Chương 49: Không được nhìn người khác
Tiêu Hựu mở cửa sổ ra, lúc này cô cũng không còn uy phong tổng tài gì nữa, mở cửa sổ liền phải nhảy ra bên ngoài chạy, nhưng eo vừa mới ra ngoài, trên đùi chợt lạnh, bị người bắt được: "Ah, Tiêu tổng, ngài đây là muốn làm gì?"
___________________________________
—— A, Tiêu tổng, ngài đây là muốn đi đâu?
Bà nội Tiêu cùng Hà mẹ đều đuổi vào tới, nhìn thấy nửa thân mình của Tiêu Hựu ở bên ngoài cửa sổ, nhưng Phùng Yến duỗi tay đặc biệt lưu loát, bắt lấy chân không lưu tình chút nào túm người kia trở vào.
Tiêu Hựu ngã ở trên mặt đất, cô đặng chân: "Ai za, ông trời ơi, còn có nhân quyền hay không, còn có luật pháp hay không?"
Phùng Yến một chút phản ứng đều không có, cô nhìn nhìn bà nội Tiêu cùng Hà mẹ, hơi hơi mỉm cười: "Ngại quá, chê cười rồi."
Tiêu Hựu:......
Hà mẹ cười ha hả gật gật đầu, bà không phải lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Yến, cũng nghe Vân Hàm nói qua thủ đoạn của cô, hôm nay vừa thấy quả nhiên lợi hại.
Tiêu giương miệng nhìn Phùng Yến, Phùng Yến cười nói: "Bà nội Tiêu, con có mang theo quà tặng bà."
Hả?
Bà nội Tiêu sợ ngây người.
Phùng Yến nhìn nhìn Tiêu Hựu trên mặt đất giống như con giun size lớn, cô nói: "Không đứng dậy sao? Cậu đây là đang hoá trang cái gì vậy?"
Sau khi cùng Nguyên Bảo hái nấm trở về, Tiêu Hựu tâm tình khá tốt, liền tắm rửa một cái sau đó mặc áo ngủ hoa văn báo kia, cô còn cố ý làm theo người dân trong thôn, chải cho bản thân hai cái bím tóc.
Hà mẹ nén cười, nhìn bà nội Tiêu: "Chúng ta đi ra ngoài đi."
Bà xem Tiêu Hựu mặt đều đỏ, nếu không đi, sợ là phải khóc ra tới.
Người đều đi rồi.
Tiêu Hựu lúc này mới từ trên mặt đất bò dậy, cô phẫn nộ nhìn Phùng Yến: "Cậu tới làm gì?"
Phùng Yến không khách khí, trực tiếp ngồi ở trên giường đất, bưng chén rượu của Tiêu Hựu lên nhìn nhìn, son môi bên trên là màu sắc môi hiện tại của cô, Phùng Yến lại nhìn nhìn chiếc đũa, là một đôi.
Tiêu Hựu:............
Một loạt động tác này, cậu ta là Holmes Phùng Bộ sao?
Phùng Yến: "Hoa cô nương ở đâu?"
Tiêu Hựu:............
Phùng Yến híp híp mắt, nhìn Tiêu Hựu. Tiêu Hựu thực tức giận: "Cậu sao lại phiền như vậy, tôi đây liền đẹp như vậy, làm cậu mê luyến đến tôi nên tôi chạy chỗ nào cậu cũng tới chỗ đó."
"Đẹp?" Phùng Yến giống như nghe được cái gì buồn cười chê cười, cô lấy ra di động mở camera: "Tiêu tổng, chính cậu nhìn xem."
Tiêu Hựu mặt đỏ lên: "Cậu như thế nào tổng khi dễ tôi hả? Có ý tứ sao, Phùng Bộ một người bộ cấp lãnh đạo, tổng như vậy đuổi theo tôi một người làm giới giải trí được sao?"
Phùng Yến dùng cái ly của Tiêu Hựu rót rượu cho mình, ngửa đầu uống.
Tiêu Hựu mặt lập tức đỏ.
Làm gì vậy?
Muốn cô tới nông nỗi như vậy rồi sao? Gián tiếp hôn môi đều làm tới rồi.
Phùng Yến thong thả ung dung: "Tôi muốn sửa đúng Tiêu tổng vài thứ. Thứ nhất, tôi không phải đuổi theo cậu tới thôn này, là Vân Hàm mời tôi. Điểm thứ hai, cjaau nói khi dễ thực dễ dàng làm người khác hiểu sai, thỉnh Tiêu tổng giới giải trí tự trọng ở trước mặt lãnh đạo như tôi."
Tiêu Hựu:........................
Tiêu tổng nhanh mồm dẻo miệng, ở trước mặt Phùng Bộ hoàn toàn biến thành hổ giấy.
Phùng Yến uống lên một ly rượu, thân thể ấm áp một chút, cô đi ra cốp xe lấy lễ vật tặng bà nội Tiêu cùng Hà mẹ.
Cô còn mang theo rất nhiều đồ dùng thông thường, như là đồ ăn uống, quần áo bà nội Tiêu đều có chuẩn bị.
Bà nội Tiêu cùng Hà mẹ cười không ngừng miệng, đặc biệt là Hà mẹ khi ăn được trái thơm đã lâu không được ăn, càng là cười mị đôi mắt, ho khan đều tốt lên rất nhiều.
Tiêu Hựu ở bên cạnh lẻ loi đứng, nhìn mấy người vừa nói vừa cười.
Cô tới quá vội vàng...... Là tới hai tay không.
Cô không giảo hoạt giống như Phùng Yến, người này, như thế nào liền dối trá như vậy, mang nhiều lễ vật như vậy tới, này không phải rõ ràng thu mua nhân tâm sao?
Còn có...... Hà Vân Hàm!!!
Tiêu Hựu xem ra nàng là không biết rốt cuộc ăn bổng lộc từ ai, cư nhiên rõ ràng khuỷu tay quẹo ra ngoài như vậy!
"Bà nội!"
Nguyên Bảo thần thanh khí sảng đi ra, cô mới vừa tắm rửa xong, tóc còn có hơi ướt, thay đổi một bộ đồ thoải mái sơ mi trắng quần jean ra tới, này trước và sau khi "ăn" liền không giống nhau, ánh mắt đều không giống nhau.
"Tiêu tổng chị làm sao vậy? Ai khi dễ chị?" Nguyên Bảo nghi hoặc nhìn Tiêu Hựu, đây là làm lại uỷ khuất như vậy, trong mắt giống như đều mang theo lệ quang.
Tiêu Hựu đang muốn nói chuyện, Phùng Yến từ ngoài cửa đi vào.
Nguyên Bảo vừa thấy, há to miệng.
Trời ơi.
Cô chính là nhìn quen mỹ nữ.
Phùng Yến cũng là nữ nhân xinh đẹp, không thể nghi ngờ, chính yếu chính là trên người cô ấy cái loại khí chất này, hình dung như thế nào...... Nguyên Bảo cảm giác là một loại chính khí, cô ấy ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến, sau khi nhìn đến Phong Du, cười cười: "Em là Nguyên Bảo."
Rất trực tiếp, lại làm người nghe thoải mái.
Nguyên Bảo nhịn không được cười hoa si: "Đúng vậy, em là Nguyên Bảo."
Như thế nào cảm giác...... Cùng lão Hà nhà cô khí tràng có điểm giống nhau.
Tiêu Hựu khụ một tiếng, cô nghiêm túc nhìn nhìn Nguyên Bảo, nên đứng bên hàng nào còn không biết sao?
Nguyên Bảo do dự một chút, Phùng Yến vươn tay, mỉm cười: "Tôi là bạn của Vân Hàm."
Tiêu Hựu:......
Bạn của Vân Hàm?
Một câu, Nguyên Bảo lập tức đứng thành hàng, cô vươn tay: "Ngài như thế nào đột nhiên tới như vậy, muốn ăn cái gì, giữa trưa em nấu cơm."
......
Người trẻ tuổi chính là không giống nhau a.
Qua mấy tiếng đồng hồ, vậy mà còn có thể nấu cơm, lại còn có tinh thần phấn chấn.
Cả gia đình ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, Phùng Yến thực mau lấy được cảm tình của hai lão nhân, Tiêu Hựu ngồi ở một bên băng ghế nhỏ cắn hạt dưa, thường thường cho ánh mắt xem thường đối với Phùng Yến, Phùng Yến nhìn cũng không thèm nhìn cô.
Giữa trưa làm sủi cảo.
Bà nội Tiêu hòa hảo mặt: "Nguyên Bảo, Vân Hàm đâu?"
Nguyên Bảo đã ra ngoài, con bé còn không ra.
Nguyên Bảo mặt có chút đỏ, cô dùng chiếc đũa lấy nhân: "Ngủ rồi ạh."
Tiêu Hựu giật mình một cái, ngủ...... Ngủ rồi?
OMG, là cô coi khinh Nguyên Bảo, này đã có bao nhiêu kịch liệt đây!
Mãi cho đến khi sủi cảo đều nấu xong.
Bởi vì Phùng Yến tới, Hà mẹ e ngại mặt mũi nên đã đi gõ cửa, Vân Hàm mơ mơ màng màng rời giường mở cửa ra: "Làm sao vậy, mẹ"
Thanh âm này, mềm mại như nước, làm mẹ nàng cũng có chút ngại ngùng: "Tiểu Yến tới, con ra ngoài gặp đi, cũng đến lúc ăn cơm rồi."
Hà Vân Hàm gật gật đầu, nàng cảm giác thân thể đặc biệt mệt, chân còn có chút mềm.
Hà mẹ nhìn thấy bộ dáng nàng mơ mơ màng màng có chút không yên tâm, đi theo vào phòng muốn giúp đỡ, chính là khi bà nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên giường kia, cùng vết máu đỏ tươi trên ga trải giường, Hà mẹ lập tức đỏ mặt: "Mẹ ra ngoài trước, con nhớ thay quần áo mới!"
Cửa "Phanh" bị đóng lại.
Hà Vân Hàm có chút khó hiểu, thay quần áo? Nàng cúi đầu vừa thấy, hết chỗ nói rồi.
Trên cổ...... sắc thái thật là sặc sỡ.
Trong lúc nhất thời, vừa rồi đủ loại tất cả đều mạnh mẽ hiện lên trong đầu.
Nguyên Bảo ở phương diện kia quá tương phản......
Ngày thường trung thực, một khắc kia, tà ác cực kỳ.
Cô tra tấn nàng, mỗi một chỗ, liền nói cô yêu nhất nơi đó, sau đó liền phải đem Hà Vân Hàm làm tới hỏng mất.
Không thể tiếp tục nhớ lại.
Hà Vân Hàm hít sâu một hơi, vào phòng tắm đi tắm rửa, nàng chỉ là tắm một cái, thực mau liền đi ra.
Mà khi nàng ra tới, thấy Nguyên Bảo kia một khắc, thân mình liền cứng đờ.
Nguyên Bảo đang dẩu mông cầm cây kéo, cô cười giống như đồ ngốc, một bên cắt một bên cười, sau khi nghe thấy có tiếng động, cô hỏi: "Vân Hàm, chị nói xem em nên cắt hình tròn hay là trái tim đây."
Hình tròn đại biểu hai người lần đầu tiên viên viên mãn mãn.
Trái tim đại biểu tình yêu hai người lâu lâu dài dài.
Hà Vân Hàm vẻ mặt đen xì, ném khăn lông trong tay qua: "Em sao lại như vậy...... vô sỉ như vậy."
Hiện tại ngoại trừ hai từ vô sỉ, nàng cũng không biết hình dung Nguyên Bảo như thế nào.
Tiêu Phong Du cuối cùng vẫn quyết định cắt hình trái tim, cô ôm vào trong lòng ngực như là bảo bối, mỹ tư tư: "Đây là lần đầu tiên của Vân Hàm nhà chúng ta, em giữ lại, chờ đến khi của em, lúc đó lại cho chị."
Hà Vân Hàm cắn môi, nàng muốn trả lại một câu nàng không cần, nhưng lại không biết thế nào, không có nói ra.
Sau khi Tiêu Phong Du cắt xong, tung ta tung tăng chạy đến bên người Vân Hàm, ôm nàng: "Vân Hàm, em biểu hiện thế nào a?"
Biểu tình kia, giống như là đứa trẻ đang chờ đợi được khích lệ.
Này quả thực là khiêu chiến cùng với nhận thức của Vân Hàm, nàng không thể tưởng tượng nhìn Nguyên Bảo, chuyện như vậy, em ấy cứ như vậy nói ra, không e lệ sao?
Nguyên Bảo quấn lấy nàng: "Nói đi, mọi người đều nói lần đầu tiên đặc biệt quan trọng, nên giao lưu hiểu nhau."
Hà Vân Hàm nhìn cô chằm chằm: "Em muốn làm gì?" Nàng là ai, lập tức liền nhìn ra Nguyên Bảo suy nghĩ cái gì.
Sau khi có tiếp xúc da thịt, Nguyên Bảo cũng không sợ nàng: "Em cảm thấy chị muốn nói là tốt, ha ha, em đây liền vui vẻ mỹ một chút."
Hà Vân Hàm: "Không tốt thì sao?"
Nguyên Bảo: "Vậy thì em liền làm thêm một lần, làm đến khi tốt thì thôi."
Hà Vân Hàm: "...... Khá tốt."
Nguyên Bảo: "Thật tốt quá, vậy chúng ta liền làm cho tốt hơn thêm đi!"
......
Một tiếng trôi qua.
Bà nội Tiêu cùng Hà mẹ đều có chút xấu hổ, hai người nhìn thoáng qua nhau, lại tìm lấy cớ nói tiểu viện (sân nhỏ) mát mẻ nên bưng sủi cảo đi ra ngoài ăn đi.
Tiêu Hựu hừ lạnh: "Cái cô Vân Hàm này, đặc biệt không đủ ý tứ, cũng không biết ôn tồn hiện tại là ai bang cho."
Vậy mà còn đem Phùng Yến gọi tới, còn cáo trạng.
Phùng Yến bưng chén, có thể là nguyên nhân nghề nghiệp, dáng vẻ cô ăn cơm đều đặc biệt đoan trang: "Cậu lại làm cái gì?"
Tiêu Hựu lười biếng: "Có thể làm cái gì chứ, xem cô ấy đáng thương như vậy, giúp cô ấy một tay, đẩy cô ấy cùng Nguyên Bảo một chút bầu không khí."
Phùng Yến trầm mặc một lát, nhìn cô: "Tôi cũng đáng thương, cậu như thế nào không giúp tôi?"
Tiêu Hựu:......
Phùng Bộ chính là Phùng Bộ, nói chuyện vĩnh viễn trực tiếp như vậy.
Tiêu Hựu răng đau: "Tôi giúp ngài như thế nào đây, lãnh đạo của tôi, tôi chỉ là một người kinh doanh, ngài là lãnh đạo, mời thấy rõ khoảng cách quan hệ của chúng ta."
Lời này có chút nặng, Phùng Yến cúi đầu, nửa ngày không nói chuyện.
Tiêu Hựu không hé răng, cô nhìn nhìn Phùng Yến, Phùng Yến ngẩng đầu, vành mắt đều đỏ.
Tiêu Hựu trong lòng một trận buồn đau: "Cậu làm gì vậy? Cậu mỹ nhân như vậy, khẳng định ai cũng đều thích, loại chuyện này còn cần tôi hỗ trợ sao?"
Phùng Yến: "Tôi không cần người khác thích, loại chuyện này...... Ha ha, thời điểm Tiêu tổng làm loại chuyện này, còn muốn xem thân phận địa vị sao? Không phải cởi quần áo ra đều giống nhau sao?"
Đôi đũa trên tay Tiêu Hựu suýt chút nữa thì rớt, Phùng Yến thẳng lăng lăng nhìn cô.
Còn tốt, Nguyên Bảo lôi kéo Hà Vân Hàm e thẹn đi ra, Phùng Yến thu hồi ánh mắt, gật gật đầu với Hà Vân Hàm: "Vân Hàm."
Hà Vân Hàm: "Phùng Bộ."
Tiêu Hựu vừa thấy liền tức giận: "Vân Hàm, cô không còn biết ai là bà chủ rồi đúng không?"
Hà Vân Hàm vô cùng bình tĩnh: "Tiêu tổng là nói ngài cùng Phùng Bộ quan hệ bà chủ sao?"
Tiêu Hựu:......
Ahh!!!
Người phụ nữ này, sao có thể từng bước từng bước phản như vậy!
Nguyên Bảo mỹ tư tư, cô hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào: "Phùng Bộ, ở xa như vậy tới một chuyến, ở vài ngày đi."
Tiêu Hựu trợn tròn đôi mắt, Phùng Yến gật gật đầu: "Thịnh tình không thể chối từ."
Cơm nước xong.
Nguyên Bảo đi dọn dẹp phòng, gần đây nhà cô tới cũng không ít người, cô đã thành quen: "Cứ như vậy đi, Tiêu tổng cùng Phùng Bộ một phòng, em..."
"Không được." Tiêu Hựu ôm cơ thể:"Tôi không đồng ý ở chung phòng với cậu ta."
Nguyên Bảo: "Tại sao?"
Phùng Yến giúp giải thích: "Cậu ta sợ không khống chế được bản thân."
Tiêu Hựu:......
Nguyên Bảo vui vẻ, cô phát hiện từ sau khi Phùng Bộ tới, Tiêu tổng cả người đều không giống trước, cảm giác khoe khoang lúc trước đều không còn, ngược lại giống như cô vợ nhỏ bị khi dễ chịu ủy khuất.
"Buổi tối, chúng ta đi ngắm sao đi."
Nguyên Bảo kiến nghị: "Những ngôi sao ở giữa sườn núi kia, bà nội nói ước nguyện vô cùng linh thiên."
Mọi người thuận theo đồng ý, đường núi trong thôn không dễ đi, mọi người ước chừng đi nửa tiếng.
Tới nơi, ngồi trên bãi cỏ, dưới bầu trời bao la, bốn người cùng nhau ngửa đầu ngắm ngôi.
Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm thỏa mãn cực kỳ, cô có được nàng, triệt triệt để để có được người này, vô luận là thân thể vẫn là trái tim, từ nay về sau, Vân Hàm liền thuộc về một mình cô.
Hà Vân Hàm cảm nhận được ánh mắt Nguyên Bảo, nàng quay đầu nhìn cô, hai đôi mắt nhìn nhau, tình nồng cơ hồ muốn tràn ra.
Nguyên Bảo rung động trong lòng, cô cũng mặc kệ bên người còn có người, thân mình vươn tới trước, hôn hôn cái trán Hà Vân Hàm.
Nụ hôn lành lạnh dừng ở trên trán, Hà Vân Hàm nhắm hai mắt lại, khẽ cười.
"Ây ây ây, bên cạnh còn có người sống." Tiêu Hựu xem toan bẹp, Phùng Yến nhìn cô: "Cậu hâm mộ?"
Tiêu Hựu nói to: "Đúng vậy."
Cái này cậu ấy còn muốn xen vào sao?
Phùng Yến lại đột nhiên cười, dưới ánh trăng, đôi mắt cô toả sáng mơ màng, nhìn chằm chằm Tiêu Hựu một lúc, cô duỗi tay câu lấy cằm người kia, ở dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Tiêu Hựu, hôn hôn môi cô: "Không cần hâm mộ."
Nháy mắt mặt Tiêu Hựu đỏ như tôm bị nấu chín: "Cậu, cậu......"
Ánh mắt Phùng Yến sáng trong: "Tiêu tổng sinh khí muốn hôn lại sao?"
Tiêu Hựu:......
Nguyên Bảo ở bên cạnh nhìn thấy đều kinh ngạc, wow, còn có như vậy, đây mới là cực phẩm hình mẫu hồ ly tinh!
Đang mê mẩn nhìn, mặt lại đột nhiên bị người nhéo, Nguyên Bảo ăn đau xoay người, Hà Vân Hàm lạnh lùng: "Em nhìn cái gì?"
Nguyên Bảo có chút nói năng lộn xộn: "Em chính là...... em chính là nhìn xem náo nhiệt."
Hiếm khi thấy Tiêu tổng bị khi dễ thành như vậy, cô nhìn náo nhiệt không được sao?
Hà Vân Hàm khí phách nhéo mặt cô: "Không được nhìn người khác."
Nguyên Bảo chu chu môi: "Vậy chị hôn hôn em, tình chàng ý thiếp liền không nhìn."
Hà Vân Hàm:......
Còn có người vô lại như vậy sao.
Ban đêm, gió ấm, sao trời, bạn tốt, người yêu.
Hết thảy đều quá mức tốt đẹp.
Trái tim Hà Vân Hàm bị dòng nước ấm tràn ngập, đó là một loại cảm giác chưa từng trãi qua, trái tim vẫn luôn trôi nổi cũng bởi vì người bên cạnh mà lắng đọng lại.
Đây là thích, đây là yêu sao?
Trong bất tri bất giác, Hà Vân Hàm cùng Nguyên Bảo ở tại thôn Hạ Oa gần nửa năm, trong lúc này, tiễn đi Tiêu tổng cùng Phùng Bộ, Tô Tần cùng Phong Khiển cũng có về, Viên Ngọc, Lâm Khê Tích, thậm chí cả Mễ Tô cũng tới một chuyến.
Hai người cũng từ áo ngắn tay và váy đổi thành áo gió.
Hết thảy đều quá ảo mộng, quá lãng mạn.
Nguyên Bảo mỗi ngày đều sẽ cười với Hà Vân Hàm, cô nắm tay nàng, mỗi ngày đều đi trong núi ngắm nhìn, ngẫu nhiên, Nguyên Bảo sẽ gân cổ lên hát khúc ca.
Các nàng sẽ hôn môi dưới tàng cây, sẽ ôm nhau ở đồng ruộng, sẽ cùng nhau xem mưa sao băng.
Nửa năm kia, Nguyên Bảo hết lòng hết dạ, đem trái tim rách nát của Vân Hàm từng chút từng chút may vá lại, cuối cùng cũng thấy được nàng cười, là rất hạnh phúc, nhưng cô vẫn là có một vấn đề nhỏ. Vì cái gì lâu như vậy, Vân Hàm vẫn chưa hoàn toàn muốn cô, tuy rằng Nguyên Bảo rất thích làm công, nhưng là...... Hai người không phải nên làm lẫn nhau sao?
Thân thể Hà mẹ gần đây không được tốt, lúc trước ho khan mỗi ngày, sau đó uống chút dược cũng tốt lên, đoạn thời gian này, dạ dày lại tiêu hóa không được tốt, ăn cái gì cũng luôn không thoải mái, người gầy đi không ít.
Nguyên Bảo thương lượng cùng Hà Vân Hàm trở về cho bà kiểm tra tổng quát một chút, cứ như vậy ở trong thôn cũng không ổn, trình độ chữa bệnh theo không kịp.
Hà mẹ không đồng ý: "Mẹ rất thích nơi này."
Bà hiện tại rất phản cảm với thành thị.
Nguyên Bảo gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, Hà Vân Hàm lại nhìn mẹ mình nói: "Mấy ngày tới, con sẽ gặp chú Vương để chào hỏi."
Hà mẹ lập tức đỏ mặt, Nguyên Bảo nhéo nhéo tay Vân Hàm, làm gì trực tiếp như vậy, tình yêu xế bóng cũng là sĩ diện hảo sao
Ngồi trên máy bay quay về, Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo bên cạnh đã ngủ say, vẫn là cảm thấy như một giấc mộng.
Thời gian nửa năm, từ thung lũng vực sâu đến hạnh phúc bình yên như hiện giờ.
Lúc này đây, nàng cùng Nguyên Bảo nên tính đến chuyện đi lâu dài.
Xuống máy bay, Hà Vân Hàm trước tiên lo chuyện của mẹ mình, Tiêu Hựu đã sớm chuẩn bị tốt: "Tôi liên lạc với người bạn, là bác sĩ giỏi nhất, cô cứ yên tâm đi, Hà mẹ đã kiểm tra toàn diện rồi, hai ngày sau liền ra kết quả, đúng rồi, Nguyên Bảo đâu?"
Hà Vân Hàm: "Quay về trường học xử lý một chút thủ tục."
Các nàng vừa mới xuống máy bay, mấy người bạn nhỏ của Nguyên Bảo liền tới rồi, quả thực là vui vẻ đem cô trở thành linh vật rà qua rà lại.
Tô Mẫn khoe khoang nhất: "Nguyên Bảo, về sau mày chính là học muội của tao biết không, mày phải gọi tao là tỷ tỷ!"
Nghĩ đến, trên mặt Hà Vân Hàm khẽ cười.
Tiêu Hựu nhìn nàng: "Mọi người đây là muốn về hẳn?"
Hà Vân Hàm xoay người: "Tôi đã ổn định rất nhiều, việc học của Nguyên Bảo cần phải hoàn thành, chuyện khác lại làm thương lượng. Sau khi mẹ tôi xem bệnh xong, nên là sẽ trở về."
Tiêu Hựu giảo hoạt một chút: "Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại mà, chuyện là, Vân Hàm, chú Hà gần đây tới Thánh Hoàng tìm mọi người vài lần, tôi không có nói ra sự thật, chú ấy...... Ây" Cô hướng dưới lầu nhìn nhìn: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới."
Hà Vân Hàm cúi đầu nhìn xuống.
Nửa năm không gặp.
Hà ba tiều tụy rất nhiều, tóc của ông trắng không ít, tuy rằng ăn mặc âu phục, nhưng vô luận là từ khí chất hay là phong độ đều kém hơn nhiều so với lúc trước.
Hà Vân Hàm nhíu nhíu mi, Tiêu Hựu: "Tôi cho người tra qua, nói là chú Hà sau khi cưới, những ngày tháng ban đầu tiểu lão bà kia cùng chú ấy ngọt ngọt ngào ngào, nhưng sau đó, tài sản không còn nhiều, lâu ngày dài tháng, tình cảm mãnh liệt không còn, liền chỉ còn củi gạo mắm muối tương dấm, hình như hiện tại cùng nữ nhân kia nháo đến rất căng. Cô đi xuống nhìn xem sao."
Hà Vân Hàm gật gật đầu, cho dù người lớn như thế nào, dù sao cũng là ba của nàng, nàng mau chân đến xem.
Chỉ là......
Trước khi đi xuống, Hà Vân Hàm gọi điện thoại cho mẹ, chuyện tình cảm này, vẫn là nên hỏi một chút thì tốt hơn.
Hà mẹ ngữ khí thực đạm: "Con không cần lo, mẹ sẽ đi qua."
Hà mẹ thời trẻ cũng là nữ cường nhân dứt khoát, cô nói đến liền đến.
Hà ba ở dưới lầu thật lâu đều bị bảo vệ ngăn lại không cho vào, vào lúc tức giận, thấy Hà mẹ đi tới, lập tức đi tới đón: "Nhược Lan!"
Ha ha.
Nhược Lan?
Hà mẹ dừng lại bước chân, nhìn ông: "Không dám nhận, Hà tổng."
Hà tổng......
Trong mắt Hà ba lại không có nhuệ khí như lúc trước, trên mặt đã từng đối bà lệ khí cũng không thấy, thay thế là các loại tiều tụy mỏi mệt: "Này nửa năm, em cùng con gái đi đâu vậy, anh tìm không được."
Hà mẹ ngữ khí đặc biệt đạm, thật giống như là đối với một người xa lạ: "Không nhọc ngài quan tâm, chúng tôi thật sự tốt."
Thật sự tốt......
Hà ba nhìn nhìn Hà mẹ, ông giống như là không thể tin được: "Chẳng lẽ lúc trước bọn họ nói đúng...... Em lại gặp được lão Vương?"
Ánh mắt Hà mẹ sắc bén: "Anh điều tra tôi?"
Hà ba vừa nghe lời này, tan nát cõi lòng thành hai mảnh: "Nhược Lan, em sao lại có thể tuyệt tình như vậy, lúc này mới nửa năm, em liền đón nhận hắn. Hắn có cái gì? Hắn không xứng với em, cùng lắm cũng chỉ là một tên nông dân nghèo hai tay trắng!"
Hà mẹ nhướng mày rất là không kiên nhẫn nhìn ông: "Tôi không quan tâm thân phận địa vị gì của anh ấy, lúc trước anh không phải cũng là một người nghèo hai tay trắng sao? Tôi đem chân tình đặt nơi anh, anh lại như thế nào?"
Hà Vân Hàm ở bên cạnh đứng yên thật lâu, mắt thấy hai người đều cảm xúc kích động, nàng đi tới: "Ba."
Hà ba nhìn Hà Vân Hàm liếc mắt một cái: "Con còn không khuyên nhủ mẹ con, tìm tên đàn ông nghèo đến không xu dính túi như vậy, con yên tâm sao?"
Hà Vân Hàm nhìn nhìn Hà ba, gật đầu: "Chuyện này của mẹ con không xen vào, nghèo cũng không vấn đề gì, không phải ba vẫn luôn nói mẹ của con cái gì cũng không có sao" nàng thở dài: "Nhưng bà ấy chỉ có tiền."
Hà ba:........................
Hà mẹ tay bưng kín bụng, bà nhìn Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, mẹ có chút không thoải mái, chúng ta đi thôi."
Hà Vân Hàm đi qua, đỡ lấy bà, Hà ba thất hồn lạc phách đứng ở phía sau hai mẹ con nàng, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Đã từng, đây là hai người phụ nữ thân nhất với ông, mà hiện giờ, vậy mà lại cũng lạnh nhạt như thế.
Rốt cuộc trước đây là đầu óc ông như thế nào, mới có thể vứt bỏ người vợ kết tóc và con gái ruột.
Đưa lưng về phía Hà ba, ông nhìn không thấy biểu tình Hà mẹ.
Nước mắt Hà mẹ theo khóe mắt rơi xuống, bà nghẹn ngào: "Vân Hàm, có phải con muốn nói mẹ vô dụng không? kỳ thật mẹ cũng không muốn như vậy...... Vốn dĩ mẹ cho rằng nhìn thấy ông ta sẽ không còn có phản ứng gì...... Chính là......"
Bọn họ ở bên nhau hơn phân nửa đời.
Có thứ gì đó giống như cây kim châm lớn lên ở đáy lòng bà, liền tính là rút ra, cũng sẽ mang theo máu và đớn đau.
Nhưng cũng may bà buông xuống, liền tính là đau, bà cũng sẽ vượt qua quá khứ, giao cho thời gian, hết thảy đều có thể giải quyết.
Cảm xúc Hà mẹ có điểm kích động, bụng lại từng đợt đau đớn, bà dùng tay dùng sức ấn, nhịn không được nhẹ nhàng hít không khí, Hà Vân Hàm lo lắng cực kỳ: "Mẹ, mẹ đừng kích động như vậy, con......"
Vừa dứt lời.
Cái trán Hà mẹ toát ra mồ hôi lạnh, hai mắt bà tối sầm, dựa vào người Hà Vân Hàm, mất đi tri giác.
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro