Hà Vân Hàm cách không xa nhàn nhạt nói:
"Cái em bắt chính là chân của tôi."
————————————————————
Tiêu Phong Du quấn khăn lông, cả người ướt như chuột lọt hắt xì một cái.
Những người bên cạnh cô tới tới lui lui hỗ trợ đưa nước ấm, lại hỗ trợ sấy tóc, bọn họ đều biểu hiện vô cùng chân thành, nhưng nhìn kỹ lại tất cả đều thì đều có thể nhìn thấy khoé miệng bọn họ đang ẩn nhẫn cười.
Tiêu Phong Du vẫn luôn chống đầu.
Xong rồi......
Mặt mũi cô đều đã bị ném đến nhà bà ngoại rồi.
Cô thề, sau này ở những trường hợp quan trọng cô sẽ không bao giờ tháo áp tròng ra......quá hại người.
Tô Mẫn, Lâm Khê Tích, Lạc Nhan đều tới chân thành an ủi cô, khuyên cô đừng quá buồn, vậy mà lén lút cười lộ cả hàm răng. Đạo diễn K cũng mang theo những lời ấm áp tới an ủi cô, cũng cố ý nói với cô: "Nguyễn Bảo àh, em bỏ hy vọng đi, không cần dùng ánh mắt đó van nài chị, cảnh này tuyệt đối sẽ không xoá đâu."
Tiêu Phong Du: .........
Mễ Tô cũng buồn cười: "Nguyên Bảo, em đúng là cô bé đáng yêu."
Nội tâm Tiêu Phong Du lệ rơi thành sông.
Hà Vân Hàm đã từ trong nước đi ra, nàng mặc váy dài đi đến bên người Tiêu Phong Du, bởi vì cúi đầu, Tiêu Phong Du chỉ có thể thấy đôi chân thon dài của nàng, đôi chân bị cô mắt mù nhìn thành cá thật sự trắng nõn gợi cảm, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không cần an ủi em."
Không cần phải nói thân là huấn luyện viên nên ngay lúc này nên an ủi quan tâm thực tập sinh.
Trầm mặc một lát, Hà Vân Hàm hỏi: "Cá của tôi đâu?"
Tiêu Phong Du: .........
Cứ như vậy, đội ngũ bên cạnh đã bắt chảo dầu lên, cá ở trong chảo phát ra tiếng vang xèo xèo, tất cả các loại gia vị đều được bày ra, cơm đã nấu chín hương thơm toả ra.
Tiêu Phong Du trộm nhìn thoáng qua Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm ngồi ở ven bờ, thẫn thờ nhìn con sông.
Nàng thật là đẹp.
Lúc này có chút chuyển lạnh, nàng khoác thêm một cái áo len, tóc xoã ra, bớt một phần sắc bén, ôn nhu lại gợi cảm.
Haiz.
Tiêu Phong Du thở dài.
Ra trận không thành, làm nàng đi theo mình chịu đói.
Vẫn là Tô Mẫn có lương tâm nhất, cô bưng chén đi đến bên cạnh Tiêu Phong Du, "Nguyên Bảo, ăn một chút không?"
Tiêu Phong Du nuốt một ngụm nước bọt, "Mẫn Mẫn, mày giúp tao đưa cho Hà lão sư đi."
Tô Mẫn sắc mặt biến đổi: "Như vậy sao được! Tao chỉ là cho mày cắn một miếng, không có nói tất cả đều cho mày nha!"
Tiêu Phong Du: .........
A a a a a!!!
Cái đồ có lợi quên bạn, đến lúc này còn tới bắt nạt cô àh?
Cũng không phải Tô Mẫn không muốn hỗ trợ, mà là Lạc Nhan đã mang cá đi tìm Hà Vân Hàm, mặt cô có chút nóng, ở trước mặt thần tượng nói không ra lời, "Hà lão sư......chị ăn không ạh?"
Hà Vân Hàm nhìn cô khẽ cười: "Tôi không ăn, cám ơn em."
Lạc Nhan mặt đều đỏ, cô không dám nói thêm gì nữa, tìm một cục đá trơn bóng ngồi xuống.
Mùi nước hoa quen thuộc bay tới, không biết Mễ Tô đã đi tới từ khi nào, cô ngồi xuống bên cạnh Lạc Nhan.
Cơ thể Lạc Nhan lập tức cứng đờ.
Mễ Tô nhướng mày: "Căng thẳng đến như vậy sao? Tôi có thể ăn em àh?"
Lạc Nhan không nói lời nào, lập tức đứng lên, trong nháy mắt đó, Mễ Tô cũng đứng lên theo, cô bắt lấy tay Lạc Nhan, lạnh như băng uy hiếp: "Em là muốn ở trước camera khiêu chiến điểm nhẫn nại mấu chốt của tôi sao?"
Lạc Nhan nhìn thoáng qua anh quay phim, anh ta đang ngồi xổm ở một bên ăn cơm, bởi vì thói quen nghề nghiệp, đôi mắt vẫn nhìn đông nhìn tây, muốn quan sát xem có khoảnh khắc nào có thể giữ lại hay không.
Lạc Nhan không dám lên tiếng, Mễ Tô chỉ chỉ cách bờ sông một chút có mấy tảng đá đứng sừng sững:
"Qua bên kia."
"Em không đi." Lạc Nhan cúi đầu, Mễ Tô cười cười, cô hơi xoay cổ: "đạo diễn K, tôi......"
"Được rồi." Lạc Nhan chịu đựng hít một hơi, cô cúi đầu đi qua.
Mễ Tô mím môi, trong mắt lộ ra một tia hận ý.
Tảng đá cao cao đứng sừng sững, vừa vặn phân cách hai người khỏi mọi người, lúc này là giờ nghỉ ngơi ăn cơm trưa, cũng không có người quay phim đi theo.
Không biết qua bao lâu, hai người đi ra.
Mễ Tô vẫn bộ dáng cũ, dùng mũi lưỡi trai che khuất đôi mắt, không thấy rõ biểu cảm, mà nhìn kỹ vành mắt Lạc Nhan có chút hồng, môi cũng không biết vì sao có chút sưng đỏ.
Cô không có cách nào lập tức trở lại chỗ mọi người, mà là ngồi ở bên bờ biển đón gió lạnh thổi vào, mãi cho đến khi điều chỉnh tốt cảm xúc, đã không còn nhìn ra điều gì trong đôi mắt, mới giống như không có chuyện gì xảy ra quay lại đội ngũ, thậm chí khi camera quay đến, Lạc Nhan còn sẽ hơi hơi cười, mọi người đều không có phát hiện ra điều lạ thường, cũng chỉ có Tiêu Phong Du đi tới, cô ngồi xuống dựa vào Lạc Nhan, "Học tỷ."
Lạc Nhan nhẹ giọng: "Ừm."
Thanh âm của Tiêu Phong Du mềm như bông, cô đem túi khoai tây chiên duy nhất lén giấu được nhét vào túi Lạc Nhan, "Chị nhớ nhà àh? Cái này cho chị."
Trong nháy mắt đó, suýt nữa nước mắt Lạc Nhan đã rơi ra.
Tiêu Phong Du không biết cô bị làm sao, chỉ là cảm giác được bộ dáng của học tỷ rất khổ sở, rất đau buồn. Cô suy nghĩ rất đơn giản, Lạc Nhan và những người khác không giống nhau, chị ấy xem như xuất thân da dã, có khả năng không kịp thích ứng nhiều camera như vậy, cùng với đột ngột thay đổi hoàn cảnh sống.
Lạc Nhan hít sâu một hơi, cô sờ sờ túi mình: "Cám ơn em, Nguyên Bảo."
Đôi khi, thời điểm con người yếu ớt nhất, có người an ủi là một chuyện vô cùng ấm lòng.
Sau khi cơm no rượu đủ, đạo diễn K đón mọi người trở về nghỉ ngơi, cố ý dặn dò mọi người buổi chiều phải tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp, tuy rằng bốn người được chia về hai huấn luyện viên, nhưng huấn luyện tổng thể vẫn đồng thời tiến hành diễn xuất và hát - nhảy.
Sau khi trở về, nhân lúc camera đóng, Tiêu Phong Du hoả tốc xào một phần cần tây tỏi rừng , lại làm thêm một ít viên gạo nếp thật ngon miệng cho Hà Vân Hàm.
Rõ ràng là xào chay, lại toả ra mùi hương làm người khác thèm nhỏ dãi.
Mọi người đều bị mùi hương hấp dẫn đi ra, Tiêu Phong Du tươi cười hớn hở tiếp đón, làm thêm một nồi cơm to.
Hà Vân Hàm ăn không nhiều, nàng quan sát Tiêu Phong Du, phát hiện em ấy đặc biệt biết nấu ăn, biết chăm sóc người khác, giống như ngày hôm qua vì tàu xe mệt nhọc, mọi người đều rất mệt, nhưng em ấy sáng sớm đã dậy nấu cơm, hiện tại vẫn đang rất bận rộn, nhìn bộ dáng ăn cơm gấp gáp của em ấy, e là lát nữa còn muốn thu dọn chén đũa.
Hà Vân Hàm nhăn nhăn mày, nàng đá chân Mễ Tô đang ngồi đối diện vui bẻ ăn cơm, Mễ Tô ngẩng đầu nhìn nhìn nàng: "Làm gì vậy?"
Mễ Tô là nghệ sĩ của Thánh Hoàng, dựa vào cấp bậc để nói, Hà Vân Hàm chính là lãnh đạo trực tiếp của cô, chỉ là trước đây hai người từng có giao tình, đừng nhìn cô không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với Hà Vân Hàm cô vẫn có sự sợ hãi nhất định.
Hà Vân Hàm không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía các thực tập sinh.
Mễ Tô theo ánh mắt của nàng nhìn qua, lập tức ngầm hiểu: "Bên trong kia, mấy em cũng đừng chỉ biết ăn mà không biết hỗ trợ người ta nha, một lát đi thu dọn chén đũa đi." Trong lòng cô có chút kinh ngạc, nhìn biểu hiện thì thấy hai thầy trò này một chút cũng không thân, Vân Hàm vẫn luôn rất lạnh nhạt, lúc này là sao vậy? Còn biết bao che.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai giờ chiều, toàn bộ đoàn đội lúc này mới chân chính tiến vào thời gian nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên đơn độc chung phòng với Hà Vân Hàm, Tiêu Phong Du có chút không được tự nhiên, đắp chăn nhỏ của mình lên, cô vẫn không ngủ an giấc được.
Hà Vân Hàm vẫn luôn không nghỉ ngơi, mở một bên cửa sổ, nàng yên tĩnh lật kịch bản, thỉnh thoảng lại viết ghi chú.
Tiêu Phong Du ngủ không an giấc, cô híp mắt trộm hướng bên kia nhìn nhìn, liền thấy Hà Vân Hàm dựa vào ghế dựa, trên môi mấp máy, hình như là đang đọc lời thoại.
Ước chừng mười phút.
Nàng lật trang đã lật rất nhiều lần.
Tiêu Phong Du giật mình có thể nhét cả nắm tay vào miệng.
Đây là.....đều thuộc rồi áh?
Trong lúc Hà Vân Hàm hết sức chăm chú, di động vang lên, nàng cầm lấy di động nhấn nghe, cùng lúc đó nhìn về hướng Tiêu Phong Du.
Tiêu Phong Du vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Hà Vân Hàm nhỏ giọng: "Alo."
Đạo diễn K đang hút thuốc trong sân cùng đoàn phim lên kế hoạch quay tiếp theo, nên lúc này nàng cũng không tiện đi ra ngoài.
Khác với giọng nói nhỏ nhẹ của Hà Vân Hàm, tốc độ nói bên kia rất dồn dập
«Vân Hàm, khi nào thì con mới về nhà hả? Có phải con thật sự mặc kệ mẹ không? Ôi chao, ông trời ơi!!! Mẹ nuôi con trưởng thành dễ dàng lắm sao hả? Em gái con đã không còn, con lại không ở nhà, ba con hiện tại như vậy, mẹ sống không nổi nữa......»
Ngay sau đó, là tiếng gào khóc cùng với âm thanh ồn ào của đồ vật bị quăng ngã.
Hà Vân Hàm vẫn luôn nhíu mày chịu đựng.
Không biết qua bao lâu.
Bên kia cuối cùng cũng ổn một chút, âm thanh nức nở đứt quãng truyền đến.
Hà Vân Hàm thở dài: "Chuyện của ba, con sẽ xử lý." Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Im lặng trong chốc lát.
Người phụ nữ vừa mới còn khóc đó lúc này ngập ngừng hỏi: "Là......ngày gì? Là sinh nhật con àh?"
Điện thoại bị ngắt máy.
Hà Vân Hàm đứng lên mở cửa chậm rãi đi ra ngoài.
Vốn dĩ đã sửa sang tốt tâm trạng, lại bị một cuộc điện thoại phá vỡ, nàng cần phải cố gắng sửa sang lại suy nghĩ.
Sau giờ trưa trong thôn mang theo một tia gió lạnh, nàng ôm chặt cánh tay.
Ha ha, không phải mày đã quen rồi sao? Còn chờ mong cái gì đây?
Đây là..... điều cần phải chấp nhận.
Nàng cứ lang thang không có mục tiêu như vậy ở trong sân trong chốc lát, trong đầu trống rỗng, trời càng trở nên lạnh, không chỉ lạnh bên ngoài cơ thể, mà còn lạnh ở trong lòng.
Đạo diễn K vẫn luôn gọi đến, Hà Vân Hàm đành phải trở về.
Đẩy cửa ra, đạo diễn K xách theo chai rượu: "Vân Hàm, em đi đâu vậy? Nguyên Bảo đâu? Hai em không đi cùng nhau hả?"
Hà Vân Hàm ngẩn người.
Đạo diễn K: "Haa, chị còn tưởng là em ấy dẫn em ra ngoài đi dạo xung quanh đó, được rồi, em trở về là tốt rồi, để chị gọi điện thoại cho em ấy."
Hà Vân Hàm gật đầu.
Nàng không có nhiều lời, đi đến trước phòng, đẩy cửa ra đi vào.
Không ngờ, khi vào phòng, Hà Vân Hàm liền nhìn thấy bó hoa tươi to lớn nở rộ đặt ở trên bàn, có vẻ như vừa được hái, tươi mới còn phảng phất vài giọt nước.
Hà Vân Hàm chăm chú nhìn một lát, một tiếng "kẽo kẹt", cửa bị đẩy ra.
Tiêu Phong Du thật cẩn thận bưng một chén mì sợi đang nóng hổi đi vào, "Chị về rồi àh?"
Hà Vân Hàm nhìn cô.
Tiêu Phong Du cười như một đoá hoa, cô đặt chén mì lên bàn, tay bị nóng đến phải đưa lên sờ tai: "Đây là mì trường thọ, em không kịp làm bánh kem."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Hàm, Tiêu Phong Du đỏ mặt, cô ôm lấy hoa tươi trên bàn đưa qua, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: "Hà lão sư, sinh nhật vui vẻ."
———————————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Bảo của chúng ta không chỉ có mỗi một mặt ngốc nghếch.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro