Chương 35: Tiểu Hòe Thôn A

Ngô Úy cùng Trương Thủy Sinh đang đẩy xe bò chất đầy đồ vật hướng về nhà chính, trong khi đó, Liễu Nhị Nương Tử và Tú Nương lại nhanh chóng trốn vào trong phòng. Liễu Nhị Nương Tử dùng một tay che lại bụng nhỏ của mình, tay kia nắm lấy cánh tay Tú Nương, trong nỗi sợ hãi nói: "Vừa mới sang năm mới, sao lại có chuyện này vậy?"

Thanh Lư huyện tuy không phải là vùng trọng địa, nhưng lại là một nơi trị an tốt. Thường ngày có thể xảy ra một chút trộm cắp hay đánh nhau, nhưng hiếm khi gây ra chuyện ảnh hưởng đến mạng người.

Tú Nương, với khuôn mặt còn hoảng sợ hơn Liễu Nhị Nương Tử, dù sao nàng cũng sống ở phụ cận nghĩa trang. Lúc này tuy là ban ngày, có ba người ở cạnh bên mình, nhưng Tú Nương cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, đợi đến đêm khuya khi mọi thứ yên tĩnh, phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên, Tú Nương nhìn thấy một bóng dáng thoáng ngang qua cửa sổ, chỉ thấy nàng bước ra ngoài nhanh chóng nhặt đồ vậy lên, cố gắng giấu vào cổ tay áo.

Nàng đánh giá nhìn khắp nơi, như thể muốn tìm một chỗ bí mật để che giấu đồ vật trong tay.

Khi nhìn thấy động tác lộ liễu như vậy, Liễu Nhị Nương Tử hỏi: "Muội đang cầm cái gì vậy?"

Tú Nương chỉ lắc đầu, không trả lời. Trong tay nàng chính là cây chủy thủ do Ngô Úy từ Lam Tinh mang đến, trước mắt đang xảy ra chuyện lớn, Tú Nương lo sợ rằng nếu bị nha dịch phát hiện sẽ gây phiền toái không cần thiết.

Tú Nương ra khỏi nhà chính, vừa lúc Trương Thủy Sinh cùng Ngô Úy đang nâng gạo về chất vào lu, nàng nhanh chóng ném chiếc chủy thủ vào lu gạo.

"Thứ gì vậy?" Trương Thủy Sinh hỏi.

Ngô Úy nhìn Tú Nương, rồi thấy người kia với vẻ sợ hãi, trả lời: "Không có gì, ta vừa tìm được một đoạn gỗ đuổi trùng, bỏ vào lu gạo sẽ không sinh trùng."

Trương Thủy Sinh đáp: "Những ngày mùa đông lạnh như thế này thì không sinh trùng đâu. Bỏ lên trên cũng tốt rồi... Các muội hai người cứ ăn đi, bao nhiêu đây đủ để ăn một thời gian."

Sau khi sắp xếp đầy đủ tạ lễ từ Trương gia, Ngô Úy mới gọi tới Tú Nương, cùng nàng thương lượng lấy mấy cái túi, chứa khoảng một đấu gạo trắng, một đấu ngũ cốc, và hai tảng thịt khô để Tú Nương mang về nhà mẹ đẻ trong dịp lễ.

Liễu Nhị Nương Tử cũng tỏ vẻ tán đồng, nếu mang về ít quá thì không được, còn nhiều thì... Tú Nương, bị đuổi ra khỏi nhà để tự lập hộ, một cô nương gia cũng không thể lấy ra được bao nhiêu đồ.

Sau khi khóa kỹ cửa, bốn người lại lần nữa lên đường. Đi qua nghĩa trang, Liễu Nhị Nương Tử che kín đôi mắt Tú Nương, đồng thời dùng khăn trùm đầu che kín mắt mình. Trương Thủy Sinh cúi đầu kéo xe bò, chỉ có Ngô Úy vẫn nhìn thẳng, không để ý đến ảnh hưởng từ nghĩa trang.

Khi đi được khoảng một dặm, Liễu Nhị Nương Tử mới thở dài một tiếng, cảm khái nói: "Ôi trời ơi, ta cảm thấy tâm trạng... quay cuồng một chút, thật là kinh khủng."

Trương Thủy Sinh nói: "Chúng ta sắp tới nhà nhạc mẫu, nàng cũng đừng nói nhiều, dành thời gian ôn chuyện với nhạc mẫu đi."

"Vâng."

Lại tiếp tục đi thêm một canh giờ nữa, đến Liễu gia ở Tiểu Hòe thôn. Mặc dù đều thuộc Thanh Lư huyện, nhưng đây là một thôn với phong tục đặc biệt. Trương Gia Thôn có một cây cổ thụ lớn ở cổng thôn, mỗi nhánh cây đều trói một sợi tơ hồng, trên thân cây còn treo nhiều mảnh vải đỏ, những sợi tơ hồng bay phấp phới trong gió khiến người ta cảm thấy vui mừng.

Ở Tiểu Hòe thôn, cổng thôn lại có một khối định phong thạch. Cục đá này cao khoảng hai người, muốn vây quanh cần phải cần có ba bốn người, và còn đảm đương chức năng là giới bia. Trên mặt đá khắc ba chữ: Tiểu Hòe thôn.

Có lẽ do là người đi đầu, hoặc là do giác quan thứ sáu quấy rối, toàn bộ khu vực Tiểu Hòe thôn cho Ngô Úy một cảm giác lạnh lẽo và khô cằn, không gần gũi với tình cảm của con người.

Liễu Nhị Nương Tử gọi: "Tam Nương, muội sao vậy?"

Ngô Úy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tú Nương trên xe bò đang cố gắng trốn đến phía sau một túi lương thực, đôi tay ôm đầu gối, khăn trùm đầu bị kéo xuống thấp, chỉ lộ ra đôi mắt lo lắng.

Thấy vậy, Ngô Úy nói với Trương Thủy Sinh: "Tỷ phu, ta đi ngồi lên ngồi trong chốc lát, có chút mệt mỏi."

"Hảo, sắp tới rồi."

Ngô Úy đẩy tay, ngồi vào bên cạnh Tú Nương, đè lưng lên nàng, cảm thấy lạnh lẽo. "Tú Nương?"

"Ta không có việc gì, chỉ cần chờ một lát về nhà thì tốt rồi."

Liễu Nhị Nương Tử thở dài trong lòng, đưa mắt ra hiệuvới Ngô Úy, ý bảo nàng không cần phải hỏi lại, rồi nói: "Thủy sinh, đi nhanh lên chút."

Ngô Úy thông minh như vậy sao lại không rõ được, không nghĩ rằng thôn này sẽ cho Tú Nương lưu lại bóng ma tâm lý lớn như thế.

Lúc này đã là buổi trưa, càng đi trong thôn thì càng gặp nhiều người, hôm nay không ít ngoại gả khuê nữ đều đang hồi môn, có vài huynh đệ tình cảm thân thiết sẽ nhắm canh giờ ra chào đón nhau.

Đã bắt đầu có người chào hỏi Liễu Nhị Nương, nhưng cách thức chào hỏi có chút đặc biệt.

Xe bò đến một góc đường, gặp hai bà tử đang vác giỏ tre. Nhìn xe bò đến thì bước chân đi nhanh hơn, trong thôn đường đất thật hẹp, hai bà tử nếu cứ đứng mãi đó, muốn di chuyển qua lại đều khó khăn.

Trương Thủy Sinh chỉ phải dừng xe bò, cười nói vài câu khách sáo với hai bà tử ấy. Trong đó, một bà tử vẫn đứng tại chỗ cùng Trương Thủy Sinh trò chuyện, một bà khác lại nhìn chằm chằm vào xe đẩy tay đang kéo đầy lễ vật, trong miệng phát ra âm thanh "Chậc chậc chậc": "Đẻ ra nhi tử còn chả dùng làm gì, còn không bằng có được con rể hiếu thuận..." Nói xong, bà tử vươn tay nắm túi lương thực, xoa nắn vài miếng, giọng nói đột nhiên tăng lên, hét lớn: "Thế mà còn là lương thực tinh, chậc chậc chậc, thím nó, ngươi nhìn xem... Chúng ta sinh năm sáu đứa con trai, có ích lợi gì cả."

Liễu Nhị Nương Tử cười tươi nói: "Triệu gia thím, thân thể còn khỏe mạnh không?"

"Chậc chậc chậc, đây là cô nương nhà ai a? Nhìn một cái, trông thật là thủy linh nha." Nói thế rồi định giơ tay ngay niết mặt Ngô Úy.

Ngô Úy sớm đã cau mày, chỉ vì muốn ngăn lại Tú Nương phía sau mới không tránh được, bà tử hoàn toàn mặc kệ Ngô Úy khó chịu, ngón tay như vỏ cây nắm má Ngô Úy như là đang véo chứ đâu phải âu yếm.

"Các ngươi lão Liễu gia thật đúng là......"

Ngô Úy nắm chặt tay, chịu đựng hành động "âu yếm" của bà tử. Đúng lúc này, Tú Nương vẫn luôn trốn sau lưng Ngô Úy đột nhiên ngồi ngay ngắn và quát lớn: "Buông tay!"

"Ai da, làm ta sợ nhảy dựng!" Bà tử lui lại hai bước, buông lỏng mặt Ngô Úy ra, khuôn mặt Ngô Úy đã bị lộ rõ dấu vết bị véo.

Tú Nương cắn môi, ngực phập phồng lên mấy lần mới đủ sức xả ra một câu: "...... Sao lại khi dễ người ta?"

"Phi! Ta tưởng là ai đâu, nguyên là ngôi sao chổi nhà ngươi, thật là đen đủi! Ngươi không ngoan ngoãn ở yên chỗ nghĩa trang kia, mới mùng hai đầu năm ra cửa hù dọa người à?"

Hốc mắt Tú Nương biến mắt đỏ, môi phát run, mấy lần muốn nói gì đó lại giống như bị kìm nén, một chữ cũng không nói nên lời.

Bà tử kia tiếp tục hành động thô lỗ, rồi nhổ nước miếng, dùng chân đạp mạnh, tạo nên những động tác kỳ lạ. Liễu Nhị Nương Tử nhìn quanh một vòng, thấy tiếng nói của bà tử đã thu hút một ít láng giềng, không khỏi lo lắng.

Lão bà tử Triệu cũng trước lại ngăn lại bà tử Quách, đôi hoa tỷ muội này là sinh sống ở Tiểu Hòe thôn, ỷ vào trong nhà có quan hệ thân thích quang tám sào không tới với Lý Chính, trong nhà có nhiều con cháu, cả nhà hơn mười mấy người, trong thôn tác oai tác phúc, không ai không sợ hai người này.

Mấy năm trước, vì chửi nhau thua Liễu gia đại nương tử Liễu Thúy Thúy, liền từng tụ tập nam đinh trong nhà đến đánh Lý Thiết Ngưu ở rể, đánh Lý Thiết Ngưu hơn mười ngày không xuống giường được. Tuy rằng làm ồn ào báo đến chỗ Lý Chính nhưng cùng vẫn không giải quyết được gì, từ đó ba nhà liền kết thù.

Liễu gia có ba đứa con gái, một đứa chiêu con rể tới cửa, nhà Trương Thủy Sinh có nhân số ít, Tú Nương tự nhiên không cần phải nói, Liễu gia như vậy sao có thể là đối thủ của bọ họ?

Đây cũng là lý do Liễu Nhị Nương Tử cười làm lành.

Liễu Nhị Nương Tử đang định lấy thứ gì để đuổi hai bà tử đi, thì Ngô Úy đã nhảy xuống xe bò.

"Úy Úy!" Liễu Nhị Nương Tử giật mình không nhẹ, một tay ôm bụng, làm bộ phải đi kéo Ngô Úy.

Tú Nương nhanh nhẹn, ôm chặt eo Ngô Úy, gương mặt dán sát lưng Ngô Úy, chịu đựng sự nhục nhã nói: "Úy Úy, đừng......"

Tú Nương đã gặp qua cảnh Đại tỷ phu nhà mình bị đánh thê thảm, chẳng sợ lại làm nàng chịu đựng nhục nhã gấp mười lần đi nữa, nàng cũng không muốn cảnh tượng như vậy tái diễn trên người Ngô Úy.

Ngô Úy dùng sức nắm chặt tay, bà tử Triệu cũng bị dáng vẻ của Ngô Úy hù dọa, trong mắt thể hiện sự kinh hãi, rốt cuộc bà ta không biết gì về Ngô Úy, không dám động tay với nàng.

Trương Thủy Sinh nhanh chóng buông dây cương, che chắn cho Ngô Úy trước bà tử kia, dùng thân hình mạnh mẽ bảo vệ Ngô Úy kín kẽ.

Trương Thủy Sinh từ trên cao nhìn xuống bà tử Triệu, nói: "Thím, nàng không phải là người của Tiểu Hòe thôn, bà làm như vậy không tốt đâu."

"Ta, ta làm là làm thế nào? Ta chỉ xem nàng lớn lên trong thủy linh, muốn thân thiết chút không được sao?"

"Thím, nhà ta dù chỉ có ta là nam đinh, nhưng trong thôn nhà ai muốn giết heo giết dê, đều được cha ta giúp hơn hai mươi năm, ta cũng đã giúp sáu bảy năm, tình cảm cũng tích lũy chút ít. Năm nay mang lễ nhiều vậy, là bởi vì Nhị Nương có thai, ta cùng lão Trương gia là một mạch đơn truyền, nếu hài tử trong bụng Nhị Nương có tổn hại gì, ai cũng đừng mong yên ổn!"

Bà tử Triệu há miệng thở dốc, suy nghĩ một hồi quay mình uể oải bỏ đi. Thấy tỷ muội đã lui, bà tử Quách lại lên một xe bò khác ra về.

Trương Thủy Sinh quay lại nhìn Ngô Úy nói: "Muội tử, Tiểu Hòe thôn này là một hồ nước đục, dù sao ngươi cũng chỉ đến ở có ngày hôm nay thôi, hãy nhịn chút đi, có ta ở đây mà."

"Cảm ơn Nhị Tỷ Phu." Ngô Úy buông lỏng tay, ngồi lại lên xe bò.

Trương Thủy Sinh gật đầu, tiếp tục kéo xe đi. Liễu Nhị Nương Tử thở phào một hơi, tiến đến bên Ngô Úy nói như thật: "Muội khiến ta sợ muốn chết, hai bà tử kia cùng một nhà mười mấy người, đừng nhìn bà tử Triệu kiêu ngạo, muội chỉ chạm vào bà ta một chút là bà ta lập tức ngã trên mặt đất ăn vạ muội đó, Úy Úy à, ủy khuất cho muội rồi."

Ngô Úy lắc đầu, chỉ yên lặng nắm tay Tú Nương, hốc mắt nàng ấy dường như hơi ướt. Đây là nơi Tú Nương đã sinh sống nhiều năm... Trước kia những ngày nàng ấy sống yên ổn được bao nhiêu đâu?

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay cập nhật đến đây, cảm ơn đại gia đã đọc.

Tú Nương: "Úy Úy, đừng... Ta không quan trọng."

Ngô Úy: "Tú Nương, ta chắc chắn vì ngươi lấy lại công đạo, ngươi hãy từ từ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro