Chương 39: Đừng nói, hãy hôn em

Nàng cúi đầu, tóc dài theo cổ rơi xuống, lướt qua cặp phong cảnh gợi cảm kia, đôi mắt hẹp dài của Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo chăm chú, một tay vuốt mặt cô, môi đỏ khẽ mở: "Hiện tại có thể nói chuyện không?"

___________________________________

Nguyên Bảo đều tê rần cả lên, lấy...... tư thế như vậy để nói àh? Cô dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, hai tay duỗi ra, ôm cổ Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm giật mình, nhìn về phía Nguyên Bảo, Nguyên Bảo liếm liếm môi, trong ánh mắt có ngọn lửa nhảy lên, "Lúc này...... Hà lão sư muốn cùng em nói chuyện gì?"

Hà Vân Hàm chưa bao giờ biết, ba chữ "Hà lão sư" còn có thể bị kêu đến sắc tình như thế.

Nàng còn không kịp phản ứng bất kì gì, Nguyên Bảo dùng một chút lực ở tay, đem Hà Vân Hàm kéo vào trong lòng ngực mình.
Tư thế như vậy hình như có chút không đúng.

Tiêu Phong Du xoay người một cái, đem Hà Vân Hàm đè dưới thân, nhìn đôi mắt tràn đầy ngượng ngùng kia, rốt cuộc cô nhịn không được, cúi đầu hôn xuống.

Gắn bó như môi với răng.

Cái loại điềm mỹ này sợ là bất luận ngôn ngữ gì trên đời đều không thể hình dung.

Nguyên Bảo nhất biến biến miêu tả môi Hà Vân Hàm, tham lam đòi lấy, một lần lại một lần, căn bản hôn không đủ.

Này một đường đi tới, đã trải qua nhiều ít......

Nguyên Bảo may mắn bản thân không từ bỏ.

Mà hiện giờ, cái người luôn cao cao tại thượng cho tới nay, cái người lạnh băng đạm mạc kia ở dưới môi cô cũng trở nên mềm mại, tia vũ mị ôn nhu nơi khóe mắt kia là chưa từng có qua.

Thể xác và tinh thần Hà Vân Hàm đều dâng lên gợn sóng thật lớn.

Đây là một loại cảm giác như thế nào

Ở đáy lòng như là có điện lưu xẹt qua, làm cho người ta tê dại không thể kháng cự, khuếch tán giữa môi răng rồi tràn ngập toàn thân.

Nhiệt độ cơ thể bắt đầu lên cao, Hà Vân Hàm cảm giác không khí quá mức loãng, giống như là phải bị Nguyên Bảo hôn nát, nàng muốn duỗi tay đẩy Phong Du ra, nhưng thân thể mềm như bông không có sức lực, hai cái tay ngược lại bị Tiêu Phong Du một bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy, hơi thở của cô không ổn: "Chớ chọc tôi."

Hà Vân Hàm:......

Chuyện này nếu là đặt ở trước kia, nàng khẳng định phải cho Nguyên Bảo một cái ánh mắt lạnh, nhưng hôm nay...... Tư thế như vậy, làm nàng có một loại cảm giác mất khống chế.

Căn bản là không biết hôn bao lâu, Hà Vân Hàm cảm giác môi mình đều sưng lên, nàng nhịn không được bắt lấy cái tay dần dần di chuyển xuống của Nguyên Bảo: "Phong...... Phong Du......"

Tiêu Phong Du liếm liếm môi, bất mãn lại tha thiết nhìn môi Hà Vân Hàm.

Cô biết không thể quá nhanh, hôm nay đã xem như cột mốc lịch sử tiến bộ.

Chính là...... Có một số việc thật đúng là không phải muốn khống chế liền có thể khống chế, cô cảm giác trong lòng mình có một đoàn hoả đang thiêu đốt, thiêu cả người cô nóng rần lên, liền muốn một ngụm đem Hà Vân Hàm nuốt vào bụng.

Vì để bản thân bình tĩnh một chút.

Tiêu Phong Du đi tắm rửa.

Hà Vân Hàm một người nằm ở trên giường lớn, mờ mịt nhìn trần nhà.

Đây là...... Một loại cảm giác gì......

Vừa mới, nếu không phải Phong Du cố kỵ nàng nên dừng lại, nàng thật sự không có sức lực ngăn lại.

Không thích sao?

Cũng không phải, chỉ là không quản lí được cảm xúc làm nội tâm Vân Hàm có chút sợ hãi.

Nguyên Bảo tắm rửa xong, vui vui vẻ vẻ ra tới, cô còn tưởng rằng hai người sau khi có nụ hôn đầu tiên ngọt ngào như vậy, Hà Vân Hàm khẳng định mềm mại xuống, ôn nhu cùng cô tâm sự.

Nhưng ai ngờ đến người ta mặc thêm một kiện áo khoác, ngồi ở trên ghế, ngước mắt nhìn nhìn cô, nói: "Hiện tại có thể nói chuyện chưa?"

Nguyên Bảo:......

Cái nữ nhân đáng ghét này...... Như thế nào lại chấp nhất như vậy, máu ghen như thế nào lại lớn như vậy.

Nhìn nữ nhân âu yếm vì mình mà ghen tuông cũng là một chuyện hạnh phúc, Tiêu Phong Du giọng nói ôn nhu: "Vân Hàm, chị còn không tin sao, em đời này không có khả năng lại yêu người khác."

Tay Hà Vân Hàm nhẹ nhàng gõ gõ ở trên bàn, đó là thói quen khi làm việc của nàng, khi đang nghe cấp dưới hội báo nàng đều sẽ như vậy, nàng nhăn lại mày, tựa hồ như đang tự hỏi gì đó.

Nguyên Bảo cảm thấy bản thân chính là quang minh chính đại, thanh thanh bạch bạch, bạn thân nhất chính là Tô Mẫn, trừ lần đó ra, cô cũng không có gì.

Sau một lúc lâu, Hà Vân Hàm giương mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tổng cộng em có bao nhiêu chị gái? "

Nguyên Bảo:......

Hà tổng chính là Hà tổng, cũng không phải là ghen, tư duy của nàng căn bản Nguyên Bảo không thể đuổi theo.

Vào ban đêm như vậy, có chút nghiêm túc, lại mang theo tưởng tượng ngọt ngào.

Nguyên Bảo ôm Hà Vân Hàm, hai người trò chuyện những người từ trước đến nay muôn hình muôn vẻ, Hà Vân Hàm nghiêm túc nghe, ngẫu nhiên, nàng sẽ nói một câu: "Chị tin tưởng cảm tình của em cùng các chị gái đó, nhưng em cũng đừng làm chị thất vọng tín nhiệm. "

Tiêu Phong Du cười chọc chọc cái mũi nàng: "Lòng dạ hẹp hòi."

Hà Vân Hàm nhìn cô: "Rốt cuộc ai lòng dạ hẹp hòi? Chị khiêu vũ cùng chị gái của em, còn em vừa rồi đang làm cái gì?"

Nếu nàng nhớ không lầm, giống như trộm lau nước mắt.

Lão Hà chính là lão Hà, hoặc là sẽ không nói lời nào, nếu là nói một lời khẳng định muốn làm phiên Nguyên Bảo.

Nếu không phải nụ hôn ngọt ngào kia có thể hóa giải hết thảy, không chừng hiện tại nàng thật nhiều khó chịu.

Tiêu Phong Du rất vui mừng, mắt thường của cô có thể thấy được Vân Hàm tốt lên từng ngày, tuy rằng tiến độ không đồng nhất, lúc nhanh lúc chậm, nhưng cô đã thấy đủ.

Tương lai lâu như vậy, Nguyên Bảo tin tưởng, chỉ cần cô bên cạnh Vân Hàm, hết thảy đều sẽ tốt lên.

Ánh trăng mờ ảo, Nguyên Bảo ôm Hà Vân Hàm ngắm sao, cô biết thời gian này Vân Hàm ngủ không được, liền bên cạnh nói chuyện cùng nàng: "Em thấy gần đây trạng thái của mẹ khá hơn rất nhiều."

Trong bất tri bất giác, Nguyên Bảo cứ như vậy gọi Hà mẹ, Hà Vân Hàm gật đầu: "Mẹ cùng bà nội nói chuyện rất hợp nhau."

Đừng nói Nguyên Bảo, mẹ nàng như vậy, Vân Hàm đều rất ít thấy qua.

Đôi mắt bà không còn tử khí trầm trầm như trước, tinh thần cùng khí chất không còn giống trước kia, cũng bắt đầu hoá trang trang điểm, buổi sáng hôm nay, Vân Hàm còn thấy bà đanh chọn lựa váy trước gương.

Tiêu Phong Du cười xấu xa: "Em cảm thấy chuyện này cùng Vương thôn trưởng của chúng ta có quan hệ."

Hà Vân Hàm quay đầu nhìn nhìn cô.

Nguyên Bảo cười tủm tỉm: "Không phải sao? Để hoàn toàn kết thúc một đoạn cảm tình thì biện pháp tốt nhất chính là bắt đầu một đoạn cảm tình mới. "

Đây là Nguyên Bảo nhìn thấy ở trên mạng, cô cảm thấy đặc biệt thích hợp với Hà mẹ.

Hà Vân Hàm nheo nheo mắt, "Sao em lại biết?"

Nguyên Bảo:......

OMG!

Lại là một vòng giải thích mới.

Nguyên Bảo cảm giác Vân Hàm để ý tính toán chi li như vậy quả thực quá đáng yêu.

Chính là cô, Tiêu Phong Du chỉ thuộc về một mình nàng, nhịn không được, Nguyên Bảo cúi đầu hôn hôn cái trán Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, chúng ta...... Lại nói chuyện đi"

Hà Vân Hàm mặt đỏ lên, duỗi tay đẩy Nguyên Bảo ra.

Tiêu Phong Du cười, tươi cười lộng lẫy, sáng lạn đến lu mờ cả những vì sao.

Sáng sớm hôm sau.

Chưa đến 5 giờ Nguyên Bảo liền rời giường, mỗi năm vào lúc này, người dân thôn Hạ Oa đều sẽ cùng đi bái lễ.

Bà nội Tiêu đã lớn tuổi, giấc ngủ ngắn, sau khi thức dậy liền nhìn thấy Nguyên Bảo đang đeo đệm vào đầu gối, bà kinh ngạc hỏi: "Con đây là...... Muốn đi bái lễ sao?"

Nguyên Bảo gật gật đầu: "Bà nội, cái này đeo như thế nào, có thể rơi xuống không?"

Bà nội Tiêu đi qua, lòng tràn đầy kinh ngạc, trước kia bà muốn mang hai đứa cháu đi, đều ngủ nướng, ai cũng không đi, còn nói cái gì tâm thành tắc linh, lúc này như thế nào dậy sớm như vậy.

"Con đây là muốn ba bước một lạy sao?" Bà nội Tiêu giúp Nguyên Bảo đeo xong bao đầu gối, Nguyên Bảo không yên tâm nhìn nhìn về phía phòng ngủ, "Bà nội, Vân Hàm ngày hôm qua ngủ nhiều, một lát liền tỉnh, con......" '

Bà nội Tiêu phất tay: "Được rồi, nội đã biết, con bé không thích dầu mỡ, không thích ăn thịt, thích thanh tịnh, đem fans gì đó ngăn ở ngoài cửa."

Trong khoảng thời gian này, bà đều phải bị Nguyên Bảo đem lỗ tai nói thành cái kén.

Này có vợ thật là không giống nhau.

Trước kia nơi nơi đều cần người chăm sóc, đứa trẻ tuỳ tiện, hiện giờ, thế nhưng cũng có thể chăm sóc tốt cho người khác.

Khi Hà Vân Hàm dậy không thấy Nguyên Bảo, tìm khắp nhà, Tiêu nãi nãi đè nặng thủy: "Đừng tìm, Vân Hàm, con bé đi bái lễ, đúng giờ ngọ mới có thể trở về."

Hà Vân Hàm giật mình, bái lễ?

Bà nội Tiêu: "Đúng vậy, cũng không biết con bé có dây nào không đúng rồi, một ngày của nó cười như lão thử, có cái gì cần cầu?"

Hà Vân Hàm không có nói nữa, nàng đi qua giúp bà nội áp thuỷ, bà nội Tiêu ở bên cạnh nhìn Hà Vân Hàm, khẽ thở dài.

Hai đứa cháu gái này của bà...

Một đứa so một đứa lại hiếu thắng hơn, một đứa so một đứa ánh mắt càng sắc bén, tìm đối tượng, đều là người tiêm nhi, chọn không ra bất luận cái gì không tốt, nhưng như thế nào liền...... Đều là nữ hài tử đây.

Hà Vân Hàm nhìn nhìn, "Bà nội, mẹ con đâu ạh?"

Bà nội Tiêu cười trả lời: "Buổi sáng liền cùng thôn trưởng Vương xuống đồng làm việc, mẹ con không cho bà đi, nói về điểm này sống chính mình liên quan tay liền làm."

Lấy tính cách bà nội Tiêu, khẳng định là sẽ không làm, nhưng bà đặc biệt thông minh, hiểu biết lòng người, có lẽ bọn họ muốn ở riêng, lão thái thái bà cũng không thể làm bóng đèn.

Hà Vân Hàm ngày này đều có chút thất thần, nàng giúp đỡ bà nội làm một ít việc nhà trong khả năng cho phép của mình, người ngồi ở đây, ánh mắt lại không biết bay tới chỗ nào rồi.

Nguyên Bảo quả đúng thật là tới gần giữa trưa mới trở về, cả người đều đặc biệt chật vật.

Không biết cô lấy ở đâu một nhánh cây khô, dùng sức chống, cứ như vậy, mỗi một bước cô còn nhe răng nhếch miệng cười, đầu gối thật sự là quá đau...... Đau đớn thêm co rút đau đớn...... Vào sân, nàng đem gậy gộc một ném, đỡ tường đi.

"Tổ tông ơi, con làm sao vậy?" Bà nội Tiêu hoảng sợ, Hà Vân Hàm đi qua đỡ cô.

Tiêu Phong Du ngẩng đầu lên, một đầu mồ hôi, lại đặc biệt vui vẻ: "Bà nội, 5km, con kiên trì ba bước nhất bái, lợi hại hay không?"

Bà nội Tiêu: "Đừng cậy mạnh, đầu gối đều sưng lên đi, con cầu cái gì hả, gấp như vậy."

Tiêu Phong Du tâm tình đặc biệt tốt, nhìn nhìn Hà Vân Hàm: "Cầu cho chị sớm một chút khôi phục, cầu cho bà nội thân thể thật tốt, cầu người một nhà chúng ta khoái hoạt vui sướng ở bên nhau."

Bà nội Tiêu tức giận: "Đánh đổ đi, nhiều năm như vậy cũng không thấy con có nghị lực vì ta cầu cái gì mà thân thể khỏe mạnh như vậy, cầu cho vợ của con thì liền cho vợ con đi."

Nguyên Bảo có chút ngượng ngùng, Hà Vân Hàm cúi đầu, vành mắt có chút hồng, Nguyên Bảo dùng sức cầm tay nàng.

Đã từng, cô đối với thần linh tâm linh đều là không lắm tin tưởng.

Nhưng hiện tại, vì Vân Hàm, cái gì cô cũng đều nguyện ý thử.

Cô thành kính quỳ xuống hứa nguyện, quãng đời còn lại sau này, cô nguyện làm bạn với Vân Hàm, nguyện ý hao phí phúc báo của mình để cho nàng bình an sung sướng.

Vào phòng ngủ, Tiêu Phong Du đem ống quần xoắn lên, quả nhiên, đầu gối không chỉ có sưng lên, còn trầy da, miệng vết thương vừa đỏ vừa tím hỗn độn hoà vào nhau làm cho người ta đặc biệt sợ hãi.

Hà Vân Hàm cầm nước thuốc sức cho cô, tay khắc chế không được run rẩy.

Đây là yêu sao?

Nàng trước nay không nghĩ tới, trên đời này có một người, sẽ yêu mình còn hơn chính mình.

Nguyên Bảo nhìn vành mắt ửng đỏ của Hà Vân Hàm mà đau lòng, cô nhịn đau an ủi: "Không có việc gì đâu Vân Hàm, em da dày thịt béo."

Hà Vân Hàm không hé răng, cẩn thận bôi thuốc cho cô, đem nước thuốc cùng miếng bông đặt ở một bên.

Trời mới biết cô như thế nào bái hết 5km này, thịt và cát hoà lẫn vào nhau.

Thật vất vả mới xử lý xong, Vân Hàm đi rửa sạch tay, tiếng nước róc rách chảy, nửa ngày người mới ra khỏi toilet.

Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm, nhìn nước chưa lau khô trên mặt nàng, cảm giác rất có khả năng nàng trộm khóc nhè đi.

Tiêu Phong Du đang muốn nói chuyện, Hà Vân Hàm lại trước cô một bước, ôm lấy cô.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Nguyên Bảo ngây ngốc.

Đây chính là lần đầu tiên Vân Hàm chủ động ôm cô.

Thân mình Hà Vân Hàm khẽ run rẩy, nàng như là đang cực lực đè nén khắc chế cảm xúc gì đó, sau một lát, nàng nghẹn ngào nói: "Nguyên Bảo, chị nhất định sẽ làm chính mình tốt lên."

Một khắc kia.

Chính một khắc kia.

Nước mắt Nguyên Bảo lập tức tràn ngập vành mắt, cô ngửa đầu nhìn Hà Vân Hàm.

Vân Hàm...... Rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào bản thân để thoát ra sao?

Nàng rốt cuộc, chịu vì bản thân mà tồn tại?

Lúc này, nhiều lời nói đều là dư thừa, lông mi Nguyên Bảo nhẹ nhàng chớp động, mang theo giọt lệ rơi, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.

—— đừng nói chuyện, hãy hôn em.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Gần nhất sẽ phá lệ ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro