Chương 51
Sau khi hôn xong, Nguyên Bảo mím môi, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm hô hấp hỗn loạn, ngực còn từng đợt phập phồng, vừa mới hôn, phảng phất hết sạch sức lực của nàng.
Nguyên Bảo chần chờ một chút: "Vân Hàm, chị có tâm sự gì sao?"
Hà Vân Hàm trong lòng đâm một chút, nàng nhìn Nguyên Bảo: "Làm sao vậy? Về trường học đi."
Nguyên Bảo lại nhìn nhìn nàng, lẩm bẩm: "Em tổng cảm thấy chị có gì đó không đúng, quái quái."
Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.
Vân Hàm nếu là có chuyện gì còn không trước tiên nói cho cô sao.
Nhưng là...... Trước không nói đến chuyện Vân Hàm hôm nay thuận theo chiều cô, Nguyên Bảo luôn cảm giác trong lòng mao mao, tổng cảm giác không phải cái tư vị mà là giống như có thứ gì trong lồng ngực.
Trên đường về trường học, Hà Vân Hàm có chút mệt mỏi, Nguyên Bảo lái xe, nàng ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại.
Nguyên Bảo đem áo khoác của mình phủ thêm cho nàng.
Mùi hương quen thuộc, Vân Hàm súc ở trong áo khoác, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt .
Tới rồi trường học.
Nguyên Bảo xuống xe trước, chu chu miệng: "Chị hôn em một chút."
Trước kia, Vân Hàm đều sẽ thẹn thùng chọc chọc cái trán của cô, sau đó cười nhẹ cúi đầu.
Nhưng hôm nay, Hà Vân Hàm chỉ là hơi trầm mặc, nàng nghiêng cơ thể về trước, hôn hôn.
Này càng thêm không đúng.
Xuống xe, Nguyên Bảo gọi điện thoại cho Hà mẹ, di động của bà vẫn luôn là tắt máy.
Phong Du nghĩ nghĩ, có lẽ là vừa đến nước ngoài, cùng các bằng hữu nói chuyện, cho nên không có khởi động máy.
Đúng.
Cô lắc lắc đầu, có thể là vừa trở về, Vân Hàm và cô giống nhau, đều chưa có điều chỉnh lại được, cho nên mới sẽ có điểm khác thường.
Hai tay đút ở trong túi, Nguyên Bảo nhìn nơi núi xa, lắc đầu cười.
Cô nhất định là nghĩ nhiều rồi, hai người đều đi qua mọi khó khăn suy sụp như vậy, còn có cái gì có thể làm cả hai lui bước.
Hà Vân Hàm cũng không có lập tức lái xe đi.
Nàng vẫn ngồi như vậy, nhìn Nguyên Bảo dần dần rời đi, nhìn nàng bóng dáng đến khi biến mất không thấy.
Nàng trầm mặc rất lâu sau đó, cảm giác tâm đều trầm tới nhìn không thấy phương hướng, nàng mới lái xe về tới bệnh viện.
Rốt cuộc vẫn là không yên tâm về mẹ.
Hà Vân Hàm vào phòng bệnh, kinh ngạc phát hiện Hà ba cũng ở đây.
Đây là bệnh viện tư nhân do Thánh Hoàng thành lập, chỉ có những người quản lý Thánh Hoàng mới có quyền trực tiếp tiến vào, những người khác, đều yêu cầu phê duyệt.
Hà ba trước kia dù sao cũng là tầng lớp quản lý Thánh Hoàng, hắn tới cũng cầm phía trước tạp xoát tạp, lại ngại mặt mũi với Hà Vân Hàm, cũng không có ai dám ngăn cản ông ta.
Hà ba đang ngồi ở trên ghế gọt vỏ táo, Hà mẹ đưa lưng về phía ông ta, lãnh lãnh băng băng.
Nhìn dáng vẻ, là bà đã đuổi ông ta đi.
Thấy Hà Vân Hàm tiến vào, Hà ba có chút co quắp đứng dậy: "Vân Hàm, con đã đến rồi"
"Vâng." Hà Vân Hàm đem túi đặt ở một bên, nàng nhìn Hà ba: "Sao ba lại tới đây"
Hà ba mím môi: "Con đứa nhỏ này cũng là, mẹ cn sinh bệnh...... Con như thế nào không nói cho ba một tiếng, ba biết con không có thời gian chăm sóc mẹ, ba có thể chăm sóc, ba ——"
"Đi ra ngoài."
Hà mẹ thanh âm lạnh lẽo không thể nghịch, Hà ba giật giật: "Nhược Lan, anh ——"
"Đi ra ngoài!"
Hà mẹ đột nhiên đứng dậy, nắm lấy rổ trái cây của Hà ba ném qua, khiến tất cả hộ sĩ bên ngoài đều chạy vào.
Hà ba có điểm ngốc, trái cây rơi đầy đất, ông ta ngây ngốc nhìn Hà mẹ, như thế nào đều không thể tưởng được, lúc này, bà còn sẽ quyết tuyệt như vậy.
Ông ta nhớ rõ, trước đây cho dù hai người khắc khẩu thế nào, chỉ cần ông ta cúi đầu nhận sai, làm một ít chuyện ấm lòng như bây giờ, mua hoa, nói vài câu nói ấm áp, bà liền sẽ dao động, cho dù rất tức giận cũng sẽ tiêu tán, mà hiện giờ, hết thảy đều thay đổi.
Không biết là tâm tình gì, Hà ba kéo chân đi ra ngoài, Hà Vân Hàm ổn định lại một chút cảm xúc của Hà mẹ, đi theo đi ra ngoài.
"Ba."
Hà Vân Hàm kêu một tiếng, Hà ba quay đầu.
Nàng trầm mặc một lát, từ trong túi móc ra một cái thẻ.
Cái trán Hà ba gân xanh nhô lên: "Con có ý gì?"
Hà Vân Hàm nhàn nhạt: "Thân thể mẹ con hiện tại không chịu nổi kích động, ba muốn cái gì con đều biết, lấy cái này đi, tới đây không cần xuất hiện. Thẻ này là mấy năm nay, ba đầu tư chỗ con, một phân tiền đều không ít, tương lai sau khi ba chết, con sẽ vì ba mà đưa tiễn."
—— Mặt khác, hai chúng ta không liên quan.
Hà ba hít sâu một hơi, ông ta nhìn Hà Vân Hàm chăm chăm, tốt, rất tốt, người lãnh khốc như vậy, không hổ là con gái của ông ta.
Mắt thấy Hà ba rời đi, Hà Vân Hàm không biết trong lòng là tư vị gì, nàng trở lại phòng bệnh.
Trái cây trên mặt đất đã được dọn sạch.
Hai mắt Hà mẹ đều là nước mắt, Hà Vân Hàm đi tới, ôm ôm mẹ mình.
Hà mẹ ngửa đầu, không cho nước mắt rơi xuống: "Hiện tại còn tới làm gì"
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đi giọt nước mắt.
Hà mẹ nhìn con gái, nhẹ giọng nói: "Mẹ muốn về nhà, Vân Hàm, sống chết có số, mẹ sẽ không nhận con hiến cho mẹ đâu."
Hà Vân Hàm nhìn bà.
Nếu phải làm phẫu thuật cắt ghép, thân thể Hà mẹ cũng yêu cầu điều chỉnh, tuy rằng mọi người đều gạt bà, nhưng bà là ai chứ, đã trải qua sóng to gió lớn, sao có thể lừa gạt được bà.
Hà Vân Hàm vành mắt đỏ bừng: "Mẹ, nếu mẹ cũng rời đi, con làm sao bây giờ?"
Vân Dạng đi rồi.
Mẹ cũng rời đi, là muốn mạng của nàng sao.
Nước mắt của Hà mẹ thành từng hàng chảy xuống: "Vậy còn con? Con không nghĩ tới Nguyên Bảo sao?"
Lúc trước, thống khổ như thế nào, Hà Vân Hàm đều có thể chịu được, duy nhất câu này của Hà mẹ, chọc phá nàng tâm.
Hà mẹ dựa vào giường, thanh âm nhẹ nhưng có lực: "Vân Hàm, cho dù là yêu, cũng không chịu nổi một lần lại một lần bị đẩy ra như vậy, Nguyên Bảo con bé kiên cường lại tinh tế nhạy cảm, điểm yếu duy nhất của con bé chính là con."
Giờ này khắc này, ngoại trừ rơi lệ, các nàng lại không thể làm gì cả.
Thiên không khỏi người.
Vân Hàm cảm giác trái tim mình vỡ nát.
Nàng là muốn nói cho Nguyên Bảo.
Mẹ nàng bị bệnh, nàng muốn đi hiến gan.
Sau đó thì sao?
Bác sĩ Sophia nói như vậy.
Để Nguyên Bảo trơ mắt nhìn nàng thống khổ, nhìn nàng một lần lại một lần bước lên bàn giải phẫu, bồi nàng đã chết lại sống.
Tuổi còn nhỏ, lại chiếu cố hai mẹ con nàng, trong lòng còn phải bị lăn qua lộn lại một lần lại một lần đau đến chết đi sống lại.
Hà Vân Hàm biết rõ thân thể của mình mấy năm nay đã trải qua những gì.
Nàng sợ hãi.
Sợ hãi Nguyên Bảo bồi nàng đi qua tất cả chuyện này, cuối cùng, cô sẽ tận mắt nhìn thấy người yêu rời đi.
Đau như vậy, là lúc trước ngàn lần vạn lần, Hà Vân Hàm đem cô đặt ở đầu quả tim yêu tới đau đớn, nàng tình nguyện để bản thân chịu đựng tất cả.
"Mẹ, trước đây...... Là mẹ dùng cả sinh mệnh để yêu ba." Hà Vân Hàm ngạnh tâm: "Hiện tại thì sao?"
Nàng không còn như cũ muốn liếc ông ta một cái.
Bà vẫn như cũ có Vương thúc.
Hà mẹ nhìn nàng: "Đó là bởi vì ông ta phản bội, phản bội tình yêu của chúng ta, nếu, lúc trước ông ta cứ như vậy rời đi, mẹ sẽ vì ông ta mà giữ đạo hiếu cả đời ——" nói một nửa, bà nhìn Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, con —— con không thể làm như vậy!"
Hà Vân Hàm thanh âm nghẹn ngào: "Mẹ cũng biết, nếu lúc trước, ba con không phải là phản bội, ông ta lấy bất luận phương thức gì, cho dù là tử vong rời đi, mẹ đều sẽ cả đời đau nhớ, không phải sao?"
.......
Buổi tối, kết húc khoá học, Nguyên Bảo gọi điện thoại cho Hà Vân Hàm.
Gọi rất lâu, cô mới gọi được, Nguyên Bảo không vui: "Đang làm gì?"
Hai người đã ước định, vì không để cho đối phương phải lo lắng, vô luận là khi nào đều phải trước tiên nghe điện thoại, cho dù là rất bận, cũng phải gửi cái tin nhắn báo một tiếng.
Lúc nãy cô phải gọi ba lần, Vân Hàm mới tiếp.
Hà Vân Hàm nhàn nhạt: "Mở họp."
"Vừa trở về liền nhiều việc như vậy, Tiêu tổng quả thực không thể áp bức chúng ta như vậy." Nguyên Bảo nói rồi nói, cũng biết nàng đang vội: "Buổi tối em về nhà ăn, em không có khóa, đi về trước đọc sách chờ chị, chị muốn ăn cái gì, em làm cho chị"
Hà Vân Hàm: "Sao cũng được."
Điện thoại bị cắt đứt.
Nguyên Bảo nắm di động không thể hiểu được, đây là làm sao vậy...... Tính tình lớn như vậy. Hôm nay lúc gặp mặt còn rất tốt mà.
Trên đường có chút kẹt xe.
Nguyên Bảo tới nhà đã hơn 7 giờ, cô vội nấu cơm, nghĩ khó có được lần gần đây Vân Hàm ăn thịt, nên cô làm món thịt dê sở trường của bản thân.
Có điểm sốt ruột, vội vội lải nhải lại có tâm sự, lúc Nguyên Bảo thái thịt còn cắt vào tay.
Cô che tay lại, nhìn trên thớt toàn là máu, đau đến nhíu mày.
Miệng vết thương không nhỏ, Nguyên Bảo ấn nửa ngày, lại dán băng gạc mới ngừng.
Cô gửi tin nhắn cho Hà Vân Hàm.
[ Oa oa oa, Vị trí quan trọng của người ta bị thương rồi.]
Ayza, thật là chán ghét, chỗ nào không bị lại bị thương ngay tay.
Đêm nay, có thể ảnh hưởng phát huy của cô hay không đây.
Hà Vân Hàm thật lâu mới trả lời tin nhắn.
[ Ừm ]
Nguyên Bảo nhìn tức giận đến ngứa răng, người này chuyện gì xảy ra? Cuồng hay không sao? Một khi bận lên liền trả lời tin nhắn của cô một cách có lệ như vậy.
Làm xong đồ ăn.
Nguyên Bảo mắt trông mong chờ, mãi cho đến 9 giờ, cô mới nghe được động tĩnh dưới lầu.
Cô muốn đón Hà Vân Hàm, lấy chìa khóa liền chạy xuống.
Tới rồi dưới lầu.
Quả nhiên là xe Vân Hàm.
Hà Vân Hàm xuống xe, Nguyên Bảo đang muốn nói chuyện, lại ngơ ngẩn khi nhìn thấy người bên cạnh nàng.
Người này Nguyên Bảo biết.
Là giám đốc bộ phận tuyên truyền của Thánh Hoàng.
Anh ta thực tuổi trẻ, cao to, lớn lên đặc biệt soái, còn đặc biệt chú ý tập thể hình, mày rậm mắt to, một thân tây trang nhìn ra hương vị cấm dục.
Bởi vì quá soái dáng người lại quá tốt, cho nên, lần đầu tiên gặp mặt Nguyên Bảo liền ấn tượng khắc sâu, lúc trước, cô còn nói với Hà Vân Hàm, kết quả bị lạnh nhạt hai ngày, cho nên nhớ đặc biệt rõ ràng.
Nguyên Bảo ở bên cạnh nhìn, cô nhìn Hà Vân Hàm xuống xe, hai người dựa vào rất gần, "Thân mật" nói chuyện gì đó với nhau.
Trong lòng không biết là cái tư vị gì.
Trước đây, Nguyên Bảo cũng ghen, nhưng phần lớn đều là làm nũng phát giận, nhưng hôm nay, tâm cô băng lạnh lẽo.
Có gì đó không đúng.
Vân Hàm vậy mà lại để anh ta chạm vào bả vai nàng,
Hà Vân Hàm biết Nguyên Bảo có thói quen xuống lầu đón nàng, cho dù có đau lòng đổ máu, nàng cũng phải nhịn xuống.
Gian nan đi lên lầu.
Hà Vân Hàm nghe thấy được tiếng bước chân phía sau.
Cửa, bị đóng lại.
Nguyên Bảo lập tức tiến lại đây, cô đem Hà Vân Hàm đè ở trên cửa, híp mắt nhìn nàng: "Anh ta là ai? Chị làm gì hả, Vân Hàm, ngày đầu tiên liền cho em mang nón xanh (ngụ ý cắm sừng). Móng vuốt của anh ta làm sao dám chạm vào chị?"
Hà Vân Hàm cúi đầu.
Nguyên Bảo nắm cằm nàng, cưỡng bách đối diện với cô: "Chị rốt cuộc làm sao vậy?"
Hà Vân Hàm ngước đầu lên, nhàn nhạt: "Một người đồng nghiệp."
Loại sự tình này, không thể quá nhanh, quá nhanh ngược lại làm lòng người nghi ngờ.
Phản bội là cái dạng này sao? từng chút từng chút một, cuối cùng sẽ thành tuyến, đến khi đối phương phát hiện, hết thảy đều sáng tỏ.
Nguyên Bảo nhìn chằm chằm nàng nhìn trong chốc lát, thanh âm mềm xuống dưới: "Vân Hàm, chị còn nhớ rõ không? Chị đã đáp ứng em, vô luận phát sinh chuyện gì, đều sẽ không lại đẩy em ra."
Thanh âm mềm như bông, chọc thủng đáy lòng đau nhất.
Hà Vân Hàm cắn môi, gắt gao cúi đầu.
Máu tươi chua xót tràn ngập môi răng.
Hà Vân Hàm đau lòng muốn vỡ ra.
Lúc đó, hình ảnh ấm áp kia còn ở trong đầu.
Hai người dưới tàng cây, Nguyên Bảo trong miệng ngậm ngọn cỏ, ôm eo nàng làm nũng: "Vân Hàm, từ nay về sau, phát sinh chuyện lớn nhỏ gì chị đều không được đẩy em ra, nếu không, em sẽ tức giận."
"Chị quá coi thường em."
Thanh âm lạnh như băng của Nguyên Bảo truyền tới, đánh vỡ hồi ức, Hà Vân Hàm kiềm nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyên Bảo tức giận.
Cô rất ít khi sinh khí như vậy.
Đôi mắt cô đỏ ửng, nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm: "Có phải chị cho rằng em mới vừa mười tám tuổi nên dễ khi dễ hay không? Muốn thế nào thì thế ấy phải không? Có phải chị cho rằng chị nói cái gì, làm cái gì em liền tin hay không? Ha ha, giữa trưa liền tới tìm em ăn lẩu, dặn dò này dặn dò kia, buổi tối gọi điện thoại cũng không tiếp, còn tìm một nam nhân trẻ tuổi tô son trát phấn tới đưa chị, thế nào? Muốn cho em hiểu lầm sao? Sau đó thì sao? Chị còn muốn làm gì, Hà Vân Hàm?"
Gọi cả tên lẫn họ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết nhau tới nay.
"Lại tới nữa." Tiêu Phong Du tức giận đến cả người đều có chút phát run: "Chị luôn là như vậy, cái gì cũng đều đặt ở trong lòng, Vân Hàm, rốt cuộc chị có hiểu cái gì gọi là tình yêu hay không? Hai người ở bên nhau đều đã bao lâu nhưng chị vẫn là như vậy, có phải chị muốn tức chết em hay không?"
Hà Vân Hàm cúi đầu.
Tiêu Phong Du cười lạnh: "Được, không nhọc ngài lo lắng, đừng vừa có chuyện gì trước tiên liền nghĩ cách làm tôi ra khỏi nhà, không cần, chị lãng phí tâm tư như vậy còn không phải là muốn cho em đợi ở chỗ nào đó mát mẻ, chị có chuyện gì em đều đừng tham dự hay sao. Hôm nay, chị có mệt hay không? Được rồi, hiện tại, không cần nhọc ngài tốn công, tôi tự mình lăn trước."
Bạo phát tức giận.
Đủ loại chịu đựng trước đây, tại ngòi nổ này hoàn toàn bạo phát một lần.
Phong Du đem áo gió của Hà Vân Hàm cởi ra, trực tiếp quăng trên mặt đất: "Đi đây, không cần tiễn!"
Cô hôm nay cũng không tin tà, cô liền phải hảo hảo trị lão Hà nhà cô.
Từ trên lầu chạy như bay xuống nhà.
Tiêu Phong Du nước mắt rơi đầy đất, lúc này, cô không còn cường thế bá đạo như vừa rồi, cô cắn răng một đường chạy như điên chạy chậm đến trên xe: "Đồ tảng băng, ngốc nghếch, tra tấn chị, cái đồ phiền phức!!!"
Các loại có thể mắng nói đều mắng ra.
Nguyên Bảo hít sâu một hơi, cô khởi động xe, cắn răng oán hận nhìn đèn trên lầu sáng lên, dựng ngón giữa: "Chị khi dễ sai người! Cứ chờ xem!"
Một chân dẫm ga.
Nguyên Bảo đi thẳng đến Thánh Hoàng, trên đường, cô cố ý sờ sờ bảo kiếm lúc trước Vân Hàm đưa cho cô.
Cô nghĩ kỹ rồi.
Hôm nay, nếu Tiêu tổng không nói cho cô biết.
1, 2, 3, 4, 5,
Cô quyết định cho Thánh Hoàng đổ máu.
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lá Cây thật là...... Nhịn không được phun tào các ngươi này đó lão a di, một đám trong lòng như thế nào yếu ớt như vậy.
Lá Cay viết gì, liền khóc a, nháo a, tới a, các ngươi cắn ta a.
Lúc trước, ta đã nói qua, Nguyên Bảo sẽ là người dũng cảm nhất.
Lúc này đây, dũng cảm nhân sinh khí, là thật sự sinh khí.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro