáp trùng cái hay không?"
"Ấu trùng mới vừa sinh ra, nếu như ngửi được mùi nước tiểu độc hữu của thiết giáp trùng cái, nó sẽ đi ra ngoài tìm kiếm. Muốn cho tất cả ấu trùng trong thân thể huynh đệ của các vị đi ra, đây là một biện pháp đơn giản nhất." Đông Phương Uyển Ngọc chậm rãi nói ra, vừa chỉ chỉ vị cô nương chiếu cố bên cạnh kia, "Cô tốt nhất đem mùi thối trên người cô xóa đi, cỏ xác thối là thiên địch của thiết giáp trùng, ấu trùng tự nhiên cũng sợ thứ mùi này."
Đông Phương Minh Huệ vừa nghe, bỗng nhiên có một loại cảm giác mang tên lấy gạch đập chân mình.
Mọi người sau khi nghe rõ Đông Phương Uyển Ngọc nói, lập tức tụ tập tại một chỗ bàn bạc kế hoạch trùng động* bắt thiết giáp trùng cái lần nữa.
*Trùng động: ổ trùng, sâu.
Đông Phương Minh Huệ nhàm chán ngồi ở một bên đờ ra, nghĩ thầm, nữ chủ đại nhân thật sự là đi tới nơi nào cũng không quên thi ân đừng báo đáp.*
*Thi ân đừng báo đáp: làm ơn không cần báo đáp lại.
Một hồi âm thanh rít rít rì rì vang lên, đột nhiên từ sau cây truyền đến.
Đông Phương Minh Huệ quay người lại, liền thấy một đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm mình, không đúng, là nhìn chằm chằm thức ăn trong ngực mình.
Hóa ra trên người nàng thối như thế, cũng không che hết mùi vị thịt quay.
Nghe nói chớp thử* di chuyển nhanh như thiểm điện**, mấu chốt là nếu như không cẩn thận bị móng của náo quào trầy rồi, thì nàng sẽ đi đời nhà ma.
*Chớp thử: chuột thiểm điện.
** Thiểm điện: di chuyển nhanh như tia chớp.
Đông Phương Minh Huệ cảnh giác, mặt hiện rõ không vui, nhỏ giọng nói: "Có phải ngươi cầm quần áo của ta đi hay không?"
Chớp thử nghiêng đầu, ngốc manh mà nhìn nàng.
Nếu như trước kia, không chừng Đông Phương Minh Huệ sẽ còn mắc lừa, có điều bây giờ, nàng gắt gao che thứ trong lòng ngực mình, đối chớp thử khoa tay múa chân hình dáng bao quần áo.
Ý tứ rất đơn giản, không đem bao quần áo ra, muốn ăn, không có cửa đâu.
Chớp thử chìa đầu lưỡi phấn mềm liếm liếm, Đông Phương Minh Huệ nghiêng đầu sang chỗ khác, hoàn toàn làm như không nhìn thấy. Có điều mắt vẫn thoảng liếc mắt liếc nhìn nó, xem nó rốt cục muốn làm gì.
Đại khái là thấy thái độ của Đông Phương Minh Huệ rất quyết tuyệt, chớp thử liền vẫy vẫy đuôi đi.
Đông Phương Minh Huệ nhìn nhìn đám người bên cạnh, mọi người vẫn đang thảo luận, hiển nhiên là không ai phát hiện khác thường bên này, nàng nhịn không được thở dài một hơi.
Một lát sau, có một hồi âm thanh rít rít rì rì vang lên, lần này tiếng động còn lớn hơn so với lần trước một chút.
.
Đêm khuya còn dài dằng dẵng, Đông Phương Minh Huệ vừa mới chuẩn bị đi ngủ, đã bị tiếng động ồn ào do chớp thử dọa cho sợ hết hồn, mắt thấy nó đem một cái bao lớn từ trong bóng tối đi ra.
Cái đuôi lông xù to dài nhẹ vung, bao liền rơi vào trong lòng Đông Phương Minh Huệ.
Chớp thử nhe răng trợn mắt một trận tỏ vẻ.
"Đây là trả lại cho ta?" Nàng gần như không thể tin được vận may của mình, lúc đầu còn tưởng rằng đồ đạc này sẽ mất, không nghĩ tới còn có thể tìm về.
Chớp thử chân trước dựng ở phía trước, lại bắt đầu hướng Đông Phương Minh Huệ liếm liếm miệng, liếm móng vuốt, liếm đầu lưỡi, trong mắt linh động đều viết toàn: "Ăn ăn ăn."
"Tốt." Đông Phương Minh Huệ đem thức ăn ôm chặt trong lòng ngực lấy ra, từng miếng từng miếng ném cho ăn, "Nhìn ngươi ngoan ngoãn như thế phần thưởng, đều cho ngươi ăn hết."
Một người một thú cứ như vậy lẳng lặng đãi nhau, một người phụ trách nuôi nấng, một người phụ trách bán manh lăn qua lăn lại xin ăn, ở chung vẫn đặc biệt hài hòa.
Thẳng đến khi cho ăn hết một miếng cuối cùng, Đông Phương Minh Huệ lay tay một cái, tỏ ý, "Đã hết."
Chớp thử ý do vị tẫn liếm liếm móng vuốt, vừa liếm vừa nhìn Đông Phương Minh Huệ, đại khái là lông tóc xuôi thuận được rồi, nó liền vẫy vẫy đuôi, lặng lẽ ẩn vào trong bóng tối.
"Lời trước đó của ta ngươi cũng làm như gió thoảng bên tai rồi sao?" Kỳ thực Đông Phương Uyển Ngọc đã sớm phát hiện ra tình huống bên này, nhưng vì ngại con chớp thử kia cũng khá nhu thuận, cho nên vẫn chưa hiện thân.
Đối với Đông Phương Minh Huệ lần một lần hai không sợ chết gần gũi với con chớp thử này, Đông Phương Uyển Ngọc hơi lộ ra chút không vui.
Ngược lại thì Đông Phương Minh Huệ thập phần vui vẻ lấy bao quần áo ra nói, "Không phải ta đi tìm nó, là chính nó đem quần áo trả lại, ngươi xem, là bao quần áo của chúng ta."
Nàng mở bao quần áo lật nhìn một lần, phát hiện cái gì cũng không có mất, tâm tình liền tốt hơn.
Thấy nàng một một tấm biểu tình ngây ngô rực rỡ, Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ xa không hiểu, lúc nào thì trong phủ cái kia hoành hành ngang ngược khắp nơi nhằm vào nàng Cửu tiểu thư biến thành như vậy?
"Thất tỷ, miệng vết thương của ngươi vẫn nên xử lý một chút đi." Đông Phương Minh Huệ từ trong bao quần áo lấy ra một lọ tán dược, ngửi ngửi, đúng là thuốc cầm máu.
Nàng đem nơi bị thương lúc nãy của nữ chủ đại nhân vén lên, phát hiện vết thương còn có chút sâu. Nàng dùng nước đun lúc trước để nấu cơm tối rửa sạch phụ cận vết thương, sau đó đem thuốc thoa lên. Dùng dao găm từ trên quần áo sạch cắt một miếng vải sạch, sau đó buộc chặt, cuối cùng thắt cái nơ con bướm.
"Được rồi." Đông Phương Minh Huệ cười nói.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn một chút, sau đó đem tay áo kéo xuống, "Cảm ơn."
"Thất tỷ, nửa đêm còn lại để ta thủ, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi!" Đông Phương Minh Huệ nghĩ thầm ngược lại cũng không ngủ được nữa, không bằng tìm chút chuyện làm.
Còn ngày mai... Cố gắng vẫn còn có một tràng trận đánh ác liệt phải đánh.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng không còn từ chối, đi tới bên cây phía trước, nhắm mắt lại.
Cũng liền qua một khắc, cả chỗ ấy chỉ còn lại bốn người bọn họ, nữ chủ đại nhân đang ngủ, còn có một vị Mộc Tinh cô nương dường như đang chăm sóc vị bị thương nặng kia.
"A, ngày mai phải làm sao đây?" Đông Phương Minh Huệ tìm một chỗ có cây có cỏ, lẩm bẩm nói.
Đám người lính đánh thuê kia đi bắt thiết giáp trùng cái tuy rằng nhắm vào thiết giáp trùng cái, nhưng đến hang thiết giáp trùng, một người trong đó lại nổi lên tham niệm, muốn cùng đem trứng thiết giáp trùng vương trộm ra, vừa may chính là bọn hắn vẫn thành công, nhưng trứng trùng bị trộm, toàn bộ đàn thiết giáp trùng tộc liền phát động, tràng diện kia tuyệt đối không phải mùi cỏ xác thối có thể trấn áp.
Nàng chỉ biết nữ chủ đại nhân gặp dữ hóa lành, nhưng nàng người tay không tất sắc làm sao bây giờ hả? Trong sách cũng không có nói Cửu tiểu thư sẽ chạy đến chỗ quỷ quái này...
"Các ngươi nói cho ta biết làm sao bây giờ?" Đông Phương Minh Huệ ngồi xuống đất nhổ nhổ, suýt chút nữa đem tiểu thảo* trước mặt nhổ bay gốc.
*Tiểu thảo: Cây cỏ nhỏ.
"Rít rít rít rít, đừng nhổ đừng nhổ, đều bị ngươi lột sạch rồi."
"Thiên địch của thiết giáp trùng ngoại trừ cỏ xác thối, còn có cái gì hả? Mau nói cho ta biết, nói cho ta biết, ta sẽ không nhổ ngươi." Đông Phương Minh Huệ liều mạng chọt chọt buội cỏ kia trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.
"Rít rít rít, không bày, ngươi chọt ta nữa, ta sẽ không bày cho."
Đông Phương Minh Huệ lập tức đem nó đỡ dậy, "Ta sai rồi, đến, mau nói cho ta biết. Nếu không... Ngày mai thiết giáp trùng dốc toàn lực mà phát động, các ngươi khẳng định cũng phải gặp nạn."
Bị giẫm thành đống cặn bã.
Tiểu thảo quơ quơ, cảm thấy mắt choáng váng, "Ta không biết làm, nhưng ta có thể giúp ngươi hỏi mấy đám bạn của ta."
Đông Phương Minh Huệ cụt hứng, "Được rồi."
Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn không biết phía sau một đôi mắt đột nhiên mở ra, rồi cứ như thế nhìn nàng.
"Cửu muội của ngươi thật khả ái, một người đối với hoa hoa cỏ cỏ cũng có thể tự lẩm bẩm. Lẽ nào ngươi không sợ nàng có mục đích khác tiếp cận ngươi sao?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên lần nữa.
Đông Phương Uyển Ngọc nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt.
Gần sáng, Đông Phương Uyển Ngọc bị cái đuôi lông xù quét cho tỉnh, nàng bắt a bắt, nửa ngày, cũng chưa bắt được, Ngược lại thì vật nặng nề lập tức ngồi trên ngực của nàng, ép đến nàng sắp thở không nổi.
"Chít chít chít."
Đông Phương Minh Huệ vừa mở mắt ra, liền đối mặt với một đôi mắt tròn trịa. Tiểu tử kia vững vàng ngồi ở trên ngực nàng, đuôi quét quét, còn có thể quét lên mặt của nàng.
Nàng nghiêng đầu qua, nhìn chung quanh một chút, ngoại trừ Mộc Tinh còn đang chăm sóc ngũ ca đang hôn mê bất tỉnh của nàng ra, nữ chủ đại nhân cũng không thấy.
"Tiểu tử kia, ngươi mau đứng lên." Đông Phương Minh Huệ đem vật nhỏ ôm để qua một bên, chỉnh sửa quần áo một chút rồi ngồi xuống.
Chớp thử cũng học theo Đông Phương Minh Huệ một lần, dùng cái đuôi của mình vuốt vuốt lông. Chớp thử dùng đuôi giữ chặt cổ tay Đông Phương Minh Huệ, lôi kéo một cái.
"Gì, ngươi muốn làm gì hả?"
Chớp thử tiến lên một bước, đuôi lôi kéo cổ tay của nàng, lại đi một bước, lại ngốc manh mà nhìn Đông Phương Minh Huệ.
"Ngươi là muốn bảo ta đi với ngươi?"
Chớp thử vẫy vẫy đuôi, tiếp tục đi về phía trước hai bước, lại quay đầu nhìn nàng một cái.
Đông Phương Minh Huệ không còn cách nào khác, theo nó một đường, cũng không biết đối phương muốn mang nàng đi đâu.
"Tiểu tử kia, đỡi đã ta biết đường về, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Chớp thử chít chít chít chít kêu nửa ngày, thế nhưng hai người nước đổ đầu vịt, Đông Phương Minh Huệ nói xong tát vào miệng cũng làm, cứ vỏ mẽ lại sứt, "Đi thôi, ta với ngươi đi."
-----
Đã có chương mới, đại gia vào BGT đọc đi nào, vote nhá. Mỗi một lượt vote, cmt của các bn là động lực to lớn cho các editor như tui đây!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro