Tiêu Phong Du sau khi nhặt kịch bản thì đứng thẳng lên, nhưng ngay tại giây phút này, khăn tắm đang trên người không hiểu sao lại rơi ra, cô kêu lên một tiếng, hai tay hoảng loạn che chắn, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm lập tức xoay người sang chỗ khác, lúc này, không chỉ là mặt, mà lỗ tai cũng đỏ lên.
___________________________________
Lúc trước là ai Hà Vân Hàm lạnh như băng đặc biệt đáng sợ?
Tiêu Phong Du nhìn thấy tai nàng đỏ ửng lên, rõ ràng thực đáng yêu mà...
Thay xong áo ngủ, Tiêu Phong Du ôn nhu nói: "Hà lão sư, chúng ta diễn tập đi." Nói xong, cô nằm trên giường, bày ra tư thế mà từ nhỏ đến giờ cô tự tưởng tượng ra vô số lần để trong tương lai dùng để câu dẫn người mình thích.
Một tay Tiêu Phong Du chống đầu, tay còn lại vuốt tóc, hai chân bắt chéo, đùi phải thon dài hơi nâng lên, cô dùng ánh mắt quyến rũ mê hoặc nhìn Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm quay qua liền nhìn thấy một màn này.
Rõ ràng lúc trước Tiêu Phong Du đều mặc váy ngủ phim hoạt hình...
Lần này không hiểu vì sao lại mặc váy ngủ tơ tằm trắng nử trong suốt, dưới ánh đèn, chân cô trắng như bôi sáp, hai chân làm tư thế cực kì gợi cảm, điểm quan trọng nhất chính là ánh mắt của cô......
Thật sự, cái loại câu dẫn cùng dụ hoặc này giống như là tự nhiên phát từ trong xương cốt, không chứa một chút nào là đang diễn xuất.
"Người tới đây~, Hoàng Thượng" Tiêu Phong Du nũng nịu gọi, tay nâng lên ngoắc một cái, thị giác và thính giác cùng đánh nhau, làm nhịp tim Hà Vân Hàm đập rối loạn lung tung, nàng ra vẻ trấn tĩnh: "Mặc quần áo đoàng hoàng, trong núi lạnh."
Trong núi lạnh?
Hà lão sư khẩn trương đến nỗi đã quên mất đây là nhà của ai rồi chăng?
Lần diễn tập này, cuối cùng là không có tiến hành.
Hà Vân Hàm tìm cớ đi ra ngoài, trong sân nhỏ không khí vẫn luôn trong lành, trước đây nàng rất thích, nhưng hiện giờ, lại quấy nhiễu long trời lở đất trong lòng nàng.
Đây là làm sao vậy?
Hà Vân Hàm hít một hơi thật sâu.
Sao mình lại có thể không chuyên nghiệp như vậy?
Đứa nhỏ này là muốn cùng mình diễn tập, mà trong đầu mình lại nghĩ đến những cái gì?
"Hà lão sư." Thanh âm của Lạc Nhan làm gián đoạn tâm phiền ý loạn của Hà Vân Hàm, nàng xoay đầu qua.
Lạc Nhan nhìn nàng, giật mình.
Lúc trước mỗi lần cô nhìn thấy Hà Vân Hàm đều là lạnh lẽo, chưa kể bao nhiêu phần thờ ơ đạm mạc, trong mắt không có chút độ ấm nào, mà lúc này, mặt nàng có chút phiếm hồng, trong mắt cũng mang theo một nỗi lo âu cùng bực bội.
"Chị làm sao vậy?" Lạc Nhan nhẹ giọng hỏi, cô là người mẫn cảm, lúc mới bắt đầu, cô vốn dĩ là theo khiêu vũ, cũng bởi vì thành tích xuất sắc nên ở trong giới danh khí không nhỏ, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, cô lui khỏi showbiz, sau nửa năm biến mất cô đổi thành ca sĩ tự sáng tác, bạn bè trong giới nhiều lần tìm tới muốn cô rời núi đều bị cự tuyệt, ai biết đến cũng đều tiếc cô.
Hà Vân Hàm lắc đầu, nàng nhìn Lạc Nhan: "Có chuyện gì sao?"
Một đôi mắt nhìn thấu nhân tâm thật tốt, Lạc Nhan chỉ chỉ ghita đang ôm trong ngực, "Em vừa sáng tác một ca khúc mới, có thể đàn cho chị nghe một chút không ạ?"
Hà Vân Hàm là thần tượng cô tôn sùng đã nhiều năm, Lạc Nhan từng tưởng tượng vô số lần có thể đàn tấu sáng tác của mình trước mặt thần tượng, không nghĩ tới, hiện giờ lại trở thành sự thật.
Mễ Tô và Tiêu Phong Du bị âm nhạc hấp dẫn đi ra.
Hình ảnh vô cùng đẹp.
Hà Vân Hàm ôm cánh tay, mỉm cười nhìn Lạc Nhan đàn tấu ghi-ta, Lạc Nhan có chút thẹn thùng, đôi mắt như chứa dòng nước suối, hai người thường thường giao lưu vài câu, tuy lời nói ra không nhiều nhưng lại rất ăn ý.
Mễ Tô yên lặng nhìn một lát, xoay người trở về phòng.
Tiêu Phong Du không biết trong lòng là mùi vị gì, loại cảm giác này quá xa lạ, có chút giống cảm giác như khi còn nhỏ lúc cô biết chị gái thích người khác, nhưng mùi vị dường như mãnh liệt gấp trăm ngàn lần.
Lâm Khê Tích ngậm kẹo que ra tới, mấy ngày nay, cô bị Nguyên Bảo dạy hư cũng bắt đầu thích đồ ăn vặt: "Sư phụ chị luôn rất vui vẻ, chị ấy thích nhất là tài nữ."
Câu nói trong lúc vô tình của cô làm trong lòng Tiêu Phong Du vô cùng khó chịu, cô nhìn Lâm Khê Tích: "Không phải chị ấy thích thiếu nữ điệu đà sao?"
Lâm Khê Tích cạn lời nhìn Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo, em đừng nông cạn như vậy được không? Sư phụ chị không phải người như vậy, chị ấy thích tài nữ, nói không phải khoa trương, ca sĩ tự sáng tác ở Thánh Hoàng một nửa đều là sư phụ chị nâng lên."
Tiêu Phong Du không lên tiếng.
Ca sĩ tự sáng tác?
Cô cũng là ca sĩ gà mờ, cũng từng thử sáng tác.
Nhưng lại bị Viên Ngọc khen là ca khúc nhi đồng, Tô Tần cũng cưng chiều cười: "Nguyên Bảo, em còn quá nhỏ, không có trải qua tình cảm, lời viết đều quá vui vẻ."
Tiêu Phong Du thật không hiểu: "Vui vẻ không tốt sao?"
Tô Tần: "Không phải không tốt, chỉ là...... thương cảm càng làm cho người ta khắc ghi."
Thời gian uống trà buổi chiều.
Mọi người đều phát hiện tâm trạng Tiêu Phong Du giống như có chút xuống thấp, ngay cả đạo diễn K cũng nhịn không được chọc cô: "Làm sao vậy? Tiểu Nguyên Bảo, sao lại không vui?"
Tiêu Phong Du miễn cưỡng cười cười.
Cô không muốn bởi vì chút cảm xúc ấu trĩ của mình làm ảnh hưởng người khác.
Rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao cô lại đột nhiên khó chịu? Cô tuyệt đối không phải người thích làm ra vẻ như vậy.
Hà Vân Hàm như có suy tư gì đó nhìn cô một cái, nhưng không nói gì.
Đạo diễn K: "Được rồi, cơ hội ngàn năm có một, cuối cùng chúng ta cũng có thể nhìn xem tổ của Hà lão sư biểu diễn!"
Mọi người lập tức ồn ào lên.
Tiêu Phong Du không hề luống cuống, lần diễn này, cô và Hà Vân Hàm đều đã tập luyện qua, lời kịch đã sớm học thuộc làu, chỉ thiếu biểu diễn.
Quả nhiên.
Khi khoé mắt Tiêu Phong Du rơi xuống nước mắt, cô bắt lấy tay Hà Vân Hàm khóc lóc dữ dội: "Nàng không thể rời bỏ trẫm, trẫm tuyệt đối không cho phép nàng rời đi!" Lúc này, Mẫn Mẫn đứng bên cạnh đang trộm lau nước mắt, đáng chết, có lão sư thật là khác hẳn, Nguyên Bảo nhà bọn họ như thế nào trở nên lợi hại như vậy.
Người khác nhìn không thấy, nhưng Tiêu Phong Du cảm giác rõ ràng.
Hà Vân Hàm cố tình thu liễm.
Nàng thu khí thế của mình lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của nàng, hết thảy đều giống như đang phụ trợ cô.
Đạo diễn K cùng Hà Vân Hàm quen biết đã nhiều năm, cô nhìn hai người đối diễn, xoa xoa cằm cân nhắc.
Rốt cuộc Nguyên Bảo và Thánh Hoàng là cảm giác gì? Tại sao Vân Hàm lại tận lực nâng đỡ cô bé.
Nhân vật biến hoá.
Bây giờ là lúc Tiêu Phong Du diễn vai phi tử, khi cô nằm trên ghế, tóc rối loạn, nói: "Tới đây đi."
Tô Mẫn nghẹn cười nghẹn đến mức cả mặt đều đỏ bừng.
Tuy là thật sự rất mê người, nhưng thật xin lỗi......
Luôn có một loại cảm giác xem người bạn nhỏ mặc váy người lớn.
Lúc này đây, dù sao cũng là đối mặt camera, Hà Vân Hàm cần phải chuyên nghiệp.
Một tay nàng chống bên cạnh cổ Tiêu Phong Du, khoé môi nâng lên: "Ái phi muốn như thế nào?"
Tay Tiêu Phong Du theo chân Hà Vân Hàm sờ lên trên, đến bên eo, cô dùng âm thanh làm cho người nghe hận không thể lập tức liền chết để nói: "Hoàng Thượng~~~"
Tay phải Hà Vân Hàm bóp lấy cổ Tiêu Phong Du, dùng âm thanh dường như chỉ hai người có thể nghe được nói: "Đủ rồi."
Nàng thật sự không thể nhịn được nữa.
Đạo diễn K ở một bên bình luận: "Nhìn xem, đây là ảnh hậu của chúng ta, phát huy đặc biệt có sức dãn hiện trường mà người mới các em nên học tập, này quả thật là yêu trong xương cốt, là cảm giác hận không thể đem em ấy vò nát ăn sạch."
Các thực tập sinh đều gật đầu.
Hà Vân Hàm: ......
Tiêu Phong Du cũng đột nhiên tự mình phát huy.
Cô vươn hai tay, bám lấy cổ Hà Vân Hàm, nhẹ giọng nói: "Người là của ta."
Ánh mắt uỷ khuất kia chứa đựng nước mắt, làm Hà Vân Hàm có chút cứng đờ, còn may, đạo diễn K lúc này vỗ tay tâng bốc: "Tốt! Tốt lắm! Thực tập sinh của chúng ta cũng không kém!"
Mọi người đều vỗ tay theo.
Tiêu Phong Du nháy mắt từ trong vai diễn thoát ra, cô đẩy Hà Vân Hàm ra, lập tức đứng dậy rời đi.
Hà Vân Hàm nhìn cô, nghi hoặc trong lòng càng sâu, rốt cuộc Nguyên Bảo làm sao vậy?
Tiêu Phong Du cũng không biết chính mình làm sao nữa, có thể là do lúc trước tắm rửa lộ đùi lộ thân thể nên làm cho tâm lý không thoải mái, cơm tối cô cũng không ăn liền trở về phòng nằm trên giường, Tô Mẫn, Lâm Khê Tích và Lạc Nhan muốn đi xem cô đều bị đuổi đi, đặc biệt là Lạc Nhan, lúc trước là cô cực kì thích học tỷ này, nhưng hôm nay không hiểu tại sao, nhìn thấy đều khó chịu.
Hà Vân Hàm ăn đơn giản một lúc, nàng trở lại phòng, trong phòng đen nhánh, chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, nàng lập tức đi tới sờ sờ trán Tiêu Phong Du, "Em bệnh rồi."
Tiêu Phong Du không hé răng.
Hà Vân Hàm: "Tôi có mang theo thuốc."
Cái nàng không thiếu nhất chính là thuốc, không sợ nhất chính là bị bệnh.
Mấy năm nay, bệnh nặng bệnh nhẹ nàng không thiếu.
Hà Vân Hàm tìm thuốc cảm cho Tiêu Phong Du, rót một ly nước ấm: "Uống thuốc."
Tiêu Phong Du trùm chăn, lắc đầu.
Không cần uống, từ nhỏ đến lớn, người nhà cho cô quan niệm thuốc ba phần độc, con người đều có sức đề kháng, tốt nhất là chịu đựng sẽ qua khỏi.
Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm cô một lúc, không miễn cưỡng, nàng để lại thuốc và ly nước rồi xoay người rời đi.
Bởi vì đoàn phim quay chụp không kể ngày đêm, bà nội Tiêu tuổi đã lớn, cho nên đạo diễn K cố ý sắp xếp cho bà đến nhà hàng xóm, sợ ảnh hưởng đến thân thể người già.
Giờ khắc này, Tiêu Phong Du đặc biệt nhớ bà nội, nghĩ đến lại nhịn không được muốn khóc nhè.
Không biết qua bao lâu.
Tiêu Phong Du cảm giác thân thể rất lạnh, cô quấn chặt chăn cũng không thể giảm bớt, "Cạch" một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Hà Vân Hàm ra ngoài trở về, trong tay nàng bưng một chén cháo còn nóng hổi, "Tôi không biết nấu ăn, đây là Lâm Khê Tích làm, em ăn một chút đi."
Có trời mới biết khi Lâm Khê Tích nghe được sư phụ nói cô nấu cháo cho Nguyên Bảo, nội tâm cô oán hận, ghen tị, hâm mộ cỡ nào.
Tiêu Phong Du muốn ngồi dậy, cơ thể lại không có chút sức lực, Hà Vân Hàm đỡ cô, lót cái gối đầu sau lưng cô, đưa cháo tới.
Tiêu Phong Du không nhận, lần này không phải cô cố ý, là thật sự không có sức lực: "Để ở kia đi, lát nữa em ăn."
Hà Vân Hàm gật đầu.
Tiêu Phong Du trong lòng có chút chua xót.
Haiz, cái người này thật là ngốc ngốc chết đi được mà, không biết ôn nhu đút người ta sao?
Nhưng ngẫm lại, hai người có quan hệ gì đâu, Hà lão sư người ta vì cái gì phải đút cháo cho mình.
Con người khi bị bệnh, cảm xúc lạc quan trước đây đều không còn, Tiêu Phong Du đắm chìm trong nỗi oán trách giận hờn.
Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm cô một lúc, hỏi: "Phong Du, có khó chịu gì trong lòng sao?"
Tiêu Phong Du nhìn vào đôi mắt nàng thật sự muốn buột miệng thốt ra, đúng, cô chính là khó chịu, cô không thích Hà Vân Hàm ở gần người khác như vậy, nhưng những lời nói này một khi nói ra, với thái độ hiện tại của Hà Vân Hàm đối với mình, chờ đợi cô phía sau chắc chắn là hành động lạnh nhạt rời đi.
Tiêu Phong Du không phải là đồ ngốc, chị gái cô đã từng yêu thầm Tô Tần mười năm, mười năm ấy, tất cả sự cẩn thận cùng nhẫn nhịn cô đều nhìn thấy cả, vậy nên cô không thể nhất thời xúc động.
Nuốt trở vào những lời nói tràn ngập trong lòng, Tiêu Phong Du ngân ngấn lệ, cô mím môi, dùng vẻ mặt đáng thương nói: "Hà lão sư, em lạnh quá, rất khó chịu, chị...... có thể ôm em một cái không?"
Hà Vân Hàm không nói gì, con người như mực nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm.
Tiêu Phong Du co lại nho nhỏ, cô cảm giác bản thân như lọt vào hầm băng.
Không biết qua bao lâu.
Vào lúc Tiêu Phong Du muốn rơi vào tuyệt vọng, Hà Vân Hàm nhẹ nhàng một tiếng "Ừm" bay vào trong tai.
Đây là như cái gì?
Như là người Nam Cực thấy ánh mặt trời sao?
Như là khách lữ hành trong sa mạc thấy suối nước sao?
Tiêu Phong Du mắt trông mong nhìn Hà Vân Hàm,
Hà Vân Hàm vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm cô.
Tuy rằng còn có chút khoảng cách, nhưng hương bạc hà lành lạnh kia cùng ôm ấp ấm áp vẫn là làm Tiêu Phong Du vui vẻ chịu đựng, ngọt tới tận đáy lòng.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu tiên ghen Tiêu Phong Du phát sốt.
ps: Trong chốc lát bắt trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro