Chương 24: Tiểu công vạ miệng (Thụ ghen +2)

Na Na vô cùng lo lắng: "Hà lão sư của em bị động kinh rồi, không biết dây mạch nào có vấn đề rồi, bắt chị tới dạy chị ấy nấu cơm, cúp máy nha, Nguyên Bảo, chị phải đi xem chị ấy!!! Chị ấy quả thực là muốn phá nhà, ahh, dao phay, chị mau buông xuống cho em! Đó là dao làm xương, không phải dao xắt rau! Xương sườn không thể băm như vậy, còn chưa rã đông, a a a, em sắp điên rồi!!!"

____________________________________

Cúp máy, Nguyên Bảo đã hoàn toàn nổ tung.

Vân Hàm......

Chị ấy chủ động học nấu cơm!!!

Chị ấy chủ động học nấu cơm!!!

Vì ai???

Còn không phải vì bảo bảo mê người của chị ấy nữa sao.

Tiêu Phong Du cười khặc khặc, như là quả cầu tròn cuộn mình ở giường, hai chân dùng sức đá đá giậm giậm.

Tô Mẫn nằm ở tầng trên cảm nhận được giường đệm theo tâm tình của người nào đó một lần lại một lần rung lắc, vẻ mặt bất lực, cô đưa tay vỗ lên trán.

Được rồi.....nhẫn nhịn đi, tích cóp sức lực, sau này đánh cho ẻm một phát chết luôn.

Thật là hưng phấn đến ngủ không được, Tiêu Phong Du cảm giác đầu mình nổ tung giống như pháo hoa, trong đời cô chưa từng có loại cảm giác này, thật xa lạ, trong tim giống như bị thứ gì đó cắn xé, tê tê dại dại, các loại cảm tình đan xen, làm cho đầu óc cô còn tỉnh táo hơn cả khi uống cà phê.

Cô bắt đầu lướt Weibo, xem các loại ảnh chụp của Hà Vân Hàm, thấy xem bao nhiêu cũng không đủ.

Sao lại có thể đẹp như vậy, sao có thể như tiên nữ vậy nè trời, nhìn xem cái thần thái này đi, nhìn xem cảm giác này......

Đây mới đúng là nữ thần, đây mới gọi là ngự tỷ chứ.

Dù sao xung quanh cũng không có ai, Tiêu Phong Du chu miệng, trộm hôn hôn lên mặt Hà Vân Hàm trong ảnh.

Vốn dĩ cô muốn hôn môi, nhưng cuối cùng lại cảm thấy quá e thẹn, lương tâm cô không cho phép.

Cô có chút thẹn thùng, dịu dàng nói lời âu yếm với ảnh chụp: "Nụ hôn đầu tiên, em nên để lại cho người thật, moah moah."

Tô Mẫn không thể nhịn được nữa, ném cái gối đầu xuống, Nguyên Bảo liền trật tự lên.

Tới 11 giờ đêm, cô thật sự khống chế không được, gửi tin nhắn cho Hà Vân Hàm.

[ Vì sao lại muốn học nấu ăn zạ? Có thể cho em xem ảnh chụp thành quả được hông? ]

Rắt khuya lúc sau Hà Vân Hàm mới trả lời, cô nhìn thấy liền cười.

Không có chữ, chỉ có một bức ảnh.

Bé heo nhồi bông cô để lại trong nhà Hà Vân Hàm lúc này được đặt ngồi trên ghế ở phòng khách, còn có ánh đèn đặc biệt long trọng, nhưng đối diện nó, đặt một bàn đồ ăn đen như mực không nhìn ra được là món gì. Hà Vân Hàm cho rằng nguyên nhân gây ra đều là do bé heo này.

Nếu không phải do nó ngồi ở kia, nàng cũng sẽ không ôm một lúc, cảm thấy sau này cần phải làm chút cơm cho nó ăn, cho nên mới gọi Na Na tới.

Na Na quả thực muốn vỡ vụn, cô thật sự không kịp thích ứng với một Vân Hàm như vậy.

Không thích ứng kịp không chỉ có mỗi mình cô.

Một lần bác sĩ tâm lý Cao Di tới kiểm tra theo thường lệ, cô nhìn các chỉ tiêu trên tờ đơn: " Vân Hàm, tình trạng của cô tốt lên rất nhiều đó."

Tay cô run lên: "Cô xem điện tâm đồ đi nè, lúc trước tôi vẫn luôn lo lắng cho tim của cô, hiện tại cũng đã ổn định rất nhiều, cô đã có thể ngủ lâu hơn một chút rồi đúng không?"

Hà Vân Hàm: "Vẫn phải dựa vào thuốc ngủ."
Cô chỉ chỉ thuốc ngủ trên bàn: "Không biết sao, cảm giác tác dụng phụ của thuốc lần này không mạnh như trước."

Không đúng.

Cao Di nhạy cảm đi qua nhìn nhìn vỏ thuốc con nhộng, dù sao cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, theo bản năng cô vặn ra một viên thuốc con nhộng kiểm tra. Sắc mặt cô lập tức thay đổi, thuốc này đã bị người đổi, cô ngửi ngửi, lại nhẹ quẹt một chút nếm thử.

Đây là......bột mì.

"Sao vậy? Có gì không ổn àh?"

Hà Vân Hàm cảm giác sắc mặt của Cao Di biến hoá, Cao Di khụ một tiếng: "Vân Hàm, gần đây cô dựa theo liều lượng như cũ vẫn có thể ngủ được đúng không?"

Hà Vân Hàm gật gật đầu.

Cao Di: "Ừm, không có gì khác, có thể là cách bào chế mới nên thuốc có thay đổi thôi."

Cô thật ra rất rõ, Hà Vân Hàm thay đổi chắc chắn có liên quan đến đời sống tình cảm, chỉ là......nghe Na Na nói, gần đây ngoài nhận Lâm Khê Tích làm học trò, thêm một cái thực tập sinh ở bên ngoài tên gọi là Bao gì đó, thì không có điểm gì đặc biệt.

Lâm Khê Tích thì Cao Di đã gặp qua, cô bé này rất hiểu lễ nghĩa, có chút giống Hà Vân Hàm hồi trẻ, sẽ không làm ra cái gì nhiễu loạn.

Nhưng thật ra Viên Bao, cái người Viên Bao kia là ai? Cái tên quê như vậy, như thế nào lại có sức quyến rũ lớn như vậy đây?

Điều này gợi lên hứng thú của Cao Di, cô suy nghĩ cái biện pháp, đi theo Hà Vân Hàm đến Thánh Hoàng, muốn nhìn qua một chút cái người tên Viên Bao kia.

Cao Di không chỉ là bác sĩ trị liệu tâm lý của Hà Vân Hàm, mà càng là thầy tốt bạn hiền mấy năm nay của nàng, cô đưa ra ý muốn tới Thánh Hoàng, Vân Hàm cũng không có nghĩ nhiều.

Tiêu Phong Du quả nhiên rất đúng giờ tới đưa tin, cô đặc biệt vui vẻ, giơ một cây kẹo bông gòn bự cứ thế đi vào: "Vân Hàm, chị nhìn xem!"

Trong mắt Nguyên Bảo cũng chỉ có Vân Hàm, căn bản không phát hiện Cao Di đang ngồi trong phòng.

Cao Di ngạc nhiên đánh giá Tiêu Phong Du, sau một lúc, trong mắt loé ra sự kinh ngạc.

Thật là một cô bé xinh đẹp......

Tóc dài hơi cuốn xoã trên vai, cao chừng 1m7, dáng người cao gầy cân xứng, cô bé đặc biệt rất trắng, không thua kém gì so với kẹo bông gòn đang giơ lên trong tay.

Đặc biệt nhất chính là nụ cười kia.

Có lẽ là thói quen nghề nghiệp, Cao Di cảm thấy đây là nụ cười chân thành tha thiết nhất mà mấy năm nay cô nhìn thấy, phát ra tự nội tâm làm người vui vẻ, còn muốn ngọt hơn cả kẹo bông gòn.

Sau khi tiến vào Phong Du mới phát hiện có người, cô lập tức khẩn trương, xoè bàn tay ra, liền đem khối kẹo bông gòn siêu to kia nén lại thành một cục rồi nhét hết vào trong miệng: "Hà, Hà lão sư, xin lỗi, em không biết còn có người khác."

Chị Na Na sao không thèm nói cho mình một tiếng nào.

Cô rất để ý việc này, không muốn tăng thêm phiền toái cho Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm nhìn kẹo bông gòn dính bên môi cô, có chút buồn cười: "Đây là Cao Di, bạn của tôi."

Vừa nghe đến bạn của Vân Hàm, còn giới thiệu nghiêm túc như vậy, cô vội chạy nhanh chào hỏi: "Tỷ tỷ, chào chị, em là Phong Du, chị có thể gọi em là Nguyên Bảo."

Thì ra là Nguyên Bảo, không phải Viên Bao.
Cao Di hắng hắng giọng, nghiêng đầu nở nụ cười vũ mị nhất với Tiêu Phong Du: "Chào em, chị là Cao Di."

Cô đưa tay ra, Tiêu Phong Du cũng đưa tay theo.

Đôi mắt Cao Di câu lấy Tiêu Phong Du, trên tay dùng một chút sức lực, Tiêu Phong Du lập tức đỏ mặt.
Đây là cái tình huống gì vậy???

Cô đỏ mặt không phải chỉ vì bị đùa giỡn, mà quan trọng hơn là đang ở trước mặt Hà Vân Hàm.

Tay Cao Di vẫn luôn nắm tay Tiêu Phong Du, mỉm cười gật đầu: "Thật xinh đẹp đó nha."

Tiêu Phong Du ngượng ngùng rút tay về, chỉ có thể xấu hổ cười cười theo.

"Đủ rồi."

Thanh âm của Hà Vân Hàm lạnh lẽo, Cao Di quay đầu nhìn nàng: "Hả?"

Ánh mắt Hà Vân Hàm dừng ở trên tay cô: "Buông tay."

Cao Di: "Hả?"

Hà Vân Hàm: "Nói cô đó."

Cao Di: .........

Buông tay ra, Cao Di bị nói nên có chút ngây ngốc, trước đây cô làm trò các kiểu đùa giỡn mấy bé tiểu thịt tươi trước mặt Hà Vân Hàm, nàng cũng không nói gì cả, hôm nay bị làm sao vậy? Lúc trước cũng không thấy nàng che chở Lâm Khê Tích như vậy.

"Có việc gì không?"

Bị liên luỵ theo, âm thanh nói chuyện của Hà Vân Hàm với Tiêu Phong Du cũng trầm thấp xuống, Tiêu Phong Du nhìn nhìn Cao Di: "Dạ...... Không có việc gì, chị làm việc đi, em đi về trước."

Cô nói chính là "Trước", Cao Di cười, cô bước nhanh một bước, như là đang tiễn Tiêu Phong Du: "Sao lại về nhanh vậy?", cô thuần thục lấy ra danh thiếp từ trong túi, nhét vào trong tay Tiêu Phong Du: "Thường xuyên liên lạc nha."

Cao Di trời sinh mang trong mình cái loại yêu mị đó, trong cách nói năng, làm Tiêu Phong Du hơi nghĩ tới Tô Mẫn, Mẫn Mẫn về sau có lẽ sẽ giống như vầy.

Có đôi khi, con người chính là kỳ lạ như vậy.

Có vài người rõ ràng chỉ mới gặp lần đầu, nhưng bởi vì người đó rất giống người thân quen bên cạnh mình, cho nên bản năng liền dâng lên hảo cảm.

Tiêu Phong Du nhận danh thiếp, cười cười với Cao Di: "Tỷ tỷ, hẹn gặp lại."

Tiễn người đi, Cao Di lưu luyến nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Phong Du một lúc, cô hỏi: "Vân Hàm, cô bé đó là ai vậy?"

Cao Di rất ít tiếp xúc người trong giới, Weibo thì 800 năm đều không xem, ngoại trừ nghệ sĩ nỗi tiếng nửa bầu trời từ phố lớn đến ngõ nhỏ, còn lại dường như cô không biết ai.

Cô hỏi nhưng không nghe ai trả lời, Cao Di giật mình, cô xoay người nhìn Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm ôm cánh tay nhìn cô, ánh mắt lạnh căm căm không có cảm tình.

Cao Di trực giác run lên một chút: "Sao? Sao vậy?"
Hà Vân Hàm nhăn nhăn mày: "Cao Di, truớc nay tôi chưa từng nghĩ đến cô là loại bác sĩ như vậy."
Hả?

Cái gì?

Loại bác sĩ nào?

Hà Vân Hàm: "Tôi luôn cho rằng thiên sứ áo trắng đều là người chính trực phẩm cách cao thượng."

Cao Di cảm giác cổ họng của mình như bị một đao cứa vào: "Tôi...... Tôi làm sao?"

Cô làm gì mà không chính trực, không phẩm cách cao thượng.

Đạo não hoạt động mạnh mẽ, Cao Di khiếp sợ nhìn Hà Vân Hàm: "Cô bé ấy......là, chính là chủ nhân heo bông kia?"

Buổi sáng hôm nay, Na Na khóc lóc kể lể với Cao Di về hành vi hoang đường tối hôm qua của Hà Vân Hàm, nói cái gì mà nấu cơm cho heo nhồi bông ăn, lúc ấy cô còn cười nói: "Cái này cô không hiểu rồi, chủ nhân phía sau con heo bông kia mới là chị đại."

Không thể nào.

Nhất định là mình đã hiểu lầm rồi đúng không?
Cao Di không thể tưởng tượng nhìn Hà Vân Hàm, con người đen như mực của Hà Vân Hàm nhìn cô, nhàn nhạt: "Biết rồi còn hỏi, tránh xa một chút."

Cao Di: .........

Bác sĩ Cao nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô cứ như vậy mà bị KO*

(*KO: viết tắt của knockout, nghĩa là đo ván)

Tiêu Phong Du cũng không quá may mắn, cô mới từ văn phòng Vân Hàm ra, đã bị chị gái một phen túm đi rồi.

Dường như là cưỡng ép lôi đi, Nguyên Bảo bị kéo vào văn phòng Tiêu Phong Khiển.

Tiêu Phong Khiển khoanh tay, lạnh nhạt nhìn cô.
Nguyên Bảo giống như khi còn nhỏ, thè lưỡi, chắp tay sau lưng, di chuyển khắp nơi giống như lãnh đạo: "Được quá haz, tỷ, thoát khỏi sự quản thúc của chị Tô Tần, cuộc sống cũng không tồi nha, văn phòng này, chà chà, em hiện tại không thể gọi chị gái, em phải gọi là trợ lý Tiêu thôi."

Nguyên Bảo cảm thấy chị gái ngày càng xinh đẹp, nhất định là được tình yêu làm dễ chịu, không giống như trước đây gầy như ống sậy, ngực đầy đặn giống như được bơm nước.

Tiêu Phong Khiển: "Em đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn ấy với chị, em tới Thánh Hoàng làm gì? Gần đây không đi Tần Ý để luyện tập chỉ lo chạy đến Thánh Hoàng làm gì? Em để ý ai ở đây? Sao em lại chạy vào văn phòng Hà tổng? Hai người là quan hệ gì?"

Phong Khiển đối với người khác đều ôn nhu rụt rè, duy nhất đối với cô em gái này, luôn là thô bạo như bão táp.

Nguyên Bảo chắp tay sau lưng nhìn khắp nơi, giống như lão cán bộ gật gật đầu: "Tốt, tốt lắm, văn phòng bố trí tỉ mỉ độc đáo, không hổ là nhân tài bước ra từ thôn Hạ Oa của chúng ta."

Tiêu Phong Khiển nheo nheo mắt, cô xoắn tay áo lên.

Nguyên Bảo vừa thấy liền vội vàng chạy tới, hai tay ôm eo Tiêu Phong Khiển làm nũng: "Sao zạ, tỷ, người ta chỉ là nhìn xung quanh thôi mà chị cũng tức giận àh, có phải tỷ bị chị Tô Tần đè ép lâu ngày, tâm tình hậm hực, muốn phát giận lên cô bé nhỏ yếu  vô tội này hay không?"

Tiêu Phong Khiển quả thực sắp bị tức nổ tung: "Cái gì đè? Đè cái gì?"

Nguyên Bảo "Phụt" cười, trong giọng nói mang theo một tia khinh thường: "Không phải sao?"

Tiêu Phong Khiển đè lại đầu em gái, nghiêm túc nói: "Nguyên Bảo, em thích ai, tỷ tỷ không có ý kiến, nhưng em vì sao muốn giấu? Là có ẩn tình gì sao?
Em nói cho chị, nếu không chị sẽ không yên tâm."

Chị cả như mẹ, sau khi ba mẹ qua đời, Tiêu Phong Khiển thật sự đem cái gánh nặng này gánh lên, cô hy vọng muội muội được hạnh phúc vui sướng, không thể nhìn em gái chịu một chút uỷ khuất nào.

Nguyên Bảo nhẹ nhàng thờ dài: "Tỷ, không phải em giấu chị, là do em còn đang trong giai đoạn theo đuổi, hơn nữa thân phận của chị ấy......không tiện.
Nếu có một ngày, chị ấy đáp lại em, em có thể nói cho mọi người, em thích chị ấy."

Tiêu Phong Khiển nghe nửa câu đầu, cô giống như mèo bị dẫm phải đuôi: "Cái gì? Em theo đuổi người ta? Không phải chị ta lớn tuổi hơn em sao? Vì sao lại là em theo đuổi người ta?"

Em gái bảo bối của cô theo đuổi người khác.

Nguyên Bảo vui vẻ: "Chị Tô Tần lớn hơn chị 10 tuổi, chị cũng đau khổ theo đuổi nhiều năm đó thôi, được rồi mà, tỷ, đừng nhọc lòng em, thời điểm chị còn yêu thầm, em đã được các cậu bé cô bé từ làng trên xóm dưới coi là thần tượng đó nha, chị lo lắng cái gì? Các loại kinh nghiệm cơ sở lý thuyết của em, cái nào cũng lợi hại hơn so với chị nhiều đó nha."

Tiêu Phong Khiển khí sắc mặt trắng bệch, cái miệng nhỏ này của cô em gái, từ nhỏ đã dẻo mồm lanh miệng hơn cô.

Thật may......

Cô liếc mắt nhìn thấy cứu tinh.

Tiêu Hựu và Hà Vân Hàm đang đi đến hướng này, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó.

Cô nhìn nhìn lại em gái mình, đang vô cùng tập trung vào việc khoác lác, hoàn toàn không chú ý xung quanh.

Cũng tốt.

Trong lòng Tiêu Phong Khiển nảy lên chủ ý, thử một lần xem con bé cùng Hà tổng rốt cuộc có quan hệ gì.

Thái độ của Tiêu Phong Khiển mềm xuống, cô dựa vào sô pha: "Cũng đúng, em kinh nghiệm nhiều hơn chị, chị nhớ rõ mới vừa vào tiểu học chưa được mấy năm, cậu bé Tống Tiểu Hổ liền theo đuổi em nhỉ? Hai đứa giống như đã ở bên nhau, hắn hình như còn hái cỏ đuôi chó trong núi tặng em, và dường như tất cả những gì em thích nữa."

Hà Vân Hàm và Tiêu Hựu cùng nhau ngẩng đầu.

Nguyên Bảo thấy chị gái mình giọng nói cũng lớn, tinh thần cũng tốt, cho rằng chị ấy đã bị mình thuyết phục, rất đắc ý: "Còn không phải sao? Không phải em điêu nha, tỷ, từ nhỏ đến lớn, chị liền yêu thầm chị Tô Tần của em, cái kinh nghiệm gì cũng không có. Mà em đây chị nhìn mà xem, em được bao nhiêu người thích nhớ thương, nói vạn người mê thì chưa tới, nhưng hẳn là trăm triệu người mê. Aida... Chị còn lo lắng cho em, hoàn toàn không cần đâu. Em tự đánh giá được, theo EQ thiên tài của em, không ai có thể kháng cự được sự quyến rũ từ em, khi còn trong bụng mẹ đã có người yêu thầm em rồi, kinh nghiệm đầy mình, yên tâm đi, chỉ có em mới có thể lừa người, không ai có cơ hội lừa được em đâu. Không quan tâm người đó số tuổi lớn hay nhỏ, cuối cùng nhất định sẽ bị em làm cho mê đắm mê đuối không thoát ra được, yên tâm đi hazz!"

___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro