Chương 30: Em là lưu luyến duy nhất của tôi đối với thế giới này
Nhưng khi cô đi đến phòng khách, nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của Hà Vân Hàm đang đứng ngây ngốc ở kia, tất cả cảm xúc của Tiêu Phong Du liền lập tức đều sụp đổ.
___________________________________
Thời gian chỉ mới bảy ngày.
Hà Vân Hàm gầy đến không ra dạng người nữa, nàng không xoay người, vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, giống như đằng sau không có quan hệ gì với nàng.
Tiêu Phong Du chậm rãi đi tới, mỗi một bước, nước mắt cô chạy càng nhiều.
Trước đây, cô chỉ biết mình thích Hà Vân Hàm, nhìn nàng, cho dù là nghĩ một chút, cô không tự giác mà bật cười.
Mà bảy ngày hồn khiên mộng nhiễu này (việc làm cho người ta ngày đêm không yên), ngày nhớ đêm mong, nước mắt chảy có lau cũng lau không hết, làm Tiêu Phong Du lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị khác của tình yêu.
"Vân, Vân Hàm......"
Tiêu Phong Du thủ thỉ gọi tên nàng, cô thậm chí không dám tiến lên chạm vào nàng, nàng quá yếu ớt, dường như chạm một cái liền sẽ vỡ vụn.
Thân mình Hà Vân Hàm đột nhiên chấn động, nàng chậm rãi...... chậm rãi xoay người, một khắc khi nhìn thấy Tiêu Phong Du, đôi mắt nàng có chút tiêu cự, nhẹ giọng gọi giống như không thể tin: "Nguyên Bảo."
"Là...... là em." Rốt cuộc vẫn không khống chế được sóng trào nội tâm bi thương, Tiêu Phong Du đưa tay ôm Hà Vân Hàm vào lòng.
Cô hiện tại, cái gì cũng không để ý, chỉ muốn ôm lấy người này thật chặt.
Sau bảy ngày bảy đêm căng thẳng, Hà Vân Hàm rúc vào lòng Tiêu Phong Du, không có khóc, lại càng làm tim người đau nhói.
Na Na và Cao Di ở bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Không đợi Tiêu Phong Du nói gì, Hà Vân Hàm liền té xỉu trong lòng ngực cô, thật giống như bảy ngày đêm này, nàng vẫn luôn cố mạnh mẽ, không để rơi lớp nguỵ trang kia, mãi đến khi Nguyên Bảo tới, cả người mới rơi vào sụp đổ.
Cao Di truyền dịch cho Hà Vân Hàm, cô thở dài: "Mấy ngày nay hầu như đều không ăn uống gì, thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi, tôi truyền đường Glucose cho cô ấy, sau khi tỉnh lại, tốt nhất nên cho cô ấy ăn một ít."
Trong lúc Hà Vân Hàm xỉu, Na Na không hề dấu diếm đem tất cả mọi chuyện nói cho Nguyên Bảo biết, không chỉ chuyện Hà mẹ, mà còn cả chuyên của Vân Dạng.
Vừa rồi chính mắt thấy tất cả, làm cho Na Na và Cao Di đều hiểu rõ ràng.
Hiện giờ, người có thể cứu Hà Vân Hàm, cũng chỉ có Nguyên Bảo.
Đôi mắt Tiêu Phong Du đều đã đỏ, cô nắm lấy tay Hà Vân Hàm, đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thường ngày, Nguyên Bảo là người thích nói, là người giỏi biểu đạt, mà giờ phút này, cô trầm mặc làm cho bầu không khí càng thêm bi thương.
Cao Di thở ra một hơi, chỉ chỉ điện thoại phòng ngủ: "Nguyên Bảo, phòng khách phòng ngủ mọi nơi đều có điện thoại, em nhấn phím 1 chị liền lập tức chạy tới, phím 2 là Na Na. Ngoại trừ phòng ngủ, mọi nơi trong nhà đều có gắn camera, vì tránh cho...... tránh cho......"
...... Tránh cho Vân Hàm dẫm lên vết xe đổ của Vân Dạng.
Nói như vậy, Cao Di vẫn là nói không nên lời.
Tiêu Phong Du lại nhẹ giọng nói: "Chị ấy sẽ không."
Chị ấy sẽ không đành lòng bỏ mình ở lại một mình, lão Hà nhà cô, cho dù phát sinh chuyện gì, vẫn luôn cưng chiều cô nhất.
Na Na che miệng lại, không khống chế được mà rơi lệ.
Cao Di ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trần nhà đến nửa ngày mới khống chế không rơi lệ: "Chị và Na Na về trước, Nguyên Bảo, có việc gì em gọi cho bọn chị, còn về dì, chị đã nói với dì ấy, em là người bạn rất quan trọng."
Sau khi Hà mẹ nghe xong vẫn giữ hộ dáng như cũ, nằm trên giường không hề nhúc nhích chút nào.
Dì ấy ngược lại dễ nói chuyện, có thể tìm hộ công giúp đỡ, Cao Di và Na Na cũng có thể thay nhau tới, nhưng mà Hà Vân Hàm, nàng không cho phép người lạ đụng vào người.
Tiêu Phong Du gật đầu: "Hai chị về đi."
Ánh mắt cô lưu luyến si mê nhing Hà Vân Hàm.
Cô đau lòng.
Trái tim, đau đến chảy máu.
Mấy ngày này, Vân Hàm rốt cuộc đã chịu đựng những gì?
Ông trời, vì sao lại muốn như vậy?
Vì sao lại muốn tra tấn một người lương thiện một lần nữa, chị ấy làm sai gì? Một lần lại một lần chứng kiến cảnh đau đớn thống khổ, người trong nhà bọn họ...... rốt cuộc có ai nghĩ tới chị ấy không?
Hà Vân Hàm đã rất lâu không ngủ, lần hôn mê ngắn ngủi này cũng là thân thể cưỡng bách nghỉ ngơi.
Trong mơ, nàng thấy Vân Dạng.
Vân Dạng vẫn như trong trí nhớ, một thân váy đỏ, tóc dài xoã, cô nhìn chị mình cười vươn tay: "Chị, nếu quá mệt mỏi, theo em rời đi, đi đến nơi không có phiền não, không có đau khổ."
Không có phiền não...... không có đau khổ......
Hà Vân Hàm tham luyến nhìn khuôn mặt em gái, nàng rất nhớ em mình...... Vân Dạng khẽ cười với chị gái, trong bất tri bất giác, Hà Vân Hàm nâng tay lên.
"Vân Hàm......"
"Vân Hàm, đừng rời xa em......"
Là ai đang gọi?
Hà Vân Hàm bất giác xoay người, thanh âm thương tâm khổ sở như vậy, là Nguyên Bảo......
Hình ảnh như gương vỡ vụn, nháy mắt tách thành vô số mảnh nhỏ, Vân Dạng xoay người: "Chị, em ở đây, chị nghĩ thông suốt, tới tìm em, em sẽ...... vẫn luôn chờ chị."
Từ trong mộng tỉnh lại.
Hà Vân Hàm một thân mồ hôi lạnh, nàng thở thật mạnh, ngực phập phồng liên tục, liếc mắt một cái liền thấy Tiêu Phong Du ở bên cạnh mắt đỏ như mắt thỏ.
Tiêu Phong Du đang nắm lấy tay nàng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Cô đều nghe thấy được.
Nghe thấy Hà Vân Hàm nói "Khoan đã, đừng đi".
Tuy rằng Nguyên Bảo không rõ có ý gì, lại sợ hãi cực kỳ.
Nhớ khi còn nhỏ, cô từng nghe nghe bà nội nói, con của dì Tống cũng như vậy, nhưng không phải trong mộng, nghiêm trọng hơn Vân Hàm vài phần. Sau khi cô ấy bị bệnh trầm cảm, cả ngày đều nói chuyện với không khí, dì Tống hỏi, cô ấy nói thấy người bà yêu cô ấy nhất nói muốn dẫn cô ấy đi, người bà kia rõ ràng đã qua đời 5 năm rồi, dì Tống sợ hãi, phòng ngừa ngàn vạn phần, nhưng người vẫn đi rồi.
Ánh mắt Hà Vân Hàm không trong veo như ngày thường, hiện lên ảm đạm và chua xót: "Nguyên Bảo."
Tiêu Phong Du dùng sức gật đầu, gắt gao nắm lấy tay nàng: "Em đây."
Hà Vân Hàm lẩm bẩm: "Nguyên Bảo......"
Tiêu Phong Du chịu đựng không khóc: "Em ở đây!"
Hà Vân Hàm: "Nguyên Bảo...... Nguyên Bảo......"
Nguyên Bảo cuối cùng vẫn không khống chế được, cô cúi người tới, ôm lấy nàng.
Tay Hà Vân Hàm nắm chặt lấy vạt áo của cô, cơ thể khẽ run rẩy: "Rất...... rất nhiều máu...... Nguyên Bảo...... Nguyên Bảo......"
Cánh tay Tiêu Phong Du siết chặt lại siết chặt, dùng hết thảy sức lực ôm chặt lấy nàng: "Em đây, em ở đây."
Không, mình không thể khóc, mình cần phải kiên cường.
Mười phút sau, Hà Vân Hàm mới bình tĩnh trở lại.
Nàng không giống lúc trước, từ ánh mắt có thể nhìn ra.
Nàng ngồi dựa vào tường, mờ mịt nhìn về phía trước, không nhúc nhích.
Tiêu Phong Du nói gì với nàng, nàng cũng như là không nghe thấy, không lên tiếng không đáp lại.
Nguyên Bảo cũng không nhụt chí, cứ như cô không biết Hà Vân Hàm không nghe thấy: " 5/1 lễ Quốc tế Lao Động em không về nữa, chị em nói muốn dẫn chị Tô Tần về thăm bà nội và hưởng tuần trăng mật, bảo em lăn đi xa một chút."
"Em ở lại đây vài ngày, cho chị mở mang kiến thức tay nghề của em."
"Hôm qua em học xong cách nấu canh bí đao, chị thích khẩu vị thanh đạm, lát nữa em sẽ nấu cho chị."
......
Tiêu Phong Du lải nhải nói việc nhà, Hà Vân Hàm vẫn luôn không có phản ứng, cô tươi cười không giảm, xoay người: "Vân Hàm, em đi nấu cơm, chị chờ em nha."
Tiêu Phong Du có chút không hên tâm lại nhìn nhìn: "Chị chờ em?"
Hà Vân Hàm quay đầu: "Em về đi, tôi không sao."
Tiêu Phong Du có chút chua xót, cô đi qua, giống như lúc trước bà nội và chị gái sờ tóc cô, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu Hà Vân Hàm.
Cơ thể Hà Vân Hàm cứng đờ, không nhúc nhích.
Tiêu Phong Du ôm lấy nàng; cưng chiều nói: "Em muốn bên cạnh chị, không muốn rời khỏi chị, đừng đuổi em đi được không, Vân Hàm?"
Bất kể là khi nào.
Nguyên Bảo luôn là như vậy.
Luôn có thể một câu nói liền chọc phá tâm nàng.
Hà Vân Hàm cảm giác trái tim mình như tơ vò bế tắc không gỡ được.
Một mặt nàng nhớ tới chuyện của Vân Dạng, sợ hãi Nguyên Bảo sẽ giống như bạn trai của Vân Dạng, gặp được một người, đau khổ nửa đời người, dùng phương pháp cực đoan để kết thúc sinh mệnh.
Một mặt khác...... nàng không muốn Nguyên Bảo rời đi.
Tiêu Phong Du là lưu luyến duy nhất của nàng đối với thế giới này.
Tiêu Phong Du hôn lên tóc Hà Vân Hàm, chậm rãi và vô cùng rõ ràng nói: "Chị không phải Vân Dạng, em không phải anh ta, chúng ta sẽ thật tốt, tất cả đều sẽ tốt lên."
Cuối cùng, Hà Vân Hàm không đuổi cô đi nữa.
Tiêu Phong Du ở phòng bếp bận rộn, đồ vật ở đây cô không quen thuộc, rất nhiều thứ phải tìm khắp nơi.
Cô lại sốt ruột, sợ hãi thời gian không bên cạnh Hà Vân Hàm sẽ làm gì đó.
Không đến mười phút sau, Nguyên Bảo vội vàng cả một đầu mồ hôi.
Cô không chỉ làm đồ ăn ngon miệng phù hợp khẩu vị Vân Hàm, còn làm cho Hà mẹ một phần.
Trong lòng Nguyên Bảo vẫn luôn không yên tâm, thường xuyên về phòng nhìn xem Hà Vân Hàm, vẫn ổn, chị ấy vẫn ngồi như vậy không động đậy.
Nấu cơm xong, Tiêu Phong Du gõ cửa phòng Hà mẹ, trong phòng không có âm thanh.
Cô nghĩ nghĩ, đem khay đồ ăn đặt trên sàn nhà, khẽ thở dài.
Nên oán hận sao?
Khi vừa mới biết chuyện này, chính xác Tiêu Phong Du oán hận, không chỉ là Hà mẹ, mà cả một nhà này.
Cô vẫn luôn cho rằng, tự sát không chỉ là từ bỏ bản thân, mà hơn cả là thiếu trách nhiệm đối với người thân và người yêu thương mình.
Đặt mình trong hoàn cảnh đó, ai có thể nói gì.
Vân Dạng sai sao? Bạn trai cô sai sao? Hà mẹ sai sao?
Chết, là đau khổ lạnh lẽo nhường nào.
Tâm tuyệt vọng đến mức nào mới có thể đi đến một bước này.
Tình huống của Hà Vân Hàm có chút không tốt.
Trước kia, tuy rằng nàng ăn uống không nhiều, nhưng vẫn có thể ăn một ít, hiện tại, làm cách nào nàng cũng không há mồm.
Tiêu Phong Du không có cách nào, cầm lấy muỗng từng muỗng đút qua, Hà Vân Hàm máy móc há miệng, là ăn, nhưng thật giống thú bông không có linh hồn bị người điều khiển, như tượng đá mà nuốt xuống.
Không đến nửa tiếng sau khi ăn xong.
Nàng liền chạy vào WC, nôn ói hết ra.
Tiêu Phong Du vội vàng chạy tới, Hà Vân Hàm lại giữ cửa khoá trái.
Cho đến giờ phút này, nàng cũng không muốn người khác nhìn thấy nàng chật vật và nan kham.
Nguyên Bảo nhìn thấy trong lòng vô cùng khổ sở, đau khổ và thương tiếc gom thành một khối, lại không dám nói thêm gì.
Buổi tối.
Nguyên Bảo cân nhắc đi qua cách vách lấy cái đệm trải lên sàn ở trong phòng Hà Vân Hàm ngủ tạm một đêm, bây giờ chị ấy khép mình như vậy, chắc là không muốn cùng mình nằm chung một giường đâu.
Nhưng cô tới có chút vội, sửa sửa mặt đồ dùng áo ngủ các thứ đều không có mang theo, nên làm cái gì bây giờ?
Ngay lúc khó, Tiêu Phong Du nhận được tin nhắn của Viên Ngọc.
[ Em ở đâu? Chị tặng đồ cho em nè. ]
Giây phút cảm động này, Tiêu Phong Du cảm giác hốc mắt nóng lên.
Viên Ngọc rất nhanh đã tới, đồ gì có thể lấy cô gần như đều mang đến, xuống xe, cô nhìn chằm chằm đôi mắt Nguyên Bảo: "Nè, đồ ngủ, đồ dùng rửa mặt, còn có đồ ăn vặt em thích, sổ nhật ký, ipad...... chị đã gọi điện thoại cho Mẫn Mẫn trước, ngược lại em ấy rất nhanh nhẹn, đều đóng gói hết lại trước rồi."
Mấy ngày nay, biến hoá của Nguyên Bảo, Tô Mẫn đều thấy, cô biết đã xảy ra chuyện, lại không dám hỏi, đã sớm lo lắng không yên.
Phong Du cúi đầu không dám nhìn Viên Ngọc, cô sợ vừa nhìn liền nhịn không được mà rơi lệ.
Lúc này, Vân Hàm yếu ớt như vậy, cô cần phải kiên cường lạc quan, trái tim mới có đủ sức mạnh kéo nàng ra khỏi vực sâu.
Viên Ngọc nhìn thấy cô như vậy, ôm lấy cô: "Được rồi, đừng sợ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, luôn có chị ở đây, hửm."
Tiêu Phong Du rúc vào trong lòng cô, hít một hơi thật sâu: "Viên Ngọc tỷ tỷ, đừng nói cho chị của em nha."
Cô có chút lo lắng.
Tình huống hiện tại của Vân Hàm rất không tốt.
Cô sợ Phong Khiển biết sẽ không đồng ý... Suy cho cùng, đứng ở góc độ người nhà, ai cũng sẽ để ý.
Viên Ngọc cười, cô sờ sờ đầu tóc Nguyên Bảo: "Em quá coi thường Phong Khiển rồi, đi đi."
Có những lời này, cầm lấy đồ cá nhân, trong lòng Tiêu Phong Du yên ổn rất nhiều.
Buổi tối, Hà Vân Hàm muốn đi tắm, cô muốn đi theo vào: "Em......"
Chung quy là có chút ngại ngùng cộng thêm không dám nói.
Chính là cô lo lắng lại càng sợ hãi Hà Vân Hàm sẽ làm việc ngốc gì đó.
Rốt cuộc, Hà mẹ là vết xe đổ.
Hà Vân Hàm nhìn cô, hôm nay, lần đầu tiên nói chuyện: "Tôi sẽ không đem loại đau khổ như vậy đặt lên người em."
Một câu cắt tim.
Tay Tiêu Phong Du siết chặt ống quần, trái tim hung hăng nắm chặt thành một khối.
Người lại đi giết chết trái tim.
Hà Vân Hàm chịu đựng quá nhiều.
Có lẽ là sợ Tiêu Phong Du lo lắng, không bao lâu sau Hà Vân Hàm đã đi ra, tình huống tinh thần của nàng không được tốt, sau khi tắm rửa cảm giác cả người đều không còn sức lực.
Chuyện đầu tiên sau khi đi ra là nàng uống thuốc ngủ.
Tiêu Phong Du ở một bên trộm nhìn, nhưng vẫn không dám đi ngăn lại.
Nàng hiện tại, đối với thuốc không phải là tinh thần ỷ lại, mà là hoàn toàn ỷ lại.
Uống thuốc xong, Tiêu Phong Du nhìn nàng: "Vân Hàm, em sấy tóc cho chị nha."
Hà Vân Hàm giống như không có quan hệ với tất cả mọi thứ, nàng yên tĩnh ngồi, tuỳ ý Tiêu Phong Du sấy tóc cho nàng.
Tiếp xúc thân mật như vậy, là Nguyên Bảo đã từng mong đợi, mà hiện giờ, thật sự đã được, lại chua xót như thế.
Nhưng......
Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm.
Chỉ cần nàng ở đây, cho dù miệng vết thương ra sao, theo thời gian đều sẽ tan biến, tất cả đều sẽ tốt lên, không phải sao?
Tất cả đau khổ, đều sẽ được liều thuốc thời gian chữa khỏi.
Đau Vân Dạng như vậy, nàng đều bước tiếp.
Huống chi, hiện tại, Vân Hàm có mình, chị ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Đèn tắt.
Tiêu Phong Du vẫn có chút lo lắng, cô nhìn chằm chằm về phía Hà Vân Hàm, cô biêt Hà Vân Hàm hiểu rõ lòng cô, chỉ một lát sau, Vân Hàm xoay người.
Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, mấy ngày nay áp lực cực độ và khủng hoảng, cùng với bận rộn cả ngày, làm Nguyên Bảo thực sự chịu không nổi nữa, sau nữa đêm đã ngủ rồi.
Rạng sáng bốn giờ, gần như không có báo trước, Tiêu Phong Du lập tức mở mắt, cô nhìn lên giường, liền luống cuống lên: "Vân Hàm."
Vân Hàm!!!
Người đâu?
Tiêu Phong Du giật nảy mình, bật đứng dậy, cô ở phòng ngủ tìm quanh cũng không thấy người, vội vàng xông ra ngoài.
"Vân Hàm!!!!"
Trái tim lập tức treo ở cổ họng, cả người Tiêu Phong Du vỡ nát, tim đập gia tốc, lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi lạnh.
Chị ấy...... Vân Hàm không có thay quần áo, còn mặc đồ ngủ, giày cũng ở nhà, chị ấy chắc chắn không rời đi.
Cuối cùng, Tiêu Phong Du tìm thấy Hà Vân Hàm ở cửa phòng tắm.
Hà Vân Hàm một mình ngồi xổm ở đó, hai tay ôm chính mình, nâng đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phòng tắm không nhúc nhích.
Giây phút này.
Nước mắt mà Tiêu Phong Du nhịn một ngày đã sụp đổ tuông ra.
Cô biết.
Đây là Vân Hàm đang sợ hãi.
Trong lòng nàng lặp đi lặp lại cảnh tượng thảm thiết ngày Hà mẹ cắt cổ tay.
Chị ấy chờ ở cửa, là muốn có thể ngay lập tức phát hiện và ngăn cản.
Thì ra, chị ấy oán hận, chị ấy áy náy, chị ấy đem tất cả những điều này đều đặt lên vai mình.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đại buổi sáng lá cây viết cái này hồ vẻ mặt nước mắt.
ps: Trong chốc lát trảo trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro