Chương 35: Thật lẳng lơ
"Còn có." Hà Vân Hàm dường như đã vài ngày chưa nói nhiều như vậy, nàng đi đến bên người Tiêu Phong Du, một tay nhéo cổ áo cô, đối diện thẳng đôi mắt Nguyên Bảo giống như động vật nhỏ đang chịu sự kinh hãi: "Em bớt câu dẫn tôi đi."
___________________________________
Nguyên Bảo là người thức thời.
Cổ áo bị người kéo lấy, cô vội nhanh gật đầu.
Hà Vân Hàm buông lỏng tay ra, xoay người đi đến cửa sổ, lại ngây người nhìn không trung xám xịt ngây.
Tiêu Phong Du bĩu môi, dùng tay quẹt cái mũi, ngẩng đầu lên.
Lão Hà, chị chọc sai người rồi!
Cô đang ở tuổi dậy thì, nàng biết cái gì là thanh xuân không?
Đó chính là chị không cho em làm gì, em liền làm cái đó, chị bảo em làm gì, em sẽ không làm cái đó!
Không cho quyến rũ, cô cố tình muốn quyến rũ!
Vì muốn biểu đạt bản thân cường đại khí tràng, hai tay Tiêu Phong Du khoanh lại, ở sau lưng Hà Vân Hàm vung tóc.
Hà Vân Hàm giống như có đôi mắt phía sau, xoay người sang chỗ khác, vừa lúc thấy trên mặt Nguyên Bảo phũ một đầu tóc dài, giống như Sadako (nhân vật m.a tóc dài phũ mặt), cô quẫn bách lấy tay sửa sang lại tóc.
Khoé môi không nhịn được cong lên, Hà Vân Hàm nhẹ nhàng thở dài, đứa trẻ ngốc này.
Vào buổi tối, Tiêu Phong Khiển lái xe tới, nói là có đồ muốn gửi cho bà nội.
Nguyên Bảo ngoan ngoãn đứng ở một bên, di truỳ
tươi cười.
Viên Ngọc ngồi ở ghế phụ nhai kẹo cao su, lấy trong túi ra một cái thẻ ngân hàng: "Nguyên Bảo, cho em, cầm đi."
Tuy bên trong không có một trăm triệu, nhưng tuyệt đối đủ để cô xưng bá ở thôn Hạ Oa.
Nguyên Bảo lễ phép cười cười: "Tỷ, ở đó không thể cà thẻ."
Viên Ngọc: .........
Đứa trẻ này càng ngày càng không cho người ta mặt mũi mà.
Tiêu Phong Khiển lấy ra một cái bọc nhỏ: "Những thứ khác, chị gửi chuyển phát nhanh về, còn đây là thuốc bổ não chống xuất huyết mua cho nội, vừa đúng lúc em về thì mang theo."
Mấy cái này đều không phải sốt ruột gấp như vậy, Nguyên Bảo biết chị gái chính là muốn đến gặp mình.
Tiêu Phong Khiển nhìn nhìn em gái, vẫn còn tốt, tuy rằng bộ dáng vẫn có chút thiếu ngủ, nhưng tinh thần và trạng thái tốt hơn rất nhiều.
"Về đó, có chuyện gì liền nói với chị, còn có chị Thường Tiêm của em chị cũng đã liên lạc, chị ấy hiện tại là giáo viên vũ đạo ở trong thành, bọn em trở về, nếu có thời gian, em nên đi gặp, cũng đừng có vô tâm."
Tình yêu rất quan trọng, nhưng củi gạo mắm muối cũng không thể thiếu, chờ Vân Hàm tốt lên, quay lại cuộc sống, cô không muốn em gái quá chật vật.
Trong lòng Nguyên Bảo có chút không ổn, cô nhìn chị gái hồng hồng vành mắt, ôm ôm chị mình: "Chị, không có việc gì đâu, em rất tốt."
Tiêu Phong Khiển ôm lấy em gái, chịu đựng kìm nén nước mắt.
Cô là thật không muốn để em gái vất vả như vậy, nhưng nếu Nguyên Bảo đã quyết định, cô chắc chắn toàn lực bên cạnh.
"Được rồi, được rồi, đến lượt tôi." Viên Ngọc từ trên xe đi xuống, cô vươn hai tay, Nguyên Bảo cười ôm lấy cô.
Viên Ngọc xoa xoa đầu tóc Nguyên Bảo, trộm liếc nhìn Phong Khiển một cái, nhỏ giọng: "Không có gì đâu, Nguyên Bảo, về nhà muốn chơi thì chơi, không cần liên lạc, chị nghĩ kỹ rồi, chờ em trở về, chị liền cho người mở một cửa hàng trang sức, chị có rất nhiều tiền, tuỳ ý!"
Nguyên Bảo hôn hôn lên trán Viên Ngọc: "Chị, trong khoảng thời gian em không ở đây, chị đừng làm cho em lo lắng đó nha."
Viên Ngọc: .........
Cái đứa trẻ trếch tiệt này.
Có các chị gái bên cạnh, trong lòng Tiêu Phong Du dễ chịu hơn rất nhiều, cô không có cần nói thêm gì, nhưng Vân Hàm bên kia lại khác.
Nàng biết chuyến đi này không phải một hai ngày, có rất nhiều chuyện muốn dặn dò lại với Tiêu Hựu.
Tiêu Hựu bắt chéo chân ngồi trong văn phòng, đôi mắt đen như mực ngắm Vân Hàm: "Vân Hàm, lần này cô quay lại đó có gì đó không giống lần trước không?"
Hà Vân Hàm nhíu mày, nàng xoay người: "Tiêu tổng, chị muốn nói gì?"
Thật tấm tắc, nhìn khí tràng này mà xem, nguyên khí trên người đều đã trở lại.
Tiêu Hựu đứng dậy, cô hất cánh tay, dùng thanh âm ra vẻ khoa trương nói: "Thôn Hạ Oa kia, nơi tình yêu bắt đầu, Hà tổng cường thế của tôi nhẹ nhàng đi rồi, vẫy vẫy ống tay áo, chờ sau khi trở về, trả lại tôi là một lão Hà "cam chịu"."
Tuy ngày thường Hà Vân Hàm bị Tiêu Hựu trêu chọc đã là thói quen, lúc này cũng tức giạn đến mặt đều đỏ lên: "Chị nói bậy gì đó?"
Tiêu Hựu cười tủm tỉm: "Haiz, Vân Hàm, nhiều năm như vậy, hai ta còn lạ gì nhau, cô nhìn xem, bộ dáng tử khí u trầm mấy hôm trước của cô, rồi nhìn bây giờ xem, thế nào, bởi vì Nguyên Bảo, cô không nghĩ tới việc rời đi, bắt đầu thấy lưu luyến cuộc sống tươi đẹp này, muốn trị liệu thật tốt, muốn sống thật tốt."
Cái miệng này của Tiêu Hựu nỗi tiếng sắc bén, những lời này, nếu là cô nghiêm túc nói ra, nhất định Hà Vân Hàm không nghe, bắt buộc phải dùng phương thức này.
Làm bằng hữu, tuy rằng cô không thể hỗ trợ, nhưng thời điểm thích hợp cũng muốn giúp đỡ tâm Vân Hàm một chút.
Hà Vân Hàm trầm mặc.
Tiêu Hựu: "Hơn nữa lão Tiêu nhà chúng tôi có một câu gia huấn, Tiêu gia tuyệt đối không "chịu", Nguyên Bảo bây giờ tuy còn nhỏ, nhưng bây giờ ngay tại đây tôi dám cược với cô một trăm vạn, tôi đánh cược Nguyên Bảo là công."
.........
Năm phút sau.
Tiêu Hựu bị Hà Vân Hàm gọi bảo an mời ra ngoài.
Mặt Tiêu Hựu đều khí oai: "Mấy người...... mấy người vậy mà dám đuổi tôi ra ngoài, phản!"
Ngày hôm sau khi ngồi trên máy bay.
Nguyên Bảo có cảm giác như đang mang Hà Vân Hàm bỏ trốn khỏi gia đình.
Trong lòng vui sướng như vậy, thông suốt như vậy, làm cô nhịn không được cứ cười cả chặn đường.
Đi thôn Hạ Oa, là địa bàn của cô, Vân Hàm là người của cô, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào cô, này quả thực chính là sợ tặc bắt cóc vợ về nhà không phải sao!
Nguyên Bảo rất tinh tế, cố ý lấy thảm đắp lên chân Hà mẹ, chân bà có tật xấu, đã từng nghe Vân Hàm nói qua một lần, trời mưa trời âm u liền sẽ đau.
Thôn Hạ Oa cái gì cũng tốt, nhưng có cái là lạnh hơn so với thủ đô, cô sợ Hà mẹ chịu không nổi.
Hà Vân Hàm vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Bị một người mang đi như vậy, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng.
Thậm chí đến bây giờ nàng vẫn có chút không rõ. Rốt cuộc là vì cái gì, làm nàng hết lần này đến lần khác thoả hiệp với Nguyên Bảo, hết lần này đến lần khác đi theo.
Con đường về nhà vô cùng vất vả, xuống máy bay, lại ngồi ô tô.
Khi về đến thôn, đã là 10 giờ đêm.
Tiêu Phong Du mở cửa xe đi lấy hành lý, một đường dài mệt mỏi, làm cả người cô cũng mỏi mệt rã rời.
"Để dì."
Hà mẹ đột nhiên mở miệng, Tiêu Phong Du nhìn bà ngẩn người: "Dì......"
Vali hành lý còn đỡ, nhưng cái túi này không hề nhẹ.
Hà mẹ nhìn Nguyên Bảo đạm đạm cười, bà cũng không giải thích, trực tiếp đưa tay lấy đi.
Nguyên Bảo kinh ngạc há to miệng.
Cô phải dùng hai tay mới có thể xách cái túi đó, nhưng Hà mẹ một tay liền xách lên nhẹ nhàng.
Hà mẹ đã từng ăn qua khổ, khi còn trẻ, Hà ba trước khi gặp lão Tiêu tổng cũng là người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là người đi ra từ thôn quê.
Khi đó, Hà ba ra ngoài lo sự nghiệp, mọi chuyện trong nhà tất cả đều một mình mẹ làm lụng vất vả, bà ăn qua khổ chịu qua cực, là người bình thường không cách nào tưởng tượng.
Đi trên con đường làng nhỏ, không khí mới mẻ, tâm tình ba người đều khá tốt.
Cách đó không xa, bà nội Tiêu cùng thôn trưởng Vương đứng ở kia, trong tay đang cầm cái đèn lồng nhỏ.
Điểm điểm ánh đèn màu đỏ, chiếu sáng đường về nhà.
Nguyên Bảo vui vẻ muốn giương cánh bay cao: "Bà nội!!!"
"Đây!"
Bà nội Tiêu theo thói quen lùi về sau hai bước, chuẩn bị giảm tốc để đón lấy bé út nhà bà, Nguyên Bảo ném hành lý xuống liền chạy tới, ôm lấy bà: "Bà nội!"
Đoạn thời gian bận rộn vất vả uỷ khuất rối rắm, tất cả đều tan biến trong cái ôm này.
Vành mắt Nguyên Bảo đều đỏ.
Hà Vân Hàm ở bên cạnh nhìn, trái tim, đau một chút.
Thôn trưởng Vương có chút choáng váng nhìn Hà mẹ, qua hồi lâu, ông mới chậm rãi nói: "Lan Lan, là em sao?"
Hơn hai mươi năm trôi qua, Hà mẹ lại giống như không có thay đổi gì, váy dài màu trắng, khí chất nổi bật, giống như tiên nữ khi lần đầu gặp mặt.
Chân Nguyên Bảo mềm nhũn, Hà Vân Hàm cũng thiếu chút nữa lảo đảo.
Lan...... cái gì Lan Lan?
Hà mẹ nhìn thôn trưởng Vương, thanh âm có chút buồn bã: "Đúng vậy, lão Vương, chúng ta đã lâu không gặp."
Tên đầy đủ của Hà mẹ là Hà Nhược Lan, hai người năm đó được phân chung đội cùng cấy mạ, Hà mẹ lúc còn trẻ, dung mạo không thua gì Hà Vân Hàm, mỗi một đường nét kia, dung mạo tuyệt đối là xinh đẹp làm bốn phương tám hướng khiếp sợ, trước đó, thôn trưởng Vương nhận được điện thoại nhờ vả của Phong Khiển, còn chần chừ không biết có phải là bà không, hiện tại nhìn thấy, đúng là thật.
Cố nhân gặp lại, đủ các loại suy nghĩ hiện ra.
Đôi mắt Nguyên Bảo đảo tròn.
Mẹ ơi, còn có loại chuyện tốt này sao.
Vào nhà.
Bà nội Tiêu: "Chuẩn bị có chút gấp, Nhược Lan, con ở phòng phía tây, bên kia có ánh mặt trời, Nguyên Bảo, con và Vân Hàm ở phòng của con, nội đã dọn dẹp cả rồi, đệm chăn cũng đổi mới." Bà nhìn thoáng qua Vân Hàm, luôn cảm thấy đứa bé này không giống lúc trước, đôi mắt có chút trống rỗng, khí chất cũng không còn sắc bén như xưa.
Nguyên Bảo gật đầu, làm nũng: "Nội, nội thật đúng là người gặp người yêu mà, nội mau đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, tỷ tỷ nói con dẫn nội đi mua quần áo mới, sao nội toàn mặc màu đen thế, người già phải ăn mặc vui tươi chút."
Bà nội Tiêu cười ha hả không để ý tới cô.
Đồ màu đen thuận tiện, bà một người già một mình chăm nom nhà cửa, luôn mặc màu sắc đơn giản như vậy, làm chút việc nhà, làm chút việc đồng án, màu đen không sợ dơ.
Hiện tại ở nông thôn từng nhà điều kiện đều tốt, hơn nữa Phong Khiển và Phong Du sửa chữa lại nhà cửa, trong phòng tiện ích không thua gì thành thị.
Nguyên Bảo biết thói quen của Hà Vân Hàm, cô trước tiên đi cắm nước ấm: "Dì, dì và Vân Hàm trước tiên đi tắm rửa đi, con dọn dẹp một chút."
Hai người gật đầu rời đi.
Buổi tối, vì nghênh đón hai người, theo truyền thống lên xe sủi cảo xuống xe mì, bà nội Tiêu cố ý làm một nồi mì nước thật to.
Tiêu Phong Du muốn hỗ trợ, nhưng cô kinh ngạc phát hiện, về đây, Hà mẹ như là thay đổi thành người khác, tay chân bà vô cùng nhanh nhẹn, cầm nồi trúc, rửa nồi sắt, sau đó lại đứng trong bếp xắt rau.
Kỹ thuật sắt rau kia...... quả thực là ra từ Tân Đông Phương.
Bà nội Tiêu cười ha hả nói chuyện phiếm cùng Hà mẹ, phần lớn đều là nói về việc nhà cửa, thật kỳ tích Hà mẹ vậy mà lại đặc biệt có cùng đề tài với bà nội.
Hai người từ làm ruộng vào tiết Mang chủng cho tới cá béo trong đồng lúa nước.
Nguyên Bảo thẳng mắt mà nhìn, này...... thật là mẹ ruột của lão Hà nhà cô sao.
Hà Vân Hàm rửa mặt xong, thay xong quần áo ngồi trong sân ngắm sao trời.
Tiêu Phong Du đi ra ngoài, sờ sờ tay nàng: "Lạnh không?"
Hà Vân Hàm lắc đầu.
Nguyên Bảo biết tình tính nàng không thích nói chuyện: "Còn chưa xem phòng ngủ như nào phải không, một lát nữa em dẫn chị đi xem, người dân thôn Hạ Oa tụi em thật thà chất phát, còn có rất nhiều nghi thức chào đón em chưa làm cho chị đó nha."
Lúc cô nói lời này mang theo một chút tính kế.
Lúc vào phòng cô quả thực bị bà nội làm bội phục muốn chết.
Có thể là Phong Khiển đã dặn dò, màu sắc trong phòng muốn tươi trẻ một chút, không cần quá xám xịt, tâm tình sẽ bức bối.
Bà nội Tiêu liền dứt khoát đi thị trấn mua vải đỏ, làm phòng ngủ trở nên đỏ rực giống như muốn bái đường thành thân, khăn trải bàn, thảm, tất cả đều đổi, trên tường còn treo hình hai đứa bé vui cười ôm cá cầu phúc.
Nguyên Bảo vừa nhìn thì cảm thấy buồn cười, sau đó, chút ý niệm tà ác lại dâng lên trong lòng, này còn không phải chuẩn bị động phòng hoa chúc cho cô và Vân Hàm sao.
Càng nghĩ càng không có cách nào dừng lại, Tiêu Phong Du gấp không chờ nỗi lôi kéo tay Hà Vân Hàm: "Bây giờ liền đi xem đi, em phô diễn một chút cho chị thấy."
Hà Vân Hàm bị kéo đi, bất đắc dĩ nhìn nhìn Nguyên Bảo.
Người bị kéo vào phòng.
Lần này Tiêu Phong Du cố ý khoá trái cửa phòng lại, chuẩn bị thật tốt.
Hà Vân Hàm tiến vào thiếu chút nữa bị một phòng toàn màu đỏ này làm kích động muốn phóng ra ngoài, nàng nhìn nhìn khắp nơi, hít sâu một hơi.
Tiêu Phong Du: "Chị chờ một chút nha."
Cô vội vội vàng vàng vào phòng, ấp ủ kế nhỏ của mình.
Hà Vân Hàm cũng không có để ý cô, nàng mở cửa sổ ra, nhìn ngôi sao bên ngoài.
Ở chỗ này, nàng thích nhất chính là những vì sao.
Mỗi một lần nhìn thấy, cảm giác tâm liền một lần thông suốt.
Khi nàng đang nhìn sao trời nhập tâm, thình lình, một tiếng "Vân Hàm" õng ẹo truyền tới.
Hà Vân Hàm quay người lại, toàn thân cứng đờ.
Nguyên Bảo rời đi nửa ngày, thì ra là đi "trang điểm" bản thân.
Không biết cô tìm đâu được cái áo ngủ đai đeo hồng nhạt trong suốt, nói là trong suốt, vì mặc vào cũng như không mặc, tóc cô cũng xoã ra, buổi tối rõ ràng còn phải ăn cơm, cô còn cố ý đánh môi đỏ.
Tiêu Phong Du bày ra dàng người chữ S, gợi cảm vuốt tóc: "Vân Hàm, chị nhìn em...... đẹp không?"
Ha hả, lúc trước không phải nói mình đừng quyến rũ chị ấy sao?
Mình liền cố tình muốn quyến rũ đó, quyến rũ được liền tự cao tự đại, để Vân Hàm phải cầu xin mình.
Hà Vân Hàm giống như là biến thành cục đá.
Tiêu Phong Du bước từng bước về phía nàng.
Mỗi bước chân của cô đặc biệt thận trọng.
Một ưỡng ngực, nhì vểnh mông, ba vặn eo, bốn phải dâm.
Muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ.
Cô đi đến bên người Hà Vân Hàm, cũng mặc kệ nàng đang cứng đờ cỡ nào, Nguyên Bảo tách hai chân ra, dùng động tác chiêu bài của mình, khoá ngồi ở trên người nàng: "Chị nói xem...... em có đẹp hay không?"
Nguyên Bảo chính là đã nghiêm túc học hỏi qua.
Chuyện như vậy, tuy rằng có hơi sến sẩm, còn có chút buồn non.
Nhưng mà theo các các vị huynh đài thâm niên trên mạng nói, đó là tuyệt đối có hiệu quả, những cuộc tranh chấp, cãi vả giữa những người yêu nhau, có điểm mấu chốt gì không qua được, tuyệt đối qua được hết, đối phương bị quyến rũ như vậy, khẳng định sẽ mềm yếu.
Hôm nay lần đầu tiên về nhà, cô cần phải cho Vân Hàm thấy bản thân mình là một nũ nhân trưởng thành quyến rũ, sẽ ngay lập tức đánh sập hình tượng cô gái ngây thơ ngọt ngào.
Hà Vân Hàm không nhúc nhích.
Tay Tiêu Phong Du chậm rãi di chuyển lên, xoa xoa tóc nàng, dán vào cổ nàng, nhẹ nhàng ngửi cổ nàng: "Chị thơm quá àh."
Hà Vân Hàm: ..................
"Chị nói xem, rốt cuộc người ta có đẹp hay không? Chị...... có thích không?"
Tiêu Phong Du một bên nói, một bên thổi khí vào lỗ tai Hà Vân Hàm, này tuyệt đối là quyến rũ cấp bậc hồ ly tinh rồi, Hà Vân Hàm khẽ run một chút: "Nguyên Bảo...... đi xuống."
"Không thì sao, xuống như thế nào đây, chị ôm người ta xuống sao?" Tiêu Phong Du sống nhiều năm như vậy, cô cũng không biết bản thân cô có thể...... lẳng lơ như vậy.
Hà Vân Hàm dường như đang cực kỳ khắc chế: "Em...... sẽ hối hận."
Nguyên Bảo bắt một sợi tóc, nhẹ nhàng quét xương quai xanh của Hà Vân Hàm: "Đồ xấu xa, nói bậy cái gì kia, người ta đều đã khoá cửa lại rồi, sao em lại hối hận gì chứ, bảo thủ quá àh."
Hà Vân Hàm khụ một tiếng: "Em ngẩng đầu lên."
Cơ thể Nguyên Bảo chợt lạnh.
Ngẩng đầu lên?
Là có ý gì?
Cô lập tức ngẩng đầu lên, thấy bên ngoài cửa sổ, Hà mẹ và bà nội Tiêu mỗi người cầm một chiếc đèn đang sâu kín nhìn cô, giống như lò xo, đang trên người Vân Hàm, Tiêu Phong Du lập tức bắn người lên.
Hà mẹ một khi bình tĩnh lại thì là một nữ nhân vô cùng cơ trí, bà sợ bà nội Tiêu không tiếp thu được, trầm mặc một lát, nói: "Hai đứa nó là đang luyện tập phim truyền hình."
Nguyên Bảo không ngừng gật đầu.
Hoa hảo nguyệt viên như này (hoa đẹp trăng tròn, đầm ấm sum vầy) cô không muốn bị bà nội đánh chết!
Bà nội Tiêu chăm chú nhìn Tiêu Phong Du thật lâu, trên dưới đánh giá một phen, bà chậm rãi hỏi: "Là cái phim "cô thật lẳng lơ" ấy hả?"
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu nãi nãi: Cay đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro