Chương 45: Lên giường diễn

Mắt thấy Nguyên Bảo ngây ngốc ngồi xuống, Hà Vân Hàm đang suy nghĩ tiếp tục ôn nhu thuận theo như thế nào, liền thấy Nguyên Bảo sợ hãi giơ đôi tay lên: "Vân Hàm, em làm sai chỗ nào, chị nói thẳng đi, đừng như vậy, em sợ!"

Hà Vân Hàm:......


___________________________________

Ấn đường Hà Vân Hàm nhảy một cái, nàng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, muốn phân biệt lời này của cô là thật hay giả.

Hai diễn viên yêu đương, đôi khi là vô cùng vi diệu, đôi mắt Hà Vân Hàm thẳng lăng lăng, Nguyên Bảo sợ tới mức đem đôi tay nâng lên cao: "Thật sự, Vân Hàm, cái gì em đều không có làm, em không có cùng Viên Ngọc tỷ tỷ nói bậy về chị, cũng không có nói không thích cao lãnh ngự tỷ (thích chị gái lạnh lùng), thật sự thật sự, chị tin tưởng em."

Hà Vân Hàm:......

Máu bắt đầu lạnh lên, Nguyên Bảo sợ tới mức nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt Vân Hàm như thế nào thẳng như vậy, chẳng lẽ ngày hôm qua Khê Tích cáo trạng cùng chị ấy?

Trầm mặc như chết.

Hà Vân Hàm nhàn nhạt: "Chị cho rằng, em thích kiểu người ôn nhu thuận theo, bị em kiểm soát." Nàng phủi phủi bụi vạt áo: "Không phải sao?"

Này ba từ "Không phải sao" âm điệu nhưng vô cùng thường châm chước, cầu sinh tử liền ở trước mắt, Nguyên Bảo một xả cổ: "Không có khả năng, bệnh tâm thần mới thích cái loại hình kia, em không có biến thái như vậy, em đều đã lớn như vậy, làm gì muốn đi khống chế chị, hơn nữa em sao có thể khống chế chị chứ."

Đều đã nói như vậy rồi.

Hà Vân Hàm gật gật đầu: "Vậy em thích ngự tỷ băng sơn hay là ——"

Nguyên Bảo dùng tay chọc chọc ngực: "Trời đất chứng giám, trừ bỏ chị, trong mắt em còn chỗ nào thêm những người khác."

Hà Vân Hàm nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của cô, gật gật đầu: "Nguyên Bảo, chị có thể tin tưởng em sao?"

Nguyên Bảo gật đầu như đảo tỏi, dựng thẳng lên ba ngón tay: "Đúng vậy, em thề!"

Lão Hà nhà cô nhất định sẽ không để cho cô thề.

Hà Vân Hàm: "Thề cái gì? Nếu lừa gạt chị thì phải chịu cô đơn vạn năm sao?"

Nguyên Bảo:......

Gió, nhẹ nhàng thổi.

Mưa phùn, lất phất rơi.

Chú chó Đại Hoàng đang ngồi ngoài sân, bên cạnh nó là Tiêu Phong Du đang mặc áo mưa.

Tiêu Phong Du ôm chân, run run rẩy rẩy nói chuyện phiếm cùng Đại Hoàng: "Đại Hoàng, xong rồi, không thể nghĩ được từ biệt mấy năm, mày không có thay đổi gì, mà tao —— đã bị chính lời thề của mình bức thành bị."

Đại Hoàng thè lưỡi, liếm một chút chân Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo thở dài: "Yêu một nữ nhân phúc hắc như vậy, không biết là phúc hay là họa, nhưng đây là vận mệnh chỉ dẫn đi. Ông trời ơi, người anh dũng tiêu sái như con phải chịu như vậy sao? Ngài có phải mắt mù rồi hay không......"

Đã lâu không tiêu diễn, Nguyên Bảo kính nhi đi lên, phạm nhi cũng đi theo ra tới.

"Răng rắc "Một tiếng, một tia sét xé trời, Nguyên Bảo sợ tới mức run run một cái, lập tức đứng lên, đại hoàng lắc lắc cái đuôi nhìn, một con chó vậy mà lại có biểu tình trào phúng, Nguyên Bảo dùng một chân đá vào mông đại hoàng: "Chạy nhanh đi chạy nhanh đi, về nhà mày đi!"

Thật là......

Gần đây thật là đến uống nước lạnh cũng nghẹn nữa.

Ông trời đều không cho mặt mũi.

Thời tiết không phải quá đẹp, tâm tình Nguyên Bảo cũng không phải đặc biệt tốt.

Vai diễn lần này được Tô tổng lấy nguyên nhân công ty có an bài khác nên ngừng lại, theo lý thuyết, Niên Duyên cũng nên đi, cô nên tiếp tục cùng lão Hà vui vui vẻ vẻ ngọt ngọt ngào ngào trải qua cuộc sống gia đình.

Nguyên Bảo đã cùng Hà Vân Hàm thương lượng, muốn đi Tây Tạng một chuyến, nhìn xem mọi người trong lòng vẫn luôn theo đuổi thần tiên giống như tiên cảnh.

Nguyên Bảo là mang theo tư tâm, cô muốn cùng Hà Vân Hàm cùng đi xem thiên táng (Thiên táng (hay còn gọi là điểu táng) là hình thức mai táng của người Tây Tạng. Thi thể người chết sẽ được đưa lên núi để làm mồi cho kền kền. Có hai hình thức thiên táng đó là cơ bản và long trọng).

Đã từng, khúc mắc trong lòng chị gái cô, như thế nào cũng không giải được, sau khi đi đến nơi đó một lần, trở về vuốt đầu cô nói: "Trên đời này, ngoại trừ sống hay chết, không có gì là đại sự cả." Tâm chị gái cô cũng trở nên rộng rãi, Nguyên Bảo muốn mang Vân Hàm đi xem, nhìn xem có hiệu quả hay không.

Vốn dĩ đều an bài tốt, liền chờ Niên Duyên rời đi, nhưng anh ta cố tình trước khi đi, còn làm trong lòng cô không thoải mái một chút.

Niên Duyên biết sau lần này, anh ta khả năng không còn có cơ hội tiếp xúc gần gũi cùng Hà Vân Hàm như vậy, nếu đã yêu thầm nhiều năm như vậy, anh ta cũng nên nói ra cảm tình trong lòng.

Coi như là đánh cuộc một phen.

Thua cuộc, không mất mặt, mấy năm nay, người bị nàng cự tuyệt không phải là con số ít.

Đánh cuộc thắng, anh ta tính toán nên đi phần mộ tổ tiên thượng bái nhất bái, cười đến điên khùng.

Lúc Niên Duyên gõ cửa tiến vào, trong lòng Hà Vân Hàm liền ẩn ẩn không thoải mái, cậu trai trẻ này là người như thế nào, trong lòng nàng rất rõ ràng.

Đừng nhìn tuổi không lớn, nhưng là xác thật điển hình lão thâm sâu, tâm tư so với ai khác đều thông thấu. Anh ta thích nàng, nàng nhìn ra được, nhưng Niên Duyên liền không có tâm tư khác sao? Chỉ đơn thuần thích là thích, không phải mơ ước vị trí của nàng?

Năm duyên đứng ở phía sau Hà Vân Hàm, tim đập như sấm: "Hà lão sư, công ty an bài em chiều nay phải trở về."

Hà Vân Hàm không nói chuyện.

Niên Duyên chà xát tay: "Khi em còn chưa có debut, liền bắt đầu xem phim truyền hình của chị, khi đó, chị diễn kịch hiện đại, ánh mắt đầu tiên khi em nhìn thấy liền kinh vi thiên nhân (phi thường kinh ngạc)."

Ánh mắt Hà Vân Hàm dừng ở trên người Nguyên Bảo mặc áo mưa tay cầm hoa đứng ở cửa kia, khóe môi nàng giơ lên, đây là lại sinh khí, tuy rằng chỉ có thể nhìn đến cái bóng dáng, nhưng từ độ cong chu mông kia, khí khẳng định không thuận.

Niên Duyên vốn dĩ đặc biệt khẩn trương, thấy Hà Vân Hàm không lạnh không đạm, tâm đều lạnh, nhưng hiện tại, nàng đây là cười

Liền mừng rỡ như điên.

Thanh âm của Niên Duyên bắt đầu to lớn vang dội: "Em...... Hà lão sư, em biết em nhỏ tuổi, xuất thân cũng không là gì so với chị, nhưng em tiến vào giới giải trí nhiều năm như vậy, sạch sẽ, chưa từng có cái gì bát quái tai tiếng. Em...... Chị ——"

Hà Vân Hàm nghe chán ghét, nàng xoay người nhìn Niên Duyên, ánh mắt nhàn nhạt.

Tâm Niên Duyên lập tức treo ở cổ họng, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm.

Hà lão sư...... Xoay người lại, chị ấy muốn nói gì? Sẽ đồng ý mình hay là...... Cự tuyệt mình?

Không nói lời dư thừa, Hà Vân Hàm nói đơn giản mấy chữ đủ đánh tan trái tim Niên Duyên rồi, "Em cần phải đi."

..................

Mưa, rơi lớn hơn nữa.

"Kẽo kẹt" một tiếng, theo âm thanh đẩy cửa, Nguyên Bảo lập tức quay đầu, thấy được Niên Duyên ủ rũ cụp đuôi.

Niên Duyên cầm ô, nhưng trên tay giống như không có gì, nước mưa đều đánh vào trên người.

Nguyên Bảo vẫn luôn cảm thấy mình là người rất thiện lương, nhưng hôm nay, nhìn thấy bộ dáng Niên Duyên thất hồn lạc phách, cô vậy mà lại nhịn không được nhe răng cười.

Xứng đáng, ai bảo dám thích lão Hà nhà cô.

Niên Duyên nện bước phi thường nặng nề, vào lúc đi ngang qua Nguyên Bảo, anh ta rõ ràng thấy cô, lại cái gì cũng không nói, vòng đi qua, thậm chí liền một tiếng cáo biệt đều không có.

Tiêu Phong Du không có phản ứng gì, cô đứng lên cười đi về phòng.

Cô đã sớm hiểu rõ tình cảm ấm lạnh của những người này trong giới giải, cô không thèm để ý càng thêm không quan tâm.

Trong phòng, mở ra ánh đèn cam vàng nhàn nhạt.

Hà Vân Hàm ngồi ở bên bàn xem tài liệu, tóc dài như thác nước theo cổ chảy xuống, cả người nàng đều như được bao phủ bởi một tầng sáng.

Nguyên Bảo cởi áo mưa ra, giả mô giả dạng: "Ây za, Niên Duyên như thế nào thất hồn lạc phách liền đi rồi"

Hà Vân Hàm không để ý cô.

Nguyên Bảo: "Haiz, không phải là bị ai làm tổn thương trái tim thiếu nam trẻ đi"

Hà Vân Hàm nâng nâng mắt: "Vậy để chị gọi cậu ta quay lại"

Nguyên Bảo:......

Má ơi! Lão Hà nhà cô nói chuyện càng ngày càng sắc bén, quả thực có thể một chạm cô liền một cái té ngã.

Nguyên Bảo cũng muốn biểu hiện chút văn nghệ, cô cầm một cái bổn, ở bên người Hà Vân Hàm ra dáng ra hình viết lên.

Cô vốn dĩ cho rằng chính mình viết trong chốc lát, Hà Vân Hàm sẽ hỏi vài lời, em đang viết cái gì.

Nhưng người ta lão Hà chính là lão Hà, nhìn cũng chưa thèm nhìn cô.

Không có cách nào, Nguyên Bảo chỉ có thể tự mình rầm rì: "Hiện tại đang có phong trào thư gửi cho chính mình của mười năm sau, ghi ra mười vấn đề, em cũng viết một bức."

Hà Vân Hàm nhìn nhìn cô.

Nguyên Bảo cười tủm tỉm: "Em đọc cho chị."

Cho dù không nghe, Hà Vân Hàm cũng có thể biết Nguyên Bảo sẽ viết cái gì, đại khái cái vấn đề thứ nhất sẽ linh tinh nói cái gì mà hai người còn ở bên nhau không.

Nguyên Bảo thanh thanh giọng nói: "Vấn đề thứ nhất, Cậu cùng Vân Hàm hiện tại còn tình cảm mãnh liệt không? Một ngày "làm" bao nhiêu lần?"

Hà Vân Hàm:..................

Nguyên Bảo............ Vì cái gì lại viết vấn đề như vậy?

Nguyên Bảo vừa thấy vấn đề đầu tiên của mình liền làm Hà Vân Hàm đỏ thẫm mặt, cô liếm liếm môi, dùng ánh mắt như sói nhìn chằm chằm nàng: "Vân Hàm, chị bỏ đói em."

Này nếu là đặt ở ngày thường, Vân Hàm khẳng định nghe không ra ý gì.

Nhưng này ánh mắt sắc khí, thanh âm tà môn ma đạo quyến rũ.

Hà Vân Hàm tim đập rối loạn, nàng xoay người cúi đầu tiếp tục làm việc: "Không biết em đang nói cái gì?"

Nghe ra trong thanh âm của nàng là sự ngượng ngùng, Nguyên Bảo chuẩn bị thừa thắng xông lên, người đều nói rượu no tư dâm dục (rượu vào nổi tà dâm), mắt thấy Vân Hàm mỗi ngày mỗi tốt lên, nàng có phải cũng có thể nổi một chút hay không?

Nhưng vừa muốn bắt đầu, cửa lớn đã bị gõ vang lên, cô đi ra cửa vừa thấy người tới là ai liền đặc biệt đau đầu, là Tống Tiểu Hoa nhà cách vách, Tiểu Hoa vừa mới mười bốn tuổi, từ nhỏ đã nổi danh cả thôn Hạ Oa là cái đuôi của Nguyên Bảo, tuổi của cả hai không chênh lệch lắm, Tiểu Hoa vẫn luôn "Tỷ tỷ", kêu "Tỷ tỷ", đặc biệt sùng bái Nguyên Bảo, thậm chí nói tốt, về sau muốn vào trường đại học của Nguyên Bảo.

Tiểu Hoa chính là tiểu gia bích ngọc (những thiếu nữ xinh đẹp trong gia đình bình thường), đôi mắt em ấy không phải rất lớn, lại đặc biệt sáng, số tuổi cũng không lớn, đối với biểu diễn đặc biệt thích, sau khi Nguyên Bảo đi rồi, em ấy là cây hài thứ hai của thôn Hạ Oa.

Trời mưa lớn, cô gái cầm một quyển sách biểu diễn tới tìm Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo: "Em sao lại tới vào lúc này?"

Tiểu Hoa: "Hôm nay trong nhà không cần làm việc, mẹ em không cho ta xuống đồng."

Nguyên Bảo nghe xong có chút không đành lòng đuổi người đi, để em ấy vào phòng. Điều kiện trong nhà Tiểu Hoa không tốt, cô muốn trợ giúp, nhưng nhà em ấy lòng tự trọng quá lớn, không chịu nhận.

Tiểu Hoa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hà Vân Hàm, cô gái liền đặc biệt khẩn trương, mím môi nhìn Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo bất đắc dĩ: "Ngạc nhiên gì chứ. Lúc trước không phải đã nói 800 lần sao, Hà lão sư em sùng bái đấy ."

Tiểu Hoa vội lắc đầu: "Không, Nguyên Bảo tỷ tỷ là sư phụ của em, Hà ảnh hậu là lão sư của chị, em nên gọi sư nãi."

Nguyên Bảo:......

Đứa nhỏ này, sao có thể nói như vậy đây chứ.

Hà Vân Hàm xoay người nhìn nhìn hai người, nhìn thấy là một bé gái, gật gật đầu, tiếp tục làm việc của nàng.

Mưa, triền triền miên miên không dứt.

Phía sau Hà Vân Hàm.

Nguyên lão sư đã bắt đầu dạy học.

Cô nhìn nhìn Tiểu Hoa: "Em diễn kịch diễn không được, em không nhập vai được, chị bảo em diễn nhặt được tiền, em lại trừng to đôi mắt, nhà của em giết heo sao?"

Tiểu Hoa vẫn là một bé gái, không cấm nói: "Em đây lại không thật sự nhặt được tiền sao."

"Em cũng thật ngốc." Nguyên Bảo một chút cũng không lưu tình cho em ấy mặt mũi: "Chị đây còn diễn đánh nhau, diễn yêu đương, chị còn không có trải qua."

Tiểu Hoa vừa nghe diễn tình cảm đôi mắt sáng lên: "Tỷ, em muốn nghe diễn tình cảm là diễn như thế nào."

Nguyên Bảo: "Người mà em yêu thầm, khi diễn đem bạn diễn đổi thành người em yêu thầm là được, nhất định rất chân thật."

Tiểu Hoa chấn kinh rồi: "Tỷ, em nhớ rõ khi chị mười lăm tuổi từng diễn tình cảm tiên hiệp, như vậy chị yêu sớm."

Ta đi......

Tên hỗn đản này m.

Nguyên Bảo nhìn nhìn Hà Vân Hàm đột nhiên dừng lại không viết nữa, tâm căng thẳng: "Nói bậy gì đó, lúc đó không phải chị theo hướng thần tượng sao,  hiện tại đang thăng cấp lên phái thực lực."

Hai người nháo quán, Tiểu Hoa cười bắt lấy tay Nguyên Bảo: "Kia hai ta đối diễn cảm tình đi, sao sao ——" cô chu miệng, Nguyên Bảo dùng tay ngăn lại đẩy qua một bên, "Em cái tiểu hài tử đồ nhãi con, biết cái gì diễn cảm tình"

"Em như thế nào không hiểu!" đôi mắt Tiểu Hoa quay tròn chuyển: "Em có thể xem TV, có thể lên mạng, có cái gì không biết chứ"

Nguyên Bảo cười khinh bỉ: "Vậy em diễn cho chị xem đi."

Tiểu Hoa rất phẫn nộ: "Vậy chị ngồi trên giường."

Nguyên Bảo đặt mông ngồi ở trên giường, hai tay chống thân mình về phía sau, nhướng mày, "Bắt đầu đi."

Tiểu Hoa hoạt động tay chân một chút, vung tóc, "Tiểu Hoa lão sư hôm nay cũng tới giảng một chút, này hai người yêu đương, lời nói thô tục nhất của tay mơ là nói lời cợt nhả. Ví dụ như, ai ya, chị xem, trong mắt em trong lòng em đều là chị, trong mắt em chỉ có duy nhất một người là chị, hoặc là linh tinh nói cái gì mà em nhìn thấy trong mắt chị đều là ngôi sao."

Nguyên Bảo:......

Hà Vân Hàm buông xuống bút máy trong tay, chuyển người qua, lúc này đây, nàng nghiêm túc đánh giá Tiểu Hoa một phen.

Tiểu Hoa mỹ tư tư: "Tiếp theo là bước hai." Hai chân em ấy mở ra, ngồi trên người Nguyên Bảo, cô bé đem đầu dựa vào trên cổ Nguyên Bảo: "Chị...... không thích em sao?"

Nguyên Bảo toàn bộ cứng đờ.

Tiểu tể tử này, đây là những gì cô đã từng dùng ở trên người lão Hà nhà cô. Em ấy là có ý tứ gì đây?

Hà Vân Hàm nâng lên cánh tay, nhìn Nguyên Bảo.

Ha ha, thì ra là như thế này.

Trách không được, Nguyên Bảo như vậy.

Thì ra một đám nhóc ở thôn Hạ Oa này đều như vậy khó lường.

"Tỷ, sao chị không phản ứng gì vậy?" Tiểu Hoa không vui, lay lay Nguyên Bảo, Nguyên Bảo lạnh mặt: "Lăn, mau lăn đi."

Tiểu Hoa bĩu môi đứng lên, Hà Vân Hàm mở miệng: "Còn nữa không?"

Oa!

Vậy mà có thể được sư nãi đáp lại.

Tiểu Hoa vội vàng gật đầu: "Còn có nha, nếu đối phương sinh khí với mình, cãi nhau, chúng ta dỗ người ta, nếu người đó không nghe, chúng ta liền thề! Dùng được hiệu quả nhất."

......

Tiểu Hoa bị đuổi đi.

Nguyên Bảo tâm như tro tàn, cô đau lòng che lại ngực: "Vân Hàm, chị nghe em nói, này thật là trùng hợp."

Thật sự...... Quá xảo.

Hà Vân Hàm thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô xem: "Em đây là vẫn đang ở diễn kịch?"

Nguyên Bảo dùng sức lắc đầu: "Trời đất chứng giám, em ——"

"Thề" hai chữ bị cô nuốt trở về, Nguyên Bảo hiện tại tâm đều muốn giết Tiểu Hoa.

"Em ấy còn quá nhỏ, đơn thuần, chính là nói bừa."

"Em ấy...... em ấy cũng có thể là từ nhỏ cùng em cùng nhau lớn lên, tính tình gì đều có điểm giống, Vân Hàm, chị đừng nghĩ nhiều."

......

Nguyên Bảo giải thích một vòng, Hà Vân Hàm giống như là không nghe thấy: "Sau khi quay về bảo em ấy tới Thánh Hoàng, trẻ nhỏ dễ dạy, nhỏ hơn so với em không phải sao?"

Lời này rõ ràng chính là đang khiêu chiến Nguyên Bảo.

Nhỏ hơn so với mình, là có ý tứ gì?

Lão Hà nhà cô là muốn hồng hạnh xuất tường sao?

Nhắc tới đến loại sự tình này, Nguyên Bảo liền lập tức trở mặt, cô nghĩ chính mình phát giận cũng không tốt, sẽ trở nên không thành thục giống một đứa trẻ.

Dựa vào cái gì mỗi lần đều là Hà Vân Hàm nắm được cô chứ?

Nguyên Bảo nghĩ nghĩ, cô đột nhiên cười, bước chân quyến rũ, đi đến bên người Hà Vân Hàm, lần này, cô không có tách chân ra, mà là lập tức ngồi ở trên đùi nàng, ôm cổ nàng: "Vân Hàm, hay là chị cũng dạy em diễn kịch đi."

Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm cô: "Diễn cái gì?"

Nguyên Bảo ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Này ngày mưa rất tốt, rất thích hợp để ngủ, chúng ta liền lên giường diễn đi."

Vừa dứt lời.

Hà Vân Hàm còn không có đáp lại, cửa bị đẩy ra thật mạnh, Nguyên Bảo sợ tới mức lập tức băn lên khỏi đùi nàng, một cái bóng đen chạy trốn tiến vào, ôm chặt Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, cứu mạng!"

Thấy rõ người, Nguyên Bảo tức giận đến mặt đỏ lên: "Chị!! Sao chị lại tới đây? Không chú ý như vậy, đều không gõ cửa sao!!!! Còn có, tay kia của chị đang sờ chỗ nào vậy hả? Mau buông ra!"

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Bảo: Ta liền nghĩ hảo hảo cùng Vân Hàm trải qua một cái sinh hoạt điền viên, mấy cái người này một đám đem nơi này coi như nơi tán gái cùng với chỗ tránh nạn sao?

Điền viên lại trụ trụ, hai người cũng nên vào thành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro