CHƯƠNG 109: THIỆN Ý CỦA TỀ VƯƠNG
CHƯƠNG 109: THIỆN Ý CỦA TỀ VƯƠNG
Lý Hoàng Hậu vừa nghe cái tên từ miệng Tấn Dương, trên mặt tỏ rõ biến hoá, nàng mạnh mẽ che giấu nhưng cũng không thể giấu được Tấn Dương.
"Hoà nhi vì sao lại nhắc tới Thẩm đại nhân?" Hoàng Hậu không rõ hỏi.
Tấn Dương lắc đầu nói: "Nữ nhi chỉ vừa vào cung thì gặp được Thẩm đại nhân, liền dừng bước cùng Thẩm đại nhân trò truyện vài câu.
Chẳng biết là vì sao, Thẩm đại nhân hắn ... Tựa hồ đang trốn tránh nữ nhi."
"Thật sao?"
Tấn Dương tiếp tục nhìn sắc mặt mẫu thân mà nói: "Nữ nhi nhớ tới Thẩm đại nhân cũng có hai nữ nhi, trưởng nữ so tới nữ nhi kém nửa tuổi, mấy năm trước đã gả cho Cẩm y vệ chỉ huy sứ Hồ văn Kiệt, chỉ là Thẩm thị bạc mệnh .... Lúc nãy cũng nghe Thẩm đại nhân nói thứ nữ cũng đã xuất giá nhưng thân thể cũng hư nhược."
Lý Hoàng Hậu nghe xong vẻ mặt không thích, lạnh lẽo nói: "Ngươi hôm nay đột nhiên lại nhắc đến một ngoại thần, lại còn nhiều lần nói tới, là từ chỗ nào nghe được những lời giả dối không có bằng chứng sao?
Vì thế nên chạy tới đây chất vấn mẫu thân ruột của ngươi?"
Tấn Dương nghe xong vội đứng dậy quỳ sát người xuống nói: "Nữ nhi không dám."
"Ngươi tâm tư cẩn thận, thông minh cùng mưu lược, điểm này không thể phủ nhận, nhưng tâm tư ngươi lớn, còn có cái gì không dám đâu?" Hoàng Hậu cúi đầu nhìn nữ nhi đang quỳ dưới đất nói, nàng trong lòng cũng không có một tia ôn nhu săn sóc
"Húc nhi đối với ngươi cũng chỉ là một quân cờ để đạt được lợi ích, ta là mẫu thân của ngươi làm sao có thể không biết suy nghĩ của ngươi.
Ngươi phải biết rõ, phụ hoàng ngươi ghét nhất là nữ tử lộng quyền, ngươi làm gì thì làm, bị sao thì bị, ta mặc kệ, nhưng ngươi không thể đem an nguy của Húc nhi ra làm tiền cược được."
Cho tới hiện tại, Hoàng hậu yêu chuộng ấu tử đã thành thói quen, Tấn Dương nghe xong trong lòng cũng chả có tư vị gì, nàng từ nhỏ đã quá quen lạnh nhạt từ mẫu thân, nàng nói: "Nếu như không tranh cướp, Lý gia chờ đợi cũng chỉ là con đường chết.
Hoàng vị sẽ không còn là của Húc nhi nữa. Tề vương cùng Sở vương, Hán Vương, bất luận là ai đăng cơ đều sẽ không bỏ qua cho Thái tử đích xuất, mẫu thân, người nên hiểu rõ, ở ngoài cùng với nội đình là khác nhau."
"Ta đương nhiên rõ ràng, cho nên những việc ngươi làm, ta đều không có ngăn cản, Húc nhi coi ngươi là chỗ dựa, hi vọng ngươi có thể làm tốt chức trách của một trưởng tỷ, ngươi cũng đừng quên hắn cùng với ngươi có chung một mẫu thân." Hoàng hậu dặn dò nói.
"Vâng."
Tấn Dương gật đầu đáp.
"Đừng quên đến xem cữu cữu của ngươi." Trước khi Tấn Dương rời khỏi khôn ninh cung Hoàng Hậu lại nhắc nhở "Lý thị tuy bị chèn ép, nhưng môn sinh của ngoại công ngươi ở bên ngoài đông đảo.
Hiện tại ngoại công không còn, nhưng bọn họ đều là đồng môn với cữu cữu ngươi, bất luận thế nào Lý thị là một vọng tộc của Giang Nam.
Ngươi muốn lợi dụng người ta, cũng phải đối xử với người ta tử tế."
"Vâng."
Từ Khôn ninh cung đi ra, Tấn Dương trực tiếp xuất cung, một khắc nàng cũng không muốn ở lại nơi này.
"Công chúa người cùng Hoàng hậu đề cập tới Thẩm thị sao?" Nhìn thấy vẻ mặt không tốt của chủ tử, nội thị đi phía sau nhẹ nhàng hỏi.
Tấn Dương gật đầu nói: "Xem ra Thẩm thị trong lòng của mẫu thân, cũng rất còn vương vấn."
"Dù sao cũng là cố nhân, mong mà không được sẽ trở thành tiếc nuối trong lòng, lâu dần sẽ thành chấp niệm không thể dứt bỏ, làm thế nào cũng không thể dễ dàng quên được." nội thị lại nói
"Chỉ là chuyện như vậy, công chúa vẫn là không nên đề cập tới, dù sao cũng là ở trong cung, nhiều lời cũng vô ích."
"Ta biết. cũng là trùng hợp hôm nay gặp phải Thẩm Dật Chu cho nên mới thuận miệng nói đôi lời."
"Bàn về tâm tư, sợ là Hoàng Hậu mới là người sâu nhất, bệ hạ lúc trước muốn phế hậu cũng không phải là suy nghĩ của một hai ngày mà có, nhiều năm như thế, Hoàng Hậu chấp quản nội cung, cũng chưa từng có sai lầm nào phát sinh.
Lại có tiếng là nhân đức, có thể duy trì cục diện nhiều năm không có biến như thế, đâu phải là người đơn giản." nội thị nhắc nhở nói.
-----Tề vương phủ----
Xe ngựa yên ổn dừng trước cửa phủ Tề vương, thiếu niên trẻ tuổi từ trên xe bước xuống một nội thị đứng đợi ở cửa phủ thấy thiếu niên cung kính khom người nói: "Thế tử, mời ngài vào trong, Điện hạ đang ở trong vương phủ uống rượu chờ ngài."
Triệu Hi Ngôn được mời vào trong Tề vương phủ, lúc nàng xoay người bước vào bậc thềm vào phủ thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi qua, màn che bị gió thổi bay lên một góc.
Bên trong xe một nam tử mặc áo bào đỏ nghiêm chỉnh ngồi trong đó.
Triệu Hi Ngôn thấy dung nhan kia có chút quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, liền dò hỏi nội thị phủ Tề vương "Đó là người nào?"
Nội thị nhìn theo tầm mắt của Thế tử, sau đó đáp
"Hồi Thế tử, người này là Thái Bộc tự Khanh Thẩm Dật Chu."
Triệu Hi Ngôn lắc đầu không biết, nàng nói "Không quen biết."
"Thế tử ở Bắc Bình cho nên không biết Thẩm đại nhân cũng không có gì kỳ quái." Nộ thị nghênh đón Triệu Hi Ngôn vào phủ, trên đường đi hắn giải thích
"Thẩm đại nhân là người của Thẩm thị, một trong những gia tộc có danh vọng ở Giang Nam, cùng với ngoại thích Lý Hoàng Hậu cách nhau không xa, hai đại gia thế đều là tộc lớn.
Chỉ là Thẩm thị không đông, người làm quan trong triều không có trụ được mấy người. phụ thân của Thẩm đại nhân cùng với các thúc phụ cũng không trụ được trong triều.
Sau đó Thẩm đại nhân cũng không chịu thua kém, đậu tiến sĩ một đường lên chức Thái bộc Khanh."
Nghe nội thị nói, Triệu Hi Ngôn kinh ngạc quay đầu liếc mắt hướng xe ngựa đã rời đi, chợt nhớ tới gì đó liền hỏi: "Ta nghe nói Hoàng Hậu trước khi vào cung, cùng công tử của Thẩm gia là thanh mai trúc mã..."
"Yêu~" nội thị nghe xong kinh hãi, hắn ở trong phủ Tề vương phụng dưỡng Tề vương nhiều năm, vội vàng đánh gãy nghi vấn của Triệu Hi Ngôn nói: "Có những lời Thế tử không nên hỏi loạn, việc của Thẩm đại nhân cùng với Hoàng Hậu là bạn cũ, trên triều ai cũng biết, thế nhưng không người nào dám đề cập tới.
Bởi vì từng có người nhờ việc đó mà vu hại Lý thị, bệ hạ đã nghiêm trị, Hoàng Hậu nhân đức, xin cho người kia mới không phải chết.
Sau này trong cung cũng không còn ai dám nhắc tới nữa."
"Hoá ra là thế." Triệu Hi Ngôn vẫn có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nhiều lời hỏi thêm, đi theo nội thị vào hậu viện.
Con đường tới đình viện, cổng vòm đã bị người ta dùng đá ngăn lại, Triệu Hi Ngôn hiếu kì nhìn về phía tường đỏ, có cành cây leo ra nói: "Viện tử này vì sao lại bị niêm phong?"
Triệu Hi Ngôn hỏi làm nội thị nổi lên vẻ đau buồn trên mặt, hắn cũng chỉ cho là Thế tử là hài tử hiếu kỳ, cho nên liền giải thích: "Trước kia là một toà hoa viên, trồng nhiều loại hoa, cùng với thảo dược hiếm, Tề vương phi đã mất tự tay trồng, vương phi yêu thích yên tĩnh, cho nên điện hạ phá đi hai toà viện xây dựng nên hoa viên này
Hiện tại người đã không còn, cảnh còn người đã mất, đau thương mỗi khi nhìn thấy, cho nên điện hạ cho niêm phong lại."
"Tiểu nhân hầu hạ điện hạ từ nhỏ tới lúc trưởng thành, điện hạ sau khi thành hôn cùng với Tề vương phi phu thê ân ái, tính tình điện hạ không mấy tốt, chỉ có Vương phi mới có thể khuyên ngăn ngài ấy, nhưng hiện giờ..." nội thị thương cảm nói
Triệu Hi Ngôn nghe xong trong lòng cũng thương cảm nói: "Tẩu tẩu cũng là người tốt, ta tuy chỉ gặp nàng có mấy lần nhưng nhìn mặt cũng có thể đoán được nàng là người thế nào.
Chỉ là sống trong phân tranh triều đình cũng không ai biết được kết quả của mình sau này thế nào, sinh tử cũng chỉ là trong nháy mắt."
"Thế tử, đã tới nơi." Nội thị thu hồi thương cảm, dừng bước khom người nói: "Điện hạ, ở ngay hậu viện."
Triệu Hi Ngôn bước vào trong viện, bên trong phủ kín cát mịn, Tề vương cưỡi ngựa phóng trên sân, một tay nắm lấy cung.
Triệu Hi Ngôn phát hiện bia đổi thành hình người, giống như một nam tử trưởng thành cực kỳ chân thực. nàng dừng bước, vì đứng xa cho nên không thấy rõ khuôn mặt hình nộm.
Chỉ thấy Tề vương mở cung, dùng sức kéo sau đó thả ra, mũi tên ghim thẳng vào hình nộm phía xa.
"Điện hạ, Yến vương Thế tử đã tới." nội thị nhắc nhở nói
Tề vương từ trên ngựa nhảy xuống, tiến tới đón Triệu Hi Ngôn.
Từ sau lần phúng viếng kia Triệu Hi Ngôn cũng chưa từng tới đây lần nữa, nhưng Tề vương đối với nàng rất thân cận.
"Ngôn đệ, ngươi tới thật đúng lúc, nhanh cùng ca ca bàn luận về cưỡi ngựa bắn cung." Tề vương cao hứng lôi kéo Triệu Hi Ngôn đi tới trước chuồng ngựa sau đó lại nói: "Những con ngựa này đều do bệ hạ ban thưởng, ngươi tuỳ ý chọn."
Sau khi Tề vương phi qua đời, Hoàng đế vì muốn bồi thường cho nhi tử, nên ban thưởng cho hắn rất nhiều bảo vật, Tề vương sau đó nhỏ giọng nói với nội thị mấy câu, chỉ thấy nội thị xoa tay gật đầu rời đi.
Cũng không lâu lắm, hắn đem một hộp gỗ ôm trở về nói "Điện hạ."
Tề vương đem hộp mở ra, vui vẻ giới thiệu với Triệu Hi Ngôn nói: "Đây là bệ hạ hôm qua ban thưởng cho ta, hoả súng mới được tân chế, tên là súng người què ( Tên kì quá, mình đổi thành súng ngắn nhé : (()
Triệu Hi Ngôn thấy súng ngắn liền ngốc lăng đứng đó, trong lòng thầm nghĩ: 'Lẽ nào việc hộ bộ thiếu hụt quốc khố không phải là do thiên tai, mà là do quân phí chi quá nhiều, dùng để nghiên cứu phát minh hoả khí sao?"
"Bệ hạ nói, quân đội của Yến vương tuy là có thể chống lại nhung địch, phá thiết kỵ, chính là bởi vì có hoả khí quốc triều tiên bán cho.
Thái tổ từ khi kiến quốc coi trọng nhất là hoả khí, sau đó thái tông trang bị thêm binh khí, sau khi thống nhất đại minh hoả khí liền đem tới biên cương.
ở kinh thành các bộ lại lười biếng nghiên cứu, nên bệ hạ lệnh cho công bộ phái người tới biên cương tìm thợ thủ công giỏi trong thiên hạ, tập hợp về kinh thành nghiên cứu. không thể để lãng phí nhân tài được."
Tề vương đối với Triệu Hi Ngôn cũng không giấu giếm mà nói, "Hoả khí tuy rằng uy lực so với cung tên hoàn toàn tốt, bất kể là triều đình hay là biên cương cũng không thể coi thường."
Tề vương đem thuốc súng bỏ vào bên trong súng, quay về phía bãi săn ngắm tấm bia bắn một phát.
Bàng! Một tiếng vang thật lớn, đầu súng bốc khói xanh, tấm ván gỗ nháy mắt liền bị bắn nổ tung.
Triệu Hi Ngôn nhìn thấy một màn này kinh hoảng nói: "Từ đây tới bia cũng một trăm năm mươi bước chứ?"
Tề vương đem súng thu hồi thả vào trong hộp,đậy lại đưa cho Triệu Hi Ngôn nói: "Tầm bắn của nó hơn một trăm năm mươi bước. từ hôm nay nó liền là của ngươi, coi như quà quan lễ của ta, trước đó không từ mà biệt, nhận lỗi mới ngươi, cũng là quà sinh thần trễ tặng ngươi."
Triệu Hi Ngôn lần nữa sửng sốt, nhìn đôi mắt Tề vương phỏng đoán ý tứ của hắn, trong mắt Tề vương đầy chân thành, bởi vì lần trước phúng viếng thê tử hắn, cho nên hắn tăng thêm tín nhiệm với nàng sao?
Triệu Hi Ngôn cảm thấy lúng túng, nhận thì ngại vội vã nói: "Không, không, vật này quá mức quý trọng, bệ hạ ban thưởng cho huynh trưởng, là muốn để huynh trưởng phòng thân."
"Ta hiện tại chỉ có một người để phòng, đối phó với hắn, chỉ cần dùng một thanh đao cùng một cái cung là đủ." Tề vương tự tin nói.
"Hắn là thân vương, huynh trưởng vạn lần không thể làm bừa." Triệu Hi Ngôn rõ ràng tâm của Tề vương hận Sở vương thấu xương, nàng giả vờ lo lắng khuyên can nói.
"Ngôn đệ không cần phải lo lắng, ta tự có chừng mực" Tề vương vỗ vai Triệu Hi Ngôn nói
"Triệu gia con cháu triệu thị ai cũng có thể chiếm được, chỉ có mình hắn, Sở vương là không thể."
Triệu Hi Ngôn thấy thái độ của hắn thế, trong lòng rõ ràng hắn đã quyết tâm cùng Sở vương một sống một chế, đây cũng là việc mà nàng đã nghĩ tới.
Việc này với nàng mà nói cũng có chút liên quan, đối với sự quan tâm của Tề vương với mình, nàng bỗng sinh ra một chút áy náy.
"Đồ vật ngươi cất cẩn thận." Dứt lời Tề vương lại lôi kéo Triệu Hi Ngôn, chọn một con ngựa nói : "Cùng ca ca luận một chút cưỡi ngựa."
Triệu Hi Ngôn không thể làm gì khác là cùng Tề vương cưỡi ngựa ra sân, khi tới gần hình nộm nàng mới nhìn rõ trên hình nộm gỗ khắc đầy huyệt vị, còn có cấu tạo rõ ràng các vị trí huyệt trên cơ thể người,
Phát súng vừa nãy Tề vương bắn ra, sau đó nội thị lại sửa sang lại, mộc nhân được khắc một cách tinh tế như vậy.
"Huynh trưởng đây là?"
"Tiễn không có uy lực như hoả khí, nhưng hoả khí thì có hạn, cung tên cũng không phải không thể gây sát thương chí mạng, nếu như muốn một mũi tên đem đối phương giết chết, còn phải biết được vị trí tử huyệt trên người đối phương." Tề vương cười nói
"Nhưng là..."
"Ta nghe nói chư hồ có động tĩnh, đề cử thủ lĩnh của Thát đát làm tân khả hãn, chuẩn bị một lần nữa xuôi nam." Tề vương lại nói
"Nếu chiến tranh nổi lên, ta sẽ dâng tấu theo quân ra chiến trường, ta muốn lấy sức mạnh của mình giống như Yến vương, từ sĩ tốt nhỏ bé tiến đến một đại tướng quân vương."
"Bản vương muốn lấy quân công làm dấu chân, ngăn chặn những lời nói đồn đãi kia rằng ta là nhi tử bệ hạ yêu quý cho nên mới đối xử bất công, để chặn miệng đám hủ nho quan văn kia."
Tề vương nói cực kỳ hào phóng, giống như đang lập lời thề vậy. "Nếu là chết trận cũng có thể lưu danh tên tuổi thiên cổ, dù sao cũng tốt hơn ở phủ đệ nơi kinh thành này, làm một nam tử đến người mình yêu cũng không bảo vệ được, nhu nhược yếu kém."
Cái chết của Tề vương phi, làm Tề vương trải qua tâm lý lớn, Triệu Hi Ngôn thậm chí còn cảm thấy Tề vương hiện tại không có thê tử ràng buộc không còn là Tề vương như lúc trước.
Hiện tại mới chân chính là hắn, hắn ở chốn kinh thành lừa gạt người này sinh tồn cẩn thận dè dặt, lòng dạ hắn thẳng thắn, hiện giờ đã tới lúc sống đúng bản chất của mình.
Triệu Hi Ngôn nắm chặt dây cương, bỗng nhiên đối diện với Tề vương nói: "Nếu không sinh ra ở Hoàng thất, huynh trưởng chắc chắn là một người ca ca tốt nhất."
Tác giả có lời muốn nói:
Tề vương kỳ thực là người tốt~
Editor:
Cá nhân mình thấy truyện này người tốt nhất chắc chỉ có Tề vương, tâm cơ nhất cũng chưa chắc là Hoàng đế : )))))))), bởi sao mình nói thế, đọc tiếp để thấy ngạc nhiên nha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro