Chương 9 - Thoát Thân


Đông Phương Uyển Ngọc ôm một đống hoa quả trở về, lại phát hiện người vốn còn đang ngủ trên tấm lót lại không thấy đâu, "Cô nương, có thấy Cửu đệ của ta hay không?"

Mộc Tinh mi mắt sưng to như quả nho, nàng lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm, vừa rồi ta nhìn thoáng qua hắn vẫn đang ngủ, sau đó cũng không biết."

Đông Phương Uyển Ngọc đi tới nhìn thoáng qua ổ rơm để ngủ có chút hỗn độn, bao quần áo cái gì cũng còn đây, chính là người thì không thấy.

"Kỳ quái."

Nếu như người muốn đi, nhất định sẽ đem bao quần áo dọn xong, dựa theo tình tình của Đông Phương Minh Huệ khi xem bao quần áo như bảo, nhất định là sẽ không tùy ý đem bao quần áo bày mở phanh như vậy.

Cái này xem ra không giống như là tự mình đi.

Đông Phương Minh Huệ một đường đi theo chớp thử, mỗi khi đến một chỗ liền lấy tàng cây làm dấu, chớp thử thì ngồi tại chỗ đợi nàng, cũng không thúc giục.

Một người một sủng, một trước một sau, cũng đã đi hơn nửa ngày.

Đông Phương Minh Huệ mắt thấy cây cối xung quanh càng ngày càng tươi tốt, hơn nữa, năm người ôm hết cây to lớn này phỏng chừng còn có thể thấy vài cái bóng nhỏ, chúng nó giống như một con mèo đang ẩn núp, lúc thì lộ cái đầu, lúc lại lộ cái đuôi to ra, thấy Đông Phương Minh Huệ nhìn hướng bên này, liền vội dùng lá cây che giấu.

Càng đi vào bên trong, nàng nhìn thấy cũng càng nhiều, trên mỗi một thân cây đều có mấy chục con, thậm chí trên trăm con, một đôi mắt lanh lợi tròn nhỏ manh manh mà nhìn nàng.

"Sao lại nhiều như vậy chứ."

Đột nhiên Đông Phương Minh Huệ có một dự cảm xấu, nàng sẽ không phải là đang đi vào hang ổ chớp thử đó chứ!?

Chớp thử thấy nàng lại dừng lại, liền ngồi bẹp xuống đất ngốc manh ngốc manh mà nhìn nàng, còn rất khó hiểu sao nàng không khắc dấu lên tàng cây vậy.

Một người một sủng, mắt to trừng mắt nhỏ.

Xung quanh còn có chớp thử thỉnh thoảng lại kéo một cành cây to dài ở trên không lúc ẩn lúc hiện.

Cuối cùng vẫn là Đông Phương Minh Huệ thua trận, nàng tự nổi giận với mình nói, "Đến cũng đến rồi, nhìn một chút xem tiểu gia hỏa này rốt cuộc muốn làm cái gì."

Lại tiếp tục đi về phía trước, liền thấy khắp nơi nở đầy những đóa hoa màu tím nhỏ, cái cái sắc tươi đẹp, nàng không dám đi lên trước kiểm tra, chỉ sợ những đóa hoa xinh đẹp này chính là độc hoa trong miệng nữ chủ đại nhân.

"Sao chúng nó đều đi theo vậy?" Đông Phương Minh Huệ quay đầu nhìn lại, theo sau cái mông là một đàn chớp thử, không biết lúc nào chúng nó đã đi theo qua, chân trước thì cứ như thế dựng ở trước ngực, chân sau cũng đang đứng hệt như người, mà cái đuôi to dài thì cuốn thành một đóa hoa, nhưng lại không một chút nào sợ người lạ.

Thấy Đông Phương Minh Huệ dừng lại, chúng nó cũng từng đám một ngốc manh mà dừng lại, thỉnh thoảng lại cào xuống bụng một cái, đuôi hất ra, rồi lại vẩy về, biến thành một trò chơi, hơn nữa còn chơi đến vui vẻ quá mức.

"Chi chi chi." Con chớp thử mang Đông Phương Minh Huệ tới thấy nàng không đi, vẫy vẫy đuôi, liền quấn lấy cổ tay nàng, hơi kéo một cái.

Ý tứ rất rõ ràng, chính là phải tiếp tục đi về phía trước.

Thẳng đến khi bọn họ đi tới bên ngoài một cái mặt hang rất lớn, chớp thử mới dừng lại.

ở bên ngoài hang, Đông Phương Minh Huệ nhìn thấy một quái vật lớn, một con vật lớn hơn nàng gấp mấy lần, sừng dài trên trán, nhìn giống như trâu nhưng lại không giống lắm, cứ như thế nằm trên đất vẫn không nhúc nhích.

Nàng vẻ mặt mê man mà nhìn con chớp thử trước mắt này, hoàn toàn không biết đối phương mang nàng đến xem con vật là vì cái gì?

Nghi hoặc còn chưa được giải đáp, nàng liền thấy rất nhiều con chớp thử đường hoàng nhảy lên trên thân con vật, lợi trảo* thì cứ như thế lả tả mà cắt vài khối thịt xuống, ném tới trước mặt nàng.

*Lợi trảo: móng nhọn, vuốt nhọn.

"A ——."

Mùi máu tươi thoáng cái thì lan tràn ra ở nơi không gian nhỏ hẹp này, con vật nằm dưới đất như cũ không phản ứng chút nào, hiển nhiên đã sớm chết đi.

Phía sau chớp thử tiếp tục xoạt xoạt xoạt, không bao lâu, liền đem toàn bộ thịt con vật kia cắt xuống, khiến nó biến thành một cái khung xương.

Chớp thử đem thịt đến trước mặt Đông Phương Minh Huệ, chân trước gãi gãi lông mềm trên bụng, vỗ vỗ.

"Có ý gì hả?"

Chân trước của chớp thử gãi đầu một cái, lại gãi gãi cái bụng, vỗ vỗ.

Đông Phương Minh Huệ ngẩn theo động tác bọn chúng làm nhiều lần mới hiểu rõ, thì ra là đem nàng mang đến đây làm nữ đầu bếp. Trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy một đoàn thảo nê mã* từ trước mắt xẹt qua.

*Thảo nê mã: trong QT nó ghi fuck your mother, câu này chắc là để chửi bậy rồi.

Quen cửa quen nẻo, Đông Phương Minh Huệ nhóm lửa, đem từng khối thịt toàn bộ đều treo ở trên nhánh cây nướng. Đại khái là bởi vì miếng thịt bị chúng nó vót khá mỏng, chỉ chốc lát không mất quá nhiều công phu, thịt liền chín.

Hương vị bốn phía, mặc dù còn nó mùi máu tươi nồng đậm, nhưng nàng tin chắc đối với đám gia hỏa vẫn ăn thịt sống này mà nói, hẳn sẽ không quá kén chọn.

Từng đôi mắt gian xảo toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm thịt trên tay mình, Đông Phương Minh Huệ thật lo lắng chúng nó sẽ xông lên đem mình đánh cho chết.

"Cho ngươi."

Đông Phương Minh Huệ đem toàn bộ thịt đều xâu lên một nhánh cây, đưa cho con chớp thử mang nàng tới. Nàng cũng từ chuyện vừa rồi nhìn ra được chút lề lối, té ra con chớp thử này là thủ lĩnh đám chớp thử này?

Chớp thử lộ ra một hàm răng nhọn, không bỏ vài công sức, liền đem miếng thịt gặm vào trong bụng, gặm hết xong còn chưa đã thèm mà nhìn chòng chọc Đông Phương Minh Huệ.

Ngụ ý, không cần nói cũng biết.

Đông Phương Minh Huệ nhận mệnh đem toàn bộ số thịt nướng hết cả, khổ cực hơn nửa ngày, bước đi đem bọn gia hỏa này đút từng cái bụng như đỉnh núi, nàng lại đầu bụi đất, hai tay mỏi đến độ nâng không được.

Bên kia, Đông Phương Uyển Ngọc tìm hơn nửa ngày cũng không tìm được thân ảnh của Đông Phương Minh Huệ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đến giữa trưa, nàng đem bao quần áo thu dọn xong, vác lên người. Dựa vào thân cây, tùy ý cầm một miếng bánh lót dạ.

Mộc Tinh thấy nàng sắc mặt khó coi, không khỏi an ủi, "Vị cô nương này, có thể Cửu đệ của ngươi hắn có việc phải đi trước. Không nhất định là như ngươi nghĩ đâu."

Đông Phương Uyển Ngọc cười nhìn nàng một cái, "Nàng có tay có chân, sẽ tự mình trở về." Nàng đã kiểm tra tình hình phương viên trăm dặm rồi, không có phát hiện bất luận chỗ nào không thích hợp cả, có lẽ đây cũng là một tin tốt.

"Cô nương ngươi đừng ——."

"Xuỵt!"

Đông Phương Uyển Ngọc quỳ rạp trên mặt đất, đem lỗ tai dán trên đất nghe xong một hồi, lập tức nói: "Đi mau, có một đám thiết giáp trùng lớn đang hướng phía này đi tới."

Mộc Tinh kinh ngạc sau lại vui vẻ nói: "Thiết giáp trùng tới, hiển nhiên là đại ca bọn họ thành công, ngũ ca của ta đây nhất định được cứu rồi."

"Hắn có cứu hay không ta không biết, nhưng ta khẳng định ngươi không cứu được rồi." Đông Phương Uyển Ngọc giúp nàng đỡ lấy người, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Còn không mau thu dọn, lẽ nào ngươi hy vọng đám thiết giáp trùng tới, đem chúng ta đều gặm thành bạch cốt hay sao?"

Mộc Tinh lập tức thu dọn, nhưng không nghĩ tới lúc này Triệu Tam Kỳ đột nhiên một thân máu me mà xuất hiện.

"Đại ca, ngươi đã trở về." Mộc Tinh vui vẻ nói.

Trên tay Triệu Tam Kỳ cầm một con thiết giáp trùng cái, viền mắt đỏ bừng, nói chuyện cũng nức nở nói: "Đi mau, đám thiết giáp trùng sắp đuổi tới rồi."

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn hắn một mình trở về, liền biết chuyện có biến, cũng khó đi hỏi nguyên do.

Mộc Tinh vừa thu dọn đồ đạc, cũng nói: "Đại ca, những người khác đâu?"

Triệu Tam Kỳ che mặt, khóc rống nói: "Bọn họ gặp chuyện không may rồi, là lão tam hắn, hắn không để ý ta ngăn cản trộm trứng thiết giáp trùng vương, thiết giáp trùng tộc đã dốc toàn lực mà phát động, lão tứ đã hy sinh."

Tay thu dọn đồ đạc của Mộc Tinh đột nhiên dừng lại, không dám tin nhìn Triệu Tam Kỳ, "Đại ca, sẽ không."

Đông Phương Uyển Ngọc lập tức quát, "Các ngươi được rồi đó, còn muốn lèo nhèo đến lúc nào, có chuyện gì đợi đến lúc thoát thân lần này thành công lại nói. Các ngươi đừng quên, các ngươi còn có một người phải cứu."

Hai người không dám tiếp tục nói nhiều một câu, thu dọn xong, mang theo một cái hôn mê lão ngũ bỏ chạy.

Đang lúc bọn họ chân trước mới vừa đi, phía sau thiếp giáp trùng ùn ùn kéo đến đảo qua một cái, liền giống như cá diếc sang sông vậy, phàm là chỗ chúng nó đi qua, cái gì cũng không thừa lại.

Mắt thấy thiết giáp trùng sắp đuổi tới, Đông Phương Uyển Ngọc đem lão ngũ trực tiếp ném cho hai người bọn hắn, "Các ngươi đi trước một bước."

Hành động trượng nghĩa lần này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là lúc lâm nguy đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chi nghị.

Đông Phương Uyển Ngọc rất nhanh liền bị thiết giáp trùng bao vây lại, một đám lớn lại một đám lớn hướng về phía nàng vọt tới, như thế nào giết cũng giết không hết.

Rơi vào đường cùng, nàng đem quần áo và đồ dùng hàng ngày hôm qua của Đông Phương Minh Huệ mở ra một cái, mùi thối cổ xác thối ngược lại huân đi một đám lớn thiết giáp trùng.

Có thể đứng như lời Triệu Tam Kỳ, thiết giáp trùng bởi vì trứng thiết giáp trùng vương bị trộm, cực kỳ tức giận, nên một đám lớn thiết giáp trùng không sợ chết chen chúc tới.

"Chậc chậc, thật thảm hại."

Đang lúc Đông Phương Uyển Ngọc hết đường xoay xở, thanh âm trong trẻo lạnh lùng trong đầu lại vang lên.

Đông Phương Uyển Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như ta chết rồi, kế hoạch kế tiếp của ngươi cũng không có vai diễn, cứ việc cười nhạo đi!"

"Loại thiết giáp trùng yếu ớt này cũng có thể đưa ngươi vào chỗ chết, ta thấy ngươi thật sự cần ở trong tử ma sơn mạch này tôi luyện một phen."

Sao Đông Phương Uyển Ngọc không biết đạo lý này, nàng rất cần tôi luyện mình, trước không thể buông tay chân ra bởi vì bên người còn có một cái Đông Phương Minh Huệ.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, nhưng còn có cách khắc chế thiết giáp trùng?"

Đông Phương Uyển Ngọc hất một cái trường tiên qua, liền hất văng mười mấy con thiết giáp trùng muốn bò đến.

"Cách tự nhiên là có, có điều ——."

"A a, cứu mạng a, mau tránh ra, tránh ra."

Một bóng người đột nhiên xông ra, ôm đầu toán loạn, giống như sau cái mông đang bốc cháy, vô cùng lo lắng mà hướng về phía Đông Phương Uyển Ngọc chạy như điên tới, phía sau, không đúng, là cả một vùng trời đông nghịt một mảnh theo mà đến.

"Cứu mạng a."

Thậm chí Đông Phương Minh Huệ cũng không thấy Đông Phương Uyển Ngọc một người, nàng đầy bụi đất, nhanh chóng chạy trối chết, chỉ lo tìm rừng rậm chạy loạn, ai biết chạy cứ chạy liền lủi tới địa bàn thiết giáp trùng, khắp nơi đều là thiết giáp trùng. Chính xác phải gọi là trước có lang, sau có hổ, nàng đây là trước có thiết giáp trùng, sau có chim kim ô.

Ngang cũng chết, dọc cũng chết, dù thế nào cũng là chết. Đông Phương Minh Huệ nhắm mắt một cái, liền thẳng vọt tới, động tác nhanh chóng, mau lẹ. Không thể không nói, ở trước mặt cái chết, tiềm năng của con người có thể khai thác đến vô hạn.

Nàng đang chạy phía trước, phía sau một đám chim kim ô lớn nhao nhao phun phong đao ra, một cái đập tới, trực tiếp đem một gốc cây chém đứt. Một cái nữa đập tới, một cái hố liền xuất hiện trên mặt đất.

Có thể tưởng tượng được, nếu như cái phong đao này đập lên trên người sẽ biến thành thế nào?

Đông Phương Uyển Ngọc tận mắt chứng kiến một cái kỳ tích, tại lúc Đông Phương Minh Huệ xông đến, thiết giáp trùng bên người nàng cũng lập tức giải tán, từng con phải chạy rất nhanh lắm, giống như gặp phải nhân vật càng đáng sợ hơn so với cỏ xác thối, chậm một chút liền bị đập cho nát bét, từng đám lớn từng đám lớn.

Hình ảnh hoàn toàn mới, quả thực làm cho Đông Phương Uyển Ngọc dở khóc dở cười.

"Cứu mạng a ——."

"A a a ——."

Đông Phương Minh Huệ đột nhiên nhảy lên, sợ đến chết khiếp, còn cho là mình bị chim kim ô bắt được.

"Câm miệng."

Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp xách quần áo sau gáy của nàng lên, mang theo người ở giữa không trung nhanh chóng tháo chạy, tốc độ rất nhanh. "Nửa ngày không thấy, ngươi đã chạy đi đâu, sao lại trêu chọc nhiều ma thú như vậy?"

Đông Phương Minh Huệ vừa thấy nữ chủ đại nhân, liền biết mình cái gì cũng không sao, lập tức thở dài một hơi, cổ họng khàn khàn, lại như còn có chút đau rát. Nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, "Ta cũng không biết ta trêu chọc sao nữa."

"Trên người nàng có mùi trứng chim kim ô, ngươi nhanh để nàng đem thứ này ném đi, nếu không... Ngươi vừa mới tránh được thiếp giáp trùng, lại phải bị một đám chim kim ô nhung nhớ đến, không chết cũng phải nửa tàn." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng trong đầu Đông Phương Minh Huệ vang lên nhắc nhở.

Đông Phương Uyển Ngọc vội nói, "Trên người ngươi có trứng chim kim ô hay không? Nhanh ném đi, nếu không... Đám chim kim ô này sẽ liên tục theo chúng ta."

"Trứng gì? Ta không có cầm —— A." Đột nhiên Đông Phương Minh Huệ nghĩ tới một cái khả năng, lập tức đem một viên đá chỉ lớn chừng bàn tay lấy ra, "Cái này à?"

Trời ơi, những đau khổ nàng chịu trước đó toàn bộ đều là bắt nguồn ở viên đá này, nhưng sao cái này nhìn như thế nào cũng không giống một cái trứng a?

"Ngây người ra làm cái gì, chúng nó sắp đuổi tới rồi, mau vứt đi."

Đông Phương Minh Huệ lập tức lấy ra toàn bộ sức mạnh, đem cục đá ném về phía đám chim kim ô kia. Quả nhiên, chim kim ô thấy trứng liền há miệng, đem trứng ngậm vào trong miệng, cuối cùng dừng lại ở giữa đường, cũng không tiếp tục truy kích Đông Phương Minh Huệ nữa.

Đông Phương Minh Huệ vỗ ngực một cái, nàng chạy trối chết cũng không thoát được, nếu không phải nữ chủ đại nhân xuất hiện, chắc chắn giờ nàng đã biến thành thức ăn trong miệng chim rồi.

"Thất tỷ, sao ngươi biết cái kia là trứng chim hả?"


Vài lời editor muốn nói: - Đầu tiên là xin lỗi mọi người nhiều vì không ra được chương nào mới trong thời gian qua. Hai là sẽ không một bộ truyện nào mình viết hay edit bị drop hết nhé. Nên mọi người cứ an tâm nhảy hố, không sớm thì muộn cũng được lấp cả thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro