Chương 32: Đón chị về nhà
Tiêu Phong Khiển dựa vào bả vai Tô Tần, hít một hơi thật sâu, nỗ lực cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, nghẹn ngào: "A Tần...... chị biết không? Vừa rồi em thấy tóc bạc trên đầu Nguyên Bảo, em ấy...... em ấy mới mười tám thôi mà."
___________________________________
Tô Tần an ủi một lúc thì Phong Khiển mới tốt một chút, Nguyên Bảo là em gái của cô, là người mà cô bắt nạt từ nhỏ đến lớn, là chỗ dựa tinh thần quan trọng nhất vào thời kỳ cuộc sống u ám nhất của cô, cô tình nguyện nhận hết tất cả đau khổ và sóng gió chứ không muốn để em gái mình phải chịu đựng.
Nhưng bởi vì Nguyên Bảo là em gái của cô, Phong Khiển mới hiểu em gái mình nhất.
Từ nhỏ thoạt nhìn Nguyên Bảo lúc nào cũng cười hì hì không có phiền não gì, nhưng chỉ cần là chuyện cô bé đã quyết, tám đầu trâu cũng không kéo lại được.
Huống chi......
Rễ tình đâm sâu, cái loại cảm giác này, cô hiểu hơn ai hết.
Tô Tần dường như có thể nhìn thấu nỗi lòng Phong Khiển: "Được rồi, mọi chuyện đều sẽ tốt lên, không khóc."
Tiêu Phong Khiển hôn hôn cổ Tô Tần, khẽ thở dài: "A Tần, chị nói xem có phải em không nên để em ấy tuỳ hứng như vậy không?"
Tô Tần sờ sờ mặt Phong Khiển: "Lúc này chúng ta không bên cạnh Nguyên Bảo, em ấy nên tin cậy ai?"
"Ai u, má ơi, ôi chao." Viên Ngọc bên cạnh hết che mắt lại che mặt: "Hai người cũng đủ rồi đó, nơi này còn có người sống đó, đau răng quá."
Đã bao nhiêu năm nay, hai người vẫn luôn cuồng nhiệt như vậy, ngược cẩu độc thân như cô.
Tô Tần liếc nhìn cô một cái: "Chị bận đi Tần Ý, Phong Khiển đi trường học, em......"
Viên Ngọc tràn ngập chờ mong: "Thời khắc chuẩn bị!"
Cô cũng muốn nghe an bài đem hết toàn lực đi giúp bé Nguyên Bảo nhà cô!
Tô Tần nghĩ nghĩ: "Chớ gây hoạ."
Viên Ngọc: .........
Phong Khiển bị bộ dáng của Viên Ngọc chọc cười, Viên Ngọc bĩu môi: "Thật ra em cũng có thể hỗ trợ, em xem Phong Khiển, việc học của Nguyên Bảo không cần bảo lưu, lát nữa em đổi kiểu tóc mới, trang điểm lại, đi học thay em ấy một năm không được sao? Em trẻ đẹp như vậy mà."
Tô Tần vỗ vỗ bả vai Phong Khiển: "Đi bận việc đi, đừng chậm trễ thời gian."
Phong Khiển gật đầu, vẫy vẫy tay với Viên Ngọc: "Cúi chào."
Viên Ngọc: ......
Hai người phân công nhau hành động, Viên Ngọc ôm chặt bản thân, rưng rưng đáng thương gọi điện thoại cho thư ký: "Rút cho tôi một trăm triệu tiền mặt."
Thư ký bận sứt đầu mẻ trán: "Là sơn móng tay lại hết à Viên tổng, lát nữa em sẽ đi mua giúp chị ngay, cúp máy trước nha."
"Tút" điện thoại bị cúp máy.
Lòng Viên Ngọc vô cùng bi thương, cô ôm chân mình, nhẹ giọng hừ: "Ta ăn cơm một mình trên con đường đi đi dừng dừng......"
Ngoài dự đoán, chưa hát được gì thì cửa văn phòng bị gõ vang lên.
Thấy có người vào, Viên Ngọc "Cọ" đứng lên: "Khê Tích!"
Lâm Khê Tích mặc váy trắng, tóc màu cà phê xoã tung, vòng cổ bạch kim tinh tế khiến cho xương quai xanh vô cùng gợi cảm, cô có chút sốt ruột nhìn Viên Ngọc: "Tỷ, chị có biết rốt cuộc Nguyên Bảo chạy đi đâu không? Còn có sư phụ em nữa, cả hai không ai nghe máy cả, em nghe Mẫn Mẫn nói lúc nãy em ấy có về trường, cuốn gói đồ đi rồi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"
Liên tiếp bị truy hỏi, Viên Ngọc cười, cô chỉ chỉ quả nho trên bàn: "Không cần gấp, ăn chút đi, nghỉ ngơi một lát."
Lâm Khê Tích bởi vì sốt ruột, ngực khẽ phập phồng, cô ngồi xuống, cái mũi nhẹ ngửi: "Nguyên Bảo...... đã đến đây sao?"
Cái mũi thật mẫn cảm.
Có mùi hương của Nguyên Bảo.
Viên Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, mới vừa đi rồi."
Lâm Khê Tích lập tức nhìn về phía Viên Ngọc, Viên Ngọc cười cười: "Không có việc gì đâu, nếu không nói cho em, thì chính là không phải lúc, sau này, em ấy sẽ nói."
Lâm Khê Tích: "Nói như vậy...... Tỷ, chị biết chuyện Nguyên Bảo và sư phụ em phải không?"
Viên Ngọc: "Cũng không biết."
Lâm Khê Tích: .........
Đây là lần đầu tiên Lâm Khê Tích đến văn phòng mình, Viên Ngọc cảm thấy cô cần phải biểu hiện một chút, cô nghiêm trang vén cổ tay áo: "Gần đây chị cũng rất bận, cho nên rất nhiều việc không kịp thăm hỏi."
Nghe xong lời này, Lâm Khê Tích mang theo ý xin lỗi: "Thực xin lỗi chị, em tới quá nóng vội."
Cô cũng không có hẹn trước.
Viên Ngọc mỉm cười, cô đem văn kiện trên bàn phủi một chút, ra dáng ra hình sửa sang lại: "Tuy chiều nay chị có ba tháng, đấu giá lúc trước chị cũng đang xem, nhưng em vẫn là quan trọng nhất, lúc nào cũng có thể tới."
Mặt Lâm Khê Tích có chút đỏ.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng đang làm việc của Viên Ngọc, tây trang như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy mặc, thật xinh đẹp rất có khí chất.
Bầu không khí cũng trở nên hơi hơi tốt.
Cửa bị gõ vang lên.
Viên Ngọc cười: "Đấy, công việc lại tới, vào đi."
Lâm Khê Tích lập tức đứng lên: "Em đi về trước đây."
Viên Ngọc: "Không cần."
Thư ký đi vào, trong tay xách theo cái hộp màu sắc rực rỡ, cô đi đến trước mặt Viên Ngọc, đem cái hộp đưa tới: "Viên tổng, đây là các loại màu sắc móng tay mẫu mới sắp ra mắt, bên trong có số điện thoại, em hiện có hơi bận, vừa rồi đi lấy tình cờ gặp được Tần tổng, Tần tổng nói quá nhiều việc chị ấy lo liệu không hết, tạm thời điều em qua bên đó, mấy ngày này, chị tự sắp xếp nha. Shopping hay là du lịch, chị gọi cho thư kí sinh hoạt là được, bye chị."
Viên Ngọc: .........
Lâm Khê Tích:.....................
Còn chưa kịp xấu hổ thì cửa lại bị đẩy ra, Tô Tần ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến, cô nhìn thấy Lâm Khê Tích ngẩn ra một chút.
Lâm Khê Tích vội chào hỏi: "Tô tổng."
Tô Tần gật gật đầu, ánh mắt cô dừng trên người Viên Ngọc, Viên Ngọc gân cổ lên: "Làm gì vậy?"
Tô Tần nhàn nhạt: "Để quên ví tiền."
Viên Ngọc vừa thấy, đúng như vậy, ví tiền nằm trên bàn, cô thở dài: "Chị nói một tiếng là được rồi, cần gì phải đích thân tới đây."
Tô Tần: "Phong Khiển thúc giục, sợ của cải không còn."
Viên Ngọc:......
Đây chính là đang hạ nhục người!
Tô Tần trước khi rời đi, nhìn nhìn Lâm Khê Tích, cô có ấn tượng đối với cô bé này, gật gật đầu: "Chú ý an toàn."
Lâm Khê Tích: .........
Dưới sự tàn sát của các làn sóng, Lâm Khê Tích hốt hoảng chạy trốn: "Chị Viên Ngọc, chị...... làm việc...... làm việc đi, em về trường học trước."
Tay Viên Ngọc yếu ớt duỗi ra: "Haiz, thật ra...... thật ra Khê Tích, không phải, em nghe chị nói......"
......
Rời khỏi Tần Ý.
Lâm Khê Tích gọi cho Nguyên Bảo vài cuộc, cuối cùng em ấy cũng nghe máy: "Khê Tích, chị đừng vội, cũng đừng nóng giận, đừng gào lên với em cũng đừng phát giận với em, mấy ngày gần đây em rất mệt, thân thể suy yếu, tinh thần tiêu hao quá mức, không có tinh lực để giải thích với người khác, chờ em nha, một tuần sau, em sẽ nói với mọi người ở trong nhóm chat, hiện tại em đang sốt ruột tìm sư phụ chị."
Lâm Khê Tích không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dặn dò: "Vậy em...... nhớ chú ý, có chuyện gì nói cho bọn chị biết."
Từ trong thanh âm cũng có thể nghe ra Nguyên Bảo "vội", đối lập với sự sốt ruột hoảng hốt của Nguyên Bảo, Hà Vân Hàm bên này bình đạm hơn rất nhiều.
Nàng thật sự đi Thánh Hoàng, cũng không có lừa Nguyên Bảo.
Tiêu Hựu vốn đang mở họp, vừa nghe nói Hà Vân Hàm tới, cô vung tay lên: "Tan họp."
Giám đốc bộ tài vụ còn đang báo cáo, mọi người nhìn Tiêu Hựu với vẻ mặt không thể hiểu, Tiêu Hựu nhíu mày, tay khẽ gõ lên bàn, gắt gỏng: "Như thế nào? Đều muốn ở lại tăng ca?"
Vừa nghe lời này, mọi người tan ra giống như chim chóc.
Tiêu Hựu hít sâu một hơi, cô nhìn thư ký bên cạnh: "Hôm nay chị đẹp không?"
Thư ký: ......
Tiêu Hựu lầm bầm lầu bầu nói thầm: "Nhìn thấy mỹ nữ, có lẽ tâm tình cô ấy có thể tốt hơn chút."
Đối với tình huống của Vân Hàm, Tiêu Hựu vô cùng đồng tình và mười phần khổ sở cho nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là người trong cuộc, cho dù bản thân có nhiều cảm xúc, cũng không có cách nào đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị.
Theo Tiêu Hựu thấy, trong chuyện này, khổ sở nhất không ai khác chính là Nguyên Bảo.
Tiêu Hựu điều chỉnh cảm xúc, cô cười tủm tỉm đi vào văn phòng Hà Vân Hàm, đặt mông ngồi trên sô pha: "Ai za, hôm nay càng ngày càng nóng, sao không mở điều hoà lên?"
Cô cố gắng hết sức để bản thân không biểu hiện ra điểm gì khác lạ so với ngày thường, Tiêu Hựu cũng không thích dùng thái độ thật cẩn thận để đối đãi Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm đang xử lý văn kiện, nàng cúi đầu nhíu mi lại, bộ dáng cùng ngày thường không có gì khác nhau, thế cho nên làm Tiêu Hựu cảm giác những tin tức lúc trước mình biết được đều là sai.
Nhưng nàng tiều tuỵ, cái loại tiều tuỵ này không phải trang điểm liền có thể che lấp, nàng cái này...... Tiêu Hựu nghĩ nghĩ, nếu bắt buộc phải hình dung, đó chính là không có linh hồn.
Không biết qua bao lâu.
Hà Vân Hàm buông văn kiện trong tay xuống, nàng nhìn Tiêu Hựu: "Tiêu tổng."
Tiêu Hựu gật gật đầu, từ biểu tình của Vân Hàm, cô biết nhưng lời nói tiếp theo rất quan trọng.
Ánh mắt Hà Vân Hàm nhàn nhạt: "Chị biết tôi, từ nhỏ đến lớn cũng không có bạn bè gì, có một số việc để ngừa khi bất trắc, muốn bàn giao lại cho chị."
Thân thể của nàng, tinh thần của nàng đều không ổn, nàng biết rõ bản thân.
Giữa trưa, nàng uống thuốc, mơ mơ màng màng ngủ đi, lại mơ thấy Vân Dạng.
Đây không phải là hiện tượng tốt.
Tiêu Hựu lập tức đứng lên: "Vân Hàm, cô có biết cô đang nói cái gì không?"
Đây là cô ấy muốn lập di chúc, giao phó lại cho mình sao?
Trong mắt Hà Vân Hàm không còn sáng rọi như trước, chỉ hiện lên một loại đạm mạc, thật giống như những lời này nàng nói ra, căn bản không nghĩ sẽ cùng Tiêu Hựu câu thông giải thích: "Cổ phiếu dưới tên tôi, bất động sản, xe cùng với chứng khoán, tất cả đều ở chỗ này."
Tiêu Hựu nhìn chằm chằm nàng.
Cho nên, hôm nay nàng tới công ty là vì cái này?
Hà Vân Hàm: "Một nữa trong này, là cho mẹ tôi, nửa còn lại......" Rốt cuộc trong mắt nàng cũng có gợn sóng: "Cho......cho......"
Trên đời này, ngoại mẹ ra, nàng không còn có ràng buộc và lo lắng.
Duy nhất...... Nguyên Bảo.
Tiêu Hựu nặng nề thở dài, cô gật gật đầu: "Vân Hàm, tôi biết. Nhưng mà......" Thanh âm của cô trầm thấp: "Cô đã hỏi qua em ấy chưa? Em ấy có muốn những thứ này không? Điều chân chính em ấy thật sự muốn là gì?"
Ánh mắt Hà Vân Hàm lại bắt đầu trống rỗng, Nguyên Bảo đã đi rồi, sẽ không trở lại nữa.
Đau như vậy, vốn dĩ em ấy không nên nhận lấy.
Em ấy còn trẻ tuổi như vậy, nên có tương lai rộng mở, ánh mặt trời tươi sáng.
Không nên đem độ tuổi đẹp nhất dùng trên người nàng, nàng không đáng để Phong Du hao phí thanh xuân yêu nàng.
Ra khỏi Thánh Hoàng.
Trời, tí tách rơi xuống mưa nhỏ.
Vân Hàm đứng ở trong mưa, không có bung dù, nàng ngẩng đầu nhìn không trung xám xịt, vươn tay đón lấy nước mưa.
Na Na ở một bên nhìn trong lòng khó chịu, có lẽ việc Nguyên Bảo rời đi là cọng rơm cuối cùng hoàn toàn đè áp làm Vân Hàm suy sụp nội tâm, tuy rằng nàng không nói gì, nhưng Na Na cảm nhận được toàn thân nàng phát ra một loại xa cách.
Hà Vân Hàm đứng trong mưa một lúc, nàng đi về phía bãi đỗ xe, Na Na đi theo nàng.
Đi một lúc, Vân Hàm dừng bước: "Em về đi."
Trong lòng Na Na vô cùng khổ sở: "Vân Hàm, chị đừng như vậy......"
Vân Hàm xoay người nhìn cô, chậm lại ngữ khí: "Tôi đi thăm mộ Vân Dạng, em đi về trước đi."
Lúc trước Cao Nghi cố ý dặn dò Na Na, nhất định không thể lấy ánh mắt đang nhìn "người bệnh" để nhìn Vân Hàm, như vậy sẽ làm trong đáy lòng nàng không thoải mái, còn sẽ làm tăng lên sự bực bội trong lòng nàng.
Na Na không dám nhiều lời, chỉ có thể nhìn theo Vân Hàm rời đi.
Xe vừa mới đi, Cao Nghi liền gọi tới: "Vân Hàm đâu?"
......
Cúp máy, Cao Nghi nhìn Nguyên Bảo đang rất gấp: "Không có việc gì, em không cần căng thẳng cảm xúc như vậy, nói là đi thăm mộ Vân Dạng."
"Vào lúc này?" Tiêu Phong Du làm sao không nóng nảy, về nhà không thấy người đâu, cô đều phải bị hù chết: "Em đi tìm chị ấy!"
Cao Nghi túm chặt Nguyên Bảo: "Em từ từ, Nguyên Bảo, chị có lời muốn nói với em."
Tiêu Phong Du nhìn cô, không thể ngăn sự nôn nóng trong mắt.
Cao Nghi: "Em không thể như vậy, Vân Hàm còn chưa khôi phục, em đã ngã xuống."
"Em biết...... em biết......"
Lời này, Tiêu Phong Du cũng đã nói với bản thân ở trong lòng vô số lần, cô không thể quá vội vàng, ngày tháng về sau còn dài, cô còn phải bảo vệ Vân Hàm, tuyệt đối không thể ngã xuống trước.
Cao Nghi lấy một sấp tài liệu trên bàn ra: "Cái này cho em."
Tiêu Phong Du nhận lấy, cúi đầu vừa thấy, phần lớn là miêu tả bệnh trầm cảm điều trị như thế nào, không giống với truyền thống, tất cả đều là chế định riêng cho Vân Hàm, tiết tấu tương đối nhẹ nhàng chậm rãi.
Cao Nghi: "Tình huống của Vân Hàm còn tốt, tuy rằng em ấy không thích nói nhiều, khép mình, nhưng không hoàn toàn cự tuyệt xã giao cùng bên ngoài."
Trong lòng Nguyên Bảo dễ chịu một chút.
Cao Nghi: "Từ từ tiến tới, mọi thứ sẽ tốt lên thôi, có thời gian, em có thể nhìn xem những thứ này, bên trong bao gồm tất cả ăn, mặc, ở, đi lại."
Tiêu Phong Du gật đầu, thanh âm có chút thấp: "Chị ấy...... chị ấy hiện tại rất âm trầm, không thích nói chuyện với em."
Cao Nghi đoán được: "Mọi thứ đều yêu cầu cần có quá trình, chí ít bởi vì em, từ đáy lòng Vân Hàm khômg có từ bỏ chính mình."
Tiêu Phong Du lập tức ngẩng đầu lên.
Cao Nghi chớp chớp mắt với cô: "Nếu mà......không để ý tới em, chờ tình huống của em ấy tốt một chút, chậm rãi làm. Kỳ thật......" Cô nhìn Nguyên Bảo: "Ngẫu nhiên, em ấy cũng cần kích thích thân thể, tuổi trẻ như vậy, không cần quá gông cùm xiềng xích, như là những âu yếm giữa những người yêu nhau, hôn môi, thậm chí làm tình đều có thể giảm bớt căng thẳng cho em ấy."
Tiêu Phong Du lập tức đỏ mặt, Cao Nghi nghiêm túc tổng kết: "Nếu em ấy không kháng cự, dưới tình huống thích hợp liền tiến hành, đối với em ấy mà nói là một loại chuyện tốt, loại vui thích này là người thân mật nhất mang lại, những người khác không thể thay thế, thắng được tất cả các các phương thuốc trị liệu."
Bởi vì trời đổ mưa.
Độ ấm giảm xuống, không khí cũng đều là hơi thở lạnh lẽo.
Bên mộ bia Hà Vân Dạng.
Hà Vân Hàm ngồi ngây ngốc, nàng đã ở đây được một tiếng, lúc này, trời sắp tối, không có người nào khác viếng mộ, nghĩa trang vắng lặng có chút khiếp đến hoảng.
Quạ đen giữa không trung đôi lúc sẽ kêu lên hai tiếng, màu đen bao phủ, tất cả đều ngột ngạt như vậy.
Giọt mưa lạnh lẽo trên gương mặt chảy xuống, cơ thể Hà Vân Hàm đông lạnh đến hơi phát run: "Vân Dạng, mẹ không sao rồi."
Âm thanh rất thấp rất thấp, khàn khàn yếu ớt.
"Chị...... chị mệt mỏi quá." Trên má Hà Vân Hàm có giọt nước rơi xuống, không biết là nước mưa hay là nước mắt, nàng ôm lấy chính mình: "Chị để cho cô bé ấy đi rồi."
Mộ bia lạnh băng, không có đáp lại.
Chính là ở chỗ này, Hà Vân Hàm lại có thể nói ra lòng mình.
"Em ấy rất đau buồn...... chị chung quy đã làm em ấy tổn thương...... Chính là, Vân Dạng, chị rất sợ, sợ em ấy sẽ giống như A Địch...... Em ấy không thể xảy ra chuyện gì được......"
Mưa, rơi càng lớn.
"Nhưng vì cái gì? Trái tim chị...... như là trống rỗng, khi em ấy rời đi, chị không dám quay đầu lại nhìn em ấy...... Chị sợ, một giây sau, chị sẽ nhịn không được...... Vân Dạng, em ấy đi rồi, trái tim chị cũng trống rỗng, nhưng...... Chị nhịn một chút, nhịn một chút sẽ vượt qua được thôi......"
Hà Vân Hàm nhớ lại giấc mơ kia.
Vân Dạng muốn mang theo nàng rời đi.
Nếu...... nếu em gái lại xuất hiện, nàng thật sự không xác định được câu trả lời của mình.
Chính là......rất nhớ.
Nhớ Nguyên Bảo ôn nhu cười, nhớ độ ấm lưu luyến nơi khoé miệng em ấy, nhớ em ấy......
Nước mưa bắt đầu theo quần áo chảy xuống, Hà Vân Hàm ngẩng đầu, đưa tay sờ lên ảnh chụp mang theo tươi cười tuổi trẻ của Vân Dạng, thanh âm nghẹn ngào: "Thật ra...... chị không muốn em ấy đi, chị không muốn em ấy rời đi...... nhưng chị sợ hãi......"
Nguyên Bảo đi rồi, mang đi quyến luyến cuối cùng nơi đáy lòng nàng.
Trong lúc nhất thời, trời đất bao la, thế nhưng Hà Vân Hàm cảm thấy bản thân không có giá trị tồn tại.
Nàng cúi đầu, nhìn mặt đất bị nước mưa làm ướt đẫm, từng đợt mờ mịt.
Có lẽ, ngủ say bên trong lòng đất, cũng là một loại an bình.
Nàng ngây ngốc cúi đầu nhìn, nhìn màu đen đột nhiên bị nước mưa gọt rửa, thời gian lâu rồi, nàng có một loại cảm giác toàn thân đều không cảm thụ.
Trái tim trống rỗng, tình cảm trống rỗng, người cũng trống rỗng.
Mãi cho đến khi một đôi giày thể thao màu trắng rơi vào tầm mắt, Hà Vân Hàm chần chờ một lúc, nàng chậm rãi ngẩng đầu.
Dưới cái ô heo con màu hồng nhạt, Tiêu Phong Du cúi đầu cười với nàng, nụ cười quá mức ôn nhu, trong lúc nhất thời, Hà Vân Hàm phân không rõ đây
là hiện thực hay là ảo giác.
Tiêu Phong Du vươn tay, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, Vân Hàm, em tới đón chị về nhà."
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro