Chương 14: Tới nguyệt sự
Liễu nhị nương tử nhìn quanh một vòng, thấy phu quân mình không mở miệng ngăn cản, muội muội thì cũng vẻ mặt tò mò, còn Ngô Úy thì trông như đang suy tư, nàng lập tức hào hứng tiếp tục nói:
"Tôn gia nhị thẩm nàng thân cháu ngoại trai là tỷ phu của người làm việc bếp núc ở Yến Vương phủ. Ta nghe Tôn gia nhị thẩm nói rằng đất phong của Yến Vương thiên tuế xuất hiện bảy viên trân châu to như trứng ngỗng, giống như kết quả, từ vách đá lộ ra. Các ngươi đoán xem thế nào?"
Nghe Liễu nhị nương tử nói đến đoạn này, Ngô Úy đã có chút buồn cười. Đầu tiên, trân châu thường chỉ xuất hiện ở vùng biển. Thứ nữa, trân châu to như trứng ngỗng là cực kỳ hiếm thấy trên thế gian này, xuất hiện được một viên đã là sự kiện hiếm hoi, huống chi lại xuất hiện bảy viên? Chuyện này phảng phất như cốt truyện của một bộ manga hay anime nào đó, bảy viên lại đều xuất hiện ở vách đá? Ngô Úy cảm thấy cái gọi là "điềm lành xuất thế" này tám phần là giả, hoặc có thể là đã bị thổi phồng trong quá trình truyền miệng, hoặc là hoàn toàn do ai đó dụng tâm bịa đặt.
Ngô Úy im lặng không nói, Trương Thủy Sinh không kiên nhẫn mà nói: "Nàng đừng nói úp úp mở mở nữa."
Trong ba người, có hai người không có phản ứng, điều này khiến cho Liễu nhị nương tử có chút không nhịn được, chỉ có Tú Nương biểu hiện khiến nàng vừa lòng hơn một chút, chỉ thấy Tú Nương trông mong nhìn chằm chằm Liễu nhị nương tử, vẻ mặt như muốn biết diễn biến tiếp theo.
Liễu nhị nương tử thanh giọng rồi nói tiếp: "Nơi phát hiện ra trân châu đó tên là Lư Hương Sơn, là một vùng phong thủy bảo địa! Tương truyền là nơi thần tiên luyện đan, Yến Vương thiên tuế đã xây một tòa cung điện trên núi đó, mở lò luyện đan, chuẩn bị dâng tiên đan lên bệ hạ!"
Nói xong, Liễu nhị nương tử bưng bát nước trước mặt uống cạn một hơi, Tú Nương nghe đến nhập thần, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì sao à? Không phải là... tỷ phu của muội có cái tấm vải rách đó, từ huyện nha bố cáo lan truyền xuống dưới, một gốc cây dược liệu được một trăm văn tiền. Nếu có thể đi tìm được mười hay tám cây trước khi tuyết lớn phong kín núi, năm nay là có thể sống sung túc rồi."
Trương Thủy Sinh tiếc nuối nói: "Ai, đáng tiếc đại tỷ phu bị thương ở eo, nhà ta không có huynh đệ, các đường huynh đệ cũng không ở Thanh Lư huyện, chờ ta tìm được họ thì tuyết lớn đã phong kín núi rồi, không kịp nữa."
"Vậy Nhị tỷ phu không thể tự mình đi sao, hoặc là đi cùng người trong thôn kết bạn, cùng nhau lên núi?"
Trương Thủy Sinh nhìn Liễu nhị nương tử một cái, người sau ngầm hiểu, giải thích nói: "Ngốc muội tử, đánh giặc thì thân huynh đệ, ra trận thì cha con cùng binh. Cha chồng tỷ mấy năm nay chân cẳng không tốt, nếu không đã đi cùng đại tỷ phu, hai người lên núi có thể chiếu ứng lẫn nhau. Chuyến này không có gần tháng thì cũng chưa về. Người trong nhà thì chuyện tiền thưởng cũng dễ chia, ai nhiều ai ít bất quá chỉ là một lời nói, đi cùng người ngoài chung quy không bằng người nhà."
Tú Nương nghe thì có hiểu có không, nhưng Ngô Úy nghe thì hiểu rõ. Không sợ không có thu hoạch, chỉ sợ chia không đều, đến lúc đó nơi hoang sơn dã lĩnh, chưa biết chừng ai nổi lòng xấu xa, đó là muốn lấy mạng người.
Trương Thủy Sinh nhìn Ngô Úy một cái, đột nhiên nói: "Ngô cô nương nếu là đàn ông thì tốt rồi, ta nhất định mời co nương cùng lên núi."
"Chàng đúng thật là không biết giữ mồm giữ miệng, lại nói hươu nói vượn." Liễu nhị nương tử dỗi nói.
Trương Thủy Sinh cười ngây ngô một tiếng, giải thích: "Ta không có ý gì khác, ta chỉ là cảm thấy tuy mới quen biết, nhưng ta cảm thấy Ngô cô nương là người đáng tin, nhân gia không hề nổi giận, nàng giận cái gì?"
Liễu nhị nương tử trừng mắt nhìn Trương Thủy Sinh một cái, nói với Ngô Úy: "Ngô cô nương, hắn chính là cái kẻ quê mùa, ngươi đừng để bụng."
"Không sao đâu Nhị tỷ, ta hiểu Nhị tỷ phu không có ác ý. Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, về chuyện này... ta muốn nói ý kiến của mình. Mấy ngày nay ta được Tú Nương chăm sóc rất nhiều, hai người các ngươi cũng là người thật lòng tốt bụng, nếu ta có gì nói không đúng, mong nhị vị thông cảm."
Liễu nhị nương tử và Trương Thủy Sinh nhìn nhau, đều có chút bất ngờ trước sự nghiêm túc của Ngô Úy. Liễu nhị nương tử dựng thẳng vòng eo, nói: "Ngươi cứ nói đi, Ngô cô nương."
"Ân, ta cảm thấy chuyện lên núi hái thuốc này không nên làm. Dù nói rằng một gốc cây được trăm văn, giá cao hơn thị trường, nhưng không có gì quý hơn tính mạng. Như Nhị tỷ phu nói, lên núi có thể mất cả tháng, ai biết trong tháng đó sẽ xảy ra chuyện gì? Mùa này dã thú trên núi chưa chắc đã ngủ đông hết, gặp phải chúng thì làm sao đây? Một tháng đó trên núi làm sao mà sinh tồn? Thức ăn, chỗ ngủ sẽ thế nào? Nếu tuyết lớn phủ kín chân núi không xuống được thì làm sao?"
Trương Thủy Sinh cau mày suy tư hồi lâu rồi nói: "Nơi này có mấy loại dược liệu mà huyện Thanh Lư chúng ta là nơi sản sinh, nếu vận khí tốt thì có thể hái được mấy chục cây..."
Ngô Úy tính toán một chút, mấy chục cây thì quả thực là khoản thu không nhỏ, đủ để xây mấy gian phòng.
Ngô Úy mỉm cười hỏi tiếp, không khuyên nữa, có những điều chỉ cần nói đến mức đó thôi, quyền quyết định vẫn ở trong tay người khác.
Ngược lại, Liễu nhị nương tử nghe lời Ngô Úy thì lọt tai, nói: "Nếu không thì ta đừng đi nữa, dù sao chàng cũng tìm không được ai giúp đỡ, có lẽ đây là ý trời."
...
Sau khi phu thê Liễu gia đi rồi, trước khi đi còn mời Ngô Úy và Tú Nương rảnh rỗi thì ghé chơi. Tú Nương và Ngô Úy cùng nhau dọn dẹp chén đũa, Tú Nương rửa xong dùng khăn lau chén, rồi hỏi:
"Ngươi nghĩ Nhị tỷ phu có đi không?"
"Không biết, nhưng chỉ sợ đây không phải là việc tốt, ta thì thấy cái gọi là điềm lành ấy, lòng còn nghi ngờ." Trong nhà chỉ còn hai người họ, Ngô Úy mới lộ ra suy nghĩ chân thật trong lòng.
"Điềm lành cũng có thể là giả sao?" Tú Nương dừng tay, kinh ngạc nhìn Ngô Úy.
Ngô Úy tiến đến bên tai Tú Nương, nói nhỏ: "Ngươi nói nhỏ một chút, chuyện này không để cho người khác biết, Nhị tỷ ta biết là được, nhớ kỹ."
Tú Nương vội vàng gật đầu, Ngô Úy tiếp tục: "Trên đời này không có gì là thật hoàn toàn, chân tướng phải dựa vào tìm tòi nghiên cứu và thực tiễn mà nghiệm chứng, lòng luôn giữ sự nghi ngờ mới có thể duy trì sự tỉnh táo, phát hiện ra những chi tiết dễ bị bỏ qua."
Nói xong, Ngô Úy sững lại một chút. Những lời này là từ khi còn nhỏ, phụ thân nàng đã dạy, tại sao tự nhiên lại nói ra?
Tú Nương mở to đôi mắt trong sáng, không chớp mắt mà nhìn Ngô Úy. Ngô Úy cảm giác trong lòng như có cái gì đó lay động, cười hỏi: "Không hiểu phải không?"
"Ân." Tú Nương gật đầu.
"Chính là khi gặp chuyện quan trọng, không nên dễ dàng tin lời người khác, nếu cần thì tự hỏi trong lòng 'vì sao', như vậy mới có thể giữ được sự tỉnh táo, không bị lừa gạt. Giờ thì hiểu chưa?"
"Ân." Tú Nương gật đầu, nhìn Ngô Úy theo bản năng nói: "Ta đây..."
"Ân?"
"Không, không có gì." Tú Nương cúi đầu, quay đi nhanh chóng rửa chén, ngón tay cọ xát vào mặt chén phát ra tiếng "chi chi".
Nhạy bén như Ngô Úy, tự nhiên đoán được Tú Nương muốn nói gì, nhưng suy nghĩ một lát cô vẫn quyết định không hỏi thêm. Bản thân cô không thuộc về thời đại này, nếu có thể xuyên qua đây, tất sẽ có cách trở về. Nếu không thể trở thành nơi nương tựa cho Tú Nương, hà cớ gì lại gieo hy vọng?
Ở thời đại này, một nữ nhân tự mình sinh tồn không dễ dàng, Ngô Úy cảm thấy điều cô có thể làm là: Trước khi rời đi, cố gắng bồi dưỡng cho Tú Nương tính độc lập, nâng cao khả năng sinh tồn cho tương lai.
Ngô Úy và Tú Nương tuy chỉ hơn kém nhau ba tuổi, nhưng trong mắt Ngô Úy, Tú Nương đôi khi ngây thơ như một đứa trẻ. Điều này là vì những năm qua nàng ấy bị biến thành một cái máy kiếm tiền, bị nhốt trong nhà, dưỡng thành tính không hiểu chuyện đời, chỉ biết chịu thương chịu khó. Nhưng giờ Tú Nương đã phân gia, cần phải gánh vác tất cả, cần phải mau chóng trưởng thành, bởi cuộc sống khắc nghiệt không chờ ai.
Thu dọn xong chén đũa, mặt trời vừa mới lặn, Ngô Úy đeo giỏ tre, cầm rìu ra khỏi cửa, tính đi bổ gỗ ở bờ hồ rồi vác về.
Bếp lửa cháy sáng rực, trong phòng ngủ thật ấm áp, giữa sự tĩnh lặng mang theo một chút thư thái. Tú Nương lại có vẻ không biết làm gì. Nàng muốn gánh nước thì phát hiện lu nước đã đầy, đồ ăn trong nhà chính cũng đã được sửa sang gọn gàng. Cửa sổ, giường sưởi, tất cả những nơi có thể sờ tới, sáng sớm Tú Nương đều đã lau sạch, nhà chính và sân cũng đã được quét dọn, càng không có việc may vá gì cần làm...
Thường thì giờ này, Tú Nương hoặc đang nấu cháo cho heo, hoặc dọn dẹp chuồng bò, hoặc chăm sóc Hồ ca nhi, dù sao cũng có việc để làm.
Không có việc làm, Tú Nương cảm thấy trong lòng như thiếu một thứ gì đó. Ngô Úy mới rời đi không lâu, nàng đã bắt đầu mong chờ Ngô Úy trở về.
Đột nhiên, Tú Nương cảm thấy bụng đau quặn lên, rồi một cảm giác quen thuộc trỗi dậy. Nàng vội vàng chạy tới nhà chính, lấy vải rách để vào thùng gỗ đựng tro phân...
Ngô Úy cõng một sọt tre đầy củi đã trở về, đặt củi xuống sân rồi quay lại lấy sọt tre đi tiếp. Đến khi cõng đầy một sọt củi trở về lần thứ hai, mặt trời đã khuất núi.
"Tú Nương, ta đã về."
"Ân! Ta sẽ nấu cơm ngay đây..."
"Không cần, để ta làm." Ngô Úy vào phòng, phát hiện Tú Nương ngồi trên ghế trong nhà chính, liền hỏi: "Trời lạnh như vậy, ngươi không ở trên giường sưởi mà ngồi đây làm gì?" Nói rồi cô múc nước ấm trong nồi để rửa mặt, rửa tay.
Tú Nương do dự một lát rồi nói nhỏ: "Ta... ta trên người không sạch sẽ, không vào phòng."
Ngô Úy dùng khăn lau mặt, thuận miệng hỏi: "Ồ, ngươi muốn nấu nước tắm sao? Nếu không thì vào trong phòng tắm đi, nhà chính lạnh, đừng để cảm lạnh."
"Ngươi... ngươi cứ vào phòng nghỉ ngơi đi."
"Yên tâm đi, ta không nhìn lén đâu." Ngô Úy vào phòng, nằm xuống giường sưởi, cảm nhận cơ thể mỏi nhừ phát ra tiếng "rắc", không khỏi cảm thán hôm nay vận động hơi quá sức, rồi cô ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì trời đã tối mịt, trong phòng duỗi tay không thấy ngón.
"Tú Nương?" Ngô Úy gọi.
"... Ta ở nhà chính." Nghe vậy, cuối cùng Ngô Úy cảm thấy có gì đó không đúng, cô lập tức vào nhà chính, dưới ánh lửa bập bùng của bếp lò, thấy Tú Nương vẫn ngồi đó, nhưng cơ thể đã co rúm lại, vẻ mặt đầy thống khổ.
"Tú Nương, ngươi làm sao vậy?" Ngô Úy ngồi xuống trước mặt Tú Nương, nắm lấy tay nàng, cảm giác rất lạnh. "Tay ngươi sao lạnh thế này, ngươi có phải bị bệnh không? Ta đỡ ngươi vào phòng, đi!"
"Không, ta..." Tú Nương rút tay khỏi tay Ngô Úy, nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Ta tới nguyệt sự, trên người không sạch sẽ, không vào phòng."
Hiểu ra cái gọi là "không sạch sẽ" của Tú Nương là gì, Ngô Úy chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu. Từ khi tới thời đại này, lần đầu tiên Ngô Úy nổi giận, cô nói lớn: "Ngươi nói cái gì vậy?"
Tú Nương bị Ngô Úy làm cho hoảng sợ, "Ta..." một tiếng, cũng không nói tiếp được. Ngô Úy nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Vào phòng ngay!"
Sau vài hơi thở, tiếng khóc của Tú Nương vang lên, Ngô Úy đột nhiên thấy vô lực. Cô ngồi xuống trước mặt Tú Nương lần nữa, nắm tay nàng định an ủi, nhưng rồi lại nghe Tú Nương nói: "Úy Úy, ngươi đừng giận... Ta... ta đau quá, đau đến không thể cử động."
Ngô Úy không nói thêm gì, một tay luồn qua chân Tú Nương, một tay khác ôm qua nách, bế nàng lên và đi vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro